Chương 84: Thay đổi trong tình cảm
Trung - Việt: Linh Thần
(Hôm qua đang làm dở, nay làm nốt một xíu...)
- ---
Nghĩ vậy, Celuecus cụp mắt nhìn Keto bên dưới, khoảng cách rất ra, hắn không thấy rõ biểu cảm của anh, nhưng thấy được góc độ anh ngẩng đầu, hình như đang chú ý đến độ cao Moloer. Hắn cắn răng gầm lên một tiếng, quẫy đuôi một cái thật mạnh, hung hăng hất mấy người cạnh tranh cản đường hắn ra, vây đuôi dị thường bừng lên một ngọn lửa, chạm vào dòng nước trên đỉnh nghịch lưu, bùng nổ lực tấn công khổng lồ khiến hắn nhảy vọt đến chỗ cao trong thoáng chốc, sượt qua vai Moloer! Dường như bị hắn dọa hết hồn, thân hình Moloer khựng lại, trong chớp mắt đã bị hắn hất xuống dưới, Celuecus không quay đầu rồi, nhảy vọt đến chỗ rồng biển khổng lồ trong mắt bão trên người đầy tia chớp!
Rồng biển phát hiện tồn tại của hắn, quay đầu cắn về phía hắn, trong miệng ngưng tụ một quả cầu sấm, nó thật sự rất lớn, cơ thể di chuyển chậm chạp, Celuecus luồng lách vào cơ thể cuộn tròn mấy vòng của nó, linh hoạt né khỏi những phiến vảy màu lam lóe ánh điện khắp người nó, lại tránh một tia sét nó phóng ra, nhảy vọt về phía Minh Môn sâu trong mắt bão được bao phủ bởi một lớp màng xanh lam nhạt.
Gần hơn, gần hơn nữa.
Đột nhiên vô số xúc tua loi nhoi màu đen túa ra từ bốn phương tám hướng quấn lấy hai tay và đuôi hắn!
Celuecus sửng sốt, cụp mắt nhìn, thấy lưng rồng biển nứt ra một kẽ hở như vực sâu, trên xương trắng ởn là vô số sinh vật đen sì loi nhoi rất đỗi buồn nôn, kéo lấy nó, ngẩng đầu cắn về phía hắn! Cái miệng chi chít răng nhọn cắn phật muốn nuốt chửng hắn, một dòng nước chợt ập đến, hất hắn ra thật mạnh, cơ thể rơi vào vòng ôm vững chắc, được ôm chặt. Phập một tiếng, tiếng lạnh lẽo bén nhọn đâm xuyên qua hàm rồng biển đang dí sát hắn, một tiếng chấn động trời đất vang lên, cơ thể bị quấn lấy của hắn bị một luồng sức mạnh khổng lồ kéo một cái, chạm đến Tinh Môn trên đỉnh đầu!
Cơ thể bất chợt xuyên qua một lớp ánh sáng màu lam, gió lạnh thấu xương bao trùm toàn thân, thân rồng khổng lồ đầy tia chớp ập đến, va mạnh vào Celuecus, trong lúc choáng váng hắn cảm nhận được có một cơ thể khác đè trên người, một đôi bàn tay có màng thon dài túm lấy hai tay bị xúc tua quấn lấy của hắn, khảm vào kẽ hở vảy rồng bảo vệ hắn trong lòng, không biết vì sao, ánh chớp trên vảy rồng chợt biến mất, không tổn hại chút nào.
... Là... Keto.
“Là kẻ xâm nhập... sóng ngầm, chúng ký sinh trên người rồng biển.” Trong cuồng phong dữ dội, hắn nghe tiếng Keto nói bên tai.
Trái tim Celuecus run lên. Hắn từng nghe nói... đó là chủng tộc đến từ trong hố đen, có trí tuệ đẳng cấp cao giống bọn họ được gọi là “Sóng ngầm”, có ý chí và cấu tạo cấp bậc giống trùng, vẫn đang bành trướng trong hệ Mặt Trời, lấy mục tiêu là cắn nuố chủng tộc trí tuệ khác, sau khi phá hủy và chiếm ba hành tinh, cuối cùng chúng để ý đến bọn họ, có điều mấy năm nay không tấn công trước mặt, thỉnh thoảng có người thăm dò ngoài Tinh Môn mà thôi, không biết sao lại lẳng lặng ký sinh trên người rồng biển bảo vệ Tinh Môn, đây là một chuyện cực kỳ đáng sợ, mà đáng sợ hơn là bây giờ hắn bị thứ quỷ sóng ngầm này vây khốn trên lưng rồng biển này.
Nếu không cứu được hắn, Keto... sẽ bỏ hắn đi sao?
Nghĩ vậy, Celuecus quay đầu lại nhìn, Keto lại nắm cổ tay bị xúc tua đen quấn lấy của hắn, kéo mạnh một cái, kéo ra khỏi vết nứt trên lừng rồng biển kia, rồng biển phát ra tiếng gầm thê lương, con vật khổng lồ bị đâm xuyên xoay hướng khác, rơi vào một trong những vệ tinh quay quanh hành tinh họ, Celuecus nhắm mắt đối diện với vô số bụi vũ trụ ập đến, cảm nhận được cơ thể mình xuyên qua vòng xoáy quanh Tinh Môn, sau đó ầm một tiếng, thân rồng đổ ầm xuống mặt đất cứng rắn, nhưng cơ thể hắn... lại chạm vào màn chắn dẻo dai.
Lúc lâu sau hắn mới mở hai mắt ra, màn chắn màu tím bạc bao phủ tầm mắt... thế mà Keto bảo vệ hắn trong vây cánh. Nhưng sau đó, vây cánh bảo vệ hắn mở ra, hắn thấy Keto rơi từ lưng rồng xuống mặt đất, lại lảo đảo mới đứng lên, một bàn tay có màng đè lên vai... chỗ đó có một cái răng rồng biển sắc nhọn, đâm xuyên qua vai vây cánh, vệt máu tím sẫm thấm ra nửa người trên và cả bím tóc bạch kim.
Sau khi yếu ớt nhìn hắn một cái, Đại tế tư người cá lộ ra biểu cảm như trút được gánh nặng, cơ thể lảo đảo ngã xuống.
Con ngươi Celuecus giãn to.
—
Nhả mấy cái răng rồng dính máu trong miệng ra, Celuecus lau máu trên môi, nhưng trong vị máu lại có mùi vị lạnh lạnh ngòn ngọt của Đại tế tư người cá, hơi thở chợt khựng lại. Cụp mắt xuống nhìn, Keto được hắn ôm trong lòng giờ đây sắc mặt trắng bệch, tóa xõa ra, tóc bạch kim tán loạn trên đuôi cá. Trên cơ thể nhợt nhạt được hắn dùng nước suối ấm tự nhiên ở vệ tinh này thanh tẩy, miệng vết thương đáng sợ bị răng rồng đâm xuyên kia đang dần khép lại, nhưng hình như vết thương của Keto quá nặng, đã mấy giờ (giờ sao Hải Tinh) trôi qua vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Celuecus nhìn mặt anh chăm chú, không khỏi nhìn tường tận hơn.
Keto như vậy... chắc chắn Isis và Moloer chưa thấy dáng vẻ Keto lúc này, với lại anh bị thương vì bảo vệ hắn. Nghĩ vậy, trong lòng hắn dâng lên cảm giác phức tạp khó nói thành lời.
“Sao lại cứu ta?” Hắn miết cằm tinh tế của Keto, không nhịn được hỏi: “Chẳng phải người... rất ghét ta sao?”
Lông mi Keto run run, đáy mắt hơi ẩm ướt.
“Ngươi đã không cần ta, vì sao không dứt khoát giết ta luôn, mà để một đứa trẻ dị thường như ta phải sống cuộc sống áp bức lăng nhục như vậy trong Vương đình?”
Không thể đáp lại câu hỏi của hắn, cơ thể Keto hơi co ro, bờ môi tái nhợt run run phát ra mấy âm tiết mơ hồ: “Ce...lue...”
Celuecus sững sờ, tưởng mình nghe nhầm, cúi đầu sát môi anh. Lần này, cuối cùng hắn cũng nghe rõ rồi.
“Ce... lue... cus...”
Celuecus ngạc nhiên nhìn mặt Keto.
Anh thật sự gọi tên hắn.
Anh đang... lo lắng cho hắn?
Với cả lần trước...
Chẳng lẽ... Keto thật sự vẫn quan tâm hắn chút chút?
Hắn nén tâm trạng kích động, cúi đầu xuống, kề sát liếm lên vết thương của Keto.
Hình như vì có thêm nước bọt củ hắn nên vết thương đáng sợ kia khép miệng nhanh hơn chút... là vì hắn và Keto huyết mạch tương liên sao? Ha, xem kìa... lúc này, tồn tại của hậu duệ là hắn vẫn rất có ích với anh. Nghĩ vậy, hắn rạp lên người Keto, lần lượt liếm những vết thương của anh, mùi vị đặc biệt làm rung động lòng người của Keto xộc thẳng vào khoang mũi hắn, khiến hắn choáng váng, hơi thở cũng nặng nề hơn. Có sự cố gắng của hắn nên vết thương của Keto bị rách lật cả da thịt ra ngoài đã sắp ngừng chảy máu, phủ một lớp màng trắng, nhưng không biết vì sao hắn không dừng lại được, như thể nghiện rồi, vẫn muốn tiếp tục liếm.
Sau gáy lạnh toát, bị một bàn tay có màng lạnh lẽo giữ lấy.
“Ngươi làm gì, Celuecus?”
Cơ thể Celuecus căng cứng, trở mình sang một bên nằm trên đất, chợt cảm thấy trong màng vảy ở bụng dưới... căng đến đáng sợ.
Toàn thân hắn cứng đờ.
... Thế mà hắn lại có... phản ứng với Keto.
“Celuecus?” Keto không cảm nhận được sự khác thường của hắn, nắm gáy hắn muốn lật hắn lại, Celuecus căng thẳng co cụm một cục, ôm đuôi vào lòng: “Cút đi, đừng động vào ta!”
“Ngươi sao rồi, Celuecus, bị thương không? Đau ở đâu?” Giọng Keto lộ ra vẻ căng thẳng trước nay chưa từng có, thế mà anh lại kéo hắn lên, ôm vào lòng. Nhưng Celuecus đã không phải người cá nhỏ lúc Keto dạy dỗ, xương cốt phát triển rất nhanh, thể hình đã gần như trở thành người cá giống đực trưởng thành rồi, còn to lớn hơn Keto trời sinh xương cốt mảnh khảnh, bị anh ôm vào lòng như người cá baby thế này cảm giác hơi kỳ lạ. Celuecus thấy quẫn bách hết sức, cuộn tròn cơ thể, vùi đầu vào mái tóc bạch kim rũ trước ngực Keto.
Keto không kịp đề phòng mà cơ thể cứng đờ.
Keto cụp mắt, lông mi run run nhìn hậu duệ ngoài ý muốn của mình, cấm kỵ sứa trật tự không cho giữ bên cạnh... từ lúc hắn ra đời, anh chưa từng gần gũi với hắn như vậy. Cố gắng kiềm chế kích động muốn ôm hậu duệ trong lòng nhiều hơn, anh vội vàng buông tay đẩy hắn ra.
Celuecus lăn trên đất, nằm ra đó, cảm thấy hình như thứ dưới bên dưới bị hoảng hốt cũng ổn định hơn, hắn thở phào.
Đáng ghét... sao vậy, hắn điên rồi sao?
“Xem ra ngươi không bị thương gì.” Giọng nói lạnh lùng thoáng chút yếu ớt vang lên, Celuecus ngước mắt, thấy khóe môi tái nhợt kia cong lên tỏ vẻ trào phúng: “Không phải vừa nãy ngươi làm nũng với ta đấy chứ?”
“...” Bình thường thấy vẻ trào phúng của Keto là chắc chắn hắn sẽ tức tối, nhưng không biết sao bây giờ... có lẽ là vì trước đó Keto vừa không màng tính mạng cứu hắn, trải qua chuyện lúc nãy, lúc này hắn nhìn Keto mà nhịp tim cũng tăng vọt, không tức giận được.
Không biết vì sao Celuecus lại nhìn mình như vậy, Keto dời tầm mắt, nhìn xung quanh. Bọn họ ở trong khu rừng rậm trên vệ tinh gần sao Hải Vương, thực vật màu tím sẫm trải khắp nơi, phủ trên người bọn họ, nước thấm ướt vùng đất dưới đuôi bọn họ.
Cách đó không xa là rồng biển canh giữ Tinh Môn của bọn họ... nó lẳng lặng nằm đó, rõ ràng đã chết rồi... bị hắn đích thân phá vỡ thần kinh trung ưng mà chết, không biết “sóng ngầm” ký sinh trên người nó chết chưa, hay ẩn nấp trong góc nào đó trong vệ tinh này.
Như dù thế nào, bây giờ rồng biển đã chết, bọn họ không có phương tiện phi hành, chỉ có thể chờ ở vệ tinh này chờ cứu viện.
Keto đặt bàn tay có màng lên thể pha lê dùng để liên lạc qua lại trung tâm mũ đội đầu màu trắng bạc trên trán, gửi tín hiệu cầu cứu cho quân đội.
Celuecus nhìn anh, trong lòng lờ mờ nảy sinh một suy nghĩ.
Nếu có thể đợi ở đây nhiều hơn... ở riêng với Keto nhiều hơn thì tốt. Nhưng lúc này hắn bị suy nghĩ của mình dọa hết hồn.
Hắn đang nghĩ gì... điên rồi sao?
—
“Điện hạ Moloer! Vương, Điện hạ Moloer lại nôn rồi!”
“Sao vậy?” Isis lo lắng nhìn hậu duệ nhỏ được mình cưng chiều nhất, Moloer co giật, lại nôn ra một ngụm máu đen.
Sứa trị liệu và thầy thuốc trong cung đình vây quanh hắn ta, vội vàng cứu trị. Moloer mơ màng mở mắt, trong đầu vẫn lởn vởn cảnh trước khi hôn mê. Lúc những xúc tua đen kia đâm xuyên qua ngực hắn ta, bóng dáng ưu mỹ ấy sượt qua vai hắn ta, lao lên phía trên.
Rõ ràng lúc đó hắn ta cũng bị thương nặng... vì sao, Keto lại như không thấy hắn ta, cứ lao về phía Celuecus?
Anh còn quan tâm đến nhãi con dị dạng Celuecus hơn hắn ta ư?
Vì sao? Keto vẫn luôn... thương hắn ta nhất mà.
“Keto...” Trong miệng tràn ra từng dòng nước đen, hắn ta lẩm bẩm: “Ta khó chịu... ta muốn... nghe ngươi hát cho ta nghe...”
Isis sững sờ, nắm bàn tay có màng của người cá thiếu niên: “Keto đâu? Các ngươi tìm được tung tích của hắn chưa? Đưa hắn về mau lên!”
———
Tác giả: Chương kế vẫn ở vệ tinh.
(Hôm qua đang làm dở, nay làm nốt một xíu...)
- ---
Nghĩ vậy, Celuecus cụp mắt nhìn Keto bên dưới, khoảng cách rất ra, hắn không thấy rõ biểu cảm của anh, nhưng thấy được góc độ anh ngẩng đầu, hình như đang chú ý đến độ cao Moloer. Hắn cắn răng gầm lên một tiếng, quẫy đuôi một cái thật mạnh, hung hăng hất mấy người cạnh tranh cản đường hắn ra, vây đuôi dị thường bừng lên một ngọn lửa, chạm vào dòng nước trên đỉnh nghịch lưu, bùng nổ lực tấn công khổng lồ khiến hắn nhảy vọt đến chỗ cao trong thoáng chốc, sượt qua vai Moloer! Dường như bị hắn dọa hết hồn, thân hình Moloer khựng lại, trong chớp mắt đã bị hắn hất xuống dưới, Celuecus không quay đầu rồi, nhảy vọt đến chỗ rồng biển khổng lồ trong mắt bão trên người đầy tia chớp!
Rồng biển phát hiện tồn tại của hắn, quay đầu cắn về phía hắn, trong miệng ngưng tụ một quả cầu sấm, nó thật sự rất lớn, cơ thể di chuyển chậm chạp, Celuecus luồng lách vào cơ thể cuộn tròn mấy vòng của nó, linh hoạt né khỏi những phiến vảy màu lam lóe ánh điện khắp người nó, lại tránh một tia sét nó phóng ra, nhảy vọt về phía Minh Môn sâu trong mắt bão được bao phủ bởi một lớp màng xanh lam nhạt.
Gần hơn, gần hơn nữa.
Đột nhiên vô số xúc tua loi nhoi màu đen túa ra từ bốn phương tám hướng quấn lấy hai tay và đuôi hắn!
Celuecus sửng sốt, cụp mắt nhìn, thấy lưng rồng biển nứt ra một kẽ hở như vực sâu, trên xương trắng ởn là vô số sinh vật đen sì loi nhoi rất đỗi buồn nôn, kéo lấy nó, ngẩng đầu cắn về phía hắn! Cái miệng chi chít răng nhọn cắn phật muốn nuốt chửng hắn, một dòng nước chợt ập đến, hất hắn ra thật mạnh, cơ thể rơi vào vòng ôm vững chắc, được ôm chặt. Phập một tiếng, tiếng lạnh lẽo bén nhọn đâm xuyên qua hàm rồng biển đang dí sát hắn, một tiếng chấn động trời đất vang lên, cơ thể bị quấn lấy của hắn bị một luồng sức mạnh khổng lồ kéo một cái, chạm đến Tinh Môn trên đỉnh đầu!
Cơ thể bất chợt xuyên qua một lớp ánh sáng màu lam, gió lạnh thấu xương bao trùm toàn thân, thân rồng khổng lồ đầy tia chớp ập đến, va mạnh vào Celuecus, trong lúc choáng váng hắn cảm nhận được có một cơ thể khác đè trên người, một đôi bàn tay có màng thon dài túm lấy hai tay bị xúc tua quấn lấy của hắn, khảm vào kẽ hở vảy rồng bảo vệ hắn trong lòng, không biết vì sao, ánh chớp trên vảy rồng chợt biến mất, không tổn hại chút nào.
... Là... Keto.
“Là kẻ xâm nhập... sóng ngầm, chúng ký sinh trên người rồng biển.” Trong cuồng phong dữ dội, hắn nghe tiếng Keto nói bên tai.
Trái tim Celuecus run lên. Hắn từng nghe nói... đó là chủng tộc đến từ trong hố đen, có trí tuệ đẳng cấp cao giống bọn họ được gọi là “Sóng ngầm”, có ý chí và cấu tạo cấp bậc giống trùng, vẫn đang bành trướng trong hệ Mặt Trời, lấy mục tiêu là cắn nuố chủng tộc trí tuệ khác, sau khi phá hủy và chiếm ba hành tinh, cuối cùng chúng để ý đến bọn họ, có điều mấy năm nay không tấn công trước mặt, thỉnh thoảng có người thăm dò ngoài Tinh Môn mà thôi, không biết sao lại lẳng lặng ký sinh trên người rồng biển bảo vệ Tinh Môn, đây là một chuyện cực kỳ đáng sợ, mà đáng sợ hơn là bây giờ hắn bị thứ quỷ sóng ngầm này vây khốn trên lưng rồng biển này.
Nếu không cứu được hắn, Keto... sẽ bỏ hắn đi sao?
Nghĩ vậy, Celuecus quay đầu lại nhìn, Keto lại nắm cổ tay bị xúc tua đen quấn lấy của hắn, kéo mạnh một cái, kéo ra khỏi vết nứt trên lừng rồng biển kia, rồng biển phát ra tiếng gầm thê lương, con vật khổng lồ bị đâm xuyên xoay hướng khác, rơi vào một trong những vệ tinh quay quanh hành tinh họ, Celuecus nhắm mắt đối diện với vô số bụi vũ trụ ập đến, cảm nhận được cơ thể mình xuyên qua vòng xoáy quanh Tinh Môn, sau đó ầm một tiếng, thân rồng đổ ầm xuống mặt đất cứng rắn, nhưng cơ thể hắn... lại chạm vào màn chắn dẻo dai.
Lúc lâu sau hắn mới mở hai mắt ra, màn chắn màu tím bạc bao phủ tầm mắt... thế mà Keto bảo vệ hắn trong vây cánh. Nhưng sau đó, vây cánh bảo vệ hắn mở ra, hắn thấy Keto rơi từ lưng rồng xuống mặt đất, lại lảo đảo mới đứng lên, một bàn tay có màng đè lên vai... chỗ đó có một cái răng rồng biển sắc nhọn, đâm xuyên qua vai vây cánh, vệt máu tím sẫm thấm ra nửa người trên và cả bím tóc bạch kim.
Sau khi yếu ớt nhìn hắn một cái, Đại tế tư người cá lộ ra biểu cảm như trút được gánh nặng, cơ thể lảo đảo ngã xuống.
Con ngươi Celuecus giãn to.
—
Nhả mấy cái răng rồng dính máu trong miệng ra, Celuecus lau máu trên môi, nhưng trong vị máu lại có mùi vị lạnh lạnh ngòn ngọt của Đại tế tư người cá, hơi thở chợt khựng lại. Cụp mắt xuống nhìn, Keto được hắn ôm trong lòng giờ đây sắc mặt trắng bệch, tóa xõa ra, tóc bạch kim tán loạn trên đuôi cá. Trên cơ thể nhợt nhạt được hắn dùng nước suối ấm tự nhiên ở vệ tinh này thanh tẩy, miệng vết thương đáng sợ bị răng rồng đâm xuyên kia đang dần khép lại, nhưng hình như vết thương của Keto quá nặng, đã mấy giờ (giờ sao Hải Tinh) trôi qua vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Celuecus nhìn mặt anh chăm chú, không khỏi nhìn tường tận hơn.
Keto như vậy... chắc chắn Isis và Moloer chưa thấy dáng vẻ Keto lúc này, với lại anh bị thương vì bảo vệ hắn. Nghĩ vậy, trong lòng hắn dâng lên cảm giác phức tạp khó nói thành lời.
“Sao lại cứu ta?” Hắn miết cằm tinh tế của Keto, không nhịn được hỏi: “Chẳng phải người... rất ghét ta sao?”
Lông mi Keto run run, đáy mắt hơi ẩm ướt.
“Ngươi đã không cần ta, vì sao không dứt khoát giết ta luôn, mà để một đứa trẻ dị thường như ta phải sống cuộc sống áp bức lăng nhục như vậy trong Vương đình?”
Không thể đáp lại câu hỏi của hắn, cơ thể Keto hơi co ro, bờ môi tái nhợt run run phát ra mấy âm tiết mơ hồ: “Ce...lue...”
Celuecus sững sờ, tưởng mình nghe nhầm, cúi đầu sát môi anh. Lần này, cuối cùng hắn cũng nghe rõ rồi.
“Ce... lue... cus...”
Celuecus ngạc nhiên nhìn mặt Keto.
Anh thật sự gọi tên hắn.
Anh đang... lo lắng cho hắn?
Với cả lần trước...
Chẳng lẽ... Keto thật sự vẫn quan tâm hắn chút chút?
Hắn nén tâm trạng kích động, cúi đầu xuống, kề sát liếm lên vết thương của Keto.
Hình như vì có thêm nước bọt củ hắn nên vết thương đáng sợ kia khép miệng nhanh hơn chút... là vì hắn và Keto huyết mạch tương liên sao? Ha, xem kìa... lúc này, tồn tại của hậu duệ là hắn vẫn rất có ích với anh. Nghĩ vậy, hắn rạp lên người Keto, lần lượt liếm những vết thương của anh, mùi vị đặc biệt làm rung động lòng người của Keto xộc thẳng vào khoang mũi hắn, khiến hắn choáng váng, hơi thở cũng nặng nề hơn. Có sự cố gắng của hắn nên vết thương của Keto bị rách lật cả da thịt ra ngoài đã sắp ngừng chảy máu, phủ một lớp màng trắng, nhưng không biết vì sao hắn không dừng lại được, như thể nghiện rồi, vẫn muốn tiếp tục liếm.
Sau gáy lạnh toát, bị một bàn tay có màng lạnh lẽo giữ lấy.
“Ngươi làm gì, Celuecus?”
Cơ thể Celuecus căng cứng, trở mình sang một bên nằm trên đất, chợt cảm thấy trong màng vảy ở bụng dưới... căng đến đáng sợ.
Toàn thân hắn cứng đờ.
... Thế mà hắn lại có... phản ứng với Keto.
“Celuecus?” Keto không cảm nhận được sự khác thường của hắn, nắm gáy hắn muốn lật hắn lại, Celuecus căng thẳng co cụm một cục, ôm đuôi vào lòng: “Cút đi, đừng động vào ta!”
“Ngươi sao rồi, Celuecus, bị thương không? Đau ở đâu?” Giọng Keto lộ ra vẻ căng thẳng trước nay chưa từng có, thế mà anh lại kéo hắn lên, ôm vào lòng. Nhưng Celuecus đã không phải người cá nhỏ lúc Keto dạy dỗ, xương cốt phát triển rất nhanh, thể hình đã gần như trở thành người cá giống đực trưởng thành rồi, còn to lớn hơn Keto trời sinh xương cốt mảnh khảnh, bị anh ôm vào lòng như người cá baby thế này cảm giác hơi kỳ lạ. Celuecus thấy quẫn bách hết sức, cuộn tròn cơ thể, vùi đầu vào mái tóc bạch kim rũ trước ngực Keto.
Keto không kịp đề phòng mà cơ thể cứng đờ.
Keto cụp mắt, lông mi run run nhìn hậu duệ ngoài ý muốn của mình, cấm kỵ sứa trật tự không cho giữ bên cạnh... từ lúc hắn ra đời, anh chưa từng gần gũi với hắn như vậy. Cố gắng kiềm chế kích động muốn ôm hậu duệ trong lòng nhiều hơn, anh vội vàng buông tay đẩy hắn ra.
Celuecus lăn trên đất, nằm ra đó, cảm thấy hình như thứ dưới bên dưới bị hoảng hốt cũng ổn định hơn, hắn thở phào.
Đáng ghét... sao vậy, hắn điên rồi sao?
“Xem ra ngươi không bị thương gì.” Giọng nói lạnh lùng thoáng chút yếu ớt vang lên, Celuecus ngước mắt, thấy khóe môi tái nhợt kia cong lên tỏ vẻ trào phúng: “Không phải vừa nãy ngươi làm nũng với ta đấy chứ?”
“...” Bình thường thấy vẻ trào phúng của Keto là chắc chắn hắn sẽ tức tối, nhưng không biết sao bây giờ... có lẽ là vì trước đó Keto vừa không màng tính mạng cứu hắn, trải qua chuyện lúc nãy, lúc này hắn nhìn Keto mà nhịp tim cũng tăng vọt, không tức giận được.
Không biết vì sao Celuecus lại nhìn mình như vậy, Keto dời tầm mắt, nhìn xung quanh. Bọn họ ở trong khu rừng rậm trên vệ tinh gần sao Hải Vương, thực vật màu tím sẫm trải khắp nơi, phủ trên người bọn họ, nước thấm ướt vùng đất dưới đuôi bọn họ.
Cách đó không xa là rồng biển canh giữ Tinh Môn của bọn họ... nó lẳng lặng nằm đó, rõ ràng đã chết rồi... bị hắn đích thân phá vỡ thần kinh trung ưng mà chết, không biết “sóng ngầm” ký sinh trên người nó chết chưa, hay ẩn nấp trong góc nào đó trong vệ tinh này.
Như dù thế nào, bây giờ rồng biển đã chết, bọn họ không có phương tiện phi hành, chỉ có thể chờ ở vệ tinh này chờ cứu viện.
Keto đặt bàn tay có màng lên thể pha lê dùng để liên lạc qua lại trung tâm mũ đội đầu màu trắng bạc trên trán, gửi tín hiệu cầu cứu cho quân đội.
Celuecus nhìn anh, trong lòng lờ mờ nảy sinh một suy nghĩ.
Nếu có thể đợi ở đây nhiều hơn... ở riêng với Keto nhiều hơn thì tốt. Nhưng lúc này hắn bị suy nghĩ của mình dọa hết hồn.
Hắn đang nghĩ gì... điên rồi sao?
—
“Điện hạ Moloer! Vương, Điện hạ Moloer lại nôn rồi!”
“Sao vậy?” Isis lo lắng nhìn hậu duệ nhỏ được mình cưng chiều nhất, Moloer co giật, lại nôn ra một ngụm máu đen.
Sứa trị liệu và thầy thuốc trong cung đình vây quanh hắn ta, vội vàng cứu trị. Moloer mơ màng mở mắt, trong đầu vẫn lởn vởn cảnh trước khi hôn mê. Lúc những xúc tua đen kia đâm xuyên qua ngực hắn ta, bóng dáng ưu mỹ ấy sượt qua vai hắn ta, lao lên phía trên.
Rõ ràng lúc đó hắn ta cũng bị thương nặng... vì sao, Keto lại như không thấy hắn ta, cứ lao về phía Celuecus?
Anh còn quan tâm đến nhãi con dị dạng Celuecus hơn hắn ta ư?
Vì sao? Keto vẫn luôn... thương hắn ta nhất mà.
“Keto...” Trong miệng tràn ra từng dòng nước đen, hắn ta lẩm bẩm: “Ta khó chịu... ta muốn... nghe ngươi hát cho ta nghe...”
Isis sững sờ, nắm bàn tay có màng của người cá thiếu niên: “Keto đâu? Các ngươi tìm được tung tích của hắn chưa? Đưa hắn về mau lên!”
———
Tác giả: Chương kế vẫn ở vệ tinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất