Người Giám Hộ

Chương 47: Kỳ nghỉ quốc khách

Trước Sau
Sau khi về nhà,  dì Lưu đã chuẩn bị bữa ăn khuya, hai người tụm đầu vừa ăn vừa nói chuyện, sau đó trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Dư Sơ Lâm vừa tắm xong, chuẩn bị leo giường thì nghe thấy tiếng cửa phòng bị gõ.

“Anh?” Hắn mở cửa có chút tò mò nhìn Lương Chu đang mặc quần áo ngủ đứng ở ngoài cửa, hỏi: “Anh sao còn chưa đi ngủ? Không phải là rất mệt sao ạ?”

“Lâu như vậy không gặp, không muốn tâm sự với anh sao?” Lương Chu mỉm cười, ánh mắt quét qua mái tóc mềm mại của hắn, càng cười tươi hơn, đứng ở bên mép giường nhìn hắn: “Ngủ chung nhé?”

Dư Sơ Lâm nhìn hắn, lại nhìn giường, mắt sáng rực lên, cười gật đầu, đóng cửa lại: “Được, ngủ chung!”

Giường khá nhỏ, hai người dựa khá gần, Dư Sơ Lâm nghiêng người đối diện với Lương Chu, hỏi: “Anh, anh muốn tâm sự cái gì? Nói trước nhé, em mười một giờ phải ngủ rồi, nếu không ngày mai em sẽ không dậy được.”

“Không làm em ngủ muộn đâu.” Lương Chu cũng nghiêng người sang, hai người hai mặt đối diện, nghe thấy cả hô hấp của nhau: “Không bằng nói tới chút chuyện… Thầy Cao gọi điện cho anh đi.”

Dư Sơ Lâm: “…” Đây coi như là thu trước tính sổ sau sao?

“Sao không nói gì?” Lương Chu giơ tay nắm tóc hắn, tiếng nói ở dưới ánh đèn lờ mờ, nghe vào có một chút sự dịu dàng cưng chiều, “Chột dạ sao?”

“Em vì sao phải chột dạ?” Dư Sơ Lâm nhớ tới trò cười mấy ngày trước, cau mày, giải thích: “Thật ra thì vốn cũng không cần phải ồn ào thành như vậy, chính là em tìm mãi cũng không thể tìm được cái món quà cô gái đó tặng để trả lại cho người ta, đồ vật không trả lại được nên cô ấy cho rằng em đã nhận, mỗi ngày chạy tới tìm em, còn nói em là bạn trai cô ấy, em cự tuyệt cũng đều vô dụng, quá ảnh hưởng tới học tập.”

Tay Lương Chu dừng một chút, lại rời xuống dưới, bóp lấy lỗ tai của hắn: “Sau đó thì sao?”

Dư Sơ Lâm có chút ngứa, vội né tránh về phía sau, nói tiếp: “Sau đó người yêu cô ấy chạy tới gây sự với em, bị thầy biết, sau đó cô ấy và người yêu cô ấy đều bị mời phụ huynh, rồi sau đó, anh liền nhận được điện thoại cáo trạng của thầy Cao.” Sau đó mình liền bị thẩm vấn.

“Em thật không thích cô ấy sao?” Lương Chu rút tay về, hỏi.

“Không thích, em muốn tập trung học tập, thi đại học.” Dư Sơ Lâm biểu hiện quyết tâm, nắm quyền nói: “Em phải là một học sinh xuất sắc *”.

Nguyên văn là: 学霸 (học phách: Giỏi học tập, học sinh có số điểm rất cao) (Theo baidu)

Nói tới đề tài này, Lương Chu cảm thấ y yên tâm lại cảm thấy lo lắng chần chờ hỏi: “Này Sơ Lâm, em có thích ai không? Hoặc là nói, em thích kiểu người gì?”

Dư Sơ Lâm đang cho rằng lời cam kết lần này của mình sẽ khiến anh trai hết lo lắng chợt thấy ngu người, hắn suy nghĩ cẩn thận một chút, lắc đầu: “Em không biết, em chưa từng thích ai.” Hắn thật sự chưa từng thích ai, đời trước hắn bị giam vào trong nhà tù mà khi học cao trung lại chưa từng học hành tốt, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi là thời kỳ dậy thì dễ yêu thích ai đó, nhưng bây giờ nghĩ lại, thanh xuân của hắn thật là trống rỗng, một chút bong bóng màu hồng cũng chưa từng có. Khi đó hắn còn không phải khổ não vì thành tích học tập sao, còn khổ não vì sao cả nhà cậu hắn lúc thì nhiệt tình lúc thì lạnh nhạt với hắn… Thật đáng thương.

Lương Chu sờ sờ mặt hắn, xít lại gần hắn, cặp mắt sáng ngời dịu dàng yêu thương nhìn hắn, dừng một chút, cẩn thận lại gần, sau đó nhẹ nhàng hôn nhẹ moi hắn, hơi đẩy ra, thấp thỏm hỏi: “Như thế này… Em có thích không?”

Đôi mắt Dư Sơ Lâm đều trợn tròn, sửng sốt hồi lâu thì cười xoay đầu Lương Chu, nhẹ nhàng hôn lên má hắn, nói: “Còn không phải là hôn chúc ngủ ngon sao, có cái gì lại không thích chứ, anh sao lại càng ngày càng thích học  thói quen người nước ngoài vậy.” Nói xong thì xoay người nằm ngửa, ngáp một cái, nhắm mắt lại, “Đều đã hôn chúc ngủ ngon, có phải là anh muốn ngủ rồi khong, em thật mệt..” Hắn vừa nói, sau đó… ngủ luôn.

Tâm Lương Chu mới vừa kịch liệt nhảy lên vì  mình chủ động hôn môi, giây tiếp theo tim lại ngừng đập vì lời nói của hắn, hồi lâu, hắn nhẹ nhàng đẩy người đối phương: “Sơ Lâm?”

Thiếu niên vẫn không nhúc nhích, hô hấp đều đều, hiển nhiên là đã ngủ say.

Lương Chu ngồi dậy, nhíu mày trừng mắt Dư Sơ Lâm một hồi,  cuối cùng thì điểm nhẹ cái trán của hắn, thất bại nói: “Em cái tên gia hỏa không tim không phổi này.”

Có lẽ là vì bị điểm hoài mà không thoải mái nên Dư Sơ Lâm nhíu mày, trở mình, ôm lấy một góc chăn tiếp tục ngủ say.

… Tiểu hỗn đản!

Lương Chu nằm trở về bên người hắn, thật lâu sau thì xoay người ôm lấy đối phương vào trong ngực, cúi đầu hôn thật mạnh vào sau tai hắn, nhỏ giọng nói hung dữ: “Xem anh về sau thu thập em thế nào nhé!”



Lần thông báo đầu tiên, thất bại.

Lương Chu sau khi về nước liền lập tức tập trung cho tuần đầu công tác tuyên truyền phim điện ảnh trong nước.

Mà người luôn bận rộn nhất trong các loại kiện cáo là Lăng Xuân cũng bớt chút thời gian tới Vinh Quang một chuyến, cùng người bận rộn số hai là Lương Chu mật đàm một giờ trong văn phòng.

Một giờ sau, dưới tầm mắt bát quái của Trương Khiêm, Lăng Xuân mặt mày hớn hở đi ra, mà Lương Chu thì tương phản với vẻ mặt đen như đáy nồi.

Thái dương Lương Chu giật giật khi nhìn thấy Trương Khiêm như hổ rình mồi đứng ở bên cửa, dặn dò: “Đừng học Quan Bác Văn, khâu kín miệng cậu lại.”

“Biết rồi, tớ tự có chừng mực.” Lăng Xuân không sao cả xua xua tay, đi tới trước thang máy thì dừng lại, quay đầu nghiêm túc nói với Lương Chu: “Nếu cậu ngày nào  đó bởi vì dâm loạn vị thành niên vào tù ăn cơm… Yên tâm, tớ sẽ không bảo vệ cậu, mất mặt.”(=)))) ha ha)

what? Dâm loạn? Ngục giam?

Trương Khiêm đang ngả ngớn nghe lén trừng lớn mắt, miệng thành hình chữ “O”, ánh mắt nhìn Lương Chu như nhìn thấy ma quỷ.

Lương Chu nhíu mày,  mặt càng đen, đẩy đẩy Lăng Xuân, đuổi người, nói: “Tuyệt đối không xảy ra chuyện như vậy, đi mau đi, nhớ kỹ không được nói bậy nói bạ trước mặt Sơ Lâm đấy.”

Lăng Xuân nhún nhún vai, thâm ý cười nhìn Trương Khiêm, rốt cuộc cũng đi.

Hắn vừa đi, Trương Khiêm lập tức nhảy lại đây, ngăn ở trước mặt Lương Chu, lắp bắp nói: “Ông chủ, cậu cậu cậu… Cậu không thể hồ đồ! Cậu nói, cậu thích kiểu thiếu niên như thế nào, tớ tìm giúp cậu! Nhưng cậu tuyệt đối không thể đi dâm loạn vị thành niên được! Vinh Quang từ trên xuống dưới có rất nhiều miệng ăn, nhưng tất cả đều dựa vào cậu để có miếng cơm đấy!” (Ha ha ha, cười sặc sụa lần thứ hai =))))

Lương Chu lạnh mặt liếc mắt nhìn hắn, lướt qua hắn đi tới phòng họp: “Câm miệng, thông báo với bọn Triệu Tri tới phòng họp ngay.”

“…À.” Cơn tức cực lớn, khẳng định là dục cầu bất mãn (Ham muốn tình dục không được thỏa mãn) , Trương Khiêm chửi thầm.

Kế hoạch chỉnh đốn Vinh Quang  là dự án trong lúc Lương Chu đi công tác được các tổ  hạng mục hoàn toàn hiểu rõ, chỉ chờ Lương Chu trở về sẽ quyết định phương án cuối cùng và bắt tay vào làm luôn.

Hội nghị giằng co bốn giờ đồng hồ, chờ mọi người như du hồn rời đi thì tới gian cũng đã điểm 8 giờ tối, mà cả tòa nhà làm việc ngoại trừ bọn họ đều đã tan tầm.

Lại bỏ lỡ ăn cơm tối với Sơ Lâm… Lương Chu buông di động, dựa lưng vào trong xe thở dài, mệt mỏi xoa xoa cái trán.

Hà Long ngồi ở ghế điều khiển nhìn hắn muốn nói lại thôi.

“Muốn nói cái gì?” Hắn trợn mắt, bình tĩnh hỏi.

Hà Long biểu tình rối rắm, khó khăn nói: “Cậu chủ, cậu đối với cậu chủ Sơ Lâm…”

“Chính là cậu đã nghe thấy đấy.” Lương Chu cho một đáp án khẳng định, thông qua chiếu hậu nhìn thẳng hắn: “Cậu biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đúng không?”

“Vâng!” Hà Long vội thu hồi tầm mắt, cung kính trả lời, trong lòng thì lại không khỏi thở dài. Xem ra Lăng Xuân và Quan Bác Văn đều nói là sự thật, xem ra cậu chủ thật sự đối với cậu chủ nhỏ Sơ Lâm, nhưng mà… Ai.. Hắn rất buồn đó.

Trước kỳ nghỉ lễ Quốc khánh là kỳ thi cuối tháng bắt đầu.

Học sinh sau vài ngày bị tra tấn rốt cuộc cũng được nghỉ lễ, ai cũng vội vội vàng vàng chạy ra cổng trường, vừa đi vừa hô hấp không khí tự do ngắn ngủi.

Lý Đào nghiêng đầu nhìn Dư Sơ Lâm: “Cậu chuẩn bị cho kỳ nghỉ lễ quốc khánh thế nào?”



“Tớ không biết, đều do anh tớ quyết định.” Dư Sơ Lâm cười tủm tỉm, nói: “Thật ra tớ thích ở nhà ngủ nướng, tớ đã rất lâu không có được cảm giác ngủ nướng rồi.” Là học trò ngoan lâu như vậy, ngẫu nhiên  cũng muốn thả lỏng một chút.

Khóe miệng Lý Đào méo xệch, cũng không biết là lộ ra ý cười.

Ngày nghỉ Quốc khánh đầu tiên, Dư Sơ Lâm đáp ứng lời mời dự sinh nhật của Vương Chí.

Dì Lưu đưa hắn ra cửa  sau đó bắt đầu lau nhà, thấy Lương Chu xuống nhà thì vội buông cây lau nhà ra, xoa tay đi tới phòng bếp: “Cậu chủ, dì đã chuẩn bị bữa sáng cho cậu, cậu chủ nhỏ Sơ Lâm đã đi ra ngoài, nói hôm nay không ăn cơm trưa ở nhà, bảo dì nói với cậu một tiếng.”

Lương Chu dừng bước chân, nhìn về cửa lớn, quả nhiên thấy móc treo chìa khóa xe đạp không thấy đâu cả, nhíu mày đi tới phòng ăn, “Em ấy đi đâu vậy?”

“Thấy bảo rằng bạn học cùng lớp sinh nhật mời cậu ấy, cậu ấy xấu hổ không đi. Cậu chủ Sơ Lâm vốn muốn tự nói với cậu, nhưng ngày hôm qua cậu chủ về muộn quá, hôm nay lại dậy trễ nên cậu ấy không muốn đánh thức cậu, đành trực tiếp đi ra ngoài.” Dì Lưu vừa lải nhải nói vừa bưng chén cháo ra đặt ở trước mặt Lương Chu: “Cậu chủ Sơ Lâm cũng rất được yêu mến, cuối tuần nào cũng có bạn học gọi cậu ấy đi ra ngoài vui chơi nhưng đều bị cậu chủ từ chối,  cậu chủ nhỏ cũng thật là, suốt ngày chỉ biết chui trong nhà học hành, thật là vất vả mà.”

Sinh nhật? Tay Lương Chu cầm muỗng dừng lại trong chốc lát, hắn như nhớ tới chuyện gì rất quan trọng: “Dì Lưu này… Sinh nhật Sơ Lâm, là khi nào vậy?”

“A…” Dì Lưu đang dông dài nói thì dừng lại, suy nghĩ một chút, chợt choáng váng: “Không xong rồi, từ sau khi cậu chủ Sơ Lâm tới đây hình như chưa từng tổ chức sinh nhật của mình, ngay cả ngày sinh cũng chưa từng nhắc tới.”

Qủa nhiên… Lương Chu đặt muỗng vào trong bát, cau mày, trong lòng có chút thất bại: “Cho tới nay thật sự chưa từng nhắc tới sao?”

“Không có.” Dì Lu ưu sầu, trong lòng  cũng rất ảo não, “Thiếu niên bây giờ đều rất chú trọng tới tiệc sinh nhật, chúng ta lại chưa từng tổ chức sinh nhật cho cậu chủ Sơ Lâm, không biết cậu chủ có bị bạn học cùng lớp xa lánh hay không?” Càng nghĩ càng thấy có khả năng này, bà tức khắc đứng lên, đi đi lại lại hai vòng tại chỗ rồi đi ra phòng khách: “Dì phải gọi điện thoại hỏi cậu chủ Sơ Lâm, lần sinh nhật sau chúng ta phải tổ chức thật tốt, mọi người không ai biết ngày sinh nhật của cậu ấy, chắc chắn cậu ấy rất thương tâm…”

“Đừng hoảng hốt, cháu sẽ hỏi.” Lương Chu vội ngăn cản bà, hắn suy nghĩ một hồi thì xoay người đi lên tầng: “Được rồi, dì cứ coi như không hề hay biết việc này, đừng để cho Sơ Lâm phát hiện.”

“Hả?” Dì Lưu sửng sốt, sau đó lại thấy bất mãn, còn muốn nói thêm đôi ba câu nhưng Lương Chu đã trở về phòng mình.

Bác Hà phần lớn thời gian đều như chưa từng tồn tại đi từ bên cửa hông biệt thự vào, nghiêm túc nói: “Tiểu Lưu, việc này bà đừng bận tâm, cậu chưa chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, cậu chủ Sơ Lâm thoạt nhìn cũng là kiểu người không chú trọng tới việc này, chỉ là sinh nhật mà thôi, đừng quá khẩn trương.”

Dì Lưu nghẹn một cái, trừng mắt nhìn hắn. Thật là một lão già sinh hoạt tẻ nhạt, ngày sinh nhật luôn hấp dẫn mọi thiếu niên, ông thì biết cái gì. Cậu chủ chẳng qua là vì bận rộn và ngại phiền toái nhưng cậu chủ Sơ Lâm có nhân duyên tốt như vậy, lại đang tuổi dậy thì ham chơi, tại sao lại không thích sinh nhật!

Dư Sơ Lâm nhàm chán ngồi ở ghế lô KTV (Karaoke), nghe các bạn học hát như quỷ khóc sói tru mà lòng rất muốn về nhà. Một kỳ nghỉ tốt như vậy, hắn chỉ muốn ở cùng anh trai hắn làm ổ với nhau trong phòng khách làm bài tập thôi.

Vương Chí gào xong một bài hát thì chạy tới ngồi xuống bên người Dư Sơ Lâm, mở một lon nước ngọt, uống một hớp rồi thở phào, hét lớn một tiếng: “Thật thoải mái!”

Âm nhạc bỗng thay đổi thành bài hát trữ tình, tinh thần Dư Sơ Lâm vốn đang căng thẳng cũng thả lỏng, rốt cuộc cũng cảm thấy tốt hơn.

“Sơ Lâm à, cậu muốn hát bài gì, để tớ chọn cho cậu!” Vương Chí rống to, là người được mừng  sinh nhật, ngày hôm nay hắn rất hưng phấn đến độ điên cuồng, chủ ý chạy tới hát karaoke là do hắn đề xuất.

Dư Sơ Lâm xoa lỗ tai, lắc đầu: “ Tớ không muốn hát, các bạn cứ chơi đi.”

Vương Chí nhíu mày, dùng sức đập bả vai hắn: “Sao lại làm người tẻ nhạt như vậy, hôm nay là sinh nhật của tớ, tới đây nào, chúng ta cùng nhau xõa một chút, hát một bài nào, à, mà đúng rồi, khi nào Sơ Lâm sinh nhật vậy?  Đến lúc đó mọi người sẽ hát tặng người anh em một bài.” Sinh nhật?  Hắn ngẩn người, nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, mới cho ra cái đáp án: “ Sinh nhật tớ cuối tháng chín, mới vừa qua.”

“Cái gì!” Vương Chí gân giọng quỷ gào, khó chịu nói: “Người anh em chẳng nghĩa khí gì cả, sinh nhật sao không mời tớ, không cho tớ chút mặt mũi à.”

Dư Sơ Lâm bất đắc dĩ nhìn thái độ ham chơi ham vui của hắn, lắc đầu nói: “Tớ đã nhiều năm không tổ chức sinh nhật, không phải không mời cậu.” Chính hắn cũng đã quên mất sinh nhật kiểu này… Nhưng lại nói tiếp, sinh nhật anh hắn là khi nào nhỉ? Hình như trước nay chưa từng thấy tổ chức…

Hắn nhíu mày, ảo não  bản thân vô tâm.

“Sinh nhật sao lại có thể quên chứ! Năm nay bỏ lỡ, sang năm chúng ta nhất định phải tổ chức lớn! Tới đây tới đây tới đây nào, hát đi, anh em này giúp cậu thả lỏng một chút.” Vương Chí không nói hai lời liền nhét microphone vào trong tay hắn: “Hát nào!”

Hắn hoàn hồn, đau đầu cúi nhìn miccrophone trong tay. Làm sao bây giờ, hắn thật sự không biết hát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau