Chương 77: Lưỡi dao báo thù
Trung - Việt: Linh Thần
(Hmm... Tác nói bộ này sẽ tầm 500k chữ, không biết còn phân nửa còn lại sẽ có bao nhiêu lần bẻ lái nữa đây?)
- --
“Medusa... Medicine, tôi nên nhớ cậu là ai từ lâu rồi. Chẳng trách ánh mắt cậu lại giống họ như thế...” Frukz hé môi, chậm rãi khuỵu gối quỳ xuống trong ánh mắt sửng sốt của anh: “Xin lỗi, tội nhân đó... là tôi...”
Tay cầm súng của Medusa hơi run lên: “Anh nói rõ xem.”
“Tôi là học sinh của cha mẹ các cậu. Người năm đó làm lộ bí mật... là tôi. Là tôi lỡ miệng nói trong phòng khách học thuật, là tôi hại chết cha mẹ hai người, hại anh em hai người lạc nhau.”
Medusa chấn động nhìn anh ta. Thật, anh từng nghe cha mẹ nhắc đến, bọn họ có một học sinh ưu tú, nổi bật trong giới học thuật từ thuở thiếu niên, sau khi cha mẹ bị hại, anh đã từng thử liên lạc với học sinh đó, nhưng học sinh đó còn chẳng đến đám tang cha mẹ anh, không biết đi đâu rồi, như thể bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Thì ra... anh ta quay sang đầu quân cho Clorokawa.
Thì ra... đầu sỏ vẫn luôn trước mắt anh.
Móng tay đâm rách cả lòng bàn tay, nòng súng chỉa vào người đàn ông đang ngửa đầu, mắt kính bị lệch sang một bên, ánh mắt Medusa âm u, cố đè nén sát ý của mình: “Anh nói cho tôi biết, anh ở cạnh Clorokawa là vì...”
“Tôi muốn chuộc tội... tôi muốn bảo vệ Cillian.”
“Chuộc tôi?” Medusa nghiến răng, bật cười: “Chuộc tội của anh là nhìn thầy thân yêu của anh ngược đãi Cillian, biến thằng bé thành một... người cá nhân tạo? Frukz, anh thật sự đáng chết.”
“Đúng, tôi dùng... bào tử mấy người Clorokawa lấy trong phòng thí nghiệm của cha mẹ cậu, cải tạo Cillian, đó là cách duy nhất có thể khiến cậu ấy sống lại.” Frukz nói từng câu từng chữ: “Nhiều năm vậy rồi, tôi vẫn luôn muốn đưa Ai... Cillian đi, nhưng rời khỏi Đế quốc vốn không còn chỗ nào cho chúng tôi dung thân, sau này tôi thử liên lạc với người Thiên Châu, lấy 'con bài' bí mật y tế ra để thỏa thuận với bọn họ. Bọn họ nói có người đến hỗ trợ tôi, không ngờ lại là cậu. Medice, đưa cậu ấy đi đi, tôi sẽ dốc hết sức... dù phải chết. Tôi đáng chết, nhưng xin cậu hãy để tôi chuộc tội xong, để tôi giúp cậu được không?”
Bào tử đó... là bào tử của anh. Đột nhiên Medusa ý thức được gì đó, tay cầm súng cứng đờ.
“Tít tít tít...”
Đột nhiên tiếng cảnh báo chói tai vang lên. Medusa dùng súng chỉa vào anh ta, quay đầu lại, rút chip ra, liếc nhìn hình ảnh trên camera... chợt khựng lại.
Trong một căn phòng cách ly, một hình thể đen sì vặn vẹo đang phồng lên, xảy ra đột biến đáng sợ. Anh nhìn số hiệu... đó là người nhiễm virus đã được tim thuốc thử bào tử người cá, tạm thời đã ổn định.
Trái tim anh chợt chùng xuống.
Không hay rồi, Mikael.
“Mau rời khỏi đây, Medice, do dự nữa thì cậu sẽ bị phát hiện.” Frukz nắm nòng súng của anh, đứng lên: “Tôi sẽ sắp xếp cho Cillian và cậu gặp mặt, giải thích tất cả với cậu ấy.”
Medusa híp mắt, bỏ súng xuống: “Frukz, mau đến sảnh Đế vương, nói bệ hạ không thể tiêm thuốc thử đó cho Đế sư, món nợ này tôi sẽ tính với anh sau.”
Đến phòng thí nghiệm, anh nhanh chóng thấy thuốc thử đã nghiên cứu ra, về WC sảnh tiệc qua ống thông gió, đặt thuốc thử vào giỏ treo ngoài cửa sổ, chỉ để lại trong tất một ống thuốc thử nghiên cứu từ bào tử của Celuecus.
... Cái này anh giữ lại cho Aineka... Cillian của anh.
Đợi anh, anh đến muộn mười lăm năm, sẽ đi tìm em nhanh thôi.
Không... cậu ấy không chỉ là em trai anh, cậu ấy còn bị Frukz cải tạo thành... hậu duệ của anh.
—-
Đẩy ống thuốc thử trong tay đến đáy, Đế vương trẻ nhìn người đột biến tạm thời bị khí Nitơ và nhiệt độ thấp làm tê liệt, sờ sờ gương mặt còn hoàn hảo của ông ta, không chớp mắt, sợ bỏ lỡ giây phút quan trọng đối phương phục hồi tỉnh lại.
Trong căn phòng bí mật tĩnh mịch, không có ai quấy rầy bọn họ, ngoài zombie đã ngủ say mười mấy năm bên cạnh kia.
Selan quay đầu lại, nhìn thanh niên có gương mặt giống hết mình ngâm trong khoang sinh vật, điểm khác nhau là, cơ thịt trên người cậu ta đã teo tóp lại, cơ thể gầy như que củi, dáng vẻ cằn cỗi toát ra hơi thở chết chóc. Nhưng đó mới là Selan thật... cũng là tồn tại người cậu ta yêu sâu đậm coi trọng... muốn che chở thật sự.
Tồn tại đó mới là người quan trọng Mikael tốn bao nhiêu năm trời và bao nhiêu sức lực ở căn cứ viễn dương, muốn tiếp tục thí nghiệm chưa hoàn thành của dòng họ ông ta, muốn nghiên cứu ra thuốc giải cứu mạng từ sức chữa lành mạnh mẽ của người cá, hy vọng có thể cứu được người đó.
Mà bản thân cậu ta chỉ là sản phẩm cơ học sinh hóa Mikael tạo ra để duy trì quyền lực Đế vương thay thế tồn tại ấy mà thôi.
Nhưng, có quan hệ gì đâu?
Ngược lại, tồn tại kia cả đời không tỉnh lại, sau này người có thể bên cạnh Mikael chỉ có cậu ta.
Chỉ có thể là cậu ta.
Cậu ta dời tầm mắt, chợt đối diện với ánh mắt quen thuộc.
“Mikael?” Cậu ta sững sờ, vui mừng chạm vào gương mặt ông ta.
Mikael lẳng lặng nhìn cậu ta, nghiêng đầu, hình như đang phán đoán gì đó, nhưng không tấn công cậu ta, có vẻ đã khôi phục lý trí rồi. Ông ta di chuyển cơ thể sưng tấy như một con sâu một cách chậm rãi, giơ hai tay đã biến thành càng nhọn về phía cậu ta.
Selan vuốt ve gương mặt ấy, không lui về sau, cũng không né tránh. Càng nhọn đen sì sượt qua hai vai cậu ta dường như muốn ôm cậu ta.
Cậu ta vui vẻ đến mức choáng váng: “Mikael...”
“Choang“... thủy tinh rơi vỡ khắp nơi. Dòng nước lạnh băng ập lên người cậu ta. Cậu ta quay đầu lại... đôi tay đã hóa thành càng nhọn đã tóm lấy thiếu niên ngủ say trong khoang sinh vật vỡ nát, sau đó xé toạc khoang bụng của cậu ta, máu tươi văng tung tóe lên mặt. “Không!” Selan nhanh chóng lùi về sau, lại nghe thấy tiếng cảnh báo khởi động lớp bảo vệ trên khoang sinh vật, tít tít tít...
Cậu ta lao lên người Mikael, đẩy ông ta ra ngoài cửa phòng bí mật.
Một tiếng nổ vang, làn sóng tấn công mãnh liệt ập đến hất văng bọn họ ra hành lang sảnh Đế vương. Dịch trắng chảy xuống từ xương sọ vỡ của Selan giống như nước mắt, cậu ta không có thứ đó. Selan sững sờ nhìn gương mặt quen thuộc bên dưới đã bị phá hủy hơn phân nửa, bờ môi không nguyên vẹn hé ra, tạo thành nụ cười hung hăng vô tình, dường như đang tàn nhẫn trào phúng cậu ta.
“Mikael...”
Bờ môi run run, toàn thân co rút như đang khóc lại tựa như đang cười.
Cậu ta đã hoàn toàn... mất đi người đó rồi.
—
Medusa ra khỏi WC, về sảnh tiệc. Nhìn ngó xung quanh, không phát hiện bóng dáng Clorokawa và Niga, rõ ràng anh đã quay lại kịp lúc, cũng không biết tình hình hai người đó thế nào.
Anh ngước mắt nhìn về phía ghế khách quý ở tầng hai sảnh tiệc, con ngươi rét lạnh. Anh đã có mọi thứ anh cần rồi, bây giờ chỉ còn nước đích thân lấy mạng kẻ thù thôi. Nhưng trước đó...
“Tử tước Medusa, Bệ hạ có việc gọi cậu.” Một nhân viên phục vụ đến gần.
Vừa khéo, anh đang muốn đi tìm Hoàng đế nhỏ. Nhớ đến tình huống người nhiễm bệnh thấy trong video giám sát, trong lòng anh dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.
Theo phục vụ đến sảnh ngoài sảnh tiệc, thang máy “ting” một tiếng, cửa mở ra, phục phụ bên cạnh nhường đường, đột nhiên đẩy anh vào mà chẳng kịp đề phòng. “Phụt” một tiếng, một làn sương trắng lẫn mùi gay mũi phả vào mặt anh. Medusa nín thở ngày, bị hai cánh tay lớn thò ra từ màn sương giữ lấy hai tay.
Trái tim anh chùng xuống.
E rằng không phải người của Hoàng đế nhỏ. Dám ra tay với anh trong tháp cao Đế quốc... e rằng cũng chỉ có đám quyền quý kia thôi.
Trong căn phòng xa hoa tối tăm, sương khói lượn lờ, lẫn với mùi rượu thối nát nồng nặc, quanh bàn tiệc hình tròn là những tên đàn ông ăn mạc sang trọng, những thiếu niên xinh đẹp gần như trần trụi quỳ bên chân họ.
“Quả là mầm tai họa thích tìm phiền phức...” Nhìn chàng trai tóc bạch kim hôn mê chưa tỉnh bị trói trên bàn tròn trải đầy hoa hồng, người đàn ông có tuổi híp đôi mắt vẩn đục cười cười, nhìn về phía Công tước cao gầy cắc mặt trắng bệch như ma cà rồng: “Nói ra thì, con trai cưng của ông cũng vì cậu ta mà muốn thoát khỏi khống chế của ông nhỉ, Nier.”
Nier nhấp ngụm nước màu đỏ tươi trong ly, rủ mắt thưởng thức gương mặt chàng trai trên bàn, ngón tay gầy như que củi nắm cằm anh, cảm thán: “Không phải sao. Nhưng tôi không thể không nói, trong những người đẹp tôi từng gặp... dù nam hay nữ, không ai có thể sánh bằng nhóc con này, đến cả Aineka cũng không thể so với cậu ta, cậu ta thật sự là một tác phẩm nghệ thuật Thượng Đế điêu khắc ra, sao trên thế giới này có một người xinh đẹp như vậy?”
“Đúng vậy.” Ánh mắt tham lam của Valmont lượn lờ trên cơ thể và gương mặt của chàng trai tóc bạch kim, dường như anh là một món ngon gì đó: “Từ lần đầu thấy cậu ta, tôi đã muốn thưởng thức xem hương vị thế nào rồi.”
Mấy người đàn ông cười tà dâm, chén chú chén anh, thảo luận tối nay sắp xếp thưởng thức chàng trai tóc bạch kim trước mắt.
Thò tay vuốt ve gương mặt chàng trai, Valmont tán thưởng: “Làn da này nhãn mịn như tơ, môi cậu ta thật sự rất quyến rũ, chắc chắn hôn rất mềm mại... thơm ngon hơn cả bánh ngọt...”
Ông ta lầm bầm, nắm lấy mái tóc bạch kim của anh muốn hôn lên môi anh nhưng bị một cánh tay gầy chặn trước mặt.
“Chúng ta nói rồi, Valmont, tôi đầu tiên.”
Valmont nuốt nước bọt, đôi mắt mờ đục tỏa ra ánh sáng xanh lục đầy đói khát: “Ông đừng chơi hăng quá, kẻo chơi chết cậu ta. Dùng đồ chơi của ông thưởng thức cậu tay thì phung phí của trời quá, vẫn nên để tôi đầu tiên nhỉ?”
Bị chọc vào chỗ đau, Nier nhìn đối phương âm u, ôm chàng trai giữa hoa hồng trên bàn, quay người bước vào phòng ngủ, nhưng không hề biết chàng trai trong lòng mở hai mắt ra, nhìn ngó xung quanh, hai tay bị trói sau lưng khẽ gõ lên đồng hồ đeo tay.
Đặt người trong lòng lên giường lông thiên nga mềm mại, Nier buông rèm xuống, chọn ra một trong số dụng cụ treo ở đầu giường, ông ta nhìn thanh niên bên dưới, thò tay cởi một cúc áo của anh.
Trong thoáng chốc, trong phòng tối đen.
Ông ta hốt hoảng, cổ đột nhiên bị siết chặt, hai chân thon dài mạnh mẽ quấn chặt, một vật sắc bén lạnh lẽo chặn ngay cổ họng ông ta.
Một giọng nói lạnh lẽo êm tai vang lên trong bóng tối: “Tuy sớm hơn dự liệu của tôi nhưng tôi cũng rất sẵn lòng cho ông xuống địa ngục sớm một chút.”
Không để kẻ thù phát ra âm thanh nào, ngón tay Medusa cắt xương, kim mảnh bắn ra trong nhẫn trên ngón tay, đâm vào cổ họng Nier. Chỉ kịp rên một tiếng, ác ma khát máu này đã tắt thở.
Thi thể người đàn ông mềm oặt dưới giường, anh nhảy xuống đất, lục lọi tủ nhờ ánh sáng của đồng hồ đeo tay, quả nhiên tìm được một khẩu súng chỗ Isa nói với anh. “Cộc cộc”, lúc này có tiếng gõ cửa, ngoài cửa có người gọi: “Không biết sao tự dưng mất điện, Công tước Nier, ngài không sao chứ?”
Anh nhấc xác của Nier, một tay quấn cổ ông ta, một chân đá cửa phòng ngủ, đám quyền quý ngoài cửa đều bị dọa đứng lên khỏi sofa, mấy cảnh vệ bên cửa cũng nhao nhao nhằm súng về phía anh.
Nòng súng chỉa lên huyệt thái dương của Nier, anh đi về trước, mấy cảnh vệ không biết Nier đã chết căng thẳng lùi về sau, Hầu tước Valmont muốn nhận anh làm con nuôi lại nhìn anh, hình như không muốn bỏ món ngon đã dâng đến miệng.
“Quả là một con ngựa chiến... tôi nói, nên để tôi lên trước. Đừng căng thẳng, đừng sợ, ngựa chiến xinh đẹp, làm con nuôi của tôi tốt hơn Nier nhiều, tôi sẽ không làm cậu đau.”
Lão già đê tiện này, còn tưởng anh sợ bị bọn họ dâm loạn mới làm vậy. Anh cười lạnh lùng, kéo Nier quay người đi, lui từng bước đến cửa. Cạch, một vật thể hình cầu không biết bị ai ném xuống chân anh, tỏa ra làn khói trắng tràn ngập mùi hôi, anh nín thở, dùng cơ thể Nier làm chỗ chắn bắn mấy phát vào cửa!
Chẳng mấy chốc bên trong đã hỗn loạn.
Anh vứt thi thể Nier ra, lao đến cửa sổ ngoài hành lang, đột nhiên có tiếng vỡ thủy tinh vang lên, anh liếc mắt thấy một bóng dáng vàng kim lao vào, quét mấy cảnh vệ đuổi theo ra ngoài của xuống hố rỗng ở trung tâm hành lang tòa tháp hình khuyên, chớp mắt đã trườn đến trước mặt bọn họ.
Bàn tay có màng nóng rẫy ôm lấy anh, đối diện với đôi mắt xanh lục ánh, hô hấp Medusa chợt khựng lại: “Celuecus...”
Kế hoạch đã định bị đám người này làm loạn, tuy có lẽ anh có thể đối phó được, nhưng anh không thể không thừa nhận, Celuecus đuổi đến rất kịp thời.
Nếu không có hắn, e rằng muốn rút lui an toàn trong tình huống này chẳng dễ dàng gì.
Nghĩ đến gì đó, anh nắm cánh tay Celuecus: “Đúng rồi, đưa tôi đi...”
“Medusa!”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ sau lưng Celuecus.
Anh ngước mắt lên nhìn, Niga đứng trước cảnh cửa anh đẩy ra, rõ ràng rất vội vàng, chân trần, áo quần xốc xếch, một con mắt lam sẫm nhìn anh, ánh mắt chứa đầy sự ngạc nhiên và nghi ngờ... mà vắt ngang trước chân cậu ta là xác Nier bị anh đích thân giết.
“Medusa?” Cậu ta gọi anh lần nữa, gương mặt tuấn lãng sắp nứt ra: “Nói cho tôi biết, đây không phải do anh làm.”
Medusa trầm mặc một chốc, Celuecus ôm chặt anh, dang cánh ra. Anh lắc đầu, ngăn hăn bằng ánh mắt, giơ tay lên, dùng súng nhắm chuẩn Niga: “Đúng vậy, là tôi. Là tôi giết cha cậu, đây cũng là mục đích tôi tiếp cận cậu. Niga, giữa chúng ta có thù sâu tựa biển, trước giờ tôi chưa từng và cũng sẽ không bao giờ yêu cậu, người bên cạnh cậu trong khoảng thời gian cậu không thấy đường...” Anh bóng người yêu kiều xuất hiện ở đầu cầu thang sau Niga: “Là Clorokawa, không phải tôi.”
Sắc mặt Niga cứng đờ nhìn anh, cơ thể lảo đảo, giống như có thứ gì đó trên đầu sụp đổ, đè lên người cậu ta.
Medusa nhắm vào trán cậu ta: “Có lẽ cậu không phải chịu tội của cha cậu. Nhưng cậu phải trả giá cho đội cảm tử bị cậu xử chết. Cậu tự chọn, muốn chết trong tay tôi hay tự kết liễu?”
“Medusa... chẳng lẽ, cậu là đứa con trai khác của Vincent?” Một giọng nói khàn khàn vừa lười nhác vừa mê hoặc hơi thay đổi, người đàn ông mê thích mặc đồ khác giới mặc choàng ngủ trắng, đứng trước Niga, đôi mắt đen nhìn anh tra xét: “Thế thì tôi có một món quà muốn tặng cậu đấy.”
Chưa dứt lời, một đôi tay móng đỏ tươi quấn quanh eo Niga từ phía sau như rắn, ôm Niga nhảy xuống lỗ trống trung tâm!
Một bóng dáng bất chợt nhảy xuống trước mặt anh từ bên trên, Celuecus dang cánh, ôm anh tránh ra, quét vây đuôi, một bóng người bay lên va vào tường, rơi xuống cuộn tròn.
Thấy rõ người đó là ai, con ngươi Medusa run lên.
Đuôi cá màu hoa hồng uốn lượn, bóng người đó ngóc lên, dưới mái tóc màu champagne là đôi mắt màu violet đang lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, bàn tay có màng che phần bụng rỉ máu, móng vuốt trên bàn tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Aineka...” Medusa nhìn cậu ấy, hơi ngẩn ngơ: “Cillian... Cillian, là anh trai đây.”
(Hmm... Tác nói bộ này sẽ tầm 500k chữ, không biết còn phân nửa còn lại sẽ có bao nhiêu lần bẻ lái nữa đây?)
- --
“Medusa... Medicine, tôi nên nhớ cậu là ai từ lâu rồi. Chẳng trách ánh mắt cậu lại giống họ như thế...” Frukz hé môi, chậm rãi khuỵu gối quỳ xuống trong ánh mắt sửng sốt của anh: “Xin lỗi, tội nhân đó... là tôi...”
Tay cầm súng của Medusa hơi run lên: “Anh nói rõ xem.”
“Tôi là học sinh của cha mẹ các cậu. Người năm đó làm lộ bí mật... là tôi. Là tôi lỡ miệng nói trong phòng khách học thuật, là tôi hại chết cha mẹ hai người, hại anh em hai người lạc nhau.”
Medusa chấn động nhìn anh ta. Thật, anh từng nghe cha mẹ nhắc đến, bọn họ có một học sinh ưu tú, nổi bật trong giới học thuật từ thuở thiếu niên, sau khi cha mẹ bị hại, anh đã từng thử liên lạc với học sinh đó, nhưng học sinh đó còn chẳng đến đám tang cha mẹ anh, không biết đi đâu rồi, như thể bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Thì ra... anh ta quay sang đầu quân cho Clorokawa.
Thì ra... đầu sỏ vẫn luôn trước mắt anh.
Móng tay đâm rách cả lòng bàn tay, nòng súng chỉa vào người đàn ông đang ngửa đầu, mắt kính bị lệch sang một bên, ánh mắt Medusa âm u, cố đè nén sát ý của mình: “Anh nói cho tôi biết, anh ở cạnh Clorokawa là vì...”
“Tôi muốn chuộc tội... tôi muốn bảo vệ Cillian.”
“Chuộc tôi?” Medusa nghiến răng, bật cười: “Chuộc tội của anh là nhìn thầy thân yêu của anh ngược đãi Cillian, biến thằng bé thành một... người cá nhân tạo? Frukz, anh thật sự đáng chết.”
“Đúng, tôi dùng... bào tử mấy người Clorokawa lấy trong phòng thí nghiệm của cha mẹ cậu, cải tạo Cillian, đó là cách duy nhất có thể khiến cậu ấy sống lại.” Frukz nói từng câu từng chữ: “Nhiều năm vậy rồi, tôi vẫn luôn muốn đưa Ai... Cillian đi, nhưng rời khỏi Đế quốc vốn không còn chỗ nào cho chúng tôi dung thân, sau này tôi thử liên lạc với người Thiên Châu, lấy 'con bài' bí mật y tế ra để thỏa thuận với bọn họ. Bọn họ nói có người đến hỗ trợ tôi, không ngờ lại là cậu. Medice, đưa cậu ấy đi đi, tôi sẽ dốc hết sức... dù phải chết. Tôi đáng chết, nhưng xin cậu hãy để tôi chuộc tội xong, để tôi giúp cậu được không?”
Bào tử đó... là bào tử của anh. Đột nhiên Medusa ý thức được gì đó, tay cầm súng cứng đờ.
“Tít tít tít...”
Đột nhiên tiếng cảnh báo chói tai vang lên. Medusa dùng súng chỉa vào anh ta, quay đầu lại, rút chip ra, liếc nhìn hình ảnh trên camera... chợt khựng lại.
Trong một căn phòng cách ly, một hình thể đen sì vặn vẹo đang phồng lên, xảy ra đột biến đáng sợ. Anh nhìn số hiệu... đó là người nhiễm virus đã được tim thuốc thử bào tử người cá, tạm thời đã ổn định.
Trái tim anh chợt chùng xuống.
Không hay rồi, Mikael.
“Mau rời khỏi đây, Medice, do dự nữa thì cậu sẽ bị phát hiện.” Frukz nắm nòng súng của anh, đứng lên: “Tôi sẽ sắp xếp cho Cillian và cậu gặp mặt, giải thích tất cả với cậu ấy.”
Medusa híp mắt, bỏ súng xuống: “Frukz, mau đến sảnh Đế vương, nói bệ hạ không thể tiêm thuốc thử đó cho Đế sư, món nợ này tôi sẽ tính với anh sau.”
Đến phòng thí nghiệm, anh nhanh chóng thấy thuốc thử đã nghiên cứu ra, về WC sảnh tiệc qua ống thông gió, đặt thuốc thử vào giỏ treo ngoài cửa sổ, chỉ để lại trong tất một ống thuốc thử nghiên cứu từ bào tử của Celuecus.
... Cái này anh giữ lại cho Aineka... Cillian của anh.
Đợi anh, anh đến muộn mười lăm năm, sẽ đi tìm em nhanh thôi.
Không... cậu ấy không chỉ là em trai anh, cậu ấy còn bị Frukz cải tạo thành... hậu duệ của anh.
—-
Đẩy ống thuốc thử trong tay đến đáy, Đế vương trẻ nhìn người đột biến tạm thời bị khí Nitơ và nhiệt độ thấp làm tê liệt, sờ sờ gương mặt còn hoàn hảo của ông ta, không chớp mắt, sợ bỏ lỡ giây phút quan trọng đối phương phục hồi tỉnh lại.
Trong căn phòng bí mật tĩnh mịch, không có ai quấy rầy bọn họ, ngoài zombie đã ngủ say mười mấy năm bên cạnh kia.
Selan quay đầu lại, nhìn thanh niên có gương mặt giống hết mình ngâm trong khoang sinh vật, điểm khác nhau là, cơ thịt trên người cậu ta đã teo tóp lại, cơ thể gầy như que củi, dáng vẻ cằn cỗi toát ra hơi thở chết chóc. Nhưng đó mới là Selan thật... cũng là tồn tại người cậu ta yêu sâu đậm coi trọng... muốn che chở thật sự.
Tồn tại đó mới là người quan trọng Mikael tốn bao nhiêu năm trời và bao nhiêu sức lực ở căn cứ viễn dương, muốn tiếp tục thí nghiệm chưa hoàn thành của dòng họ ông ta, muốn nghiên cứu ra thuốc giải cứu mạng từ sức chữa lành mạnh mẽ của người cá, hy vọng có thể cứu được người đó.
Mà bản thân cậu ta chỉ là sản phẩm cơ học sinh hóa Mikael tạo ra để duy trì quyền lực Đế vương thay thế tồn tại ấy mà thôi.
Nhưng, có quan hệ gì đâu?
Ngược lại, tồn tại kia cả đời không tỉnh lại, sau này người có thể bên cạnh Mikael chỉ có cậu ta.
Chỉ có thể là cậu ta.
Cậu ta dời tầm mắt, chợt đối diện với ánh mắt quen thuộc.
“Mikael?” Cậu ta sững sờ, vui mừng chạm vào gương mặt ông ta.
Mikael lẳng lặng nhìn cậu ta, nghiêng đầu, hình như đang phán đoán gì đó, nhưng không tấn công cậu ta, có vẻ đã khôi phục lý trí rồi. Ông ta di chuyển cơ thể sưng tấy như một con sâu một cách chậm rãi, giơ hai tay đã biến thành càng nhọn về phía cậu ta.
Selan vuốt ve gương mặt ấy, không lui về sau, cũng không né tránh. Càng nhọn đen sì sượt qua hai vai cậu ta dường như muốn ôm cậu ta.
Cậu ta vui vẻ đến mức choáng váng: “Mikael...”
“Choang“... thủy tinh rơi vỡ khắp nơi. Dòng nước lạnh băng ập lên người cậu ta. Cậu ta quay đầu lại... đôi tay đã hóa thành càng nhọn đã tóm lấy thiếu niên ngủ say trong khoang sinh vật vỡ nát, sau đó xé toạc khoang bụng của cậu ta, máu tươi văng tung tóe lên mặt. “Không!” Selan nhanh chóng lùi về sau, lại nghe thấy tiếng cảnh báo khởi động lớp bảo vệ trên khoang sinh vật, tít tít tít...
Cậu ta lao lên người Mikael, đẩy ông ta ra ngoài cửa phòng bí mật.
Một tiếng nổ vang, làn sóng tấn công mãnh liệt ập đến hất văng bọn họ ra hành lang sảnh Đế vương. Dịch trắng chảy xuống từ xương sọ vỡ của Selan giống như nước mắt, cậu ta không có thứ đó. Selan sững sờ nhìn gương mặt quen thuộc bên dưới đã bị phá hủy hơn phân nửa, bờ môi không nguyên vẹn hé ra, tạo thành nụ cười hung hăng vô tình, dường như đang tàn nhẫn trào phúng cậu ta.
“Mikael...”
Bờ môi run run, toàn thân co rút như đang khóc lại tựa như đang cười.
Cậu ta đã hoàn toàn... mất đi người đó rồi.
—
Medusa ra khỏi WC, về sảnh tiệc. Nhìn ngó xung quanh, không phát hiện bóng dáng Clorokawa và Niga, rõ ràng anh đã quay lại kịp lúc, cũng không biết tình hình hai người đó thế nào.
Anh ngước mắt nhìn về phía ghế khách quý ở tầng hai sảnh tiệc, con ngươi rét lạnh. Anh đã có mọi thứ anh cần rồi, bây giờ chỉ còn nước đích thân lấy mạng kẻ thù thôi. Nhưng trước đó...
“Tử tước Medusa, Bệ hạ có việc gọi cậu.” Một nhân viên phục vụ đến gần.
Vừa khéo, anh đang muốn đi tìm Hoàng đế nhỏ. Nhớ đến tình huống người nhiễm bệnh thấy trong video giám sát, trong lòng anh dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.
Theo phục vụ đến sảnh ngoài sảnh tiệc, thang máy “ting” một tiếng, cửa mở ra, phục phụ bên cạnh nhường đường, đột nhiên đẩy anh vào mà chẳng kịp đề phòng. “Phụt” một tiếng, một làn sương trắng lẫn mùi gay mũi phả vào mặt anh. Medusa nín thở ngày, bị hai cánh tay lớn thò ra từ màn sương giữ lấy hai tay.
Trái tim anh chùng xuống.
E rằng không phải người của Hoàng đế nhỏ. Dám ra tay với anh trong tháp cao Đế quốc... e rằng cũng chỉ có đám quyền quý kia thôi.
Trong căn phòng xa hoa tối tăm, sương khói lượn lờ, lẫn với mùi rượu thối nát nồng nặc, quanh bàn tiệc hình tròn là những tên đàn ông ăn mạc sang trọng, những thiếu niên xinh đẹp gần như trần trụi quỳ bên chân họ.
“Quả là mầm tai họa thích tìm phiền phức...” Nhìn chàng trai tóc bạch kim hôn mê chưa tỉnh bị trói trên bàn tròn trải đầy hoa hồng, người đàn ông có tuổi híp đôi mắt vẩn đục cười cười, nhìn về phía Công tước cao gầy cắc mặt trắng bệch như ma cà rồng: “Nói ra thì, con trai cưng của ông cũng vì cậu ta mà muốn thoát khỏi khống chế của ông nhỉ, Nier.”
Nier nhấp ngụm nước màu đỏ tươi trong ly, rủ mắt thưởng thức gương mặt chàng trai trên bàn, ngón tay gầy như que củi nắm cằm anh, cảm thán: “Không phải sao. Nhưng tôi không thể không nói, trong những người đẹp tôi từng gặp... dù nam hay nữ, không ai có thể sánh bằng nhóc con này, đến cả Aineka cũng không thể so với cậu ta, cậu ta thật sự là một tác phẩm nghệ thuật Thượng Đế điêu khắc ra, sao trên thế giới này có một người xinh đẹp như vậy?”
“Đúng vậy.” Ánh mắt tham lam của Valmont lượn lờ trên cơ thể và gương mặt của chàng trai tóc bạch kim, dường như anh là một món ngon gì đó: “Từ lần đầu thấy cậu ta, tôi đã muốn thưởng thức xem hương vị thế nào rồi.”
Mấy người đàn ông cười tà dâm, chén chú chén anh, thảo luận tối nay sắp xếp thưởng thức chàng trai tóc bạch kim trước mắt.
Thò tay vuốt ve gương mặt chàng trai, Valmont tán thưởng: “Làn da này nhãn mịn như tơ, môi cậu ta thật sự rất quyến rũ, chắc chắn hôn rất mềm mại... thơm ngon hơn cả bánh ngọt...”
Ông ta lầm bầm, nắm lấy mái tóc bạch kim của anh muốn hôn lên môi anh nhưng bị một cánh tay gầy chặn trước mặt.
“Chúng ta nói rồi, Valmont, tôi đầu tiên.”
Valmont nuốt nước bọt, đôi mắt mờ đục tỏa ra ánh sáng xanh lục đầy đói khát: “Ông đừng chơi hăng quá, kẻo chơi chết cậu ta. Dùng đồ chơi của ông thưởng thức cậu tay thì phung phí của trời quá, vẫn nên để tôi đầu tiên nhỉ?”
Bị chọc vào chỗ đau, Nier nhìn đối phương âm u, ôm chàng trai giữa hoa hồng trên bàn, quay người bước vào phòng ngủ, nhưng không hề biết chàng trai trong lòng mở hai mắt ra, nhìn ngó xung quanh, hai tay bị trói sau lưng khẽ gõ lên đồng hồ đeo tay.
Đặt người trong lòng lên giường lông thiên nga mềm mại, Nier buông rèm xuống, chọn ra một trong số dụng cụ treo ở đầu giường, ông ta nhìn thanh niên bên dưới, thò tay cởi một cúc áo của anh.
Trong thoáng chốc, trong phòng tối đen.
Ông ta hốt hoảng, cổ đột nhiên bị siết chặt, hai chân thon dài mạnh mẽ quấn chặt, một vật sắc bén lạnh lẽo chặn ngay cổ họng ông ta.
Một giọng nói lạnh lẽo êm tai vang lên trong bóng tối: “Tuy sớm hơn dự liệu của tôi nhưng tôi cũng rất sẵn lòng cho ông xuống địa ngục sớm một chút.”
Không để kẻ thù phát ra âm thanh nào, ngón tay Medusa cắt xương, kim mảnh bắn ra trong nhẫn trên ngón tay, đâm vào cổ họng Nier. Chỉ kịp rên một tiếng, ác ma khát máu này đã tắt thở.
Thi thể người đàn ông mềm oặt dưới giường, anh nhảy xuống đất, lục lọi tủ nhờ ánh sáng của đồng hồ đeo tay, quả nhiên tìm được một khẩu súng chỗ Isa nói với anh. “Cộc cộc”, lúc này có tiếng gõ cửa, ngoài cửa có người gọi: “Không biết sao tự dưng mất điện, Công tước Nier, ngài không sao chứ?”
Anh nhấc xác của Nier, một tay quấn cổ ông ta, một chân đá cửa phòng ngủ, đám quyền quý ngoài cửa đều bị dọa đứng lên khỏi sofa, mấy cảnh vệ bên cửa cũng nhao nhao nhằm súng về phía anh.
Nòng súng chỉa lên huyệt thái dương của Nier, anh đi về trước, mấy cảnh vệ không biết Nier đã chết căng thẳng lùi về sau, Hầu tước Valmont muốn nhận anh làm con nuôi lại nhìn anh, hình như không muốn bỏ món ngon đã dâng đến miệng.
“Quả là một con ngựa chiến... tôi nói, nên để tôi lên trước. Đừng căng thẳng, đừng sợ, ngựa chiến xinh đẹp, làm con nuôi của tôi tốt hơn Nier nhiều, tôi sẽ không làm cậu đau.”
Lão già đê tiện này, còn tưởng anh sợ bị bọn họ dâm loạn mới làm vậy. Anh cười lạnh lùng, kéo Nier quay người đi, lui từng bước đến cửa. Cạch, một vật thể hình cầu không biết bị ai ném xuống chân anh, tỏa ra làn khói trắng tràn ngập mùi hôi, anh nín thở, dùng cơ thể Nier làm chỗ chắn bắn mấy phát vào cửa!
Chẳng mấy chốc bên trong đã hỗn loạn.
Anh vứt thi thể Nier ra, lao đến cửa sổ ngoài hành lang, đột nhiên có tiếng vỡ thủy tinh vang lên, anh liếc mắt thấy một bóng dáng vàng kim lao vào, quét mấy cảnh vệ đuổi theo ra ngoài của xuống hố rỗng ở trung tâm hành lang tòa tháp hình khuyên, chớp mắt đã trườn đến trước mặt bọn họ.
Bàn tay có màng nóng rẫy ôm lấy anh, đối diện với đôi mắt xanh lục ánh, hô hấp Medusa chợt khựng lại: “Celuecus...”
Kế hoạch đã định bị đám người này làm loạn, tuy có lẽ anh có thể đối phó được, nhưng anh không thể không thừa nhận, Celuecus đuổi đến rất kịp thời.
Nếu không có hắn, e rằng muốn rút lui an toàn trong tình huống này chẳng dễ dàng gì.
Nghĩ đến gì đó, anh nắm cánh tay Celuecus: “Đúng rồi, đưa tôi đi...”
“Medusa!”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ sau lưng Celuecus.
Anh ngước mắt lên nhìn, Niga đứng trước cảnh cửa anh đẩy ra, rõ ràng rất vội vàng, chân trần, áo quần xốc xếch, một con mắt lam sẫm nhìn anh, ánh mắt chứa đầy sự ngạc nhiên và nghi ngờ... mà vắt ngang trước chân cậu ta là xác Nier bị anh đích thân giết.
“Medusa?” Cậu ta gọi anh lần nữa, gương mặt tuấn lãng sắp nứt ra: “Nói cho tôi biết, đây không phải do anh làm.”
Medusa trầm mặc một chốc, Celuecus ôm chặt anh, dang cánh ra. Anh lắc đầu, ngăn hăn bằng ánh mắt, giơ tay lên, dùng súng nhắm chuẩn Niga: “Đúng vậy, là tôi. Là tôi giết cha cậu, đây cũng là mục đích tôi tiếp cận cậu. Niga, giữa chúng ta có thù sâu tựa biển, trước giờ tôi chưa từng và cũng sẽ không bao giờ yêu cậu, người bên cạnh cậu trong khoảng thời gian cậu không thấy đường...” Anh bóng người yêu kiều xuất hiện ở đầu cầu thang sau Niga: “Là Clorokawa, không phải tôi.”
Sắc mặt Niga cứng đờ nhìn anh, cơ thể lảo đảo, giống như có thứ gì đó trên đầu sụp đổ, đè lên người cậu ta.
Medusa nhắm vào trán cậu ta: “Có lẽ cậu không phải chịu tội của cha cậu. Nhưng cậu phải trả giá cho đội cảm tử bị cậu xử chết. Cậu tự chọn, muốn chết trong tay tôi hay tự kết liễu?”
“Medusa... chẳng lẽ, cậu là đứa con trai khác của Vincent?” Một giọng nói khàn khàn vừa lười nhác vừa mê hoặc hơi thay đổi, người đàn ông mê thích mặc đồ khác giới mặc choàng ngủ trắng, đứng trước Niga, đôi mắt đen nhìn anh tra xét: “Thế thì tôi có một món quà muốn tặng cậu đấy.”
Chưa dứt lời, một đôi tay móng đỏ tươi quấn quanh eo Niga từ phía sau như rắn, ôm Niga nhảy xuống lỗ trống trung tâm!
Một bóng dáng bất chợt nhảy xuống trước mặt anh từ bên trên, Celuecus dang cánh, ôm anh tránh ra, quét vây đuôi, một bóng người bay lên va vào tường, rơi xuống cuộn tròn.
Thấy rõ người đó là ai, con ngươi Medusa run lên.
Đuôi cá màu hoa hồng uốn lượn, bóng người đó ngóc lên, dưới mái tóc màu champagne là đôi mắt màu violet đang lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, bàn tay có màng che phần bụng rỉ máu, móng vuốt trên bàn tay lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Aineka...” Medusa nhìn cậu ấy, hơi ngẩn ngơ: “Cillian... Cillian, là anh trai đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất