Chương 49: Phiên ngoại 1: Người có lòng
Edit: Hân
Beta: LP
.......
Chỉ cảm nhận được từ hàng chân mày nhưng lại không nhìn thấy được bằng ánh mắt, tựa như đã là sự trần trụi trực tiếp nhất – Lâm Tịch, “Người có lòng”.
Đến lần thứ ba gõ cửa, Lâm Chu Độ bị gió lạnh thổi qua run rẩy hắt xì một cái.
Sếp Tạ sao thế không biết. Cậu tới đây là muốn lên giường với anh chứ đâu phải để quảng cáo. Chẳng lẽ còn cần cậu phải chạy đến biệt thự những ba lần để tỏ lòng thành nữa hay sao?
Lâm Chu Độ dựng cổ áo khoác ngoài lên che chắn gương mặt bị gió lạnh thổi cho tê cóng. Lúc mua chiếc áo này, cậu chỉ nghĩ mặc vào cũng đẹp nhưng lại quên mất nhiệt độ bên ngoài hiện giờ. Không biết trong nhà sếp Tạ có máy sưởi hay không? Nếu không có thì cậu đi về đây.
Nếu không cậu sẽ chết cóng mất, còn làm được trò trống gì nữa.
Đến tận bây giờ Lâm Chu Độ vẫn chưa nói được lời nào với vị sếp Tạ kia. Cậu đã gửi tin nhắn cho đối phương rồi, địa chỉ là do trợ lý của sếp Tạ cung cấp, thậm chí trong tin nhắn còn chẳng có thời gian hẹn gặp. Nhưng Lâm Chu Độ không biết nên đến vào lúc nào. Ở nhà, cậu đã xem lịch chọn ngày không biết bao nhiêu lần, dường như ngày nào cũng không phải là ngày hoàng đạo để lên giường với ông chủ. Thế nhưng cơ hội chẳng chịu chờ đợi người. Cậu đâu thể cứ tiếp tục trốn tránh hiện thực kéo dài thời gian mãi như vậy được. Kết quả là hôm nay cậu nghĩ thôi thì cứ để thuận theo tự nhiên đi. Trước khi bước chân ra cửa cậu mới sực nhớ ra hình như lịch hoàng đạo viết về ngày hôm nay là: Thích hợp đưa tang.
Lâm Chu Độ cảm thấy mình không nên quá mê tín như vậy. Câu này cũng không nhất định là điềm báo mình ra ngoài sẽ chết vì lạnh cóng. Nhỡ đâu là một lúc nữa sẽ chết trên giường thì sao?
Cuối cùng phía trước cũng có tiếng động vang lên. Lâm Chu Độ ngẩng đầu lên nhìn thử, cửa đã mở.
“Vào đi.” Sếp Tạ nói.
Lâm Chu Độ cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Nhà sếp Tạ có máy sưởi, hơn nữa còn rất ấm áp. Lâm Chu Độ ngồi xuống, sếp Tạ rót một ly trà nóng cho cậu. Lâm Chu Độ bưng ly trà lên uống một ngụm, cảm thấy cơ thể đang dần được ủ ấm.
Nhưng ấm lại rồi cậu mới bắt đầu thấy gượng gạo, phải làm thế nào để vào chủ đề chính đây? Nếu sếp Tạ không mặc đồ hoặc chỉ mặc áo tắm thì chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều, có thể trực tiếp hơn một chút. Nhưng bây giờ anh còn đang mặc áo khoác chỉnh tề, chắc là bên trong cũng có lớp áo nữa, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc đoan chính. Trừ phi sếp Tạ là một tên có sở thích cuồng cởi trần khủng bố, chỉ mặc một lớp áo khoác ở bên ngoài.
“Tôi tên là Lâm Chu Độ.” Lâm Chu Độ đành bắt đầu tự giới thiệu, mong sếp Tạ ngủ xong đừng quên tên cậu rồi nhận nhầm người, đừng khiến cậu uổng phí công sức chuyến này mà dâng tặng tài nguyên cho người khác.
“Tôi biết.” Sếp Tạ sững người ra một lúc rồi mới đáp: “Tạ Thành Văn.”
Anh đang nói tên của mình.
Tạ Thành Văn cũng ngồi xuống. Lúc này Lâm Chu Độ không còn gì khác để nói, chỉ đành ngậm miệng tiếp tục uống trà. Nhưng một ly trà nho nhỏ chẳng mấy chốc đã bị cậu uống cạn. Cậu lại không thể để Tạ Thành Văn rót trà tiếp cho mình.
“Nhiệt độ bên ngoài thấp lắm.” Tạ Thành Văn chủ động lên tiếng trước: “Lạnh không?”
Nói thừa, tất nhiên là lạnh rồi. Anh đang ngược đãi nhân viên đấy có biết không? Ban nãy anh mà không nhanh chóng mở cửa nữa là tôi bỏ về nhà đi ngủ đấy. Lâm Chu Độ nghĩ thầm rồi nói: “Không lạnh, chỉ đợi một chút thôi.”
“Muốn ăn kẹo không?” Tạ Thành Văn lại hỏi cậu.
Lúc này Lâm Chu Độ mới thấy trên chiếc bàn trước mặt có đặt hộp kẹo và vài món thức ăn vặt. Cậu không phải là kẻ tham ăn, nhưng sếp Tạ đã có lời mời, ăn vài viên cũng không vấn đề gì.
Có lẽ nên phối thêm một ít điểm tâm. Lâm Chu Độ nghĩ, ở đây đã có trà và kẹo, chỉ cần thêm điểm tâm nữa thôi là có một bữa trà chiều hoàn chỉnh rồi.
Hương vị ngọt ngào của viên kẹo lan tỏa trong khoang miệng, Lâm Chu Độ cảm thấy Tạ Thành Văn ngồi xích lại gần mình hơn một chút. Điều kỳ lạ là cậu lại chẳng hề cảm thấy căng thẳng chút. Có lẽ viên đạn bọc đường của Tạ Thành Văn đã làm tê liệt thần kinh cậu, hoặc có lẽ là vì máy sưởi quá ấm áp khiến cậu lưu luyến chẳng nỡ rời xa nơi này.
Nhưng cậu cũng không thể ăn uống như thế mãi được, phải vào chủ đề chính thôi. Nếu Tạ Thành Văn đã không chịu nói thì để cậu tự nói vậy. Lâm Chu Độ nuốt viên kẹo xuống, há miệng định mở lời trước.
“Sếp Tạ…” Lâm Chu Độ vừa mới gọi tên của anh đã bị người đàn ông bên cạnh mạnh mẽ cắt ngang. Cậu trợn to mắt, bàng hoàng phát hiện ra sự thật là: Tạ Thành Văn đang hôn cậu.
Nhưng đó chỉ là một nụ hôn nhẹ chạm thoáng qua môi cậu mà thôi. Ngay sau đó, Tạ Thành Văn nhanh chóng lùi lại, thậm chí trông anh còn hơi căng thẳng: “Cậu không để bụng chứ?”
Lâm Chu Độ sờ lên môi. Cậu không để bụng gì cả, chỉ cảm thấy hơi bất ngờ thôi. Hóa ra chủ tịch có thói quen chỉ hôn nhẹ không hôn lưỡi à.? Hay là nụ hôn ấy chỉ dành cho người anh yêu thật lòng?
“Không để bụng.” Lâm Chu Độ nói. Để bày tỏ lòng thành, thậm chí cậu còn rướn người sang, chủ động bắt đầu nụ hôn kế tiếp với Tạ Thành Văn.
Hơi thở phả vào làm mờ đi mắt kính mà Tạ Thành Văn đang đeo, khiến Lâm Chu Độ không thể nhìn rõ ánh mắt hiện giờ Tạ Thành Văn. Cậu chỉ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người anh một cách chân thật nhất. Môi của Tạ Thành Văn rất lạnh, bàn tay đang đặt trên cổ cậu cũng rất lạnh. Cả Lâm Chu Độ cũng được ủ ấm lại rồi, theo lẽ thường thì Tạ Thành Văn ở suốt trong nhà không nên lạnh như thế mới phải.
Trừ khi ban nãy Tạ Thành Văn vốn không hề ở trong nhà.
“Lúc cậu đến, tôi đang đứng ở ban công nhìn cậu.” Quả nhiên, Tạ Thành Văn lên tiếng.
Nhìn cái gì, kiểm hàng sao? Lâm Chu Độ rất muốn hỏi.
Thế nhưng cậu không có cơ hội để mở miệng. Bởi vì Tạ Thành Văn vừa dứt lời đã tiếp tục hôn cậu không ngừng. Có lẽ máy sưởi trong nhà được chỉnh nhiệt độ lên quá cao, Lâm Chu Độ bắt đầu thấy trong người hơi nóng, nóng đến mức cậu phải cởi áo khoác ra ngay lập tức. Sau đó hai người họ lại càng kề sát nhau hơn.
“Tôi đang nghĩ khi nào cậu sẽ rời đi, nhưng cậu vẫn cứ đứng chờ ở đó.” Tạ Thành Văn nói. Lâm Chu Độ không nghe ra được cảm xúc của anh. “Nếu cậu không đi thì cứ ở lại đây đi.”
Tại sao phải để cậu đi? Lâm Chu Độ thật sự không hiểu. Hiện giờ cậu đã ở lại đây rồi, hơn nữa trong lòng còn rất rõ ràng tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì. Điều kỳ lạ là dường như khi đến giờ phút quan trọng lại không khó chấp nhận như cậu tưởng tượng. Nếu như cậu trở về nhà thì sẽ không có trà, không có kẹo, chỉ có một mình cô đơn chờ đợi căn nhà đã trở nên lạnh lẽo ấm lên một lần nữa. Còn ở đây, dường như sếp Tạ không có ý định ép buộc cậu lên giường với mình hay bắt cậu phải chơi những trò quái đản gì. Anh chỉ không ngừng hôn Lâm Chu Độ mà thôi.
Có lẽ đây là chính là món điểm tâm đi kèm với trà.
“Tất nhiên là tôi sẽ không đi.” Lâm Chu Độ đáp: “Tôi không về nữa.”
Cậu đặt tay mình lên bàn tay lạnh lẽo Tạ Thành Văn định san sẻ chút hơi ấm cho anh. Tạ Thành Văn không nói tiếp, chỉ tạm dừng nụ hôn dẫn cậu vào trong phòng ngủ. Ghế sofa quá nhỏ, giường lớn mới là nơi phát huy được thực lực thật sự của anh. Tạ Thành Văn cởi từng lớp quần áo trên người cậu, chẳng mấy chốc đã không còn một mảnh vải. Lúc này đây, từ hooc-mon hạnh phúc cho đến ham muốn tình dục và cả những thứ trong cơ thể đều bị thúc đẩy mạnh mẽ. Nhiệt độ cơ thể bắt đầu tăng cao, làn da trở nên nóng bỏng. Giá lạnh bên ngoài đã không còn ảnh hưởng đến hai người họ được nữa. Còn chiếc áo khoác cao cấp của Tạ Thành Văn lại bị sự ma sát của hai người làm cho nhăn nhúm và bị vứt vào góc giường.
Dự báo thời tiết hôm ấy nói nhiệt độ giảm mạnh, người dân cần chú ý giữ ấm, cẩn thận cảm lạnh. Hai người này đều không xem ti vi, không ai chủ động chuẩn bị giữ ấm trong ngày chuyển đông đột ngột này. Vậy là họ đã san sẻ nhiệt độ cơ thể của mình cho đối phương. Đây là lần đầu tiên quen biết thật sự, cũng là sự khởi đầu của một cuộc sống mới đối với cả hai.
Beta: LP
.......
Chỉ cảm nhận được từ hàng chân mày nhưng lại không nhìn thấy được bằng ánh mắt, tựa như đã là sự trần trụi trực tiếp nhất – Lâm Tịch, “Người có lòng”.
Đến lần thứ ba gõ cửa, Lâm Chu Độ bị gió lạnh thổi qua run rẩy hắt xì một cái.
Sếp Tạ sao thế không biết. Cậu tới đây là muốn lên giường với anh chứ đâu phải để quảng cáo. Chẳng lẽ còn cần cậu phải chạy đến biệt thự những ba lần để tỏ lòng thành nữa hay sao?
Lâm Chu Độ dựng cổ áo khoác ngoài lên che chắn gương mặt bị gió lạnh thổi cho tê cóng. Lúc mua chiếc áo này, cậu chỉ nghĩ mặc vào cũng đẹp nhưng lại quên mất nhiệt độ bên ngoài hiện giờ. Không biết trong nhà sếp Tạ có máy sưởi hay không? Nếu không có thì cậu đi về đây.
Nếu không cậu sẽ chết cóng mất, còn làm được trò trống gì nữa.
Đến tận bây giờ Lâm Chu Độ vẫn chưa nói được lời nào với vị sếp Tạ kia. Cậu đã gửi tin nhắn cho đối phương rồi, địa chỉ là do trợ lý của sếp Tạ cung cấp, thậm chí trong tin nhắn còn chẳng có thời gian hẹn gặp. Nhưng Lâm Chu Độ không biết nên đến vào lúc nào. Ở nhà, cậu đã xem lịch chọn ngày không biết bao nhiêu lần, dường như ngày nào cũng không phải là ngày hoàng đạo để lên giường với ông chủ. Thế nhưng cơ hội chẳng chịu chờ đợi người. Cậu đâu thể cứ tiếp tục trốn tránh hiện thực kéo dài thời gian mãi như vậy được. Kết quả là hôm nay cậu nghĩ thôi thì cứ để thuận theo tự nhiên đi. Trước khi bước chân ra cửa cậu mới sực nhớ ra hình như lịch hoàng đạo viết về ngày hôm nay là: Thích hợp đưa tang.
Lâm Chu Độ cảm thấy mình không nên quá mê tín như vậy. Câu này cũng không nhất định là điềm báo mình ra ngoài sẽ chết vì lạnh cóng. Nhỡ đâu là một lúc nữa sẽ chết trên giường thì sao?
Cuối cùng phía trước cũng có tiếng động vang lên. Lâm Chu Độ ngẩng đầu lên nhìn thử, cửa đã mở.
“Vào đi.” Sếp Tạ nói.
Lâm Chu Độ cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Nhà sếp Tạ có máy sưởi, hơn nữa còn rất ấm áp. Lâm Chu Độ ngồi xuống, sếp Tạ rót một ly trà nóng cho cậu. Lâm Chu Độ bưng ly trà lên uống một ngụm, cảm thấy cơ thể đang dần được ủ ấm.
Nhưng ấm lại rồi cậu mới bắt đầu thấy gượng gạo, phải làm thế nào để vào chủ đề chính đây? Nếu sếp Tạ không mặc đồ hoặc chỉ mặc áo tắm thì chuyện này sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều, có thể trực tiếp hơn một chút. Nhưng bây giờ anh còn đang mặc áo khoác chỉnh tề, chắc là bên trong cũng có lớp áo nữa, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc đoan chính. Trừ phi sếp Tạ là một tên có sở thích cuồng cởi trần khủng bố, chỉ mặc một lớp áo khoác ở bên ngoài.
“Tôi tên là Lâm Chu Độ.” Lâm Chu Độ đành bắt đầu tự giới thiệu, mong sếp Tạ ngủ xong đừng quên tên cậu rồi nhận nhầm người, đừng khiến cậu uổng phí công sức chuyến này mà dâng tặng tài nguyên cho người khác.
“Tôi biết.” Sếp Tạ sững người ra một lúc rồi mới đáp: “Tạ Thành Văn.”
Anh đang nói tên của mình.
Tạ Thành Văn cũng ngồi xuống. Lúc này Lâm Chu Độ không còn gì khác để nói, chỉ đành ngậm miệng tiếp tục uống trà. Nhưng một ly trà nho nhỏ chẳng mấy chốc đã bị cậu uống cạn. Cậu lại không thể để Tạ Thành Văn rót trà tiếp cho mình.
“Nhiệt độ bên ngoài thấp lắm.” Tạ Thành Văn chủ động lên tiếng trước: “Lạnh không?”
Nói thừa, tất nhiên là lạnh rồi. Anh đang ngược đãi nhân viên đấy có biết không? Ban nãy anh mà không nhanh chóng mở cửa nữa là tôi bỏ về nhà đi ngủ đấy. Lâm Chu Độ nghĩ thầm rồi nói: “Không lạnh, chỉ đợi một chút thôi.”
“Muốn ăn kẹo không?” Tạ Thành Văn lại hỏi cậu.
Lúc này Lâm Chu Độ mới thấy trên chiếc bàn trước mặt có đặt hộp kẹo và vài món thức ăn vặt. Cậu không phải là kẻ tham ăn, nhưng sếp Tạ đã có lời mời, ăn vài viên cũng không vấn đề gì.
Có lẽ nên phối thêm một ít điểm tâm. Lâm Chu Độ nghĩ, ở đây đã có trà và kẹo, chỉ cần thêm điểm tâm nữa thôi là có một bữa trà chiều hoàn chỉnh rồi.
Hương vị ngọt ngào của viên kẹo lan tỏa trong khoang miệng, Lâm Chu Độ cảm thấy Tạ Thành Văn ngồi xích lại gần mình hơn một chút. Điều kỳ lạ là cậu lại chẳng hề cảm thấy căng thẳng chút. Có lẽ viên đạn bọc đường của Tạ Thành Văn đã làm tê liệt thần kinh cậu, hoặc có lẽ là vì máy sưởi quá ấm áp khiến cậu lưu luyến chẳng nỡ rời xa nơi này.
Nhưng cậu cũng không thể ăn uống như thế mãi được, phải vào chủ đề chính thôi. Nếu Tạ Thành Văn đã không chịu nói thì để cậu tự nói vậy. Lâm Chu Độ nuốt viên kẹo xuống, há miệng định mở lời trước.
“Sếp Tạ…” Lâm Chu Độ vừa mới gọi tên của anh đã bị người đàn ông bên cạnh mạnh mẽ cắt ngang. Cậu trợn to mắt, bàng hoàng phát hiện ra sự thật là: Tạ Thành Văn đang hôn cậu.
Nhưng đó chỉ là một nụ hôn nhẹ chạm thoáng qua môi cậu mà thôi. Ngay sau đó, Tạ Thành Văn nhanh chóng lùi lại, thậm chí trông anh còn hơi căng thẳng: “Cậu không để bụng chứ?”
Lâm Chu Độ sờ lên môi. Cậu không để bụng gì cả, chỉ cảm thấy hơi bất ngờ thôi. Hóa ra chủ tịch có thói quen chỉ hôn nhẹ không hôn lưỡi à.? Hay là nụ hôn ấy chỉ dành cho người anh yêu thật lòng?
“Không để bụng.” Lâm Chu Độ nói. Để bày tỏ lòng thành, thậm chí cậu còn rướn người sang, chủ động bắt đầu nụ hôn kế tiếp với Tạ Thành Văn.
Hơi thở phả vào làm mờ đi mắt kính mà Tạ Thành Văn đang đeo, khiến Lâm Chu Độ không thể nhìn rõ ánh mắt hiện giờ Tạ Thành Văn. Cậu chỉ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trên người anh một cách chân thật nhất. Môi của Tạ Thành Văn rất lạnh, bàn tay đang đặt trên cổ cậu cũng rất lạnh. Cả Lâm Chu Độ cũng được ủ ấm lại rồi, theo lẽ thường thì Tạ Thành Văn ở suốt trong nhà không nên lạnh như thế mới phải.
Trừ khi ban nãy Tạ Thành Văn vốn không hề ở trong nhà.
“Lúc cậu đến, tôi đang đứng ở ban công nhìn cậu.” Quả nhiên, Tạ Thành Văn lên tiếng.
Nhìn cái gì, kiểm hàng sao? Lâm Chu Độ rất muốn hỏi.
Thế nhưng cậu không có cơ hội để mở miệng. Bởi vì Tạ Thành Văn vừa dứt lời đã tiếp tục hôn cậu không ngừng. Có lẽ máy sưởi trong nhà được chỉnh nhiệt độ lên quá cao, Lâm Chu Độ bắt đầu thấy trong người hơi nóng, nóng đến mức cậu phải cởi áo khoác ra ngay lập tức. Sau đó hai người họ lại càng kề sát nhau hơn.
“Tôi đang nghĩ khi nào cậu sẽ rời đi, nhưng cậu vẫn cứ đứng chờ ở đó.” Tạ Thành Văn nói. Lâm Chu Độ không nghe ra được cảm xúc của anh. “Nếu cậu không đi thì cứ ở lại đây đi.”
Tại sao phải để cậu đi? Lâm Chu Độ thật sự không hiểu. Hiện giờ cậu đã ở lại đây rồi, hơn nữa trong lòng còn rất rõ ràng tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì. Điều kỳ lạ là dường như khi đến giờ phút quan trọng lại không khó chấp nhận như cậu tưởng tượng. Nếu như cậu trở về nhà thì sẽ không có trà, không có kẹo, chỉ có một mình cô đơn chờ đợi căn nhà đã trở nên lạnh lẽo ấm lên một lần nữa. Còn ở đây, dường như sếp Tạ không có ý định ép buộc cậu lên giường với mình hay bắt cậu phải chơi những trò quái đản gì. Anh chỉ không ngừng hôn Lâm Chu Độ mà thôi.
Có lẽ đây là chính là món điểm tâm đi kèm với trà.
“Tất nhiên là tôi sẽ không đi.” Lâm Chu Độ đáp: “Tôi không về nữa.”
Cậu đặt tay mình lên bàn tay lạnh lẽo Tạ Thành Văn định san sẻ chút hơi ấm cho anh. Tạ Thành Văn không nói tiếp, chỉ tạm dừng nụ hôn dẫn cậu vào trong phòng ngủ. Ghế sofa quá nhỏ, giường lớn mới là nơi phát huy được thực lực thật sự của anh. Tạ Thành Văn cởi từng lớp quần áo trên người cậu, chẳng mấy chốc đã không còn một mảnh vải. Lúc này đây, từ hooc-mon hạnh phúc cho đến ham muốn tình dục và cả những thứ trong cơ thể đều bị thúc đẩy mạnh mẽ. Nhiệt độ cơ thể bắt đầu tăng cao, làn da trở nên nóng bỏng. Giá lạnh bên ngoài đã không còn ảnh hưởng đến hai người họ được nữa. Còn chiếc áo khoác cao cấp của Tạ Thành Văn lại bị sự ma sát của hai người làm cho nhăn nhúm và bị vứt vào góc giường.
Dự báo thời tiết hôm ấy nói nhiệt độ giảm mạnh, người dân cần chú ý giữ ấm, cẩn thận cảm lạnh. Hai người này đều không xem ti vi, không ai chủ động chuẩn bị giữ ấm trong ngày chuyển đông đột ngột này. Vậy là họ đã san sẻ nhiệt độ cơ thể của mình cho đối phương. Đây là lần đầu tiên quen biết thật sự, cũng là sự khởi đầu của một cuộc sống mới đối với cả hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất