Chương 44: Thập vạn phục đặc điện tử nhĩ
Nửa tiếng sau, Hình Uyên nhìn Diệp Văn Hiên từ trong siêu thị đi ra, như có như không tỉnh rụi chỉnh sửa cổ tay áo, thỉnh thoảng lại lắc lắc mái tóc ngắn vàng rực của mình.
Không sai, người này vì muốn hóa trang mà cố ý tới vùng lân cận mua quần áo, đội tóc giả, lại còn một cặp kính râm không thể thiếu.
Cậu ta thay chiếc quần dài ống rộng kiểu hip hop, trên mặt vẽ vài nét bút, tiếp đó bình tĩnh đội tóc giả lên, thoáng cái đã từ anh trai châu Á lờ đờ uể oải lắc mình biến thành thiếu niên ngoại quốc tràn đầy sức sống.
Hình Uyên không vừa mắt với cặp kính: "Tôi mua một cái khác đẹp mắt hơn, vứt cặp kính quê mùa đó của cậu đi."
Diệp Văn Hiên nhún vai: "Tôi thấy ổn."
Đeo lens màu xanh lơ, Diệp Văn Hiên soi gương tự ngắm mình, cảm giác mình sắp không nhận ra mình luôn.
Hóa trang cho mình xong, cậu chuyển sang hóa trang cho Hình Uyên.
Quần áo mặc trước đó đã sớm bị dơ rồi, hiện giờ Hình Uyên đang mặc chiếc áo thun, quần dài vải bông giá rẻ mua ở siêu thị, chân mang đôi giày thể thao bình thường, Diệp Văn Hiên dùng bút hóa trang chấm một đống tàn nhang bắt mắt lên mặt anh, sau đó đeo cho anh đôi lens màu đen xinh đẹp, giấu đi đôi mắt xanh lơ đặc trưng của anh.
Cạo cái đầu vốn ngắn của anh thành đầu đinh, Diệp Văn Hiên nhìn người đàn ông có dung mạo thật xấu xí trước mặt, thỏa mãn gật đầu.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn có làn da tái nhợt của người bệnh, bên mũi đầy tàn nhang, dưới môi có một tầng râu xanh xanh, tóc ngắn cũn, bên thái dương dán băng vải, phối hợp với một thân quần áo giá rẻ, phỏng chừng ngay cả nhân viên Hình thị đi ngang qua trước mặt anh cũng không nhận ra được đây chính là vị ông chủ vẫn luôn tây trang thẳng thớm nhà mình.
Trong đầu Diệp Văn Hiên cũng nghĩ như vậy.
Nhưng cậu đẩy người đi ra ngoài không được mấy bước liền phát hiện, cho dù gương mặt của Hình Uyên có bị vẽ xấu đi trăm lần thì vóc dáng của anh cũng quá tốt, khí chất quá xuất chúng, chỉ riêng hai thứ này thôi đã có vô số mỹ nữ ném mị nhãn.
Diệp Văn Hiên: "..."
"Anh đã ngồi xe lăn rồi, trên mặt có một đống tàn nhang, đầu băng băng vải, sao vẫn có người vứt mị nhãn cho anh thế hả?" Cậu thật sự khó hiểu, xuyên qua quảng trường huyên náo, đẩy xe lăng hướng về phía bệnh viện.
Hình Uyên kéo Kathy theo đuôi, nghe vậy thì nhấc mắt lên: "Tôi cũng rất phiền não."
Diệp Văn Hiên: "..." Da mặt người này quả nhiên dày khỏi bàn.
Ba người đi ngang qua mấy chiếc jeep đậu ven đường, Diệp Văn Hiên thờ ơ nhìn thoáng qua.
Trong xe không có người, cậu vẫn chưa đối mặt chính diện với đám lính đánh thuê Phi Lang, cũng không biết ở xung quanh có người của bọn họ canh chừng hay không.
Nhưng không sao cả, cho dù bị phát hiện, Diệp Văn Hiên tin tưởng mình có thể dẫn Hình Uyên toàn thân trở ra.
Cậu không tìm người hỗ trợ đưa cô bé Kathy trở về, sau khi thay đổi quần áo cùng hóa trang, cậu dự định tự mình cùng Hình Uyên quay trở lại bệnh viện. Diệp Văn Hiên cùng Hình Uyên đã thương lượng qua, nếu thật sự gặp phải lính đánh thuê Phi Lang, cứ nhân cơ hội trói một tên lại hỏi thăm tình huống, đó cũng là một lựa chọn tốt.
Hình Uyên hơi suy nghĩ một chút, cảm thấy ổn.
Lúc đi vào bệnh viện, hai người bắt đầu lẳng lặng quan sát.
Diệp Văn Hiên nhai kẹo cao su, nhỏ giọng nói: "Này, anh nhìn người đàn ông bên phải phía trước đi, tay quấn thạch cao lớn như vậy, có phải rất đáng nghi không?"
Hình Uyên nhìn một chút: "Người ta chỉ gãy xương thôi. "
Diệp Văn Hiên: "Biết đâu hắn giấu súng bắn tỉa ở trong thạch cao thì sao?"
Loại súng bắn tỉa nào có thể giấu vào trong đó chứ, Hình Uyên thật sự muốn phỉ nhổ.
Lúc này Diệp Văn Hiên lại nói: "Ồ, phía sau hắn có một tên cứ lén la lén lút, nhìn là biết không phải người tốt lành gì rồi."
Hình Uyên: "...cậu không thể kỳ thị người ta tới bệnh viện xem bệnh khó nói."
"Cũng có thể là giả bộ." Thanh niên đẩy xe lăn hùng hồn nói: "Cũng có thể là giả làm người tới khám bệnh, như vậy mới không làm chúng ta cùng nhân viên bệnh viện cảnh giác."
"Tuy cậu nói rất có lý." Hình Uyên nhếch khóe miệng: "Nhưng sao tôi lại có cảm giác... giọng điệu của cậu đặc biệt hưng phấn vậy?"
"Không giấu gì anh, đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với tình huống này, chính là cái loại hành động bí mật hay thấy trong phim ấy." Diệp Văn Hiên khom người, thì thầm bên tai anh: "Lão đại nói tôi không cần phải giấu giếm, tôi có chút kích động..."
Hình Uyên liếc nhìn cậu: "Tôi tưởng lúc ở RedRose đã từng trải nghiệm một lần rồi?"
Diệp Văn Hiên nghẹn: "Vui lòng đừng vạch trần tôi, cám ơn."
Kathy đột nhiên kéo tay Hình Uyên: "Không đi... thang máy..."
"Đi thang bộ hả?" Diệp Văn Hiên thuận thế đẩy xe lăn từ giữa đại sảnh đi tới chỗ thang máy: "Bé cưng à, anh không phải đại lực sĩ, không vác nổi một người cao to lực lưỡng như Hình vú em của cưng đâu."
Ba người còn chưa đứng vững ngoài cửa thang máy, Kathy đã vội vàng đập đập tay Hình Uyên, giọng nói từa phía sau lớp khẩu trang truyền ra: "Không đi... không đi..."
Diệp Văn Hiên nắm chặt nắm tay nhỏ xíu của cô bé, cảnh cáo: "Cô bé, tôi không phải anh trai em nên không có hứng thú nuông chìu sở thích của cưng đâu. Nếu cưng còn gõ vào vết thương của anh trai này nữa, tôi sẽ bỏ em lại đây đấy, nghe hiểu không?"
Mặc dù cậu đang mỉm cười nhưng mắt lại không hề có chút ý cười nào, Kathy co ro không hé răng, chỉ là cũng không phản kháng nữa.
Diệp Văn Hiên cúi đầu nhìn cánh tay Hình Uyên: "Đau không?"
Hình Uyên cứng ngắc nói: "... không sao."
"Sao, không quen có người quan tâm à?" Diệp Văn Hiên nhìn vẻ mặt anh nói: "Nói thật, hiện giờ tôi cảm thấy anh lúc sinh bệnh..."
Lời trêu đùa còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, cửa thang máy đã mở ra, có tầm hai ba người từ bên trong chậm rãi bước ra, có một người trong lúc bước đi vô tình đụng trúng vai Diệp Văn Hiên, làm nửa câu sau của cậu buộc phải nghẹn trở lại.
Diệp Văn Hiên: "Ui..."
"Đi đường mà không mở to mắt à?" Người nọ quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu: "Thằng oắt con, về nhà bú sữa mẹ đi."
Diệp Văn Hiên: "..."
Hình Uyên nhanh tay lẹ mắt nắm chặt tay Diệp Văn Hiên, trấn an vuốt nhẹ cổ tay cậu một chút, Diệp Văn Hiên run lên, biểu tình có chút quái dị.
Hình Uyên: "Mau đi thôi, cửa thang máy sắp đóng lại rồi."
Diệp Văn Hiên: "...hừ."
Thẳng đến khi cửa thang máy đóng lại, tên đàn ông cao lớn vừa nãy vẫn còn lộ ra biểu tình khó chịu.
"Mẹ nó, ông cứ thấy lũ oắt da non thịt mềm liền khó chịu, loại mặt trắng này ngay cả đánh rắm cũng không biết này đặc biệt giỏi dụ dỗ con gái." Hắn siết nắm tay, âm u nói: "Lão đại, hay là chúng ta đừng đi vội, để em lên túm thằng nhãi kia..."
Người đàn ông đi trước nhất xoay lại đá tên này một cước, tên đàn ông cao lớn kia kêu rên: "Lão đại, sao anh lại đá em!"
"Chúng ta tới đây làm cái gì?"
Gã đàn ông cao lớn: "...tìm... tìm hai người Hoa."
"Mày còn chưa tìm được người đã định làm lộ chúng ta ra trước rồi hả?" Tiểu đội trưởng Phi Lang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Nếu để Miles tiên sinh biết, chắc chắn mày sẽ bị ăn một súng đấy."
Tên đàn em kia sờ sờ bắp đùi bị đạp: "Anh, tên Miles tiên sinh kia có đáng sợ đến vậy không, em thấy anh với mấy ông đội trưởng khác đều rất sợ hắn."
"Thủ lĩnh Huynh Đệ Minh là cấp dưới của hắn, ngay cả tổ chức hắn cũng có thể chen mồm vào nói được, trong tay nắm một bó tài nguyên, quan trọng nhất là kỹ năng cận chiến của hắn cực kỳ lợi hại, từng một mình lật tung một trung đội quân chính quy của nước nào đó bên vùng Trung Đông, quân đội bên đó chỉ cần nghe thấy tên của hắn là sợ mất mật." Vị tiểu đội trưởng kia nghiêm túc nói: "Đừng có chọc hắn, Phi Lang chúng ta không trêu vào hắn nổi đâu, lại càng không nên đụng vào Huynh Đệ Minh ở sau lưng hắn."
Gã đàn ông cao lớn kia thực không cam lòng, nhưng cũng chỉ lầm bầm hai câu.
Miles tiên sinh mà vị tiểu đội trưởng Phi Lang kia vừa nhắc tới đang tự mình dẫn theo vài tên cấp dưới nói chuyện với một bác sĩ ở hành lang tầng bốn.
"Bệnh viện Knicks rất lớn, bệnh nhân người Hoa cũng không ít, ông muốn tìm người chỉ sợ không dễ." Vị Bác sĩ kia có chút mất kiên nhẫn: "Tôi chỉ là bác sĩ khoa ngoại, chỉ phụ trách khám bệnh, không có nhiệm vụ xếp giường ngủ cho bệnh nhân, đừng có hỏi tôi những chuyện tôi không biết."
"Con mẹ mày..."
Miles phất tay ngăn cản cấp dưới gầm lên, mỉm cười nói: "Xin lỗi xin lỗi, vậy cho tôi hỏi, nếu tôi muốn tìm người, hỏi ai thì tốt?"
"Ông có thể hỏi y tá khu nội trú bên kia." Sắc mặt bác sĩ dễ coi hơn một chút, đưa tay chỉ một hướng: "Tôi còn bệnh nhân đã hẹn trước, đi trước."
Đám người nhìn ông đi xa, một người đàn ông trẻ âm trầm nói: "Thưa ngài, hắn thật không lễ phép."
"Chỉ là chút nhân vật nhỏ không quan trọng, không cần quá chú ý." Ánh mắt Miles đảo qua một loạt phòng bệnh trên hành lang: "Nơi này khá nhỏ, lại vừa nhập viện hôm qua, đáng lý ra phải rất dễ tìm. Singh, bên Phi Lang có phát hiện gì không?"
Người đàn ông được gọi là Singh kia nói: "Bọn chúng không gây thêm phiền là đã tốt lắm rồi, tiên sinh, sao chúng ta lại phải hành động chung với đám cặn bã kia vậy? Tôi thấy bọn chúng liền thấy phiền."
Miles mỉm cười: "Chúng cũng không tệ đến như vậy, có lúc cũng có chỗ dùng." Nói xong, hắn vỗ một người đàn ông khác ở bên cạnh: "Bude, đi tìm y tá hỏi xem phòng bệnh tầng này có người châu Á không."
Bude gật đầu, trầm mặc rời đi.
Singh nhìn theo hắn, nhỏ giọng nói: "Ông này bình thường ngay cả rắm cũng không chịu thả, tôi cũng chán ghét ổng."
Miles nhìn hắn: "Có bản lĩnh, mày nói thẳng mặt hắn đi?"
Singh cứng cổ: "Không có bản lĩnh."
Miles: "Vậy câm miệng."
Đám người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đi tới khu đại sảnh tầng bốn.
Nơi này có một chiếc thang máy, một vài bệnh nhân cùng người thân đứng chung một chỗ, ánh mắt tập trung vào ô số phía trên, hiển nhiên là đang đợi thang máy.
Lúc đám Miles đi ngang qua, cửa thang máy vừa vặn mở ra.
Diệp Văn Hiên đẩy Hình Uyên từ bên trong đi ra, theo sát phía sau chính là cái đuôi nhỏ Kathy.
Miles tùy ý liếc nhìn một cái, vừa vặn đối mặt với ánh mắt Hình Uyên, hai người nháy mắt đối mặt, giây tiếp theo đã dời đi, giống như không có chuyện gì quay đầu, sượt qua người nhau.
Hai nhóm người bình ổn theo hai phương hướng khác biệt tách ra, Hình Uyên nhíu chặt mày, Diệp Văn Hiên nhìn thấy liền hỏi: "Sao vậy?"
Hình Uyên lắc đầu: "Không có gì, có thể là tôi nghĩ nhiều rồi."
Diệp Văn Hiên có chút suy tư: "Anh cảm thấy đám người vừa nãy có chút quái lạ à?"
"Chỉ là một loại cảm giác mà thôi." Hình Uyên đưa tay day day mi tâm: "Tôi khá mẫn cảm với nguy hiểm, tên đàn ông khi nãy làm tôi có cảm giác cực kỳ nguy hiểm."
Diệp Văn Hiên cố khắc chế xúc động muốn quay đầu lại, bước tới nhanh hơn: "Chờ đưa Kathy về, chúng ta trở lại kiểm tra một chút." Cậu cúi đầu nhìn cô bé vẫn luôn đi theo bên cạnh, lúc này mới phát hiện đối phương có chút khác thường: "Kathy?"
Ở một đầu khác bệnh viện, Miles sờ cằm, vẻ mặt có chút nghi hoặc.
Đám thuộc hạ ở phía sau nhất trí vỗ Singh, làm hắn phải nhắm mắt bước tới một bước: "Tiên sinh, ngài làm sao vậy?"
Miles: "À, có chút chuyện tao nghĩ không ra."
Singh: "Ách, biết đâu bọn em có thể nghĩ giúp ngài một chút?"
"Singh này, lúc nãy tao vừa thấy một con bé." Miles híp mắt: "Có cảm giác rất quen mắt, giống như đã từng thấy qua ở đâu rồi vậy..."
Singh sửng sốt: "Hả?" Con bé?
"Vừa nãy nó cũng nhìn thấy tao, còn trốn tránh tao nữa, tựa hồ rất sợ bị tao nhìn thấy."
Hắn khổ não rút dao găm ra, xoay xoay trên tay: "Tao chắc chắn đã từng thấy con bé đó ở nơi nào đó..."
Đám thuộc hạ ở phía sau hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên, có một người a một tiếng: "Miles tiên sinh, cô bé đó hình như có chút giống... một người trong những tấm hình mà... Achill đại sư đã cho ngài xem, khi đó tôi cũng đi cùng ngài, cũng nhìn thấy."
Miles nghe vậy thì ánh mắt lập tức bừng sáng.
"Là người Achill đại sư muốn tìm!"
"Thật không nghĩ tới, ở nơi khỉ ho cò gáy này lại có thu hoạch lớn." Miles cười ha hả: "Bảo các anh em chặn cổng bệnh viện lại, Phi Lang tiếp tục tìm hai tên châu Á kia. Đám bọn mày theo tao bắt con bé kia."
*
TKT #trinh sát & phản trinh sát#
Diệp Văn Hiên: "Hình Uyên, anh xem kìa, người đang đi tới ở đối diện rất khả nghi!"
Hình Uyên tập trung nhìn lại: "Hắn chỉ bị gãy xương thôi."
Diệp Văn Hiên: "Tên bụng bự ở phía sau, rõ ràng là đàn ông mà còn cố ý giả làm phụ nữ có thai, nhất định là Phi Lang!"
Hình Uyên: "Người ta chỉ là bụng bia hơi lớn một chút mà thôi..."
Diệp Văn Hiên: "Đáng giận, lũ Phi Lang núp kỹ thật!"
Thành viên Phi Lang gặp thoáng qua Diệp Văn Hiên: "Đáng giận, tìm lâu như vậy, hai tên người Hoa kia rốt cuộc trốn ở đâu vậy chứ?"
Không sai, người này vì muốn hóa trang mà cố ý tới vùng lân cận mua quần áo, đội tóc giả, lại còn một cặp kính râm không thể thiếu.
Cậu ta thay chiếc quần dài ống rộng kiểu hip hop, trên mặt vẽ vài nét bút, tiếp đó bình tĩnh đội tóc giả lên, thoáng cái đã từ anh trai châu Á lờ đờ uể oải lắc mình biến thành thiếu niên ngoại quốc tràn đầy sức sống.
Hình Uyên không vừa mắt với cặp kính: "Tôi mua một cái khác đẹp mắt hơn, vứt cặp kính quê mùa đó của cậu đi."
Diệp Văn Hiên nhún vai: "Tôi thấy ổn."
Đeo lens màu xanh lơ, Diệp Văn Hiên soi gương tự ngắm mình, cảm giác mình sắp không nhận ra mình luôn.
Hóa trang cho mình xong, cậu chuyển sang hóa trang cho Hình Uyên.
Quần áo mặc trước đó đã sớm bị dơ rồi, hiện giờ Hình Uyên đang mặc chiếc áo thun, quần dài vải bông giá rẻ mua ở siêu thị, chân mang đôi giày thể thao bình thường, Diệp Văn Hiên dùng bút hóa trang chấm một đống tàn nhang bắt mắt lên mặt anh, sau đó đeo cho anh đôi lens màu đen xinh đẹp, giấu đi đôi mắt xanh lơ đặc trưng của anh.
Cạo cái đầu vốn ngắn của anh thành đầu đinh, Diệp Văn Hiên nhìn người đàn ông có dung mạo thật xấu xí trước mặt, thỏa mãn gật đầu.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn có làn da tái nhợt của người bệnh, bên mũi đầy tàn nhang, dưới môi có một tầng râu xanh xanh, tóc ngắn cũn, bên thái dương dán băng vải, phối hợp với một thân quần áo giá rẻ, phỏng chừng ngay cả nhân viên Hình thị đi ngang qua trước mặt anh cũng không nhận ra được đây chính là vị ông chủ vẫn luôn tây trang thẳng thớm nhà mình.
Trong đầu Diệp Văn Hiên cũng nghĩ như vậy.
Nhưng cậu đẩy người đi ra ngoài không được mấy bước liền phát hiện, cho dù gương mặt của Hình Uyên có bị vẽ xấu đi trăm lần thì vóc dáng của anh cũng quá tốt, khí chất quá xuất chúng, chỉ riêng hai thứ này thôi đã có vô số mỹ nữ ném mị nhãn.
Diệp Văn Hiên: "..."
"Anh đã ngồi xe lăn rồi, trên mặt có một đống tàn nhang, đầu băng băng vải, sao vẫn có người vứt mị nhãn cho anh thế hả?" Cậu thật sự khó hiểu, xuyên qua quảng trường huyên náo, đẩy xe lăng hướng về phía bệnh viện.
Hình Uyên kéo Kathy theo đuôi, nghe vậy thì nhấc mắt lên: "Tôi cũng rất phiền não."
Diệp Văn Hiên: "..." Da mặt người này quả nhiên dày khỏi bàn.
Ba người đi ngang qua mấy chiếc jeep đậu ven đường, Diệp Văn Hiên thờ ơ nhìn thoáng qua.
Trong xe không có người, cậu vẫn chưa đối mặt chính diện với đám lính đánh thuê Phi Lang, cũng không biết ở xung quanh có người của bọn họ canh chừng hay không.
Nhưng không sao cả, cho dù bị phát hiện, Diệp Văn Hiên tin tưởng mình có thể dẫn Hình Uyên toàn thân trở ra.
Cậu không tìm người hỗ trợ đưa cô bé Kathy trở về, sau khi thay đổi quần áo cùng hóa trang, cậu dự định tự mình cùng Hình Uyên quay trở lại bệnh viện. Diệp Văn Hiên cùng Hình Uyên đã thương lượng qua, nếu thật sự gặp phải lính đánh thuê Phi Lang, cứ nhân cơ hội trói một tên lại hỏi thăm tình huống, đó cũng là một lựa chọn tốt.
Hình Uyên hơi suy nghĩ một chút, cảm thấy ổn.
Lúc đi vào bệnh viện, hai người bắt đầu lẳng lặng quan sát.
Diệp Văn Hiên nhai kẹo cao su, nhỏ giọng nói: "Này, anh nhìn người đàn ông bên phải phía trước đi, tay quấn thạch cao lớn như vậy, có phải rất đáng nghi không?"
Hình Uyên nhìn một chút: "Người ta chỉ gãy xương thôi. "
Diệp Văn Hiên: "Biết đâu hắn giấu súng bắn tỉa ở trong thạch cao thì sao?"
Loại súng bắn tỉa nào có thể giấu vào trong đó chứ, Hình Uyên thật sự muốn phỉ nhổ.
Lúc này Diệp Văn Hiên lại nói: "Ồ, phía sau hắn có một tên cứ lén la lén lút, nhìn là biết không phải người tốt lành gì rồi."
Hình Uyên: "...cậu không thể kỳ thị người ta tới bệnh viện xem bệnh khó nói."
"Cũng có thể là giả bộ." Thanh niên đẩy xe lăn hùng hồn nói: "Cũng có thể là giả làm người tới khám bệnh, như vậy mới không làm chúng ta cùng nhân viên bệnh viện cảnh giác."
"Tuy cậu nói rất có lý." Hình Uyên nhếch khóe miệng: "Nhưng sao tôi lại có cảm giác... giọng điệu của cậu đặc biệt hưng phấn vậy?"
"Không giấu gì anh, đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với tình huống này, chính là cái loại hành động bí mật hay thấy trong phim ấy." Diệp Văn Hiên khom người, thì thầm bên tai anh: "Lão đại nói tôi không cần phải giấu giếm, tôi có chút kích động..."
Hình Uyên liếc nhìn cậu: "Tôi tưởng lúc ở RedRose đã từng trải nghiệm một lần rồi?"
Diệp Văn Hiên nghẹn: "Vui lòng đừng vạch trần tôi, cám ơn."
Kathy đột nhiên kéo tay Hình Uyên: "Không đi... thang máy..."
"Đi thang bộ hả?" Diệp Văn Hiên thuận thế đẩy xe lăn từ giữa đại sảnh đi tới chỗ thang máy: "Bé cưng à, anh không phải đại lực sĩ, không vác nổi một người cao to lực lưỡng như Hình vú em của cưng đâu."
Ba người còn chưa đứng vững ngoài cửa thang máy, Kathy đã vội vàng đập đập tay Hình Uyên, giọng nói từa phía sau lớp khẩu trang truyền ra: "Không đi... không đi..."
Diệp Văn Hiên nắm chặt nắm tay nhỏ xíu của cô bé, cảnh cáo: "Cô bé, tôi không phải anh trai em nên không có hứng thú nuông chìu sở thích của cưng đâu. Nếu cưng còn gõ vào vết thương của anh trai này nữa, tôi sẽ bỏ em lại đây đấy, nghe hiểu không?"
Mặc dù cậu đang mỉm cười nhưng mắt lại không hề có chút ý cười nào, Kathy co ro không hé răng, chỉ là cũng không phản kháng nữa.
Diệp Văn Hiên cúi đầu nhìn cánh tay Hình Uyên: "Đau không?"
Hình Uyên cứng ngắc nói: "... không sao."
"Sao, không quen có người quan tâm à?" Diệp Văn Hiên nhìn vẻ mặt anh nói: "Nói thật, hiện giờ tôi cảm thấy anh lúc sinh bệnh..."
Lời trêu đùa còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, cửa thang máy đã mở ra, có tầm hai ba người từ bên trong chậm rãi bước ra, có một người trong lúc bước đi vô tình đụng trúng vai Diệp Văn Hiên, làm nửa câu sau của cậu buộc phải nghẹn trở lại.
Diệp Văn Hiên: "Ui..."
"Đi đường mà không mở to mắt à?" Người nọ quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu: "Thằng oắt con, về nhà bú sữa mẹ đi."
Diệp Văn Hiên: "..."
Hình Uyên nhanh tay lẹ mắt nắm chặt tay Diệp Văn Hiên, trấn an vuốt nhẹ cổ tay cậu một chút, Diệp Văn Hiên run lên, biểu tình có chút quái dị.
Hình Uyên: "Mau đi thôi, cửa thang máy sắp đóng lại rồi."
Diệp Văn Hiên: "...hừ."
Thẳng đến khi cửa thang máy đóng lại, tên đàn ông cao lớn vừa nãy vẫn còn lộ ra biểu tình khó chịu.
"Mẹ nó, ông cứ thấy lũ oắt da non thịt mềm liền khó chịu, loại mặt trắng này ngay cả đánh rắm cũng không biết này đặc biệt giỏi dụ dỗ con gái." Hắn siết nắm tay, âm u nói: "Lão đại, hay là chúng ta đừng đi vội, để em lên túm thằng nhãi kia..."
Người đàn ông đi trước nhất xoay lại đá tên này một cước, tên đàn ông cao lớn kia kêu rên: "Lão đại, sao anh lại đá em!"
"Chúng ta tới đây làm cái gì?"
Gã đàn ông cao lớn: "...tìm... tìm hai người Hoa."
"Mày còn chưa tìm được người đã định làm lộ chúng ta ra trước rồi hả?" Tiểu đội trưởng Phi Lang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Nếu để Miles tiên sinh biết, chắc chắn mày sẽ bị ăn một súng đấy."
Tên đàn em kia sờ sờ bắp đùi bị đạp: "Anh, tên Miles tiên sinh kia có đáng sợ đến vậy không, em thấy anh với mấy ông đội trưởng khác đều rất sợ hắn."
"Thủ lĩnh Huynh Đệ Minh là cấp dưới của hắn, ngay cả tổ chức hắn cũng có thể chen mồm vào nói được, trong tay nắm một bó tài nguyên, quan trọng nhất là kỹ năng cận chiến của hắn cực kỳ lợi hại, từng một mình lật tung một trung đội quân chính quy của nước nào đó bên vùng Trung Đông, quân đội bên đó chỉ cần nghe thấy tên của hắn là sợ mất mật." Vị tiểu đội trưởng kia nghiêm túc nói: "Đừng có chọc hắn, Phi Lang chúng ta không trêu vào hắn nổi đâu, lại càng không nên đụng vào Huynh Đệ Minh ở sau lưng hắn."
Gã đàn ông cao lớn kia thực không cam lòng, nhưng cũng chỉ lầm bầm hai câu.
Miles tiên sinh mà vị tiểu đội trưởng Phi Lang kia vừa nhắc tới đang tự mình dẫn theo vài tên cấp dưới nói chuyện với một bác sĩ ở hành lang tầng bốn.
"Bệnh viện Knicks rất lớn, bệnh nhân người Hoa cũng không ít, ông muốn tìm người chỉ sợ không dễ." Vị Bác sĩ kia có chút mất kiên nhẫn: "Tôi chỉ là bác sĩ khoa ngoại, chỉ phụ trách khám bệnh, không có nhiệm vụ xếp giường ngủ cho bệnh nhân, đừng có hỏi tôi những chuyện tôi không biết."
"Con mẹ mày..."
Miles phất tay ngăn cản cấp dưới gầm lên, mỉm cười nói: "Xin lỗi xin lỗi, vậy cho tôi hỏi, nếu tôi muốn tìm người, hỏi ai thì tốt?"
"Ông có thể hỏi y tá khu nội trú bên kia." Sắc mặt bác sĩ dễ coi hơn một chút, đưa tay chỉ một hướng: "Tôi còn bệnh nhân đã hẹn trước, đi trước."
Đám người nhìn ông đi xa, một người đàn ông trẻ âm trầm nói: "Thưa ngài, hắn thật không lễ phép."
"Chỉ là chút nhân vật nhỏ không quan trọng, không cần quá chú ý." Ánh mắt Miles đảo qua một loạt phòng bệnh trên hành lang: "Nơi này khá nhỏ, lại vừa nhập viện hôm qua, đáng lý ra phải rất dễ tìm. Singh, bên Phi Lang có phát hiện gì không?"
Người đàn ông được gọi là Singh kia nói: "Bọn chúng không gây thêm phiền là đã tốt lắm rồi, tiên sinh, sao chúng ta lại phải hành động chung với đám cặn bã kia vậy? Tôi thấy bọn chúng liền thấy phiền."
Miles mỉm cười: "Chúng cũng không tệ đến như vậy, có lúc cũng có chỗ dùng." Nói xong, hắn vỗ một người đàn ông khác ở bên cạnh: "Bude, đi tìm y tá hỏi xem phòng bệnh tầng này có người châu Á không."
Bude gật đầu, trầm mặc rời đi.
Singh nhìn theo hắn, nhỏ giọng nói: "Ông này bình thường ngay cả rắm cũng không chịu thả, tôi cũng chán ghét ổng."
Miles nhìn hắn: "Có bản lĩnh, mày nói thẳng mặt hắn đi?"
Singh cứng cổ: "Không có bản lĩnh."
Miles: "Vậy câm miệng."
Đám người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đi tới khu đại sảnh tầng bốn.
Nơi này có một chiếc thang máy, một vài bệnh nhân cùng người thân đứng chung một chỗ, ánh mắt tập trung vào ô số phía trên, hiển nhiên là đang đợi thang máy.
Lúc đám Miles đi ngang qua, cửa thang máy vừa vặn mở ra.
Diệp Văn Hiên đẩy Hình Uyên từ bên trong đi ra, theo sát phía sau chính là cái đuôi nhỏ Kathy.
Miles tùy ý liếc nhìn một cái, vừa vặn đối mặt với ánh mắt Hình Uyên, hai người nháy mắt đối mặt, giây tiếp theo đã dời đi, giống như không có chuyện gì quay đầu, sượt qua người nhau.
Hai nhóm người bình ổn theo hai phương hướng khác biệt tách ra, Hình Uyên nhíu chặt mày, Diệp Văn Hiên nhìn thấy liền hỏi: "Sao vậy?"
Hình Uyên lắc đầu: "Không có gì, có thể là tôi nghĩ nhiều rồi."
Diệp Văn Hiên có chút suy tư: "Anh cảm thấy đám người vừa nãy có chút quái lạ à?"
"Chỉ là một loại cảm giác mà thôi." Hình Uyên đưa tay day day mi tâm: "Tôi khá mẫn cảm với nguy hiểm, tên đàn ông khi nãy làm tôi có cảm giác cực kỳ nguy hiểm."
Diệp Văn Hiên cố khắc chế xúc động muốn quay đầu lại, bước tới nhanh hơn: "Chờ đưa Kathy về, chúng ta trở lại kiểm tra một chút." Cậu cúi đầu nhìn cô bé vẫn luôn đi theo bên cạnh, lúc này mới phát hiện đối phương có chút khác thường: "Kathy?"
Ở một đầu khác bệnh viện, Miles sờ cằm, vẻ mặt có chút nghi hoặc.
Đám thuộc hạ ở phía sau nhất trí vỗ Singh, làm hắn phải nhắm mắt bước tới một bước: "Tiên sinh, ngài làm sao vậy?"
Miles: "À, có chút chuyện tao nghĩ không ra."
Singh: "Ách, biết đâu bọn em có thể nghĩ giúp ngài một chút?"
"Singh này, lúc nãy tao vừa thấy một con bé." Miles híp mắt: "Có cảm giác rất quen mắt, giống như đã từng thấy qua ở đâu rồi vậy..."
Singh sửng sốt: "Hả?" Con bé?
"Vừa nãy nó cũng nhìn thấy tao, còn trốn tránh tao nữa, tựa hồ rất sợ bị tao nhìn thấy."
Hắn khổ não rút dao găm ra, xoay xoay trên tay: "Tao chắc chắn đã từng thấy con bé đó ở nơi nào đó..."
Đám thuộc hạ ở phía sau hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên, có một người a một tiếng: "Miles tiên sinh, cô bé đó hình như có chút giống... một người trong những tấm hình mà... Achill đại sư đã cho ngài xem, khi đó tôi cũng đi cùng ngài, cũng nhìn thấy."
Miles nghe vậy thì ánh mắt lập tức bừng sáng.
"Là người Achill đại sư muốn tìm!"
"Thật không nghĩ tới, ở nơi khỉ ho cò gáy này lại có thu hoạch lớn." Miles cười ha hả: "Bảo các anh em chặn cổng bệnh viện lại, Phi Lang tiếp tục tìm hai tên châu Á kia. Đám bọn mày theo tao bắt con bé kia."
*
TKT #trinh sát & phản trinh sát#
Diệp Văn Hiên: "Hình Uyên, anh xem kìa, người đang đi tới ở đối diện rất khả nghi!"
Hình Uyên tập trung nhìn lại: "Hắn chỉ bị gãy xương thôi."
Diệp Văn Hiên: "Tên bụng bự ở phía sau, rõ ràng là đàn ông mà còn cố ý giả làm phụ nữ có thai, nhất định là Phi Lang!"
Hình Uyên: "Người ta chỉ là bụng bia hơi lớn một chút mà thôi..."
Diệp Văn Hiên: "Đáng giận, lũ Phi Lang núp kỹ thật!"
Thành viên Phi Lang gặp thoáng qua Diệp Văn Hiên: "Đáng giận, tìm lâu như vậy, hai tên người Hoa kia rốt cuộc trốn ở đâu vậy chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất