Chương 47: Tán Mỹ Phồn Dục (Một)
Nhìn đứa trẻ thơ kia, vụn vặt, nhưng có thể đủ để nhìn ra hình dạng ban đầu của phôi thai, ánh mắt của Rubio, dần dần sâu hơn.
“Tán mỹ phồn dục…”
Sau đó, anh ta đưa tay ra, bắt đầu trò chơi lắp hình.
Rubio là một bác sĩ chính quy.
Đối với cấu trúc của trẻ sơ sinh, anh ta là rõ ràng nhất.
Lại cộng thêm sự việc như này, Rubio dường như đã làm qua rất nhiều lần rồi.
Anh ta đã quen với việc lấy phần thân còn lại của đứa trẻ sơ sinh ghép lại với nhau, dùng keo dán dán vào, thoả mãn sau khi nhìn tác phẩm của mình, Rubio bê lên, để vào formalin.
Anh ta ôm cái hũ lên, đặt ở trên cái giá đặt đồ ở phía tay trái.
Lấu ra giấy và bút ghi chú, Rubio viết ra con số 100, sau đó, ghi chú dán lên cái hũ đó.
Lùi về sau 2 bước.
Rubio nhìn xung quanh tứ phía.
Xung quanh, tương đương với mỗi cái là mẫu xét nghiệm của trẻ sơ sinh sống động như thật.
Từ 1, đến 100.
100 cái hũ, đầy áp trên văn phòng. Mặc dù chật chội. Nhưng lại có một loại mỹ cảm kỳ lạ đầy đủ.
“Tán mỹ phồn dục.”
Cúi đầu, Rubio nói như này.
Anh ta chính là người trầm mặc, giống như có thể đứng cầu khấn đứng 3 phút, sau đó mở mắt ra, Rubio khoé miệng đột nhiên trỗi dậy cười mỉa.
“Chút nữa quên mất.”
Anh ta đưa tay kéo cổ, thuận tiện từ trên cổ rút ra một mặt dây chuyền.
Hình dáng của mặt dây chuyền, tương đương với một người mang thai rất lớn, giống như có thai 8 tháng, một nữ thần có cánh, nữ thần không có mặt, nhưng làm cho người ta một ảo giác cô ấy đang cười.
Rubio một lần nữa đưa tay, lấy phần đầu bị nhổ ra của nữ thần, đồng thời đi về phía trước, mở cái hũ thứ 100.
Anh ta đổ hết.
Ngay sau đó, trong mặt dây chuyền chảy ra là bột màu xám.
Bột nhanh chóng hòa quyện vào formalin bên trong.
Cuối cùng, hình như tan vào trong thân thể của trẻ sơ sinh.
Nhưng Rubio không nhìn lấy một cái.
Anh ta chỉ lùi 2 bước, cả hai tay chắp trước ngực, sau đó cầu nguyện.
Thế nên.
Lần này.
Trong căn phòng đóng chặt, có gió thổi qua.
…..
Đúng rồi, vừa nãy ngài nói, bác sĩ Rubio ở đây, có sở thích bảo tồn trẻ sơ sinh mất?
Đêm khuya.
Thị trấn Hải Phong có bệnh viện tư nhân đầu tiên.
Cao Nghĩa Thịnh nghiêng lệnh dựa vào trước quầy phục vụ, khuôn mặt anh tuấn với nụ cười nghiêm túc.
Anh ta cười nhìn xem cô y tá nhỏ nào đêm nay phụ trách làm nhiệm vụ, giọng nói nhẹ nhàng, ấn tượng như cơn gió xuân.
Cô y tá nhỏ trong mắt đều là ngôi sao nhỏ, hình như bị mỹ nam làm mê hoặc rồi.
Cô ta thần thần bí bí nói.
“Vậy đó! Nhưng chuyện này anh đừng nói ra ngoài, viện trưởng không nói chúng ta không nói… Haizz, thực ra cũng chẳng to tác lắm, bác sĩ Rubio bản thân hình như cũng có bệnh tật, với lại, anh ta cũng không làm việc gì vi phạm pháp luật, bảo tồn trẻ em sơ sinh bị mất cũng là vì nghiên cứu học thuật mà.”
“Đương nhiên, điều quan trọng nhất là, 4h sáng tôi giao ca….”
Môi đỏ như lửa.
Trang điểm đậm như ma quỷ.
Mùi nước hoa cay nồng xộc thẳng vào mũi.
Bộ đồ y tá căng như sắp nứt ra.
Bạn khó có thể tưởng tượng được.
Một người phụ nữ bình thường, mập mạp, thậm chí có phần xấu xí, khi cô ấy làm ra vẻ mặt khiêu gợi với bạn, sẽ mang lại cho bạn bao nhiêu sự kích thích.
Cao Nghĩa Thịnh cảm thấy mình như sắp nổ tung vậy.
Tóm lại,
Cao Nghĩa Thịnh chỉ có thể không ngừng nhắc nhở mình "Mày đang làm việc", "Mày cmn là đang cứu thế giới", chỉ như vậy, anh ta mới có thể tiếp tục giữ nụ cười trên mặt.
Anh ta nói: "Ồ, cô đã đi trực từ 4 giờ sao? Đúng là quá sớm..."
"Đã không còn sớm nữa rồi."
Nữ y tá nũng nịu, như thể thế giới sắp sụp đổ.
Cô ta nghịch nghịch mái tóc chẻ đôi, bĩu môi, nói với giọng ngọt ngào.
"4 giờ trời đã sáng rồi, quán bar cũng sắp đóng cửa, vậy nên chúng ta không cần uống rượu gì cả. Hãy tới công viên bên bờ biển, gần đó có một cái khách sạn, giường nước nhà họ cũng khá thú vị."
Giường nước...
Đôi mắt của Cao Nghĩa Thịnh đột nhiên run rẩy.
"Tôi đang cứu thế giới..."
"Gì cơ?"
Cao Nghĩa Thịnh hít một hơi sâu rồi cười nói: "Không có gì, tôi nói kế hoạch này khá hợp lý."
Khá hợp lý...
Hợp…lý…
Như là đã tưởng tượng ra những thứ không nên tưởng tượng.
Cao Nghĩa Thịnh sáng suốt chuyển sang đề tài khác.
“À, cô vừa nói về bác sĩ Rubio, phòng làm việc của anh ta ở đâu”
Nói đến vấn đề này, nữ y tá bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
Cô ta nhìn Cao Nghĩa Thịnh từ đầu đến chân một cách thận trọng, hỏi với giọng đề phòng: "Anh muốn làm gì?"
Nhìn cảnh này, Cao Nghĩa Thịnh bỗng nhiên nhận ra anh ta đã hơi vội vàng.
"Tôi chỉ tò mò thôi, nếu cô không muốn nói thì thôi, chúng ta cứ nói về những việc sau 4 giờ đi."
Anh ta nắm chặt tay của nữ y tá một cách dịu dàng.
Nụ cười trên khuôn mặt cô ta cũng rạng rỡ hơn.
Đẹp là có thể được tha thứ.
Chịu thôi…
Ai bảo Cao Nghĩa Thịnh lại là một anh chàng đẹp trai cơ chứ!
Nữ y tá nháy mắt, từ từ tiến lại gần Cao Nghĩa Thịnh, dường như muốn tận dụng thời gian làm việc, cùng anh chàng đẹp trai chỉ mới gặp một lần, có một nụ hôn nồng nhiệt..
Đôi môi... càng lúc càng gần hơn...
Và rồi, chúng chạm vào nhau.
Khi hai đôi môi tách nhau ra.
Cao Nghĩa Thịnh tái mặt, trong khi nữ y tá lại có vẻ hồ hởi.
“Tán mỹ phồn dục…”
Sau đó, anh ta đưa tay ra, bắt đầu trò chơi lắp hình.
Rubio là một bác sĩ chính quy.
Đối với cấu trúc của trẻ sơ sinh, anh ta là rõ ràng nhất.
Lại cộng thêm sự việc như này, Rubio dường như đã làm qua rất nhiều lần rồi.
Anh ta đã quen với việc lấy phần thân còn lại của đứa trẻ sơ sinh ghép lại với nhau, dùng keo dán dán vào, thoả mãn sau khi nhìn tác phẩm của mình, Rubio bê lên, để vào formalin.
Anh ta ôm cái hũ lên, đặt ở trên cái giá đặt đồ ở phía tay trái.
Lấu ra giấy và bút ghi chú, Rubio viết ra con số 100, sau đó, ghi chú dán lên cái hũ đó.
Lùi về sau 2 bước.
Rubio nhìn xung quanh tứ phía.
Xung quanh, tương đương với mỗi cái là mẫu xét nghiệm của trẻ sơ sinh sống động như thật.
Từ 1, đến 100.
100 cái hũ, đầy áp trên văn phòng. Mặc dù chật chội. Nhưng lại có một loại mỹ cảm kỳ lạ đầy đủ.
“Tán mỹ phồn dục.”
Cúi đầu, Rubio nói như này.
Anh ta chính là người trầm mặc, giống như có thể đứng cầu khấn đứng 3 phút, sau đó mở mắt ra, Rubio khoé miệng đột nhiên trỗi dậy cười mỉa.
“Chút nữa quên mất.”
Anh ta đưa tay kéo cổ, thuận tiện từ trên cổ rút ra một mặt dây chuyền.
Hình dáng của mặt dây chuyền, tương đương với một người mang thai rất lớn, giống như có thai 8 tháng, một nữ thần có cánh, nữ thần không có mặt, nhưng làm cho người ta một ảo giác cô ấy đang cười.
Rubio một lần nữa đưa tay, lấy phần đầu bị nhổ ra của nữ thần, đồng thời đi về phía trước, mở cái hũ thứ 100.
Anh ta đổ hết.
Ngay sau đó, trong mặt dây chuyền chảy ra là bột màu xám.
Bột nhanh chóng hòa quyện vào formalin bên trong.
Cuối cùng, hình như tan vào trong thân thể của trẻ sơ sinh.
Nhưng Rubio không nhìn lấy một cái.
Anh ta chỉ lùi 2 bước, cả hai tay chắp trước ngực, sau đó cầu nguyện.
Thế nên.
Lần này.
Trong căn phòng đóng chặt, có gió thổi qua.
…..
Đúng rồi, vừa nãy ngài nói, bác sĩ Rubio ở đây, có sở thích bảo tồn trẻ sơ sinh mất?
Đêm khuya.
Thị trấn Hải Phong có bệnh viện tư nhân đầu tiên.
Cao Nghĩa Thịnh nghiêng lệnh dựa vào trước quầy phục vụ, khuôn mặt anh tuấn với nụ cười nghiêm túc.
Anh ta cười nhìn xem cô y tá nhỏ nào đêm nay phụ trách làm nhiệm vụ, giọng nói nhẹ nhàng, ấn tượng như cơn gió xuân.
Cô y tá nhỏ trong mắt đều là ngôi sao nhỏ, hình như bị mỹ nam làm mê hoặc rồi.
Cô ta thần thần bí bí nói.
“Vậy đó! Nhưng chuyện này anh đừng nói ra ngoài, viện trưởng không nói chúng ta không nói… Haizz, thực ra cũng chẳng to tác lắm, bác sĩ Rubio bản thân hình như cũng có bệnh tật, với lại, anh ta cũng không làm việc gì vi phạm pháp luật, bảo tồn trẻ em sơ sinh bị mất cũng là vì nghiên cứu học thuật mà.”
“Đương nhiên, điều quan trọng nhất là, 4h sáng tôi giao ca….”
Môi đỏ như lửa.
Trang điểm đậm như ma quỷ.
Mùi nước hoa cay nồng xộc thẳng vào mũi.
Bộ đồ y tá căng như sắp nứt ra.
Bạn khó có thể tưởng tượng được.
Một người phụ nữ bình thường, mập mạp, thậm chí có phần xấu xí, khi cô ấy làm ra vẻ mặt khiêu gợi với bạn, sẽ mang lại cho bạn bao nhiêu sự kích thích.
Cao Nghĩa Thịnh cảm thấy mình như sắp nổ tung vậy.
Tóm lại,
Cao Nghĩa Thịnh chỉ có thể không ngừng nhắc nhở mình "Mày đang làm việc", "Mày cmn là đang cứu thế giới", chỉ như vậy, anh ta mới có thể tiếp tục giữ nụ cười trên mặt.
Anh ta nói: "Ồ, cô đã đi trực từ 4 giờ sao? Đúng là quá sớm..."
"Đã không còn sớm nữa rồi."
Nữ y tá nũng nịu, như thể thế giới sắp sụp đổ.
Cô ta nghịch nghịch mái tóc chẻ đôi, bĩu môi, nói với giọng ngọt ngào.
"4 giờ trời đã sáng rồi, quán bar cũng sắp đóng cửa, vậy nên chúng ta không cần uống rượu gì cả. Hãy tới công viên bên bờ biển, gần đó có một cái khách sạn, giường nước nhà họ cũng khá thú vị."
Giường nước...
Đôi mắt của Cao Nghĩa Thịnh đột nhiên run rẩy.
"Tôi đang cứu thế giới..."
"Gì cơ?"
Cao Nghĩa Thịnh hít một hơi sâu rồi cười nói: "Không có gì, tôi nói kế hoạch này khá hợp lý."
Khá hợp lý...
Hợp…lý…
Như là đã tưởng tượng ra những thứ không nên tưởng tượng.
Cao Nghĩa Thịnh sáng suốt chuyển sang đề tài khác.
“À, cô vừa nói về bác sĩ Rubio, phòng làm việc của anh ta ở đâu”
Nói đến vấn đề này, nữ y tá bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
Cô ta nhìn Cao Nghĩa Thịnh từ đầu đến chân một cách thận trọng, hỏi với giọng đề phòng: "Anh muốn làm gì?"
Nhìn cảnh này, Cao Nghĩa Thịnh bỗng nhiên nhận ra anh ta đã hơi vội vàng.
"Tôi chỉ tò mò thôi, nếu cô không muốn nói thì thôi, chúng ta cứ nói về những việc sau 4 giờ đi."
Anh ta nắm chặt tay của nữ y tá một cách dịu dàng.
Nụ cười trên khuôn mặt cô ta cũng rạng rỡ hơn.
Đẹp là có thể được tha thứ.
Chịu thôi…
Ai bảo Cao Nghĩa Thịnh lại là một anh chàng đẹp trai cơ chứ!
Nữ y tá nháy mắt, từ từ tiến lại gần Cao Nghĩa Thịnh, dường như muốn tận dụng thời gian làm việc, cùng anh chàng đẹp trai chỉ mới gặp một lần, có một nụ hôn nồng nhiệt..
Đôi môi... càng lúc càng gần hơn...
Và rồi, chúng chạm vào nhau.
Khi hai đôi môi tách nhau ra.
Cao Nghĩa Thịnh tái mặt, trong khi nữ y tá lại có vẻ hồ hởi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất