Chương 78: Lời hứa một đời
Trung - Việt: Linh Thần
- --
“Aineka...” Medusa nhìn cậu ấy, hơi ngẩn ngơ: “Cillian... Cillian, anh trai đây.”
Aineka thoáng sững sờ, hình như bị cái tên “Cillian” này kích thích, dường như cảm thấy nghi hoặc, ánh mắt hơi mù mờ.
“Cillian, em... vẫn ấn tượng với cái tên này đúng không?”
Aineka nhìn anh, dường như đang cố gắng suy nghĩ gì đó, đột nhiên bên trên truyền đến tiếng ồn ào, mấy người thét chói tay rồi trượt xuống từ trụ rỗng. Sắc mắt Aineka thay đổi: “Frukz, Frukz đang ở sảnh Đế!”
Nói rồi cậu ấy vung đuôi, vọt về lối cầu thang lên trên, nhanh chóng trườn như rắn lên trên. “Celuecus, giúp tôi! Tôi muốn lên tầng thượng!” Medusa vỗ vỗ Celuecus, hắn dang cánh đưa anh bay lên, trong chớp mắt đã đáp lên hành lang hình khuyên trên đỉnh tòa tháp.
Trên hành lang vô cùng thê thảm, xương tàn khắp nơi, tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc, trong phòng có mầm bệnh đột biến hỗn loạn.
Anh đến cửa sảnh Đế xương nhìn thử, cửa đã bị phá hỏng, với lại còn bị phá từ bên trong, từng vệt máu dài kéo từ trong cửa ra đến hành lang hình khuyên, đến tận lối vào hoa viên trong không trung kia. Hình như ngửi được mùi gì đó, Celuecus ôm chặt anh, hạ giọng: “Ở đây có ký sinh sóng ngầm rất mạnh, nó rất nguy hiểm, chúng ta không thể đi qua.”
“Nhưng tôi phải đi. Tôi phải cứu Cillian.” Anh nhìn vào đôi mắt xanh lục gần trong gang tấc: “Cậu đã đồng ý với tôi, giúp tôi hoàn thành tâm nguyện của mình, sau đó tôi mới cam tâm tình nguyện... giao quãng đời sau này của mình cho cậu.”
Bàn tay có màng ôm eo anh của Celuecus cũng siết chặt hơn.
Medusa sờ mặt hắn, ngửa đầu hôn hắn, Celuecus chợt sững sờ, chưa đợi hắn nếm được mùi vị, hai cánh môi vừa chạm vào đã rời đi, đôi mắt màu nhạt nhìn hắn, lộ ra ý quyến rũ rất dễ thấy: “Tôi thề, tuyệt không nuốt lời.”
Đây là lần đầu tiên anh... chủ động hôn hắn.
Celuecus nhìn anh chăm chú, nói từng chữ một: “Tôi nhớ rồi.”
Nụ hôn này, đời đời kiếp kiếp khó quên.
—
“Ha...” Frukz thở hổn hển, bóp còn, bắn hạ một người đột biến trước mặt, hai chân đạp lên mặt tường, bước lên cây đàn dương cầm bên cạnh nhảy lên giá đè cổ đồng trên đỉnh đầu.
Chẳng mấy chốc người đột biến bị anh ta bắn trúng đầu lại lảo đảo đứng lên, tìm kiếm bóng dáng anh ta khắp nơi. Nhìn người đột biến đi tới đi lui trong phòng khác trong sảnh Đế vương bên dưới, Frukz lau mồ hôi trên mặt.
Chết tiệt... vốn dĩ chạy đến thông báo cho Hoàng đế nhỏ, kết quả vừa đến phát hiện bên trong đã biến thành địa ngục nhân gian, người bên dưới vẫn chè chén say sưa trong ngày tận thế, không hề hay biết chuyện Đế quốc này sụp đổ chỉ là chuyện trong phút chốc.
Đương nhiên, mấy tên đó cũng không có gì đáng đồng cảm. Nhưng Aineka và Medusa...
Phải nghĩ cách ra ngoài mới được.
Anh ta nhìn về phía cửa sổ ở bên hông. Nếu cứ thế nhảy xuống... có tỷ lệ sống sót không? Không được. Anh ta nuốt nước bọt, nổ súng về phía cửa sổ, người đột biến bị tiếng súng thu hút, lao đến chỗ cửa sổ. Hai chân anh ta căng cứng, đang định nhảy xuống, đột nhiên con ngươi co lại.
Bóng dáng màu hoa hồng xuất hiện ở lối vào phòng khách, nhìn ngó xung quanh: “Frukz!”
Aineka! Anh ta thoáng sững sờ, thấy người đột biến vốn đang nhìn về phía cửa sổ đột nhiên nghe thấy tiếng mà quay đầu lại. Trái tim gần như rách toạc, anh tay nhảy xuống chỗ cửa, đẩy đối phương ra.
“Phụt” một tiếng, hình như sau lưng bị gì đó đâm xuyên, Frukz cụp mắt, thấy một cái càng nhọn màu đen đâm xuyên qua ngực mình. Máu tươi nóng hổi tuôn ra, một suy nghĩ 'chẳng mấy thích hợp' nảy ra trong đầu.
... A, thì ra, máu của anh ta vẫn nóng.
Không phải động vật máu lạnh. Nhưng Aineka, tôi vẫn chưa kịp nói với em, tôi vẫn luôn... vẫn luôn yêu em như thế.
Trước nay chưa từng nói ra, tôi không dám, tôi không xứng.
Tội nhân thối nát, gánh trên lưng mạnh sống người nhà em, có tư cách gì nói yêu em?
“Frukz!” Thiếu niên người cá ngã trên đất đột nhiên kêu lên một tiếng bén nhọn, lao lên, móng tay sắc nhọn bóp vỡ đầu người đột biến sau lưng, ôm người đàn ông tóc dài máu me toàn thân vào lòng.
Ai có thể cứu anh ta...
“Ai... Aineka.”
Người duy nhất bầu bạn cùng cậu ấy, cho cậu ấy ăn từ nhỏ, cho cậu ấy niềm vui và ấm áp trong tuyệt cảnh tối tăm, hấp hối trong lòng cậu ấy gọi tên cậu ấy. Cậu ấy cụp mắt, đôi mắt hồ ly vẫn luôn ẩn chứa ý cười xấu xa hơi cong con, nhìn cậu ấy với ánh mắt nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Dương như cố gắng hết sức muốn ghi nhớ dáng vẻ của cậu ấy.
“Cillian, tha thứ cho tôi.”
Thiếu niên người cá ôm chặt người đàn ông hấp hối, không nói được gì, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở không thành tiếng người, nước mắt lăn dài trên mặt, tầm mắt mơ hồ. Một cánh tay dính máu chạm vào mặt cậu ấy, run rẩy nhẹ nhàng lau khóe mắt cậu ấy, Frukz dốc hết sức ngửa cổ, kề môi sát thùy tai cậu ấy: “...”
Aineka không nghe rõ, lắc đầu, nghiêng tai sát môi người đàn ông.
“Yêu... em.”
Âm thanh chợt ngưng bặt.
Nước mắt tuôn rơi lã chã trên mặt người đàn ông, ánh sáng nhạt dần trong đôi mắt hồ ly xám khỏi, ánh sáng dần chìm vào bóng đêm, tạo thành một mảng sương mù.
Cậu ấy ôm chặt cơ thể anh ta, thế giới vốn đã nứt nẻ sụp đổ trong chốc lát, thành một đống đổ nát... ánh sáng duy nhất của cậu ấy... mất rồi.
Aineka lảo đảo đứng lên, ôm người đàn ông đến trước cửa sổ, nhìn mặt biển đang tràn dâng sóng lớn, nhắm mắt lại, bật người nhảy xuống.
Hai ngươi chìm trong nước biển, bị một bóng đêm nổi lên từ đáy biển dịu dàng phủ lấy... Đây là gì? Là Tử thần sao?
Lúc bóng tối bao phủ lấy bọn họ, Aineka nghĩ thầm.
Nếu là Tử thần... xin hãy đưa tôi theo với.
Xuống địa ngục cũng được, tôi chỉ muốn... ở cạnh anh ấy.
“Aineka... Cillian!” Medusa gọi hai cái tên này, bước vào vườn hoa giữa không trung đầy rẫy thi thể. Celuecus theo sát anh, dang vây cánh che chở anh.
Trăm hoa nở rộ trong vườn hoa đã gần như héo rũ, mùi thơm và mùi máu hòa vào nhau, lẫn với 'mùi vị' của ngày tận thế khiến người ta khó thở. Celuecus bất chợt lên tiếng trong lúc tĩnh mịch như trong lăng một: “Có tiếng động, bên đó.”
... Thính giác của người cá nhạy hơn con người gấp trăm lần, Medusa nhìn về phía hắn chỉ, trên khoảnh sân lộ thiên ngoài vườn hoa, hình như trong bóng đêm che chắn bởi rèm cửa sổ có một bóng trắng.
Anh đi về phía đó, dần nghe thấy tiếng nói, đó là tiếng khàn khàn của người trẻ tuổi, đang ngâm nga một khúc ca dao.
Anh cẩn thận vén rèm cửa sổ ra, một đôi cánh vàng kim bảo vệ trước người anh, lúc thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, anh không khỏi hốt hoảng.
Thi thể không đầu vặn vẹo vắt ngang trên sàn, cách nó không xa, một nóng người ngồi ở mếp sân, mái tóc vàng kim nhỏ dịch trắng, Hoàng đế nhỏ ngồi ở mép sân, hình như nghe thấy tiếng động nên dừng hát, quay người lại, trong lòng ôm một cái đầu gần như không thể phân biệt được là ai.
Selan nhìn anh với vẻ mặt không cảm xúc: “Medusa...”
“Bệ hạ.” Cảm giác áy náy dâng lên trong lòng, khiến hô hấp Medusa cũng run rẩy. Anh thật sự không nên đưa thuốc thử cho Selan. Chú ý đến bên đầu Selan có vết thương khuyết, anh ngạc nhiên mở to mắt. Vết thương thế này, người bình thường vốn không sống nổi, với lại, cậu ta không có máu.
“Đều tại ngươi, là ngươi cướp đi ông ấy, cướp đi người tạo ra tôi... người yêu tôi.” Selan lẩm bẩm, đôi mắt xanh da trời nhìn anh, rồi nhìn Celuecus sau lưng anh, khẽ cười: “Anh và người cá này xứng đôi thật, thật khiến tôi ghen tị...”
Một dự cảm không lành tự dưng dâng lên, Medusa thấy cậu ta chợt hé miệng, trong miệng bắn ra một chùm ánh sáng xanh làm, lúc đó, dụng cụ trói trên người Celuecus sáng lên, như thể có một tia chớp bổ lên người hắn khiến hắn va mạnh vào vách tường phía sau!
“A!” Ánh sáng lam xuyên qua người, Celuecus co giật như bị khổ hình, mắt rỉ máu đỏ sẫm, tơ máu đáng sợ hiện lên trên da, như thể cả người đều sắp bị xé toạc.
Đó là năng lượng bức xạ sinh vật...
Trên người Selan có... lõi năng lượng có thể phát ra bức xạ sinh vật! Với lại, cường độ còn vượt xa ngưỡng trên đai trói Celuecus.
Celuecus sẽ chết, sẽ bị Selan giết chết.
Ánh sáng xanh lam lóe lên gần như sắp bùng nổ, trái tim Medusa run lên, gần như lao về phía Selan theo bản năng.
Anh bước vào khoảng không, ôm lấy Selan, rơi xuống từ độ cao nghìn mét. Một tiếng nổ ầm vang lên, ánh sáng lam chói mắt phủ kín tầm mắt, năng lượng bức xạ sinh vật gần như hòa tan tất cả ập đến trong thoáng chốc, anh chẳng thấy gì, chẳng nghe được gì.
Cơn đau dữ dội khắp người đột nhiên biến mất, Celuecus ngã trên đất. Tầm mắt đỏ au, hắn nhìn xung quanh, ý thức được gì đó rồi rủ mắt nhìn xuống, con ngươi co lại, vung đuôi cá nhảy xuống, nhảy vào giữa vòng xoáy khổng lồ do năng lượng bùng nổ trên mặt biển tối tăm.
Hắn lao xuống nước, điên cuồng tìm kiếm trong dòng nước cuồn cuộn ở trung tâm vòng xoáy, nhưng chỉ kiếm được bụi tỏa ánh lam, mà chẳng mấy chốc bụi cũng chảy xuống từ kẽ tay hắn, cuối cùng chẳng còn lại gì.
Tồn tại trước đó còn chủ động hôn hắn, còn hứa “sẽ không nuốt lời” lại lần nữa biến mất trong đời hắn rồi.
Nước mắt hòa với máu chảy vào dòng chảy cuồn cuộn.
Hắn khép tay lại, muốn giữ chặt những hạt bụi vụn vỡ kia, mắt đỏ lên, cúi đầu, liều mạng hít thật sâu, muốn ngửi thấy chút mùi hương quen thuộc, nhưng chẳng ngửi được gì cả. Cả trái tim đều bị xé toạc, hắn đau đến mức toàn thân run rẩy, liếm bằng sạch những hạt bụi ít ỏi đáng thương trên trong lòng bàn tay, nuốt hết vào bụng. Như thể làm vậy có thể bớt đau hơn, có thể giữ dấu vết gì đó còn lại về tồn tại kia trong ký ức.
Nhưng chẳng được gì cả.
Medusa... Ceto, anh vẫn nuốt lời.
Hắn cắn răng, lệ máu tuôn ra.
Anh vẫn lừa tôi, bỏ rơi tôi.
—
“Keto...”
Cơ thể gần như tan ra nhanh chóng, nhưng có năng lượng gì đó đang phóng ra từ trong cơ thể, một tiếng gọi đến từ nơi xa xăm, ý thức rời rạc của Medusa cũng dần tụ lại... vô số mảnh vụn ký ức ùa về.
Cùng lúc này, trên hành tinh xa xôi khác, một sinh mệnh mục ruỗng ngủ say chợt mở mắt ra. Đôi mắt màu tím khỏi lộ ra tia sáng.
A... Người anh em đồng sào của ta, Ceto, cuối cùng ngươi... cũng tỉnh lại hoàn toàn rồi.
—
Lời tác giả:
MeMe đã hồi phục trí nhớ rồi...
Mai bắt đầu phần ở quá khứ, các bạn có thể thấy được vinh quang ngày trước của tế tư tối cao, có thể biết ràng buộc ngày xưa của Me và Ce, bọn họ đã xảy ra chuyện gì, tất cả những câu đố sẽ được giải thích ở phần này, hãy đợi nhé!
—
Linh Thần: Ồ, tuyệt vời quá! Tôi đã phải chứng kiến nhiều sự chia ly trong hai chương gần đây...
- --
“Aineka...” Medusa nhìn cậu ấy, hơi ngẩn ngơ: “Cillian... Cillian, anh trai đây.”
Aineka thoáng sững sờ, hình như bị cái tên “Cillian” này kích thích, dường như cảm thấy nghi hoặc, ánh mắt hơi mù mờ.
“Cillian, em... vẫn ấn tượng với cái tên này đúng không?”
Aineka nhìn anh, dường như đang cố gắng suy nghĩ gì đó, đột nhiên bên trên truyền đến tiếng ồn ào, mấy người thét chói tay rồi trượt xuống từ trụ rỗng. Sắc mắt Aineka thay đổi: “Frukz, Frukz đang ở sảnh Đế!”
Nói rồi cậu ấy vung đuôi, vọt về lối cầu thang lên trên, nhanh chóng trườn như rắn lên trên. “Celuecus, giúp tôi! Tôi muốn lên tầng thượng!” Medusa vỗ vỗ Celuecus, hắn dang cánh đưa anh bay lên, trong chớp mắt đã đáp lên hành lang hình khuyên trên đỉnh tòa tháp.
Trên hành lang vô cùng thê thảm, xương tàn khắp nơi, tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc, trong phòng có mầm bệnh đột biến hỗn loạn.
Anh đến cửa sảnh Đế xương nhìn thử, cửa đã bị phá hỏng, với lại còn bị phá từ bên trong, từng vệt máu dài kéo từ trong cửa ra đến hành lang hình khuyên, đến tận lối vào hoa viên trong không trung kia. Hình như ngửi được mùi gì đó, Celuecus ôm chặt anh, hạ giọng: “Ở đây có ký sinh sóng ngầm rất mạnh, nó rất nguy hiểm, chúng ta không thể đi qua.”
“Nhưng tôi phải đi. Tôi phải cứu Cillian.” Anh nhìn vào đôi mắt xanh lục gần trong gang tấc: “Cậu đã đồng ý với tôi, giúp tôi hoàn thành tâm nguyện của mình, sau đó tôi mới cam tâm tình nguyện... giao quãng đời sau này của mình cho cậu.”
Bàn tay có màng ôm eo anh của Celuecus cũng siết chặt hơn.
Medusa sờ mặt hắn, ngửa đầu hôn hắn, Celuecus chợt sững sờ, chưa đợi hắn nếm được mùi vị, hai cánh môi vừa chạm vào đã rời đi, đôi mắt màu nhạt nhìn hắn, lộ ra ý quyến rũ rất dễ thấy: “Tôi thề, tuyệt không nuốt lời.”
Đây là lần đầu tiên anh... chủ động hôn hắn.
Celuecus nhìn anh chăm chú, nói từng chữ một: “Tôi nhớ rồi.”
Nụ hôn này, đời đời kiếp kiếp khó quên.
—
“Ha...” Frukz thở hổn hển, bóp còn, bắn hạ một người đột biến trước mặt, hai chân đạp lên mặt tường, bước lên cây đàn dương cầm bên cạnh nhảy lên giá đè cổ đồng trên đỉnh đầu.
Chẳng mấy chốc người đột biến bị anh ta bắn trúng đầu lại lảo đảo đứng lên, tìm kiếm bóng dáng anh ta khắp nơi. Nhìn người đột biến đi tới đi lui trong phòng khác trong sảnh Đế vương bên dưới, Frukz lau mồ hôi trên mặt.
Chết tiệt... vốn dĩ chạy đến thông báo cho Hoàng đế nhỏ, kết quả vừa đến phát hiện bên trong đã biến thành địa ngục nhân gian, người bên dưới vẫn chè chén say sưa trong ngày tận thế, không hề hay biết chuyện Đế quốc này sụp đổ chỉ là chuyện trong phút chốc.
Đương nhiên, mấy tên đó cũng không có gì đáng đồng cảm. Nhưng Aineka và Medusa...
Phải nghĩ cách ra ngoài mới được.
Anh ta nhìn về phía cửa sổ ở bên hông. Nếu cứ thế nhảy xuống... có tỷ lệ sống sót không? Không được. Anh ta nuốt nước bọt, nổ súng về phía cửa sổ, người đột biến bị tiếng súng thu hút, lao đến chỗ cửa sổ. Hai chân anh ta căng cứng, đang định nhảy xuống, đột nhiên con ngươi co lại.
Bóng dáng màu hoa hồng xuất hiện ở lối vào phòng khách, nhìn ngó xung quanh: “Frukz!”
Aineka! Anh ta thoáng sững sờ, thấy người đột biến vốn đang nhìn về phía cửa sổ đột nhiên nghe thấy tiếng mà quay đầu lại. Trái tim gần như rách toạc, anh tay nhảy xuống chỗ cửa, đẩy đối phương ra.
“Phụt” một tiếng, hình như sau lưng bị gì đó đâm xuyên, Frukz cụp mắt, thấy một cái càng nhọn màu đen đâm xuyên qua ngực mình. Máu tươi nóng hổi tuôn ra, một suy nghĩ 'chẳng mấy thích hợp' nảy ra trong đầu.
... A, thì ra, máu của anh ta vẫn nóng.
Không phải động vật máu lạnh. Nhưng Aineka, tôi vẫn chưa kịp nói với em, tôi vẫn luôn... vẫn luôn yêu em như thế.
Trước nay chưa từng nói ra, tôi không dám, tôi không xứng.
Tội nhân thối nát, gánh trên lưng mạnh sống người nhà em, có tư cách gì nói yêu em?
“Frukz!” Thiếu niên người cá ngã trên đất đột nhiên kêu lên một tiếng bén nhọn, lao lên, móng tay sắc nhọn bóp vỡ đầu người đột biến sau lưng, ôm người đàn ông tóc dài máu me toàn thân vào lòng.
Ai có thể cứu anh ta...
“Ai... Aineka.”
Người duy nhất bầu bạn cùng cậu ấy, cho cậu ấy ăn từ nhỏ, cho cậu ấy niềm vui và ấm áp trong tuyệt cảnh tối tăm, hấp hối trong lòng cậu ấy gọi tên cậu ấy. Cậu ấy cụp mắt, đôi mắt hồ ly vẫn luôn ẩn chứa ý cười xấu xa hơi cong con, nhìn cậu ấy với ánh mắt nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Dương như cố gắng hết sức muốn ghi nhớ dáng vẻ của cậu ấy.
“Cillian, tha thứ cho tôi.”
Thiếu niên người cá ôm chặt người đàn ông hấp hối, không nói được gì, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở không thành tiếng người, nước mắt lăn dài trên mặt, tầm mắt mơ hồ. Một cánh tay dính máu chạm vào mặt cậu ấy, run rẩy nhẹ nhàng lau khóe mắt cậu ấy, Frukz dốc hết sức ngửa cổ, kề môi sát thùy tai cậu ấy: “...”
Aineka không nghe rõ, lắc đầu, nghiêng tai sát môi người đàn ông.
“Yêu... em.”
Âm thanh chợt ngưng bặt.
Nước mắt tuôn rơi lã chã trên mặt người đàn ông, ánh sáng nhạt dần trong đôi mắt hồ ly xám khỏi, ánh sáng dần chìm vào bóng đêm, tạo thành một mảng sương mù.
Cậu ấy ôm chặt cơ thể anh ta, thế giới vốn đã nứt nẻ sụp đổ trong chốc lát, thành một đống đổ nát... ánh sáng duy nhất của cậu ấy... mất rồi.
Aineka lảo đảo đứng lên, ôm người đàn ông đến trước cửa sổ, nhìn mặt biển đang tràn dâng sóng lớn, nhắm mắt lại, bật người nhảy xuống.
Hai ngươi chìm trong nước biển, bị một bóng đêm nổi lên từ đáy biển dịu dàng phủ lấy... Đây là gì? Là Tử thần sao?
Lúc bóng tối bao phủ lấy bọn họ, Aineka nghĩ thầm.
Nếu là Tử thần... xin hãy đưa tôi theo với.
Xuống địa ngục cũng được, tôi chỉ muốn... ở cạnh anh ấy.
“Aineka... Cillian!” Medusa gọi hai cái tên này, bước vào vườn hoa giữa không trung đầy rẫy thi thể. Celuecus theo sát anh, dang vây cánh che chở anh.
Trăm hoa nở rộ trong vườn hoa đã gần như héo rũ, mùi thơm và mùi máu hòa vào nhau, lẫn với 'mùi vị' của ngày tận thế khiến người ta khó thở. Celuecus bất chợt lên tiếng trong lúc tĩnh mịch như trong lăng một: “Có tiếng động, bên đó.”
... Thính giác của người cá nhạy hơn con người gấp trăm lần, Medusa nhìn về phía hắn chỉ, trên khoảnh sân lộ thiên ngoài vườn hoa, hình như trong bóng đêm che chắn bởi rèm cửa sổ có một bóng trắng.
Anh đi về phía đó, dần nghe thấy tiếng nói, đó là tiếng khàn khàn của người trẻ tuổi, đang ngâm nga một khúc ca dao.
Anh cẩn thận vén rèm cửa sổ ra, một đôi cánh vàng kim bảo vệ trước người anh, lúc thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, anh không khỏi hốt hoảng.
Thi thể không đầu vặn vẹo vắt ngang trên sàn, cách nó không xa, một nóng người ngồi ở mếp sân, mái tóc vàng kim nhỏ dịch trắng, Hoàng đế nhỏ ngồi ở mép sân, hình như nghe thấy tiếng động nên dừng hát, quay người lại, trong lòng ôm một cái đầu gần như không thể phân biệt được là ai.
Selan nhìn anh với vẻ mặt không cảm xúc: “Medusa...”
“Bệ hạ.” Cảm giác áy náy dâng lên trong lòng, khiến hô hấp Medusa cũng run rẩy. Anh thật sự không nên đưa thuốc thử cho Selan. Chú ý đến bên đầu Selan có vết thương khuyết, anh ngạc nhiên mở to mắt. Vết thương thế này, người bình thường vốn không sống nổi, với lại, cậu ta không có máu.
“Đều tại ngươi, là ngươi cướp đi ông ấy, cướp đi người tạo ra tôi... người yêu tôi.” Selan lẩm bẩm, đôi mắt xanh da trời nhìn anh, rồi nhìn Celuecus sau lưng anh, khẽ cười: “Anh và người cá này xứng đôi thật, thật khiến tôi ghen tị...”
Một dự cảm không lành tự dưng dâng lên, Medusa thấy cậu ta chợt hé miệng, trong miệng bắn ra một chùm ánh sáng xanh làm, lúc đó, dụng cụ trói trên người Celuecus sáng lên, như thể có một tia chớp bổ lên người hắn khiến hắn va mạnh vào vách tường phía sau!
“A!” Ánh sáng lam xuyên qua người, Celuecus co giật như bị khổ hình, mắt rỉ máu đỏ sẫm, tơ máu đáng sợ hiện lên trên da, như thể cả người đều sắp bị xé toạc.
Đó là năng lượng bức xạ sinh vật...
Trên người Selan có... lõi năng lượng có thể phát ra bức xạ sinh vật! Với lại, cường độ còn vượt xa ngưỡng trên đai trói Celuecus.
Celuecus sẽ chết, sẽ bị Selan giết chết.
Ánh sáng xanh lam lóe lên gần như sắp bùng nổ, trái tim Medusa run lên, gần như lao về phía Selan theo bản năng.
Anh bước vào khoảng không, ôm lấy Selan, rơi xuống từ độ cao nghìn mét. Một tiếng nổ ầm vang lên, ánh sáng lam chói mắt phủ kín tầm mắt, năng lượng bức xạ sinh vật gần như hòa tan tất cả ập đến trong thoáng chốc, anh chẳng thấy gì, chẳng nghe được gì.
Cơn đau dữ dội khắp người đột nhiên biến mất, Celuecus ngã trên đất. Tầm mắt đỏ au, hắn nhìn xung quanh, ý thức được gì đó rồi rủ mắt nhìn xuống, con ngươi co lại, vung đuôi cá nhảy xuống, nhảy vào giữa vòng xoáy khổng lồ do năng lượng bùng nổ trên mặt biển tối tăm.
Hắn lao xuống nước, điên cuồng tìm kiếm trong dòng nước cuồn cuộn ở trung tâm vòng xoáy, nhưng chỉ kiếm được bụi tỏa ánh lam, mà chẳng mấy chốc bụi cũng chảy xuống từ kẽ tay hắn, cuối cùng chẳng còn lại gì.
Tồn tại trước đó còn chủ động hôn hắn, còn hứa “sẽ không nuốt lời” lại lần nữa biến mất trong đời hắn rồi.
Nước mắt hòa với máu chảy vào dòng chảy cuồn cuộn.
Hắn khép tay lại, muốn giữ chặt những hạt bụi vụn vỡ kia, mắt đỏ lên, cúi đầu, liều mạng hít thật sâu, muốn ngửi thấy chút mùi hương quen thuộc, nhưng chẳng ngửi được gì cả. Cả trái tim đều bị xé toạc, hắn đau đến mức toàn thân run rẩy, liếm bằng sạch những hạt bụi ít ỏi đáng thương trên trong lòng bàn tay, nuốt hết vào bụng. Như thể làm vậy có thể bớt đau hơn, có thể giữ dấu vết gì đó còn lại về tồn tại kia trong ký ức.
Nhưng chẳng được gì cả.
Medusa... Ceto, anh vẫn nuốt lời.
Hắn cắn răng, lệ máu tuôn ra.
Anh vẫn lừa tôi, bỏ rơi tôi.
—
“Keto...”
Cơ thể gần như tan ra nhanh chóng, nhưng có năng lượng gì đó đang phóng ra từ trong cơ thể, một tiếng gọi đến từ nơi xa xăm, ý thức rời rạc của Medusa cũng dần tụ lại... vô số mảnh vụn ký ức ùa về.
Cùng lúc này, trên hành tinh xa xôi khác, một sinh mệnh mục ruỗng ngủ say chợt mở mắt ra. Đôi mắt màu tím khỏi lộ ra tia sáng.
A... Người anh em đồng sào của ta, Ceto, cuối cùng ngươi... cũng tỉnh lại hoàn toàn rồi.
—
Lời tác giả:
MeMe đã hồi phục trí nhớ rồi...
Mai bắt đầu phần ở quá khứ, các bạn có thể thấy được vinh quang ngày trước của tế tư tối cao, có thể biết ràng buộc ngày xưa của Me và Ce, bọn họ đã xảy ra chuyện gì, tất cả những câu đố sẽ được giải thích ở phần này, hãy đợi nhé!
—
Linh Thần: Ồ, tuyệt vời quá! Tôi đã phải chứng kiến nhiều sự chia ly trong hai chương gần đây...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất