Người Giám Hộ

Chương 18: Bổ lục khảo thí (Thi Bổ khuyết*)

Trước Sau
Mọi người ngồi xuống phòng khách, thiếu niên kia không ngồi trên sô pha mà cứ xoay bên này cọ bên kia mãi không chịu ngồi yên, ánh mắt luôn nhìn Lương Chu, hận không thể nhào qua.

“Ngồi xong, giống cái dạng gì đấy!” Sau khi ông lão quát lớn hắn một câu mới nhìn về phía Lương Chu: “Không có việc không lên điện tam bảo, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

“Em muốn em trai em tham gia thi bổ khuyết trường trung học số 2.” Lương Chu cũng nói thẳng, chỉ chỉ Dư Sơ Lâm ngồi bên cạnh: “Em ấy học sơ trung thành phố W.”

Thấy tầm mắt ông lão chuyển sang nhìn mình, Dư Sơ Lâm cười cười, lễ phép mở miệng: “Xin chào thầy Cao, em tên Dư Sơ Lâm.”

“Ừ.” Ông lão gật gật đầu, rất vừa lòng vì sự lễ phép của hắn, “Cậu thi tốt nghiệp bao nhiêu điểm?”

Nói tới điểm thi tốt nghiệp gần như là ác mộng của mình, Dư Sơ Lâm có chút xấu hổ gục đầu xuống, nói kết quả.

Ông lão nhíu mày không chút hài lòng với đáp án mình nghe được.

Lương Chu cũng nhíu mày theo, có chút bất mãn nhìn thầy giáo cũ của mình. Hắn không thích bộ dạng Dư Sơ Lâm hiện tại, em trai hắn phải là kiêu ngạo lóa mắt.

“Ánh mắt anh nhìn tôi là có ý gì?” Thầy Cao chán nản.

Thiếu niên mặt tròn sau khi nghe điểm thi, ánh mắt tò mò rốt cuộc cùng từ nhìn Lương Chu lại chuyển sang Dư Sơ Lâm.

Bạn già thầy Cao (vợ thầy Cao) xoa tay từ phòng bếp đi ra, trừng mắt bất mãn với bạn già nhà mình (chồng mình), hô: “Đói bụng rồi, trước ăn cơm rồi lại ôn chuyện tiếp.”

“Hừ.” Thầy Cao dẫn đầu đứng dậy đi tới bàn ăn.

Trong lúc ăn cơm, thầy Cao lại hỏi chuyện của Dư Sơ Lâm, sau khi biết kết quả thi tốt nghiệp của hắn vì ảnh hưởng chuyện mẹ mình đột nhiên qua đời mới ôn hòa đi nhiều, ánh mắt nhìn hắn mang theo chút đồng tình.

Sau khi ăn xong, hắn lấy một bộ đề thi bảo Dư Sơ Lâm làm, còn mình dẫn Lương Chi đi vào phòng sách.

Thiếu niên mặt tròn vốn định tiến lên nói đã bị bạn già thầy Cao tóm đi.

Phòng khách yên tĩnh lại, Dư Sơ Lâm lấy bút và giấy nháp từ trong ba lô ra, bắt tay làm bài thi thầy Cao mới đưa cho hắn, bắt đầu vùi đầu vào làm bài thi toán đầu tiên.

Học bổ túc mùa hè rất hiệu quả, hắn hiện tại đã hiểu rõ nội dung sơ trung, thậm trí còn chuẩn bị cả một phần chương trình học trong sách giáo khoa cao trung, tốc độ học tập thật sự nghịch thiên.



Tốc độ làm bài của hắn rất nhanh, khi thầy Cao và Lương Chu ra thì hắn cũng chỉ còn một chút đề thi tiếng anh chưa hoàn thành.

Thầy Cao nhìn mấy bài thi hắn đã hoàn thành lại nhìn bài thi tiếng Anh đã làm được một nửa của hắn, gật gật đầu, ngồi xuống sô pha và lấy bút đỏ trong túi bắt đầu phê chấm bài.

Lương Chu ngồi xuống bên cạnh Dư Sơ Lâm, nhìn chữ hắn nắn nót sạch đẹp, ánh mắt cũng nhu hòa rất nhiều.

Chờ hắn làm xong bài thi tiếng Anh, thầy Cao cũng phê trong bài thi trong tay, trên mặt rốt cuộc cũng lộ chút ý cười: “Không tồi, không tồi, kiến thức cơ sở rất chắc, cách giải đề cũng rất linh hoạt, là một hạt giống tốt.”

Dư Sơ Lâm nhẹ nhàng thở ra, nghiêng đầu cười híp mắt với Lương Chu. Lương Chu cong môi, giơ tay xoa xoa tóc, tay đưa cốc nước trái cây cho hắn.

Đề thi tiếng anh phần lớn là đề trắc nghiệm, chấm rất nhanh, thầy Cao tính sơ qua điểm, rốt cuộc vừa lòng: “Đều qua mấy đề thi này, kiến thức cơ sở rất khá. Một nguyện vọng thi bổ khuyết không thành vấn đề, nhưng có thể thi đậu hay không, còn phải xem bản lĩnh của cậu.”

“Cám ơn thầy Cao!” Dư Sơ Lâm cười mị mắt, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng rơi xuống —— chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn nhất định thi trúng trường trung học số 2 thành phố! 

Thi bổ khuyết trường trung học số 2 thành phố rất có tiếng, thí sinh tham gia thi rộng khắp nội thành, thậm trí còn có học sinh ngoại tỉnh vì nghe tiếng mà dự thi, họ chỉ muốn thử vận may xem có thể thi trúng ban thực nghiệm của trường trung học số 2 thành phố hay không.

—— Ban thực nghiệm đều bao gồm năm mươi học sinh thi trúng năm trước và học sinh thi bổ khuyết trúng mà tạo thành danh sách lớp, được giáo viên tốt nhất trường chủ nhiệm, xác suất lên đại học gần như 100%, vào ban Thực nghiệm cũng coi như bước nửa bước vào cánh cửa Đại học.

Dụ hoặc như vậy, học sinh và phụ huynh một năm lại so với một năm càng cuồng nhiệt hơn, học sinh báo danh tham gia thi bổ khuyết càng lúc càng nhiều, cuối cùng trường trung học số 2 cũng không thể làm gì hơn thay đổi điều kiện đăng ký càng thêm khắc nghiệt —— số điểm thi trúng tuyển trường trung học số 2 thành phố phải hơn điểm trúng tuyển vào trường là 20 điểm.

Năm đó vừa ra quyết định, các phụ huynh náo loạn một thời gian, nhưng trường học vẫn quyết tâm kiên trì, các phụ huynh cũng không thể thay đổi chỉ đành cam chịu điều kiện này. Nhưng cũng vì nguyên nhân này nên thanh danh của trường trung học số 2 thành phố lại cao hơn – tinh anh trong tinh anh, ban thực nghiệm trường trung học số 2 thành phố quả nhiên không đơn giản!

Thành tích thi tốt nghiệp của Dư Sơ Lâm không thể lấy được danh ngạch thi bổ khuyết … Mà cửa sau này, đi được cũng thật là kiêu ngạo.

Cùng ngày thi, hắn  được Lương Chu đưa đến cổng trường, sau khi xuống xe, hắn thấp thỏm nhìn đông đảo thí sinh bên trong, lòng bàn tay cũng đổ chút mồ hôi. Trước khi hắn trọng sinh đã có tới sáu bảy năm không chạm vào sách giáo khoa, sau khi trọng sinh vẫn học một mình với gia sư, tuy rằng thầy Cao có nói hắn cơ sở không tồi nhưng trong lòng vẫn lo lắng rốt cuộc có thể so sánh với người khác hay không.

Di động trong túi rung lên, hắn lau mồ hôi trong lòng bàn tay và cầm điện thoại bấm phím trả lời:

“Đừng khẩn trương, em sẽ thật tốt.” 

Là Lương Chu gọi tới, hắn quay đầu nhìn về nơi đối phương dừng xe, mỉm cười nhìn cửa sổ mở được một nưa, trong lòng thêm kiên cường.

Trước giờ thi nửa tiếng, cổng trường trung học số 2 thành phố rốt cuộc cũng mở ra, hắn quay đầu vẫy tay với chiếc xe và theo dòng người đi vào.

Lương Chủ nhìn hắn đi vào, thẳng đến khi bóng người hoàn toàn không nhìn thấy người mới thu hồi tầm mắt mới đóng lại cửa sổ xe và đánh xe đi tới công ty.



Trong hai ngày thi, Lương Chu đều đưa đón hắn cả hai ngày, một lần còn suýt bị nhận ra, cũng may cả hai đều chạy trốn nhanh nên không có gây náo nhiệt.

Ngày hai mươi chín tháng tám là ngày thông báo kết quả thi, Dư Sơ Lâm có chút thấp thỏm chạy tới trường Trung học số 2 thành phố, đứng trước nhóm người, bắt đầu từ dưới nhìn lên tìm kiếm tên của mình.

Thứ nhất từ dưới lên không có tên hắn, lòng bàn tay hắn bắt đầu đổ mồ hôi.

Đếm ngược từ dưới lên số 3, vẫn như cũ không có, hắn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Đếm ngược từ dưới lên số 4 … Hắn đã bắt đầu có chút tuyệt vọng.

Tầm mắt cẩn thận dịch đến phía trên một lượt, hắn há miệng, một chữ lại nhìn một chữ, sau đó khi nhìn thấy vị trí thứ ba thấy được tên của mình.

Thứ ba? Sao lại vậy? Hắn xoa xoa mắt, có chút không thể tin được. Sợ là có thí sinh trùng tên trùng họ với mình, hắn vội cúi đầu rút số báo danh của mình ở trong ba lô ra, đúng rồi, trùng khớp số báo danh, nháy mắt trong lòng mừng như điên.

Thật sự là mình, số ba! Hắn thi đậu! Không phải dùng tiền mau, cũng không phải dựa vào quan hệ để tiến vào, là chính hắn thi đậu! Là bằng thực lực của hắn để thi đậu! Tay cầm tờ số báo danh thi dùng sức đến phát run, hẵn nỗ lực hít sâu vài lần mới miễn cưỡng bình tĩnh.

Thật sự không giống nhau, hoàn toàn khác với đời trước!

Đây là lần đầu tiên từ khi trọng sinh đến nay, hắn vứt bỏ cố kỵ, cười ngây ngô xoay người, hoàn toàn không hề giữ lại cảm xúc trên mặt mà chạy như bay ra cổng trường.

Xe Lương Chu vẫn ngừng tại chỗ như cũ, hắn tiến lên, hưng phấn vỗ vỗ cửa sổ xe, không đợi cửa sổ giáng xuống toàn bộ, lớn tiếng nói “Anh, anh, em thi đậu! Là số ba!”

Cảm xúc kích động không biết nên biểu đạt thế nào, hắn cào cào mặt, cảm thấy cửa sổ xe hôm nay hạ xuống thật là chậm, đơn giản duỗi tay kéo cửa xe ra, nhảy vào ôm lấy  người trong xe, dùng đầu đâm vào bả vai của hắn: “Em thi đậu, không sai, em chính mình thi đậu, cảm ơn anh, đều là anh cho em, cảm ơn anh!”

Người bị ôm lấy cứng đờ trong chớp mắt, ngay sau đó bình tình ôm lấy hắn, thanh âm cũng mang theo ý cười: “Chúc mừng!”

Không gian trong xe vốn nhỏ hẹp, Lương Chu bị ép tựa lưng vào ghế ngồi, tư thế có chút kỳ quặc, mái tóc mềm mại của thiếu niên cọ trên cổ có chút ngứa, có chút kỳ quái.

Hắn cũng không có thói quen cùng người khác thân mật, cũng không thích người khác lỗ mãng tiếp cận, nhưng giờ phút này, hắn nghe thiếu niên nói năng lộn xộn vì hưng phấn, lại ngửi thấy hơi thở thanh mát trên người thiếu niên ở trong lồng ngực. Ừm, cảm giác có em trai làm nũng, không tệ nhỉ.

P/s: Thi bổ khuyết: ý nói  tổ chức thi bổ sung cho những học sinh có nguyện vọng  nhưng không đủ điểm trúng tuyển đợt 1. Có lẽ giống kiểu nguyện vọng hai của Việt Nam. Cũng không biết có nên đổi thành nguyện vọng 2 không, cho nên mèo để thi bổ khuyết (Bổ lục khảo thí).

Ban thực nghiệm hay còn có tên lớp thực nghiệm, giống lớp chọn, lớp chuyên ở Việt Nam. Vì vậy, vẫn để ban thực nghiệm không đổi thành lớp chuyên, lớp chọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau