Chương 123: Kiếp này không thay đổi
Trung - Việt: Linh Thần
- --
Keto nghi mình vẫn đang trong mơ, nâng bàn tay có màng chạm vào mặt hắn.
Cảm giác chạm vào ấm áp chân thật, anh cũng chú ý đến bàn tay mình... hình như xương cũng lớn hơn nhiều, mà một đầu mâu Pontus cũng quấn lên cổ tay, đầu kia quấn lên cổ Celuecus, trống giống xích chó. Không biết anh hôn mê bao lâu rồi, dưới mắt Celuecus đen thui, chẳng còn chút thần thái Tinh vương kiêu ngạo trước đó, trông như trải qua bể dâu hốc hác cực điểm.
Rõ ràng, trong lúc anh hôn mê, hắn chẳng chợp mắt chút nào.
—
Đôi mắt xanh lục hằn đầy tơ máu nhìn không chớp mắt, nhìn anh chằm chằm như bị ngốc, dường như nhắm mắt lại anh sẽ biến mất trước mặt hắn vậy.
Anh hôn mê ba ngày, chắc nhóc con này lại bị dằn vặt một phen rồi, nghĩ đến điều này, Keto đau lòng vô cùng, khẽ gọi: “Celuecus?”
Bất chợt bừng tỉnh lại từ mông lung, toàn thân Celuecus chấn động, trong thoáng chốc mắt đỏ lên, ôm chặt anh vào lòng, mâu Pontus vốn quấn trên cổ tay anh bò lên người anh men theo cánh tay, trói toàn thân anh lại. Celuecus cũng ức hiếp đè lên người anh, hai cánh tay hình thành gông cùm xiềng xích nhốt anh dưới người.
Keto vừa đau lòng vừa buồn cười: “Ngươi sợ ta lại trốn đi sao?”
Lồng ngực Celuecus dán chặt vào anh phập phồng dữ dội, tim va chạm mãnh liệt vào ngực anh, hơi thở gấp gáp nặng nề, nhưng không trả lời câu hỏi của anh, đối mắt xanh lục ấy vẫn nhìn anh đăm đăm, hốc mắt ngày càng đỏ.
“Nhóc con ngốc, khó khăn lắm mới tìm ngươi về được, sao lại chạy...”
Chưa dứt lời, trước mắt Keto đã tối thôi, môi đã bị lấp kín, nghênh đón nụ hôn mưa gió dữ dội của hậu duệ, nụ hôn này quá đỗi mãnh liệt quá vội vàng, anh vẫn chưa hoàn hồn đáp lại, môi lưỡi của hậu duệ đã rời đi, mon men xuống theo cổ anh, chạm lên đầu vai, trước ngực, cuối cùng đến bụng như những giọt mưa, động tác và hơi thở đều dừng lại ở đó.
Bụng nhỏ của Keto co rúm lại, anh cụp mắt xuống nhìn.
Celuecus ngước mắt lên, hô hấp run rẩy, hệt như một chú chó lớn đang ngửi được vật báu hiếm có gì đó, nhìn anh chăm chú: “... Là của ta?”
Keto xấu hổ... biết rõ còn hỏi... nhóc con thối tha này, tiếp nhận ký ức của anh rồi vẫn hỏi vấn đề này, muốn nghe chính miệng anh xác nhận. Anh cắn răng cười: “Ai nói là của ngươi? Chẳng phải của Moloer sao?”
Hơi thở Celuecus nặng nề, hốc mắt đỏ hơn. Đương nhiên hắn biết Keto đang cố ý chọc tức hắn, không biết trong lúc mất trí nhớ hắn đã nói mấy câu vớ vẩn này bao nhiêu lần, Keto muốn trừng phạt hắn thế nào cũng không quá.
Hắn vừa áy náy vừa buồn phiền, cẩn thận cúi đầu, hôn hôn lên bụng hơi nhô lên của Keto. Vật nhỏ trong Keto nhúc nhích, chạm vào miệng hắn. Celuecus ngạc nhiên, cúi đầu lần nữa, chưa hôn được đã bị chạm cái nữa, hắn vô cùng kích động, mở to mắt: “Keto, nó chạm vào ta! Có phải nó đang đáp lại ta không?”
Một thứ đè sì không biết từ đầu chui ra chắn tầm mắt hắn, hắn hết hồn tóm lấy nó, nghe thấy một tiếng hét thảm, xúc tua tím đen vung vẫy: “Bệ hạ! Đừng đốt đừng đốt! Ta là HADES!”
“HADES?” Nhìn con sứa nhỏ đen thui vùng vẫy trong bàn tay mình, Celuecus ngạc nhiên đến mức con ngươi co lại, khóe miệng giật giật: “Sao ngươi...”
“Sau này ta vẫn biến về hình dáng ngang tàng oai phong ban đầu... Bệ hạ ngài đừng cười, cái này không buồn cười.” Sứa Minh Hà u sầu nâng xúc tua lên, quấn thành một cục: “Đứa nhỏ trong bụng Keto đang tức giận ngài đấy, bây giờ ngài đừng trêu chọc nó, đợi nó ra đời rồi lo mà dỗ cho tốt. Tuy nhóc con đó vẫn chưa phát triển, nhưng bây giờ đã mười một tuổi rồi, gì cũng hiểu hết.”
“Tức giận ta..” Celuecus cụp mắt, ý thức được vì sao, nhớ đến dáng vẻ mấy hôm trước Keto từng chịu phạt nặng, hối hận vô cùng, sờ sờ lưng anh, cắn răng: “Xin lỗi... ta...”
Thẩm vấn Keto là lệnh hắn đưa ra.
Tồn tại hắn yêu sâu đậm, theo đuổi mấy nghìn năm, thế mà hắn không nhận ra.
Suýt chút nữa đã tự tay giết kết tinh của bọn họ.
ATHENA... thế mà nó không tuân thủ lời hứa, còn thay đổi ký ức của hắn, nó hoàn toàn xem hắn là công cụ bảo vệ Tinh quốc sao?
Răng nanh kêu ken két, máu tươi rỉ ra, đôi mắt xanh lục sa sầm. Truyện Võng Du
Thấy mắt hắn lộ tia hung ác, trái tim Keto chùng xuống, vùng ra khỏi mâu Pontus, nâng bàn tay có màng ôm mặt hắn, nhìn vào mắt hắn: “Không trách ngươi... Celuecus, với lại ta và nhóc con này cũng chỉ hoảng hốt chứ chẳng nguy hiểm gì.”
“Có phải ta lại khiến ngươi thất vọng rồi không?” Ánh mắt Celuecus dịu lại, vùi đầu vào hõm vai anh, hít một hơi thật sâu mùi hương trên người anh, giọng khàn khàn không mấy lưu loát.
Cảm thấy cơ thể hậu duệ run lên, dường như không thể bình tĩnh được, Keto ôm hắn, vuốt ve lưng hắn, luồn vào mái tóc hắn, khẽ khàng hôn lên mang của hắn, khẽ an ủi như dỗ trẻ con: “Lúc đó ngươi không làm sai, Celuecus... ngươi không khiến ta thất vọng, cũng chưa từng khiến ta thất vọng, ngươi vẫn luôn... là sự kiêu ngạo của ta.”
Giọng nói bên tại rất đỗi dịu dàng, trái tim Celuecus run lên, hơi lâng lâng. Trước giờ chưa từng nghe Keto nói với hắn bằng giọng điệu thế này, dù là quá khức hay lúc Keto trong thời kỳ là con người, một lần duy nhất nghe được... là lúc nhỏ ở ngoài Thần miếu nghe anh dỗ Moloer ngủ. Đây là khát vọng hắn mong muốn tha thiết từ nhỏ nhưng cầu mà không được... cuối cùng Keto cũng thỏa mãn hắn, bù đắp cho hắn rồi.
Dường như đã biến thành một chú cá con có tư cách được yêu thương mà kiêu ngạo, Tinh vương đã chẳng còn là thiếu niên cứ cọ cọ cổ tỏa hương thơm của tiền duệ mãi chẳng thấy đủ.
“Bào phụ...”
Bất chợt bị hắn gọi như vậy, Keto lúng túng vô cùng. Đúng rồi, nhóc con thối tha này đã làm anh có thai rồi, sao anh có thể dỗ hắn như con nít được?
Dường như Celuecus đã tràn đầy sức sống, gọi mấy tiếng nữa như làm nũng, mãi đến khi Keto không nhịn được bị miệng hắn lại: “Đừng gọi nữa!”
Celuecus trưng ra vẻ mặt vô tội cầm tay anh, được nước làm tới: “Keto... trước đó ngươi ve vãn ta, lúc đó ta không nhớ gì...”
Biết nhóc con đang nghĩ gì, Keto nhếch môi, lạnh lùn hừ một tiếng, trêu chọc hắn: “Đáng tiếc, việc gì đã qua tức là đã qua luôn rồi.”
Biểu cảm Celuecus cứng đờ: “Ngươi không thể hối hận, tín vật ta vẫn còn đeo đây.”
Thấy hắn căng thẳng đến mức sắc mày cũng thay đổi, tim Keto mềm nhũn, cụp mắt xuống, phát hiện quả nhiên hắn vẫn đeo vào vây đuôi kia... dù lúc mất ký ức, hắn cũng chưa từng tháo vật chứng minh anh đã tán tỉnh hắn xuống. Dường như yêu anh đã là bản năng khắc sâu vào xương hắn rồi. Mắt anh chợt nóng lên, vươn tay, lần xuống vòng vảy anh tự tay tết, đưa đến trước mắt, yêu chiều trân trọng cúi xuống hôn: “Ta yêu ngươi... Celuecus.”
Vừa dứt lời, vây đuôi của anh bị siết chặt, cũng bị giữ lấy, Keto cụp mắt nhìn, thấy Celuecus lấy vòng vảy điểm xuyết vảy vàng kim ra từ sau lưng, bàn tay hơi run run, đặt lên vây đuôi anh, buộc chặt.
“Keto, từ này về sau... ngươi là bạn đời của ta rồi.”
Thấy hậu duệ cực kỳ nghiêm túc, sắc mặt lộ vẻ căng thẳng, Keto mím môi cười, quấn vây đuôi lên vây đuôi hắn, trịnh trọng hứa: “Kiếp này không thay đổi.”
Cơ thể Celuecus chấn động, đẩy ngã anh vào trong vỏ ngọc trai, cúi xuống nhìn anh.
Nước mắt nóng hổi chảy xuống từ đôi mắt xanh lục, rơi lên mặt anh. Mặt trời trong tim, đợi anh nói rõ câu này, đợi rất lâu rất lâu rồi.
Keto ôm cổ hắn, dịu dàng hôn hắn. Môi lưỡi quấn quýt, hai đuôi quấn chặt lấy nhau cọ xát, dần nhuốm nhiệt độ tình dục, nhưng chỉ là dạo đầu thế này đã khiến ngột ngạt hụt hơi, khó có thể chịu được.
... Quá yếu ớt sao?
Dường như kiêng dè cơ thể anh, Celuecus cũng không có động tác gì kế, sau khi hôn anh hồi lâu thì tách ra, thở hổn hển nặng nề. Vị quân vương ý chí kiên cường cao cao tại thượng mấy hôm trước bị mâu Pontus quấn vào cổ, trong mắt hừng hực tình yêu ham muốn, nhưng lại nằm trên người anh không dám nhúc nhích lung tung, hoàn toàn biến về thành một con chó săn hung hăng trung thành, Keto nhìn dáng vẻ Celuecus, muốn trêu chọc hắn, khều khều cằm hắn: “Muốn rồi? Nhưng ngươi phải hỏi nhóc con này có cho không, hình như nó không vui lắm đâu.”
Celuecus nhìn anh đầy si mê, được hắn dùng tinh thạch lõi hành tinh dưỡng ba ngày, cơ thể Keto đã lớn hơn nhiều rồi, sắp trở về dáng vẻ ban đầu rồi, với lại mang thai khiến tồn tại tuyệt hảo này trông càng xinh đẹp hơn trước, làn da trắng tuyết đều phủ một quầng sáng dịu nhạt, hệt như ngọc trai nhuốm hạt sương ban mai, rất đỗi thần thánh, cũng quyến rũ cực kỳ.
Bên dưới căng lên khó chịu, trái cổ nhúc nhích, Celuecus cẩn thận cúi đầu, hôn lên bụng anh, múi lại bị vật nhỏ bên trong chạm mạnh một cái, Keto vâng vây đuôi lên, cuốn hắn ra khỏi tổ ngọc trai.
“Ta mệt rồi, bây giờ không có sức giày vò với ngươi, muốn ngủ một lát.”
Câu này là nói thật, Keto nhắm mắt lại, tuy thụ tinh lần hai rất quan trọng... nhưng mấy ngày trước có dấu hiệu động dục, vì bị thương hôn mê nên bị đứt quãng, nhưng chẳng mấy ngày nữa kỳ động dục sẽ đến, vì phản ứng của progestogens, e rằng kỳ động dục lần này sẽ vô cùng kịch liệt, anh phải nghỉ ngơi lấy sức.
“Ta ôm ngươi ngủ được không?” Celuecus hệt như chó bự bám người, bị anh đuổi ra ngoài lại chui vào tổ ngọc trai, ôm anh từ phía sau, nhiệt độ cơ thể nóng rực hun cả người Keto cũng nóng lên theo, với cả vật lớn cứng rắn kia cứ cọ cọ chọc chọc, khiến anh không thể yên giấc được. Keto nhịn rồi lại nhịn: “Ngươi ra ngoài, thế này ta không ngủ được... sau làm sao tiếp nhận thụ tinh lần hai?”
“Thụ tinh lần hai?” Celuecus nuốt nước bọt, ý là... có thể tiến vào khoang mái cái của Keto lần nữa sao? Nghĩ đến đây là hơi thở hắn lại nặng nề hơn, dưới bụng cũng cứng rắn hơn. Keto rụt trong vỏ ngọc trai, chuyển tầm mắt nhìn hắn: “Ngươi không ra ngoài cho ta nghỉ ngơi một lúc ta sẽ tức giận đấy.”
Thấy người nuôi dưỡng lại bị đuổi ra ngoài lượn quanh tổ ngọc trai của mình vô cùng sốt ruột, rồng con nằm trong vỏ trứng bên cạnh ngoác miệng phát ra tiếng gừ gừ.
Celuecus híp mắt, xách nó lên: “Ngươi dám trào phúng ta? Trước đó ngươi cắn hắn ta vẫn chưa tính sổ với ngươi.”
Rồng con hu hu lật người lộ bụng nịnh nọt.
“Phạt ngươi một tuần không được ăn thịt.”
Celuecus ném nó vào trong vỏ trứng rồi đến trước tổ ngọc trai, nhưng thấy bóng dáng ưu mỹ bên trong co người lại, hình như đã ngủ thật rồi.
Trong lòng hắn biết rõ, tuy Keto hấp thụ tinh thạch lõi hành tinh, vết thương ngoài da trên cơ thể đều đã hồi phục rồi, sức mạnh cũng hồi phục hơn nửa, nhưng muốn hồi phục cốt lõi sinh mệnh phải có thời gian, cần ngủ nhiều.
Kìm nén khao khát muốn tùy ý quấn lấy Keto, hắn cúi xuống cạnh vỏ ngọc trai, lưu luyến không rời, cứ một lúc lại nhích đến hôn hôn, khiến Keto tỉnh dậy mấy lần, cuối cùng anh không chịu nổi nữa nâng vây đuôi lên vả hắn mấy cái.
“Nhóc con thối tha... rốt cuộc ngươi có để cho ta ngủ không?”
Cuối cùng 'đòi' được một trận tránh, Celuecus hài lòng hôn lên vây đuôi ló ra ngoài tổ ngọc trai của Keto, nhét nó vào trong rồi khẽ khàng khép vỏ trai lại.
“Bệ hạ?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Celuecus quay lại, thấy Charon đang đợi ngoài Vương sào, hắn đến trước mặt hắn ta, không nói gì mà ôm hắn ta một cái. Mắt Charon cay cay, giọng khàn khàn: “Ta rất vui, cuối cùng ngươi cũng quay lại rồi, bệ hạ Celuecus.”
“Cảm ơn ngươi, Charon.”
“Bệ hạ!” Nereus dừng cách khoảng cách một cái đuôi, không dám nhìn thẳng vào hắn. Ba ngày trước nghe nói Celuecus ôm Keto vào Vương sao, hắn ta biết được sự thật năm đó qua sứa Minh Hà, hắn ta mới ý thức được suýt nữa mình đã tao ra sai làm lớn thế nào, áy náy vô cùng: “Keto... hắn sao rồi?”
“Mất máu quá nhiều, hơi yếu.” Celuecus nhìn hắn ta: “Ca ca, ngươi không biết chuyện, ta không trách ngươi, nhưng ngươi phải lấy công chuộc tội, làm chứng cho Keto khi xét xử công khai, cùng ta rửa oan cho hắn.”
Sau đó, hắn muốn quang minh chính đại tổ chức hôn lễ với Keto.
Nereus sững sờ: “Nhưng Mục Diệp và Moloer đều chạy thoát rồi, nếu mở xét xử công khai, phải có kẻ đầu sỏ ra tòa, nếu không e rằng rất khó phục chúng.”
“Đương nhiên phải bắt đợi đến lúc bắt được họ.” Không nhắc đến tồn tại khác từng thêm dầu vào lửa hãm hại Keto, đáy mắt Celuecus lóe tia u ám. Mấy nghìn năm trước Isis từng bị hắn bí mật đưa đến giam trong sông băng đáy biển cực bắc sao Hải Vương, không biết giờ thế nào rồi, nhưng hắn ban đầu đã rơi vào trạng thái điên cuồng, không chết cũng đột biến thành quái vật rồi. Nếu để Isis ra làm chứng công khai, thế thì bí mật giết cha giết anh bò lên Vương vị của hắn cũng sẽ phơi bày, Tinh vương thế này sẽ thành nỗi xấu hổ của sao Hải Vương, không thể rửa sạch oan cho Keto; Quá khứ không thể, bây giờ càng không thể. Nên, bắt được Moloer là chuyện quan trọng phải làm, không thể tránh được.
“Đại nhân Nereus, bệ hạ!” Lúc này, một binh sĩ vội đến trước Vương sào: “Có một chiếc phương tiện vận chuyển rơi vỡ trong không phận sao Hải Vương, chúng thần nhận được tín hiệu cầu cứu, những người cá đến từ bên ngoài này nói bọn họ đến từ nơi tên là Atlantis, hy vọng có được sự giúp đỡ của sao Hải Vương.”
“Atlantis?” Keto chưa thể ngủ nghe vậy hốt hoảng.
- --
(LT: Hai ngày nay tác giả có chút vấn đề bản thảo và sức khỏe nên hôm nay mới cập nhật chứ hông phải tui lười biếng đâu nhó. Theo lịch thì mai lại đến ngày tác nghỉ.
- Tự nhiên tui đọc chương này cái tui có thấy có còn nhiều nhân tố ẩn nguy hiểm quá: Isis nè, sứa trật tự Athena nè, Ám Hãi (aka vị thần bóng tối cổ xưa từng xuất hiện... Hy vọng từ này đến cuối truyện chỉ có cơm chó thôi, drama vừa thôi tui đau tim lắm.)
- --
Keto nghi mình vẫn đang trong mơ, nâng bàn tay có màng chạm vào mặt hắn.
Cảm giác chạm vào ấm áp chân thật, anh cũng chú ý đến bàn tay mình... hình như xương cũng lớn hơn nhiều, mà một đầu mâu Pontus cũng quấn lên cổ tay, đầu kia quấn lên cổ Celuecus, trống giống xích chó. Không biết anh hôn mê bao lâu rồi, dưới mắt Celuecus đen thui, chẳng còn chút thần thái Tinh vương kiêu ngạo trước đó, trông như trải qua bể dâu hốc hác cực điểm.
Rõ ràng, trong lúc anh hôn mê, hắn chẳng chợp mắt chút nào.
—
Đôi mắt xanh lục hằn đầy tơ máu nhìn không chớp mắt, nhìn anh chằm chằm như bị ngốc, dường như nhắm mắt lại anh sẽ biến mất trước mặt hắn vậy.
Anh hôn mê ba ngày, chắc nhóc con này lại bị dằn vặt một phen rồi, nghĩ đến điều này, Keto đau lòng vô cùng, khẽ gọi: “Celuecus?”
Bất chợt bừng tỉnh lại từ mông lung, toàn thân Celuecus chấn động, trong thoáng chốc mắt đỏ lên, ôm chặt anh vào lòng, mâu Pontus vốn quấn trên cổ tay anh bò lên người anh men theo cánh tay, trói toàn thân anh lại. Celuecus cũng ức hiếp đè lên người anh, hai cánh tay hình thành gông cùm xiềng xích nhốt anh dưới người.
Keto vừa đau lòng vừa buồn cười: “Ngươi sợ ta lại trốn đi sao?”
Lồng ngực Celuecus dán chặt vào anh phập phồng dữ dội, tim va chạm mãnh liệt vào ngực anh, hơi thở gấp gáp nặng nề, nhưng không trả lời câu hỏi của anh, đối mắt xanh lục ấy vẫn nhìn anh đăm đăm, hốc mắt ngày càng đỏ.
“Nhóc con ngốc, khó khăn lắm mới tìm ngươi về được, sao lại chạy...”
Chưa dứt lời, trước mắt Keto đã tối thôi, môi đã bị lấp kín, nghênh đón nụ hôn mưa gió dữ dội của hậu duệ, nụ hôn này quá đỗi mãnh liệt quá vội vàng, anh vẫn chưa hoàn hồn đáp lại, môi lưỡi của hậu duệ đã rời đi, mon men xuống theo cổ anh, chạm lên đầu vai, trước ngực, cuối cùng đến bụng như những giọt mưa, động tác và hơi thở đều dừng lại ở đó.
Bụng nhỏ của Keto co rúm lại, anh cụp mắt xuống nhìn.
Celuecus ngước mắt lên, hô hấp run rẩy, hệt như một chú chó lớn đang ngửi được vật báu hiếm có gì đó, nhìn anh chăm chú: “... Là của ta?”
Keto xấu hổ... biết rõ còn hỏi... nhóc con thối tha này, tiếp nhận ký ức của anh rồi vẫn hỏi vấn đề này, muốn nghe chính miệng anh xác nhận. Anh cắn răng cười: “Ai nói là của ngươi? Chẳng phải của Moloer sao?”
Hơi thở Celuecus nặng nề, hốc mắt đỏ hơn. Đương nhiên hắn biết Keto đang cố ý chọc tức hắn, không biết trong lúc mất trí nhớ hắn đã nói mấy câu vớ vẩn này bao nhiêu lần, Keto muốn trừng phạt hắn thế nào cũng không quá.
Hắn vừa áy náy vừa buồn phiền, cẩn thận cúi đầu, hôn hôn lên bụng hơi nhô lên của Keto. Vật nhỏ trong Keto nhúc nhích, chạm vào miệng hắn. Celuecus ngạc nhiên, cúi đầu lần nữa, chưa hôn được đã bị chạm cái nữa, hắn vô cùng kích động, mở to mắt: “Keto, nó chạm vào ta! Có phải nó đang đáp lại ta không?”
Một thứ đè sì không biết từ đầu chui ra chắn tầm mắt hắn, hắn hết hồn tóm lấy nó, nghe thấy một tiếng hét thảm, xúc tua tím đen vung vẫy: “Bệ hạ! Đừng đốt đừng đốt! Ta là HADES!”
“HADES?” Nhìn con sứa nhỏ đen thui vùng vẫy trong bàn tay mình, Celuecus ngạc nhiên đến mức con ngươi co lại, khóe miệng giật giật: “Sao ngươi...”
“Sau này ta vẫn biến về hình dáng ngang tàng oai phong ban đầu... Bệ hạ ngài đừng cười, cái này không buồn cười.” Sứa Minh Hà u sầu nâng xúc tua lên, quấn thành một cục: “Đứa nhỏ trong bụng Keto đang tức giận ngài đấy, bây giờ ngài đừng trêu chọc nó, đợi nó ra đời rồi lo mà dỗ cho tốt. Tuy nhóc con đó vẫn chưa phát triển, nhưng bây giờ đã mười một tuổi rồi, gì cũng hiểu hết.”
“Tức giận ta..” Celuecus cụp mắt, ý thức được vì sao, nhớ đến dáng vẻ mấy hôm trước Keto từng chịu phạt nặng, hối hận vô cùng, sờ sờ lưng anh, cắn răng: “Xin lỗi... ta...”
Thẩm vấn Keto là lệnh hắn đưa ra.
Tồn tại hắn yêu sâu đậm, theo đuổi mấy nghìn năm, thế mà hắn không nhận ra.
Suýt chút nữa đã tự tay giết kết tinh của bọn họ.
ATHENA... thế mà nó không tuân thủ lời hứa, còn thay đổi ký ức của hắn, nó hoàn toàn xem hắn là công cụ bảo vệ Tinh quốc sao?
Răng nanh kêu ken két, máu tươi rỉ ra, đôi mắt xanh lục sa sầm. Truyện Võng Du
Thấy mắt hắn lộ tia hung ác, trái tim Keto chùng xuống, vùng ra khỏi mâu Pontus, nâng bàn tay có màng ôm mặt hắn, nhìn vào mắt hắn: “Không trách ngươi... Celuecus, với lại ta và nhóc con này cũng chỉ hoảng hốt chứ chẳng nguy hiểm gì.”
“Có phải ta lại khiến ngươi thất vọng rồi không?” Ánh mắt Celuecus dịu lại, vùi đầu vào hõm vai anh, hít một hơi thật sâu mùi hương trên người anh, giọng khàn khàn không mấy lưu loát.
Cảm thấy cơ thể hậu duệ run lên, dường như không thể bình tĩnh được, Keto ôm hắn, vuốt ve lưng hắn, luồn vào mái tóc hắn, khẽ khàng hôn lên mang của hắn, khẽ an ủi như dỗ trẻ con: “Lúc đó ngươi không làm sai, Celuecus... ngươi không khiến ta thất vọng, cũng chưa từng khiến ta thất vọng, ngươi vẫn luôn... là sự kiêu ngạo của ta.”
Giọng nói bên tại rất đỗi dịu dàng, trái tim Celuecus run lên, hơi lâng lâng. Trước giờ chưa từng nghe Keto nói với hắn bằng giọng điệu thế này, dù là quá khức hay lúc Keto trong thời kỳ là con người, một lần duy nhất nghe được... là lúc nhỏ ở ngoài Thần miếu nghe anh dỗ Moloer ngủ. Đây là khát vọng hắn mong muốn tha thiết từ nhỏ nhưng cầu mà không được... cuối cùng Keto cũng thỏa mãn hắn, bù đắp cho hắn rồi.
Dường như đã biến thành một chú cá con có tư cách được yêu thương mà kiêu ngạo, Tinh vương đã chẳng còn là thiếu niên cứ cọ cọ cổ tỏa hương thơm của tiền duệ mãi chẳng thấy đủ.
“Bào phụ...”
Bất chợt bị hắn gọi như vậy, Keto lúng túng vô cùng. Đúng rồi, nhóc con thối tha này đã làm anh có thai rồi, sao anh có thể dỗ hắn như con nít được?
Dường như Celuecus đã tràn đầy sức sống, gọi mấy tiếng nữa như làm nũng, mãi đến khi Keto không nhịn được bị miệng hắn lại: “Đừng gọi nữa!”
Celuecus trưng ra vẻ mặt vô tội cầm tay anh, được nước làm tới: “Keto... trước đó ngươi ve vãn ta, lúc đó ta không nhớ gì...”
Biết nhóc con đang nghĩ gì, Keto nhếch môi, lạnh lùn hừ một tiếng, trêu chọc hắn: “Đáng tiếc, việc gì đã qua tức là đã qua luôn rồi.”
Biểu cảm Celuecus cứng đờ: “Ngươi không thể hối hận, tín vật ta vẫn còn đeo đây.”
Thấy hắn căng thẳng đến mức sắc mày cũng thay đổi, tim Keto mềm nhũn, cụp mắt xuống, phát hiện quả nhiên hắn vẫn đeo vào vây đuôi kia... dù lúc mất ký ức, hắn cũng chưa từng tháo vật chứng minh anh đã tán tỉnh hắn xuống. Dường như yêu anh đã là bản năng khắc sâu vào xương hắn rồi. Mắt anh chợt nóng lên, vươn tay, lần xuống vòng vảy anh tự tay tết, đưa đến trước mắt, yêu chiều trân trọng cúi xuống hôn: “Ta yêu ngươi... Celuecus.”
Vừa dứt lời, vây đuôi của anh bị siết chặt, cũng bị giữ lấy, Keto cụp mắt nhìn, thấy Celuecus lấy vòng vảy điểm xuyết vảy vàng kim ra từ sau lưng, bàn tay hơi run run, đặt lên vây đuôi anh, buộc chặt.
“Keto, từ này về sau... ngươi là bạn đời của ta rồi.”
Thấy hậu duệ cực kỳ nghiêm túc, sắc mặt lộ vẻ căng thẳng, Keto mím môi cười, quấn vây đuôi lên vây đuôi hắn, trịnh trọng hứa: “Kiếp này không thay đổi.”
Cơ thể Celuecus chấn động, đẩy ngã anh vào trong vỏ ngọc trai, cúi xuống nhìn anh.
Nước mắt nóng hổi chảy xuống từ đôi mắt xanh lục, rơi lên mặt anh. Mặt trời trong tim, đợi anh nói rõ câu này, đợi rất lâu rất lâu rồi.
Keto ôm cổ hắn, dịu dàng hôn hắn. Môi lưỡi quấn quýt, hai đuôi quấn chặt lấy nhau cọ xát, dần nhuốm nhiệt độ tình dục, nhưng chỉ là dạo đầu thế này đã khiến ngột ngạt hụt hơi, khó có thể chịu được.
... Quá yếu ớt sao?
Dường như kiêng dè cơ thể anh, Celuecus cũng không có động tác gì kế, sau khi hôn anh hồi lâu thì tách ra, thở hổn hển nặng nề. Vị quân vương ý chí kiên cường cao cao tại thượng mấy hôm trước bị mâu Pontus quấn vào cổ, trong mắt hừng hực tình yêu ham muốn, nhưng lại nằm trên người anh không dám nhúc nhích lung tung, hoàn toàn biến về thành một con chó săn hung hăng trung thành, Keto nhìn dáng vẻ Celuecus, muốn trêu chọc hắn, khều khều cằm hắn: “Muốn rồi? Nhưng ngươi phải hỏi nhóc con này có cho không, hình như nó không vui lắm đâu.”
Celuecus nhìn anh đầy si mê, được hắn dùng tinh thạch lõi hành tinh dưỡng ba ngày, cơ thể Keto đã lớn hơn nhiều rồi, sắp trở về dáng vẻ ban đầu rồi, với lại mang thai khiến tồn tại tuyệt hảo này trông càng xinh đẹp hơn trước, làn da trắng tuyết đều phủ một quầng sáng dịu nhạt, hệt như ngọc trai nhuốm hạt sương ban mai, rất đỗi thần thánh, cũng quyến rũ cực kỳ.
Bên dưới căng lên khó chịu, trái cổ nhúc nhích, Celuecus cẩn thận cúi đầu, hôn lên bụng anh, múi lại bị vật nhỏ bên trong chạm mạnh một cái, Keto vâng vây đuôi lên, cuốn hắn ra khỏi tổ ngọc trai.
“Ta mệt rồi, bây giờ không có sức giày vò với ngươi, muốn ngủ một lát.”
Câu này là nói thật, Keto nhắm mắt lại, tuy thụ tinh lần hai rất quan trọng... nhưng mấy ngày trước có dấu hiệu động dục, vì bị thương hôn mê nên bị đứt quãng, nhưng chẳng mấy ngày nữa kỳ động dục sẽ đến, vì phản ứng của progestogens, e rằng kỳ động dục lần này sẽ vô cùng kịch liệt, anh phải nghỉ ngơi lấy sức.
“Ta ôm ngươi ngủ được không?” Celuecus hệt như chó bự bám người, bị anh đuổi ra ngoài lại chui vào tổ ngọc trai, ôm anh từ phía sau, nhiệt độ cơ thể nóng rực hun cả người Keto cũng nóng lên theo, với cả vật lớn cứng rắn kia cứ cọ cọ chọc chọc, khiến anh không thể yên giấc được. Keto nhịn rồi lại nhịn: “Ngươi ra ngoài, thế này ta không ngủ được... sau làm sao tiếp nhận thụ tinh lần hai?”
“Thụ tinh lần hai?” Celuecus nuốt nước bọt, ý là... có thể tiến vào khoang mái cái của Keto lần nữa sao? Nghĩ đến đây là hơi thở hắn lại nặng nề hơn, dưới bụng cũng cứng rắn hơn. Keto rụt trong vỏ ngọc trai, chuyển tầm mắt nhìn hắn: “Ngươi không ra ngoài cho ta nghỉ ngơi một lúc ta sẽ tức giận đấy.”
Thấy người nuôi dưỡng lại bị đuổi ra ngoài lượn quanh tổ ngọc trai của mình vô cùng sốt ruột, rồng con nằm trong vỏ trứng bên cạnh ngoác miệng phát ra tiếng gừ gừ.
Celuecus híp mắt, xách nó lên: “Ngươi dám trào phúng ta? Trước đó ngươi cắn hắn ta vẫn chưa tính sổ với ngươi.”
Rồng con hu hu lật người lộ bụng nịnh nọt.
“Phạt ngươi một tuần không được ăn thịt.”
Celuecus ném nó vào trong vỏ trứng rồi đến trước tổ ngọc trai, nhưng thấy bóng dáng ưu mỹ bên trong co người lại, hình như đã ngủ thật rồi.
Trong lòng hắn biết rõ, tuy Keto hấp thụ tinh thạch lõi hành tinh, vết thương ngoài da trên cơ thể đều đã hồi phục rồi, sức mạnh cũng hồi phục hơn nửa, nhưng muốn hồi phục cốt lõi sinh mệnh phải có thời gian, cần ngủ nhiều.
Kìm nén khao khát muốn tùy ý quấn lấy Keto, hắn cúi xuống cạnh vỏ ngọc trai, lưu luyến không rời, cứ một lúc lại nhích đến hôn hôn, khiến Keto tỉnh dậy mấy lần, cuối cùng anh không chịu nổi nữa nâng vây đuôi lên vả hắn mấy cái.
“Nhóc con thối tha... rốt cuộc ngươi có để cho ta ngủ không?”
Cuối cùng 'đòi' được một trận tránh, Celuecus hài lòng hôn lên vây đuôi ló ra ngoài tổ ngọc trai của Keto, nhét nó vào trong rồi khẽ khàng khép vỏ trai lại.
“Bệ hạ?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Celuecus quay lại, thấy Charon đang đợi ngoài Vương sào, hắn đến trước mặt hắn ta, không nói gì mà ôm hắn ta một cái. Mắt Charon cay cay, giọng khàn khàn: “Ta rất vui, cuối cùng ngươi cũng quay lại rồi, bệ hạ Celuecus.”
“Cảm ơn ngươi, Charon.”
“Bệ hạ!” Nereus dừng cách khoảng cách một cái đuôi, không dám nhìn thẳng vào hắn. Ba ngày trước nghe nói Celuecus ôm Keto vào Vương sao, hắn ta biết được sự thật năm đó qua sứa Minh Hà, hắn ta mới ý thức được suýt nữa mình đã tao ra sai làm lớn thế nào, áy náy vô cùng: “Keto... hắn sao rồi?”
“Mất máu quá nhiều, hơi yếu.” Celuecus nhìn hắn ta: “Ca ca, ngươi không biết chuyện, ta không trách ngươi, nhưng ngươi phải lấy công chuộc tội, làm chứng cho Keto khi xét xử công khai, cùng ta rửa oan cho hắn.”
Sau đó, hắn muốn quang minh chính đại tổ chức hôn lễ với Keto.
Nereus sững sờ: “Nhưng Mục Diệp và Moloer đều chạy thoát rồi, nếu mở xét xử công khai, phải có kẻ đầu sỏ ra tòa, nếu không e rằng rất khó phục chúng.”
“Đương nhiên phải bắt đợi đến lúc bắt được họ.” Không nhắc đến tồn tại khác từng thêm dầu vào lửa hãm hại Keto, đáy mắt Celuecus lóe tia u ám. Mấy nghìn năm trước Isis từng bị hắn bí mật đưa đến giam trong sông băng đáy biển cực bắc sao Hải Vương, không biết giờ thế nào rồi, nhưng hắn ban đầu đã rơi vào trạng thái điên cuồng, không chết cũng đột biến thành quái vật rồi. Nếu để Isis ra làm chứng công khai, thế thì bí mật giết cha giết anh bò lên Vương vị của hắn cũng sẽ phơi bày, Tinh vương thế này sẽ thành nỗi xấu hổ của sao Hải Vương, không thể rửa sạch oan cho Keto; Quá khứ không thể, bây giờ càng không thể. Nên, bắt được Moloer là chuyện quan trọng phải làm, không thể tránh được.
“Đại nhân Nereus, bệ hạ!” Lúc này, một binh sĩ vội đến trước Vương sào: “Có một chiếc phương tiện vận chuyển rơi vỡ trong không phận sao Hải Vương, chúng thần nhận được tín hiệu cầu cứu, những người cá đến từ bên ngoài này nói bọn họ đến từ nơi tên là Atlantis, hy vọng có được sự giúp đỡ của sao Hải Vương.”
“Atlantis?” Keto chưa thể ngủ nghe vậy hốt hoảng.
- --
(LT: Hai ngày nay tác giả có chút vấn đề bản thảo và sức khỏe nên hôm nay mới cập nhật chứ hông phải tui lười biếng đâu nhó. Theo lịch thì mai lại đến ngày tác nghỉ.
- Tự nhiên tui đọc chương này cái tui có thấy có còn nhiều nhân tố ẩn nguy hiểm quá: Isis nè, sứa trật tự Athena nè, Ám Hãi (aka vị thần bóng tối cổ xưa từng xuất hiện... Hy vọng từ này đến cuối truyện chỉ có cơm chó thôi, drama vừa thôi tui đau tim lắm.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất