Chương 5: Vĩnh Tịch Băng Nguyên
Lục Minh không khỏi ngẩng đầu lên, ngay sau đó, ánh mắt của hắn bị tuyết đọng thu hút.
Bởi vì những hạt tuyết này chậm rãi thổi thành hình chữ.
Là chữ Hán.
[Xin chào người chơi tiên sinh.]
[Hoan nghênh đi vào hệ thống phó bản toàn cầu, tiến tới phó bản chi nhánh: Vĩnh tịch băng nguyên.]
[Bởi vì đây là lần đầu tiên ngài tiến vào hệ thống phó bản toàn cầu, thế nên thông tin cá nhân của ngài tạm thời vẫn chưa được mở.]
[Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, ngài sẽ thu hoạch được thân phận người chơi, đồng thời thu hoạch được màn hình thông tin cá nhân, có quyền hạn vào thương thành.]
“Người chơi... Hệ thống phó bản toàn cầu... Phó bản chi nhánh... Vĩnh tịch băng nguyên...”
“Nhiệm vụ chính tuyến, màn hình thông tin cá nhân, Thương thành...”
Có rất nhiều tin tức được đưa ra, cũng có nhiều thắc mắc, nhưng hoa tuyết hiển nhiên không thể nào giải thích tất cả nghi hoặc của Lục Minh được.
Hoa tuyết tiếp tục tạo ra chữ Hán.
[Kiểm tra được người tham gia phó bản, tổng cộng hai vị.]
Hai vị, là chỉ Lục Minh và Hi Vọng.
“Tính cả chó vào luôn sao? Chó mà hoàn thành nhiệm vụ thì cũng thu hoạch được thân phận người chơi à?”
Hoa tuyết không giải thích gì, chỉ tiếp tục phối hợp thành chữ.
[Số lượng tối đa của phó bản là 15 người.]
[Ngài có thể lựa chọn tiếp tục chờ đồng đội, hoặc là bắt đầu nhiệm vụ ngay lập tức! Khi ngài chọn bắt đầu nhiệm vụ thì cửa vào phó bản sẽ đóng lại.]
“Nói cách khác, nếu ta chọn bắt đầu nhiệm vụ thì số người tham gia phó bản này chỉ là hai thôi? Cố định là ta và Hi Vọng?”
Hoa tuyết vẫn không trả lời, nó cũng không ngưng tụ thành chữ nữa, mà chờ đợi Lục Minh lựa chọn.
Lục Minh nhanh chóng đưa ra sự lựa chọn của mình.
[Ngài lựa chọn lập tức bắt đầu nhiệm vụ.]
[Nhiệm vụ đã được phát hành.]
[Nhiệm vụ chính tuyến: Sinh tồn mười lăm ngày.]
[Phần thưởng: 300 điểm kinh nghiệm, 500 điểm du hí tệ.]
(Du hí tệ: Tiền trong trò chơi)
Bốn hàng chữ nhanh chóng hiện ra.
Sau đó, gió thổi tới, hoa tuyết tan biến, xóa sạch mọi dấu vết.
Nếu không phải những chuyện này đều đã khắc sâu trong đầu Lục Minh thì chỉ sợ Lục Minh đã cảm thấy mọi chuyện chỉ là ảo giác, thậm chí là mơ rồi.
Nhưng không phải.
Tất cả đều là thật, đều rất thú vị.
Giống như một trò chơi nhập vai thực sự.
Loại thú vị này thậm chí còn có thể khơi dậy tính năng động chủ quan của Lục Minh.
Hắn bắt đầu phân tích.
“Mấu chốt hiện tại có lẽ là... Nhiệm vụ chính tuyến mà Hoa tuyết vừa nói nhỉ?”
Đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Hắn nhanh chóng loại bỏ hết những tạp niệm ra khỏi đầu, khóa chặt mục tiêu trọng điểm.
"Sinh tồn mười lăm ngày, nhiệm vụ này cũng không tính là khó.”
Gió lạnh thổi qua, mang đi nhiệt độ cơ thể, khiến Lục Minh lạnh run cả người.
Hắn lập tức bổ sung một câu.
"Điều kiện tiên quyết là không ở trong hoàn cảnh này.”
Quần áo trên người Lục Minh cũng không nhiều.
Hắn đang mặc bộ đồ thể thao xuân thu.
Dựa vào giác quan của cơ thể, Lục Minh phán đoán nhiệt độ nơi này chắc khoảng chừng âm 35 độ C. Hắn ngửa đầu nhìn trời, thế giới này đang là buổi trưa, là thời gian có nhiệt độ cao nhất trong ngày.
Giữa trưa, âm 35 độ.
Vậy thì đến tối, nhiệt độ chắc chắn sẽ còn hạ thấp hơn nữa!
Đồng thời, muốn sinh tồn mười lăm ngày thì đồ ăn thức uống cũng là một vấn đề không thể bỏ qua.
Cần nước.
Lục Minh cần nhiên liệu, thời tiết này phải uống nước nóng.
Tất nhiên, còn có những mối uy hiếp khác.
Lục Minh không biết trên thế giới này có sinh vật nào đáng sợ không, nhưng điều này nhất định phải đề phòng.
“Cho dù là muốn nấu nước, hay là đốt lửa sưởi ấm, đề phòng dã thú... thì điều đầu tiên là cần có nơi trú ẩn đã.”
Hắn nhìn xung quanh một chút, sau đó gật đầu.
“Trò chơi này... Ừm, cứ tạm thời gọi nó là trò chơi đi, cũng không cần phải coi giết người là mục đích duy nhất.”
Cách hắn khoảng chừng một ngàn mét, có một túp lều câu cá như ẩn như hiện.
Dựa vào bộ quần áo mà Lục Minh đang mặc, nếu như hắn bị ném vào một nơi trước không có thôn sau không có nhà như thế này, cộng thêm cả chuyện nhiệt độ ở đây, thì mười lăm ngày đủ để hắn đi đầu thai rồi.
Nếu như hệ thống phó bản toàn cầu này có mục đích là giết người, vậy thì nó hoàn toàn có thể làm như thế.
Nhưng mà phía trước lại đột nhiên xuất hiện một chiếc lều câu nhỏ, điều này khiến Lục Minh phủ nhận suy đoán này của mình.
"Không phải tuyệt cảnh."
Hoàn toàn chính xác, không phải tuyệt cảnh.
Vậy là, Lục Minh nhanh chóng tiến lên.
Nhiệt độ bên ngoài thấp đến mức thân thể Lục Minh bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi.
Thế nên, điều hắn cần làm lúc này không phải là suy nghĩ, mà là trực tiếp hành động.
...
Tuyết đọng trên mặt đất không dày.
Hắn giẫm lên tuyết, đi về phía lều câu, vừa đi vừa phán đoán.
“Khoảng chừng năm phút là có thể đến nơi.”
“Cho nên, không có gì nguy hiểm.
Con người là một cỗ máy vô cùng tinh vi.
Thể chất của Lục Minh cũng khỏe hơn người bình thường.
Năm phút, hắn chưa chết vì lạnh được.
Bắt đầu cũng coi như hoàn mỹ.
Hơn nữa, Lục Minh còn có Hi Vọng làm bạn.
Hi Vọng giống như hoàn toàn không sợ hãi nhiệt độ thấp của thế giới này.
Lục Minh vừa cất bước thì Hi Vọng lập tức vẫy đuôi chạy theo. Thỉnh thoảng nó lại lăn lộn trên mặt tuyết, khiến cả người dính đầy tuyết trắng, nhưng mà nó vẫn ngậm chặt miệng, không thè lưỡi ra ngoài.
Nó cũng biết cách giữ ấm cơ thể.
Bởi vì, Hi Vọng là một con chó già rất thông minh...
Bởi vì những hạt tuyết này chậm rãi thổi thành hình chữ.
Là chữ Hán.
[Xin chào người chơi tiên sinh.]
[Hoan nghênh đi vào hệ thống phó bản toàn cầu, tiến tới phó bản chi nhánh: Vĩnh tịch băng nguyên.]
[Bởi vì đây là lần đầu tiên ngài tiến vào hệ thống phó bản toàn cầu, thế nên thông tin cá nhân của ngài tạm thời vẫn chưa được mở.]
[Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, ngài sẽ thu hoạch được thân phận người chơi, đồng thời thu hoạch được màn hình thông tin cá nhân, có quyền hạn vào thương thành.]
“Người chơi... Hệ thống phó bản toàn cầu... Phó bản chi nhánh... Vĩnh tịch băng nguyên...”
“Nhiệm vụ chính tuyến, màn hình thông tin cá nhân, Thương thành...”
Có rất nhiều tin tức được đưa ra, cũng có nhiều thắc mắc, nhưng hoa tuyết hiển nhiên không thể nào giải thích tất cả nghi hoặc của Lục Minh được.
Hoa tuyết tiếp tục tạo ra chữ Hán.
[Kiểm tra được người tham gia phó bản, tổng cộng hai vị.]
Hai vị, là chỉ Lục Minh và Hi Vọng.
“Tính cả chó vào luôn sao? Chó mà hoàn thành nhiệm vụ thì cũng thu hoạch được thân phận người chơi à?”
Hoa tuyết không giải thích gì, chỉ tiếp tục phối hợp thành chữ.
[Số lượng tối đa của phó bản là 15 người.]
[Ngài có thể lựa chọn tiếp tục chờ đồng đội, hoặc là bắt đầu nhiệm vụ ngay lập tức! Khi ngài chọn bắt đầu nhiệm vụ thì cửa vào phó bản sẽ đóng lại.]
“Nói cách khác, nếu ta chọn bắt đầu nhiệm vụ thì số người tham gia phó bản này chỉ là hai thôi? Cố định là ta và Hi Vọng?”
Hoa tuyết vẫn không trả lời, nó cũng không ngưng tụ thành chữ nữa, mà chờ đợi Lục Minh lựa chọn.
Lục Minh nhanh chóng đưa ra sự lựa chọn của mình.
[Ngài lựa chọn lập tức bắt đầu nhiệm vụ.]
[Nhiệm vụ đã được phát hành.]
[Nhiệm vụ chính tuyến: Sinh tồn mười lăm ngày.]
[Phần thưởng: 300 điểm kinh nghiệm, 500 điểm du hí tệ.]
(Du hí tệ: Tiền trong trò chơi)
Bốn hàng chữ nhanh chóng hiện ra.
Sau đó, gió thổi tới, hoa tuyết tan biến, xóa sạch mọi dấu vết.
Nếu không phải những chuyện này đều đã khắc sâu trong đầu Lục Minh thì chỉ sợ Lục Minh đã cảm thấy mọi chuyện chỉ là ảo giác, thậm chí là mơ rồi.
Nhưng không phải.
Tất cả đều là thật, đều rất thú vị.
Giống như một trò chơi nhập vai thực sự.
Loại thú vị này thậm chí còn có thể khơi dậy tính năng động chủ quan của Lục Minh.
Hắn bắt đầu phân tích.
“Mấu chốt hiện tại có lẽ là... Nhiệm vụ chính tuyến mà Hoa tuyết vừa nói nhỉ?”
Đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Hắn nhanh chóng loại bỏ hết những tạp niệm ra khỏi đầu, khóa chặt mục tiêu trọng điểm.
"Sinh tồn mười lăm ngày, nhiệm vụ này cũng không tính là khó.”
Gió lạnh thổi qua, mang đi nhiệt độ cơ thể, khiến Lục Minh lạnh run cả người.
Hắn lập tức bổ sung một câu.
"Điều kiện tiên quyết là không ở trong hoàn cảnh này.”
Quần áo trên người Lục Minh cũng không nhiều.
Hắn đang mặc bộ đồ thể thao xuân thu.
Dựa vào giác quan của cơ thể, Lục Minh phán đoán nhiệt độ nơi này chắc khoảng chừng âm 35 độ C. Hắn ngửa đầu nhìn trời, thế giới này đang là buổi trưa, là thời gian có nhiệt độ cao nhất trong ngày.
Giữa trưa, âm 35 độ.
Vậy thì đến tối, nhiệt độ chắc chắn sẽ còn hạ thấp hơn nữa!
Đồng thời, muốn sinh tồn mười lăm ngày thì đồ ăn thức uống cũng là một vấn đề không thể bỏ qua.
Cần nước.
Lục Minh cần nhiên liệu, thời tiết này phải uống nước nóng.
Tất nhiên, còn có những mối uy hiếp khác.
Lục Minh không biết trên thế giới này có sinh vật nào đáng sợ không, nhưng điều này nhất định phải đề phòng.
“Cho dù là muốn nấu nước, hay là đốt lửa sưởi ấm, đề phòng dã thú... thì điều đầu tiên là cần có nơi trú ẩn đã.”
Hắn nhìn xung quanh một chút, sau đó gật đầu.
“Trò chơi này... Ừm, cứ tạm thời gọi nó là trò chơi đi, cũng không cần phải coi giết người là mục đích duy nhất.”
Cách hắn khoảng chừng một ngàn mét, có một túp lều câu cá như ẩn như hiện.
Dựa vào bộ quần áo mà Lục Minh đang mặc, nếu như hắn bị ném vào một nơi trước không có thôn sau không có nhà như thế này, cộng thêm cả chuyện nhiệt độ ở đây, thì mười lăm ngày đủ để hắn đi đầu thai rồi.
Nếu như hệ thống phó bản toàn cầu này có mục đích là giết người, vậy thì nó hoàn toàn có thể làm như thế.
Nhưng mà phía trước lại đột nhiên xuất hiện một chiếc lều câu nhỏ, điều này khiến Lục Minh phủ nhận suy đoán này của mình.
"Không phải tuyệt cảnh."
Hoàn toàn chính xác, không phải tuyệt cảnh.
Vậy là, Lục Minh nhanh chóng tiến lên.
Nhiệt độ bên ngoài thấp đến mức thân thể Lục Minh bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi.
Thế nên, điều hắn cần làm lúc này không phải là suy nghĩ, mà là trực tiếp hành động.
...
Tuyết đọng trên mặt đất không dày.
Hắn giẫm lên tuyết, đi về phía lều câu, vừa đi vừa phán đoán.
“Khoảng chừng năm phút là có thể đến nơi.”
“Cho nên, không có gì nguy hiểm.
Con người là một cỗ máy vô cùng tinh vi.
Thể chất của Lục Minh cũng khỏe hơn người bình thường.
Năm phút, hắn chưa chết vì lạnh được.
Bắt đầu cũng coi như hoàn mỹ.
Hơn nữa, Lục Minh còn có Hi Vọng làm bạn.
Hi Vọng giống như hoàn toàn không sợ hãi nhiệt độ thấp của thế giới này.
Lục Minh vừa cất bước thì Hi Vọng lập tức vẫy đuôi chạy theo. Thỉnh thoảng nó lại lăn lộn trên mặt tuyết, khiến cả người dính đầy tuyết trắng, nhưng mà nó vẫn ngậm chặt miệng, không thè lưỡi ra ngoài.
Nó cũng biết cách giữ ấm cơ thể.
Bởi vì, Hi Vọng là một con chó già rất thông minh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất