Chương 26: Truy đuổi
Edit: Tira
Giờ phút này Mễ Lộ đã khẩn trương đến không nói thành lời. Cậu vừa định khom lưng xuống hành lễ, Kiều Kim lại giơ tay ý bảo không cần. Kiều Kim vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo Mê Lộ ngồi xuống.
Mễ Lộ do dự một chút, nhưng Kiều Kim vẫn im lặng mỉm cười nhìn cậu, hoàn toàn giống như một vị gia trưởng hòa ái, một chút cũng không mang theo tư thái của Hoàng đế Đế Quốc, Điều này làm Mễ Lộ dần dân thả lỏng, ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời Kiều Kim ngồi xuống cạnh ông.
Kỳ thật thời khắc Mễ Lộ nhìn thấy Kiều Kim đã nhận ra người hẹn gặp mình chính là Hoàng đế Đế Quốc. Không nói đến vị này thường xuyên xuất hiện trên TV, hôm qua Mễ Lộ vừa mới được diện kiến người thật nên ấn tượng đã khắc sâu.
Nhưng làm cậu không rõ là, Hoàng đế Đế Quốc sao lại tìm cậu. Nếu có chuyện gì, với thân phận cậu, phái người nào đó tới tìm mình không phải được rồi sao?
Mễ Lộ khiêm tốn cúi đầu sau đó nói: “Không biết ngài tìm tôi là vì chuyện gì ạ?”
Mễ Lộ còn chưa kịp nghe thấy đáp án lại đột nhiên bị Alpha bên cạnh nắm chặt cổ tay.
Mễ Lộ ngạc nhiên ngẩng đầu, rõ ràng là bị dọa sợ rồi. Kiều Kim thấy phản ứng của Mễ Lộ liền sửng sốt một chút, sau đó cũng cảm thấy mình có chút thất thố, liền có chút mất tự nhiên buông lỏng tay nhưng mày vẫn nhăn chặt.
Nếu mình không ngửi nhầm, Mễ Lộ đã bị ký hiệu rồi? Tuy rằng chỉ là ký hiệu tạm thời. Ông hẳn là đã sớm phát hiện, chỉ tại vừa rồi nhìn thấy Mê Lộ trong lòng quá kích động liền không chú ý tới.
“Con… Đã có Alpha?” Hoàng đế Đế Quốc uy nghiêm giờ phút này lại cực kỳ khẩn trương dò đứa con trai hơn hai mười năm chưa từng gặp mặt của mình. Nghĩ đến hôm qua Kiều Côn mang Mễ Lộ đến gặp mình. trong lòng Kiều Côn lộp bộp một tiếng.
Ông cùng Đồ Na đều biết người Kiều Côn mang đến chính là người trong lòng nó. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Mễ Lộ, Kiều Kim đã hoàn toàn xác định, cậu chính là con trai của Mễ Hoa.
—— bọn họ thật sự quá giống nhau, bất luận là khuôn mặt hay là thần thái.
Kiều Kim thậm chí không cần làm giám định gen.
Trong lòng Kiều Kim dâng trào bi thương, ông không biết đây có phải bởi mình làm bậy nên bị trời cao báo ứng hay không, hiện tại chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, Alpha dấu hiệu Mễ Lộ không phải Kiều Côn.
Huynh đệ tương thân, không phải là điều ông muốn nhìn thấy.
Mễ Lộ lại không nghĩ tới Kiều Kim sẽ hỏi mình chuyện này, nhưng quan hệ của cậu cùng thiếu gia cũng không phải bí mật không thể cho ai biết. Huống hồ, thiếu gia cũng nói lời thổ lộ chân thành nhất đối với mình, Mễ Lộ cảm thấy cậu cần phải thừa nhận.
“Đúng vậy, tôi đã có Alpha.”
Mễ Lộ nói những lời này khóe miệng mang theo mỉm cười ngọt ngào. Nhưng nụ cười này ở thời điểm hiện tại trong mắt Kiều Kim lại là nhát đao chí mạng. Mặt ông cứng đờ, giọng nói nghẹn lại, ông thậm chí có điểm không dám nghe đáp án.
“Alpha… của con, Là ai?”
Mễ Lộ có điểm kỳ quái nhìn Alpha trước mặt, nhìn qua sắc mặt thập phần không tốt như là thân thể không thoải mái, nhưng tựa hồ vẫn rất cấp bách muốn nghe đáp án của mình. Thâm tâm Mễ Lộ chợt căng thẳng, sợ vừa rồi mình đã nói sai cái gì. Nhìn vào mắt Hoàng đế, vừa định mở miệng, đột nhiên lại bị người bên ngoài cắt ngang.
“Bệ hạ, Vương tử Kiều Côn hình như đang tới bên này.” Đường Ni vội vàng vào phi hành khí báo cáo với Kiều Kim.
Ánh mắt Kiều Kim tối đi, lập tức ra lệnh: “Đường Ni, qua điều khiển phi hành khí, chúng ta trở về!”
Đường Ni nhận được mệnh lệnh của hoàng đế, lập tức đi tới phía trước khởi động phi hành khí.
Chỉ mất vài giây, phi hành khí màu đen đã nhanh chóng bay lên.
Mễ Lộ hoàn toàn không dự đoán được sẽ xảy ra tình huống như vậy, lập tức trợn tròn mắt. Cậu còn cuộc hẹn ăn cơm trưa cùng thiếu gia nữa mà! Làm sao bây giờ có thể rời khỏi học viện?
“Tại sao phi hành khí lại bay lên?! Không được… Thiếu gia còn đang đợi tôi mà.”
Mắt thấy Mễ Lộ đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo vọt tới phía trước, Kiều Kim kéo cậu ngồi xuống bên người, gắt gao túm lấy cánh tay mảnh khảnh vội vàng hỏi: “Alpha của con rốt cuộc là ai?!”
Mễ Lộ ăn đau mà nhíu mày, cơn thịnh nộ của Hoàng đế hoàn toàn dọa cậu rồi. Cậu ngơ ngác nhìn đối phương, khuôn mặt nhỏ trắng bệch lắp bắp nói: “Là, chính là thiếu gia ạ…”
“Thiếu gia?” Kiều Kim nhíu mày.
“Lôi, Lôi Kha… ” Mễ Lộ quan sát sắc mặt Kiều Kim cẩn thận thử nói ra hai chữ này.
Trong mắt Kiều Kim đầu tiên là hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lại chậm rãi khôi phục bình tĩnh. Điều này làm cho Mễ Lộ thở dài một hơi nhẹ nhõm. Xem ra không có việc gì cả.
Mễ Lộ giật giật cánh tay bị nắm đến đau, sau đó nhỏ giọng lên tiếng: “Hoàng đế Bệ hạ?”
Kiều Kim sửng sốt, lúc này mới phát hiện mình kéo tay Mễ Lộ đến mức ửng đỏ, vội vàng buông tay. Nhưng ánh mắt vẫn cố định trên người Mễ Lộ như cũ. Đôi mắt ông hơi nheo lại như là đang tự hỏi điều gì. Một lúc lâu sau, Hoàng đế phảng phất như nhớ đến điều gì, hỏi lại: “Lôi… Kha? Có phải là Alpha nhà Lôi Đình không?”
Mễ Lộ lần đầu nghe được người khác gọi thẳng tên họ Lôi tướng quân liền sửng sốt, sau đó mới nhớ tới đối phương là hoàng đế, liền vội gật đầu không ngừng.
Kiều Kim nhận được đáp án khẳng định lúc này mới chậm rãi gật đầu: “Hóa ra là cậu ta.”
Mễ Lộ không quá rõ ý của Hoàng đế bệ hạ là gì. Vừa rồi còn trông như sắp bùng nổ, hiện tại đã bình tĩnh trở lại, nghe thấy mình nói ra tên thiếu gia dù không vui vẻ chút nào nhưng lại cũng không có nói thêm điều gì.
Mễ Lộ miên man suy nghĩ trong đầu, sợ bởi vì mình lắm miệng mà chọc phiền toái cho thiếu gia, lập tức không tự giác ngồi ngay ngắn lại, thần kinh căng thẳng, lo lắng bệ hạ sẽ lại hỏi thêm điều gì.
Nhưng Mễ Lộ cảm thấy ngoài ý muốn vì lúc sau bệ hạ không có nói nữa, chỉ rơi vào trạng thái suy tư. Thi thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái làm Mễ Lộ vô cùng khẩn trương.
Trong lòng Mễ Lộ kêu khổ, thiếu gia chắc chắn đã chờ mình đến sốt ruột. Nhưng cậu không dám nhắc lại chuyện hạ phi hành khí, chỉ đành an an tĩnh tĩnh ngồi đấy đợi xem bệ hạ muốn làm gì.
·
Kiều Côn chạy ra khỏi toà nhà lớn Học viện y học, thấy Mễ Lộ ngồi trên một chiếc phi hành khí màu đen ở xa, vừa định chạy tới thì phát hiện phi hành khí đột nhiên khởi động, vèo một cái đã bay khỏi mặt đất
Kiều Côn có điểm ủ rũ đứng ở nơi đó nhìn phi hành khí rời đi, trong lòng khổ sở. Nhất định là Lôi Kha đón cậu ấy đi rồi.
Kiều Côn thả chậm bước chân trở về ký túc xá, nhưng chưa đi được mấy bước lại đụng phải Lôi Kha đang tiến lại từ phía đối diện.
Kiều Côn vừa nhìn thấy Lôi Kha trong lòng nổ ầm ầm, lập tức phát hiện có chuyện không xong, vội vàng xông lên chặn lại Lôi Kha hỏi: “Vừa rồi Mễ Lộ không phải đi cùng anh?!”
Lôi Kha vừa nghe thấy lời này sắc mặt lập tức trầm xuống, bắt được trọng điểm trong lời nói của Kiều Côn, ngay sau đó túm lấy cổ áo Kiều Côn: “Cậu có ý gì? Mễ Lộ đi với ai rồi?!”
Vừa thấy biểu tình của Lôi Kha liền không phải nói giỡn, sắc mặt Kiều Côn cũng hoàn toàn trắng, tay cậu run lên, tức khắc nói không ra lời.
Ngược lại Lôi Kha vẫn tương đối bình tĩnh, lập tức xoay người, bước chân nhanh hơn, “Theo tôi, phi hành khí của tôi ở bên kia!”
Lôi Kha gần như điều khiển phi hành khí chạy với tốc độ nhanh nhất, nhờ có tố chất quân sự ban tặng, kỹ thuật điều khiển phi hành khí của hắn vẫn rất đỉnh cao.
Dựa theo hướng Kiều Côn chỉ bay một lúc, rốt cuộc bọn họ cũng thấy được không trung phía trước có một phi hành khí màu đen.
Sắc mặt Lôi Kha trầm xuống, quyết đoán đuổi theo.
Giờ phút này Mễ Lộ ngồi trên phi hành khí Kiều Kim cả người thẳng tắp, tuy rằng bên ngoài không nhìn ra cái gì, nhưng trong lòng lại là bồn chồn không yên
Cậu nghĩ không ra việc làm hôm nay của bệ hạ rốt cuộc là ý gì. Mãi đến khi nhìn xuyên qua cửa sổ phi hành khí thấy được toà kiến trúc xinh đẹp màu trắng mới biết được mình đã tới Hoàng cung.
“Bệ hạ, ngài……”
Mễ Lộ rốt cuộc ngồi không yên, lập tức mở miệng. Không nghĩ rằng Kiều Kim lại hơi mỉm cười với cậu.”Sao vậy, ta muốn mời con tới nhà ngồi một lúc, con không muốn sao?”
“Không, không phải như thế.” Mễ Lộ vừa nghe liền vội vàng phủ nhận, nhưng
vẻ mặt của cậu lại làm bại lộ tâm tư của chính mình. “Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, ta đã phân phó phòng bếp làm thức ăn ngon, tin chắc rằng con sẽ thích.”
Không đợi Mễ Lộ nói hết lời, Kiều Kim đã giơ tay đánh gãy lời cậu.
Mễ Lộ đành phải đem nửa câu sau nuốt về trong bụng, ngoan ngoãn gật gật đầu, “… Cảm tạ ngài chiêu đãi.”
“Ừ.”
Thấy Mễ Lộ không lại mở miệng đề cập đến cái người thiếu gia kia của cậu, Kiều Kim lúc này mới vừa lòng mà hừ một tiếng. Tuy rằng bề ngoài Hoàng đế tỏ vẻ uy nghiêm, nhưng trong lòng kỳ thật vẫn rất khẩn trương. Đây dù sao cũng là đứa con trai nhiều năm chưa gặp của mình. Lần đầu tiên cùng nó ở chung, thật ra có điểm không biết làm sao.
……
Lúc Lôi Kha điều khiển phi hành khí chạ đến ranh giới hoàng cung, hắn cùng Kiều Côn rốt cuộc cũng cảm giác được sự tình không thích hợp lý.
Bởi vì hoàng cung là cấm địa của thủ đô, ngoại trừ thành viên hoàng thất, những người khác không có mệnh lệnh không thể tùy tiện vào trong.
Hắn nguyên bản cho rằng đối phương sẽ lập tức quay đầu, cho nên thả chậm tốc độ chờ đối phương quay đầu lại.
Nhưng điều làm hắn kinh ngạc là, phi hành khí màu đen kia lại trực tiếp lướt qua kiểm tra bay vào lãnh địa hoàng cung!
Đồng tử Lôi Kha co rút mãnh liệt. Hắn nhìn về phía Kiều Còn đứng bên cạnh, hiển nhiên Kiều Côn cũng đồng dạng kinh ngạc.
Có thể không kiêng nể gì điều khiển phi hành khí bỏ qua kiểm tra, trực tiếp tiến vào hoàng cung như vậy, Kiều Côn còn không thể, trên thế giới này có thể làm việc đó cũng chỉ có duy nhất một người.
Trong lòng Lôi Kha và Kiều Côn lập tức đều có đáp án.
Lôi Kha hung hăng căm tức nhìn Kiều Côn, không chút do dự duỗi tay muốn nhấn nút tăng tốc tiếp tục xông tới nhưng lại bị Kiều Côn túm chặt tay, “Anh không thể xông vào!”
Ánh mắt Lôi Kha hiện lên một tia lửa, trong giọng nói ẩn ẩn muốn phun trào. “Buông ra.”
Kiều Côn bất đắc dĩ, nhưng rồi lại không thể không tiếp tục thuyết phục Lôi Kha. “Nếu… nếu là phụ hoàng, Mễ Lộ sẽ không gặp nguy hiểm!”
Lôi Kha nghe xong lời này lại đột nhiên vằng khỏi tay Kiều Côn. Hắn dùng ánh mắt thô bạo hung hăng đảo qua người Kiều Côn, gắt gao thít chặt cổ áo vị Vương tử mà bùng nổ: “Người đó là phụ thân của cậu, nhưng đồng thời cũng là một Alpha!”
Ánh mắt Kiều Côn thất lạc, Lôi Kha buông lỏng kiềm chế, quyết đoán mà ấn xuống nút tăng tốc, bay nhanh về hướng Hoàng cung!
Giờ phút này Mễ Lộ đã khẩn trương đến không nói thành lời. Cậu vừa định khom lưng xuống hành lễ, Kiều Kim lại giơ tay ý bảo không cần. Kiều Kim vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo Mê Lộ ngồi xuống.
Mễ Lộ do dự một chút, nhưng Kiều Kim vẫn im lặng mỉm cười nhìn cậu, hoàn toàn giống như một vị gia trưởng hòa ái, một chút cũng không mang theo tư thái của Hoàng đế Đế Quốc, Điều này làm Mễ Lộ dần dân thả lỏng, ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời Kiều Kim ngồi xuống cạnh ông.
Kỳ thật thời khắc Mễ Lộ nhìn thấy Kiều Kim đã nhận ra người hẹn gặp mình chính là Hoàng đế Đế Quốc. Không nói đến vị này thường xuyên xuất hiện trên TV, hôm qua Mễ Lộ vừa mới được diện kiến người thật nên ấn tượng đã khắc sâu.
Nhưng làm cậu không rõ là, Hoàng đế Đế Quốc sao lại tìm cậu. Nếu có chuyện gì, với thân phận cậu, phái người nào đó tới tìm mình không phải được rồi sao?
Mễ Lộ khiêm tốn cúi đầu sau đó nói: “Không biết ngài tìm tôi là vì chuyện gì ạ?”
Mễ Lộ còn chưa kịp nghe thấy đáp án lại đột nhiên bị Alpha bên cạnh nắm chặt cổ tay.
Mễ Lộ ngạc nhiên ngẩng đầu, rõ ràng là bị dọa sợ rồi. Kiều Kim thấy phản ứng của Mễ Lộ liền sửng sốt một chút, sau đó cũng cảm thấy mình có chút thất thố, liền có chút mất tự nhiên buông lỏng tay nhưng mày vẫn nhăn chặt.
Nếu mình không ngửi nhầm, Mễ Lộ đã bị ký hiệu rồi? Tuy rằng chỉ là ký hiệu tạm thời. Ông hẳn là đã sớm phát hiện, chỉ tại vừa rồi nhìn thấy Mê Lộ trong lòng quá kích động liền không chú ý tới.
“Con… Đã có Alpha?” Hoàng đế Đế Quốc uy nghiêm giờ phút này lại cực kỳ khẩn trương dò đứa con trai hơn hai mười năm chưa từng gặp mặt của mình. Nghĩ đến hôm qua Kiều Côn mang Mễ Lộ đến gặp mình. trong lòng Kiều Côn lộp bộp một tiếng.
Ông cùng Đồ Na đều biết người Kiều Côn mang đến chính là người trong lòng nó. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Mễ Lộ, Kiều Kim đã hoàn toàn xác định, cậu chính là con trai của Mễ Hoa.
—— bọn họ thật sự quá giống nhau, bất luận là khuôn mặt hay là thần thái.
Kiều Kim thậm chí không cần làm giám định gen.
Trong lòng Kiều Kim dâng trào bi thương, ông không biết đây có phải bởi mình làm bậy nên bị trời cao báo ứng hay không, hiện tại chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, Alpha dấu hiệu Mễ Lộ không phải Kiều Côn.
Huynh đệ tương thân, không phải là điều ông muốn nhìn thấy.
Mễ Lộ lại không nghĩ tới Kiều Kim sẽ hỏi mình chuyện này, nhưng quan hệ của cậu cùng thiếu gia cũng không phải bí mật không thể cho ai biết. Huống hồ, thiếu gia cũng nói lời thổ lộ chân thành nhất đối với mình, Mễ Lộ cảm thấy cậu cần phải thừa nhận.
“Đúng vậy, tôi đã có Alpha.”
Mễ Lộ nói những lời này khóe miệng mang theo mỉm cười ngọt ngào. Nhưng nụ cười này ở thời điểm hiện tại trong mắt Kiều Kim lại là nhát đao chí mạng. Mặt ông cứng đờ, giọng nói nghẹn lại, ông thậm chí có điểm không dám nghe đáp án.
“Alpha… của con, Là ai?”
Mễ Lộ có điểm kỳ quái nhìn Alpha trước mặt, nhìn qua sắc mặt thập phần không tốt như là thân thể không thoải mái, nhưng tựa hồ vẫn rất cấp bách muốn nghe đáp án của mình. Thâm tâm Mễ Lộ chợt căng thẳng, sợ vừa rồi mình đã nói sai cái gì. Nhìn vào mắt Hoàng đế, vừa định mở miệng, đột nhiên lại bị người bên ngoài cắt ngang.
“Bệ hạ, Vương tử Kiều Côn hình như đang tới bên này.” Đường Ni vội vàng vào phi hành khí báo cáo với Kiều Kim.
Ánh mắt Kiều Kim tối đi, lập tức ra lệnh: “Đường Ni, qua điều khiển phi hành khí, chúng ta trở về!”
Đường Ni nhận được mệnh lệnh của hoàng đế, lập tức đi tới phía trước khởi động phi hành khí.
Chỉ mất vài giây, phi hành khí màu đen đã nhanh chóng bay lên.
Mễ Lộ hoàn toàn không dự đoán được sẽ xảy ra tình huống như vậy, lập tức trợn tròn mắt. Cậu còn cuộc hẹn ăn cơm trưa cùng thiếu gia nữa mà! Làm sao bây giờ có thể rời khỏi học viện?
“Tại sao phi hành khí lại bay lên?! Không được… Thiếu gia còn đang đợi tôi mà.”
Mắt thấy Mễ Lộ đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo vọt tới phía trước, Kiều Kim kéo cậu ngồi xuống bên người, gắt gao túm lấy cánh tay mảnh khảnh vội vàng hỏi: “Alpha của con rốt cuộc là ai?!”
Mễ Lộ ăn đau mà nhíu mày, cơn thịnh nộ của Hoàng đế hoàn toàn dọa cậu rồi. Cậu ngơ ngác nhìn đối phương, khuôn mặt nhỏ trắng bệch lắp bắp nói: “Là, chính là thiếu gia ạ…”
“Thiếu gia?” Kiều Kim nhíu mày.
“Lôi, Lôi Kha… ” Mễ Lộ quan sát sắc mặt Kiều Kim cẩn thận thử nói ra hai chữ này.
Trong mắt Kiều Kim đầu tiên là hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lại chậm rãi khôi phục bình tĩnh. Điều này làm cho Mễ Lộ thở dài một hơi nhẹ nhõm. Xem ra không có việc gì cả.
Mễ Lộ giật giật cánh tay bị nắm đến đau, sau đó nhỏ giọng lên tiếng: “Hoàng đế Bệ hạ?”
Kiều Kim sửng sốt, lúc này mới phát hiện mình kéo tay Mễ Lộ đến mức ửng đỏ, vội vàng buông tay. Nhưng ánh mắt vẫn cố định trên người Mễ Lộ như cũ. Đôi mắt ông hơi nheo lại như là đang tự hỏi điều gì. Một lúc lâu sau, Hoàng đế phảng phất như nhớ đến điều gì, hỏi lại: “Lôi… Kha? Có phải là Alpha nhà Lôi Đình không?”
Mễ Lộ lần đầu nghe được người khác gọi thẳng tên họ Lôi tướng quân liền sửng sốt, sau đó mới nhớ tới đối phương là hoàng đế, liền vội gật đầu không ngừng.
Kiều Kim nhận được đáp án khẳng định lúc này mới chậm rãi gật đầu: “Hóa ra là cậu ta.”
Mễ Lộ không quá rõ ý của Hoàng đế bệ hạ là gì. Vừa rồi còn trông như sắp bùng nổ, hiện tại đã bình tĩnh trở lại, nghe thấy mình nói ra tên thiếu gia dù không vui vẻ chút nào nhưng lại cũng không có nói thêm điều gì.
Mễ Lộ miên man suy nghĩ trong đầu, sợ bởi vì mình lắm miệng mà chọc phiền toái cho thiếu gia, lập tức không tự giác ngồi ngay ngắn lại, thần kinh căng thẳng, lo lắng bệ hạ sẽ lại hỏi thêm điều gì.
Nhưng Mễ Lộ cảm thấy ngoài ý muốn vì lúc sau bệ hạ không có nói nữa, chỉ rơi vào trạng thái suy tư. Thi thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái làm Mễ Lộ vô cùng khẩn trương.
Trong lòng Mễ Lộ kêu khổ, thiếu gia chắc chắn đã chờ mình đến sốt ruột. Nhưng cậu không dám nhắc lại chuyện hạ phi hành khí, chỉ đành an an tĩnh tĩnh ngồi đấy đợi xem bệ hạ muốn làm gì.
·
Kiều Côn chạy ra khỏi toà nhà lớn Học viện y học, thấy Mễ Lộ ngồi trên một chiếc phi hành khí màu đen ở xa, vừa định chạy tới thì phát hiện phi hành khí đột nhiên khởi động, vèo một cái đã bay khỏi mặt đất
Kiều Côn có điểm ủ rũ đứng ở nơi đó nhìn phi hành khí rời đi, trong lòng khổ sở. Nhất định là Lôi Kha đón cậu ấy đi rồi.
Kiều Côn thả chậm bước chân trở về ký túc xá, nhưng chưa đi được mấy bước lại đụng phải Lôi Kha đang tiến lại từ phía đối diện.
Kiều Côn vừa nhìn thấy Lôi Kha trong lòng nổ ầm ầm, lập tức phát hiện có chuyện không xong, vội vàng xông lên chặn lại Lôi Kha hỏi: “Vừa rồi Mễ Lộ không phải đi cùng anh?!”
Lôi Kha vừa nghe thấy lời này sắc mặt lập tức trầm xuống, bắt được trọng điểm trong lời nói của Kiều Côn, ngay sau đó túm lấy cổ áo Kiều Côn: “Cậu có ý gì? Mễ Lộ đi với ai rồi?!”
Vừa thấy biểu tình của Lôi Kha liền không phải nói giỡn, sắc mặt Kiều Côn cũng hoàn toàn trắng, tay cậu run lên, tức khắc nói không ra lời.
Ngược lại Lôi Kha vẫn tương đối bình tĩnh, lập tức xoay người, bước chân nhanh hơn, “Theo tôi, phi hành khí của tôi ở bên kia!”
Lôi Kha gần như điều khiển phi hành khí chạy với tốc độ nhanh nhất, nhờ có tố chất quân sự ban tặng, kỹ thuật điều khiển phi hành khí của hắn vẫn rất đỉnh cao.
Dựa theo hướng Kiều Côn chỉ bay một lúc, rốt cuộc bọn họ cũng thấy được không trung phía trước có một phi hành khí màu đen.
Sắc mặt Lôi Kha trầm xuống, quyết đoán đuổi theo.
Giờ phút này Mễ Lộ ngồi trên phi hành khí Kiều Kim cả người thẳng tắp, tuy rằng bên ngoài không nhìn ra cái gì, nhưng trong lòng lại là bồn chồn không yên
Cậu nghĩ không ra việc làm hôm nay của bệ hạ rốt cuộc là ý gì. Mãi đến khi nhìn xuyên qua cửa sổ phi hành khí thấy được toà kiến trúc xinh đẹp màu trắng mới biết được mình đã tới Hoàng cung.
“Bệ hạ, ngài……”
Mễ Lộ rốt cuộc ngồi không yên, lập tức mở miệng. Không nghĩ rằng Kiều Kim lại hơi mỉm cười với cậu.”Sao vậy, ta muốn mời con tới nhà ngồi một lúc, con không muốn sao?”
“Không, không phải như thế.” Mễ Lộ vừa nghe liền vội vàng phủ nhận, nhưng
vẻ mặt của cậu lại làm bại lộ tâm tư của chính mình. “Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, ta đã phân phó phòng bếp làm thức ăn ngon, tin chắc rằng con sẽ thích.”
Không đợi Mễ Lộ nói hết lời, Kiều Kim đã giơ tay đánh gãy lời cậu.
Mễ Lộ đành phải đem nửa câu sau nuốt về trong bụng, ngoan ngoãn gật gật đầu, “… Cảm tạ ngài chiêu đãi.”
“Ừ.”
Thấy Mễ Lộ không lại mở miệng đề cập đến cái người thiếu gia kia của cậu, Kiều Kim lúc này mới vừa lòng mà hừ một tiếng. Tuy rằng bề ngoài Hoàng đế tỏ vẻ uy nghiêm, nhưng trong lòng kỳ thật vẫn rất khẩn trương. Đây dù sao cũng là đứa con trai nhiều năm chưa gặp của mình. Lần đầu tiên cùng nó ở chung, thật ra có điểm không biết làm sao.
……
Lúc Lôi Kha điều khiển phi hành khí chạ đến ranh giới hoàng cung, hắn cùng Kiều Côn rốt cuộc cũng cảm giác được sự tình không thích hợp lý.
Bởi vì hoàng cung là cấm địa của thủ đô, ngoại trừ thành viên hoàng thất, những người khác không có mệnh lệnh không thể tùy tiện vào trong.
Hắn nguyên bản cho rằng đối phương sẽ lập tức quay đầu, cho nên thả chậm tốc độ chờ đối phương quay đầu lại.
Nhưng điều làm hắn kinh ngạc là, phi hành khí màu đen kia lại trực tiếp lướt qua kiểm tra bay vào lãnh địa hoàng cung!
Đồng tử Lôi Kha co rút mãnh liệt. Hắn nhìn về phía Kiều Còn đứng bên cạnh, hiển nhiên Kiều Côn cũng đồng dạng kinh ngạc.
Có thể không kiêng nể gì điều khiển phi hành khí bỏ qua kiểm tra, trực tiếp tiến vào hoàng cung như vậy, Kiều Côn còn không thể, trên thế giới này có thể làm việc đó cũng chỉ có duy nhất một người.
Trong lòng Lôi Kha và Kiều Côn lập tức đều có đáp án.
Lôi Kha hung hăng căm tức nhìn Kiều Côn, không chút do dự duỗi tay muốn nhấn nút tăng tốc tiếp tục xông tới nhưng lại bị Kiều Côn túm chặt tay, “Anh không thể xông vào!”
Ánh mắt Lôi Kha hiện lên một tia lửa, trong giọng nói ẩn ẩn muốn phun trào. “Buông ra.”
Kiều Côn bất đắc dĩ, nhưng rồi lại không thể không tiếp tục thuyết phục Lôi Kha. “Nếu… nếu là phụ hoàng, Mễ Lộ sẽ không gặp nguy hiểm!”
Lôi Kha nghe xong lời này lại đột nhiên vằng khỏi tay Kiều Côn. Hắn dùng ánh mắt thô bạo hung hăng đảo qua người Kiều Côn, gắt gao thít chặt cổ áo vị Vương tử mà bùng nổ: “Người đó là phụ thân của cậu, nhưng đồng thời cũng là một Alpha!”
Ánh mắt Kiều Côn thất lạc, Lôi Kha buông lỏng kiềm chế, quyết đoán mà ấn xuống nút tăng tốc, bay nhanh về hướng Hoàng cung!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất