Chương 10: Sinh Vật Thổ Dân
Hắn nằm trong lều ngủ một đêm. Sáng hôm sau, Lục Minh tinh lực dồi dào, uống nước ấm đã chuẩn bị sẵn, tạm quên đi cơn đói, dẫn theo Hi Vọng đi về phía ngọn núi phía xa.
Lúc Lục Minh lên đường là khoảng chừng mười giờ sáng.
Ánh nắng tối tăm, không có gió nhưng nhiệt độ vẫn lạnh lẽo như cũ.
Sau một ngày ở đây, thân thể của Lục Minh cũng đã thích ứng được với sự lạnh lẽo này rồi. Khoảng mười hai giờ, hắn đã tới được dưới chân núi.
Gió và thời gian đã mang đi hết mọi dấu vết ở nơi này.
Điều này khiến Lục Minh không thể nào truy tìm ra được bóng dáng của cha Elle.
Đúng lúc này, bụng hắn truyền đến một tiếng kêu to, Hi Vọng cũng hợp thời sủa lên vài tiếng. Thế là, Lục Minh phát giác được, đến lúc ăn cơm rồi.
Thuận tiện, hắn cũng cần được sưởi ấm.
“Đồ ăn, đồ ăn...”
Trong không gian băng tuyết ngập trời thế này, tìm kiếm thức ăn là chuyện vô cùng khó khăn.
Nhưng Tử Thần thì sẽ luôn có biện pháp.
Sự thật chứng minh, cho dù là trong hoàn cảnh nào thì đối với Lục Minh mà nói, vấn đề thức ăn cũng không phải vấn đề gì lớn.
Bởi vì thế giới này quả thực tồn tại sinh vật mang tính uy hiếp.
...
Trên núi, tuyết phủ trắng tất cả mọi nơi.
Một đường dấu chân hình hoa mai như ẩn như hiện.
Phóng tầm mắt ra xa, dấu chân càng lúc càng hiện ra rõ ràng, có thể thấy rõ đây là dấu chân của một loài dã thú. Lúc này, con thú đang ẩn mình trong đống tuyết, chỉ thò đầu ra nhìn lén bên ngoài.
Sinh mệnh, luôn có kỳ tích.
Ngay cả trong môi trường khắc nghiệt như vậy, vẫn có những sinh mệnh sống sót một cách ngoan cường.
Con thú nhỏ này là bằng chứng tốt nhất.
Con thú nhỏ chỉ có kích thước bằng lòng bàn tay, bộ lông trắng như tuyết của nó không những có tác dụng giữ ấm thân thể, mà còn có tác dụng trở thành lớp ngụy trang tốt nhất.
Giờ phút này, đôi mắt đỏ ngầu của nó mở to, cẩn thận quan sát xung quanh. Sau khi xác định xung quanh không có nguy hiểm gì, nó mới vươn hai móng trước đào xuyên qua tuyết.
Móng vuốt của nó giống hệt như một chiếc máy xúc hiệu suất cao.
Chỉ trong chốc lát, con thú nhỏ đã đào xuyên qua vũng tuyết đọng, đào tới được một tầng đất màu đen.
Bên trên tầng đất màu đen này có một lớp gì đó rất mỏng, nhìn giống như rêu. Đây chắc chắn là thức ăn của con thú nhỏ này.
Con thú nhỏ nhanh chóng vươn hai chân trước, móc lấy lớp bùn đất có dính cỏ và rêu, sau đó đưa vào trong miệng. Con thú nhỏ cứ thế há miệng nhai ngon lành, ăn vô cùng thoải mái. Nhưng nó lại không phát hiện ra, cách mình không xa, có mấy thân ảnh màu trắng lúc ẩn lúc hiện, đang chậm rãi bò về phía nó.
Nói thì chậm, nhưng mọi chuyện diễn ra thì lại rất nhanh.
Chỉ nghe “Vút” một tiếng.
Nương theo bóng trắng lay động, một một sinh vật trắng như tuyết, nhìn vừa giống sói lại vừa giống cáo đột nhiên lao vút ra, trực tiếp ấn con thú nhỏ kia vào trong tuyết. Hàm răng sắc nhọn của nó lóe sáng, cắn chuẩn xác vào cổ con thú nhỏ kia.
Máu tươi lập tức nhuộm đỏ cả một vùng tuyết.
Sói tuyết đã có được thức ăn của mình.
Nhưng mà, cho dù là con thú nhỏ kia, hay là sói tuyết đều không phát hiện ra. Cách bọn chúng chưa đến ba mét, có một bóng dáng mơ hồ đang âm thầm quan sát mọi chuyện bên này.
Chờ sau khi quá trình săn giết kết thúc, hư ảnh kia mới quay đầu, bay trở về chỗ Lục Minh, thông báo tin tức cho hắn.
...
“Có thức ăn rồi.”
Đúng vậy, có thức ăn rồi.
Con thú nhỏ nhìn như con thỏ kia, Lục Minh hoàn toàn không để trong mắt.
Quá ít thịt.
Nhưng mà sói tuyết nhiều thịt, ăn vậy mới thích.
Hơn nữa, sói tuyết là loài động vật sống theo bầy.
Hắn nhẹ nhàng siết chặt cổ áo lại, Lục Minh vỗ nhẹ đầu Hi Vọng.
Cái vỗ đầu này giống như một loại ám hiệu, càng giống như một loại ăn ý. Sau khi Lục Minh làm xong động tác đó, Hi Vọng lập tức quỳ xuống đất, cố gắng không phát ra âm thanh.
Sau khi nhìn thấy Hi Vọng đã làm tốt chuẩn bị, Lục Minh mỉm cười.
Quá trình săn giết chính thức bắt đầu.
...
Con sói tuyết ngậm con mồi trong miệng, quay trở lại với bầy đàn của mình.
Ba con sói tuyết không tiếp tục ẩn nấp nữa, mà nhanh chóng vọt về một hướng.
Mặc dù bọn chúng có lớp lông dày đặc, nhưng nhiệt độ bên ngoài thực sự quá thấp. Trong hoàn cảnh môi trường khắc nghiệt như thế này, sói tuyết đã hình thành một tập tính mới: Ngoại trừ những lúc ra ngoài săn bắt thì bọn chúng sẽ ở trong hang của mình, tránh tiêu hao năng lượng.
Đương nhiên, bọn chúng cũng không có khả năng bị phát hiện.
Ngay phía sau bọn chúng là một U hồn, U hồn này giống như cao da chó vậy, cứ thế bám theo bầy sói tuyết về đến tận cửa hang.
Đến khi nhìn thấy những con sói tuyết này chui vào trong một sơn động nhỏ hẹp, U hồn này mới dừng bước.
Chưa tới nửa tiếng thì một người một chó đã xuất hiện trước cửa sơn động. Lục Minh nhìn cửa sơn động nhỏ không chui qua được thì ngẫm nghĩ một chút, sau đó bắt đầu làm việc.
Tìm kiếm vị trí, chuẩn bị củi.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, mắt mặt không đổi sắc mà cắt ngón tay của mình.
Gió thổi vào trong động, mùi máu tanh cũng lập tức bay vào theo.
Chuyện này giống như một kíp nổ.
Lục Minh có thể nghe được bên trong động dần dần truyền ra những tiếng ma sát nhẹ nhàng, âm thanh càng lúc càng gần.
Hoàn cảnh ác liệt sẽ nuôi dưỡng ra những sinh vật ác liệt.
Trong thế giới tràn ngập băng tuyết này, không chỉ một mình Lục Minh thiếu lương thực, mà những sinh vật thổ dân cũng thiếu lương thực.
Vì để sinh tồn, vì để kéo dài sự sống của chủng tộc, nhóm sói tuyết sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội săn mồi nào!
Con sói tuyết đầu tiên chui ra từ cửa động, nó trừng mắt nhìn chằm chằm xung quanh, hoàn toàn không tiến hành các thủ tục săn bắt như trước, mà vọt thẳng về phía Lục Minh đứng phía xa!
Ham muốn có được thức ăn đã vượt qua lý trí.
Bản năng của thân thể chiếm cứ thượng phong.
“Gào!!!”
Một tiếng sói tru bén nhọn vang lên!
Cho đến khi Lục Minh búng ngón tay một cái.
U hồn phía trên lập tức ập xuống, bao trùm lên người sói tuyết.
Động tác của sói tuyết nháy mắt dừng lại.
Lúc Lục Minh lên đường là khoảng chừng mười giờ sáng.
Ánh nắng tối tăm, không có gió nhưng nhiệt độ vẫn lạnh lẽo như cũ.
Sau một ngày ở đây, thân thể của Lục Minh cũng đã thích ứng được với sự lạnh lẽo này rồi. Khoảng mười hai giờ, hắn đã tới được dưới chân núi.
Gió và thời gian đã mang đi hết mọi dấu vết ở nơi này.
Điều này khiến Lục Minh không thể nào truy tìm ra được bóng dáng của cha Elle.
Đúng lúc này, bụng hắn truyền đến một tiếng kêu to, Hi Vọng cũng hợp thời sủa lên vài tiếng. Thế là, Lục Minh phát giác được, đến lúc ăn cơm rồi.
Thuận tiện, hắn cũng cần được sưởi ấm.
“Đồ ăn, đồ ăn...”
Trong không gian băng tuyết ngập trời thế này, tìm kiếm thức ăn là chuyện vô cùng khó khăn.
Nhưng Tử Thần thì sẽ luôn có biện pháp.
Sự thật chứng minh, cho dù là trong hoàn cảnh nào thì đối với Lục Minh mà nói, vấn đề thức ăn cũng không phải vấn đề gì lớn.
Bởi vì thế giới này quả thực tồn tại sinh vật mang tính uy hiếp.
...
Trên núi, tuyết phủ trắng tất cả mọi nơi.
Một đường dấu chân hình hoa mai như ẩn như hiện.
Phóng tầm mắt ra xa, dấu chân càng lúc càng hiện ra rõ ràng, có thể thấy rõ đây là dấu chân của một loài dã thú. Lúc này, con thú đang ẩn mình trong đống tuyết, chỉ thò đầu ra nhìn lén bên ngoài.
Sinh mệnh, luôn có kỳ tích.
Ngay cả trong môi trường khắc nghiệt như vậy, vẫn có những sinh mệnh sống sót một cách ngoan cường.
Con thú nhỏ này là bằng chứng tốt nhất.
Con thú nhỏ chỉ có kích thước bằng lòng bàn tay, bộ lông trắng như tuyết của nó không những có tác dụng giữ ấm thân thể, mà còn có tác dụng trở thành lớp ngụy trang tốt nhất.
Giờ phút này, đôi mắt đỏ ngầu của nó mở to, cẩn thận quan sát xung quanh. Sau khi xác định xung quanh không có nguy hiểm gì, nó mới vươn hai móng trước đào xuyên qua tuyết.
Móng vuốt của nó giống hệt như một chiếc máy xúc hiệu suất cao.
Chỉ trong chốc lát, con thú nhỏ đã đào xuyên qua vũng tuyết đọng, đào tới được một tầng đất màu đen.
Bên trên tầng đất màu đen này có một lớp gì đó rất mỏng, nhìn giống như rêu. Đây chắc chắn là thức ăn của con thú nhỏ này.
Con thú nhỏ nhanh chóng vươn hai chân trước, móc lấy lớp bùn đất có dính cỏ và rêu, sau đó đưa vào trong miệng. Con thú nhỏ cứ thế há miệng nhai ngon lành, ăn vô cùng thoải mái. Nhưng nó lại không phát hiện ra, cách mình không xa, có mấy thân ảnh màu trắng lúc ẩn lúc hiện, đang chậm rãi bò về phía nó.
Nói thì chậm, nhưng mọi chuyện diễn ra thì lại rất nhanh.
Chỉ nghe “Vút” một tiếng.
Nương theo bóng trắng lay động, một một sinh vật trắng như tuyết, nhìn vừa giống sói lại vừa giống cáo đột nhiên lao vút ra, trực tiếp ấn con thú nhỏ kia vào trong tuyết. Hàm răng sắc nhọn của nó lóe sáng, cắn chuẩn xác vào cổ con thú nhỏ kia.
Máu tươi lập tức nhuộm đỏ cả một vùng tuyết.
Sói tuyết đã có được thức ăn của mình.
Nhưng mà, cho dù là con thú nhỏ kia, hay là sói tuyết đều không phát hiện ra. Cách bọn chúng chưa đến ba mét, có một bóng dáng mơ hồ đang âm thầm quan sát mọi chuyện bên này.
Chờ sau khi quá trình săn giết kết thúc, hư ảnh kia mới quay đầu, bay trở về chỗ Lục Minh, thông báo tin tức cho hắn.
...
“Có thức ăn rồi.”
Đúng vậy, có thức ăn rồi.
Con thú nhỏ nhìn như con thỏ kia, Lục Minh hoàn toàn không để trong mắt.
Quá ít thịt.
Nhưng mà sói tuyết nhiều thịt, ăn vậy mới thích.
Hơn nữa, sói tuyết là loài động vật sống theo bầy.
Hắn nhẹ nhàng siết chặt cổ áo lại, Lục Minh vỗ nhẹ đầu Hi Vọng.
Cái vỗ đầu này giống như một loại ám hiệu, càng giống như một loại ăn ý. Sau khi Lục Minh làm xong động tác đó, Hi Vọng lập tức quỳ xuống đất, cố gắng không phát ra âm thanh.
Sau khi nhìn thấy Hi Vọng đã làm tốt chuẩn bị, Lục Minh mỉm cười.
Quá trình săn giết chính thức bắt đầu.
...
Con sói tuyết ngậm con mồi trong miệng, quay trở lại với bầy đàn của mình.
Ba con sói tuyết không tiếp tục ẩn nấp nữa, mà nhanh chóng vọt về một hướng.
Mặc dù bọn chúng có lớp lông dày đặc, nhưng nhiệt độ bên ngoài thực sự quá thấp. Trong hoàn cảnh môi trường khắc nghiệt như thế này, sói tuyết đã hình thành một tập tính mới: Ngoại trừ những lúc ra ngoài săn bắt thì bọn chúng sẽ ở trong hang của mình, tránh tiêu hao năng lượng.
Đương nhiên, bọn chúng cũng không có khả năng bị phát hiện.
Ngay phía sau bọn chúng là một U hồn, U hồn này giống như cao da chó vậy, cứ thế bám theo bầy sói tuyết về đến tận cửa hang.
Đến khi nhìn thấy những con sói tuyết này chui vào trong một sơn động nhỏ hẹp, U hồn này mới dừng bước.
Chưa tới nửa tiếng thì một người một chó đã xuất hiện trước cửa sơn động. Lục Minh nhìn cửa sơn động nhỏ không chui qua được thì ngẫm nghĩ một chút, sau đó bắt đầu làm việc.
Tìm kiếm vị trí, chuẩn bị củi.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, mắt mặt không đổi sắc mà cắt ngón tay của mình.
Gió thổi vào trong động, mùi máu tanh cũng lập tức bay vào theo.
Chuyện này giống như một kíp nổ.
Lục Minh có thể nghe được bên trong động dần dần truyền ra những tiếng ma sát nhẹ nhàng, âm thanh càng lúc càng gần.
Hoàn cảnh ác liệt sẽ nuôi dưỡng ra những sinh vật ác liệt.
Trong thế giới tràn ngập băng tuyết này, không chỉ một mình Lục Minh thiếu lương thực, mà những sinh vật thổ dân cũng thiếu lương thực.
Vì để sinh tồn, vì để kéo dài sự sống của chủng tộc, nhóm sói tuyết sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội săn mồi nào!
Con sói tuyết đầu tiên chui ra từ cửa động, nó trừng mắt nhìn chằm chằm xung quanh, hoàn toàn không tiến hành các thủ tục săn bắt như trước, mà vọt thẳng về phía Lục Minh đứng phía xa!
Ham muốn có được thức ăn đã vượt qua lý trí.
Bản năng của thân thể chiếm cứ thượng phong.
“Gào!!!”
Một tiếng sói tru bén nhọn vang lên!
Cho đến khi Lục Minh búng ngón tay một cái.
U hồn phía trên lập tức ập xuống, bao trùm lên người sói tuyết.
Động tác của sói tuyết nháy mắt dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất