Người Đàn Ông Tôi Theo Đuổi 7 Năm Yêu Người Khác Rồi
Chương 34
Về đến nhà, Trương Phong Hòa vẫn không quên nhìn xung quanh một lát, nhìn cửa cách vách vẫn đóng như cũ, Trương Phong Hoà thở dài, xoay người trở về phòng. Buổi tối tán gẫu cùng Triệu Lệ, cậu do dự hỏi:"Lệ Lệ, mày có biết Phùng Dã còn ở thành phố A không?"
"Cái gì?" Triệu Lệ cho rằng mình nghe lầm, "Mày hỏi thăm về Phùng Dã à? Anh ta không ở thành phố A thì ở đâu?"
Triệu Lệ cũng không biết nơi ở Phùng Dã.
Trương Phong Hòa nghĩ nghĩ, vẫn là đem những nghi vấn kể cho Triệu Lệ nghe. Triệu Lệ nghe xong, hỏi:"Mày dám chắc người đó là Phùng Dã?"
Trương Phong Hoà chắc chắn người đó là Phùng Dã. Người khác cậu có thể nhận sai, nhưng riêng Phùng Dã, cậu chưa bao giờ sai. Phùng Dã, hắn không có khả năng nhận sai. Trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn đợi Phùng Dã xuất hiện lần nữa, muốn hỏi hắn tại sao lại theo dõi mình, nhưng từ ngày đó, Phùng Dã cũng không xuất hiện. Triệu Lệ cũng không thấy hắn. Trương Phong Hoà đã nhắn WeChat, nhưng vẫn không thấy hồi âm.
Vốn định nhờ Triệu Lệ gọi Dương Thích hỗ trợ hỏi thăm, nhưng khi nhắc đến Dương Thích, Triệu Lệ trầm mặc. Trương Phong Hòa nhận thấy được hai người xảy ra chuyện, chần chờ nói:"2 người trục trặc à?"
"Còn có thể thế nào, rã rồi!" Triệu Lệ bình thản.
Ngày hôm đó Triệu Lệ trở về cãi nhau 1 trận với Dương Thích, tan rã trong không vui, cũng không liên lạc với nhau. Triệu Lệ sống rất tốt, tuy những ngày đầu có chút không quen, nhưng mau chóng khôi phục, tiếp tục chơi đùa như những ngày trước. Thiếu Dương Thích, hắn vẫn có ong bướm vây quanh, việc gì phải sầu não?
Huống hồ hắn cùng Dương Thích, cũng đâu phải là 1 mối quan hệ thật sự.
Triệu Lệ nghĩ thông suốt, cũng không như năm đó, bị Dương Thích vứt bỏ đau lòng muốn chết. Trương Phong Hoà nghĩ đến Triệu Lệ năm đó 2 mắt đẫm lệ khóc lóc, hiện tại lại có thể ung dung bình thản, không khỏi cảm thấy thời gian thật sự có thể thay đổi một người.
Lần này đến thành phố A công tác, đồng hành cùng Trương Phong Hoà còn có Từ Ảnh. Vì lần này hợp tác với Phùng thị, nên công ty rất coi trọng. Nhưng mà đến thành phố A ngày đầu tiên, Từ Ảnh liền phát sốt ngã bệnh, vì không để chậm trễ công việc, Trương Phong Hoà đi một mình đến tập đoàn Phùng thị.
Đến Phùng thị, Trương Phong Hòa có chút không được tự nhiên. Cậu biết Phùng thị cùng Phùng Dã đương nhiên có quan hệ, hơn nữa người đứng đầu tập đoàn là anh trai Phùng Dã - Phùng Dạng. May mắn cậu chỉ đại diện công ty đến hợp tác làm ăn nhỏ, không đến mức phải gặp ông chủ. Hít sâu một hơi, bước vào cửa.
Đi đến quầy lễ tân, đang định nói ý định đến, bả vai bị người nhẹ nhàng vỗ vỗ, Trương Phong Hòa quay đầu lại nhìn, phút chốc ngẩn người.
Thật là càng sợ càng dễ gặp.
Người nọ cười nói:"Là cậu thật à, Trương Phong Hoà?"
Trương Phong Hòa cười cười, duỗi tay nói: "Phùng tổng, chào ngài!"
Khách khí đến lạ.
Phùng Dạng sửng sốt, nhìn Trương Phong Hoà thân mặc tây trang cầm cặp công văn, liền hiểu ra:"Đến vì công việc à?"
Nói xong cũng mặc kệ Trương Phong Hòa không được tự nhiên, bắt lấy tay đối phương, kéo vào trong thang máy chuyên dụng cho chủ tịch. Không quen cùng người lạ tiếp xúc Trương Phong Hoà bỗng chốc xấu hổ, không nghĩ Phùng Dạng tự nhiên như vậy.
Thang máy đến tầng cao nhất rồi dừng lại, Phùng Dạng đưa Trương Phong Hoà đến văn phòng. Cởi caravat xuống, Phùng Dạng ngồi xuống sofa, cười cười, bảo Trương Phong Hoà đừng câu nệ. Thư ký đem trà ngon vào tiếp khách, nhìn chủ tịch ngày thường trầm ổn giờ lại thoải mái trước mặt người lạ, có chút ngạc nhiên. Đi ra ngoài, biết ý đóng cửa lại.
Trương Phong Hoà không biết rõ về Phùng Dạng, chỉ có thể cùng Phùng Dã nói về công việc. Nói đến công việc, Phùng Dạng thu hồi thái độ tươi cười, cũng không vì Trương Phong Hoà mà nhẹ tay.
2 người ngồi trong văn phòng nói chuyện đến trưa, khi việc ký kết còn chưa rõ ràng, Phùng Dạng lại nói:"Tôi xem thời gian không còn sớm, hay chúng ta đi ăn cơm nhé."
Trương Phong Hoà không thể từ chối. Trong thang máy, Trương Phong Hoà hướng Phùng Dạng nói cảm ơn. Vốn dĩ hợp tác lần này không đủ tư cách có thể đàm phán với Phùng Dạng, hiện tại đã đến nơi rồi, Trương Phong Hoà chỉ có thể nói cám ơn.
Phùng Dạng nhìn Trương Phong Hòa, vui vẻ nói:"Đều là người một nhà, khách khí làm gì."
"......" Trương Phong Hoà biết Phùng Dạng hiểu lầm, vội giải thích:"Tôi cùng Phùng Dã không phải quan hệ như mọi người tưởng đâu ạ."
Phùng Dạng đi vào thang máy, cũng không có phản ứng gì với lời giải thích của Trương Phong Hoà. "Thằng em trai ngốc của tôi chạy đến thành phố S là vì cậu, còn nói 2 người không có quan hệ sao?"
"Cái gì?" Trương Phong Hòa tâm run lên.
Tuy biết đêm hôm đó khẳng định là Phùng Dã, nhưng không nhìn rõ được mặt đối phương, Trương Phong Hoà cũng không dám chắc chắn nhiều là hắn. Mà bây giờ lại nghe Phùng Dạng nói Phùng Dã đã đến thành phố S, Trương Phong Hoà càng chắc chắn suy đoán của mình.
Quãng thời gian ngồi ăn cơm, Trương Phong Hòa đều thất thần. Nghĩ đến chuyện Phùng Dã, tâm càng hoảng. Phùng Dạng thu hết vào mắt, nhưng không nói gì, chỉ yên lặng lái xe đưa cậu về.
Trở lại khách sạn, Từ Ảnh cũng vừa vặn từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Trương Phong Hòa liền tò mò hỏi: "Vừa rồi là anh chàng đẹp trai nào đưa cậu về vậy?"
Trương Phong Hòa sửng sốt, mới biết Từ Ảnh hỏi là Phùng Dạng. "À, là bạn của tôi."
"Bạn?"Từ Ảnh cười ám muội:"Xe bạn cậu lái cũng xa xỉ lắm đó?"
Nghe Từ Ảnh nói, Trương Phong Hòa có chút khó chịu, cậu buồn bực nói: "Cậu nói gì vậy?"
Trong giọng nói đậm vị chua:"Lớn lên đẹp trai như thế, có nhiều tài nguyên như vậy, hèn gì không muốn tôi giới thiệu bạn."
Dứt lời, bước vào phòng mình. Nghe cửa phòng đóng lại, Trương Phong Hoà sững sờ, Từ Ảnh nói như vậy là có ý gì?
Hôm sau, Từ Ảnh hết bệnh rồi, liền cùng Trương Phong Hoà đến Phùng thị. Gặp được Phùng Dạng người hôm qua lái xe đưa Trương Phong Hoà trở về, mới biết được người này là chủ tịch tập đoàn Phùng thị. Ngay lập tức y tò mò về Trương Phong Hoà, y cũng phát hiện thái độ của Phùng Dạng đối Trương Phong Hoà rất khác với mọi người. Y có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Trương Phong Hòa thế nhưng lại quen biết rộng như vậy.
Hợp tác vô cùng thuận lợi, ký kết cũng hoàn thành, rốt cuộc cũng đàm phán thành công với Phùng thị, cậu nhẹ nhõm thở một hơi. Lúc sau ở lại thành phố A 2 ngày, cùng Triệu Lệ uống rượu nói chuyện phiếm, sau lại tốt bụng đưa Từ Ảnh đi chơi khắp thành phố A, đến lúc trở về sức lực cũng không còn.
Cậu ngồi ở sofa phòng khách, mới vừa buông hành lý, quần áo cũng không thay, ngồi yên ở đó. Cậu đầu óc hôn hôn trầm trầm, thân thể mềm như bông, cả người lười biếng dựa vào sofa, giây tiếp theo có thể ngủ rồi. Nhưng chính vào lúc cậu chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, bên cạnh truyền đến động tĩnh làm cậu tỉnh táo.
Ngoài cửa có tiếng chìa khoá mở cửa.
Tuy rằng tiếng rất nhỏ, nhưng vào giữa đêm thì vẫn nghe được. Hiện tại là 1 giờ sáng, Trương Phong Hòa đột nhiên ngồi dậy, đôi mắt khép hờ, nửa tỉnh nửa mê đứng dậy, đi mở cửa, nhìn bóng người mờ nhạt dưới ánh đèn,"Phùng Dã, anh cuối cùng cũng xuất hiện."
Lạch cạch một tiếng, chìa khóa rơi xuống đất phát ra tiếng vang.
Bóng người đằng kia đứng yên, chậm chạp không chịu xoay người. Trương Phong Hòa đi ra phía trước, nhặt chìa khoá, đưa cho người trước mặt. Người nọ lại không chịu duỗi tay tiếp, chỉ đưa lưng về phía Trương Phong Hòa.
Trương Phong Hòa buồn ngủ nhìn thấy Phùng Dã lập tức tỉnh táo, cậu lạnh mặt bước về phía trước, vừa vặn đứng trước mặt Phùng Dã, làm đối phương buộc phải nhìn thẳng cậu.
Phùng Dã có thể cảm giác được Trương Phong Hòa tới gần, hô hấp cứng lại, cả người cứng ngắc, muốn trốn cũng không có chỗ nấp. Hắn không nghĩ trễ thế này Trương Phong Hoà vẫn chưa ngủ. Từ lần bị Trương Phong Hoà phát hiện, hắn vẫn luôn trốn ở khách sạn, hôm nay mới trở về. Còn cố ý chọn khuya như vậy mới về, nào ngờ lại bị Trương Phong Hoà bắt được.
Chìa khóa rơi trên mặt đất, hệt như tâm hắn cũng chìm vào đáy biển.
Hắn thầm nghĩ, xong rồi.
Lần này Trương Phong Hoà sẽ phát hiện hắn thật sự theo dõi cậu, nhìn trộm cậu, thậm chí còn dọn đến bên cạnh. Phùng Dã cảm thấy ai biết cũng sẽ tức giận, huống hồ là Trương Phong Hoà.
2 người lẳng lặng đứng yên tại chỗ, không ai nói lên tiếng, không khí có chút trầm mặc, cuối cùng vẫn là Trương Phong Hòa mở miệng trước. Cậu nói:"Phùng Dã, không phải anh nên giải thích sao?"
Phùng Dã không thể nào giải thích. Hắn cảm thấy dù mình có nói gì cũng là xảo ngôn, hắn chỉ tham lam nhìn Trương Phong Hoà, không né tránh, trong mắt đầy nhớ nhung. Mấy ngày này, hắn chỉ có thể lẳng lặng đứng nhìn Trương Phong Hoà từ xa, hắn nhớ không rõ mình đã bao lâu không được gần gũi cậu rồi.
Hắn nhớ nhung mặc kệ mọi thứ. Người trước mặt này trước kia là của hắn, lại tự mình đánh mất.
Trương Phong Hoà bỏ qua ánh mắt nóng bỏng của Phùng Dã, quay đầu đi, nói:"Phùng Dã, tôi cứ nghĩ cùng anh nói rõ ràng rồi, anh đừng làm ra những chuyện làm người bối rối nữa."
Cậu cho rằng chính mình đã thoát khỏi Phùng Dã, nhưng giờ nhận ra cậu đã lầm. Phùng Dã vẫn chưa từ bỏ hy vọng. Cậu không phải Phùng Dã, cậu không thể làm những hành động trước kia như Phùng Dã, rõ ràng không thích lại còn muốn lên giường. Cậu biết bản thân khó mà tiếp nhận lại Phùng Dã, cho nên ngay từ đầu liền từ chối Phùng Dã theo đuổi, không cho đối phương một chút hy vọng.
Đáng tiếc hiện tại Phùng Dã giống hệt cậu như xưa, ngốc đến đáng thương.
Nếu trước kia Trương Phong Hoà còn hoài nghi, nhưng hiện tại cậu có thể tin, Phùng Dã thật sự yêu cậu. Nếu không phải vì yêu, sẽ không làm đủ chuyện hèn mọn như vậy.
Bởi vì yêu, mới có thể tình nguyện trốn tránh không thấy, cũng muốn yên lặng bảo hộ đối phương.
Mai và mốt mình có thể rất bận nên giờ tranh thủ làm up luôn ^_^
Sao chương này có chút đau lòng vì bạn Dã vậy nhỉ
"Cái gì?" Triệu Lệ cho rằng mình nghe lầm, "Mày hỏi thăm về Phùng Dã à? Anh ta không ở thành phố A thì ở đâu?"
Triệu Lệ cũng không biết nơi ở Phùng Dã.
Trương Phong Hòa nghĩ nghĩ, vẫn là đem những nghi vấn kể cho Triệu Lệ nghe. Triệu Lệ nghe xong, hỏi:"Mày dám chắc người đó là Phùng Dã?"
Trương Phong Hoà chắc chắn người đó là Phùng Dã. Người khác cậu có thể nhận sai, nhưng riêng Phùng Dã, cậu chưa bao giờ sai. Phùng Dã, hắn không có khả năng nhận sai. Trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn đợi Phùng Dã xuất hiện lần nữa, muốn hỏi hắn tại sao lại theo dõi mình, nhưng từ ngày đó, Phùng Dã cũng không xuất hiện. Triệu Lệ cũng không thấy hắn. Trương Phong Hoà đã nhắn WeChat, nhưng vẫn không thấy hồi âm.
Vốn định nhờ Triệu Lệ gọi Dương Thích hỗ trợ hỏi thăm, nhưng khi nhắc đến Dương Thích, Triệu Lệ trầm mặc. Trương Phong Hòa nhận thấy được hai người xảy ra chuyện, chần chờ nói:"2 người trục trặc à?"
"Còn có thể thế nào, rã rồi!" Triệu Lệ bình thản.
Ngày hôm đó Triệu Lệ trở về cãi nhau 1 trận với Dương Thích, tan rã trong không vui, cũng không liên lạc với nhau. Triệu Lệ sống rất tốt, tuy những ngày đầu có chút không quen, nhưng mau chóng khôi phục, tiếp tục chơi đùa như những ngày trước. Thiếu Dương Thích, hắn vẫn có ong bướm vây quanh, việc gì phải sầu não?
Huống hồ hắn cùng Dương Thích, cũng đâu phải là 1 mối quan hệ thật sự.
Triệu Lệ nghĩ thông suốt, cũng không như năm đó, bị Dương Thích vứt bỏ đau lòng muốn chết. Trương Phong Hoà nghĩ đến Triệu Lệ năm đó 2 mắt đẫm lệ khóc lóc, hiện tại lại có thể ung dung bình thản, không khỏi cảm thấy thời gian thật sự có thể thay đổi một người.
Lần này đến thành phố A công tác, đồng hành cùng Trương Phong Hoà còn có Từ Ảnh. Vì lần này hợp tác với Phùng thị, nên công ty rất coi trọng. Nhưng mà đến thành phố A ngày đầu tiên, Từ Ảnh liền phát sốt ngã bệnh, vì không để chậm trễ công việc, Trương Phong Hoà đi một mình đến tập đoàn Phùng thị.
Đến Phùng thị, Trương Phong Hòa có chút không được tự nhiên. Cậu biết Phùng thị cùng Phùng Dã đương nhiên có quan hệ, hơn nữa người đứng đầu tập đoàn là anh trai Phùng Dã - Phùng Dạng. May mắn cậu chỉ đại diện công ty đến hợp tác làm ăn nhỏ, không đến mức phải gặp ông chủ. Hít sâu một hơi, bước vào cửa.
Đi đến quầy lễ tân, đang định nói ý định đến, bả vai bị người nhẹ nhàng vỗ vỗ, Trương Phong Hòa quay đầu lại nhìn, phút chốc ngẩn người.
Thật là càng sợ càng dễ gặp.
Người nọ cười nói:"Là cậu thật à, Trương Phong Hoà?"
Trương Phong Hòa cười cười, duỗi tay nói: "Phùng tổng, chào ngài!"
Khách khí đến lạ.
Phùng Dạng sửng sốt, nhìn Trương Phong Hoà thân mặc tây trang cầm cặp công văn, liền hiểu ra:"Đến vì công việc à?"
Nói xong cũng mặc kệ Trương Phong Hòa không được tự nhiên, bắt lấy tay đối phương, kéo vào trong thang máy chuyên dụng cho chủ tịch. Không quen cùng người lạ tiếp xúc Trương Phong Hoà bỗng chốc xấu hổ, không nghĩ Phùng Dạng tự nhiên như vậy.
Thang máy đến tầng cao nhất rồi dừng lại, Phùng Dạng đưa Trương Phong Hoà đến văn phòng. Cởi caravat xuống, Phùng Dạng ngồi xuống sofa, cười cười, bảo Trương Phong Hoà đừng câu nệ. Thư ký đem trà ngon vào tiếp khách, nhìn chủ tịch ngày thường trầm ổn giờ lại thoải mái trước mặt người lạ, có chút ngạc nhiên. Đi ra ngoài, biết ý đóng cửa lại.
Trương Phong Hoà không biết rõ về Phùng Dạng, chỉ có thể cùng Phùng Dã nói về công việc. Nói đến công việc, Phùng Dạng thu hồi thái độ tươi cười, cũng không vì Trương Phong Hoà mà nhẹ tay.
2 người ngồi trong văn phòng nói chuyện đến trưa, khi việc ký kết còn chưa rõ ràng, Phùng Dạng lại nói:"Tôi xem thời gian không còn sớm, hay chúng ta đi ăn cơm nhé."
Trương Phong Hoà không thể từ chối. Trong thang máy, Trương Phong Hoà hướng Phùng Dạng nói cảm ơn. Vốn dĩ hợp tác lần này không đủ tư cách có thể đàm phán với Phùng Dạng, hiện tại đã đến nơi rồi, Trương Phong Hoà chỉ có thể nói cám ơn.
Phùng Dạng nhìn Trương Phong Hòa, vui vẻ nói:"Đều là người một nhà, khách khí làm gì."
"......" Trương Phong Hoà biết Phùng Dạng hiểu lầm, vội giải thích:"Tôi cùng Phùng Dã không phải quan hệ như mọi người tưởng đâu ạ."
Phùng Dạng đi vào thang máy, cũng không có phản ứng gì với lời giải thích của Trương Phong Hoà. "Thằng em trai ngốc của tôi chạy đến thành phố S là vì cậu, còn nói 2 người không có quan hệ sao?"
"Cái gì?" Trương Phong Hòa tâm run lên.
Tuy biết đêm hôm đó khẳng định là Phùng Dã, nhưng không nhìn rõ được mặt đối phương, Trương Phong Hoà cũng không dám chắc chắn nhiều là hắn. Mà bây giờ lại nghe Phùng Dạng nói Phùng Dã đã đến thành phố S, Trương Phong Hoà càng chắc chắn suy đoán của mình.
Quãng thời gian ngồi ăn cơm, Trương Phong Hòa đều thất thần. Nghĩ đến chuyện Phùng Dã, tâm càng hoảng. Phùng Dạng thu hết vào mắt, nhưng không nói gì, chỉ yên lặng lái xe đưa cậu về.
Trở lại khách sạn, Từ Ảnh cũng vừa vặn từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Trương Phong Hòa liền tò mò hỏi: "Vừa rồi là anh chàng đẹp trai nào đưa cậu về vậy?"
Trương Phong Hòa sửng sốt, mới biết Từ Ảnh hỏi là Phùng Dạng. "À, là bạn của tôi."
"Bạn?"Từ Ảnh cười ám muội:"Xe bạn cậu lái cũng xa xỉ lắm đó?"
Nghe Từ Ảnh nói, Trương Phong Hòa có chút khó chịu, cậu buồn bực nói: "Cậu nói gì vậy?"
Trong giọng nói đậm vị chua:"Lớn lên đẹp trai như thế, có nhiều tài nguyên như vậy, hèn gì không muốn tôi giới thiệu bạn."
Dứt lời, bước vào phòng mình. Nghe cửa phòng đóng lại, Trương Phong Hoà sững sờ, Từ Ảnh nói như vậy là có ý gì?
Hôm sau, Từ Ảnh hết bệnh rồi, liền cùng Trương Phong Hoà đến Phùng thị. Gặp được Phùng Dạng người hôm qua lái xe đưa Trương Phong Hoà trở về, mới biết được người này là chủ tịch tập đoàn Phùng thị. Ngay lập tức y tò mò về Trương Phong Hoà, y cũng phát hiện thái độ của Phùng Dạng đối Trương Phong Hoà rất khác với mọi người. Y có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Trương Phong Hòa thế nhưng lại quen biết rộng như vậy.
Hợp tác vô cùng thuận lợi, ký kết cũng hoàn thành, rốt cuộc cũng đàm phán thành công với Phùng thị, cậu nhẹ nhõm thở một hơi. Lúc sau ở lại thành phố A 2 ngày, cùng Triệu Lệ uống rượu nói chuyện phiếm, sau lại tốt bụng đưa Từ Ảnh đi chơi khắp thành phố A, đến lúc trở về sức lực cũng không còn.
Cậu ngồi ở sofa phòng khách, mới vừa buông hành lý, quần áo cũng không thay, ngồi yên ở đó. Cậu đầu óc hôn hôn trầm trầm, thân thể mềm như bông, cả người lười biếng dựa vào sofa, giây tiếp theo có thể ngủ rồi. Nhưng chính vào lúc cậu chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, bên cạnh truyền đến động tĩnh làm cậu tỉnh táo.
Ngoài cửa có tiếng chìa khoá mở cửa.
Tuy rằng tiếng rất nhỏ, nhưng vào giữa đêm thì vẫn nghe được. Hiện tại là 1 giờ sáng, Trương Phong Hòa đột nhiên ngồi dậy, đôi mắt khép hờ, nửa tỉnh nửa mê đứng dậy, đi mở cửa, nhìn bóng người mờ nhạt dưới ánh đèn,"Phùng Dã, anh cuối cùng cũng xuất hiện."
Lạch cạch một tiếng, chìa khóa rơi xuống đất phát ra tiếng vang.
Bóng người đằng kia đứng yên, chậm chạp không chịu xoay người. Trương Phong Hòa đi ra phía trước, nhặt chìa khoá, đưa cho người trước mặt. Người nọ lại không chịu duỗi tay tiếp, chỉ đưa lưng về phía Trương Phong Hòa.
Trương Phong Hòa buồn ngủ nhìn thấy Phùng Dã lập tức tỉnh táo, cậu lạnh mặt bước về phía trước, vừa vặn đứng trước mặt Phùng Dã, làm đối phương buộc phải nhìn thẳng cậu.
Phùng Dã có thể cảm giác được Trương Phong Hòa tới gần, hô hấp cứng lại, cả người cứng ngắc, muốn trốn cũng không có chỗ nấp. Hắn không nghĩ trễ thế này Trương Phong Hoà vẫn chưa ngủ. Từ lần bị Trương Phong Hoà phát hiện, hắn vẫn luôn trốn ở khách sạn, hôm nay mới trở về. Còn cố ý chọn khuya như vậy mới về, nào ngờ lại bị Trương Phong Hoà bắt được.
Chìa khóa rơi trên mặt đất, hệt như tâm hắn cũng chìm vào đáy biển.
Hắn thầm nghĩ, xong rồi.
Lần này Trương Phong Hoà sẽ phát hiện hắn thật sự theo dõi cậu, nhìn trộm cậu, thậm chí còn dọn đến bên cạnh. Phùng Dã cảm thấy ai biết cũng sẽ tức giận, huống hồ là Trương Phong Hoà.
2 người lẳng lặng đứng yên tại chỗ, không ai nói lên tiếng, không khí có chút trầm mặc, cuối cùng vẫn là Trương Phong Hòa mở miệng trước. Cậu nói:"Phùng Dã, không phải anh nên giải thích sao?"
Phùng Dã không thể nào giải thích. Hắn cảm thấy dù mình có nói gì cũng là xảo ngôn, hắn chỉ tham lam nhìn Trương Phong Hoà, không né tránh, trong mắt đầy nhớ nhung. Mấy ngày này, hắn chỉ có thể lẳng lặng đứng nhìn Trương Phong Hoà từ xa, hắn nhớ không rõ mình đã bao lâu không được gần gũi cậu rồi.
Hắn nhớ nhung mặc kệ mọi thứ. Người trước mặt này trước kia là của hắn, lại tự mình đánh mất.
Trương Phong Hoà bỏ qua ánh mắt nóng bỏng của Phùng Dã, quay đầu đi, nói:"Phùng Dã, tôi cứ nghĩ cùng anh nói rõ ràng rồi, anh đừng làm ra những chuyện làm người bối rối nữa."
Cậu cho rằng chính mình đã thoát khỏi Phùng Dã, nhưng giờ nhận ra cậu đã lầm. Phùng Dã vẫn chưa từ bỏ hy vọng. Cậu không phải Phùng Dã, cậu không thể làm những hành động trước kia như Phùng Dã, rõ ràng không thích lại còn muốn lên giường. Cậu biết bản thân khó mà tiếp nhận lại Phùng Dã, cho nên ngay từ đầu liền từ chối Phùng Dã theo đuổi, không cho đối phương một chút hy vọng.
Đáng tiếc hiện tại Phùng Dã giống hệt cậu như xưa, ngốc đến đáng thương.
Nếu trước kia Trương Phong Hoà còn hoài nghi, nhưng hiện tại cậu có thể tin, Phùng Dã thật sự yêu cậu. Nếu không phải vì yêu, sẽ không làm đủ chuyện hèn mọn như vậy.
Bởi vì yêu, mới có thể tình nguyện trốn tránh không thấy, cũng muốn yên lặng bảo hộ đối phương.
Mai và mốt mình có thể rất bận nên giờ tranh thủ làm up luôn ^_^
Sao chương này có chút đau lòng vì bạn Dã vậy nhỉ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất