Chương 83: Nước mắt
Trung - Việt: Linh Thần
(Mỗi ngày một mảnh thủy tinh, chúc ngon miệng.)
- --
Rõ ràng biết hắn hận anh chết đi được, sao anh xứng với khát vọng xa vời như vậy?
Anh không nên.
Mong mỏi một đứa trẻ không thể không bị mình bỏ rơi từ nhỏ, đến cả quan tâm cũng không dám nói yêu thương mình, đây là chuyện vô lý cỡ nào.
Sau khi một mình trở về đến thần miếu trong tình trạng hồn vía lên mây, Ceto mới dám nâng quả cầu vàng kim nhỏ xíu giấu ở đuôi tóc trong lòng bàn tay an ủi. Từ lần trước Celuecus ở trong thần miếu này... tính đến giờ đã lâu lắm rồi, nhưng dường như trong không khí vẫn còn vươn lại hơi thở ấm nóng của hắn. Ceto cúi đầu, ngửi ngửi mấy sợi tóc đen quấn trong bức tượng điêu khắc nhỏ màu vàng kim trong tay, trên những sợi tóc chẳng vươn bao nhiêu mùi... mùi vị này là ảo giác còn lại trong ký ức anh mà thôi.
Hốc mắt anh đỏ lên, ôm chặt đuôi cá của mình trong thần miếu rộng thênh thang, ôm chặt hậu duệ thường xuyên gặp gỡ nhưng chẳng thể gần gũi trong tưởng tượng... mỗi lần tóm lấy hắn, đánh hắn... anh thật sự rất muốn... có thể ôm lấy hắn.
Celuecus... mặt trời nhỏ của ta.
Celuecus híp mắt, nhìn bóng người bên trong kẽ hở qua ánh đen lờ mờ của thần miếu... dù vị trí bí mật này được hắn 'khai quật' ra được, không có ai khác biết nhưng hắn chỉ để lộ đôi mắt ra khỏi mặt nước, ẩn giấu cả cơ thể dưới mắt biển đêm.
Ceto về thần miếu một mình làm gì... Ánh mắt hắn quẩn quanh trên quầng sáng trên tấm lưng phập phồng run rẩy của anh, nhướng mày.
Không thể... là đang khóc nhỉ?
Hắn đưa ra phỏng đoán không thể tin được. Vì bị Isis ép buộc, tức khóc? Một tồn tại như Ceto sẽ không sao? Không thể... tuyệt không thể... hắn vô thức phủ nhận suy đoán của mình, nhưng thấy Ceto ngẩng lên khỏi bàn tay mình, một giọt nước mắt long lanh chảy dọc xuống tóc mai sườn mặt anh, có thứ gì đó màu vàng kim lóe lên trong tay anh, ẩn trong mái tóc bạch kim dày của anh không thấy rõ được.
Hắn không rảnh quan tâm đó là thứ gì, ánh mắt ngạc nhiên dán lên bóng nghiêng của Ceto... thế mà Ceto đang khóc thật.
Một tồn tại vốn như sông băng cũng sẽ có lúc yếu đuối? Celuecus không nhịn được vịn kẽ hở kia dí mặt đến gần hơn như thể gặp được chân trời mới, muốn lén đào được nhiều bí mật của Ceto hơn, nhiều chỗ sơ hở, tim hắn đập điên cuồng, hơi thở cũng bất giác gấp rút hơn. Hình như động tĩnh này ảnh hưởng đến Ceto bên trong, anh bất chợt quay đầu về phía hắn, lúc đó Celuecus thấy được gương mặt vẫn còn vệt nước mắt của anh. Một cái nhìn thoáng qua rung động lòng người này khiến trái tim hắn rung lên, không dám nhìn thêm nữa bèn chui tọt vào trong nước.
“Ai! Ai đang ở đó?” Đột nhiên phát hiện kẽ hở ở góc tường, Ceto sởn gai óc, đuổi đến ngoài thần miếu, người nhìn lén không rõ thân phận đã chẳng còn tăm hơi. Anh siết chặt tượng nhỏ trong tay, rất đỗi lo lắng, lùi về thần miếu bịt kín kẽ hở, nhìn xung quanh tìm chỗ có thể giấu bí mật của mình. Cuối cùng nhìn xuống dưới bức tượng cổ thần. E rằng không có nơi nào an toàn hơn ở đây.
Nhét tượng Celuecus nhỏ vào trong kẽ hở ở đuôi tượng thần, anh lưu luyến nhìn nó thêm cái nữa, lau sạch nước mắt, anh nhắm mắt lại, trong chớp mắt đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng uy nghiêm bình thường.
—
Đêm khuya.
Tiếng nức nở khe khẽ lẫn vời tiếng thở hổn hển nặng nề truyền vào tai, Celuecus mơ mơ hồ hồ mở mắt ra. Vật thể khổng lồ dao động trong tầm mắt anh, đó là một tổ ngọc trai, lớp ngoài được khảm trang trí sang trọng... đó là Vương sào của Isis. Sao hắn lại ở trong tẩm cung của Isis?
Hắn nghĩ thầm rồi từ từ đến gần cái tổ kia xem thử.
“Đừng... đừng chạm vào ta...”
Một bàn tay có màng thon dài trắng trẻo thò ra từ kẽ hở tổ ngọc trai, siết chặt mép vỏ trai, hắn nhận ra đó là của Ceto. Khác hẳn lúc cầm mâu Pontus dạy dỗ hắn, nó đang run rẩy, trông mềm mại yếu ớt, khớp xương cũng ửng đỏ mờ ám.
“Ceto?” Tim hắn thắt lại, bất chợt gọi.
Sau đó, một bàn tay khác lớn hơn thò ra từ bên trong, nắm chặt bàn tay Ceto, đan xen vào giữa kẽ tay anh đầy tính xâm lược.
Co ngươi Celuecus co lại, da đầu tê rần, vén vỏ trai ra, khuôn mặt đẫm nước mắt của Ceto khi bị Isis đè dưới người lọt vào tầm mắt hắn!
Celuecus mở mắt ra, tỉnh lại khỏi mộng mị.
Trái tim khó chịu như muốn nổ tung, hắn ôm ngực há miệng thở hổn hển.
Sao hắn lại... mơ thế này?
Là vì buổi tối lén nhìn Ceto khóc sao?
Cảnh trong ác mộng lượn lờ trước mắt, hắn vô thức siết chặt bàn tay có màng, không khống chế được thầm nghĩ, cảnh tượng này có thành sự thật vào ngày nào đó trong tương lai chăng?
Vương quyền... có thể không màng trật tự, ăn luôn cả người duy trì trật tự sao?
“Celuecus, Đại tế tư gọi ngươi đến Thần miếu!” Đột nhiên tiếng sứa truyền tin truyền đến từ bên ngoài.
—
Trong thần miếu.
“Các ngươi đã tròn mười sáu tuổi rồi, theo lệ cũ, hôm nay ta sẽ khắc totem bảo vệ lên cốt lõi sinh mệnh của các ngươi.” Ceto xoay người lại dưới tượng thần cổ đại, nhìn về phía hai hậu duệ Hoàng tộc thiếu niên, mâu Pontus trên tay ngưng tụ thành một mũi khắc bén nhọn: “Sẽ hơi đau, ai trước?”
Celuecus nhìn Moloer da non nớt, thấy quả nhiên hắn ta lộ ra vẻ do dự, cũng không biết giả vờ hay sợ thật, không khỏi nhếch môi.
“Có vẻ ngươi rất mong đợi nhỉ, Celuecus.”
Cổ bị tóm chặt, mâu Pontus quấn lên người hắn, Ceto thu tay lại, trong chớp mắt đã kéo hắn lên tế đàn, hệt như một con bò biển dùng để hiến tế.
Hắn cắn răng nhìn Ceto, nhìn gương mặt hắn vô tình lén nhìn đêm qua, nức nở trong giấc mơ của hắn, ngọn lửa dâng lên trong đáy lòng hắn bị dập tắt quá nửa, mãi đến khi cảm giác vật nhọn đâm vào da thịt kéo hắn tỉnh táo lại.
... Đau quá!
“Đừng nhúc nhích, nhúc nhích lung tung chỉ đau hơn thôi.” Bàn tay lạnh lẽo giữ chặt cơ thể căng chặt run rẩy của hắn, ánh mắt nhạt màu lạnh lẽo ấy nhìn hắn chằm chằm.
Cảm giác đau đớn này rất giống bị bọ cạp biển chích, hắn không biết Ceto có biết không... nhưng chắc là biết. Tối qua xảy ra chuyện đó, sáng nay đã gọi bọn họ đến đây khắc totem, còn chọn hắn trước, không phải tên này muốn dạy dỗ hắn đấy chứ... Celuecus nghiến răng, đau đến mức nhổm người dậy lại bị anh đè xuống, gần xanh trên cổ gồ lên, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Ceto, đôi mắt lạnh lùng ấy... lúc ầng ậng nước mắt giống như rơi vào biển sao... ngọn lửa trong tim lại tắt ngúm. Yết hầu hắn nhúc nhích, dường như Ceto bị hắn nhìn đến mức hơi khó chịu, bèn dời tầm mắt.
Ánh mắt của nhóc con này...
Thật kỳ lạ. Ceto hơi hoảng hốt, cụp mắt, mặt mày không cảm xúc khống chế mũi nhọn của mâu Pontus, tiếp tục khắc lên ngực hắn.
Hoa văn vàng sẫm từ từ tạo thành totem tinh hệ của sao Hải Vương, Celuecus nhìn xuống ngực mình, trung tâm totem không phải hình mắt tượng trưng cho sao Hải Vương... mà là mặt trời tỏa ra hào quang.
Dường như đặc biệt thiết kế cho hắn.
Celuecus hơi ngạc nhiên ngước mắt, nhìn Ceto đã thờ ơ dời tầm mắt, nhìn về Moloer vô cùng mong chờ phía sau.
“Đại tế tư, totem của Celuecus thật đặc biệt, ta có thể làm một cái giống hệt vậy được không?” Moloer chớp đôi mắt xanh nhạt ngây thơ, mong chờ bơi sang, thậm chí còn to gan ôm vây đuôi của Ceto.
Đột nhiên Celuecus cảm nhận được phẫn nộ
Ceto cụp mắt, nhìn Moloer bằng ánh mắt dịu dàng khác hẳn lúc bình thường nhìn hắn: “Ngươi? Ngươi hợp với mặt trăng hơn.”
“Nhưng... nhưng trung tâm của tinh hệ chúng ta là mặt trời.” Moloer hơi uất ức nhìn Celuecus: “Ta cũng muốn mặt trời.”
Ceto không trả lời, cúi người nâng Moloer lên, động tác đó có thể gọi là dịu dàng, trông chẳng khác gì ngầm đồng ý. Celuecus lạnh lùng đứng dậy, nhanh chóng bơi ra khỏi Thần điện của Ceto.
Cuộn tròn trong bóng râm của rạn san hô, hắn mới nhìn về chỗ mình vừa rời khỏi. Trong thần điện trắng như tuyết, lờ mờ thấy được bóng nghiêng ưu mỹ của Đại tế tư người cá, anh cúi đầu, mâu Pontus quấn trên ngón tay thon dài, chăm chú khắc lên ngực Moloer, kohong biết có phải vì Ceto đối xử với hắn ta dịu dàng hơn không, tên Moloer kia dường như chẳng cảm thấy đau đớn gì, vui vẻ nhìn gương mặt Ceto, đuôi cá lam nhạt khẽ vung vẫy, thỉnh thoảng lại vô tình cọ vào vây đuôi của Ceto, hệt như cá lau kính ký sinh trên người cá lớn vậy.
Hắn híp mắt, cảm thấy cảnh tượng này ngứa mắt vô cùng.
Ceto cũng có lúc dịu dàng... giống như đêm ấy hắn lén nhìn ngoài Thần điện khi còn nhỏ, dáng vẻ Ceto hát ru Moloer ngủ. Trước giờ anh chưa từng đối xử dịu dàng với hắn như vậy, anh bủn xỉn với hậu duệ huyết mạch tương liên nhưng lại thiên vị Moloer.
“Celuecus, ngươi lại đi đâu rồi?” Dường như cuối cùng phát hiện hắn mất tăm, trong thần điện truyền đến tiếng gọi của Ceto.
Celuecus trốn ở đó không nhúc nhích, thấy Ceto đưa Moloer bơi ra, hắn chẳng màng ngước mắt lấy một cái, bơi đến sau Ceto, không muốn nhìn totem trên ngực Moloer có giống hắn không, Moloer lại cứ khăng khăng đến kế bên hắn, cố ý lượn lờ trước mặt hắn: “Celuecus, ngươi xem, có phải của ta cũng rất đẹp không?”
Celuecus không cảm xúc nhìn lên ngực Moloer, ánh mắt chợt khựng lại. Trong hoa văn màu bạc giống tinh hệ kia... là một mặt trăng, chứ không phải mặt trời giống hắn.
Lửa giận đã bùng tời cổ họng bất chợt bị chặn ngang.
Hắn cười lạnh lùng: “Có gì hiếm lạ mà ngươi vui vẻ vậy?”
“Ta thích.” Moloer cong khóe môi, đôi mắt xanh nhạt phản chiếu bóng dáng ưu mỹ có bím tóc dài phía trước, trên gương mặt tuấn tú chẳng giống gì hắn thoáng ý cười, hình như không phải hắn nói thích totem này mà thích thứ gì khác. Trong lòng Celuecus chợt hẫng, vô cùng khó chịu. Cố ý tụt lại phía sau người anh em cùng sào với mình, ánh mắt bất giác đuổi theo bóng dáng ấy, đáy lòng hơi sốt ruột.
Hắn không biết mình khát vọng điều gì, nhưng lúc này Ceto lại quay đầu, nhìn Moloer, lại dường như đang tìm gì đó, nhìn về phía hắn. Vừa chạm mắt với anh, không biết vì sợ hay gì, vây đuôi thị thường của Celuecus run lên, bơi nhanh hơn. Dường như sợ bị hắn ta vượt qua, Moloer cũng bơi nhanh hơn chút, hai anh em cứ thế tranh bơi trước, bám sát phía sau Đại tế tư người cá.
“Hôm nay hai ngươi rất tích cực.” Phát hiện tiếng động phía sau, Ceto cười cười dừng lại: “Sao, là mong đợi... nhận bài thi vòng xoáy Tinh Môn, có được vinh quang thuộc về mình sao?”
Celuecus sửng sốt nhìn về trước, giờ mới nhận ra bọn họ được Ceto dẫn đến đâu... vòng xoáy bão tố khổng lồ tụ ở không trung trên mặt biển rộng, sấm sét chớp nhoáng, vô số dòng nước chảy ngược lên trời, đổ vào vòng xoáy, chỗ mắt bão trung tâm vòng xoáy có một con vật khổng lồ màu xám bạc thuôn dài đang chuyển động, nó cái đầu tam giác khổng lồ, kéo theo cái đuôi dài ngoằn, hắn từng thấy xương của nó rồi... nó được chế tạo thành phi thuyền sinh vật của bọn họ, dùng để di chuyển qua tinh hệ, đó là rồng bão, thần minh bảo vệ ở cổng Tinh quốc, muốn vượt qua bài khảo sát này thì phải vượt qua nó, vào trong mắt bão, chạm vào Tinh Môn của họ.
Hằng hà bóng dáng chờ đợi dưới nước, nóng lòng muốn thử. Có thể vượt qua bài khảo sát này là điều quan trọng đối với người cá giống đực thành niên trong Tinh quốc, dân chúng chỉ cần nhảy lên đỉnh dòng nước chảy ngược, chạm vào đuôi rồng là có thể có được tư cách vào trường thi đấu, thành một thành viên của quân hộ vệ, mà bọn họ là hậu duệ của Hoàng thất, phải vượt qua thân rồng, đến Tinh Môn mới có thể có được vinh quang tương lai duyệt quân cùng Tinh vương.
Hắn có thể vượt qua bài khảo sát này không?
Nếu không thì có phải mãi mãi bị Ceto xem thường không?
Moloer chậm rãi bơi đến cạnh Ceto, ánh mắt lóe sáng không chút nao núng: “Ta sẽ hoàn thành khảo sát của ngươi, chắc chắn sẽ không để ngươi thất vọng đâu, Đại tế tư.”
“Thế ngươi thì sao, Celuecus?” Ceto quay người sang nhìn hắn, lại nhìn vây đuôi co quắp vì căng thẳng của hắn.
“Chắc ngươi sẽ không lâm trận bỏ chạy chứ?”
Celuecus như bị bọ cạp biển đâm phải, ngước ánh mắt sắc bén lên nhìn vào mắt anh: “Ta có nói... ta không dám đi sao?”
“Ồ? Thế thì ta... mỏi mắt mong chờ.” Ceto nhướng mày, buông tay ra, Celuecus vung đuôi cá nhảy vọt vào trong nước, đuổi theo Moloer bơi đến dòng nghịch lưu trước tiên, ngay lúc người cá trưởng lão phụ trách giám sát thổi ốc biển, hắn nhảy vọt lên cùng với những người cá khác.
Dòng nghịch lưu chảy xiết ảnh hưởng bởi lực hút cuốn Celuecus lên không trung, hắn cố gắng vung vây đuôi không hoàn chỉnh của mình giữ thăng bằng, tránh khỏi những kẻ cạnh tranh muốn ngăn hắn, muốn kéo hắn ra khỏi dòng chảy. Sau khi hất tung không biết bao nhiêu đối thủ, cuối cùng hắn cũng thấy được người anh em cùng sào với mình. Là hậu duệ Vương tộc, khác với hắn, vây đuôi và vây cánh của Moloer đều phát triển rất tốt, đuôi cá dài nhất trong số những người cá tham gia khảo sát lần này, vây lưng cũng lớn nhất đẹp nhất, hắn ta vượt lên bỏ xa hắn, cũng vượt qua tất cả người cá khác, nhảy lên chỗ cao nhất.
Một khoảng tối tăm trên đỉnh đầu giống như mây đen trùng trùng đang che lấp đầu hắn, chỉ có thể dựa vào bản thân mới có thể giết chóc mở ra một con đường máu, tranh được cơ hội sống sót thấy được ánh mặt trời. Nhìn xem, hôm nay, hắn sẽ không giấu thực lực nữa, hắn sẽ chứng minh bản thân, chứng minh cho tên đã tàn nhẫn bỏ rơi hắn thấy rằng... Trước giờ hắn không phải kẻ yếu.
- --
LT: Mình vừa lấy raw bản không cắt bộ “Mồi giao nhân” của tác giả.
Bao giờ rảnh mình cũng làm dần. Bao giờ bộ này hoàn thì mình tung dần. Ngoài ra còn mấy bộ ngon nghẻ khác nữa. I hi hi hi, tác viết hợp gu mình phải biết.
(Mỗi ngày một mảnh thủy tinh, chúc ngon miệng.)
- --
Rõ ràng biết hắn hận anh chết đi được, sao anh xứng với khát vọng xa vời như vậy?
Anh không nên.
Mong mỏi một đứa trẻ không thể không bị mình bỏ rơi từ nhỏ, đến cả quan tâm cũng không dám nói yêu thương mình, đây là chuyện vô lý cỡ nào.
Sau khi một mình trở về đến thần miếu trong tình trạng hồn vía lên mây, Ceto mới dám nâng quả cầu vàng kim nhỏ xíu giấu ở đuôi tóc trong lòng bàn tay an ủi. Từ lần trước Celuecus ở trong thần miếu này... tính đến giờ đã lâu lắm rồi, nhưng dường như trong không khí vẫn còn vươn lại hơi thở ấm nóng của hắn. Ceto cúi đầu, ngửi ngửi mấy sợi tóc đen quấn trong bức tượng điêu khắc nhỏ màu vàng kim trong tay, trên những sợi tóc chẳng vươn bao nhiêu mùi... mùi vị này là ảo giác còn lại trong ký ức anh mà thôi.
Hốc mắt anh đỏ lên, ôm chặt đuôi cá của mình trong thần miếu rộng thênh thang, ôm chặt hậu duệ thường xuyên gặp gỡ nhưng chẳng thể gần gũi trong tưởng tượng... mỗi lần tóm lấy hắn, đánh hắn... anh thật sự rất muốn... có thể ôm lấy hắn.
Celuecus... mặt trời nhỏ của ta.
Celuecus híp mắt, nhìn bóng người bên trong kẽ hở qua ánh đen lờ mờ của thần miếu... dù vị trí bí mật này được hắn 'khai quật' ra được, không có ai khác biết nhưng hắn chỉ để lộ đôi mắt ra khỏi mặt nước, ẩn giấu cả cơ thể dưới mắt biển đêm.
Ceto về thần miếu một mình làm gì... Ánh mắt hắn quẩn quanh trên quầng sáng trên tấm lưng phập phồng run rẩy của anh, nhướng mày.
Không thể... là đang khóc nhỉ?
Hắn đưa ra phỏng đoán không thể tin được. Vì bị Isis ép buộc, tức khóc? Một tồn tại như Ceto sẽ không sao? Không thể... tuyệt không thể... hắn vô thức phủ nhận suy đoán của mình, nhưng thấy Ceto ngẩng lên khỏi bàn tay mình, một giọt nước mắt long lanh chảy dọc xuống tóc mai sườn mặt anh, có thứ gì đó màu vàng kim lóe lên trong tay anh, ẩn trong mái tóc bạch kim dày của anh không thấy rõ được.
Hắn không rảnh quan tâm đó là thứ gì, ánh mắt ngạc nhiên dán lên bóng nghiêng của Ceto... thế mà Ceto đang khóc thật.
Một tồn tại vốn như sông băng cũng sẽ có lúc yếu đuối? Celuecus không nhịn được vịn kẽ hở kia dí mặt đến gần hơn như thể gặp được chân trời mới, muốn lén đào được nhiều bí mật của Ceto hơn, nhiều chỗ sơ hở, tim hắn đập điên cuồng, hơi thở cũng bất giác gấp rút hơn. Hình như động tĩnh này ảnh hưởng đến Ceto bên trong, anh bất chợt quay đầu về phía hắn, lúc đó Celuecus thấy được gương mặt vẫn còn vệt nước mắt của anh. Một cái nhìn thoáng qua rung động lòng người này khiến trái tim hắn rung lên, không dám nhìn thêm nữa bèn chui tọt vào trong nước.
“Ai! Ai đang ở đó?” Đột nhiên phát hiện kẽ hở ở góc tường, Ceto sởn gai óc, đuổi đến ngoài thần miếu, người nhìn lén không rõ thân phận đã chẳng còn tăm hơi. Anh siết chặt tượng nhỏ trong tay, rất đỗi lo lắng, lùi về thần miếu bịt kín kẽ hở, nhìn xung quanh tìm chỗ có thể giấu bí mật của mình. Cuối cùng nhìn xuống dưới bức tượng cổ thần. E rằng không có nơi nào an toàn hơn ở đây.
Nhét tượng Celuecus nhỏ vào trong kẽ hở ở đuôi tượng thần, anh lưu luyến nhìn nó thêm cái nữa, lau sạch nước mắt, anh nhắm mắt lại, trong chớp mắt đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng uy nghiêm bình thường.
—
Đêm khuya.
Tiếng nức nở khe khẽ lẫn vời tiếng thở hổn hển nặng nề truyền vào tai, Celuecus mơ mơ hồ hồ mở mắt ra. Vật thể khổng lồ dao động trong tầm mắt anh, đó là một tổ ngọc trai, lớp ngoài được khảm trang trí sang trọng... đó là Vương sào của Isis. Sao hắn lại ở trong tẩm cung của Isis?
Hắn nghĩ thầm rồi từ từ đến gần cái tổ kia xem thử.
“Đừng... đừng chạm vào ta...”
Một bàn tay có màng thon dài trắng trẻo thò ra từ kẽ hở tổ ngọc trai, siết chặt mép vỏ trai, hắn nhận ra đó là của Ceto. Khác hẳn lúc cầm mâu Pontus dạy dỗ hắn, nó đang run rẩy, trông mềm mại yếu ớt, khớp xương cũng ửng đỏ mờ ám.
“Ceto?” Tim hắn thắt lại, bất chợt gọi.
Sau đó, một bàn tay khác lớn hơn thò ra từ bên trong, nắm chặt bàn tay Ceto, đan xen vào giữa kẽ tay anh đầy tính xâm lược.
Co ngươi Celuecus co lại, da đầu tê rần, vén vỏ trai ra, khuôn mặt đẫm nước mắt của Ceto khi bị Isis đè dưới người lọt vào tầm mắt hắn!
Celuecus mở mắt ra, tỉnh lại khỏi mộng mị.
Trái tim khó chịu như muốn nổ tung, hắn ôm ngực há miệng thở hổn hển.
Sao hắn lại... mơ thế này?
Là vì buổi tối lén nhìn Ceto khóc sao?
Cảnh trong ác mộng lượn lờ trước mắt, hắn vô thức siết chặt bàn tay có màng, không khống chế được thầm nghĩ, cảnh tượng này có thành sự thật vào ngày nào đó trong tương lai chăng?
Vương quyền... có thể không màng trật tự, ăn luôn cả người duy trì trật tự sao?
“Celuecus, Đại tế tư gọi ngươi đến Thần miếu!” Đột nhiên tiếng sứa truyền tin truyền đến từ bên ngoài.
—
Trong thần miếu.
“Các ngươi đã tròn mười sáu tuổi rồi, theo lệ cũ, hôm nay ta sẽ khắc totem bảo vệ lên cốt lõi sinh mệnh của các ngươi.” Ceto xoay người lại dưới tượng thần cổ đại, nhìn về phía hai hậu duệ Hoàng tộc thiếu niên, mâu Pontus trên tay ngưng tụ thành một mũi khắc bén nhọn: “Sẽ hơi đau, ai trước?”
Celuecus nhìn Moloer da non nớt, thấy quả nhiên hắn ta lộ ra vẻ do dự, cũng không biết giả vờ hay sợ thật, không khỏi nhếch môi.
“Có vẻ ngươi rất mong đợi nhỉ, Celuecus.”
Cổ bị tóm chặt, mâu Pontus quấn lên người hắn, Ceto thu tay lại, trong chớp mắt đã kéo hắn lên tế đàn, hệt như một con bò biển dùng để hiến tế.
Hắn cắn răng nhìn Ceto, nhìn gương mặt hắn vô tình lén nhìn đêm qua, nức nở trong giấc mơ của hắn, ngọn lửa dâng lên trong đáy lòng hắn bị dập tắt quá nửa, mãi đến khi cảm giác vật nhọn đâm vào da thịt kéo hắn tỉnh táo lại.
... Đau quá!
“Đừng nhúc nhích, nhúc nhích lung tung chỉ đau hơn thôi.” Bàn tay lạnh lẽo giữ chặt cơ thể căng chặt run rẩy của hắn, ánh mắt nhạt màu lạnh lẽo ấy nhìn hắn chằm chằm.
Cảm giác đau đớn này rất giống bị bọ cạp biển chích, hắn không biết Ceto có biết không... nhưng chắc là biết. Tối qua xảy ra chuyện đó, sáng nay đã gọi bọn họ đến đây khắc totem, còn chọn hắn trước, không phải tên này muốn dạy dỗ hắn đấy chứ... Celuecus nghiến răng, đau đến mức nhổm người dậy lại bị anh đè xuống, gần xanh trên cổ gồ lên, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Ceto, đôi mắt lạnh lùng ấy... lúc ầng ậng nước mắt giống như rơi vào biển sao... ngọn lửa trong tim lại tắt ngúm. Yết hầu hắn nhúc nhích, dường như Ceto bị hắn nhìn đến mức hơi khó chịu, bèn dời tầm mắt.
Ánh mắt của nhóc con này...
Thật kỳ lạ. Ceto hơi hoảng hốt, cụp mắt, mặt mày không cảm xúc khống chế mũi nhọn của mâu Pontus, tiếp tục khắc lên ngực hắn.
Hoa văn vàng sẫm từ từ tạo thành totem tinh hệ của sao Hải Vương, Celuecus nhìn xuống ngực mình, trung tâm totem không phải hình mắt tượng trưng cho sao Hải Vương... mà là mặt trời tỏa ra hào quang.
Dường như đặc biệt thiết kế cho hắn.
Celuecus hơi ngạc nhiên ngước mắt, nhìn Ceto đã thờ ơ dời tầm mắt, nhìn về Moloer vô cùng mong chờ phía sau.
“Đại tế tư, totem của Celuecus thật đặc biệt, ta có thể làm một cái giống hệt vậy được không?” Moloer chớp đôi mắt xanh nhạt ngây thơ, mong chờ bơi sang, thậm chí còn to gan ôm vây đuôi của Ceto.
Đột nhiên Celuecus cảm nhận được phẫn nộ
Ceto cụp mắt, nhìn Moloer bằng ánh mắt dịu dàng khác hẳn lúc bình thường nhìn hắn: “Ngươi? Ngươi hợp với mặt trăng hơn.”
“Nhưng... nhưng trung tâm của tinh hệ chúng ta là mặt trời.” Moloer hơi uất ức nhìn Celuecus: “Ta cũng muốn mặt trời.”
Ceto không trả lời, cúi người nâng Moloer lên, động tác đó có thể gọi là dịu dàng, trông chẳng khác gì ngầm đồng ý. Celuecus lạnh lùng đứng dậy, nhanh chóng bơi ra khỏi Thần điện của Ceto.
Cuộn tròn trong bóng râm của rạn san hô, hắn mới nhìn về chỗ mình vừa rời khỏi. Trong thần điện trắng như tuyết, lờ mờ thấy được bóng nghiêng ưu mỹ của Đại tế tư người cá, anh cúi đầu, mâu Pontus quấn trên ngón tay thon dài, chăm chú khắc lên ngực Moloer, kohong biết có phải vì Ceto đối xử với hắn ta dịu dàng hơn không, tên Moloer kia dường như chẳng cảm thấy đau đớn gì, vui vẻ nhìn gương mặt Ceto, đuôi cá lam nhạt khẽ vung vẫy, thỉnh thoảng lại vô tình cọ vào vây đuôi của Ceto, hệt như cá lau kính ký sinh trên người cá lớn vậy.
Hắn híp mắt, cảm thấy cảnh tượng này ngứa mắt vô cùng.
Ceto cũng có lúc dịu dàng... giống như đêm ấy hắn lén nhìn ngoài Thần điện khi còn nhỏ, dáng vẻ Ceto hát ru Moloer ngủ. Trước giờ anh chưa từng đối xử dịu dàng với hắn như vậy, anh bủn xỉn với hậu duệ huyết mạch tương liên nhưng lại thiên vị Moloer.
“Celuecus, ngươi lại đi đâu rồi?” Dường như cuối cùng phát hiện hắn mất tăm, trong thần điện truyền đến tiếng gọi của Ceto.
Celuecus trốn ở đó không nhúc nhích, thấy Ceto đưa Moloer bơi ra, hắn chẳng màng ngước mắt lấy một cái, bơi đến sau Ceto, không muốn nhìn totem trên ngực Moloer có giống hắn không, Moloer lại cứ khăng khăng đến kế bên hắn, cố ý lượn lờ trước mặt hắn: “Celuecus, ngươi xem, có phải của ta cũng rất đẹp không?”
Celuecus không cảm xúc nhìn lên ngực Moloer, ánh mắt chợt khựng lại. Trong hoa văn màu bạc giống tinh hệ kia... là một mặt trăng, chứ không phải mặt trời giống hắn.
Lửa giận đã bùng tời cổ họng bất chợt bị chặn ngang.
Hắn cười lạnh lùng: “Có gì hiếm lạ mà ngươi vui vẻ vậy?”
“Ta thích.” Moloer cong khóe môi, đôi mắt xanh nhạt phản chiếu bóng dáng ưu mỹ có bím tóc dài phía trước, trên gương mặt tuấn tú chẳng giống gì hắn thoáng ý cười, hình như không phải hắn nói thích totem này mà thích thứ gì khác. Trong lòng Celuecus chợt hẫng, vô cùng khó chịu. Cố ý tụt lại phía sau người anh em cùng sào với mình, ánh mắt bất giác đuổi theo bóng dáng ấy, đáy lòng hơi sốt ruột.
Hắn không biết mình khát vọng điều gì, nhưng lúc này Ceto lại quay đầu, nhìn Moloer, lại dường như đang tìm gì đó, nhìn về phía hắn. Vừa chạm mắt với anh, không biết vì sợ hay gì, vây đuôi thị thường của Celuecus run lên, bơi nhanh hơn. Dường như sợ bị hắn ta vượt qua, Moloer cũng bơi nhanh hơn chút, hai anh em cứ thế tranh bơi trước, bám sát phía sau Đại tế tư người cá.
“Hôm nay hai ngươi rất tích cực.” Phát hiện tiếng động phía sau, Ceto cười cười dừng lại: “Sao, là mong đợi... nhận bài thi vòng xoáy Tinh Môn, có được vinh quang thuộc về mình sao?”
Celuecus sửng sốt nhìn về trước, giờ mới nhận ra bọn họ được Ceto dẫn đến đâu... vòng xoáy bão tố khổng lồ tụ ở không trung trên mặt biển rộng, sấm sét chớp nhoáng, vô số dòng nước chảy ngược lên trời, đổ vào vòng xoáy, chỗ mắt bão trung tâm vòng xoáy có một con vật khổng lồ màu xám bạc thuôn dài đang chuyển động, nó cái đầu tam giác khổng lồ, kéo theo cái đuôi dài ngoằn, hắn từng thấy xương của nó rồi... nó được chế tạo thành phi thuyền sinh vật của bọn họ, dùng để di chuyển qua tinh hệ, đó là rồng bão, thần minh bảo vệ ở cổng Tinh quốc, muốn vượt qua bài khảo sát này thì phải vượt qua nó, vào trong mắt bão, chạm vào Tinh Môn của họ.
Hằng hà bóng dáng chờ đợi dưới nước, nóng lòng muốn thử. Có thể vượt qua bài khảo sát này là điều quan trọng đối với người cá giống đực thành niên trong Tinh quốc, dân chúng chỉ cần nhảy lên đỉnh dòng nước chảy ngược, chạm vào đuôi rồng là có thể có được tư cách vào trường thi đấu, thành một thành viên của quân hộ vệ, mà bọn họ là hậu duệ của Hoàng thất, phải vượt qua thân rồng, đến Tinh Môn mới có thể có được vinh quang tương lai duyệt quân cùng Tinh vương.
Hắn có thể vượt qua bài khảo sát này không?
Nếu không thì có phải mãi mãi bị Ceto xem thường không?
Moloer chậm rãi bơi đến cạnh Ceto, ánh mắt lóe sáng không chút nao núng: “Ta sẽ hoàn thành khảo sát của ngươi, chắc chắn sẽ không để ngươi thất vọng đâu, Đại tế tư.”
“Thế ngươi thì sao, Celuecus?” Ceto quay người sang nhìn hắn, lại nhìn vây đuôi co quắp vì căng thẳng của hắn.
“Chắc ngươi sẽ không lâm trận bỏ chạy chứ?”
Celuecus như bị bọ cạp biển đâm phải, ngước ánh mắt sắc bén lên nhìn vào mắt anh: “Ta có nói... ta không dám đi sao?”
“Ồ? Thế thì ta... mỏi mắt mong chờ.” Ceto nhướng mày, buông tay ra, Celuecus vung đuôi cá nhảy vọt vào trong nước, đuổi theo Moloer bơi đến dòng nghịch lưu trước tiên, ngay lúc người cá trưởng lão phụ trách giám sát thổi ốc biển, hắn nhảy vọt lên cùng với những người cá khác.
Dòng nghịch lưu chảy xiết ảnh hưởng bởi lực hút cuốn Celuecus lên không trung, hắn cố gắng vung vây đuôi không hoàn chỉnh của mình giữ thăng bằng, tránh khỏi những kẻ cạnh tranh muốn ngăn hắn, muốn kéo hắn ra khỏi dòng chảy. Sau khi hất tung không biết bao nhiêu đối thủ, cuối cùng hắn cũng thấy được người anh em cùng sào với mình. Là hậu duệ Vương tộc, khác với hắn, vây đuôi và vây cánh của Moloer đều phát triển rất tốt, đuôi cá dài nhất trong số những người cá tham gia khảo sát lần này, vây lưng cũng lớn nhất đẹp nhất, hắn ta vượt lên bỏ xa hắn, cũng vượt qua tất cả người cá khác, nhảy lên chỗ cao nhất.
Một khoảng tối tăm trên đỉnh đầu giống như mây đen trùng trùng đang che lấp đầu hắn, chỉ có thể dựa vào bản thân mới có thể giết chóc mở ra một con đường máu, tranh được cơ hội sống sót thấy được ánh mặt trời. Nhìn xem, hôm nay, hắn sẽ không giấu thực lực nữa, hắn sẽ chứng minh bản thân, chứng minh cho tên đã tàn nhẫn bỏ rơi hắn thấy rằng... Trước giờ hắn không phải kẻ yếu.
- --
LT: Mình vừa lấy raw bản không cắt bộ “Mồi giao nhân” của tác giả.
Bao giờ rảnh mình cũng làm dần. Bao giờ bộ này hoàn thì mình tung dần. Ngoài ra còn mấy bộ ngon nghẻ khác nữa. I hi hi hi, tác viết hợp gu mình phải biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất