Người Giữ Xác Và Bé Cương Thi Vô Dụng Của Anh Ấy
Chương 1
Ở niên đại không rõ, Lam tinh gặp phải virus lây nhiễm không rõ nguồn gốc, bắt đầu xuất hiện hiện tượng ăn thịt người.
Ban đầu mọi người chỉ coi đó giống bệnh chó dại, mãi cho đến khi những người bị thứ kia cắn cũng dần bị đồng hóa.
Đầu tiên chỉ là trên người bốc mùi thối rữa tanh tưởi, sau đó lòng trắng bắt đầu lan ra, cuối cùng toàn bộ con nươi đều biết thành màu trắng.
Bọn họ còn tấn công cả những sinh vật sống.
Những người không bị cắn gọi bọn chúng là "zombie".
——————
Bé trai một tay nắm chắc vạt áo của bà lão, một tay khác nắm lấy con dao nhỏ.
Cậu bé khẩn trương nhìn xung quanh, nơi đây là nghĩa địa, xung quanh trống trải, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện zombie, bà lão chỉ có một cánh tay, tay còn lại đã bị zombie cắn.
Ngay sau đó, bà lão lập tức chặt cánh tay đó xuống, làm giảm tốc độ virus lan ra.
Dù vậy nhưng bà lão vẫn tỏ vẻ ung dung.
"Xuỵt, Tiểu Dật ngoan, đừng sợ." Bà lão đi tới nhà của người giữ xác, bên trong đã không còn ai từ lâu.
Bà lão vội vàng kéo Tiểu Dật vào, đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn qua đôi tay đã băng bó của mình, lại nhìn sang cháu ngoại, đây là huyết mạch cuối cùng của nhà họ...
"Tiểu Dật, bà ngoại dắt con đi gặp tổ tông được không?" Bà lão xoa đầu Tiểu Dật.
Cái gọi là tổ tông, cũng chính là chủ nhân Tô gia bọn họ hầu hạ mấy đời, "tổ tông" được coi như một cách gọi tôn kính.
Tô Dật không nói gì, bà ngoại kể về tổ tông từ nhỏ đến lớn, hắn đã sớm quen với những lời nói nhảm của bà, cho dù có thật thì cũng đã qua rất nhiều năm.
Nói xong, bà lão gõ vào bức tường bên cạnh giường, trong đó có một cái hộp.
Bên trong hộp là một con dao nhỏ.
"Tiểu Dật, lại đây." Bà lão run lẩy bẩy kéo tay Tô Dật, cứa một nhát, máu trào ra trong chớp mắt.
"Bà ngoại! Sẽ thu hút zombie tới đây đó!" Tô Dật tưởng rằng bà ngoại sẽ đưa dao nhỏ cho hắn, không ngờ bà lại dùng nó để tổn thương hắn.
"Không sao, nơi đây là chỗ ở của tổ tông. Tiểu Dật, bà ngoại không thể bảo vệ con được nữa, trên thế giới này bây giờ chỉ có tổ tông mới bảo vệ được con thôi." Bà ngoại nhét con dao vào tay Tô Dật, cũng không băng bó vết thương cho hắn, nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng vội vàng kéo hắn ra ngoài.
Vẻ mặt Tô Dật thay đổi, hắn ngửi thấy mùi thối rữa cực kỳ mãnh liệt. Đây là mùi đặc trưng trên người zombie.
Quả nhiên zombie rất nhạy cảm với máu tươi, bọn họ bị zombie bao vây rồi.
"Tiểu Dật, đừng sợ." Bà ngoại kéo Tô Dật đi tới phần mộ ở giữa nghĩa địa.
Trên đầu Tô Dật đầy mồ hôi, siết chặt dao găm.
Trong hoàn cảnh này cũng không chạy trốn được, có lẽ hôm nay chính là ngày giỗ của hắn rồi.
Bà ngoại cũng già rồi, thôi được, đi cùng nhau đi.
"Lại đây, Tiểu Dật, để tay ở chỗ này." Bà lão chỉ vào chỗ lõm hình chữ nhật trên bia mộ.
Tô Dật đặt tay lên, xem như chút an ủi cuối cùng đối với bà ngoại đi.
Cách đó không xa, zombie đang lũ lượt kéo tới, số lượng rất đông.
Tô Dật khẩn trương nhìn xung quanh, không chú ý tới máu tươi đã bị bia mộ hấp thụ.
"ẦM——" phía sau bia mộ đột nhiên xuất hiện một lối đi.
Trong nháy mắt khi lối đi mở ra, zombie xung quanh dừng lại một lát, sau đó lập tức chạy tán loạn, tựu như nhìn thấy điều gì đó khủng bố lắm.
Tô Dật kinh ngạc nhìn lối đi.
"Tiểu Dật, màu vào thôi."
——————
Đi được một lúc lâu, Tô Dật cảm thấy càng ngày càng mệt mỏi, cánh tay vẫn chảy máu không ngừng, càng ngày càng yếu ớt.
"Đến rồi." Bà ngoại dừng ở trước cửa, thành kính quỳ xuống, "Tô thị gặp phải kiếp nạn lớn, hậu bối Tô Uyển thỉnh cầu lão tổ tông ra khỏi mộ, bảo vệ huyết mạch Tô gia!"
Một con rắn chậm chạp bò tới từ phía sau.
Tầm mắt Tô Dật đã bắt đầu mơ hồ, nhưng hắn thấy được con rắn men theo vết máu của hắn bò tới.
Tô Dật bày ra tư thế chiến đấu, con rắn kia thè lưỡi với hắn, sau đó tiếp tục bò về phía trước, tới trước cửa thì bò lên.
Ánh mắt bà lão sáng lên, "Thần thú đại nhân..."
Con trăn thè lưỡi với bà lão.
"Đại nhân, ngài không nhớ tôi sao? Lúc ta năm tuổi mẹ tôi từng dẫn tôi tới ra mắt ngài!" Bà lão vội vàng giải thích.
Con trăn "xì xì" vài tiếng, sau đó bò tới cạnh Tô Dật, dùng đuôi quân lên người hắn.
"Tiểu Dật! Đừng giãy giụa! Thần thú đại nhân dẫn con đi tìm tổ tông!" Bà lão vội vàng nói.
Tô Dật mất máu quá nhiều, giãy giụa theo bản năng, đột nhiên đau đầu kịch liệt, hôn mê bất tỉnh.
____________
khum biết nên để là thây ma hay zombie nữa hic Ó w Ọ
Ban đầu mọi người chỉ coi đó giống bệnh chó dại, mãi cho đến khi những người bị thứ kia cắn cũng dần bị đồng hóa.
Đầu tiên chỉ là trên người bốc mùi thối rữa tanh tưởi, sau đó lòng trắng bắt đầu lan ra, cuối cùng toàn bộ con nươi đều biết thành màu trắng.
Bọn họ còn tấn công cả những sinh vật sống.
Những người không bị cắn gọi bọn chúng là "zombie".
——————
Bé trai một tay nắm chắc vạt áo của bà lão, một tay khác nắm lấy con dao nhỏ.
Cậu bé khẩn trương nhìn xung quanh, nơi đây là nghĩa địa, xung quanh trống trải, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện zombie, bà lão chỉ có một cánh tay, tay còn lại đã bị zombie cắn.
Ngay sau đó, bà lão lập tức chặt cánh tay đó xuống, làm giảm tốc độ virus lan ra.
Dù vậy nhưng bà lão vẫn tỏ vẻ ung dung.
"Xuỵt, Tiểu Dật ngoan, đừng sợ." Bà lão đi tới nhà của người giữ xác, bên trong đã không còn ai từ lâu.
Bà lão vội vàng kéo Tiểu Dật vào, đóng cửa lại, thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn qua đôi tay đã băng bó của mình, lại nhìn sang cháu ngoại, đây là huyết mạch cuối cùng của nhà họ...
"Tiểu Dật, bà ngoại dắt con đi gặp tổ tông được không?" Bà lão xoa đầu Tiểu Dật.
Cái gọi là tổ tông, cũng chính là chủ nhân Tô gia bọn họ hầu hạ mấy đời, "tổ tông" được coi như một cách gọi tôn kính.
Tô Dật không nói gì, bà ngoại kể về tổ tông từ nhỏ đến lớn, hắn đã sớm quen với những lời nói nhảm của bà, cho dù có thật thì cũng đã qua rất nhiều năm.
Nói xong, bà lão gõ vào bức tường bên cạnh giường, trong đó có một cái hộp.
Bên trong hộp là một con dao nhỏ.
"Tiểu Dật, lại đây." Bà lão run lẩy bẩy kéo tay Tô Dật, cứa một nhát, máu trào ra trong chớp mắt.
"Bà ngoại! Sẽ thu hút zombie tới đây đó!" Tô Dật tưởng rằng bà ngoại sẽ đưa dao nhỏ cho hắn, không ngờ bà lại dùng nó để tổn thương hắn.
"Không sao, nơi đây là chỗ ở của tổ tông. Tiểu Dật, bà ngoại không thể bảo vệ con được nữa, trên thế giới này bây giờ chỉ có tổ tông mới bảo vệ được con thôi." Bà ngoại nhét con dao vào tay Tô Dật, cũng không băng bó vết thương cho hắn, nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng vội vàng kéo hắn ra ngoài.
Vẻ mặt Tô Dật thay đổi, hắn ngửi thấy mùi thối rữa cực kỳ mãnh liệt. Đây là mùi đặc trưng trên người zombie.
Quả nhiên zombie rất nhạy cảm với máu tươi, bọn họ bị zombie bao vây rồi.
"Tiểu Dật, đừng sợ." Bà ngoại kéo Tô Dật đi tới phần mộ ở giữa nghĩa địa.
Trên đầu Tô Dật đầy mồ hôi, siết chặt dao găm.
Trong hoàn cảnh này cũng không chạy trốn được, có lẽ hôm nay chính là ngày giỗ của hắn rồi.
Bà ngoại cũng già rồi, thôi được, đi cùng nhau đi.
"Lại đây, Tiểu Dật, để tay ở chỗ này." Bà lão chỉ vào chỗ lõm hình chữ nhật trên bia mộ.
Tô Dật đặt tay lên, xem như chút an ủi cuối cùng đối với bà ngoại đi.
Cách đó không xa, zombie đang lũ lượt kéo tới, số lượng rất đông.
Tô Dật khẩn trương nhìn xung quanh, không chú ý tới máu tươi đã bị bia mộ hấp thụ.
"ẦM——" phía sau bia mộ đột nhiên xuất hiện một lối đi.
Trong nháy mắt khi lối đi mở ra, zombie xung quanh dừng lại một lát, sau đó lập tức chạy tán loạn, tựu như nhìn thấy điều gì đó khủng bố lắm.
Tô Dật kinh ngạc nhìn lối đi.
"Tiểu Dật, màu vào thôi."
——————
Đi được một lúc lâu, Tô Dật cảm thấy càng ngày càng mệt mỏi, cánh tay vẫn chảy máu không ngừng, càng ngày càng yếu ớt.
"Đến rồi." Bà ngoại dừng ở trước cửa, thành kính quỳ xuống, "Tô thị gặp phải kiếp nạn lớn, hậu bối Tô Uyển thỉnh cầu lão tổ tông ra khỏi mộ, bảo vệ huyết mạch Tô gia!"
Một con rắn chậm chạp bò tới từ phía sau.
Tầm mắt Tô Dật đã bắt đầu mơ hồ, nhưng hắn thấy được con rắn men theo vết máu của hắn bò tới.
Tô Dật bày ra tư thế chiến đấu, con rắn kia thè lưỡi với hắn, sau đó tiếp tục bò về phía trước, tới trước cửa thì bò lên.
Ánh mắt bà lão sáng lên, "Thần thú đại nhân..."
Con trăn thè lưỡi với bà lão.
"Đại nhân, ngài không nhớ tôi sao? Lúc ta năm tuổi mẹ tôi từng dẫn tôi tới ra mắt ngài!" Bà lão vội vàng giải thích.
Con trăn "xì xì" vài tiếng, sau đó bò tới cạnh Tô Dật, dùng đuôi quân lên người hắn.
"Tiểu Dật! Đừng giãy giụa! Thần thú đại nhân dẫn con đi tìm tổ tông!" Bà lão vội vàng nói.
Tô Dật mất máu quá nhiều, giãy giụa theo bản năng, đột nhiên đau đầu kịch liệt, hôn mê bất tỉnh.
____________
khum biết nên để là thây ma hay zombie nữa hic Ó w Ọ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất