Ngươi Không Thương Ta Ta Ngoại Tình
Chương 11
“Nếu ta có biện pháp trở về, ngươi có nguyện ý cùng ta trở về không?” Mấy ngày nay lời nói của Liễu Tiếu Phong cứ quanh quẩn bên tai ta, hắn dường như đã nghĩ tới cách trở về.
Về hay là không về đây? Trong đầu ta một mảng hỗn loạn, tưởng rằng dục vọng được quay về vẫn là lớn hơn dục vọng muốn ở lại, nhưng là ta lại luyến tiếc Tư Đồ Dật: “Ai nha, hảo phiền a!!!!!!!” Ta phiền toái cào đầu tóc.
Ngồi trên sô pha xem tạp chí người lớn (*), Tư Đồ Hưởng làm trò cười ác: “Người nào đó phát xuân a!”
[R: (*): nguyên văn là lõa thể tạp chí a >D<]
Thật sự là miệng chó không thể khạc ra ngà voi, ta túm lấy cái bút trên bàn làm việc nện lên người hắn: “Ta phi, ngươi mới động dục á!”
Hắn linh hoạt né tránh, đứng lên sửa sang lại quần áo, đối ta trừng mắt nhìn: “Đi thôi, Tiểu Bạch đệ đệ của ta a.”
Ta cường điệu nói: “Là Tiểu Bạch ca ca! Đi đâu?”
“Đương nhiên là đi hóng gió.”
Ta đảo cặp mắt trắng dã: “Thật không sợ chết a, người vừa bị Dật Dật mắng không đến vài ngày đi.”
Hắn lắc lắc cái chìa khóa xe, cười gian nói: “Ngươi đi hay là không đi?”
“Ta đương nhiên đi!!!!!!!!!!!!!!!”
Lại là con đường này? Ta hồ nghi nhìn hắn: “Lại đi đến chỗ đó?”
“Yes, bất quá ta hôm nay ta hỏi thăm rõ ràng rồi, hôm nay là gay biểu diễn, hậu hậu!” Hắn kích động huýt huýt gió.
“Gay? Cái gì là gay?” Người không ra người, yêu không ra yêu? Là nửa người nửa yêu hả? Trong đầu ta tự động hiện lên hình ảnh một người mặt yêu quái thân quái dị.
Hắn nở nụ cười giả tạo nói: “Chính là ở trên có mễ mễ, ở dưới có kê kê, hiểu được không?”
??? Ta trong đầu tất cả đều là hiện lên dấu chấm hỏi: “Ta không hiểu!”
Hắn vô lực thở dài: “Quên đi, ngươi nếu hiểu được sẽ không kêu Tiểu Bạch, đến đó rồi ngươi cũng không nên uống rượu, đã biết chưa?”
“Ừ!” Ta ngay vội vàng gật đầu cam đoan: “Ta tuyệt đối không uống rượu!”
…… Đây là gay? Ta cố nén cảm giác buồn nôn, vội vàng lôi kéo Tư Đồ Hưởng trốn ra quán bar.
“Ngươi làm sao vậy? Đang xem tốt thế sao lại đi ra?” Tư Đồ Hưởng vẻ mặt oán giận: “Sớm biết thế ta đi một mình đến đây.”
Ta nghĩ đến người vừa rồi phía trên có cặp vú đầy đặn, hạ thân có nam căn đang phát dục thật đáng sợ là lại thấy lạnh hết cả người: “Các ngươi hảo ác tâm, thế mà lại thích xem loại chuyện như thế.” [R: đầu độc trẻ nhỏ nha XD]
Hắn ha ha cười nói: “Đây chính là đặc sản quốc gia nha, bình thường hiếm khi được xem à.”
Ác, ta phi! Hung hăng nhổ mấy ngụm nước miếng xuống đất: “Biến thái!” Từ này là ta vừa mới học được nha.
“Ha ha, được rùi được rùi, ngươi đúng là ngây thơ tiểu nam sinh, ca ca ta mang ngươi đi quán cà phê ngồi nha, nơi đó mỹ nữ cũng không thiếu nga, hắc hắc!”
Sắc lang! Ta lại dùng ánh mắt hung hăng khinh bỉ hắn.
Trong cái chén là nước gì đó đen tuyền, ta hồ nghi nhìn hắn: “Đây là cà phê?”
Hắn dùng muỗng nhỏ nhẹ nhàng ở bên trong khuấy khuấy, khẽ cười nói: “Đồ nhà quê a, uống đi, rất thơm.”
Ta nghe nghe, nhíu nhíu mày: “Hảo khó ngửi, có mùi vừa khét vừa đắng, thứ này thật sự có thể uống?”
“Yên tâm đi, uống vào sẽ không chết người.” Hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, làm ra vẻ thưởng thức: “Hảo uống.”
Ta liếm qua một xíu, lập tức phun ra: “Hảo đắng, Sao lại có vị giống như là thuốc vậy a?”
Hắn cười nhạo nói: “Tiểu Bạch không biết thưởng thức!”
Bỗng nhiên trong quán cà phê thanh tĩnh vang lên một trận âm thanh lộc cộc, ta ngẩng đầu nhìn lại, nguyên lai là một mỹ nữ tóc dài dịu dàng, khuôn mặt tròn được trang điểm nhẹ, thoạt nhìn rất cuốn hút, thanh âm kia chính là phát ra từ dưới chân nàng, đôi giầy kia chắc kêu giày cao gót đi?
“Thật khá a……” Tư Đồ Hưởng chỉ kém không nhỏ giọt nước miếng vào luôn chén cà phê, toàn thân trên dưới tản ra một loại mùi tình dục [R: phóng hóc môn XD]: “ Ai da~ Nàng có vẻ là đi một mình, thiệt là tịch mịch nha, ta đi qua bồi bồi nàng tốt lắm.” Nói xong lập tức bước chân dài đi đến hướng mỹ nữ kia.
“Uy!” Ta căm giận mắng: “Sắc lang mê gái!”
Không đến một lúc, Tư Đồ Hưởng cùng mỹ nữ kia dường như tán gẫu càng ngày càng vui vẻ, ngồi cũng càng ngày càng gần, ta không khỏi thầm mắng: “Sắc lang động dục!”
Ta quay đầu đi xem bên ngoài cửa sổ thủy tinh, lão nhân già chống gậy, tiểu hài tử vui vẻ chạy nhảy đùa giỡn, tiểu cô nương ăn mặc thật xinh đẹp, người đi đường vội vàng đi lại hình thành một bức phong cảnh độc đáo.
Ta ách xì 1 cái, lấy tay nâng má, tiếp tục nhìn……
Thật thoải mái, ta lười biếng duỗi thắt lưng, lại phát hiện chung quanh ngồi đầy người, đây là chỗ nào? Cà phê mới đã lạnh làm ta nhớ đến đây là quán cà phê.
Tư Đồ Hưởng đâu? Ta vội vàng nhìn chỗ bọn họ vừa ngồi, nhưng là chỗ ngồi kia đã đổi thành ba cô gái khác đang ngồi, ta cả kinh, lập tức đứng lên nhìn bốn phía, nhưng chính là không hề thấy bóng dáng Tư Đồ Hưởng, “Tư Đồ Hưởng!” Ta hô to một tiếng, tuy rằng đưa tới vô số ánh mắt tò mò, nhưng ta không quan tâm, ta hiện tại chỉ nghĩ tìm được Tư Đồ Hưởng.
Ta vọt tới ngoài cửa, không thấy hắn đứng ở ngoài xe, ta nhất thời phát hoảng: “Tư Đồ Hưởng!”
Có lẽ hắn chỉ là đi mua này nọ, có lẽ hắn lập tức sẽ trở về, ta đứng ở ngoài cửa quán cà phê chờ, nhìn người ra ra vào vào một đám lại một đám, mặt trời cũng đã mau xuống núi.
Làm sao bây giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ?
Đã gần mười giờ rồi, lão Tam còn không có đem Tiểu Bạch đưa về, có phải hay không chơi hăng quá? Tư Đồ Dật ngồi trên sô pha thỉnh thoảng nhìn đồng hồ.
Không kiên nhẫn cầm lấy di động, ấn một dãy số, vang hơn mười tiếng mới có người tiếp nghe: “Uy, ai a, ta hiện tại đang bận, đừng phiền ta!” Điện thoại bị cắt đứt.
“Chết tiệt!” Tư Đồ Dật ấn số lại một lần nữa, lần này vang năm tiếng liền bắt máy, hắn hét lớn: “Lão Tam, ngươi làm cái quỷ gì? Tiểu Bạch đâu?”
“Nhị ca a, Tiểu Bạch hắn còn không có trở về sao?”
“Chết tiệt, ngươi nói rõ ràng cho ta, ngươi không có đưa hắn trở về?” Tư Đồ Dật gầm nhẹ nói.
Tư Đồ Hưởng lắp bắp nói: “Ta ở Lam Sơn gặp được một cái bằng…… hữu, chúng ta đi trước, ta nghĩ hắn sẽ tự bắt taxi về nhà.”
“Ngươi nói cái gì?” Tư Đồ Dật rít gào nói: “Ngươi để hắn một mình ở đó, ngươi có biết hắn không biết đường không a? Ngươi đầu óc hay không hả?”
Tư Đồ Hưởng nột nột nói: “Nhị ca, không biết đường cũng có thể gọi taxi a.”
“Hắn không có tiền, càng không biết địa chỉ!” Tư Đồ Dật tức giận đến mặt mau vặn vẹo: “Ngươi tên hỗn đản này, ngươi thể đưa hắn về trước được sao? Mẹ nó!”
Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Tư Đồ Dật nói qua lời thô tục, Tư Đồ Hưởng chịu kinh hách không nhỏ: “Nhị ca, ngươi cũng đừng sốt ruột, hắn ngốc mấy cũng biết gọi 110 đi.”
Tư Đồ Dật cắn răng cả giận nói: “110 cái con khỉ, Tiểu Bạch cả nửa chữ số Ả Rập [R: chữ/số la tinh] còn nhận không ra, chính là một đứa mù chữ chính tông đấy có biết không!”
“A!” Bên kia điện thoại Tư Đồ Hưởng cả kinh ngay cả cằm đều rớt xuống, năm nay rồi mà vẫn còn có người thất học không biết cả 1234567?
“A cái gì a? Mau đi tìm người cho ta!” Tư Đồ Dật hung hăng cắt đứt điện thoại, không ngừng thấp giọng mắng: “Chết tiệt Tư Đồ Hưởng!”
Về hay là không về đây? Trong đầu ta một mảng hỗn loạn, tưởng rằng dục vọng được quay về vẫn là lớn hơn dục vọng muốn ở lại, nhưng là ta lại luyến tiếc Tư Đồ Dật: “Ai nha, hảo phiền a!!!!!!!” Ta phiền toái cào đầu tóc.
Ngồi trên sô pha xem tạp chí người lớn (*), Tư Đồ Hưởng làm trò cười ác: “Người nào đó phát xuân a!”
[R: (*): nguyên văn là lõa thể tạp chí a >D<]
Thật sự là miệng chó không thể khạc ra ngà voi, ta túm lấy cái bút trên bàn làm việc nện lên người hắn: “Ta phi, ngươi mới động dục á!”
Hắn linh hoạt né tránh, đứng lên sửa sang lại quần áo, đối ta trừng mắt nhìn: “Đi thôi, Tiểu Bạch đệ đệ của ta a.”
Ta cường điệu nói: “Là Tiểu Bạch ca ca! Đi đâu?”
“Đương nhiên là đi hóng gió.”
Ta đảo cặp mắt trắng dã: “Thật không sợ chết a, người vừa bị Dật Dật mắng không đến vài ngày đi.”
Hắn lắc lắc cái chìa khóa xe, cười gian nói: “Ngươi đi hay là không đi?”
“Ta đương nhiên đi!!!!!!!!!!!!!!!”
Lại là con đường này? Ta hồ nghi nhìn hắn: “Lại đi đến chỗ đó?”
“Yes, bất quá ta hôm nay ta hỏi thăm rõ ràng rồi, hôm nay là gay biểu diễn, hậu hậu!” Hắn kích động huýt huýt gió.
“Gay? Cái gì là gay?” Người không ra người, yêu không ra yêu? Là nửa người nửa yêu hả? Trong đầu ta tự động hiện lên hình ảnh một người mặt yêu quái thân quái dị.
Hắn nở nụ cười giả tạo nói: “Chính là ở trên có mễ mễ, ở dưới có kê kê, hiểu được không?”
??? Ta trong đầu tất cả đều là hiện lên dấu chấm hỏi: “Ta không hiểu!”
Hắn vô lực thở dài: “Quên đi, ngươi nếu hiểu được sẽ không kêu Tiểu Bạch, đến đó rồi ngươi cũng không nên uống rượu, đã biết chưa?”
“Ừ!” Ta ngay vội vàng gật đầu cam đoan: “Ta tuyệt đối không uống rượu!”
…… Đây là gay? Ta cố nén cảm giác buồn nôn, vội vàng lôi kéo Tư Đồ Hưởng trốn ra quán bar.
“Ngươi làm sao vậy? Đang xem tốt thế sao lại đi ra?” Tư Đồ Hưởng vẻ mặt oán giận: “Sớm biết thế ta đi một mình đến đây.”
Ta nghĩ đến người vừa rồi phía trên có cặp vú đầy đặn, hạ thân có nam căn đang phát dục thật đáng sợ là lại thấy lạnh hết cả người: “Các ngươi hảo ác tâm, thế mà lại thích xem loại chuyện như thế.” [R: đầu độc trẻ nhỏ nha XD]
Hắn ha ha cười nói: “Đây chính là đặc sản quốc gia nha, bình thường hiếm khi được xem à.”
Ác, ta phi! Hung hăng nhổ mấy ngụm nước miếng xuống đất: “Biến thái!” Từ này là ta vừa mới học được nha.
“Ha ha, được rùi được rùi, ngươi đúng là ngây thơ tiểu nam sinh, ca ca ta mang ngươi đi quán cà phê ngồi nha, nơi đó mỹ nữ cũng không thiếu nga, hắc hắc!”
Sắc lang! Ta lại dùng ánh mắt hung hăng khinh bỉ hắn.
Trong cái chén là nước gì đó đen tuyền, ta hồ nghi nhìn hắn: “Đây là cà phê?”
Hắn dùng muỗng nhỏ nhẹ nhàng ở bên trong khuấy khuấy, khẽ cười nói: “Đồ nhà quê a, uống đi, rất thơm.”
Ta nghe nghe, nhíu nhíu mày: “Hảo khó ngửi, có mùi vừa khét vừa đắng, thứ này thật sự có thể uống?”
“Yên tâm đi, uống vào sẽ không chết người.” Hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, làm ra vẻ thưởng thức: “Hảo uống.”
Ta liếm qua một xíu, lập tức phun ra: “Hảo đắng, Sao lại có vị giống như là thuốc vậy a?”
Hắn cười nhạo nói: “Tiểu Bạch không biết thưởng thức!”
Bỗng nhiên trong quán cà phê thanh tĩnh vang lên một trận âm thanh lộc cộc, ta ngẩng đầu nhìn lại, nguyên lai là một mỹ nữ tóc dài dịu dàng, khuôn mặt tròn được trang điểm nhẹ, thoạt nhìn rất cuốn hút, thanh âm kia chính là phát ra từ dưới chân nàng, đôi giầy kia chắc kêu giày cao gót đi?
“Thật khá a……” Tư Đồ Hưởng chỉ kém không nhỏ giọt nước miếng vào luôn chén cà phê, toàn thân trên dưới tản ra một loại mùi tình dục [R: phóng hóc môn XD]: “ Ai da~ Nàng có vẻ là đi một mình, thiệt là tịch mịch nha, ta đi qua bồi bồi nàng tốt lắm.” Nói xong lập tức bước chân dài đi đến hướng mỹ nữ kia.
“Uy!” Ta căm giận mắng: “Sắc lang mê gái!”
Không đến một lúc, Tư Đồ Hưởng cùng mỹ nữ kia dường như tán gẫu càng ngày càng vui vẻ, ngồi cũng càng ngày càng gần, ta không khỏi thầm mắng: “Sắc lang động dục!”
Ta quay đầu đi xem bên ngoài cửa sổ thủy tinh, lão nhân già chống gậy, tiểu hài tử vui vẻ chạy nhảy đùa giỡn, tiểu cô nương ăn mặc thật xinh đẹp, người đi đường vội vàng đi lại hình thành một bức phong cảnh độc đáo.
Ta ách xì 1 cái, lấy tay nâng má, tiếp tục nhìn……
Thật thoải mái, ta lười biếng duỗi thắt lưng, lại phát hiện chung quanh ngồi đầy người, đây là chỗ nào? Cà phê mới đã lạnh làm ta nhớ đến đây là quán cà phê.
Tư Đồ Hưởng đâu? Ta vội vàng nhìn chỗ bọn họ vừa ngồi, nhưng là chỗ ngồi kia đã đổi thành ba cô gái khác đang ngồi, ta cả kinh, lập tức đứng lên nhìn bốn phía, nhưng chính là không hề thấy bóng dáng Tư Đồ Hưởng, “Tư Đồ Hưởng!” Ta hô to một tiếng, tuy rằng đưa tới vô số ánh mắt tò mò, nhưng ta không quan tâm, ta hiện tại chỉ nghĩ tìm được Tư Đồ Hưởng.
Ta vọt tới ngoài cửa, không thấy hắn đứng ở ngoài xe, ta nhất thời phát hoảng: “Tư Đồ Hưởng!”
Có lẽ hắn chỉ là đi mua này nọ, có lẽ hắn lập tức sẽ trở về, ta đứng ở ngoài cửa quán cà phê chờ, nhìn người ra ra vào vào một đám lại một đám, mặt trời cũng đã mau xuống núi.
Làm sao bây giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ?
Đã gần mười giờ rồi, lão Tam còn không có đem Tiểu Bạch đưa về, có phải hay không chơi hăng quá? Tư Đồ Dật ngồi trên sô pha thỉnh thoảng nhìn đồng hồ.
Không kiên nhẫn cầm lấy di động, ấn một dãy số, vang hơn mười tiếng mới có người tiếp nghe: “Uy, ai a, ta hiện tại đang bận, đừng phiền ta!” Điện thoại bị cắt đứt.
“Chết tiệt!” Tư Đồ Dật ấn số lại một lần nữa, lần này vang năm tiếng liền bắt máy, hắn hét lớn: “Lão Tam, ngươi làm cái quỷ gì? Tiểu Bạch đâu?”
“Nhị ca a, Tiểu Bạch hắn còn không có trở về sao?”
“Chết tiệt, ngươi nói rõ ràng cho ta, ngươi không có đưa hắn trở về?” Tư Đồ Dật gầm nhẹ nói.
Tư Đồ Hưởng lắp bắp nói: “Ta ở Lam Sơn gặp được một cái bằng…… hữu, chúng ta đi trước, ta nghĩ hắn sẽ tự bắt taxi về nhà.”
“Ngươi nói cái gì?” Tư Đồ Dật rít gào nói: “Ngươi để hắn một mình ở đó, ngươi có biết hắn không biết đường không a? Ngươi đầu óc hay không hả?”
Tư Đồ Hưởng nột nột nói: “Nhị ca, không biết đường cũng có thể gọi taxi a.”
“Hắn không có tiền, càng không biết địa chỉ!” Tư Đồ Dật tức giận đến mặt mau vặn vẹo: “Ngươi tên hỗn đản này, ngươi thể đưa hắn về trước được sao? Mẹ nó!”
Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Tư Đồ Dật nói qua lời thô tục, Tư Đồ Hưởng chịu kinh hách không nhỏ: “Nhị ca, ngươi cũng đừng sốt ruột, hắn ngốc mấy cũng biết gọi 110 đi.”
Tư Đồ Dật cắn răng cả giận nói: “110 cái con khỉ, Tiểu Bạch cả nửa chữ số Ả Rập [R: chữ/số la tinh] còn nhận không ra, chính là một đứa mù chữ chính tông đấy có biết không!”
“A!” Bên kia điện thoại Tư Đồ Hưởng cả kinh ngay cả cằm đều rớt xuống, năm nay rồi mà vẫn còn có người thất học không biết cả 1234567?
“A cái gì a? Mau đi tìm người cho ta!” Tư Đồ Dật hung hăng cắt đứt điện thoại, không ngừng thấp giọng mắng: “Chết tiệt Tư Đồ Hưởng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất