Chương 3: Bắt người cá
Trung - Việt: Linh Thần
- -
Người cá hệ Hỏa...
Đột nhiên anh nhớ đến Ma vật đại diện cho hủy diệt và trừng phạt trong phần Cựu Ước - Kinh Thánh... truyền rằng nó là ảnh phản chiếu của Seraph Uriel, phần đuôi bùng ngọn lửa âm ty, có thể cắn nuốt thiêu rụi tất cả trong biết, kể cả linh hồn con người.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, chỉ cần người cá này khẽ chạm vây đuôi vào anh thôi là anh sẽ bị thiêu thành bộ xương khô trong biển sâu.
Cảm giác áp lực cận kề cái chết len lỏi lên tim, đầu anh chợt trở nên trống rỗng, nắm chặt chuôi dao lặn rồi vung nó lên. Dao cơ khí kéo dài ra biến thành một cái móc dài để thăm dò đáy biển. Anh giơ tay vung lên, chặn chuẩn cổ người cá, trở mình đè lên người nó.
Ánh đèn thăm dò chiếu lên mặt người cá, đôi mắt xanh lục kia sáng rực thu hút tâm hồn con người, giống như hai đốm lửa đến từ vực sâu U Minh, không biết là tức giận do bị vị khách không mời là anh xâm phạm lãnh thổ hay sau khi bị đóng băng quá lâu mới tỉnh lại nên quá đói, dù là cái nào thì cũng nhằm về anh, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, chỉ cần Medusa thất bại, không thể khống chế được nó, thì người cá này sẽ xé xác anh ngay, sau đó nuốt vào bụng chẳng chừa mảnh xương thừa.
Đột nhiên eo bị siết mạnh gióng như bị một con rắn khổng lồ trói lại vậy.
Sóng nhiệt ập đến, toàn thân nóng rực, anh cụp mắt nhìn xuống mới thấy đuôi cá vàng kia đã quấn mấy vòng trên eo anh rồi, bộ đồ lặn của anh đã bị vây cá vàng hun cháy đen, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thiêu rụi trong nước.
Móc lặn trong tay vẫn chặn trên cổ người cá, anh cười giễu, hung hăng kéo van máy động lực lên mức lớn nhất, dòng nước bắn ra đẩy anh và người cá vào sông bằng vừa mới bị phá vỡ ban nãy.
"Ầm"! Sông băng bị đụng vào vỡ ra, mái tóc đen dài tản ra như sương muc, anh và người cá nhìn nhau, chỉ thấy từng tia máu đỏ tươi tràn ra từ sau lưng nó.
Anh cúi xuống nhìn, móc lặn trên tay phải của anh đã bị đập vỡ thành gậy sắt vụn, dính vào băng, thứ làm người cá bị thương không phải nó... mà là xúc tua màu trắng lúc nãy quấn trên cổ tay anh, bây giờ nó đã tụ thành một lưỡi đao cong, đâm sâu vào đầu vai người cá khiến nó không thể nhúc nhích được.
Đôi mắt xanh lục của người cá vẫn nhìn anh chăm chú: "Ke to..."
Lúc giọng khàn khàn của thiếu niên lẫn với sóng âm có tần suất cực kỳ cao truyền vào tai, đầu anh đau như búa bổ.
Medusa cắn chặt răng, nắm tóc người cá, điều chỉnh cánh tay máy trên đồ lặn, đập đầu nó lên băng thật mạnh.
Đầu người cá gục xuống, hình như đã hôn mê rồi.
Mái tóc dài xoăn đen uốn lượn quanh gương mặt tuấn tú của thiếu niên, ánh vàng trên vảy phản xạ trên làn da nó, trông có vẻ có cảm giác sụp đổ khiến người ta tiếc thương, trái ngược với vẻ hung tàn máu lạnh của hắn.
Medusa chậm rãi thu tay lại, nhìn xúc tua màu trắng ngưng tụ thành đao kia đã quay về cổ tay rồi, tụ thành một hình dạng kỳ lạ, trông nó giống như một khúc xương của rắn và bọ cạp, cũng hơi giống xương sống của cừu, nó quấn chặt trên tay anh, chạy dài lên mu bàn tay.
Rốt cuộc đây... là gì?
Không phải vật do con người tạo ra, không giống máy móc, mà giống sinh vật có trí tuệ hơn. Nhưng dù nó là gì, anh phải cảm ơn nó...
Vì nó đã giúp anh bắt được người cá này.
- -
Người cá hệ Hỏa...
Đột nhiên anh nhớ đến Ma vật đại diện cho hủy diệt và trừng phạt trong phần Cựu Ước - Kinh Thánh... truyền rằng nó là ảnh phản chiếu của Seraph Uriel, phần đuôi bùng ngọn lửa âm ty, có thể cắn nuốt thiêu rụi tất cả trong biết, kể cả linh hồn con người.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, chỉ cần người cá này khẽ chạm vây đuôi vào anh thôi là anh sẽ bị thiêu thành bộ xương khô trong biển sâu.
Cảm giác áp lực cận kề cái chết len lỏi lên tim, đầu anh chợt trở nên trống rỗng, nắm chặt chuôi dao lặn rồi vung nó lên. Dao cơ khí kéo dài ra biến thành một cái móc dài để thăm dò đáy biển. Anh giơ tay vung lên, chặn chuẩn cổ người cá, trở mình đè lên người nó.
Ánh đèn thăm dò chiếu lên mặt người cá, đôi mắt xanh lục kia sáng rực thu hút tâm hồn con người, giống như hai đốm lửa đến từ vực sâu U Minh, không biết là tức giận do bị vị khách không mời là anh xâm phạm lãnh thổ hay sau khi bị đóng băng quá lâu mới tỉnh lại nên quá đói, dù là cái nào thì cũng nhằm về anh, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, chỉ cần Medusa thất bại, không thể khống chế được nó, thì người cá này sẽ xé xác anh ngay, sau đó nuốt vào bụng chẳng chừa mảnh xương thừa.
Đột nhiên eo bị siết mạnh gióng như bị một con rắn khổng lồ trói lại vậy.
Sóng nhiệt ập đến, toàn thân nóng rực, anh cụp mắt nhìn xuống mới thấy đuôi cá vàng kia đã quấn mấy vòng trên eo anh rồi, bộ đồ lặn của anh đã bị vây cá vàng hun cháy đen, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thiêu rụi trong nước.
Móc lặn trong tay vẫn chặn trên cổ người cá, anh cười giễu, hung hăng kéo van máy động lực lên mức lớn nhất, dòng nước bắn ra đẩy anh và người cá vào sông bằng vừa mới bị phá vỡ ban nãy.
"Ầm"! Sông băng bị đụng vào vỡ ra, mái tóc đen dài tản ra như sương muc, anh và người cá nhìn nhau, chỉ thấy từng tia máu đỏ tươi tràn ra từ sau lưng nó.
Anh cúi xuống nhìn, móc lặn trên tay phải của anh đã bị đập vỡ thành gậy sắt vụn, dính vào băng, thứ làm người cá bị thương không phải nó... mà là xúc tua màu trắng lúc nãy quấn trên cổ tay anh, bây giờ nó đã tụ thành một lưỡi đao cong, đâm sâu vào đầu vai người cá khiến nó không thể nhúc nhích được.
Đôi mắt xanh lục của người cá vẫn nhìn anh chăm chú: "Ke to..."
Lúc giọng khàn khàn của thiếu niên lẫn với sóng âm có tần suất cực kỳ cao truyền vào tai, đầu anh đau như búa bổ.
Medusa cắn chặt răng, nắm tóc người cá, điều chỉnh cánh tay máy trên đồ lặn, đập đầu nó lên băng thật mạnh.
Đầu người cá gục xuống, hình như đã hôn mê rồi.
Mái tóc dài xoăn đen uốn lượn quanh gương mặt tuấn tú của thiếu niên, ánh vàng trên vảy phản xạ trên làn da nó, trông có vẻ có cảm giác sụp đổ khiến người ta tiếc thương, trái ngược với vẻ hung tàn máu lạnh của hắn.
Medusa chậm rãi thu tay lại, nhìn xúc tua màu trắng ngưng tụ thành đao kia đã quay về cổ tay rồi, tụ thành một hình dạng kỳ lạ, trông nó giống như một khúc xương của rắn và bọ cạp, cũng hơi giống xương sống của cừu, nó quấn chặt trên tay anh, chạy dài lên mu bàn tay.
Rốt cuộc đây... là gì?
Không phải vật do con người tạo ra, không giống máy móc, mà giống sinh vật có trí tuệ hơn. Nhưng dù nó là gì, anh phải cảm ơn nó...
Vì nó đã giúp anh bắt được người cá này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất