Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!
Chương 123: Ba bi, đừng ngủ nữa
Editor: Đậu
"Nếu người nhà không ký tên, thì ca phẫu thuật này không thể thực hiện được".
Y tá nhìn Tần Húc cầm giấy báo bệnh nguy kịch mấy giây không nhúc nhích, không lên tiếng.
"Thiếu gia..."
Tần Húc rũ mắt xuống đôi mắt khóa chặt dòng chữ kia, ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ, nhưng hắn biết giấy này mình phải ký, Ôn Ngôn không chờ nổi.
Hai tay Tần Húc không ngừng phát run, lần đầu tiên hắn cảm thấy hóa ra tên mình viết từng nét một khó như vậy, đau đến thấu xương....
Y tá cầm tờ giấy Tần Húc ký xong, xoay người bước nhanh vào phòng phẫu thuật.
Tần Húc chậm rãi lui về sau, cuối cùng chạm lưng vào mặt tường, cúi đầu, đầu óc còn đang nghĩ đến chuyện sáng nay. Ôn Ngôn ôm lấy hắn bảo hắn tối nhớ về sớm.
Nhưng Tần Húc không những không về sớm, thậm chí còn muộn hơn bình thường. Hắn vì đắm chìm trong công việc, vì thế còn bỏ bê cả Ôn Ngôn.
Cả người Tần Húc như không có trọng lượng dựa vào vách tường ngồi xổm xuống, hai mắt trống rỗng.
Quản gia đứng bên cạnh cũng không dám nói gì thêm.
"Hiện tại sản phu xuất huyết tạm thời không thể cầm được, người nhà nên chuẩn bị tâm lý đi!"
Những người làm việc trong bệnh viện, cho dù bác sĩ hay y tá, dường như đã quen với việc thờ ơ khi nói về chuyện sinh tử.
Nhưng trong nháy mắt Tần Húc liền siết chặt nắm đấm, hắn không dám tưởng tượng bây giờ Ôn Ngôn đang phải trải qua nỗi đau gì, còn con của bọn họ.
"Thiếu gia, ngài đừng quá sốt ruột". Hiện giờ quản gia cũng không biết nên an ủi Tần Húc như thế nào, Ôn thiếu chắc sẽ không sao.
Tần Húc im lặng không nói lời nào, nhưng quản gia lại nhìn thấy trong mắt Tần Húc lóe lên nước mắt.
Quản gia lại không nói được, chỉ có thể âm thầm canh giữ Tần Húc.
"Tần Húc".
Trên hành lang ngoài phòng phẫu thuật, tiếng gọi của Tần Cao Dương vang vọng, trời đã về đêm, hành lang vắng tanh, giọng nói rất rõ ràng.
Tần Húc không ngẩng đầu lên.
"Ôn Ngôn đang yên đang lành như vậy sao lại ngã được?" Tần Cao Dương vừa nghe tin thì vội vàng chạy tới. Quản gia giải thích ngắn gọn lý do Ôn Ngôn ngã, Tần Cao Dương sửng sốt hồi lâu không lên tiếng.
"Ôn Ngôn bây giờ thế nào?"Tần Cao Dương nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Tần Húc, ước chừng chắc cũng không khá hơn bao nhiêu.
Quản gia ghé vào tai Tần Cao Dương thì thào nói thông báo bệnh tình nguy kịch của bệnh viện. Tần Cao Dương đứng trước mặt Tần Húc, khom người vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Ôn Ngôn sẽ không sao đâu".
Chắc chắn sẽ ổn thôi.
Tần Cao Dương an ủi Tần Húc vài câu rồi không nói gì, yên lặng đứng bên ngoài phòng phẫu thuật chờ kết quả.
"Nhịp tim của bệnh nhân giảm!"
"Chảy máu nhiều!"
Trong phòng phẫu thuật, bác sĩ và y tá đang nói chuyện Ôn Ngôn tiếng dao kéo tăng nhanh, tình hình Ôn Ngôn cực kỳ không lạc quan.
Y tá lại đưa cho Tần Húc thông báo bệnh tình nguy kịch lần hai.
Rốt cuộc Tần Húc cũng không nhịn được cảm xúc sụp đổ nữa, không cầm được nước mắt.
Hắn với Ôn Ngôn vừa mới có được cuộc sống ổn định, hắn còn chưa đưa Ôn Ngôn đi lấy giấy chứng nhận, chưa tổ chức hôn lễ với cậu, cũng chưa cùng cậu nhìn đứa nhỏ lớn lên, Ôn Ngôn có thể sẽ rời xa hắn vì một tai nạn ngoài ý muốn.
Lần đầu tiên Tần Húc cảm thấy sinh tử cách hắn gần đến như vậy, trước đây hắn không sợ chết, nhưng bây giờ hắn rất sợ, sợ mất đi người quan trọng hơn tất cả là Ôn Ngôn của hắn.
"Anh anh, em sợ lạnh lắm".
Trong một căn phòng nhỏ tối tăm giữa đêm đông, hai cậu bé đang chen chúc cùng một chỗ, chiếc chăn mỏng manh khiến cậu bé nhỏ tuổi lạnh đến run lẩy bẩy, khuôn mặt nhỏ tái tái nhợt.
"Đừng sợ, anh trai ôm em thì không lạnh nữa". Cậu bé lớn tuổi hơn ôm em vào vòng tay mình, dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm cho em.
"Người của anh ấm quá đi à". Cậu bé nỏ vùi đầu vào trong vòng tay anh trai, lộ ra nụ cười vừa hạnh phúc vừa đơn thuần.
"Ngủ đi, anh trai sẽ luôn ôm em" Cậu bé lớn vỗ nhẹ lưng em dỗ dành em ngủ, miệng còn ngân nga chút giai điệu. Cậu tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thật chất đôi môi cậu đã lạnh đến cứng ngắc.
"Vâng, anh trai ngủ ngon". Cậu bé nhắm mắt lại nở nụ cười.
Mọi thứ trước mắt đều đã quá quen thuộc, Ôn Ngôn nhìn từng cảnh ngoài miệng thì bật cười, nhưng trong lòng thắt lại, cậu với An Hỉ đã cùng nhau trải qua gần mười ngày đông như vậy.
Ôn Ngôn nhìn mình đang ngủ khi còn bé, chân lộ hoàn toàn ra ngoài chăn bông, cậu chậm rãi muốn lại gần đắp chăn lại.
Nhưng vừa ngồi xổm xuống, hình ảnh trước mặt đã thay đổi toàn bộ, không phải trại trẻ mồ côi, mà là biển cả bao la rộng lớn.
Cậu đứng trên một tấm ván ép rộng, trên ván ép không có một ai, thân thuyền khẽ nhấp nhô theo những con sóng.
Ôn Ngôn nhìn biển xa xa, nhưng không nhìn thấy đất liền đâu.
"Ôn Ngôn!"
"Ôn Ngôn!"
Đột nhiên Ôn Ngôn nghe thấy có ai đó gọi mình, giọng nói truyền đến từ biển lớn.
"Ôn Ngôn, tớ ở chỗ này nè!" Giọng nói trong trẻo, hẳn chỉ có những tinh linh bí ẩn trên biển mới có thể thốt ra.
Ôn Ngôn theo âm thanh nhìn lại, nhìn thấy một người cá nhỏ linh động đang vẫy đuôi về phía cậu.
"Ôn Ngôn, Tinh Tinh ở chỗ này!" Lộ Tinh đang bơi tung tăng xung quanh biển, đuôi cá của cậu chói lọi dưới ánh mặt trời.
"Ôn Ngôn, xuống đây bơi với Tinh Tinh nè!" Lộ Tinh vẫy tay với Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn sơn biển lớn mênh mông sâu không lường được này, từ trước đến nay cậu luôn có chứng sợ biển sâu.
Nhưng giờ phút này khi đối mặt với lời mời của Lộ Tinh, thân thể Ôn Ngôn giống như không phải là của mình, không tự chủ được đi về phía mái hiên, trèo qua lan can, không chút do dự nhảy xuống biển.
Nước biển tràn vào khoang mũi và mắt, Ôn Ngôn sợ hãi giãy dụa vô lực, nhưng sự khó chịu cùng sợ hãi nhanh chóng tan biến, đôi chân cậu rõ ràng biến thành một cái đuôi cá trắng như tuyết.
Lộ Tinh bơi đến trước mặt cậu, nắm lấy tay cậu.
"Tinh Tinh dẫn cậu đi chơi". Lộ Tinh nói xong thì dẫn Ôn Ngôn bơi về biển cạn.
Dưới đáy biển, tầm mắt Ôn Ngôn vẫn rõ ràng như trên đất liền, sinh vật dưới biển sâu mà cậu chưa từng thấy qua, còn cả đá ngầm hình dạng kỳ lạ đều rõ ràng.
"Ông nội Rùa đây là bạn mới của cháu!"
"Cá voi xanh, đây là Ôn Ngôn!'
"Cá heo nhỏ, đây là bạn thân của Tinh Tinh!"
Lộ Tinh đi khắp một đường với Ôn Ngôn, giới thiệu tất cả mọi người dưới đây cho cậu bạn thân của cậu ấy. Lúc đó Ôn Ngôn mới phát hiện dưới đáy biển cũng không đáng sợ như cậu tưởng, Lộ Tinh đưa Ôn Ngôn bơi hết một vòng, Ôn Ngôn chơi đùa rất vui vẻ.
"Ôn Ngôn, cậu về nhà đi đã muộn lắm rồi á". Lộ Tinh đưa Ôn Ngôn nổi lên mặt nước, sắc trời vốn là sáng sớm đã đến chạng vạng.
"Về nhà ư?" Ôn Ngôn ngu ngơ lặp lại lơi nói của Lộ Tinh: "Nhưng Ôn Ngôn làm gì có nhà chứ?"
Ôn Ngôn đột nhiên cảm thấy lạc lõng, cậu lớn ở trại trẻ mồ côi, làm gì có nhà.
"Ôn Ngôn không có nhà". Ôn Ngôn buồn bực nói, nghẹn ngào.
"Ôn Ngôn có nhà mà!" Lộ Tinh xoay người bơi đến trước mặt Ôn Ngôn đối mặt với cậu, chắc chắn cười nói: "Đương nhiên là Ôn Ngôn có nhà mà".
Ôn Ngôn nghi hoặc nhìn Lộ Tinh: "Nhà Ôn Ngôn ở đâu?"
"Kia kìa!" Lộ Tinh thò tay trái ra khỏi mặt nước, chỉ về một hướng. Ôn Ngôn thuận thế nhìn qua thì thấy một mảnh đất.
Người đàn ông đẹp trai trên bãi cỏ mỉm cười với Ôn Ngôn.
"Ôn Ngôn mau về nhà đi". Lộ Tinh đẩy Ôn Ngôn lên bờ: "Người nhà đều đang chờ cậu đó".
Lộ Tinh nói xong, liền quay đầu chui xuống biển không còn tung tích.
"Ôn Ngôn". Người đàn ông từ bãi cỏ đứng dậy đi về phía Ôn Ngôn, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Ôn Ngôn trong nước.
Ôn Ngôn không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, mặc dù khoảng cách giữa họ rất gần.
Ôn Ngôn hơi sợ hãi lùi về sau, người đàn ông lại cười ngồi xổm xuống, vươn tay trái về phía cậu.
"Ôn Ngôn, về nhà thôi". Người đàn ông cười nói, rất ôn nhu, ôn nhu khiến lòng Ôn Ngôn mềm nhũn.
"Anh là ai?" Ôn Ngôn rất cố gắng nhớ xem người trước mặt này là ai, liều mạng muốn nhìn rõ khuôn mặt đối phương, nhưng nhớ không ra cũng nhìn không thấy.
"Anh là người yêu của em". Người đàn ông vẫn cười như trước, lòng bàn tay phủ lên mái đầu ướt đẫm của Ôn Ngôn nhẹ nhàng xoa hai cái: "Đừng nghịch nữa, về nhà nào".
Người đàn ông khóa eo Ôn Ngôn rồi nói, nhìn người nọ ôm mình từ dưới nước lên.
Đuôi cá bóng loáng mất nước, trong tíc tắc biến thành đôi chân thon gọn.
Ôn Ngôn theo bản năng ôm cổ người đàn ông, trên người nọ rất ấm áp, mặc dù không nhìn thấy mặt đối phương, nhưng bất kể là cơ thể lẫn tâm lý của cậu đều không có chút phản kháng nào, thay vào đó lại càng thêm rất nhiều cảm giác an toàn và kiên định.
"Anh là người yêu của em ư?" Ôn Ngôn ngơ ngác nhìn khuôn mặt giỏi giang của người đàn ông: "Nhưng tôi không nhớ anh là ai cả".
Ôn ngôn gõ đầu mình, nhưng thế nào cũng không nhớ nổi.
Người đàn ông đột nhiên cúi đầu hôn lên trán Ôn Ngôn. Chạm nhẹ một cái, xúc cảm mềm mại khiến tim Ôn Ngôn đập như sấm.
Hơi thở rất quen thuộc.
"Anh là Tần Húc".
"Tần Húc"
"Tần Húc?" Trong miệng Ôn Ngôn lặp đi lặp lại cái tên này: "Tần..."
Trong đầu Ôn Ngôn đột nhiên sáng tỏ, đúng rồi, người yêu của cậu là Tần Húc.
Khuôn mặt của người đàn ông cuối cùng ở trong tầm mắt của cậu cũng từng chút trở nên rõ ràng, rồi triệt để hiển thị ra trước mặt Ôn Ngôn.
"Tần thiếu". Ánh mắt Ôn Ngôn lập tức sáng ngời.
Tần Húc đáp: "Đứa nhỏ đang đợi chúng ta ở nhà, nếu còn chưa về thì nó sẽ khóc đấy".
"Đứa nhỏ?" Ôn Ngôn có chút khó hiểu.
"Ừ, đứa nhỏ, cả đứa nhỏ nữa". Ôn Ngôn cười với Tần Húc: "Hôm nay đứa nhỏ có ngoan không?"
"Ngoan lắm". Tần Húc ôm Ôn Ngôn vững vàng đi dọc theo bãi cỏ: "Nhưng lúc em không có ở đây nó khóc hồi lâu".
Tần Húc ôm Ôn Ngôn đi dạo một hồi, Ôn Ngôn đột nhiên nghe được tiếng gọi của đứa nhóc: "Ba ơi!"
"Ba bi!"
Ôn Ngôn cúi đầu nhìn xuống bãi cỏ, nhìn thấy một đứa trẻ hai, ba tuổi, có đôi mắt to rất giống Tần Húc.
Tần Húc đặt Ôn Ngôn xuống.
"Ba..." Đứa nhỏ ôm Ôn Ngôn thật lâu, cánh môi nho nhỏ hôn lên mặt cậu.
"Đây là đứa nhỏ của bọn mình hả?" Ôn Ngôn ngẩng đầu hỏi Tần Húc, lại ôm đứa nhỏ vào ngực.
"Ừ, đáng yêu đúng không". Tần Húc nhéo mặt con trai.
Nhận được câu trả lời khẳng định, Ôn Ngôn ôm con trai mình chặt hơn.
Nhưng ngay lúc này, cậu bé đột nhiên khóc, khóc rất nhiều.
Ôn Ngôn nhất thời luống cuống tay chân không biết nên dỗ dành bé thế nào, như cầu cứu nhìn về phía Tần Húc. Tần Húc đứng ở một bên không nhúc nhích, trên mặt lộ vẻ bất lực y như Ôn Ngôn.
"Con đừng khóc, đừng khóc". Ôn Ngôn chỉ có thể tự mình dỗ con trai, nhưng dần dần Ôn Ngôn chợt nhận ra có gì đó không ổn, đứa nhỏ vẫn khóc dữ dội như trước, tiếng khóc lại càng ngày càng nhỏ, hô hấp vừa gấp vừa ngắn, giống như không thở được.
"Bé con, con làm sao thế?" Ôn Ngôn vỗ vỗ lưng con trai để cho bé thuận khí, nhưng sắc mặt của bé dần dà càng kém.
"Ba, ba bi, ba đừng ngủ nữa.... Bé con khó chịu lắm...."
"Khó chịu lắm..."
"Nếu người nhà không ký tên, thì ca phẫu thuật này không thể thực hiện được".
Y tá nhìn Tần Húc cầm giấy báo bệnh nguy kịch mấy giây không nhúc nhích, không lên tiếng.
"Thiếu gia..."
Tần Húc rũ mắt xuống đôi mắt khóa chặt dòng chữ kia, ánh mắt dần dần trở nên mơ hồ, nhưng hắn biết giấy này mình phải ký, Ôn Ngôn không chờ nổi.
Hai tay Tần Húc không ngừng phát run, lần đầu tiên hắn cảm thấy hóa ra tên mình viết từng nét một khó như vậy, đau đến thấu xương....
Y tá cầm tờ giấy Tần Húc ký xong, xoay người bước nhanh vào phòng phẫu thuật.
Tần Húc chậm rãi lui về sau, cuối cùng chạm lưng vào mặt tường, cúi đầu, đầu óc còn đang nghĩ đến chuyện sáng nay. Ôn Ngôn ôm lấy hắn bảo hắn tối nhớ về sớm.
Nhưng Tần Húc không những không về sớm, thậm chí còn muộn hơn bình thường. Hắn vì đắm chìm trong công việc, vì thế còn bỏ bê cả Ôn Ngôn.
Cả người Tần Húc như không có trọng lượng dựa vào vách tường ngồi xổm xuống, hai mắt trống rỗng.
Quản gia đứng bên cạnh cũng không dám nói gì thêm.
"Hiện tại sản phu xuất huyết tạm thời không thể cầm được, người nhà nên chuẩn bị tâm lý đi!"
Những người làm việc trong bệnh viện, cho dù bác sĩ hay y tá, dường như đã quen với việc thờ ơ khi nói về chuyện sinh tử.
Nhưng trong nháy mắt Tần Húc liền siết chặt nắm đấm, hắn không dám tưởng tượng bây giờ Ôn Ngôn đang phải trải qua nỗi đau gì, còn con của bọn họ.
"Thiếu gia, ngài đừng quá sốt ruột". Hiện giờ quản gia cũng không biết nên an ủi Tần Húc như thế nào, Ôn thiếu chắc sẽ không sao.
Tần Húc im lặng không nói lời nào, nhưng quản gia lại nhìn thấy trong mắt Tần Húc lóe lên nước mắt.
Quản gia lại không nói được, chỉ có thể âm thầm canh giữ Tần Húc.
"Tần Húc".
Trên hành lang ngoài phòng phẫu thuật, tiếng gọi của Tần Cao Dương vang vọng, trời đã về đêm, hành lang vắng tanh, giọng nói rất rõ ràng.
Tần Húc không ngẩng đầu lên.
"Ôn Ngôn đang yên đang lành như vậy sao lại ngã được?" Tần Cao Dương vừa nghe tin thì vội vàng chạy tới. Quản gia giải thích ngắn gọn lý do Ôn Ngôn ngã, Tần Cao Dương sửng sốt hồi lâu không lên tiếng.
"Ôn Ngôn bây giờ thế nào?"Tần Cao Dương nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Tần Húc, ước chừng chắc cũng không khá hơn bao nhiêu.
Quản gia ghé vào tai Tần Cao Dương thì thào nói thông báo bệnh tình nguy kịch của bệnh viện. Tần Cao Dương đứng trước mặt Tần Húc, khom người vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Ôn Ngôn sẽ không sao đâu".
Chắc chắn sẽ ổn thôi.
Tần Cao Dương an ủi Tần Húc vài câu rồi không nói gì, yên lặng đứng bên ngoài phòng phẫu thuật chờ kết quả.
"Nhịp tim của bệnh nhân giảm!"
"Chảy máu nhiều!"
Trong phòng phẫu thuật, bác sĩ và y tá đang nói chuyện Ôn Ngôn tiếng dao kéo tăng nhanh, tình hình Ôn Ngôn cực kỳ không lạc quan.
Y tá lại đưa cho Tần Húc thông báo bệnh tình nguy kịch lần hai.
Rốt cuộc Tần Húc cũng không nhịn được cảm xúc sụp đổ nữa, không cầm được nước mắt.
Hắn với Ôn Ngôn vừa mới có được cuộc sống ổn định, hắn còn chưa đưa Ôn Ngôn đi lấy giấy chứng nhận, chưa tổ chức hôn lễ với cậu, cũng chưa cùng cậu nhìn đứa nhỏ lớn lên, Ôn Ngôn có thể sẽ rời xa hắn vì một tai nạn ngoài ý muốn.
Lần đầu tiên Tần Húc cảm thấy sinh tử cách hắn gần đến như vậy, trước đây hắn không sợ chết, nhưng bây giờ hắn rất sợ, sợ mất đi người quan trọng hơn tất cả là Ôn Ngôn của hắn.
"Anh anh, em sợ lạnh lắm".
Trong một căn phòng nhỏ tối tăm giữa đêm đông, hai cậu bé đang chen chúc cùng một chỗ, chiếc chăn mỏng manh khiến cậu bé nhỏ tuổi lạnh đến run lẩy bẩy, khuôn mặt nhỏ tái tái nhợt.
"Đừng sợ, anh trai ôm em thì không lạnh nữa". Cậu bé lớn tuổi hơn ôm em vào vòng tay mình, dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm cho em.
"Người của anh ấm quá đi à". Cậu bé nỏ vùi đầu vào trong vòng tay anh trai, lộ ra nụ cười vừa hạnh phúc vừa đơn thuần.
"Ngủ đi, anh trai sẽ luôn ôm em" Cậu bé lớn vỗ nhẹ lưng em dỗ dành em ngủ, miệng còn ngân nga chút giai điệu. Cậu tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thật chất đôi môi cậu đã lạnh đến cứng ngắc.
"Vâng, anh trai ngủ ngon". Cậu bé nhắm mắt lại nở nụ cười.
Mọi thứ trước mắt đều đã quá quen thuộc, Ôn Ngôn nhìn từng cảnh ngoài miệng thì bật cười, nhưng trong lòng thắt lại, cậu với An Hỉ đã cùng nhau trải qua gần mười ngày đông như vậy.
Ôn Ngôn nhìn mình đang ngủ khi còn bé, chân lộ hoàn toàn ra ngoài chăn bông, cậu chậm rãi muốn lại gần đắp chăn lại.
Nhưng vừa ngồi xổm xuống, hình ảnh trước mặt đã thay đổi toàn bộ, không phải trại trẻ mồ côi, mà là biển cả bao la rộng lớn.
Cậu đứng trên một tấm ván ép rộng, trên ván ép không có một ai, thân thuyền khẽ nhấp nhô theo những con sóng.
Ôn Ngôn nhìn biển xa xa, nhưng không nhìn thấy đất liền đâu.
"Ôn Ngôn!"
"Ôn Ngôn!"
Đột nhiên Ôn Ngôn nghe thấy có ai đó gọi mình, giọng nói truyền đến từ biển lớn.
"Ôn Ngôn, tớ ở chỗ này nè!" Giọng nói trong trẻo, hẳn chỉ có những tinh linh bí ẩn trên biển mới có thể thốt ra.
Ôn Ngôn theo âm thanh nhìn lại, nhìn thấy một người cá nhỏ linh động đang vẫy đuôi về phía cậu.
"Ôn Ngôn, Tinh Tinh ở chỗ này!" Lộ Tinh đang bơi tung tăng xung quanh biển, đuôi cá của cậu chói lọi dưới ánh mặt trời.
"Ôn Ngôn, xuống đây bơi với Tinh Tinh nè!" Lộ Tinh vẫy tay với Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn sơn biển lớn mênh mông sâu không lường được này, từ trước đến nay cậu luôn có chứng sợ biển sâu.
Nhưng giờ phút này khi đối mặt với lời mời của Lộ Tinh, thân thể Ôn Ngôn giống như không phải là của mình, không tự chủ được đi về phía mái hiên, trèo qua lan can, không chút do dự nhảy xuống biển.
Nước biển tràn vào khoang mũi và mắt, Ôn Ngôn sợ hãi giãy dụa vô lực, nhưng sự khó chịu cùng sợ hãi nhanh chóng tan biến, đôi chân cậu rõ ràng biến thành một cái đuôi cá trắng như tuyết.
Lộ Tinh bơi đến trước mặt cậu, nắm lấy tay cậu.
"Tinh Tinh dẫn cậu đi chơi". Lộ Tinh nói xong thì dẫn Ôn Ngôn bơi về biển cạn.
Dưới đáy biển, tầm mắt Ôn Ngôn vẫn rõ ràng như trên đất liền, sinh vật dưới biển sâu mà cậu chưa từng thấy qua, còn cả đá ngầm hình dạng kỳ lạ đều rõ ràng.
"Ông nội Rùa đây là bạn mới của cháu!"
"Cá voi xanh, đây là Ôn Ngôn!'
"Cá heo nhỏ, đây là bạn thân của Tinh Tinh!"
Lộ Tinh đi khắp một đường với Ôn Ngôn, giới thiệu tất cả mọi người dưới đây cho cậu bạn thân của cậu ấy. Lúc đó Ôn Ngôn mới phát hiện dưới đáy biển cũng không đáng sợ như cậu tưởng, Lộ Tinh đưa Ôn Ngôn bơi hết một vòng, Ôn Ngôn chơi đùa rất vui vẻ.
"Ôn Ngôn, cậu về nhà đi đã muộn lắm rồi á". Lộ Tinh đưa Ôn Ngôn nổi lên mặt nước, sắc trời vốn là sáng sớm đã đến chạng vạng.
"Về nhà ư?" Ôn Ngôn ngu ngơ lặp lại lơi nói của Lộ Tinh: "Nhưng Ôn Ngôn làm gì có nhà chứ?"
Ôn Ngôn đột nhiên cảm thấy lạc lõng, cậu lớn ở trại trẻ mồ côi, làm gì có nhà.
"Ôn Ngôn không có nhà". Ôn Ngôn buồn bực nói, nghẹn ngào.
"Ôn Ngôn có nhà mà!" Lộ Tinh xoay người bơi đến trước mặt Ôn Ngôn đối mặt với cậu, chắc chắn cười nói: "Đương nhiên là Ôn Ngôn có nhà mà".
Ôn Ngôn nghi hoặc nhìn Lộ Tinh: "Nhà Ôn Ngôn ở đâu?"
"Kia kìa!" Lộ Tinh thò tay trái ra khỏi mặt nước, chỉ về một hướng. Ôn Ngôn thuận thế nhìn qua thì thấy một mảnh đất.
Người đàn ông đẹp trai trên bãi cỏ mỉm cười với Ôn Ngôn.
"Ôn Ngôn mau về nhà đi". Lộ Tinh đẩy Ôn Ngôn lên bờ: "Người nhà đều đang chờ cậu đó".
Lộ Tinh nói xong, liền quay đầu chui xuống biển không còn tung tích.
"Ôn Ngôn". Người đàn ông từ bãi cỏ đứng dậy đi về phía Ôn Ngôn, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Ôn Ngôn trong nước.
Ôn Ngôn không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, mặc dù khoảng cách giữa họ rất gần.
Ôn Ngôn hơi sợ hãi lùi về sau, người đàn ông lại cười ngồi xổm xuống, vươn tay trái về phía cậu.
"Ôn Ngôn, về nhà thôi". Người đàn ông cười nói, rất ôn nhu, ôn nhu khiến lòng Ôn Ngôn mềm nhũn.
"Anh là ai?" Ôn Ngôn rất cố gắng nhớ xem người trước mặt này là ai, liều mạng muốn nhìn rõ khuôn mặt đối phương, nhưng nhớ không ra cũng nhìn không thấy.
"Anh là người yêu của em". Người đàn ông vẫn cười như trước, lòng bàn tay phủ lên mái đầu ướt đẫm của Ôn Ngôn nhẹ nhàng xoa hai cái: "Đừng nghịch nữa, về nhà nào".
Người đàn ông khóa eo Ôn Ngôn rồi nói, nhìn người nọ ôm mình từ dưới nước lên.
Đuôi cá bóng loáng mất nước, trong tíc tắc biến thành đôi chân thon gọn.
Ôn Ngôn theo bản năng ôm cổ người đàn ông, trên người nọ rất ấm áp, mặc dù không nhìn thấy mặt đối phương, nhưng bất kể là cơ thể lẫn tâm lý của cậu đều không có chút phản kháng nào, thay vào đó lại càng thêm rất nhiều cảm giác an toàn và kiên định.
"Anh là người yêu của em ư?" Ôn Ngôn ngơ ngác nhìn khuôn mặt giỏi giang của người đàn ông: "Nhưng tôi không nhớ anh là ai cả".
Ôn ngôn gõ đầu mình, nhưng thế nào cũng không nhớ nổi.
Người đàn ông đột nhiên cúi đầu hôn lên trán Ôn Ngôn. Chạm nhẹ một cái, xúc cảm mềm mại khiến tim Ôn Ngôn đập như sấm.
Hơi thở rất quen thuộc.
"Anh là Tần Húc".
"Tần Húc"
"Tần Húc?" Trong miệng Ôn Ngôn lặp đi lặp lại cái tên này: "Tần..."
Trong đầu Ôn Ngôn đột nhiên sáng tỏ, đúng rồi, người yêu của cậu là Tần Húc.
Khuôn mặt của người đàn ông cuối cùng ở trong tầm mắt của cậu cũng từng chút trở nên rõ ràng, rồi triệt để hiển thị ra trước mặt Ôn Ngôn.
"Tần thiếu". Ánh mắt Ôn Ngôn lập tức sáng ngời.
Tần Húc đáp: "Đứa nhỏ đang đợi chúng ta ở nhà, nếu còn chưa về thì nó sẽ khóc đấy".
"Đứa nhỏ?" Ôn Ngôn có chút khó hiểu.
"Ừ, đứa nhỏ, cả đứa nhỏ nữa". Ôn Ngôn cười với Tần Húc: "Hôm nay đứa nhỏ có ngoan không?"
"Ngoan lắm". Tần Húc ôm Ôn Ngôn vững vàng đi dọc theo bãi cỏ: "Nhưng lúc em không có ở đây nó khóc hồi lâu".
Tần Húc ôm Ôn Ngôn đi dạo một hồi, Ôn Ngôn đột nhiên nghe được tiếng gọi của đứa nhóc: "Ba ơi!"
"Ba bi!"
Ôn Ngôn cúi đầu nhìn xuống bãi cỏ, nhìn thấy một đứa trẻ hai, ba tuổi, có đôi mắt to rất giống Tần Húc.
Tần Húc đặt Ôn Ngôn xuống.
"Ba..." Đứa nhỏ ôm Ôn Ngôn thật lâu, cánh môi nho nhỏ hôn lên mặt cậu.
"Đây là đứa nhỏ của bọn mình hả?" Ôn Ngôn ngẩng đầu hỏi Tần Húc, lại ôm đứa nhỏ vào ngực.
"Ừ, đáng yêu đúng không". Tần Húc nhéo mặt con trai.
Nhận được câu trả lời khẳng định, Ôn Ngôn ôm con trai mình chặt hơn.
Nhưng ngay lúc này, cậu bé đột nhiên khóc, khóc rất nhiều.
Ôn Ngôn nhất thời luống cuống tay chân không biết nên dỗ dành bé thế nào, như cầu cứu nhìn về phía Tần Húc. Tần Húc đứng ở một bên không nhúc nhích, trên mặt lộ vẻ bất lực y như Ôn Ngôn.
"Con đừng khóc, đừng khóc". Ôn Ngôn chỉ có thể tự mình dỗ con trai, nhưng dần dần Ôn Ngôn chợt nhận ra có gì đó không ổn, đứa nhỏ vẫn khóc dữ dội như trước, tiếng khóc lại càng ngày càng nhỏ, hô hấp vừa gấp vừa ngắn, giống như không thở được.
"Bé con, con làm sao thế?" Ôn Ngôn vỗ vỗ lưng con trai để cho bé thuận khí, nhưng sắc mặt của bé dần dà càng kém.
"Ba, ba bi, ba đừng ngủ nữa.... Bé con khó chịu lắm...."
"Khó chịu lắm..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất