Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!
Chương 117: Cho cậu ở trên đó
Editor: Đậu
"Hai tháng nữa chính là ngày dự sinh, gần đây nhất định phải hết sức cẩn thận". Bác sĩ dặn dò Tần Húc, quay đầu lại nhìn về phía Ôn Ngôn.
"Tuy nhiên sản phu cũng đừng có áp lực tâm lý quá lớn, cứ bình thường là tốt rồi, hết thảy sẽ diễn ra theo chiều hướng của nó".
Ôn Ngôn đỡ bụng gật đầu, ghi nhớ những gì bác sĩ bác sĩ nói.
"Trở về nghỉ ngơi cho thật tốt, trước mắt đứa bé rất khỏe mạnh bình thường".
"Cảm ơn bác sĩ". Tần Húc cảm ơn bác sĩ, rồi dẫn Ôn Ngôn cùng nhau rời khỏi bệnh viện.
"Thân thể em nặng nề, hôm nay chúng ta sẽ không ra ngoài lâu được không?" Tần Húc và Ôn Ngôn ngồi cạnh nhau ở khoang xe phía sau, xe đã khởi động nhưng vẫn chưa đi, Tần Húc đang hỏi ý kiến Ôn Ngôn.
"Ừm..." Ôn Ngôn hơi do dự, thật ra hôm nay ra ngoài khám thai thì cậu có kế hoạch khác.
"Sao thế?" Tần Húc nghe được sự mất mát trong lời nói của cậu.
Ôn Ngôn cười lắc đầu: "Không sao".
Tần Húc nhìn phản ứng kia của anh thì biết chắc đã có chuyện.
"Có chuyện gì mà không thể nói cho anh biết". Tần Húc lại gần trước mặt Ôn Ngôn, ôm lấy mặt cậu: "Em không nói cho anh biết, còn muốn nói cho ai?"
"Nói đi nói đi". Tần Húc dỗ dành Ôn Ngôn mở miệng.
Ôn Ngôn không chịu Tần Húc năn nỉ ỉ ôi, từ từ mở miệng.
"Em đang nghĩ, đứa bé sắp sinh rồi, mình có nên chuẩn bị đồ cho em bé không?" Ôn Ngôn vừa nói,cả khuôn mặt đã đỏ bừng
Mỗi ngày cậu dưỡng thai ở nhà họ Tần, muốn vẽ tranh lại lại sợ thuốc màu làm ảnh hưởng đến con nên không dám đụng vào, vườn nhà Tần có bao nhiêu viên gạch đều bị cậu đếm hết, vậy nên khi cậu rảnh rỗi cậu liền xem một ít đồ cho đứa bé.
Nhìn thấy rất nhiều đồ chơi con nít, quần áo, bộ đồ ăn, thậm chí còn có cả núʍ ѵú giả.
Ôn Ngôn thấy thế thì trong lòng ngứa ngáy, nghĩ lần này đi ra ngoài có thể cùng Tần Húc đến hàng chọn lựa.
Kết quả hôm nay Tần Húc không có ý định đi trung tâm mua sắm.
Ôn Ngôn nói ra mấy lời suy nghĩ trong lòng, thì thấy tần Húc cứ cười mãi, cười đến mức nước mắt cũng sắp rớt ra luôn.
Ôn Ngôn còn tưởng rằng Tần Húc đang cười nhạo mình, nhất thời càng thêm lúng túng, không dám nhìn Tần Húc.
"Trời, tiểu Ngôn nhà mình sao lại đáng yêu như thế chứ!" Tần Húc hung hăng ôm lấy Ôn Ngôn, ôm lấy mặt Ôn Ngôn hôn lấy hôn để, quả thực giống như cầm viên ngọc trên tay, yêu thích không buông.
"Thì ra em đang lo chuyện này hả". Tần Húc và Ôn Ngôn gần nhau sát rạt, thậm chí Ôn Ngôn có thể cảm giác được nhiệt độ hơi thở của hắn.
"Yên tâm đi, đây chính là bé cưng của chúng ta, đương nhiên anh muốn tốt nhất cho con".
Tần Húc dựa vào vai Ôn Ngôn, ngửi hơi mùi trên người Ôn Ngôn, trong lòng có một loại ấm áp khó tả, khiến cho hắn rất an tâm.
Tần Húc bảo tài xế lái xe về nhà, cứ ôm Ôn Ngôn suốt đường đi không buồng ra.
Trước mặt tài xế, Ôn Ngôn có chút ngượng ngùng, tuy rằng trước kia vì lấy lòng Tần Húc, cậu có thể làm ra rất nhiều hành vi phóng đãng, nhưng đó không phải con người thật của cậu.
"Tiểu Ngôn". Tần Húc vùi đầu vào ngực Ôn Ngôn, ngẩng đầu nhìn ánh mắt có phần hoang mang của Ôn Ngôn.
"Trên người em thơm quá".
Tần Húc đột nhiên tiến đến bên tai Ôn Ngôn, hơi thở nhẹn nhàng làm cho mặt Ôn Ngôn lập tức đỏ bừng.
"Có mùi thơm sữa nhàn nhạt..." Tần Húc cố ý nhấn mạnh "mùi thơm sữa", lúc đó tim Ôn Ngôn phảng phất như lỡ một nhịp.
Tần Húc rất thích nhìn bộ dáng không biết làm sao, lại đáng thương của Ôn Ngôn, khiến cho hắn hận không thể khảm Ôn Ngôn vào trong người, đi đâu cũng mang theo.
"Anh..." Ôn Ngôn nói được một chữ, thì im luôn không nói nữa.
Từ trước đến nay Tần Húc đều không đứng đắn như vậy, cứ thích trêu chọc cậu.
Tần Húc nhếch miệng cười càng thêm vui vẻ.
Trên người Ôn Ngôn thật sự có mùi sữa, không phải Ôn Ngôn đang trêu chọc cậu.
Từ khi sống ở nhà cũ họ Tần đến giờ, mỗi ngày Ôn Ngôn đều uống một ly sữa dưỡng thai, dần dà trên người cậu để lại mùi sữa.
Tần Húc và Ôn Ngôn đùa đùa giỡn giỡn về nhà.
Ông cụ vẫn đang ở phòng chính, chờ hai người trở về báo cáo kết quả khám thai.
Nghe được mọi thứ đều bình thường ông cụ cười đến không khép miệng được.
Kỳ thật Ôn Ngôn có thể cảm nhận được, thái độ của ông cụ đối với mình đã thay đổi, không còn lạnh lùng nghiêm túc như lúc đầu.
Trước kia, ông cụ gần như không bao giờ nhìn Ôn Ngôn, nhưng hiện tại ít nhất cũng nói chuyện với Ôn Ngôn, không chỉ nhìn cậu, thỉnh thoảng cũng sẽ nở nụ cười nhân hậu với cậu.
Ôn Ngôn không có bố mẹ, chứ đừng nói là ông bà, cho nên thái độ của ông cụ chỉ cần thoáng hòa hoãn một chút, cũng có thể khiến cậu vui vẻ thật lâu.
"Được rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi".
Ông cụ thấy Ôn Ngôn ưỡn bụng to rất vất vả, cũng không để cho hai người đó nói nhiều.
"Đỡ người đi". Ông cụ Tần nhìn Tần Húc nói.
"Tuân mệnh, ông nội đừng lo lắng, chờ ôm cháu trai đi". Tần Húc ôm eo Ôn Ngôn, dìu cậu ra khỏi phòng chính, đi vào phòng ngủ.
Khi sắp đến phòng ngủ, bước chân Tần Húc đột nhiên dừng lại, lấy từ trong túi áo ra một cái chìa khóa.
Ôn Ngôn khó hiểu nhìn hắn, chỉ thấy Tần Húc cầm chìa khóa đi mở cửa phòng bên cạnh.
Ôn Ngôn tò mò đi tới.
Tần Húc mở cửa phòng bên cạnh trước mặt Ôn Ngôn, thời điểm cửa phòng mở ra, đôi mắt Ôn Ngôn lóe lên, kinh ngạc ngoài ý muốn.
Vẻ mặt tranh công Tần Húc nhìn Ôn Ngôn, tựa hồ là đang chờ cậu khen hắn.
"Cái này, sắp xếp khi nào vậy?" Ôn Ngôn liếc mắt nhìn phòng trẻ sơ sinh đã được sắp xếp xong, trong mắt nhất thời bắt đầu nóng lên.
Tần Húc từ phía sau ôm lấy Ôn Ngôn, đặt lòng bàn tay lên bụng cậu.
"Buổi tối lúc em ngủ, anh bố trí từng chút từng chút, mất nửa tháng". Tần Húc vừa đắc ý vừa cay đắng, chỉ muốn nghe Ôn Ngôn khen ngợi hắn.
Ôn Ngôn xoay người lại, chủ động ôm lấy Tần Húc, vùi đầu không nói lời nào, cứ như vậy ôm lấy hắn, giống như một đứa trẻ oan ức.
Ôn Ngôn phát hiện Tần Húc còn suy nghĩ cẩn thận hơn mình, Tần Húc thật sự rất yêu đứa nhỏ của bọn họ.
Tần Húc luôn tức giận ghen tị với đứa nhỏ chưa sinh trong bụng, có đôi lúc Ôn Ngôn nhạy cảm lo lắng rằng có phải Tần Húc không thích đứa nhỏ hay không, nhưng giờ mới biết là mình thật sự nghĩ nhiều rồi.
"Thích không?" Lòng bàn tay Tần Húc phủ trên đỉnh đầu Ôn Ngôn, nhẹ nhàng hỏi cậu.
Ôn Ngôn gật đầu liên tục, Tần Húc cũng dần dần phát hiện trên quần áo mình ẩm ướt.
"Muốn cho em một bất ngờ, cho nên không nói cho em biết, có điều nếu em muốn sửa hay điều chỉnh chỗ nào, thì chúng ta sửa lại".
"Em thích lắm...." Nước mắt Ôn Ngôn thấm vào áo của Tần Húc, nhưng lúc ngẩng đầu, đôi mắt vẫn đỏ đến đáng thương như cũ.
"Cực kỳ thích..."
Tần Húc xoa xoa khóe mắt đỏ bừng của Ôn Ngôn: "Anh em cực lợi hại!"
Ôn Ngôn chủ động cọ vào bàn tay Tần Húc, xem như là trả lời.
"Cái gì em cũng không cần phải lo lắng, ngoan ngoãn chờ con chúng ta chào đời là được".
"Được rồi, đừng khóc".
"Nhìn mấy món đồ chơi nhỏ tôi chuẩn bị đi". Trong lúc nói chuyện Tần Húc kéo Ôn Ngôn người xuống giường trẻ con, ở trên chấy đù các loại đồ chơi nhồi bông.
***
"Sao hôm nay anh về sớm thế?"
Nghiêm Đào vừa đi làm ở công ty về, đẩy cửa vào thì thấy Phó Trạch đang ngồi trên sô pha gõ máy tính.
Phó Trạch ngẩng đầu nhìn hắn, cặp kính viền vàng lóe lên ánh sáng sắc lẹm.
"Hôm nay không bận, nghỉ nửa ngày". Phó Trạch vừa đặt cuốn sổ ghi chép sang một bên vừa nói: "Chắc đói rồi, tôi đi nấu ăn".
Phó Trạch đứng dậy, đi dép bước lại tủ lạnh, hôm nay về tiện mua hoa quả với rau củ tươi.
Một tay Nghiêm Đào cởi cà vạt, ánh mắt dừng trên bóng dáng bận rộn của Phó Trạch.
Nghiêm Đào định thần lại, cầm cà vạt vào phòng, chốc lát sau trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.
Hiện tại Phó Trạch nấu cơm càng lúc càng thuần thục, Nghiêm Đào vừa bước ra, bít tết đã có sẵn trên bàn.
"Uống chút rượu đi". Phó Trạch mở tủ rượu, nhưng không nhúc nhích, chờ phản ứng của Nghiêm Đào.
Nghiêm Đào gật đầu, kéo ghế ăn ra ngồi xuống.
Phó Trạch lấy một chai rượu vang đỏ rồi quay lại, rót đầy nửa ly cho Nghiêm Đào.
Trên thực tế trong nhà Nghiêm Đào có rất nhiều rượu, nhưng khi hai người bọn họ ở cùng một thì lại rất hiếm khi uống.
Nghiêm Đào lắc ly hai lần, bụng đói nhấp một ngụm.
"Mới học làm bít tết, nếm thử đi". Trong lời nói Phó Trạch mang theo tiếng cười.
"Sẽ không có độc chứ". Nghiêm Đào luôn quen độc miệng, nhưng trên tay lại không dừng lại, cắt một miếng nhét vào miệng.
Hơi chín tới, hương vị yêu thích của Nghiêm Đào.
"Thế nào?" Vẻ mặt Phó Trạch chờ mong nhìn hắn.
Nghiêm Đào nhai nhai rồi nuốt, nói một câu cũng được.
Phó Trạch biết từ "cũng được" của Nghiêm Đào đã là đánh giá rất cao.
"Nghe Phó Thâm nói... Anh có hôn ước?" Giọng điệu Nghiêm Đào hỏi thản nhiên, lúc uống rượu thậm chí còn không nhìn Phó Trạch.
Phó Trạch hơi sững sờ, lại cười.
"Ừ". Phó Trạch không phủ nhận: "Mẹ tôi và bạn thân của bà ấy đã quyết định".
"Có điều cũng không gặp nhiều, chỉ gần đây mới gặp qua vài lần".
"Người như nào?" Nghiêm Đào vẫn giống như đang nói chuyện với Phó Trạch về đối tượng hôn ước của anh như cũ.
"Người rất tốt".
"Tính tình cũng ổn".
"Rất khiến người ta thích".
Khi Phó Trạch nói chuyện giống như là đang nhớ lại bộ dáng của người nọ, ý cười càng đậm.
Dư quang Nghiêm Đào liếc qua, bàn tay cầm dao nĩa trong nháy mắt siết chặt.
"Xem ra là anh rất ưng ý". Nghiêm Đào cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng sắc bén như Phó Trạch, có thể nghe được sự ghen tuông ẩn trong giọng điệu của hắn.
"Rất ưng ý". Khóe miệng Phó Trạch càng cong hơn: "Bộ dáng cũng không tệ".
"Khi nào có chuyện, tôi sẽ gửi tiền". Nghiêm Đào cũng cười, chỉ là có chút cứng ngắc.
Lần này Phó Trạch cười nhưng không nói.
Nghiêm Đào uống cạn rượu trong ly, không nói gì nữa, lặng lẽ cắt bít tết trên đĩa. Nghiêm Đào không thể không thừa nhận trong lòng hắn rất mất mát, mặc dù đã sớm biết những chuyện này, nhưng khi nghe chính miệng Phó Trạch nói ra hắn vẫn mất mát như cũ.
Ở phía đối diện, Phó Trạch nhìn động tác mạnh mẽ của Nghiêm Đào hồi lâu.
"Chúng ta có thể thử xem được không?" Phó Trạch vẫn cười, một tay chống cằm nhìn ánh mắt đang cắm xuống của Nghiêm Đào.
"Coi như cho tôi một cơ hội, để tôi phát hiện, cậu thật sự không tốt như tôi nghĩ, sau đó sẽ yên tâm ở bên đối tượng hôn ước của tôi".
Lần này người sững sờ đổi thành Nghiêm Đào.
"Được không?" Phó Trạch thấy Nghiem Đào không phản ứng, liền hỏi.
"Cho cậu ở trên đó".
Phó Trạch rất nghiêm túc nói ra câu này.
Nghiêm Đào đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Trạch cười với hắn.
Trong tíc tắc, Nghiêm Đào bất ngờ từ bàn bên kia lao tới, trực tiếp đè Phó Trạch xuống đất.
"Chính anh tự nói đó, đừng có hối hận!" Nghiêm Đào túm lấy áo sơ mi của Phó Trạch, hô hấp dồn dập lại nặng nề.
Phó Trạch buông tay, bộ dáng mặc hắn xử trí.
Nghiêm Đào nắm lấy cằm Phó Trạch: "Vậy thì tôi sẽ thử với anh".
"Hai tháng nữa chính là ngày dự sinh, gần đây nhất định phải hết sức cẩn thận". Bác sĩ dặn dò Tần Húc, quay đầu lại nhìn về phía Ôn Ngôn.
"Tuy nhiên sản phu cũng đừng có áp lực tâm lý quá lớn, cứ bình thường là tốt rồi, hết thảy sẽ diễn ra theo chiều hướng của nó".
Ôn Ngôn đỡ bụng gật đầu, ghi nhớ những gì bác sĩ bác sĩ nói.
"Trở về nghỉ ngơi cho thật tốt, trước mắt đứa bé rất khỏe mạnh bình thường".
"Cảm ơn bác sĩ". Tần Húc cảm ơn bác sĩ, rồi dẫn Ôn Ngôn cùng nhau rời khỏi bệnh viện.
"Thân thể em nặng nề, hôm nay chúng ta sẽ không ra ngoài lâu được không?" Tần Húc và Ôn Ngôn ngồi cạnh nhau ở khoang xe phía sau, xe đã khởi động nhưng vẫn chưa đi, Tần Húc đang hỏi ý kiến Ôn Ngôn.
"Ừm..." Ôn Ngôn hơi do dự, thật ra hôm nay ra ngoài khám thai thì cậu có kế hoạch khác.
"Sao thế?" Tần Húc nghe được sự mất mát trong lời nói của cậu.
Ôn Ngôn cười lắc đầu: "Không sao".
Tần Húc nhìn phản ứng kia của anh thì biết chắc đã có chuyện.
"Có chuyện gì mà không thể nói cho anh biết". Tần Húc lại gần trước mặt Ôn Ngôn, ôm lấy mặt cậu: "Em không nói cho anh biết, còn muốn nói cho ai?"
"Nói đi nói đi". Tần Húc dỗ dành Ôn Ngôn mở miệng.
Ôn Ngôn không chịu Tần Húc năn nỉ ỉ ôi, từ từ mở miệng.
"Em đang nghĩ, đứa bé sắp sinh rồi, mình có nên chuẩn bị đồ cho em bé không?" Ôn Ngôn vừa nói,cả khuôn mặt đã đỏ bừng
Mỗi ngày cậu dưỡng thai ở nhà họ Tần, muốn vẽ tranh lại lại sợ thuốc màu làm ảnh hưởng đến con nên không dám đụng vào, vườn nhà Tần có bao nhiêu viên gạch đều bị cậu đếm hết, vậy nên khi cậu rảnh rỗi cậu liền xem một ít đồ cho đứa bé.
Nhìn thấy rất nhiều đồ chơi con nít, quần áo, bộ đồ ăn, thậm chí còn có cả núʍ ѵú giả.
Ôn Ngôn thấy thế thì trong lòng ngứa ngáy, nghĩ lần này đi ra ngoài có thể cùng Tần Húc đến hàng chọn lựa.
Kết quả hôm nay Tần Húc không có ý định đi trung tâm mua sắm.
Ôn Ngôn nói ra mấy lời suy nghĩ trong lòng, thì thấy tần Húc cứ cười mãi, cười đến mức nước mắt cũng sắp rớt ra luôn.
Ôn Ngôn còn tưởng rằng Tần Húc đang cười nhạo mình, nhất thời càng thêm lúng túng, không dám nhìn Tần Húc.
"Trời, tiểu Ngôn nhà mình sao lại đáng yêu như thế chứ!" Tần Húc hung hăng ôm lấy Ôn Ngôn, ôm lấy mặt Ôn Ngôn hôn lấy hôn để, quả thực giống như cầm viên ngọc trên tay, yêu thích không buông.
"Thì ra em đang lo chuyện này hả". Tần Húc và Ôn Ngôn gần nhau sát rạt, thậm chí Ôn Ngôn có thể cảm giác được nhiệt độ hơi thở của hắn.
"Yên tâm đi, đây chính là bé cưng của chúng ta, đương nhiên anh muốn tốt nhất cho con".
Tần Húc dựa vào vai Ôn Ngôn, ngửi hơi mùi trên người Ôn Ngôn, trong lòng có một loại ấm áp khó tả, khiến cho hắn rất an tâm.
Tần Húc bảo tài xế lái xe về nhà, cứ ôm Ôn Ngôn suốt đường đi không buồng ra.
Trước mặt tài xế, Ôn Ngôn có chút ngượng ngùng, tuy rằng trước kia vì lấy lòng Tần Húc, cậu có thể làm ra rất nhiều hành vi phóng đãng, nhưng đó không phải con người thật của cậu.
"Tiểu Ngôn". Tần Húc vùi đầu vào ngực Ôn Ngôn, ngẩng đầu nhìn ánh mắt có phần hoang mang của Ôn Ngôn.
"Trên người em thơm quá".
Tần Húc đột nhiên tiến đến bên tai Ôn Ngôn, hơi thở nhẹn nhàng làm cho mặt Ôn Ngôn lập tức đỏ bừng.
"Có mùi thơm sữa nhàn nhạt..." Tần Húc cố ý nhấn mạnh "mùi thơm sữa", lúc đó tim Ôn Ngôn phảng phất như lỡ một nhịp.
Tần Húc rất thích nhìn bộ dáng không biết làm sao, lại đáng thương của Ôn Ngôn, khiến cho hắn hận không thể khảm Ôn Ngôn vào trong người, đi đâu cũng mang theo.
"Anh..." Ôn Ngôn nói được một chữ, thì im luôn không nói nữa.
Từ trước đến nay Tần Húc đều không đứng đắn như vậy, cứ thích trêu chọc cậu.
Tần Húc nhếch miệng cười càng thêm vui vẻ.
Trên người Ôn Ngôn thật sự có mùi sữa, không phải Ôn Ngôn đang trêu chọc cậu.
Từ khi sống ở nhà cũ họ Tần đến giờ, mỗi ngày Ôn Ngôn đều uống một ly sữa dưỡng thai, dần dà trên người cậu để lại mùi sữa.
Tần Húc và Ôn Ngôn đùa đùa giỡn giỡn về nhà.
Ông cụ vẫn đang ở phòng chính, chờ hai người trở về báo cáo kết quả khám thai.
Nghe được mọi thứ đều bình thường ông cụ cười đến không khép miệng được.
Kỳ thật Ôn Ngôn có thể cảm nhận được, thái độ của ông cụ đối với mình đã thay đổi, không còn lạnh lùng nghiêm túc như lúc đầu.
Trước kia, ông cụ gần như không bao giờ nhìn Ôn Ngôn, nhưng hiện tại ít nhất cũng nói chuyện với Ôn Ngôn, không chỉ nhìn cậu, thỉnh thoảng cũng sẽ nở nụ cười nhân hậu với cậu.
Ôn Ngôn không có bố mẹ, chứ đừng nói là ông bà, cho nên thái độ của ông cụ chỉ cần thoáng hòa hoãn một chút, cũng có thể khiến cậu vui vẻ thật lâu.
"Được rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi".
Ông cụ thấy Ôn Ngôn ưỡn bụng to rất vất vả, cũng không để cho hai người đó nói nhiều.
"Đỡ người đi". Ông cụ Tần nhìn Tần Húc nói.
"Tuân mệnh, ông nội đừng lo lắng, chờ ôm cháu trai đi". Tần Húc ôm eo Ôn Ngôn, dìu cậu ra khỏi phòng chính, đi vào phòng ngủ.
Khi sắp đến phòng ngủ, bước chân Tần Húc đột nhiên dừng lại, lấy từ trong túi áo ra một cái chìa khóa.
Ôn Ngôn khó hiểu nhìn hắn, chỉ thấy Tần Húc cầm chìa khóa đi mở cửa phòng bên cạnh.
Ôn Ngôn tò mò đi tới.
Tần Húc mở cửa phòng bên cạnh trước mặt Ôn Ngôn, thời điểm cửa phòng mở ra, đôi mắt Ôn Ngôn lóe lên, kinh ngạc ngoài ý muốn.
Vẻ mặt tranh công Tần Húc nhìn Ôn Ngôn, tựa hồ là đang chờ cậu khen hắn.
"Cái này, sắp xếp khi nào vậy?" Ôn Ngôn liếc mắt nhìn phòng trẻ sơ sinh đã được sắp xếp xong, trong mắt nhất thời bắt đầu nóng lên.
Tần Húc từ phía sau ôm lấy Ôn Ngôn, đặt lòng bàn tay lên bụng cậu.
"Buổi tối lúc em ngủ, anh bố trí từng chút từng chút, mất nửa tháng". Tần Húc vừa đắc ý vừa cay đắng, chỉ muốn nghe Ôn Ngôn khen ngợi hắn.
Ôn Ngôn xoay người lại, chủ động ôm lấy Tần Húc, vùi đầu không nói lời nào, cứ như vậy ôm lấy hắn, giống như một đứa trẻ oan ức.
Ôn Ngôn phát hiện Tần Húc còn suy nghĩ cẩn thận hơn mình, Tần Húc thật sự rất yêu đứa nhỏ của bọn họ.
Tần Húc luôn tức giận ghen tị với đứa nhỏ chưa sinh trong bụng, có đôi lúc Ôn Ngôn nhạy cảm lo lắng rằng có phải Tần Húc không thích đứa nhỏ hay không, nhưng giờ mới biết là mình thật sự nghĩ nhiều rồi.
"Thích không?" Lòng bàn tay Tần Húc phủ trên đỉnh đầu Ôn Ngôn, nhẹ nhàng hỏi cậu.
Ôn Ngôn gật đầu liên tục, Tần Húc cũng dần dần phát hiện trên quần áo mình ẩm ướt.
"Muốn cho em một bất ngờ, cho nên không nói cho em biết, có điều nếu em muốn sửa hay điều chỉnh chỗ nào, thì chúng ta sửa lại".
"Em thích lắm...." Nước mắt Ôn Ngôn thấm vào áo của Tần Húc, nhưng lúc ngẩng đầu, đôi mắt vẫn đỏ đến đáng thương như cũ.
"Cực kỳ thích..."
Tần Húc xoa xoa khóe mắt đỏ bừng của Ôn Ngôn: "Anh em cực lợi hại!"
Ôn Ngôn chủ động cọ vào bàn tay Tần Húc, xem như là trả lời.
"Cái gì em cũng không cần phải lo lắng, ngoan ngoãn chờ con chúng ta chào đời là được".
"Được rồi, đừng khóc".
"Nhìn mấy món đồ chơi nhỏ tôi chuẩn bị đi". Trong lúc nói chuyện Tần Húc kéo Ôn Ngôn người xuống giường trẻ con, ở trên chấy đù các loại đồ chơi nhồi bông.
***
"Sao hôm nay anh về sớm thế?"
Nghiêm Đào vừa đi làm ở công ty về, đẩy cửa vào thì thấy Phó Trạch đang ngồi trên sô pha gõ máy tính.
Phó Trạch ngẩng đầu nhìn hắn, cặp kính viền vàng lóe lên ánh sáng sắc lẹm.
"Hôm nay không bận, nghỉ nửa ngày". Phó Trạch vừa đặt cuốn sổ ghi chép sang một bên vừa nói: "Chắc đói rồi, tôi đi nấu ăn".
Phó Trạch đứng dậy, đi dép bước lại tủ lạnh, hôm nay về tiện mua hoa quả với rau củ tươi.
Một tay Nghiêm Đào cởi cà vạt, ánh mắt dừng trên bóng dáng bận rộn của Phó Trạch.
Nghiêm Đào định thần lại, cầm cà vạt vào phòng, chốc lát sau trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.
Hiện tại Phó Trạch nấu cơm càng lúc càng thuần thục, Nghiêm Đào vừa bước ra, bít tết đã có sẵn trên bàn.
"Uống chút rượu đi". Phó Trạch mở tủ rượu, nhưng không nhúc nhích, chờ phản ứng của Nghiêm Đào.
Nghiêm Đào gật đầu, kéo ghế ăn ra ngồi xuống.
Phó Trạch lấy một chai rượu vang đỏ rồi quay lại, rót đầy nửa ly cho Nghiêm Đào.
Trên thực tế trong nhà Nghiêm Đào có rất nhiều rượu, nhưng khi hai người bọn họ ở cùng một thì lại rất hiếm khi uống.
Nghiêm Đào lắc ly hai lần, bụng đói nhấp một ngụm.
"Mới học làm bít tết, nếm thử đi". Trong lời nói Phó Trạch mang theo tiếng cười.
"Sẽ không có độc chứ". Nghiêm Đào luôn quen độc miệng, nhưng trên tay lại không dừng lại, cắt một miếng nhét vào miệng.
Hơi chín tới, hương vị yêu thích của Nghiêm Đào.
"Thế nào?" Vẻ mặt Phó Trạch chờ mong nhìn hắn.
Nghiêm Đào nhai nhai rồi nuốt, nói một câu cũng được.
Phó Trạch biết từ "cũng được" của Nghiêm Đào đã là đánh giá rất cao.
"Nghe Phó Thâm nói... Anh có hôn ước?" Giọng điệu Nghiêm Đào hỏi thản nhiên, lúc uống rượu thậm chí còn không nhìn Phó Trạch.
Phó Trạch hơi sững sờ, lại cười.
"Ừ". Phó Trạch không phủ nhận: "Mẹ tôi và bạn thân của bà ấy đã quyết định".
"Có điều cũng không gặp nhiều, chỉ gần đây mới gặp qua vài lần".
"Người như nào?" Nghiêm Đào vẫn giống như đang nói chuyện với Phó Trạch về đối tượng hôn ước của anh như cũ.
"Người rất tốt".
"Tính tình cũng ổn".
"Rất khiến người ta thích".
Khi Phó Trạch nói chuyện giống như là đang nhớ lại bộ dáng của người nọ, ý cười càng đậm.
Dư quang Nghiêm Đào liếc qua, bàn tay cầm dao nĩa trong nháy mắt siết chặt.
"Xem ra là anh rất ưng ý". Nghiêm Đào cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng sắc bén như Phó Trạch, có thể nghe được sự ghen tuông ẩn trong giọng điệu của hắn.
"Rất ưng ý". Khóe miệng Phó Trạch càng cong hơn: "Bộ dáng cũng không tệ".
"Khi nào có chuyện, tôi sẽ gửi tiền". Nghiêm Đào cũng cười, chỉ là có chút cứng ngắc.
Lần này Phó Trạch cười nhưng không nói.
Nghiêm Đào uống cạn rượu trong ly, không nói gì nữa, lặng lẽ cắt bít tết trên đĩa. Nghiêm Đào không thể không thừa nhận trong lòng hắn rất mất mát, mặc dù đã sớm biết những chuyện này, nhưng khi nghe chính miệng Phó Trạch nói ra hắn vẫn mất mát như cũ.
Ở phía đối diện, Phó Trạch nhìn động tác mạnh mẽ của Nghiêm Đào hồi lâu.
"Chúng ta có thể thử xem được không?" Phó Trạch vẫn cười, một tay chống cằm nhìn ánh mắt đang cắm xuống của Nghiêm Đào.
"Coi như cho tôi một cơ hội, để tôi phát hiện, cậu thật sự không tốt như tôi nghĩ, sau đó sẽ yên tâm ở bên đối tượng hôn ước của tôi".
Lần này người sững sờ đổi thành Nghiêm Đào.
"Được không?" Phó Trạch thấy Nghiem Đào không phản ứng, liền hỏi.
"Cho cậu ở trên đó".
Phó Trạch rất nghiêm túc nói ra câu này.
Nghiêm Đào đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Trạch cười với hắn.
Trong tíc tắc, Nghiêm Đào bất ngờ từ bàn bên kia lao tới, trực tiếp đè Phó Trạch xuống đất.
"Chính anh tự nói đó, đừng có hối hận!" Nghiêm Đào túm lấy áo sơ mi của Phó Trạch, hô hấp dồn dập lại nặng nề.
Phó Trạch buông tay, bộ dáng mặc hắn xử trí.
Nghiêm Đào nắm lấy cằm Phó Trạch: "Vậy thì tôi sẽ thử với anh".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất