Người Điên

Chương 16

Trước Sau
Tên truyện: Người điên.

Tác giả: Tiểu Yêu Tử.

Thể loại: Niên hạ, ngược luyến tình thâm,thần bí tâm cơ bệnh kiều công X lòng dạ ác độc thẳng nam thụ, niên hạ, công sủng thụ, hắc ám, hồi hộp.

Edit: Đậu.

“Đúng đấy, em điên rồi. Em đã sớm điên rồi. Có trời mới biết em nhẫn nhịn cực khổ biết bao, em muốn đem anh nhốt trong ***g sắt, hi vọng anh chỉ nhìn mỗi em, chỉ nói chuyện với mình em…”

Chương 16: Du lịch.

Đại khái vì vận may quá tốt, lão phụ nhân chết không gợi ra bất kỳ chuyện gì, mọi người đều suy nghĩ do bà lão tự trượt chân nên té ngã mà thôi, nhân chứng duy nhất nhìn thấy sự thật, chỉ có con chó không biết nói chuyện kia thôi; liên quan đến vụ án Nhiếp Hải Hà, Diệp Tử vẫn luôn lo lắng bạn thân cùng tên bạn trai tóc vàng của Nhiếp Hải Hà sẽ nghi ngờ mình, rồi cung cấp thông tin cho cảnh sát, dù sao trước khi sự việc xảy ra, anh cùng bọn họ cũng đã có xung đột. Nhưng mà, cái gì cũng đều không phát sinh. Tất cả đều thuận lợi đến quỷ dị.

Thỏ cũng tuân tủ theo lời hứa, không đến quấy rầy Diệp Tử nữa.

Chỉ là, từng chuyện trước đây, từ từ hình thành thói quen trong anh. Tỷ như, khi đi học, anh đều sẽ lơ đãng nhìn về phía cửa sau xe; tỷ như, thời điểm chơi bóng rổ trên sân, anh sẽ không nhịn được mà nhìn về phía sân khấu cao nhất; mỗi buổi sáng khi tỉnh dậy, anh đều sẽ không nhịn được mà mở hòm thư tin nhắn ra…

Mỗi khi ý thức được việc làm của mình, Diệp Tử đều sẽ tự khinh thường bản thân mình. Anh cũng biết, anh làm như vậy, cũng không phải là vì không nỡ để Thỏ đi. Một số chuyện khi xảy ra quá nhiều lần, quá nhiều lần, thì sẽ trở thành một loại quen thuộc không bỏ được.

Anh vốn tưởng rằng, theo thời gian, Thỏ, cùng với những chuyện phát sinh đều sẽ biến mất không vết tích, nhưng Diệp Tử phát hiện mình sai rồi. Thỏ không trở lại quấy rầy anh, nhưng anh dần dần cảm nhận được, đối phương có mặt ở khắp mọi nơi.

Các bạn học hay hỏi anh: “Hey Đứa nhỏ cấp ba hồi trước hay đi cùng cậu đâu rồi Làm sao không tới vậy” “Ha ha người ta không cần cậu phụ đạo cho người ta, Diệp Tử chắc đau lòng lắm ha.” “Học trưởng, Jason muốn thi vào trường này của chúng ta sao” “Nghe nói cậu nhóc ấy biết đàn dương cầm, lần hoạt động này mời nó tham gia có được không” “Học trưởng, Jason có bạn gái sao Anh hay đi cùng hắn vậy chắc biết ha Có thể giới thiệu cho chúng em được không”

Gặp học muội của Thỏ, họ càng thường ở bên cạnh anh bàn luận về vấn đề của Thỏ hơn nữa:

“À, tuần trước em với bạn thân đi chơi, nhìn thấy Jason trên đường, cùng với một nữ sinh khác nha, nhìn giống Tiểu Cầm lắm!”

“A Bọn họ lại tái hợp rồi”

“Em em học ngay trường Jason nè, nói cậu ấy siêu được hoan nghênh luôn, mỗi ngày đều có người đưa thư… Còn nói gia cảnh cậu ấy rất tốt, cha là chủ tịch của công ty đa quốc gia, ngày đầu tiên nhập học đã có xe sang đưa đón, nhà quả thực như biệt thư hay thấy trong phim, còn có cả khuôn viên với bể bơi! Hơn nữa cậu ấy còn là con một đó!”

“Em coi như hiểu rõ vì sao mọi người thích ăn cỏ non rồi, cậu ấy là điển hình của Cao-Phú-Soái mà.”

Trong mấy tháng, Diệp Tử chỉ gặp được Thỏ đúng một lần. Ở trên tàu điện ngầm.

Lúc đó, Diệp Tử đang dẫn mẹ đi vườn bách thảo giải sầu, vừa vặn gặp được Thỏ. Hắn vẫn mặc đồng phục học sinh như cũ, tay cầm thanh vịn, quay lưng lại với Diệp Tử đứng ở cửa, tai đeo tai nghe. Bên cạnh hắn, là một nam sinh thấp hơn hắn một chút, trông rất khả ái, luôn cười nói với Thỏ.

— Hừ, không phải có người khác rồi sao

Diệp Tử trong nháy mắt cảm thấy tất cả trước đây với Thỏ, đều trở thành trò hề.

Vị này là công tử có tiền có ngoại hình, đến cùng là muốn chơi đùa gì đây Nói gì mà thích mình yêu mình, biểu hiện si tình như vậy, kết quả vừa bị cự tuyệt liền có đối tượng mới liền Cái dáng vẻ kiểu “Em chỉ có anh” đấy, thực ra, người yêu có đầy ra chứ gì Ở trường học tựa hồ cũng buông thả phóng túng chứ thua kém ai

Thật đặc sắc nhỉ, tìm mình để chơi ván game, chơi đến hứng khởi vậy luôn sao.

Cùng còn may, chưa đáp ứng hắn.

Không tiếp nhận hắn.

Không vui vẻ với hắn.

Thời điểm Diệp Tử nghĩ đến những điểm này, đột nhiên sững sờ.

Yêu thích!

Đùa gì vậy!

Anh lắc lắc đầu, quyết định phải tìm bạn gái khác, nhất định phải đem Thỏ quên sạch.

※ ※ ※

Bạn gái không phải chuyện đơn giản, đặc biệt là sau khi trải qua sự kiện Nhiếp Hải Hà kia, Diệp Tử vô tình hình thành cảm giác bài xích với nữ sinh. Hơn nữa năm ba sắp đến kỳ viết luận văn, công tác cũng có rất nhiều vấn đề phải bận tâm, mãi đến tận khi nghỉ hè, Diệp Tử vẫn độc thân như trước.

Đến thời điểm được nghỉ hè, lớp học tổ chức đi biển du ngoạn. Mọi người còn đặc biệt đi mời Khương Văn đã gần như khỏi hẳn đi cùng, hy vọng cậu ấy có thể cùng lớp đi biển tản mạn.

Tay Khương Văn cử động vẫn có chút cứng ngắc, nhưng cầm nắm đồ vật, vận động đơn giản đều không thành vấn đề. Miệng môi cậu ấy khôi phục nhanh hơn so với tưởng tượng, trước bởi vì bị cắt mất da thịt, nên trở nên khô quắt, hiện tại trải qua mấy lần chữa trị, nếu không nhìn kĩ, thì cũng sẽ không thấy được gì, ngoại trừ việc môi dưới cậu ấy có một đường dọc rõ ràng, cái này không cách nào giải phẫu hết dấu vết. Có điều mọi người vẫn luôn khen cậu ấy là minh tinh Hàn Quốc, nói môi như vậy mới gợi cảm.

Nhưng, lời mời của mọi người thất bại rồi, cha mẹ Khương Văn kiên trì dẫn cậu ấy về nhà tĩnh dưỡng, không muốn cậu ấy tham gia hoạt động. Không còn cách nào khác.

Ngày xuất phát, Diệp Tử kinh ngạc phát hiện, Thỏ thế nhưng cũng đến!

Đại khác vì quá lâu chưa thấy gương mặt Thỏ, Diệp Tử lúc nhìn thấy Thỏ, trong nháy mắt cảm thấy mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng, tim đập bịch bịch, thân thể lạnh ngắt, tựa hồ như trở về với hôm chập tối mưa tầm tã kia, anh gần như tan vỡ bị hắn ôm chặt vào ngực, cả người bị xối ướt.

Diệp Tử có chút khó chịu hỏi tiểu đội trưởng: “Không phải chỉ có mỗi lớp chúng ta sao Thế nào mà tên kia cũng có mặt ở đây”

Rốt cục hiểu rõ người Diệp Tử nói là ai, tiểu đội trưởng lắm mồm nói: “Ai da, cậu còn tính bài ngoại hả Cậu nhìn lớp chúng ta toàn mấy đữu mê trai không, đi mời nó mấy lần, may mà nó chấp nhận đó. Tôi nói chứ, lúc trước mấy mẹ đó định kêu cậu mời, nói cậu với nó quan hệ tốt, cơ hội thành công lớn hơn, ai dè cậu vô tình từ chối mấy mẻ…”

“Quan hệ tốt lúc nào!” (Tạc mao huhu)

“Ôi ôi ôi… Cãi nhau sao Cậu xem, nó vẫn luôn nhìn cậu kìa.”

Diệp Tử không nhìn sang, có chút buồn bực đi lên xe.

※ ※ ※

Cũng may chuyến đi tương đối thuận lợi, vẫn có thể khiến người ta quên hết những chuyện bực dọc trong người.

Một nhóm người rủ nhau đi xuống biển xem động vật thủy sinh; ở trên bờ cát vẽ tranh đắp nhà; đồ đạc để khắp nơi; đeo bình dưỡng khí lặn xuống biển chụp ảnh; một bên ngắm mỹ nữ, một bên uống nước dừa; cười ngoác miệng, đứng dưới biển chụp hình cùng nhau; chảy nước miếng nhìn đồ ăn đang được nướng….

Mấy bạn gái thì trốn dưới dù tránh nắng chơi bài, còn đám con trai chơi dưới biển cả buổi chiều, một hai người bị phơi đến vừa đen vừa đỏ. Ngay cả Diệp tử cũng bị cháy nắng đến đen người, chỉ còn lại mông cùng với xung quanh đôi mắt là trắng. Cái này bị mọi người cười chọc quá trời, nói sau này không cần gọi anh là Diệp Tử nữa, phải gọi là gấu mèo mới đúng.

Chỉ có một nam sinh không bị cháy nắng, đó là Thỏ.

Diệp Tử vừa đi vào tránh nắng ăn đá lạnh, thì nghe mấy bạn gái thảo luận vềThỏ.

“Xem, em ấy lại đến đây, vóc người quá tốt, hơn nữa mấy bà có thấy em ấy không giống với đám con trai kia không Căn bản là đẹp trai chết người mà còn không bị đen da, da dẻ vẫn trắng vậy nha, tui mà đứng chung một chỗ với ẻm chắc…”

“Mấy thằng kia xấu chết mọe, còn em ấy trông ngon bỏ bà!”

“Ẻm có cơ bụng kìa, chắc bình thường hay tập lắm nhỉ…”

Diệp Tử thật sự rất không muốn nghĩ đến Thỏ, cũng không muốn nhìn hắn, nhưng anh vẫn không kìm được nhìn sang.

Thỏ đi chân trần hướng nơi này đi đến, ánh mặt trời chiếu người hắn, sau lưng biển lại xanh thẳm như vậy, lượn sóng nhấp nhô lấp lánh sáng. Màu xanh của biển tựa hồ trộn lẫn với sắc vàng của ánh mặt trời, ánh vào trên người hắn, làn da của hắn trắng đến lóa mắt.

Hắn rốt cục đi đến, cách Diệp Tử chỉ có hai bước chân. Từng giọt nước theo tóc hắn rớt xuống, theo bả vai rắn chắc trượt xuống, lướt qua xương quai xanh, xuống cơ bụng….

Diệp Tử không muốn nhìn tiếp, nghiêng đầu tránh đi.

Thế nhưng, Thỏ đột nhiên hướng anh mà đi tới, càng ngày càng gần. Thậm chí một tay còn chống lên ghế dựa của Diệp Tử.

Diệp Tử sợ đến trợn to hai mắt — cách mắt anh một hai cm, chính là da dẻ căng mịn của Thỏ. Gần như thế, anh thậm chí có thể thấy được tóc gáy nhạt màu của hắn, cùng với lỗ chân lông nhỏ xíu. Cơ bụng Thỏ thật sự kiện mỹ, thuộc loại trái ba phải bốn, học sinh cấp ba giờ phát dục nhanh vậy sao Tựa hồ chỉ cần nhìn thôi, cũng có thể cảm nhận được sức mạnh bên dưới lớp da thịt ấy.



Bóng người cao gầy của Thỏ gần như bao trùm Diệp Tử, mùi vị thuộc về riêng hắn xông vào mũi anh… Xác thực là mùi này, lần trước bị hắn cõng trên lưng, anh cũng ngửi thấy được mùi hương này.

Nhiều lần, Diệp Tử muốn đẩy đối phương ra.

Nhưng chuyện nảy sinh quá mức đột ngột, đầu của anh vẫn chưa thông kịp.

Nước biển, hoặc là mồ hôi theo gò má hắn chảy dọc xuống, chảy qua cái cằm cương nghị của hắn, tách một tiếng, rơi xuống ngực Diệp Tử, nóng bỏng như vậy.

Dưới khuất nhục, phẫn nộ cùng phản cảm của Diệp Tử, Thỏ rời đi.

Hắn nhếch khóe miệng, nói một tiếng “Cảm ơn”, sau đó vặn nắp chai nước, ngửa đầu, liền tu uống ừng ực, hầu kết lên xuống chuyển động.

Sau lưng Diệp Tử vang lên giọng của tiểu đội trưởng: “Không cần cảm ơn, cứ uống nhiều vào, chúng ta mua rất nhiều.”

— Mẹ.

Nguyên lai hắn chỉ đi lấy chai nước thôi, làm gì dựa sát đến vậy… Cố ý hả

Nhưng hắn từ đầu đến cuối không hề nhìn mình a, một chút cũng không có.

Nói như vậy, chỉ là tình cờ thôi sao

Mọe. Thần kinh mình cũng yếu quá, hắn chỉ là đi lấy đồ thôi mà… Không cần để ý không cần để ý, quên đi quên đi.

Diệp Tử nghĩ như vậy, liền yên lòng, nằm trên ghế chợp mắt.

Rõ ràng trên bờ cát vẫn có gió, hơn nữa còn vừa mới bơi xong, phải thấy mát mới đúng, nhưng, sao anh cảm thấy mình càng ngày càng nóng vậy nè, như bị bỏ vào lò lửa vậy, mồ hôi đầm đìa.

Rốt cục anh bị hun tỉnh, phát hiện thấy có một cái khăn tắm dày đem thân thể anh quấn chặt chẽ, coi anh là bánh chưng à

Anh đem khăn tắm bỏ ra: “Ai làm hả, muốn nóng chết tôi sao”

Mấy cô gái vẫn lo đánh bài không hiểu chuyện gì.

Diệp Tử bất lực, nằm ngủ tiếp.

Lần thứ hai tỉnh dậy, anh thế nhưng phát hiện mình đã mặc áo, bắp đùi lần thứ hai bị khăn tắm che khuất.

Diệp Tử nổi điên, nhìn về phía phạm nhân duy nhất anh nghĩ đến, vừa vặm chạm ngay tầm mắt của đối phương.

Thỏ hơi sững sờ, sau đó trong nháy mắt quay đầu đi, tiếp tục giả vờ giả vịt uống nước, mắt nhìn ra biển, chỉ có điều tai hắn đỏ ửng.

Diệp Tử: = =+

==========================================

Thằng nhỏ ghen tị mà quấn khăn cho anh đó Diệp Tử, nó không muốn anh mặc mỗi cái quần khoe hàng đó hí hí =]]]

Chương 17: Đố kị.

Có người trêu: Diệp Tử cậu diễm phúc quá đi nha, Đào Tử thật giống như rất thích cậu đó.

Còn có người bảo: Diệp Tử còn một lòng với Hải Hà. Đào Tử sợ là không có hy vọng rồi.

Đào Tử, nữ sinh hệ Trung văn, đeo cặp kính đen trên mặt. Bình thường trông cũng không có gì nổi trội, thế nhưng gỡ cặp kính mắt xuống, mặc vào bộ bikini, vóc người kia quả thực khiến cho đám con trai phụt máu. Không biết có bao nhiêu nam sinh muốn dụ dỗ cô, có điều đôi mắt của cô vẫn luôn dõi theo Diệp Tử, lúc ở ven biển nướng đồ ăn cũng là cô chủ động lại bắt chuyện với Diệp Tử.

Nói thật, Diệp Tử đối với cô rất có hảo cảm. Đào Tử là nữ sinh rất đáng yêu, trước đây chưa từng cùng nam sinh nào giao du, ngay cả nói chuyện cũng ít, vì vậy khi cùng Diệp Tử trò chuyện cô hay đỏ mặt. Nữ sinh thẹn thùng như vậy, lại dám chủ động đến bắt chuyện với Diệp Tử, sau đó lại lấy dũng khí nhờ Diệp Tử dạy bơi cho mình, có thể thấy được quyết tâm của cô lớn thế nào. Chỉ tiếc trời lại mưa lất phất, nên việc dạy bơi không thành.

Ở trong phong chơi mạt chược, ồn ào náo loạn, Đào Tử tất nhiên không thể không sợ sệt. Cô là tuýp con gái tinh tế, luôn suy nghĩ cho người khác, xưa nay không hề tự cao tự đại. Đồng thời, cô cũng rất độc lập, sẽ không giống như Nhiếp Hải Hà, cảm thấy chuyện đàn ông phải trả tiền cho phụ nữ là việc đương nhiên. Diệp Tử mua cho cô một chai nước, cô sẽ lập tức mua lại cho anh đồ hải sản…

Một cô gái tốt đẹp như thế đặt trước mặt, Diệp Tử làm sao có thể không động lòng được cơ chứ.

Chỉ mất hai ngày, bọn họ liền thân quen đối phương.

Tối ngày thứ ba, khí trời mát mẻ. Một nhóm người đi dạo dọc biển tìm mấy hàng quán mua sắm, mua đặc sản về. Chợ nhỏ trông cổ kính, có khắc những đóa lan, giăng đèn kết hoa, làm cho người ta có cảm giác như trở về với thời cổ đại.

Diệp Tử, Đào Tử đi trước mọi người, Đào Tử một thân quần dài màu da cam phóng khoáng, trông từ đằng sau rất xinh đẹp.

Thỏ đi phía sau, bên cạnh hắn có mấy nữ sinh.

Các cô gái một bên tán nhảm dự định của mình với Thỏ, một bên gửi tin nhắn cho Đào Tử, không ngừng cổ vũ cho cô. Quả nhiên, Đào Tử thỉnh thoảng quay đầu lại nháy mắt, thời điểm Diệp Tử gọi cô đi nhanh một chút, cô rốt cục chạy đến ôm lấy cánh tay Diệp Tử.

“A a, thành công rồi!” Các cô gái vui mừng hoan hô, tự nhiên mà hướng về phía Thỏ, “Đúng không Jason! Quả nhiên là nơi thích nhất để yêu đương mà! Chị nhìn thấy hâm mộ quá!”

“Jason, em cũng mau tìm bạn gái đi. Ở ven biển ân ân ái ái, thật tốt.”

Thỏ mỉm cười, không lên tiếng.

Đột nhiên, hắn dừng bước. Một quán bán mặt nạ hấp dẫn sự chú ý của hắn. Những chiếc mặt nạ treo trên chiếc màn sẫm màu đủ loại màu sắc, hình thù kỳ quái. Có vẻ mặt (những nhân vật trong hí khúc), có động vật, có nhân vật phim hoạt hình, có quái vật, đỏ, trắng, hoa, sặc sỡ, trông rất nổi bật.

Hắn không kìm lòng được gỡ xuống một cái mặt nạ, đeo lên —

Vừa đi vào trong cửa hàng, Diệp Tử liền nhìn thấy một người mang mặt nạ.

Đào Tử vui vẻ đi vào nhìn ngắm mấy chiếc mặt nạ, còn Diệp Tử cả người đứng yên không nhúc nhích, như là bị trúng phép thuật của Thỏ.

Đó là một chiếc mặt nạ hình con thỏ đơn giản, lỗ tai thật dài, đen thui, hai mắt thật to, râu thật dài, mặt tròn tròn… Rõ ràng là khuôn mặt phổ thông như vậy, nhưng Diệp Tử lại cảm thấy đau đầu khó chịu. Anh lùi lại mấy bước, dùng sức đè huyệt thái dương.

Đau đớn vặn xoắn, tựa hồ mọi thứ xung quanh đều biến hóa.

Đó là một buổi tối, ở trong hẻm nhỏ đen kịt.

Một bé trai đứng trước mặt mình, tay nhỏ cầm một cái hoa đèn, pháo hoa bốc cháy xì xì, rực rỡ cực kỳ.

“A Tử, anh có thích pháo hoa không Cùng em đốt pháo hoa, có được không”

Pháo hoa tắt, hoa đèn rơi xuống mặt đất. Hẻm nhỏ lại trở về với không khí âm u lạnh lẽo.

Đứa trẻ vẫn bám lấy không buông anh, nó cố gắng đeo một chiếc mặt nạ Thỏ, giọng nói run run: “A Tử… Anh thích thỏ nhất đúng không… Anh xem… Em… Em đã biến thành Thỏ rồi nè… Anh. Vậy, đừng chán ghét em có được không… Cùng em chơi đùa nhé, được không A Tử”

Diệp Tử bỗng nhiên hoàn hồn, Thỏ đưa tay, gỡ mặt nạ xuống, liền rời khỏi, đi thoáng qua người Diệp Tử.

Đến cùng đã xảy ra chuyện gì

Đứa trẻ lúc nãy, là Thỏ sao

Lẽ nào thật sự trước đây, anh đã cùng hắn nhận thức Những hình ảnh này, bao gồm cả cảnh mình đẩy đứa trẻ vào vũng nước, chính là Thỏ sao Tất cả những thứ này, đều là hồi ức gợi về sao

Diệp Tử đột nhiên nhớ tới, Thỏ quả thực đã từng nửa đùa nửa thật nói, hắn đã sớm biết mình. Điều có thể chứng minh điểm này, đó chính là hắn biết số điện thoại của mình, ở trong đám đông có thể nhận ra mình… Không phải do năng lực nhận biết của hắn cao siêu, mà do, hắn vốn đã biết hình dáng của mình.

Như vậy, đến cùng mình cùng hắn có quan hệ gì Đã từng xảy ra chuyện gì với hắn Những cái này có thể giải thích cho chấp niệm khác thường của Thỏ sao



Anh muốn tìn Thỏ hỏi cho rõ ràng, nhưng lại không thấy người đâu.

Sau đó Diệp Tử bị mọi người kéo đi mua sắm, lại trở về bão biển, ở trong lều chơi cờ tỉ phú. Có lẽ mọi người muốn cho Diệp Tử cùng Đào Tử không gian, nên không lâu sau, liền kéo nhau đi ra ngoài ăn đồ nướng uống bia. Nói cách khác, giờ trong lều chỉ còn lại hai người Diệp Tử cùng Đào Tử.

Đào Tử rõ ràng rất hồi hộp, cô ngồi đối diện Diệp Tử, lắp bắp nói cho Diệp Tử nghe chuyện ngày hôm nay, nói về mấy vỏ sò đẹp đẽ, hay những ngôi sao lớn trên bầu trời, rồi cá mập dưới biển, vân vân. Mà Diệp Tử lại mất tập trung. Trên thực tế anh bây giờ trong đầu chỉ có chuyện về Thỏ, vừa nghi hoặc vừa buồn bực.

“Vì vậy, vì vậy… Diệp Tử…. Học Trưởng…”

Đào Tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn hướng về Diệp Tử, làm Diệp Tử sợ hết hồn. Đồ uống trong tay lay động, anh hỏi: “Ừm, làm sao”

Gò má Đào Tử ửng đỏ, môi khẽ mở: “Học trưởng… Em… Em…”

Cô nỗ lực nửa ngày, cũng không nói ra được một chữ. Nhưng Diệp Tử gần như đoán được điều cô muốn nói. Anh lẽ ra nên cao hứng, một cô gái ôn nhu đáng yêu như vậy thích anh, lại còn chủ động như thế, anh nên lập tức đồng ý mới phải. Nhưng Diệp Tử cảm thấy cả người không được thoải mái, sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Anh thậm chí còn thỉnh thoảng nhớ lại cảnh tượng vô số lần anh muốn quên đi — ầm ĩ huyên náo, tiếng nhạc duy mĩ lại đáng sợ, máu tươi tràn đầy, sinh mệnh khô kiệt.

Diệp Tử khẽ cau mày, đang nghĩ nên làm sao để từ chối đối phương một cách uyển chuyển khéo léo nhất.

Đào Tử lại bỗng nhiên đứng dậy, hướng về phía Diệp Tử. Cô nhát gan như thế, vậy mà dám hôn môi Diệp Tử!

Trong nháy mắt này, Diệp Tử mất đi phản ứng.

Thế nhưng, động tác của cô bất động. Một cánh tay lạnh lẽo, trắng xám bắt lấy bờ vai cô.

Đào Tử thét nhỏ một tiếng, cả người đều đỏ bừng. Cô liếc nhìn Diệp Tử với Thỏ, tương đối lúng túng vò vò tóc.

Thỏ bình tĩnh nhìn cô, mỉm cười: “Thật không tiện, tôi đến tìm học trưởng có chút việc.”

“Vậy thì… Vậy thì tôi đi ngủ trước đây…” Đào Tử nói xong, liền chạy ra khỏi lều vải.

Sau đó, trong lều hoàn toàn rơi vào tĩnh mịch. Bên ngoài mọi người ăn uống vui vẻ, cùng với âm thanh của sóng biển hợp thành.

“Chuyện gì” Diệp Tử trầm mặc hồi lâu, mới lên tiếng hỏi.

Thỏ ngồi đối diện Diệp Tử, vẻ mặt nhu hòa: “Đào Tử, anh thấy thế nào”

Diệp Tử cảm thấy Thỏ quả thực chẳng ra sao, đột nhiên đi hỏi vấn đề này, nhưng anh vẫn trả lời: “Rất tốt, rất đáng yêu, rất chu đáo, vóc người cũng không tệ.”

Sau một khắc, cái bàn nhỏ hoàn toàn bị lật đổ, toàn bộ bài đều văng trên cát.

Cổ áo Diệp Tử bị nắm lấy, đối diện với mặt Thỏ. Gần sát như vậy, anh mới phát hiện vẻ mặt Thỏ có bao nhiêu đáng sợ. Đôi mắt kia trợn thật lớn, hoàn toàn đỏ sậm, trong mắt toàn là tia máu. Trên trán gân xanh tuôn ra, hắn vẫn đang lắc lắc đầu…. Nhìn thấy dáng vẻ Thỏ phẫn nộ như vậy, quả thực không khác gì so với ma quỷ.

“Con mẹ nó cậu đến cùng…” Diệp Tử có chút sợ sệt, nhưng nhiều hơn là tức giận.

Thỏ cắt ngang Diệp Tử, âm thanh khá trầm, gần như mất tiếng: “Không nên ép em… A Tử. Em chưa muốn, chưa muốn giết cô ta đâu.”

“Cái gì”

Vẻ khủng bố trên mặt Thỏ biến mất, quả thực hắn trở mặt rất nhanh, trong khoảnh khắc, hắn nở nụ cười, cười đến sởn tóc gáy: “Ha ha… ha ha… Một cô gái đáng yêu như thế, nếu như chết đi, sẽ như thế nào đây, trên mặt, sẽ có biểu hiện gì nhỉ A Tử, anh thì sẽ thế nào Anh sẽ hoảng sợ Anh sẽ sợ sao”

“Cậu rốt cục xảy ra chuyện gì”

“Ha ha ha ha… Anh biết không… Em có bao nhiêu chán ghét ả Ả dựa vào cái gì mà có thể quấn lấy tay anh, dựa vào cái gì mà có thể đến gần anh, có thể nói chuyện với anh, hả Ả mới biết anh mấy ngày Anh đã động tâm với ả sao Vậy còn em thì sao, tại sao em lại không được hả Tại sao lại cự tuyệt em Bởi vì em là đàn ông, còn ả là con gái Bởi vì ả mặc quần dài trông đẹp đẽ Bởi vì ả đỏ mặt trông dễ thương Vậy thì, nếu ả không có da mặt, không có hai chân, không có tóc dài, thì sẽ thế nào đây Thì sẽ thế nào đây Thì sẽ thế nào đây Nếu như thế, anh sẽ chọn em chứ!!!”

“Cậu điên rồi!!!” Diệp Tử giãy giụa.

Nhưng sau một khắc, anh bị Thỏ đẩy ngã trên cát, cả người Thỏ đều đè lên. Gió biển thổi cửa lều rớt xuống, đèn trần tắt, toàn bộ lều vải một màu đen kịt, đưa tay không thấy năm ngón.

Trong bóng tối, tiếng thở dốc của Thỏ rất nặng, hơi thở nóng bỏng của hắn dâng trào trên mặt Diệp Tử, có thể thấy, hắn đang ở rất gần, rất gần anh: “Đúng đấy, em điên rồi. Em đã sớm điên rồi. Có trời mới biết em nhẫn nhịn cực khổ biết bao, em muốn đem anh nhốt trong ***g sắt, hi vọng anh chỉ nhìn mỗi em, chỉ nói chuyện với mình em…”

“…”

Tâm tình Thỏ từ từ bình ổn lại, hắn nói: “A Tử à. Nếu anh không muốn Đào Tử chết, cũng được, cho em hôn một cái đi.”

“Đừng vọng tưởng.”

Nửa phút sau, Thỏ không hề lên tiếng.

Khoảng tĩnh mịch khủng bố này, Diệp Tử gần như có chút hối hận chính mình lại đi từ chối hắn, làm cho Đào Tử rơi vào thế nguy hiểm.

Có một giọt chất lỏng nóng rực rơi xuống cổ Diệp Tử, một giọt rồi một giọt, hết thảy tức giận của Diệp Tử đều bị dập tắt. Rõ ràng là anh bị hắn uy hiếp, bây giờ lại cảm thấy khá ngượng ngùng. Khó mà tránh khỏi, anh lại một lần nữa nghĩ đến đứa trẻ ngã trong vũng nước gào khóc kia, đứa trẻ cầm pháo hoa, đứa trẻ mang mặt nạ thỏ.

Giọng nói của Thỏ lần thứ hai vang lên, mang theo chút âm mũi: “Ha ha, giỡn thôi. Em sẽ không giết Đào Tử đâu, anh yên tâm đi. Em không muốn nhìn thấy dáng vẻ thương tâm của anh, em sẽ không ngốc đến mức để một người chẳng liên quan phá hoại mối quan hệ của chúng ta. Aizz, em làm sao lại quên mất, anh vốn chán ghét em, anh căn bản không muốn gặp lại em đâu nhỉ. Anh muốn em cút đi, ừ, em lập tức đi liền đây A Tử.”

Nói xong, hơi thở của hắn biến mất.

Tiếp đó, lều vải bị lôi kéo, Thỏ rời đi.

Diệp Tử có chút mờ mịt dùng tay động vào chất lỏng trên cổ, sau đó, đột nhiên đứng lên, chui ra lều vải, nhanh chân chạy về phía trước.

Đám người đang ăn đồ nướng uống bia nhìn thấy Diệp Tử, kinh ngạc hỏi: “Đào Tử đâu Cậu không phải nên cùng cô ấy một chỗ sao” “Cậu đang tìm ai Chẳng lẽ dọa Đào Tử chạy mất rồi Phải từng bước từng bước một mà làm, sao mà vội vã thế chứ…”

Diệp Tử không hé răng, anh dựa vào trực giác hướng về phía biển mà chạy.

Quả nhiên, Thỏ đang đi dọc biển, một bước đi lưu lại một vết chân. Ánh trăng mông lung soi xuống bóng lưng hắn, hải âu chao lượn trên trời đêm, có lẽ là chim bay về tổ.

Diệp Tử thở hổn hển: “Cậu đứng lại đó cho tôi!”

Thỏ không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước. Này là lần đầu tiên hắn không nhìn Diệp Tử. Trước đây chỉ cần Thỏ nghe thấy giọng nói của Diệp Tử, tuyệt đối sẽ như bé ngoan mà chạy tới, như chú chó chực chờ được chủ gọi đến thưởng xoa xoa đầu.

Diệp Tử rống lớn: “Cậu nói rõ cho tôi, chúng ta trước đây đã từng xảy ra chuyện gì Cậu đến cùng là làm sao, tại sao lại có loại chấp nhất như vậy chứ Hôm nay thời điểm nhìn thấy cậu đeo cái mặt nạ thỏ đó, tôi liền nhớ đến một chút chuyện, chúng ta hồi nhỏ có nhận thức nhau sao Này! Cậu có nghe tôi nói không Đến cùng là xảy ra chuyện gì hả”

Gió đêm gào thét tắp vào mặt bọn họ.

Thỏ rốt cục dừng bước, giọng nói khản đặc: “Diệp Tử, anh biết anh đang làm gì sao Nếu anh đối với em không có cảm giác, thì đừng có đến quản em, cũng đừng có hiếu kỳ với những chuyện nhàm chán kia, ngược lại, dẫu sao thì, anh vẫn sẽ như cũ bảo em cút đi, không phải sao. Nói thật, em hiện tại không muốn nhìn thấy mặt anh.”

Ngoại trừ lần đầu tiên gặp gỡ, đây là lần đầu hắn gọi đầy đủ họ tên Diệp Tử.

Lần đầu tiên hắn nói “Hiện tại em không muốn nhìn thấy mặt anh.”

Diệp Tử cảm thấy cực kì sốt ruột, cực kỳ nóng lòng.

Anh thậm chí thấy ngực rất khó chịu, câu nói này làm cho anh còn khó chịu hơn ban nãy. Khí nóng trong lòng bốc lên mặt, ngay cả ngón tay cũng khẽ run.

Diệp Tử cũng không hiểu bản thân bị làm sao, anh chỉ dựa theo bản năng mà cố chấp rống lên hỏi: “Tôi con mẹ nó quản cậu có muốn hay không muốn thấy tôi Đừng có dài dòng, đêm nay cậu nhất định phải nói cho tôi biết –“

Diệp Tử còn chưa nói hết, Thỏ đột nhiên xoay người lại.

Hắn tàn nhẫn giữ cằm Diệp Tử, nâng lên, hôn mạnh xuống.

Hết chương 16 + 17.

⇐ Chương 14 + 15

Chương 18 + 19 ⇒ Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau