Chương 16: Thế Giới Quan (Hai) 2
Trên thực tế, sự thật về ngày tận thế của thế giới này, ừm, hay còn gọi là thế giới quan, vốn không khó.
Ví dụ, nếu một nhà thiên văn học nào đó vào phó bản này, có lẽ chỉ cần nhìn mặt trời là anh ta có thể phá giải thế giới quan của thế giới này rồi.
Phần thưởng rất hậu hĩnh.
Lục Minh hoàn thành nhiệm vụ của Elle, vừa nhận được 200 điểm kinh nghiệm, còn phần thưởng phá giải thế giới quan đưa ra lên tới 1000 điểm kinh nghiệm và 1000 du hí tệ.
"Có phải vì là người đầu tiên phá giải nguồn gốc của thế giới quan không?"
Sự thật rất có khả năng là như vậy.
Lục Minh là một người dũng cảm dám đi đầu, cũng vì vậy mà hắn ta nhận được phần thưởng vượt mức.
Còn khi những người khác vào phó bản này, phá giải thế giới quan lần nữa, liệu có nhận được phần thưởng hậu hĩnh như vậy không, thậm chí có nhận được phần thưởng hay không, còn chưa biết được.
Nằm trên giường, Lục Minh suy nghĩ, cân nhắc.
Hắn nhớ lại những trải nghiệm trong những ngày qua.
"Nhiệm vụ chính tuyến, nhiệm vụ chi nhánh, phần thưởng phá giải thế giới quan... có khi nào còn có thứ khác không?"
"Hệ thống phó bản toàn cầu, màn hình thông tin cá nhân, người chơi, điểm kinh nghiệm, du hí tệ."
Ngay cả khi đã trải qua những điều như vậy, cho đến tận bây giờ, Lục Minh vẫn cảm thấy như mơ như ảo.
Thông tin mà hắn biết vẫn chưa đủ nhiều.
Nhưng tình cờ thay, có người biết nhiều hơn.
Người đã gửi cho Lục Minh ủy thác, người ủy thác vô danh đó.
Nhắm mắt lại, chưa đầy vài phút, hơi thở của Lục Minh đã trở nên đều đặn.
Sau đó.
Chú chó lớn màu vàng lặng lẽ bước vào phòng.
Nó nhìn hắn.
Như một bức tượng.
Sau đó, như mọi khi, nó nằm bên giường hắn một cách im lặng.
Andreas là một người rất thú vị.
Trong những ngày tiếp theo, Lục Minh phải nhờ vào Andreas mà hắn mới sống qua nỗi cô đơn này.
Cũng không thấy bóng dáng Hi Vọng đâu, chỉ đến tối nó mới bò về giường của Lục Minh.
Elle vẫn còn đang ôm thi thể của cha mình, như là cô bé vẫn còn đưa tang cha mình vậy.
Chỉ có Andreas - người giám hộ già này đã tạo thêm rất nhiều niềm vui cho cuộc sống nhàm chán của Lục Minh.
Nhưng niềm vui nhiều đến đâu rồi cũng có có lúc kết thúc.
Giống như cuộc sống vậy, rồi cũng sẽ có dấu chấm hết.
"Được rồi, tạm biệt, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp nhé.”
Giọng nói vừa ấm áp vừa suy yếu của Andreas vang lên. Lục Minh cũng đáp lại.
"Tạm biệt."
Đã là ngày thứ mười lăm sau khi hắn chính thức bước vào phó bản rồi.
Mười một giờ trưa, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.
Vì vậy, cũng đã đến lúc nói lời tạm biệt.
Cũng có nghĩa là bọn họ cũng sẽ không gặp lại nữa.
Không có chia tay sẽ không có đau thương.
Lục Minh bình tĩnh tháo tai nghe ra rồi treo lên móc, sau đó hắn đứng dậy khỏi ghế duỗi lưng.
"Nếu như không có vấn đề gì nữa thì có lẽ là cậu nên đi về nhà rồi mà, phải không?"
Theo kinh nghiệm chơi trò chơi của hắn thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính, có lẽ là đến lúc được thăng cấp rồi.
Mà trong phó bản toàn cầu, khi được thăng cấp cũng có nghĩa là được về nhà rồi... Dù không về nhà được nhưng Lục Minh cũng không có gì để làm. Hiện tại hắn chỉ có thể xem cách hệ thống phó bản toàn cầu này vận hành ra sao thôi.
Không phải chờ lâu lắm.
Đối mặt với những điều chưa biết, Lục Minh không hề bất an gì cả.
Hắn đi tới bên Elle và im lặng chờ đợi.
Chỉ còn khoảng ba phút nữa là đến ngày thứ mười lăm rồi.
Lục Minh nhìn Hi Vọng đang chạy tới đây.
Hắn nhẹ nhàng xoa lên đầu chó của Hi Vọng, sau đó Lục Minh quay đầu nhìn Elle và thi thể cha cô bé.
Họ vẫn không nhúc nhích gì, trông như những tác phẩm điêu khắc vậy.
Thậm chí đến khi đã qua ngày thứ mười lăm rồi mà cử động và biểu cảm của Elle cũng không có bất kỳ thay đổi nào cả.
Đếm ngược thời gian đã kết thúc.
Những thành tích rõ ràng đột nhiên xuất hiện trước mắt Lục Minh.
[Nhiệm vụ chính tuyến: Sống sót trong mười lăm ngày.]
[Nhiệm vụ đã hoàn thành!]
[Chúc mừng người chơi đạt 300 điểm kinh nghiệm, 500 du hí tệ]
[Chúc mừng người chơi vượt qua nhiệm vụ thành công, trở thành người chơi chính thức.]
[Xin chúc mừng, hãy mở màn hình cá nhân.]
[Xin chúc mừng, mở khóa phó bản toàn cầu Thương thành.]
Gợi ý đơn giản.
Hắn nhìn là hiểu ngay.
Chỉ vài giây sau, trong đầu Lục Minh tự động xuất hiện thêm nhiều luồng thông tin đến nỗi ánh mắt hắn dần thất thần đi. Đến khi hắn tỉnh lại, Lục Minh đã biết được một số chuyện cơ bản.
Bỗng thấy hắn khẽ lẩm bẩm: "Bảng điều khiển."
Trong mắt hắn đột nhiên xuất hiện một hình ảnh.
Có hai phần chính trên màn hình, phần thứ nhất là thông tin cá nhân, phần thứ hai là Thương Thành.
Lục Minh mở thông tin cá nhân ra trước, nhưng chưa đợi hắn đọc xong thì một giọng nói truyền đến tai hắn.
[Nhiệm vụ chính tuyến đã hoàn thành, sau một phút nữa ngươi sẽ bị cưỡng chế đến lối vào của phó bản.]
Lục Minh đóng hình ảnh trước mắt lại, hắn không nói gì.
Vừa rồi Lục MInh còn lo lắng không biết hệ thống phó bản toàn cầu này sẽ gây ra rắc rối gì rồi.
Nhưng những lời vừa rồi đã xua tan nghi ngờ của Lục Minh, một khi hoàn thành nhiệm vụ là hắn sẽ được trở về, hệ thống phó bản toàn cầu sẽ không làm việc vô liêm sỉ như cưỡng ép giữ người lại.
Một phút vừa đủ để Lục Minh nghĩ xong.
Hắn quay đầu nhìn về phía Elle.
Lúc này Elle vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.
Yếu đuối, đáng thương và bất lực....
Nhưng mà thần chết lại không có cảm xúc.
Thế nên sự đồng cảm của hắn yếu đến đáng thương.
Ví dụ, nếu một nhà thiên văn học nào đó vào phó bản này, có lẽ chỉ cần nhìn mặt trời là anh ta có thể phá giải thế giới quan của thế giới này rồi.
Phần thưởng rất hậu hĩnh.
Lục Minh hoàn thành nhiệm vụ của Elle, vừa nhận được 200 điểm kinh nghiệm, còn phần thưởng phá giải thế giới quan đưa ra lên tới 1000 điểm kinh nghiệm và 1000 du hí tệ.
"Có phải vì là người đầu tiên phá giải nguồn gốc của thế giới quan không?"
Sự thật rất có khả năng là như vậy.
Lục Minh là một người dũng cảm dám đi đầu, cũng vì vậy mà hắn ta nhận được phần thưởng vượt mức.
Còn khi những người khác vào phó bản này, phá giải thế giới quan lần nữa, liệu có nhận được phần thưởng hậu hĩnh như vậy không, thậm chí có nhận được phần thưởng hay không, còn chưa biết được.
Nằm trên giường, Lục Minh suy nghĩ, cân nhắc.
Hắn nhớ lại những trải nghiệm trong những ngày qua.
"Nhiệm vụ chính tuyến, nhiệm vụ chi nhánh, phần thưởng phá giải thế giới quan... có khi nào còn có thứ khác không?"
"Hệ thống phó bản toàn cầu, màn hình thông tin cá nhân, người chơi, điểm kinh nghiệm, du hí tệ."
Ngay cả khi đã trải qua những điều như vậy, cho đến tận bây giờ, Lục Minh vẫn cảm thấy như mơ như ảo.
Thông tin mà hắn biết vẫn chưa đủ nhiều.
Nhưng tình cờ thay, có người biết nhiều hơn.
Người đã gửi cho Lục Minh ủy thác, người ủy thác vô danh đó.
Nhắm mắt lại, chưa đầy vài phút, hơi thở của Lục Minh đã trở nên đều đặn.
Sau đó.
Chú chó lớn màu vàng lặng lẽ bước vào phòng.
Nó nhìn hắn.
Như một bức tượng.
Sau đó, như mọi khi, nó nằm bên giường hắn một cách im lặng.
Andreas là một người rất thú vị.
Trong những ngày tiếp theo, Lục Minh phải nhờ vào Andreas mà hắn mới sống qua nỗi cô đơn này.
Cũng không thấy bóng dáng Hi Vọng đâu, chỉ đến tối nó mới bò về giường của Lục Minh.
Elle vẫn còn đang ôm thi thể của cha mình, như là cô bé vẫn còn đưa tang cha mình vậy.
Chỉ có Andreas - người giám hộ già này đã tạo thêm rất nhiều niềm vui cho cuộc sống nhàm chán của Lục Minh.
Nhưng niềm vui nhiều đến đâu rồi cũng có có lúc kết thúc.
Giống như cuộc sống vậy, rồi cũng sẽ có dấu chấm hết.
"Được rồi, tạm biệt, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp nhé.”
Giọng nói vừa ấm áp vừa suy yếu của Andreas vang lên. Lục Minh cũng đáp lại.
"Tạm biệt."
Đã là ngày thứ mười lăm sau khi hắn chính thức bước vào phó bản rồi.
Mười một giờ trưa, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.
Vì vậy, cũng đã đến lúc nói lời tạm biệt.
Cũng có nghĩa là bọn họ cũng sẽ không gặp lại nữa.
Không có chia tay sẽ không có đau thương.
Lục Minh bình tĩnh tháo tai nghe ra rồi treo lên móc, sau đó hắn đứng dậy khỏi ghế duỗi lưng.
"Nếu như không có vấn đề gì nữa thì có lẽ là cậu nên đi về nhà rồi mà, phải không?"
Theo kinh nghiệm chơi trò chơi của hắn thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính, có lẽ là đến lúc được thăng cấp rồi.
Mà trong phó bản toàn cầu, khi được thăng cấp cũng có nghĩa là được về nhà rồi... Dù không về nhà được nhưng Lục Minh cũng không có gì để làm. Hiện tại hắn chỉ có thể xem cách hệ thống phó bản toàn cầu này vận hành ra sao thôi.
Không phải chờ lâu lắm.
Đối mặt với những điều chưa biết, Lục Minh không hề bất an gì cả.
Hắn đi tới bên Elle và im lặng chờ đợi.
Chỉ còn khoảng ba phút nữa là đến ngày thứ mười lăm rồi.
Lục Minh nhìn Hi Vọng đang chạy tới đây.
Hắn nhẹ nhàng xoa lên đầu chó của Hi Vọng, sau đó Lục Minh quay đầu nhìn Elle và thi thể cha cô bé.
Họ vẫn không nhúc nhích gì, trông như những tác phẩm điêu khắc vậy.
Thậm chí đến khi đã qua ngày thứ mười lăm rồi mà cử động và biểu cảm của Elle cũng không có bất kỳ thay đổi nào cả.
Đếm ngược thời gian đã kết thúc.
Những thành tích rõ ràng đột nhiên xuất hiện trước mắt Lục Minh.
[Nhiệm vụ chính tuyến: Sống sót trong mười lăm ngày.]
[Nhiệm vụ đã hoàn thành!]
[Chúc mừng người chơi đạt 300 điểm kinh nghiệm, 500 du hí tệ]
[Chúc mừng người chơi vượt qua nhiệm vụ thành công, trở thành người chơi chính thức.]
[Xin chúc mừng, hãy mở màn hình cá nhân.]
[Xin chúc mừng, mở khóa phó bản toàn cầu Thương thành.]
Gợi ý đơn giản.
Hắn nhìn là hiểu ngay.
Chỉ vài giây sau, trong đầu Lục Minh tự động xuất hiện thêm nhiều luồng thông tin đến nỗi ánh mắt hắn dần thất thần đi. Đến khi hắn tỉnh lại, Lục Minh đã biết được một số chuyện cơ bản.
Bỗng thấy hắn khẽ lẩm bẩm: "Bảng điều khiển."
Trong mắt hắn đột nhiên xuất hiện một hình ảnh.
Có hai phần chính trên màn hình, phần thứ nhất là thông tin cá nhân, phần thứ hai là Thương Thành.
Lục Minh mở thông tin cá nhân ra trước, nhưng chưa đợi hắn đọc xong thì một giọng nói truyền đến tai hắn.
[Nhiệm vụ chính tuyến đã hoàn thành, sau một phút nữa ngươi sẽ bị cưỡng chế đến lối vào của phó bản.]
Lục Minh đóng hình ảnh trước mắt lại, hắn không nói gì.
Vừa rồi Lục MInh còn lo lắng không biết hệ thống phó bản toàn cầu này sẽ gây ra rắc rối gì rồi.
Nhưng những lời vừa rồi đã xua tan nghi ngờ của Lục Minh, một khi hoàn thành nhiệm vụ là hắn sẽ được trở về, hệ thống phó bản toàn cầu sẽ không làm việc vô liêm sỉ như cưỡng ép giữ người lại.
Một phút vừa đủ để Lục Minh nghĩ xong.
Hắn quay đầu nhìn về phía Elle.
Lúc này Elle vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.
Yếu đuối, đáng thương và bất lực....
Nhưng mà thần chết lại không có cảm xúc.
Thế nên sự đồng cảm của hắn yếu đến đáng thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất