Người Cá Medusa

Chương 89: Người cá sáng thế

Trước Sau
Trung - Việt: Linh Thần

- --

Nhìn theo bóng dáng vội vã rời đi, mãi đến khi biến mất khỏi tầm mắt, bàn tay có màng cứng đờ giữa không trung của Moloer từ từ khép lại.

Xem ra bí mật Mục Diệp nói là thật.

Dự đoán kia... có lẽ cũng sẽ thành sự thật.



Chính là đó. Tinh thạch cốt lõi hành tinh hắn muốn tìm, nhất định nơi có bầy cá làm tổ. Celuecus nhìn bầy cá màu bạc, bời vọt xuống.

Lúc cơ thể xuyên qua bầy cá, bầy cá sợ hãi tản ra, hắn thấy rõ ràng, nguồn sáng màu lam bên dưới là một ngọn núi hình dáng kỳ lạ, trên lớp nham thạch của nó phủ đầy những hoa văn vết nứt, ánh sáng tím lộ ra từ vết nứt. Hắn nhìn vào kẽ nứt, thò bàn tay có màng vào trong, ngón tay chạm vào vật cứng cứng lúc lạnh lúc nóng.

Celuecus cúi đầu gặm cắn mấy cái, phát hiện không cắn được lớp nham thạch, bèn híp mắt, nhìn vào vết nứt trong núi nham thạch, đó chính là chỗ sáng nhất của nguồn sáng tím.

Hắn vung đuôi cá, bơi về phía miệng hang, lúc đến, đột nhiên nghe tiếng vo ve chói tai vang lên xung quanh. Sau đó, những bóng dáng màu bạch vây quanh hắn, sau đó, cơ thể đau nhói thấu tim, mấy con cá mè hoa bạc trông có vẻ ngoan ngoãn nhát gan, không biết vì sao như tự dưng phát điên vậy, hung hăng cắn lên người hắn!

Celuecus vung vây đuôi, muốn vận dụng năng lượng hỏa diệm xua bầy cá, nhưng bây cá không sợ chết, bị hỏa diệm xua đi rồi lại bổ đến như điên, liên tục tấn công hắn, bộ phận khác chắn cửa hàng không cho hắn vào, trong thoáng chốc cơ thể hắn đã đầy thương tích.

Lúc này, bầy cá hoàn toàn bùng nổ, ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào trước mắt, sau đó, mái tóc bạch kim che phủ tầm mắt hắn, cơ thể được đôi tay ôm chặt, đẩy hắn vào ánh sáng lam.

“Có phải ngươi điên rồi không? Vì sao lại đến đây?”

Tiếng gào biến điệu vang lên bên tai, Celuecus chớp chớp mắt, ánh mắt từ từ quen với anh sáng vây quanh, chiếu sáng gương mặt Keto gần trong gang tấc.

Ánh mắt nhạt màu lạnh lùng hơi đỏ lên, con ngươi co lại, đường nét trên mặt cực kỳ lạnh lẽo, môi cũng run rẩy dữ dội.

Tuy hắn từng cố ý chọc giận Keto, nhưng cũng chưa từng thấy anh thất thố như vậy.

Trên người đau gần chết, nhưng Celuecus muốn cười, đáy lòng dâng lên niềm vui cứ như tự ngược, khóe môi hắn không nhịn được nhếch lên, nhưng trên mặt bị Keto hung hăng tát một cái.

“Ngươi còn cười, đã vậy mà ngươi còn cười?” Keto run rẩy thu bàn tay có màng lại, cụp mắt nhìn cơ thể người cá thiếu niên, những vết thương lớn nhỏ máu thịt mơ hồ, thảm vô cùng, lần đầu tiên không phải nhìn từ xa mà nhìn gần, khiến anh đau xé ruột xé gan, gần như ngạt thở.

“Vết thương thế này ta đã quen lâu rồi.” Liếm liếm máu trên khóe môi bị đánh trầy, Celuecus nhìn anh, nói trong lúc cơn choáng dần ập đến: “Nhưng... không chết được, Tế tư tối cao không cần lo bản thân thất trách.”

Đối diện với đôi mắt xanh lục hẹp dài gần trong gang tấc, Keto thấy khó thở, trong thoáng chốc không nói được gì, nhưng không ý thức được anh đã hoàn toàn ôm hậu duệ mình vào lòng, bọn họ gần gũi như vậy, gần đến mức bọt khí từ môi hòa vào nhau, tóc đan xen, cũng không cảm nhận được ánh mắt hơi rời rạc của người cá thiếu niên vẫn ghim chặt trên môi mình.

“Keto... ta... rất hận ngươi...” Ý thức của Celuecus dần mơ hồ, cơ thể không khống chế được dán đền gần môi anh: “Nhưng...”

Đầu hậu duệ vùi ở hõm cổ anh, Keto sững sờ, ôm chặt hắn theo bản năng, cảm thấy cơ thể đầy rẫy vết thương căng chặt của thiếu niên mềm nhũn.

Nước mắt hòa trong nước, Keto vùi mặt vào mái tóc đen tán loạn, khóc không thành tiếng. Xin lỗi, xin lỗi... Celuecus... Bàn tay có màng giữ mái tóc đen trong kẽ tay, lần đầu tiên anh ôm chặt hậu duệ đã trưởng thành của mình như vậy, giống như ôm mặt trời duy nhất trong vũ trụ mênh mông tối tăm.

Ngươi hận ta... không sao, ta... yêu ngươi.

Không dám để mình trút ra lâu, Keto cúi đầu, nâng cơ thể hậu duệ đã hôn mê lên, vết thương trên người hắn quá nhiều, anh không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có liếm láp phần ngực quan trọng nhất trước.

Đầu lưỡi liếm lên cơ thị phập phồng của thiếu niên, liếm được mấy cái, Keto cảm thấy tai mình nóng lên. Cơ thể nam tính chưa trưởng thành hoàn toàn mà đã ẩn chứa tính xâm lược và cảm giác sức mạnh giết chóc từ trong bóng tối, hơi thở nóng rẩy tỏa ra trong mồ hôi và máu của hắn... khiến anh không thể đối xử với Celuecus như trẻ con như Moloer được.



Lúc ngẩng đầu lên, đột nhiên anh đối diện với ánh mắt xanh lục khép hờ. Đôi mắt ấy mơ màng, dường như ý thức vẫn mơ hồ. Anh thở phào, lại nghe Celuecus cất giọng khàn khàn: “Ngươi cũng... liếm vết thương cho Moloer, ta không thấy hiếm lạ gì...”

Hơi thở Keto run lên, trái tim mềm nhũn, nhóc con này...

Sao... đáng yêu vậy?

Nói xong câu này, người cá thiếu niên lại gục đầu xuống.

“Kẻ xâm nhập... ngươi là ai?”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo truyền đến từ nơi sâu.

Keto ngạc nhiên, buông bàn tay có màng ra, nhìn về phía phát ra âm thanh. Giọng nói này sử dụng mật ngữ cổ tinh cổ xưa, là tồn tại gì? Đồng thời, cảnh trong hang sâu của lõi hành tinh này cũng lọt vào tầm mắt anh. Trên vách nứt tràn đầy khoáng thạch màu tím lớn nhỏ, màu tương tự màu đuôi của anh. Mấy khoáng thạch này có tác dụng hồi phục và cường hóa cốt lõi sinh mạng của người cá, là nguồn năng lượng quan trọng, vì khai thác khoáng thạch là trách nhiệm của Tướng quân do Tinh Vương tự bổ nhiệm, tự tiện đến khai thác là tội nặng.

Ngoài anh và Celuecus, nơi này còn có ai?

Chẳng lẽ là thuộc hạ của Tướng quân Moria?

Celuecus bị phát hiện thì không ổn...

Mâu pontus trong ở cổ tay nhúc nhích, lộ ra mũi nhọn sắc bén. Lỡ bị phát hiện thì... Keto nhìn vào chỗ sâu tối tăm.

“Người cá sáng thế... ta sẽ không hại ngươi, qua đây.”

Keto lại ngạc nhiên. Tồn tại bên trong sao biết được... anh thắc mắc nghĩ thầm, mở hồ nghe thấy tiếng khóa va chạm lay động.

Tồn tại gì... lại bị khóa ở nơi sâu của lõi hành tinh này?

Keto ôm chặt Celuecus, từ từ bơi đến chỗ sâu, đi xuyên qua lối đi, những sợi xích thô dài đan xen xuất hiện trong tầm mắt anh, thấy tồn tại ở cuối đường, bị khó bởi lớp lớp dây xích, Keto không khỏi mở to mắt.

... Đó là con sứa khổng lồ tỏa ra ánh sáng tím, nhưng trong cơ thể vốn trong suốt của nó còn bao bọc một bóng dáng thuôn. Mái tóc vàng trắng, đuôi đỏ tím mỹ lệ, nửa người trên trắng trẻo gầy gò... gương mặt xinh đẹp, đôi mắt khép chặt, dường như đang ngủ say.

“Ngươi là...” Keto sửng sốt hỏi.

“Đừng sợ... đây chỉ là ảo ảnh, là dấu tích người cá sáng thế trước có liên kết thần kinh với ta để lại trong người ta. Chủ nhân của ta, Erebus, y đã mất tích rất lâu rồi, ta là sứa chúc phúc của y.”

Erebus. Tên này khiến Keto bừng tỉnh, anh vừa ngạc nhiên vừa bi thương nhìn về phía hình bóng ấy. Đặt bàn tay lên ngực. Thì ra... Chân dung của Erebus như vậy. Anh chỉ nghe sứa trật tự miêu tả nói về lịch sử bí ẩn và u tối của y, nhưng chưa thấy dáng vẻ của y, y đẹp như trong tưởng tượng của anh, thậm chí còn đẹp hơn.

“Ngươi vừa đến đây, ta đã cảm nhận được trên người ngươi có mùi vị thuộc về người cá sáng thế. Mùi vị của ngươi tương tự y, thuần khiết như nhau, ngọt ngào như nhau, nhưng ta biết ngươi không phải y.” Sứa chúc phúc khẽ nói, xúc tua màu tím nhạt nâng lên, bơi đến cạnh anh: “Ta rất mừng, ngươi may mắn hơn y nhiều, không rơi vào vực thẳm đáng sợ...”

“Ta rất lấy làm tiếc cho y.” Keto lo lắng: “Vì sao ngươi bị nhốt ở đây? Là ai nhốt ngươi ở đây? Vì sao?”

Hình như sứa chúc phúc đã cười: “Ngươi biết trái với chúc phúc là gì không?”

Keto thoáng sững sờ, thấy đôi mắt ảo trong con sứa mở ra, một đôi mắt xám trắng nhìn anh chăm chú, lúc này anh nghe thấy giọng điệu của con sứa trở nên lạnh lẽo âm u: “Là nguyền rủa. Bọn họ cần nặng của ta thai nghén người cá sáng thế đời sau, nhưng cũng sợ ta dùng ý thức của Erebus còn lại trong người ta nguyền rủa cả Vương thất người cá đáng chết... nên nhốt ta ở đây. Ngươi biết không, ta cũng đã noãn hóa ra ngươi...”

Hơi thở Keto chợt khựng. Con sứa trước mặt mắt... là mẫu sào của mẫu sào của anh?

Thế... chẳng phải anh và Isis sinh ra trong cùng một mẫu sào sao?



“Tồn tại của người cá sáng thế vốn là phúc lớn nhất của tộc người cá, nhưng mấy tên đó... đã làm gì với Erebus?”

Xúc tua màu tím nhạt đâm lên giữa trán Keto, cơ thể anh chấn động, từng cảnh tượng rõ ràng ập vào đầu anh như thủy triều.

Trên đầu người cá sáng thế xinh đẹp thánh thiện đội vương miện Tinh vương, mỉm cười đến gần cung điện tỏa ánh hào quang, nhìn xuống ngàn vạn thần dân.

Trong khu rừng cây cảnh dưới đáy biển đầy những rạn san hô, người cá thị thần tuấn tú theo sau y, vén áo choàng cho y. Erebus quay đầu, hai người nhìn nhau cười, người cá hầu cận cầm lấy bàn tay có màng của y chứa chan tình yêu, cúi đầu hôn y.

“Erebus... Vương xinh đẹp của ta, giao bản thân ngươi cho ta, ta tuyệt sẽ không phản bội ngươi, sẽ tận tâm cống hiến cho ngươi, bảo vệ ngươi, yêu ngươi...”

Sau đó.

“Đừng! Thả ta ra!”

“Các ngươi cút ra!”

Người cá sáng thế đội vương miện ấy bị khóa trong mẫu sào khổng lồ, người cá giống đực cứ lần lượt đè lên người y...

Bụng vương giả người cá cao quý nhổ lên, cơ thể bẩn thỉu, khó lóc sinh ra hậu duệ này đến hậu duệ khác, giao phối và sinh sản, cứ vòng đi vòng lại.

Keto ôm chặt hậu duệ mê man trong lòng, cắn chặt môi dưới, cơ thể run rẩy, muốn dùng hơi ấm cơ thể hắn làm giảm ớt nỗi sợ ký ức này mang đến. Dường như cảm nhận được nỗi sợ của anh, Celuecus trong lòng anh run run, vây cánh vàng kim khép lại theo bản năng, bao bọc lấy cơ thể anh.

Một giọng nói khác khóc kêu thảm thiết trong đầu anh.

“Ngươi thấy rồi... đây chính là chuyện bọn họ làm với ta... ta đã từng là Vương của Tinh quốc, lại bị đám phản thần này giam cầm... ta không ngừng bị lăng nhục, sức mạnh bị chia cắt, không ngừng mang thai, không ngừng sinh hậu duệ cho họ... bọn chúng xây dựng vinh quang của Vương đình người cá mới trên sự nhục nhã của ta... ta hận, rất căm hận!”

Không chịu được ký ức đen tối của người cá sáng thế khác, Keto kéo xúc tua trên trán ra, vùi đầu lòng ngực Celuecus, khóc không thành tiếng.

“Ngươi may mắn hơn nhiều... nhưng có lẽ chỉ bây giờ thôi. Chắc chắn bây giờ trong Vương đình người cá cũng có tồn tại đang dòm ngó ngươi, đúng không?”

Keto sửng sốt, sợ hãi như vô số con trùng bò lên cơ thể anh.

“Dù quyền thế địa vị của ngươi cao thế nào, dù ngươi là Tinh vương, cũng không chống lại được những dục vọng tham lam, ngươi sẽ bị kéo vào vực sâu... Ngươi không biết nhỉ, từ lúc ngươi sinh ra đã được đưa vào Vương sào người cá, trở thành vật độc chiếm của Tinh vương tương lai, nhưng ngươi rất may mắn, sứa trật tự bảo vệ ngươi, chọn ngươi trở thành người duy trì trật tự, ngươi mới có thể có tự do có tôn nghiêm đến giờ.

Thả ta ra, ta sẽ giúp ngươi... hủy diệt cả Vương đình người cá thối nát, hủy diệt cả Tinh quốc, để ngươi tự tay xây dựng lại thế giới mới.”

Hủy diệt cả Tinh quốc?

“Không!” Keto ôm chặt hậu duệ trong lòng, lui ra khỏi lối đi, vùng vẫy tránh khỏi xúc tua sứa ập đến, lại thấy ảo ảnh của Erebus như đôi mắt xám trắng trong cơ thể nó vẫn gắt gao đuổi theo bọn họ.

“Ngươi cũng phải cẩn thận hắn... người cá đuôi vàng này, hậu duệ của ngươi, cuối cùng sẽ có một ngày trở thài tai họa lớn nhất của ngươi.”

“Thả ta ra, nếu không ngươi phải chịu lời nguyền của ta!”

—-

Celuecus sẽ thành tai họa lớn nhất của anh? Sao có thể...

Keto cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, cẩn thận đặt Celuecus vào mẫu sào, nhìn gương mặt ngủ say của hắn. Mặt trời nhỏ của anh là an ủi và vận may lớn nhất trong cuộc đời của anh. Không khỏi dùng ngón tay phác họa ngũ quan tuấn tú lại chưa hết vẻ ngây thơ của hậu duệ, anh cúi đầu, thương tiếc hôn lên trán hắn. Lúc ngước lên, cơ thể đột nhiên siết lại.

“Keto...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau