Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính
Chương 55: Miên miên hận hận thuở nào xong (7)
Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
“Ông trời ném xuống đầu bản thiếu gia trách nhiệm lớn lao, trước làm khổ tâm trí ta, đau gân cốt ta, đói thân xác ta…* ” Khuôn mặt Dung Song tái nhợt, mơ mơ màng màng nằm trên giường lẩm bẩm.
(*Câu này của Mạnh Tử, đại ý là ông trời muốn tôi luyện một người thì luôn tạo ra hình huống khắc nghiệt.)
Vết thương tuy đắp thuốc nhưng vẫn không khá lên, mỗi ngày đều rỉ máu. Ban đầu Dung Song còn có thể kiên trì tu luyện một hai ngày, càng về sau càng mệt mỏi hơn, vết thương cũng không thấy khép lại chút nào.
“Song Nhi!” Dung Thành đột ngột đẩy cửa ra, bước nhanh tới bên giường, đặt tay sờ lên cổ Dung Song. Một đứa nhỏ cùng viện với y lấp ló ngoài cửa, dáo dác theo dõi tình huống bên trong.
“Ca…” Chóp mũi Dung Song đau xót, cả người vô lực không ngồi dậy nổi, chỉ có thể nhờ tiểu tử kia gọi Dung Thành tới.
Dung Thành cau mày vén chăn lên, liền thấy bắp chân y chảy máu, máu đen thấm đầy trên chăn và giường.
Dung Thành cẩn thận mở lớp vải bó trên đùi, cẩn thận rắc thuốc bột lên, nhưng linh dược thượng đẳng trượt khỏi lớp máu đen, không có chút tác dụng nào.
“Đã xảy ra chuyện gì!” Dung Thành nghiêm nghị, “Đây rõ ràng không phải vết thương bình thường!”
Dung Song hít mũi một cái, trong mắt đầy tủi thân, mất máu quá nhiều khiến giọng nói cũng mềm như bông, “Đệ- đệ đi bắt gà trong rừng, tự nhiên bị một sợi dây trong suốt không biết từ đâu ra cứa vào.”
Y không dám nói bị thương ở chỗ Lãnh Văn Uyên, rất sợ đại ca và nam chính sẽ đấm nhau một trận.
“Ngươi thật là…” Dung Thành giận đến nóng cả đầu nhưng cũng không thể làm gì, chỉ để lại một câu “Chờ ta!” liền vội vàng rời đi.
Dung Song mất sức nằm trên giường, ánh mắt càng mê man hơn.
“Vết thương này phải là ngươi bị khi đi tìm Lãnh công tử chứ?” Đứa nhóc ở bên ngoài đi vào phòng, nghiêng đầu nhìn vết thương trên chân Dung Song.
“Làm- làm sao ngươi…” Y tức khắc trợn mắt, tinh thần tỉnh táo.
“Ta thấy ngươi hay đi sớm về khuya, hơi tò mò nên lén đi theo.” Đứa nhỏ tùy tiện ngồi bên giường, “Triệu chứng của ngươi, giống y hệt tên sư huynh của Lãnh công tử nha.”
“Sư huynh của Lãnh Văn Uyên?” Dung Song mờ mịt không hiểu.
“Đúng vậy, kia chính là một tên xấu xa không ưa Lãnh công tử. Nghe nói lúc trước hắn lén giấu đồ trong viện Lãnh công tử rồi vu oan huynh ấy ăn trộm. Bị đại sư tỷ vạch trần nên rất mất mặt, cho nên nửa đêm đi báo thù. Kết quả lại bị thương đến thảm, toàn thân đều là vết cắt, cuối cùng mất máu mà chết.” Đứa nhỏ ngoáy mũi, “Khi đó ngươi vẫn đang nghiêm túc tu luyện, không ra khỏi cửa nửa bước, tất nhiên chưa từng nghe chuyện này.”
Dung Song lạnh cả người, vô thức nhìn xuống bắp chân còn đang chảy máu, đáy lòng hoảng hốt.
“Chẳng lẽ ngươi cũng nửa đêm trèo tường, kết quả là bị thương phải không?” Đứa nhóc đoán gần đúng, xích lại gần y, “Ta nghe nói, mặc dù Lãnh gia lụn bại nhưng gia chủ Lãnh gia trước khi đi để lại cho Lãnh công tử không ít đồ, đều là những vật tốt nhất, nghe nói còn có cả tiên khí. Hiện tại Lãnh công tử nhà cũng không về, không ít người đang ở trong tối nhìn chòng chọc vào đâu.”
Sắc mặt Dung Song càng nhợt nhạt hơn, không dám tưởng tượng rốt cuộc là thứ gì làm y bị thương.
Trái lại, Lâm Dung Vi nhớ tới mật thất của Lãnh gia trong giấc mơ của Lãnh Văn Uyên. Đâu chỉ là không ít đồ tốt, tưởng chừng tài nguyên cho đời con đời cháu của hắn cũng chuẩn bị đầy đủ.
“Nếu đúng là ngươi bị đồ vật của Lãnh công tử làm bị thương, thì ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi. Nghe nói sư huynh kia cũng tìm tới trưởng lão trong nội môn, cuối cùng vẫn chết thẳng cẳng đó.” Nhóc con đầy thương hại, “Ngươi leo tường ai không leo, sao lại leo tường Lãnh gia chứ.”
Dung Song đực mặt nhìn vết thương trên đùi, rơi vào trầm tư. Nếu như mình bò tới tìm Lãnh Văn Uyên xin thuốc giải, chắc là hắn sẽ cho chứ?
“Giúp ta một chuyện!” Tinh thần Dung Song tỉnh táo hơn, xé một mảnh vải ra, chấm máu trên đùi để viết huyết thư.
“Lãnh đại ca, hành động leo tường là bất đắc dĩ, quỳ xin thuốc giải. Dung Song gửi.” Đứa nhóc đọc từng chữ lên.
“Ngươi giúp ta giao cho Lãnh Văn Uyên, nhớ đừng để huynh trưởng ta biết. Kính nhờ.” Dung Song chắp tay, ánh mắt khẩn thiết.
Đứa nhóc nhận lấy huyết thư, giả vờ trưởng thành thở dài, “Ngươi còn quỳ xin, thật không chí khí.”
“Song Nhi!” Dung Thành rảo bước vào phòng, đi theo phía sau là một vị lão giả.
Nhóc con tự giác ra ngoài, trước khi đi còn gật đầu một cái với Dung Song.
“Cầu trưởng lão chữa trị cho gia đệ.” Thái độ Dung Thành cực kỳ tha thiết.
Lão giả bình tĩnh xem xét vết thương của Dung Song, lấy ra một bình ngọc, cẩn thận đổ vào vết thương một giọt chất lỏng đặc quánh. Sau khi chất lỏng kia rơi vào liền bốc lên khói xanh, đốt chất lỏng không thừa chút nào.
Lão giả nhìn về phía Dung Song, ánh mắt như là thương hại. Lão im lặng thu hồi bình ngọc, hướng Dung Thành vẫy tay, hai người đồng loạt ra ngoài.
Dung Song cố gắng ngoái người nhìn theo, không biết lão giả nói những gì nhưng cả người Dung Thành chấn động một cái, lập tức muốn quỳ xuống trước mặt lão.
Dĩ nhiên y hiểu tình huống hiện tại như nào, hốc mắt không khỏi đỏ lên, lùi người về.
Một lúc lâu sau lão giả mới rời đi, Dung Thành bước từng bước nặng nề quay vào.
Dung Song ngẩng đầu lên, cố gắng nở một nụ cười, “Ca, ca đừng lo lắng, rất nhanh thôi đệ sẽ ổn mà.”
Dung Thành sửng sốt một chút, khóe mắt cũng nhanh chóng đỏ lên, “Đúng, Song nhi… Sẽ khỏe lại ngay thôi.”
“Ca, cho đệ thêm chút linh thạch đi.” Y ngượng ngùng gãi đầu, “Đệ còn thiếu chút xíu nữa là đột phá khai quang, nhưng linh thạch đệ dùng hết rồi.”
Dung Thành nghẹn họng, nhưng vẫn lấy một túi càn khôn ra đưa cho y.
“Cảm ơn ca ca, nhất định đệ sẽ dùng tiết kiệm!” Dung Song vui vẻ không thôi, trên mặt cũng có sinh khí hơn.
Dung Thành hồi lâu không nói ra lời, cuối cùng quay lưng lại, cố nén run rẩy, “Ta phải đi ra ngoài một chuyến, sáng mai lên đường, trước khi đi sẽ tới xem đệ một chút. Hai ngày này đệ phải nghỉ ngơi thật tốt, không được phép đi ra ngoài, đệ biết chưa?”
“Đã biết.” Dung Song thích thú đếm linh thạch trong túi, đang đếm tới hai mươi mốt viên.
Dung Thành rời đi, y đếm được chừng bốn mươi viên linh thạch trung phẩm, lại còn phát hiện một viên linh thạch thượng phẩm, nhất thời vừa mừng vừa sợ, vui đến không ngậm miệng được.
“Không xong rồi, Dung Song.” Đứa nhóc vội vã chạy tới, “Ta tới viện của Lãnh công tử, hình như Lãnh công tử không có ở đó!”
“Không thể nào!” Dung Song sợ tới mức đánh rơi túi, “Rõ ràng hắn nói muốn bế quan tu luyện!”
“Hắn thật sự không có ở đây, ta gõ cửa muốn nát luôn!” Đứa nhóc móc ra huyết thư trả lại cho y, “Ta cũng đã đi tìm sư tỷ của hắn, các đệ tử ở đó đều nói Lãnh công tử cũng không ở chỗ của sư tỷ kia!”
Dung Song chớp mắt, chẹp miệng trầm mặc, trong lòng khó chịu đến lạ.
“Ta biết rồi.” Y cúi đầu, cất huyết thư vào trong vạt áo, “Cảm ơn ngươi.”
Đứa nhóc thấy bộ dạng của Dung Song, nắm chặt tay, “Ngươi chờ ta, ta sẽ canh trước cửa viện Lãnh công tử, hắn vừa về ta sẽ kêu hắn tới cứu ngươi!”
Nói xong nó liền chạy về phòng lấy chút lương khô và nước, vô cùng quyết tâm phải đợi được Lãnh Văn Uyên.
Dung Song mệt mỏi nằm xuống, đưa tay kéo chăn kín mít, cố gắng quên đi cảm giác bỏng rát trên đùi. Y đặt túi càn khôn trên bụng, hai tay đan chéo giữ lấy, yên lặng nhắm mắt.
Mặc dù cơ thể mê man nhưng ý thức Dung Song vô cùng rõ ràng, cảm giác thời gian chậm rãi trôi qua, nhiệt độ trong phòng dần dần hạ xuống, gió đêm mang theo mùi máu nhàn nhạt quanh quẩn trong căn phòng xập xệ.
Từ sau khi bị thương, tim y đập rất nhanh, máu cũng chảy rất nhiều. Hiện tại lại từ từ chậm hơn, dường như muốn đình công nghỉ việc.
Ý thức Dung Song càng trở nên tĩnh lặng, như là hồi quang phản chiếu vậy. Mặc dù y cực kỳ không muốn dùng từ này để hình dung nhưng sự thật có vẻ chính là vậy.
Mùi máu tanh quanh quẩn càng đậm hơn, y cũng lười để ý đến, hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại, nét mặt thả lỏng như đang ngủ.
Dường như có ai đó đến trước giường, che khuất một phần ánh sáng.
Ngay lúc Dung Song đang nghĩ xem đây là bạch vô thường hay hắc vô thường, chợt có thứ mềm ấm áp lên môi. Y còn chưa kịp phản ứng, lại có thứ gì nhẹ nhàng mở hàm răng y ra, đút vào một thứ chát chát nhưng lại ngọt như đường, tan ra rất nhanh.
Dung Song cố gắng mở mắt ra, trong ánh trăng lờ mờ, y thấy một gương mặt phóng đại kề sát, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi dài nhọn khẽ run. Trên mặt đối phương còn ửng đỏ, chỉ là răng môi quấn quýt, hồi lâu không chịu rời đi.
Dường như y bị vẻ đẹp này mê hoặc, miệng lưỡi không thành thục nhẹ nhàng đáp lại. Lãnh Văn Uyên dừng lại một chút, vội vã đứng dậy, sợi nước bọt mong manh nối giữa hai người rất nhanh tách ra.
Dung Song chớp mắt vô tội nhìn Lãnh Văn Uyên, tiện thể chép miệng, “Kẹo này ngọt quá, Lãnh đại ca còn nữa không?”
Mặt Lãnh Văn Uyên đen cả lại, giọng cứng nhắc, “Không có.”
“Đây là gì vậy? Ăn rất ngon nha, nhưng mà tan nhanh quá, ta còn chưa nếm đủ.” Dung Song liếm môi tiếc rẻ.
Ánh mắt Lãnh Văn Uyên không tự chủ rơi vào môi đối phương, hắn mất tự nhiên không nhìn thẳng vào y, “Đây là Chân Tình Huyết đan.”
“A?” Dung Song đột nhiên chú ý tới vết máu trên người hắn, “Lãnh đại ca, sao lại bị thương thế này?”
“Không cần ngươi quản.” Lãnh Văn Uyên lạnh nhạt nhìn y, “Còn có bốn mươi bảy ngày, nếu ngươi không đột phá được cảnh giới khai quang để vào bí cảnh cùng ta, ta sẽ mặc kệ ngươi.”
Lâm Dung Vi yên lặng mở sổ đen ra, gạch một dấu.
“Ta nhất định làm được!” Dung Song chỉ cảm thấy tinh thần phấn chấn, ngay cả vết thương trên đùi cũng không còn quá đau nữa.
Lãnh Văn Uyên lén liếc nhìn miệng y lần nữa, rất nhanh dời mắt đi, bước nhanh như muốn rời đi ngay.
“Lãnh đại ca chờ một chút !” Dung Song vui vẻ lấy ra túi càn khôn Dung Thành cho, “Ta lại có linh thạch!”
“Ta không cần.” Hắn dứt khoát cự tuyệt, “Nếu ngươi thật lòng muốn đi theo ta, trước tiên củng cố tu vi, đừng kéo chân ta.”
Dung Song ngượng ngùng cầm túi về, mất mát cúi đầu.
Thấy vẻ ủ rũ của y, Lãnh Văn Uyên mở miệng định nói, nhưng lại nhớ ra chuyện gì, rốt cuộc vẫn im lặng đi về.
Dung Song như được tiêm máu gà, lập tức lấy một viên linh thạch ra hấp thu linh lực. Sau một đêm ngồi tĩnh tọa, trước khi Dung Thành tới như đã hẹn, Dung Song đang đột phá khỏi bình cảnh. Trên trán y đầy mồ hôi, thân thể lảo đảo muốn ngã.
“Vết thương của ngươi chưa lành! Sao có thể tùy tiện đột phá!” Dung Thành vội vàng tiến tới trợ giúp, một tay đỡ cơ thể y, truyền linh lực vào.
Dung Song không để ý, cố gắng hướng vào tầng cuối cùng của cảnh giới như thể dồn hết sức mình. Dưới sự thanh tẩy của linh lực, có thứ gì âm ỉ bị phá vỡ, khí thế bộc phát, cuối cùng thăng lên khai quang.
Dung Thành thấy linh lực Dung Song ổn định lại, không kiềm được thở phào nhẹ nhõm, lúc xem vết thương ở chân y, càng ngạc nhiên hơn khi thấy vết thương bắt đầu khép lại!
Một lớp máu khô đóng ở miệng vết thương khiến nó không chảy máu nữa, có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Kinh hỉ bất ngờ khiến Dung Thành không nói được lời nào, Dung Song yếu ớt mở mắt ra, hơi có mấy phần đắc ý, “Ca, thấy sao? Đệ đã nói đệ sẽ sớm khỏe lại mà.”
“Nhưng trưởng lão nói, ngươi cùng lắm chỉ được ba ngày…” Dung Thành lẩm bẩm thắc mắc.
“Ây chà, kỳ tích vẫn luôn xuất hiện trên người đệ mà.” Dung Song sờ môi, cười tươi như hoa, “Bản thiếu gia đại nạn không chết, ắt có hậu phúc!”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Không sai, sau này chắc chắn có “Hậu phúc” !
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
“Ông trời ném xuống đầu bản thiếu gia trách nhiệm lớn lao, trước làm khổ tâm trí ta, đau gân cốt ta, đói thân xác ta…* ” Khuôn mặt Dung Song tái nhợt, mơ mơ màng màng nằm trên giường lẩm bẩm.
(*Câu này của Mạnh Tử, đại ý là ông trời muốn tôi luyện một người thì luôn tạo ra hình huống khắc nghiệt.)
Vết thương tuy đắp thuốc nhưng vẫn không khá lên, mỗi ngày đều rỉ máu. Ban đầu Dung Song còn có thể kiên trì tu luyện một hai ngày, càng về sau càng mệt mỏi hơn, vết thương cũng không thấy khép lại chút nào.
“Song Nhi!” Dung Thành đột ngột đẩy cửa ra, bước nhanh tới bên giường, đặt tay sờ lên cổ Dung Song. Một đứa nhỏ cùng viện với y lấp ló ngoài cửa, dáo dác theo dõi tình huống bên trong.
“Ca…” Chóp mũi Dung Song đau xót, cả người vô lực không ngồi dậy nổi, chỉ có thể nhờ tiểu tử kia gọi Dung Thành tới.
Dung Thành cau mày vén chăn lên, liền thấy bắp chân y chảy máu, máu đen thấm đầy trên chăn và giường.
Dung Thành cẩn thận mở lớp vải bó trên đùi, cẩn thận rắc thuốc bột lên, nhưng linh dược thượng đẳng trượt khỏi lớp máu đen, không có chút tác dụng nào.
“Đã xảy ra chuyện gì!” Dung Thành nghiêm nghị, “Đây rõ ràng không phải vết thương bình thường!”
Dung Song hít mũi một cái, trong mắt đầy tủi thân, mất máu quá nhiều khiến giọng nói cũng mềm như bông, “Đệ- đệ đi bắt gà trong rừng, tự nhiên bị một sợi dây trong suốt không biết từ đâu ra cứa vào.”
Y không dám nói bị thương ở chỗ Lãnh Văn Uyên, rất sợ đại ca và nam chính sẽ đấm nhau một trận.
“Ngươi thật là…” Dung Thành giận đến nóng cả đầu nhưng cũng không thể làm gì, chỉ để lại một câu “Chờ ta!” liền vội vàng rời đi.
Dung Song mất sức nằm trên giường, ánh mắt càng mê man hơn.
“Vết thương này phải là ngươi bị khi đi tìm Lãnh công tử chứ?” Đứa nhóc ở bên ngoài đi vào phòng, nghiêng đầu nhìn vết thương trên chân Dung Song.
“Làm- làm sao ngươi…” Y tức khắc trợn mắt, tinh thần tỉnh táo.
“Ta thấy ngươi hay đi sớm về khuya, hơi tò mò nên lén đi theo.” Đứa nhỏ tùy tiện ngồi bên giường, “Triệu chứng của ngươi, giống y hệt tên sư huynh của Lãnh công tử nha.”
“Sư huynh của Lãnh Văn Uyên?” Dung Song mờ mịt không hiểu.
“Đúng vậy, kia chính là một tên xấu xa không ưa Lãnh công tử. Nghe nói lúc trước hắn lén giấu đồ trong viện Lãnh công tử rồi vu oan huynh ấy ăn trộm. Bị đại sư tỷ vạch trần nên rất mất mặt, cho nên nửa đêm đi báo thù. Kết quả lại bị thương đến thảm, toàn thân đều là vết cắt, cuối cùng mất máu mà chết.” Đứa nhỏ ngoáy mũi, “Khi đó ngươi vẫn đang nghiêm túc tu luyện, không ra khỏi cửa nửa bước, tất nhiên chưa từng nghe chuyện này.”
Dung Song lạnh cả người, vô thức nhìn xuống bắp chân còn đang chảy máu, đáy lòng hoảng hốt.
“Chẳng lẽ ngươi cũng nửa đêm trèo tường, kết quả là bị thương phải không?” Đứa nhóc đoán gần đúng, xích lại gần y, “Ta nghe nói, mặc dù Lãnh gia lụn bại nhưng gia chủ Lãnh gia trước khi đi để lại cho Lãnh công tử không ít đồ, đều là những vật tốt nhất, nghe nói còn có cả tiên khí. Hiện tại Lãnh công tử nhà cũng không về, không ít người đang ở trong tối nhìn chòng chọc vào đâu.”
Sắc mặt Dung Song càng nhợt nhạt hơn, không dám tưởng tượng rốt cuộc là thứ gì làm y bị thương.
Trái lại, Lâm Dung Vi nhớ tới mật thất của Lãnh gia trong giấc mơ của Lãnh Văn Uyên. Đâu chỉ là không ít đồ tốt, tưởng chừng tài nguyên cho đời con đời cháu của hắn cũng chuẩn bị đầy đủ.
“Nếu đúng là ngươi bị đồ vật của Lãnh công tử làm bị thương, thì ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi. Nghe nói sư huynh kia cũng tìm tới trưởng lão trong nội môn, cuối cùng vẫn chết thẳng cẳng đó.” Nhóc con đầy thương hại, “Ngươi leo tường ai không leo, sao lại leo tường Lãnh gia chứ.”
Dung Song đực mặt nhìn vết thương trên đùi, rơi vào trầm tư. Nếu như mình bò tới tìm Lãnh Văn Uyên xin thuốc giải, chắc là hắn sẽ cho chứ?
“Giúp ta một chuyện!” Tinh thần Dung Song tỉnh táo hơn, xé một mảnh vải ra, chấm máu trên đùi để viết huyết thư.
“Lãnh đại ca, hành động leo tường là bất đắc dĩ, quỳ xin thuốc giải. Dung Song gửi.” Đứa nhóc đọc từng chữ lên.
“Ngươi giúp ta giao cho Lãnh Văn Uyên, nhớ đừng để huynh trưởng ta biết. Kính nhờ.” Dung Song chắp tay, ánh mắt khẩn thiết.
Đứa nhóc nhận lấy huyết thư, giả vờ trưởng thành thở dài, “Ngươi còn quỳ xin, thật không chí khí.”
“Song Nhi!” Dung Thành rảo bước vào phòng, đi theo phía sau là một vị lão giả.
Nhóc con tự giác ra ngoài, trước khi đi còn gật đầu một cái với Dung Song.
“Cầu trưởng lão chữa trị cho gia đệ.” Thái độ Dung Thành cực kỳ tha thiết.
Lão giả bình tĩnh xem xét vết thương của Dung Song, lấy ra một bình ngọc, cẩn thận đổ vào vết thương một giọt chất lỏng đặc quánh. Sau khi chất lỏng kia rơi vào liền bốc lên khói xanh, đốt chất lỏng không thừa chút nào.
Lão giả nhìn về phía Dung Song, ánh mắt như là thương hại. Lão im lặng thu hồi bình ngọc, hướng Dung Thành vẫy tay, hai người đồng loạt ra ngoài.
Dung Song cố gắng ngoái người nhìn theo, không biết lão giả nói những gì nhưng cả người Dung Thành chấn động một cái, lập tức muốn quỳ xuống trước mặt lão.
Dĩ nhiên y hiểu tình huống hiện tại như nào, hốc mắt không khỏi đỏ lên, lùi người về.
Một lúc lâu sau lão giả mới rời đi, Dung Thành bước từng bước nặng nề quay vào.
Dung Song ngẩng đầu lên, cố gắng nở một nụ cười, “Ca, ca đừng lo lắng, rất nhanh thôi đệ sẽ ổn mà.”
Dung Thành sửng sốt một chút, khóe mắt cũng nhanh chóng đỏ lên, “Đúng, Song nhi… Sẽ khỏe lại ngay thôi.”
“Ca, cho đệ thêm chút linh thạch đi.” Y ngượng ngùng gãi đầu, “Đệ còn thiếu chút xíu nữa là đột phá khai quang, nhưng linh thạch đệ dùng hết rồi.”
Dung Thành nghẹn họng, nhưng vẫn lấy một túi càn khôn ra đưa cho y.
“Cảm ơn ca ca, nhất định đệ sẽ dùng tiết kiệm!” Dung Song vui vẻ không thôi, trên mặt cũng có sinh khí hơn.
Dung Thành hồi lâu không nói ra lời, cuối cùng quay lưng lại, cố nén run rẩy, “Ta phải đi ra ngoài một chuyến, sáng mai lên đường, trước khi đi sẽ tới xem đệ một chút. Hai ngày này đệ phải nghỉ ngơi thật tốt, không được phép đi ra ngoài, đệ biết chưa?”
“Đã biết.” Dung Song thích thú đếm linh thạch trong túi, đang đếm tới hai mươi mốt viên.
Dung Thành rời đi, y đếm được chừng bốn mươi viên linh thạch trung phẩm, lại còn phát hiện một viên linh thạch thượng phẩm, nhất thời vừa mừng vừa sợ, vui đến không ngậm miệng được.
“Không xong rồi, Dung Song.” Đứa nhóc vội vã chạy tới, “Ta tới viện của Lãnh công tử, hình như Lãnh công tử không có ở đó!”
“Không thể nào!” Dung Song sợ tới mức đánh rơi túi, “Rõ ràng hắn nói muốn bế quan tu luyện!”
“Hắn thật sự không có ở đây, ta gõ cửa muốn nát luôn!” Đứa nhóc móc ra huyết thư trả lại cho y, “Ta cũng đã đi tìm sư tỷ của hắn, các đệ tử ở đó đều nói Lãnh công tử cũng không ở chỗ của sư tỷ kia!”
Dung Song chớp mắt, chẹp miệng trầm mặc, trong lòng khó chịu đến lạ.
“Ta biết rồi.” Y cúi đầu, cất huyết thư vào trong vạt áo, “Cảm ơn ngươi.”
Đứa nhóc thấy bộ dạng của Dung Song, nắm chặt tay, “Ngươi chờ ta, ta sẽ canh trước cửa viện Lãnh công tử, hắn vừa về ta sẽ kêu hắn tới cứu ngươi!”
Nói xong nó liền chạy về phòng lấy chút lương khô và nước, vô cùng quyết tâm phải đợi được Lãnh Văn Uyên.
Dung Song mệt mỏi nằm xuống, đưa tay kéo chăn kín mít, cố gắng quên đi cảm giác bỏng rát trên đùi. Y đặt túi càn khôn trên bụng, hai tay đan chéo giữ lấy, yên lặng nhắm mắt.
Mặc dù cơ thể mê man nhưng ý thức Dung Song vô cùng rõ ràng, cảm giác thời gian chậm rãi trôi qua, nhiệt độ trong phòng dần dần hạ xuống, gió đêm mang theo mùi máu nhàn nhạt quanh quẩn trong căn phòng xập xệ.
Từ sau khi bị thương, tim y đập rất nhanh, máu cũng chảy rất nhiều. Hiện tại lại từ từ chậm hơn, dường như muốn đình công nghỉ việc.
Ý thức Dung Song càng trở nên tĩnh lặng, như là hồi quang phản chiếu vậy. Mặc dù y cực kỳ không muốn dùng từ này để hình dung nhưng sự thật có vẻ chính là vậy.
Mùi máu tanh quanh quẩn càng đậm hơn, y cũng lười để ý đến, hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại, nét mặt thả lỏng như đang ngủ.
Dường như có ai đó đến trước giường, che khuất một phần ánh sáng.
Ngay lúc Dung Song đang nghĩ xem đây là bạch vô thường hay hắc vô thường, chợt có thứ mềm ấm áp lên môi. Y còn chưa kịp phản ứng, lại có thứ gì nhẹ nhàng mở hàm răng y ra, đút vào một thứ chát chát nhưng lại ngọt như đường, tan ra rất nhanh.
Dung Song cố gắng mở mắt ra, trong ánh trăng lờ mờ, y thấy một gương mặt phóng đại kề sát, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi dài nhọn khẽ run. Trên mặt đối phương còn ửng đỏ, chỉ là răng môi quấn quýt, hồi lâu không chịu rời đi.
Dường như y bị vẻ đẹp này mê hoặc, miệng lưỡi không thành thục nhẹ nhàng đáp lại. Lãnh Văn Uyên dừng lại một chút, vội vã đứng dậy, sợi nước bọt mong manh nối giữa hai người rất nhanh tách ra.
Dung Song chớp mắt vô tội nhìn Lãnh Văn Uyên, tiện thể chép miệng, “Kẹo này ngọt quá, Lãnh đại ca còn nữa không?”
Mặt Lãnh Văn Uyên đen cả lại, giọng cứng nhắc, “Không có.”
“Đây là gì vậy? Ăn rất ngon nha, nhưng mà tan nhanh quá, ta còn chưa nếm đủ.” Dung Song liếm môi tiếc rẻ.
Ánh mắt Lãnh Văn Uyên không tự chủ rơi vào môi đối phương, hắn mất tự nhiên không nhìn thẳng vào y, “Đây là Chân Tình Huyết đan.”
“A?” Dung Song đột nhiên chú ý tới vết máu trên người hắn, “Lãnh đại ca, sao lại bị thương thế này?”
“Không cần ngươi quản.” Lãnh Văn Uyên lạnh nhạt nhìn y, “Còn có bốn mươi bảy ngày, nếu ngươi không đột phá được cảnh giới khai quang để vào bí cảnh cùng ta, ta sẽ mặc kệ ngươi.”
Lâm Dung Vi yên lặng mở sổ đen ra, gạch một dấu.
“Ta nhất định làm được!” Dung Song chỉ cảm thấy tinh thần phấn chấn, ngay cả vết thương trên đùi cũng không còn quá đau nữa.
Lãnh Văn Uyên lén liếc nhìn miệng y lần nữa, rất nhanh dời mắt đi, bước nhanh như muốn rời đi ngay.
“Lãnh đại ca chờ một chút !” Dung Song vui vẻ lấy ra túi càn khôn Dung Thành cho, “Ta lại có linh thạch!”
“Ta không cần.” Hắn dứt khoát cự tuyệt, “Nếu ngươi thật lòng muốn đi theo ta, trước tiên củng cố tu vi, đừng kéo chân ta.”
Dung Song ngượng ngùng cầm túi về, mất mát cúi đầu.
Thấy vẻ ủ rũ của y, Lãnh Văn Uyên mở miệng định nói, nhưng lại nhớ ra chuyện gì, rốt cuộc vẫn im lặng đi về.
Dung Song như được tiêm máu gà, lập tức lấy một viên linh thạch ra hấp thu linh lực. Sau một đêm ngồi tĩnh tọa, trước khi Dung Thành tới như đã hẹn, Dung Song đang đột phá khỏi bình cảnh. Trên trán y đầy mồ hôi, thân thể lảo đảo muốn ngã.
“Vết thương của ngươi chưa lành! Sao có thể tùy tiện đột phá!” Dung Thành vội vàng tiến tới trợ giúp, một tay đỡ cơ thể y, truyền linh lực vào.
Dung Song không để ý, cố gắng hướng vào tầng cuối cùng của cảnh giới như thể dồn hết sức mình. Dưới sự thanh tẩy của linh lực, có thứ gì âm ỉ bị phá vỡ, khí thế bộc phát, cuối cùng thăng lên khai quang.
Dung Thành thấy linh lực Dung Song ổn định lại, không kiềm được thở phào nhẹ nhõm, lúc xem vết thương ở chân y, càng ngạc nhiên hơn khi thấy vết thương bắt đầu khép lại!
Một lớp máu khô đóng ở miệng vết thương khiến nó không chảy máu nữa, có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Kinh hỉ bất ngờ khiến Dung Thành không nói được lời nào, Dung Song yếu ớt mở mắt ra, hơi có mấy phần đắc ý, “Ca, thấy sao? Đệ đã nói đệ sẽ sớm khỏe lại mà.”
“Nhưng trưởng lão nói, ngươi cùng lắm chỉ được ba ngày…” Dung Thành lẩm bẩm thắc mắc.
“Ây chà, kỳ tích vẫn luôn xuất hiện trên người đệ mà.” Dung Song sờ môi, cười tươi như hoa, “Bản thiếu gia đại nạn không chết, ắt có hậu phúc!”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Không sai, sau này chắc chắn có “Hậu phúc” !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất