Người Giữ Xác Và Bé Cương Thi Vô Dụng Của Anh Ấy

Chương 5

Trước
Nhờ có sự dạy dỗ của Trình Văn, Tô Dật học tập rất nhanh, chẳng qua thi thoảng phải đối mặt với những cơn tức giận của Trình Văn.

Ba năm sau ——

"Cậu là người kém cỏi nhất của Tô gia ta từng dẫn dắt!" Trình Văn nhìn Tô Dật tạo ra không gian ba chiều thất bại lần nữa, mặt vô cảm hùng hùng hổ hổ nói.

Tô Dật nhìn Trình Văn ngồi trên giường "rộp rộp" ăn khoai tây chiên, cười bất đắc dĩ, dùng năng lượng đưa sữa bò đến bên miệng Trình Văn, Trình Văn há miệng theo thói quen, sữa bò chảy vào miệng liền nuốt xuống.

Tạo ra không gian ba chiều là mục cuối cùng, cũng là kỹ năng khó khăn nhất, sáng tạo ra không gian ba chiều có thể khiến nó va chạm với không gian hiện tại, từ đó đạt được hiệu quả thời gian hồi tưởng, tuy nhiên tạo ra không gian ba chiều rất khó, muốn nó va chạm với không gian hiện tại còn cần một điều kiện nữa, nhưng Trình Văn không nói ra.

Thấy Tô Dật lại thất bại lần nữa, Trình Văn thở dài, "Được rồi, cậu ngốc quá."

Tô Dật nhận lệnh, lập tức ngồi bên mép giường, buộc tóc cho Trình Văn.

Tóc Trình Văn rất dài, vô cùng mềm mại, mặc dù là màu trắng nhưng trông không hề già, ngược lại có chút khơi dậy ham muốn.

Tô Dật muốn buộc một cái đuôi ngựa nhưng bị Trình Văn kịch liệt phản đối, chỉ cần buộc một búi nhỏ rũ xuống.

Ban đầu muốn cắt tóc cho Trình Văn, nhưng cuối cùng hắn vẫn lưu lại mái tóc này.

Buộc tóc xong, Tô Dật nhẹ nhàng hôn lên trán Trình Văn, sau đó tiếp tục luyện tập không gian ba chiều.

Trình Văn vẫn dửng dưng ăn khoai tây chiên, nghi thức của loài người thật phiền toái, mỗi sáng sớm hôn trán để bày tỏ lòng tôn kính là cái quỷ gì...

Trình Văn ăn xong túi khoai tây chiên đã là một tiếng sau, Tô Dật đã quen với việc Trình Văn ăn chậm, đi tới dùng khăn lau tay cho Trình Văn.

"Tô Dật, sắp tới cậu có kế hoạch gì không?" Trình Văn rút đôi tay đã được lau sạch về, miễn cưỡng ngáp một cái, đuôi mắt ửng đỏ tràn ra chút nước mắt.

Tô Dật nhìn snag chỗ khác, đem đồ ăn vặt còn thừa trên giường cất vào không gian, Trình Văn tức giận cầm gối lên ném hắn.



Tô Dật ôm gối, "Không có."

Trình Văn: "Cậu không muốn tìm người đàn bà kia để báo thù?"

Tô Dật dặt gối lên giường, ngồi bên giường nhìn Trình Văn, quần áo kì quái của Trình Văn đã được hắn thay cho, giờ trên người đang mặc quần áo ngủ hắn mang về.

Trình Văn rất gầy, qua cổ áo ngủ lỏng lẻo có thể nhìn thấy xương quai xanh, đồ ngủ màu đen cũng khiến làn da cậu trông càng tái nhợt.

"Không" Tô Dật cầm lấy tay Trình Văn, lấy đi chocolate cậu lén giấu trong tay, "Ở bên tổ tông rất tốt."

Trình Văn "Hừ" một tiếng, "Vậy cùng tôi đi tìm một thứ."

"Thứ gì?" Tô Dật theo bản năng hỏi.

"Đồ tiến hóa thần tốc" Trình Văn nhảy xuống giường, đứng trước mặt Tô Dật giang hai tay.

Tô Dật thuần thục thay quần áo cho cậu, dạo này thời tiết lạnh hơn rồi, hôm nay là áo bông nhỏ màu xanh, quần là một cái quần ống rộng thật dày.

"Zombie là do loài người biến thành sao?" Tô Dật hỏi.

Trình Văn liếc nhìn hắn, không trả lời.

Tô Dật chỉ cần muốn là có thể đọc được suy nghĩ Trình Văn, nhưng bình thường hắn sẽ không nghe.

Lần này cũng vậy, nếu tổ tông không nói, vậy hắn cũng không nghe, không tìm hiểu.

"Có phải hay không, chỉ có zombie hình thành tinh hạch mới được tính là tiến hóa thành công, có suy nghĩ riêng, nhưng vì có người phá hỏng đồ tiến hóa, dẫn đến zombie năng lượng không đủ, cần ăn thịt sống để bổ sung năng lượng." Trình Văn chỉnh lại quần áo, duỗi người "Sửa lại thứ đó là tất cả đều có thể tiến hóa."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước