Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm
Chương 87
Buổi tối 9 giờ rưỡi, Thẩm Hi cuối cùng cũng nói chuyện xong với bên Bắc Đại, lòng như lửa đốt mà quay lại khách sạn – ngày hôm qua phải bỏ dở việc xx, hôm nay cậu liền cắn răng đặt phòng tiếp một ngày, rồi bảo Hạ Cửu Gia từ nhà ông ngoại bắt xe về thẳng khách sạn. Hai người họ vốn cũng sống độc lập, dù trắng đêm không về cũng không thành vấn đề.
Vừa xoát thẻ vào phòng, Thẩm Hi liền nhìn thấy Hạ Cửu Gia đang rửa nho. Ngón tay thon dài tinh tế của cậu xoa nắn nhẹ từng quả nho, sau đó xả hết nước trong tô, làm đi làm lại mấy lần, cuối cùng mới đem tô đặt bên cạnh bồn rửa, rồi mới dùng khăn mặt lau sạch tay. Từng quả nho mọng nước tươi rói, còn đọng bọt nước nằm trong tô. Hạ Cửu Gia đang mặc một chiếc áo thun trắng cùng một chiếc quần trắng kiểu dáng bình thường, nhìn là thấy sạch sẽ.
Thẩm Hi đi đến đằng sau, đưa tay ôm lấy eo đối phương. Hạ Cửu Gia hỏi: “Bàn luận xong với Thanh Hoa chưa?” Cậu cũng không hỏi chuyện bên Bắc Đại.
“Còn chưa xong”, Thẩm Hi trả lời, “Nhưng Thanh Hoa thể hiện thành ý rất đầy đủ. Hôm sau lại đàm phán chút tài nguyên, ví dụ như năm nhất có thể có tư cách vào phòng thí nghiệm là được. Thu tay đúng lúc, không bắt ép người quá đáng.”
“…”
“Có thể cảm giác được bọn họ vô cùng coi trọng giải thưởng cuộc thi Khoa học thanh thiếu niên toàn quốc. Còn hỏi tớ vì sao không tham gia tuyển sinh độc lập.”
“Cậu trả lời sao?”
“Tớ bảo tham gia tuyển sinh độc lập phải chạy tới Bắc Kinh. Tớ không muốn rời thành phố CC, không muốn cách xa người yêu, sẽ nhớ đến tâm trí không yên.”
“Lại nói nhảm.”
“Thật sự. Hơn nữa tháng ba ghi danh, tháng tư sơ khảo, thi đại học xong mới thi vòng hai, tham gia làm gì… Cũng không phải không thi vào được.”
“…”
Hạ Cửu Gia lau tay thật khô, sau đó bưng tô nho vào phòng, đặt nó trên bàn trà, còn mình thì ngồi vào sô pha, nhón tay lấy mấy quả, sau đó lột vỏ đưa thịt nho vào miệng, tay còn lại chỉ vào phương hướng nọ: “Thẩm Hi à, đem thùng rác dưới bàn ra đây.”
Thẩm Hi ‘ừm’ một tiếng, sau đó đặt thùng rác bên cạnh chân phải Hạ Cửu Gia,ngồi xuống ở phía bên kia, cùng nhau ăn nho.
Hạ Cửu Gia nhìn thấy Thẩm Hi thường thường phải vươn tay ném vỏ nho, liền cảm thấy quá vất vả, muốn đem thùng rác đặt giữa trung gian hai người, nhưng lại bị Thẩm Hi ngăn cản, còn nói: “Đừng, tớ không muốn bị ngăn cách.”
“…Thùng rác thôi mà.”
Hạ Cửu Gia ăn bảy tám quả nho, sau đó ngón tay đột nhiên bị trượt, một quả nho khá to rơi xuống, lọt vào cổ áo thun của Hạ Cửu Gia!
“Á!”, Hạ Cửu Gia chỉ cảm thấy ngực và bụng chợt lạnh, cơ thể co rúm, bèn vội vội vàng vàng giũ quần áo, muốn làm cho quả nho rớt ra.
Thẩm Hi giữ tay cậu lại, nói: “Để tớ.”
“Ừm.”
Thẩm Hi xoay người, đứng lên khỏi sô pha, trực tiếp quỳ ngồi trước mặt Hạ Cửu Gia – bàn trà nhỏ là hình tròn nên cũng không vướng víu lắm.
Hạ Cửu Gia không ngờ Thẩm Hi không vén vạt áo thun của cậu lên mà ngược lại còn dùng tay kéo phần áo hai bên eo, để vạt áo ôm sát vào người, khiến quả nho không thể rơi ra ngoài, sau đó Thẩm Hi nhổm người lên phía trước, đôi môi hé ra, cách một lớp áo thun ngậm lấy quả nho đang kẹt dưới lớp áo.
Hạ Cửu Gia: “…”
Thẩm Hi dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn, rồi dùng đầu lưỡi liếm lấy lớp vải dệt bọc bên ngoài quả nho. Quả nho vốn dính bọt nước sẵn, để lại trên áo thun vài vệt nước ẩm ướt.
“Được rồi, được rồi…” Hạ Cửu Gia nói. “Tớ hiểu rồi… lấy ra rồi sẽ đưa cậu ăn.” Hạ Cửu Gia hiểu: nếu đã rơi trên người mình, dính nhiệt độ cơ thể mình, Thẩm Hi khẳng định muốn nuốt vào bụng.
Kết quả, cậu vẫn xem nhẹ đối phương.
Chỉ thấy hàm trên và hàm dưới của Thẩm Hi đột nhiên khép lại, quả nho lập tức vỡ ra dưới sức ép, nước nho bắn ra tung tóe, chiếc áo thun trắng của Hạ Cửu Gia ngay lập tức bị ướt đẫm, dính dơ!
Cậu nhịn không được gọi to: “Thẩm Hi!!!”
Thẩm Hi đưa mắt nhìn Hạ Cửu Gia, nhếch miệng cười: “Không sao. Đợi lát nữa chồng giặt cho em.” Nói xong liền nhấc vạt áo thun lên.
Bởi vì Hạ Cửu Gia đang dựa lưng vào sô pha nên quả nho bị kẹp lại giữa hai bên cơ ngực, sau đó bị bụng chặn lại không cho lăn xuống. Lúc này nước nho bắt đầu chảy xuống bên dưới, trượt qua bụng, lọt vào lỗ rốn.
Thẩm Hi kề sát mặt vào. Cậu vươn đầu lưỡi cuộn lấy quả nho, nhai nuốt hai lần, sau đó liếc mắt nhìn Hạ Cửu Gia, kéo thùng rác qua, phun hạt nho và vỏ vào bên trong thùng rác.
Sau đó là nước nho. Liếm thôi còn chưa đủ sạch, Thẩm Hi còn phải hút, quẩn quanh lỗ tai Hạ Cửu Gia là âm thanh liếm mút ‘chậc chậc’.
Thẩm Hi liếm một đường từ trên xuống dưới, cuối cùng dùng đầu lưỡi liếm quanh lỗ rốn, mút hết nước nho trong đó. Toàn thân Hạ Cửu Gia như muốn nổ tung, dép lê đã sớm không cánh mà bay, chỉ có ngón chân cái ma sát qua lại trên bề mặt thảm.
Chuyện tiếp theo diễn tiến vô cùng tự nhiên. Hạ Cửu Gia bị lột sạch quần, nhưng vẫn còn mặc cái áo thun trắng bị dính nước nho. Thẩm Hi cởi áo sơ mi màu đen, tuột quần tây xuống một chút, quỳ gối trước sô pha, liều mạng thúc vào người nằm dưới.
————
Mọi việc xong xuôi là 11 giờ đêm, hai người tắm rửa, sau đó nằm trên giường nói chuyện phiếm.
Đến tầm 11 giờ rưỡi, group chat lớp 12-6 bỗng trở nên sôi nổi!!!
Lớp phó học tập, cô nàng đẹp trai Tôn Thiên Xu đột nhiên rống lên một câu trong group lớp: [Có thể tra điểm!!!]
Sau đó các bạn học đều trồi lên:
[Thượng Quan Lăng Tiêu: Trời ơi!]
[Tiền Hậu: Thật sự?]
[An Chúng: Thật… Tao tra được điểm rồi… 444…]
[Trương Mỹ Hòa: Không phải ngày mai mới có à?]
[Vạn Vũ Trạch:…]
[La Đình Đình: Đã mở rồi. Cũng chỉ mở trước 30 phút thôi, chắc là muốn phân tán bớt lưu lượng truy cập.]
[Tưởng Khiết: Tớ không dám tra…]
[Thượng Quan Lăng Tiêu: Tớ cũng tra được rồi. 656]
Mọi người: [Chúc mừng lớp trưởng!]
Sau đó Thượng Quan Lăng Tiêu gõ thông báo cho tất cả các thành viên trong group: [@mọi người có thể tra điểm.]
Vì thế lại có thêm nhiều bạn học xuất hiện.
[Trác Nhiên: Sao cũng được ~]
Mấy bạn cùng phòng Thẩm Hi cũng online:
[Châu Tri Cổ: Tự dưng không dám tra điểm thi…]
[xxx: Tự dưng không dám tra điểm thi + 1]
[Thượng Quan Lăng Tiêu: Muốn giúp đỡ không?]
[Châu Tri Cổ: Không cần…]
[Châu Tri Cổ: Đã lấy hết dũng khí tra xong rồi, cũng ổn, 686, phù…] Cậu ta cũng là học bá.
Có người học dở lo lắng điểm số, tỏ vẻ: [Có điểm sớm làm gì, đêm nay lại ngủ không ngon lol]
Cũng có học bá tra được điểm, cảm thấy khó tin: [Cái này có khi nào là phiên bản thử nghiệm? Điểm không chính xác?]. Mọi người trả lời: [Không có khả năng]
Kỳ quái là không thấy cô Dương Thụ Quả xuất hiện, có lẽ cô đã đi ngủ rồi.
Hạ Cửu Gia cầm lấy di động rơi trên giường, mở ra tài khoản wechat ‘Sở giáo dục tỉnh LL’ mà cậu đã follow từ trước, chọn ‘Tra điểm thi Đại học’, nhập mã số thí sinh và tên thí sinh ‘Hạ Cửu Gia’, trang chủ liền hiện trạng thái đang tải thông tin.
Tỉnh LL cung cấp nhiều phương thức tra điểm, qua gọi điện thoại, tin nhắn, qua app di động, qua wechat… đều có đủ.
Hơn mười giây sau, điểm xuất hiện:
[Họ tên thí sinh: Hạ Cửu Gia.
Mã số thí sinh: …..
Ngữ văn: 138
Toán: 150
Tổng hợp khoa học tự nhiên: 296
Tiếng anh: 149
Ngữ văn dân tộc: 0
Tổng điểm: 733.]
Hạ Cửu Gia: “….”
Ngữ văn chỉ có 138 điểm!!! Xem ra bài tập làm văn thể hiện quan điểm đặc biệt của cậu vẫn là… hẳn phần đó được khoảng 50, 51 hoặc 52 điểm – trước đó, môn ngữ văn cậu luôn thi được chừng 145 điểm.
Dù vậy, bốn môn cộng lại vẫn là điểm cao nhất lịch sử tỉnh LL! Trong quá khứ, người cao điểm nhất tỉnh LL là Tạ Như Nhất – 718 điểm, mà điểm của mình là 733 điểm, nhiều hơn Tạ Như Nhất 15 điểm!
Hạ Cửu Gia mỉm cười, đưa điện thoại cho Thẩm Hi nằm bên.
Thẩm Hi cũng nhập mã thí sinh và nhập tên ‘Thẩm Hi’, trang web lại xuất hiện một đóa hoa cúc biểu hiện đang tải.
Hơn mười giây sau, kết quả là:
[Họ tên thí sinh: Thẩm Hi.
Mã số thí sinh: …..
Ngữ văn: 144
Toán: 150
Tổng hợp khoa học tự nhiên: 292
Tiếng anh: 146
Ngữ văn dân tộc: 0
Tổng điểm: 732.]
732 à? Thấy Thẩm Hi thua mình một điểm, Hạ Cửu Gia cong miệng cười, hỏi: “Ngữ văn sai chỗ nào?”
“Hai câu phần đọc hiểu”, Thẩm Hi đáp, tất cả đều là câu hỏi dạng ‘lợi ích của việc sử dụng xx là gì’. Hạ Cửu Gia cảm thấy… phần giải thích của Thẩm Hi rất lạ lùng, nhưng cũng không nói được sai ở điểm nào. Khẳng định là không phù hợp với câu trả lời tiêu chuẩn, nhưng nếu ngẫm theo logic của Thẩm Hi thì sẽ không thể tìm thấy sơ hở. Nói tóm lại, tư duy của Thẩm Hi khác hẳn người thường.
“Đề khoa học tự nhiên thì sao?” Hạ Cửu Gia hỏi. Đề năm nay khó, có câu vật lý chính cậu còn không nghĩ ra cách giải, may mắn bắt chước cách Thẩm Hi tư duy mới giải ra.
“Sai một câu sinh học… sai một câu hóa học.” Thẩm Hi học Vật lý rất tốt, Hạ Cửu Gia học hóa tốt hơn, đáng tiếc hai người không thể tâm linh tương thông.
“Tiếng Anh thì sao?”
“Một câu sửa sai, một câu điền từ, còn ở phần viết luận.”
Hạ Cửu Gia cười: “Ừm”
Trong group chat lớp, rất nhiều bạn học tò mò: [Hạ ca, Thẩm ca tra điểm chưa?]
Thẩm Hi tắt khung cửa số ‘Sở giáo dục tỉnh LL’, quay lại group chat lớp, gõ chữ: [Tra rồi. Hạ Cửu Gia là 733 điểm, tớ 732.]
Lập tức cả group chat ‘xôn xao’:
[Tưởng Khiết: Học thần vẫn là học thần… 733, 732, má ơi.]
[La Đình Đình: Không tin được là cùng học trường R…]
[An Chúng: Điểm này xác định chắc chắn là Trạng Nguyên! Mời khách mời khách! Uống rượu uống rượu!]
[Tiền Hậu: Hú hú hú! Cao nhất lịch sử tỉnh!]
[xxx: Hiệu trường chắc cười vui muốn chết luôn…]
[xxx: đúng rồi, bây giờ còn có vụ phát tiền thưởng không?]
Hạ Cửu Gia cùng các bạn học tám chuyện một hồi, biết được Tề Noãn thi chỉ được 708, Tôn Phỉ Phỉ là 717, Lý Hà 699, lần lượt xếp hạng 4, 3, 6 trường R.
Đến 1g đêm, Hạ Cửu Gia mới cảm thấy mệt nhọc, bèn tắt đi wechat, cuộn người nằm trong lòng Thẩm Hi, tiến vào giấc mơ.
Nhiều năm vất vả rốt cuộc cũng có hồi báo. Các cậu đã được như ước nguyện, đúng lý hợp tình, nở mày nở mặt.
————
Sáng sớm ngày 22, Hạ Cửu Gia cùng Thẩm Hi ở trên mạng đọc được đủ loại bài báo về chủ đề ‘Công bố Trạng nguyên kì thi đại học tỉnh LL năm 2020’. Phóng viên các bên truyền thông biết tin tức nhanh nhạy hơn đám người trường R. Tuy nói chính phủ không cho tuyên truyền hình ảnh Trạng nguyên thi đại học, nhưng các bên truyền thông cũng không muốn buông tha tin tức nóng sốt này.
Hạ Cửu Gia click vào một bài, đọc từ trên xuống dưới:
[Trạng Nguyên kì thi đại học năm 2020 của tỉnh LL đã xuất hiện. Hai Trạng nguyên khoa xã hội đến từ trường R và trường số một LL, là Trương Tiểu Nhân và Đan Tuệ Tuệ, tổng điểm đều là 686. Trong đó môn văn của Trương Tiểu Nhân…
Trạng Nguyên tổng điểm khoa tự nhiên là Âu Dương Thiến đến từ trường số một BB, tổng điểm 734, trong đó ngữ văn 145, toán 148, tổng hợp tự nhiên 290, tiếng anh 146, điểm cộng dân tộc là 5 điểm. Trạng Nguyên điểm gốc là Hạ Cửu Gia trường R, Bảng nhãn điểm gốc là Thẩm Hi trường R…
Phỏng vấn:
Trạng nguyên khoa xã hội Trương Tiểu Nhân
….
Trạng nguyên khoa tự nhiên Âu Dương Thiến: Thành tích lúc đi học cũng bình thường, thi đại học phát huy vượt xa bình thường, thắng nhờ tâm trạng thả lỏng.
…..]
Di động Hạ Cửu Gia rung bần bật, có điện thoại, có tin nhắn.
Có từ trường R, có cô Dương Thụ Quả, có ba cậu, bác cậu, cậu cậu, còn có một đống phóng viên truyền thông, cũng không biết từ đâu có được số điện thoại.
Nhưng trong hai lỗ tai Hạ Cửu Gia bây giờ lại như có một đàn ong bắp cày đang vo ve vo ve, không ngừng vỗ cánh.
Cậu đọc bài báo từ đầu đến cuối, vẫn cảm thấy rất ngỡ ngàng.
Cậu thế mà lại là người đứng nhất nếu tính điểm gốc, không tính điểm cộng. Nhưng nếu tính tổng điểm thực sự, cậu lại đứng thứ hai, thực sự là do bài văn kia.
Hạng nhất tên là Âu Dương Thiến, người dân tộc Triều Tiên.
(*Người Trung Quốc gốc Triều Tiên là những người dân tộc Triều Tiên mang quốc tịch Trung Quốc, cũng như một số ít người di cư từ Bắc Triều Tiên và Hàn Quốc. Họ thường phân bố ở các tỉnh Đông Bắc như Hắc Long Giang, Cát Lâm, Liêu Ninh..)
Vừa xoát thẻ vào phòng, Thẩm Hi liền nhìn thấy Hạ Cửu Gia đang rửa nho. Ngón tay thon dài tinh tế của cậu xoa nắn nhẹ từng quả nho, sau đó xả hết nước trong tô, làm đi làm lại mấy lần, cuối cùng mới đem tô đặt bên cạnh bồn rửa, rồi mới dùng khăn mặt lau sạch tay. Từng quả nho mọng nước tươi rói, còn đọng bọt nước nằm trong tô. Hạ Cửu Gia đang mặc một chiếc áo thun trắng cùng một chiếc quần trắng kiểu dáng bình thường, nhìn là thấy sạch sẽ.
Thẩm Hi đi đến đằng sau, đưa tay ôm lấy eo đối phương. Hạ Cửu Gia hỏi: “Bàn luận xong với Thanh Hoa chưa?” Cậu cũng không hỏi chuyện bên Bắc Đại.
“Còn chưa xong”, Thẩm Hi trả lời, “Nhưng Thanh Hoa thể hiện thành ý rất đầy đủ. Hôm sau lại đàm phán chút tài nguyên, ví dụ như năm nhất có thể có tư cách vào phòng thí nghiệm là được. Thu tay đúng lúc, không bắt ép người quá đáng.”
“…”
“Có thể cảm giác được bọn họ vô cùng coi trọng giải thưởng cuộc thi Khoa học thanh thiếu niên toàn quốc. Còn hỏi tớ vì sao không tham gia tuyển sinh độc lập.”
“Cậu trả lời sao?”
“Tớ bảo tham gia tuyển sinh độc lập phải chạy tới Bắc Kinh. Tớ không muốn rời thành phố CC, không muốn cách xa người yêu, sẽ nhớ đến tâm trí không yên.”
“Lại nói nhảm.”
“Thật sự. Hơn nữa tháng ba ghi danh, tháng tư sơ khảo, thi đại học xong mới thi vòng hai, tham gia làm gì… Cũng không phải không thi vào được.”
“…”
Hạ Cửu Gia lau tay thật khô, sau đó bưng tô nho vào phòng, đặt nó trên bàn trà, còn mình thì ngồi vào sô pha, nhón tay lấy mấy quả, sau đó lột vỏ đưa thịt nho vào miệng, tay còn lại chỉ vào phương hướng nọ: “Thẩm Hi à, đem thùng rác dưới bàn ra đây.”
Thẩm Hi ‘ừm’ một tiếng, sau đó đặt thùng rác bên cạnh chân phải Hạ Cửu Gia,ngồi xuống ở phía bên kia, cùng nhau ăn nho.
Hạ Cửu Gia nhìn thấy Thẩm Hi thường thường phải vươn tay ném vỏ nho, liền cảm thấy quá vất vả, muốn đem thùng rác đặt giữa trung gian hai người, nhưng lại bị Thẩm Hi ngăn cản, còn nói: “Đừng, tớ không muốn bị ngăn cách.”
“…Thùng rác thôi mà.”
Hạ Cửu Gia ăn bảy tám quả nho, sau đó ngón tay đột nhiên bị trượt, một quả nho khá to rơi xuống, lọt vào cổ áo thun của Hạ Cửu Gia!
“Á!”, Hạ Cửu Gia chỉ cảm thấy ngực và bụng chợt lạnh, cơ thể co rúm, bèn vội vội vàng vàng giũ quần áo, muốn làm cho quả nho rớt ra.
Thẩm Hi giữ tay cậu lại, nói: “Để tớ.”
“Ừm.”
Thẩm Hi xoay người, đứng lên khỏi sô pha, trực tiếp quỳ ngồi trước mặt Hạ Cửu Gia – bàn trà nhỏ là hình tròn nên cũng không vướng víu lắm.
Hạ Cửu Gia không ngờ Thẩm Hi không vén vạt áo thun của cậu lên mà ngược lại còn dùng tay kéo phần áo hai bên eo, để vạt áo ôm sát vào người, khiến quả nho không thể rơi ra ngoài, sau đó Thẩm Hi nhổm người lên phía trước, đôi môi hé ra, cách một lớp áo thun ngậm lấy quả nho đang kẹt dưới lớp áo.
Hạ Cửu Gia: “…”
Thẩm Hi dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn, rồi dùng đầu lưỡi liếm lấy lớp vải dệt bọc bên ngoài quả nho. Quả nho vốn dính bọt nước sẵn, để lại trên áo thun vài vệt nước ẩm ướt.
“Được rồi, được rồi…” Hạ Cửu Gia nói. “Tớ hiểu rồi… lấy ra rồi sẽ đưa cậu ăn.” Hạ Cửu Gia hiểu: nếu đã rơi trên người mình, dính nhiệt độ cơ thể mình, Thẩm Hi khẳng định muốn nuốt vào bụng.
Kết quả, cậu vẫn xem nhẹ đối phương.
Chỉ thấy hàm trên và hàm dưới của Thẩm Hi đột nhiên khép lại, quả nho lập tức vỡ ra dưới sức ép, nước nho bắn ra tung tóe, chiếc áo thun trắng của Hạ Cửu Gia ngay lập tức bị ướt đẫm, dính dơ!
Cậu nhịn không được gọi to: “Thẩm Hi!!!”
Thẩm Hi đưa mắt nhìn Hạ Cửu Gia, nhếch miệng cười: “Không sao. Đợi lát nữa chồng giặt cho em.” Nói xong liền nhấc vạt áo thun lên.
Bởi vì Hạ Cửu Gia đang dựa lưng vào sô pha nên quả nho bị kẹp lại giữa hai bên cơ ngực, sau đó bị bụng chặn lại không cho lăn xuống. Lúc này nước nho bắt đầu chảy xuống bên dưới, trượt qua bụng, lọt vào lỗ rốn.
Thẩm Hi kề sát mặt vào. Cậu vươn đầu lưỡi cuộn lấy quả nho, nhai nuốt hai lần, sau đó liếc mắt nhìn Hạ Cửu Gia, kéo thùng rác qua, phun hạt nho và vỏ vào bên trong thùng rác.
Sau đó là nước nho. Liếm thôi còn chưa đủ sạch, Thẩm Hi còn phải hút, quẩn quanh lỗ tai Hạ Cửu Gia là âm thanh liếm mút ‘chậc chậc’.
Thẩm Hi liếm một đường từ trên xuống dưới, cuối cùng dùng đầu lưỡi liếm quanh lỗ rốn, mút hết nước nho trong đó. Toàn thân Hạ Cửu Gia như muốn nổ tung, dép lê đã sớm không cánh mà bay, chỉ có ngón chân cái ma sát qua lại trên bề mặt thảm.
Chuyện tiếp theo diễn tiến vô cùng tự nhiên. Hạ Cửu Gia bị lột sạch quần, nhưng vẫn còn mặc cái áo thun trắng bị dính nước nho. Thẩm Hi cởi áo sơ mi màu đen, tuột quần tây xuống một chút, quỳ gối trước sô pha, liều mạng thúc vào người nằm dưới.
————
Mọi việc xong xuôi là 11 giờ đêm, hai người tắm rửa, sau đó nằm trên giường nói chuyện phiếm.
Đến tầm 11 giờ rưỡi, group chat lớp 12-6 bỗng trở nên sôi nổi!!!
Lớp phó học tập, cô nàng đẹp trai Tôn Thiên Xu đột nhiên rống lên một câu trong group lớp: [Có thể tra điểm!!!]
Sau đó các bạn học đều trồi lên:
[Thượng Quan Lăng Tiêu: Trời ơi!]
[Tiền Hậu: Thật sự?]
[An Chúng: Thật… Tao tra được điểm rồi… 444…]
[Trương Mỹ Hòa: Không phải ngày mai mới có à?]
[Vạn Vũ Trạch:…]
[La Đình Đình: Đã mở rồi. Cũng chỉ mở trước 30 phút thôi, chắc là muốn phân tán bớt lưu lượng truy cập.]
[Tưởng Khiết: Tớ không dám tra…]
[Thượng Quan Lăng Tiêu: Tớ cũng tra được rồi. 656]
Mọi người: [Chúc mừng lớp trưởng!]
Sau đó Thượng Quan Lăng Tiêu gõ thông báo cho tất cả các thành viên trong group: [@mọi người có thể tra điểm.]
Vì thế lại có thêm nhiều bạn học xuất hiện.
[Trác Nhiên: Sao cũng được ~]
Mấy bạn cùng phòng Thẩm Hi cũng online:
[Châu Tri Cổ: Tự dưng không dám tra điểm thi…]
[xxx: Tự dưng không dám tra điểm thi + 1]
[Thượng Quan Lăng Tiêu: Muốn giúp đỡ không?]
[Châu Tri Cổ: Không cần…]
[Châu Tri Cổ: Đã lấy hết dũng khí tra xong rồi, cũng ổn, 686, phù…] Cậu ta cũng là học bá.
Có người học dở lo lắng điểm số, tỏ vẻ: [Có điểm sớm làm gì, đêm nay lại ngủ không ngon lol]
Cũng có học bá tra được điểm, cảm thấy khó tin: [Cái này có khi nào là phiên bản thử nghiệm? Điểm không chính xác?]. Mọi người trả lời: [Không có khả năng]
Kỳ quái là không thấy cô Dương Thụ Quả xuất hiện, có lẽ cô đã đi ngủ rồi.
Hạ Cửu Gia cầm lấy di động rơi trên giường, mở ra tài khoản wechat ‘Sở giáo dục tỉnh LL’ mà cậu đã follow từ trước, chọn ‘Tra điểm thi Đại học’, nhập mã số thí sinh và tên thí sinh ‘Hạ Cửu Gia’, trang chủ liền hiện trạng thái đang tải thông tin.
Tỉnh LL cung cấp nhiều phương thức tra điểm, qua gọi điện thoại, tin nhắn, qua app di động, qua wechat… đều có đủ.
Hơn mười giây sau, điểm xuất hiện:
[Họ tên thí sinh: Hạ Cửu Gia.
Mã số thí sinh: …..
Ngữ văn: 138
Toán: 150
Tổng hợp khoa học tự nhiên: 296
Tiếng anh: 149
Ngữ văn dân tộc: 0
Tổng điểm: 733.]
Hạ Cửu Gia: “….”
Ngữ văn chỉ có 138 điểm!!! Xem ra bài tập làm văn thể hiện quan điểm đặc biệt của cậu vẫn là… hẳn phần đó được khoảng 50, 51 hoặc 52 điểm – trước đó, môn ngữ văn cậu luôn thi được chừng 145 điểm.
Dù vậy, bốn môn cộng lại vẫn là điểm cao nhất lịch sử tỉnh LL! Trong quá khứ, người cao điểm nhất tỉnh LL là Tạ Như Nhất – 718 điểm, mà điểm của mình là 733 điểm, nhiều hơn Tạ Như Nhất 15 điểm!
Hạ Cửu Gia mỉm cười, đưa điện thoại cho Thẩm Hi nằm bên.
Thẩm Hi cũng nhập mã thí sinh và nhập tên ‘Thẩm Hi’, trang web lại xuất hiện một đóa hoa cúc biểu hiện đang tải.
Hơn mười giây sau, kết quả là:
[Họ tên thí sinh: Thẩm Hi.
Mã số thí sinh: …..
Ngữ văn: 144
Toán: 150
Tổng hợp khoa học tự nhiên: 292
Tiếng anh: 146
Ngữ văn dân tộc: 0
Tổng điểm: 732.]
732 à? Thấy Thẩm Hi thua mình một điểm, Hạ Cửu Gia cong miệng cười, hỏi: “Ngữ văn sai chỗ nào?”
“Hai câu phần đọc hiểu”, Thẩm Hi đáp, tất cả đều là câu hỏi dạng ‘lợi ích của việc sử dụng xx là gì’. Hạ Cửu Gia cảm thấy… phần giải thích của Thẩm Hi rất lạ lùng, nhưng cũng không nói được sai ở điểm nào. Khẳng định là không phù hợp với câu trả lời tiêu chuẩn, nhưng nếu ngẫm theo logic của Thẩm Hi thì sẽ không thể tìm thấy sơ hở. Nói tóm lại, tư duy của Thẩm Hi khác hẳn người thường.
“Đề khoa học tự nhiên thì sao?” Hạ Cửu Gia hỏi. Đề năm nay khó, có câu vật lý chính cậu còn không nghĩ ra cách giải, may mắn bắt chước cách Thẩm Hi tư duy mới giải ra.
“Sai một câu sinh học… sai một câu hóa học.” Thẩm Hi học Vật lý rất tốt, Hạ Cửu Gia học hóa tốt hơn, đáng tiếc hai người không thể tâm linh tương thông.
“Tiếng Anh thì sao?”
“Một câu sửa sai, một câu điền từ, còn ở phần viết luận.”
Hạ Cửu Gia cười: “Ừm”
Trong group chat lớp, rất nhiều bạn học tò mò: [Hạ ca, Thẩm ca tra điểm chưa?]
Thẩm Hi tắt khung cửa số ‘Sở giáo dục tỉnh LL’, quay lại group chat lớp, gõ chữ: [Tra rồi. Hạ Cửu Gia là 733 điểm, tớ 732.]
Lập tức cả group chat ‘xôn xao’:
[Tưởng Khiết: Học thần vẫn là học thần… 733, 732, má ơi.]
[La Đình Đình: Không tin được là cùng học trường R…]
[An Chúng: Điểm này xác định chắc chắn là Trạng Nguyên! Mời khách mời khách! Uống rượu uống rượu!]
[Tiền Hậu: Hú hú hú! Cao nhất lịch sử tỉnh!]
[xxx: Hiệu trường chắc cười vui muốn chết luôn…]
[xxx: đúng rồi, bây giờ còn có vụ phát tiền thưởng không?]
Hạ Cửu Gia cùng các bạn học tám chuyện một hồi, biết được Tề Noãn thi chỉ được 708, Tôn Phỉ Phỉ là 717, Lý Hà 699, lần lượt xếp hạng 4, 3, 6 trường R.
Đến 1g đêm, Hạ Cửu Gia mới cảm thấy mệt nhọc, bèn tắt đi wechat, cuộn người nằm trong lòng Thẩm Hi, tiến vào giấc mơ.
Nhiều năm vất vả rốt cuộc cũng có hồi báo. Các cậu đã được như ước nguyện, đúng lý hợp tình, nở mày nở mặt.
————
Sáng sớm ngày 22, Hạ Cửu Gia cùng Thẩm Hi ở trên mạng đọc được đủ loại bài báo về chủ đề ‘Công bố Trạng nguyên kì thi đại học tỉnh LL năm 2020’. Phóng viên các bên truyền thông biết tin tức nhanh nhạy hơn đám người trường R. Tuy nói chính phủ không cho tuyên truyền hình ảnh Trạng nguyên thi đại học, nhưng các bên truyền thông cũng không muốn buông tha tin tức nóng sốt này.
Hạ Cửu Gia click vào một bài, đọc từ trên xuống dưới:
[Trạng Nguyên kì thi đại học năm 2020 của tỉnh LL đã xuất hiện. Hai Trạng nguyên khoa xã hội đến từ trường R và trường số một LL, là Trương Tiểu Nhân và Đan Tuệ Tuệ, tổng điểm đều là 686. Trong đó môn văn của Trương Tiểu Nhân…
Trạng Nguyên tổng điểm khoa tự nhiên là Âu Dương Thiến đến từ trường số một BB, tổng điểm 734, trong đó ngữ văn 145, toán 148, tổng hợp tự nhiên 290, tiếng anh 146, điểm cộng dân tộc là 5 điểm. Trạng Nguyên điểm gốc là Hạ Cửu Gia trường R, Bảng nhãn điểm gốc là Thẩm Hi trường R…
Phỏng vấn:
Trạng nguyên khoa xã hội Trương Tiểu Nhân
….
Trạng nguyên khoa tự nhiên Âu Dương Thiến: Thành tích lúc đi học cũng bình thường, thi đại học phát huy vượt xa bình thường, thắng nhờ tâm trạng thả lỏng.
…..]
Di động Hạ Cửu Gia rung bần bật, có điện thoại, có tin nhắn.
Có từ trường R, có cô Dương Thụ Quả, có ba cậu, bác cậu, cậu cậu, còn có một đống phóng viên truyền thông, cũng không biết từ đâu có được số điện thoại.
Nhưng trong hai lỗ tai Hạ Cửu Gia bây giờ lại như có một đàn ong bắp cày đang vo ve vo ve, không ngừng vỗ cánh.
Cậu đọc bài báo từ đầu đến cuối, vẫn cảm thấy rất ngỡ ngàng.
Cậu thế mà lại là người đứng nhất nếu tính điểm gốc, không tính điểm cộng. Nhưng nếu tính tổng điểm thực sự, cậu lại đứng thứ hai, thực sự là do bài văn kia.
Hạng nhất tên là Âu Dương Thiến, người dân tộc Triều Tiên.
(*Người Trung Quốc gốc Triều Tiên là những người dân tộc Triều Tiên mang quốc tịch Trung Quốc, cũng như một số ít người di cư từ Bắc Triều Tiên và Hàn Quốc. Họ thường phân bố ở các tỉnh Đông Bắc như Hắc Long Giang, Cát Lâm, Liêu Ninh..)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất