Ngươi Không Thương Ta Ta Ngoại Tình
Chương 29
“Cái gì? Ngươi chính là cái tên hỗn đản khiến Liễu Tiếu Phong thương tâm?” Ta liếc hắn.
“Ngươi biết Liễu Tiếu Phong ở đâu sao?” Hắn kích động túm vai ta.
Tư Đồ Dật vội vã đặt bảo bảo lên sô pha, cao giọng quát: “Buông hắn ra.”
Bảo bảo bị một tiếng quát lớn của hắn, cũng sợ đến khóc: “Oa...”
Ta đẩy ra cái tên nam nhân bỗng nhiên thất thường, vội vã ôm lấy bảo bảo nhẹ vỗ lưng hắn: “Bạch Bạch không khóc, ba ba không phải cố ý dọa ngươi.”
“Xin thứ lỗi!” Nam nhân kia thấp giọng áy náy.
“Quên đi quên đi!” Ta nào có rảnh rỗi quản hắn, dỗ bảo bảo quan trọng nhất.
Tinh quang trong mắt Tư Đồ Dật vụt sáng, bỗng nhiên hỏi: “Ngươi ở đây đã bao lâu rồi?”
Trên khuôn mặt tà tuấn của hắn có một tia cô đơn: “Hẳn là hơn một năm! Ta cũng không nhớ rõ nữa! Ta đang đợi hắn trở về.”
Thiết, đáng đời! Ta lành lạnh nói: “Hắn sẽ không về đâu!”
Hắn cả kinh: “Sẽ không, sẽ không! Các ngươi có phải biết hắn ở đâu không? Cho ta biết!”
Tư Đồ Dật nhàn nhạt hỏi: “Ngươi yêu hắn không?”
“Ta yêu hắn!” Hắn trả lời kiên quyết mà lại khẳng định.
Tư Đồ Dật nhìn về phía ta, ý trong mắt hắn ta hiểu, là đang dò hỏi ta có muốn đưa kẻ kia theo không, ta gật gật đầu.
“Đi giúp chúng ta bê đồ vào trước, chúng ta sẽ đưa ngươi đi tìm hắn!” Tư Đồ Dật lại bắt đầu sai bảo người.
“Được!” Hắn mừng rỡ: “Đúng rồi, ta là Lạc Phong Hành.”
“Nga, ra là Lạc tổng tài, ta là Tư Đồ Dật.”
Lạc Phong Hành có chút kinh ngạc: “Tư Đồ nhị thiếu? Ta nghe nói ngươi không phải mất tích sao?”
Tư Đồ Dật nhàn nhạt cười nói: “Đúng vậy, là mất tích, cùng với Liễu Tiếu Phong!”
“Ta lập tức đi bê!” Lạc Phong Hành cũng mặc kệ Âu phục trên người, cuốn tay áo lên đi bê đồ.
Ta thiết cười: “Dật Dật, vẫn là ngươi lợi hại.”
Tư Đồ Dật bế bảo bảo vào lòng, cười nói: “Nào có, đúng rồi, bảo hắn đi thu dọn quần áo cho Liễu Tiếu Phong nữa.” Nói xong liền nhẹ lắc lư bảo bảo: “Ngoan không khóc, ba ba ôm.”
“Oa...”
Vẫn như lúc đi cõng bảo bảo sau lưng, chẳng qua đổi thành đai cõng chuyên dùng để cõng trẻ nhỏ, bảo bảo ngồi ở bên trong rất thoải mái, Tư Đồ Dật vẫn ôm thắt lưng của ta, chẳng qua lần này không cần xách đồ bằng tay, tất cả giao cho Lạc Phong Hành, chỉ là ta cũng cần cho Lạc Phong Hành mượn một bàn tay để nắm.
Ánh trăng ngoài cửa sổ từ trong mây ló ra, tản mạn tia sáng nhu hòa, ánh trăng màu vàng nhạt chiếu vào kính quấy động ra tầng tầng gợn sóng, giống như lần trước, xuất hiện vẫn là cảnh tượng hoàng cung, ta lẩm bẩm nói: “Thảm rồi, lại rớt xuống điện Kim Loan rồi.” Không ngoài sở liệu, ánh sáng tụ lại, chúng ta bị hút vào trong kính.
“Ai u!” Mặc dù cái mông đáp đất, nhưng cuối cùng vẫn là an toàn, bảo bảo không bị thương.
“Đây là chỗ nào?” Lạc Phong Hành nhìn hoàn cảnh xa lạ bốn phía.
Ta xem cây cột quen thuộc này, cùng với khuôn mặt quen thuộc bên cạnh, cười khan nói: “Hắc hắc, phụ hoàng, ta về rồi.” Chúng ta rớt tới Long Tường cung phụ hoàng dưỡng lão, may mắn may mắn, vẫn hơn là rớt tới điện Kim Loan.
“Tiểu thập thất, sao ngươi bỗng nhiên lại xuất hiện ở đây?” Phụ hoàng hồ nghi nhìn ta.
Ta chỉ có thể sờ mũi cười khan: “Ha hả a... Nhi thần trở về xem phụ hoàng...”
“Oa, ta cuối cùng cũng về rồi!” Ta rốt cuộc đứng ở trong vương phủ của mình.
Tư Đồ Dật ôm bảo bảo đang ngủ cười nói: “Nhìn ngươi cao hứng thành dáng vẻ này.”
Lạc Phong Hành ở bên kéo xe hành lý nhỏ có chút lo lắng, trái nhìn phải ngó: “Tiếu Phong ở đâu?”
“Đừng gấp đừng gấp, lấy đồ của hắn ra rồi đi gặp hắn cũng không muộn!” Tư Đồ Dật đem bảo bảo giao cho Mai Nhi, sau đó nói: “Liễu Tiếu Phong hiện tại hẳn là ở Tề Phúc Lâu.”
Đem xe hành lý kéo vào phòng ta, sau đó mở ra, ta lấy ra đồ cho Liễu Tiếu Phong: “Quần áo mùa đông cho hắn, sữa bột của bảo bảo gấu, cháo, bình sữa, bát nhỏ, muỗng nhỏ, đồ chơi, quần áo, bánh quy, đúng rồi, còn có bỉm.” Lôi ra đồ cho Liễu Tiếu Phong chiếm đến một nửa.
Lạc Phong Hành ngẩn tò te: “Hắn có thân thích có tiểu hài tử sao?”
Tên ngốc! Chúng ta tạm thời không cho hắn biết, cho hắn đến lúc đó ngẩn người đi, ta kéo tay Tư Đồ Dật, cười nói: “Xong rồi, xuất phát!”
Chỉ là trải qua ta thận trọng suy xét, cảm thấy thân trang phục này của Lạc Phong Hành không hợp, vậy nên vẫn ngồi kiệu đi Tề Phúc lâu, ta ngòi cùng Dật Dật, Lạc Phong Hành cùng với đống đồ lớn nhỏ ngồi ở kiệu khác.
Tề Phúc lâu cách chỗ vương phủ không có bao xa, dùng đồng hồ hiện đại mà tính, lộ trình chỉ có mười lăm phút, ta và Dật Dật ngồi trong kiệu mới nói được mấy câu thì đã tới rồi.
“Ra đi!” Ta nói về hướng kiệu của Lạc Phong Hành.
Lạc Phong Hành bê đồ đi ra, cả mặt đều bị đống đồ che khuất: “Tới rồi? Người đâu?”
“Theo chúng ta vào!” Ta lập tức xoải bước vào cửa lớn Tề Phúc lâu.
Chưởng quỹ vừa thấy chúng ta, lập tức cười nghênh nói: “Lão bản, vương gia, các ngươi về rồi, Liễu lão bản ở trên lầu.”
Mặc dù hiện nhìn không thấy trên khuôn mặt Lạc Phong Hành có biểu tình gì, nhưng rõ ràng thân thể hắn chấn động, là kích động nhỉ?
Dẫm cầu thang gỗ lên nhị lâu, Tư Đồ Dật đẩy cửa “Phòng làm việc”, cười nói: “Chúng ta về rồi!”
Liễu Tiếu Phong kinh hỉ ném xuống bút lông trong tay: “Tư Đồ, Tiêu Bạch, về nhanh như vậy?”
“Chúng ta mang đồ tới cho ngươi! Đến, đặt lên bàn!” Tư Đồ Dật nói với Lạc Phong Hành.
Hộp nhỏ, hộp lớn đều nhất nhất đặt lên bàn, khuôn mặt Lạc Phong Hành dần dần lộ ra, mà khuôn mặt vốn cao hứng của Liễu Tiếu Phong bỗng nhiên mất hết huyết sắc, bộ dạng sắp ngất đi: “Sao ngươi lại ở đây?”
Lạc Phong Hành vừa tiến lên đã là một nụ hôn sâu, ta và Tư Đồ Dật hai con mắt sắp lồi ra: “Oa!”
Chẳng qua một tiếng bạt tai khiến nhiệt tình của chúng ta lập tức lạnh xuống, Liễu Tiếu Phong đẩy hắn ra, lạnh tanh nói: “Ta không muốn thấy ngươi, ngươi đi đi!”
Đáng tiếc Lạc Phong Hành da mặt dầy, bị tát, cư nhiên mặt không đổi sắc, còn quỳ một gối xuống, từ trong lòng móc ra một chiếc nhẫn loé sáng cứng rắn đeo lên ngón tay Liễu Tiếu Phong: “Tiếu Phong, ta sai rồi, tha thứ cho ta, ta bảo chứng sau này nhất định quy quy củ củ, không bao giờ ra ngoài lăng nhăng nữa, ta sẽ vĩnh viễn yêu ngươi!”
Liễu Tiếu Phong không hề vui mừng, vẫn lạnh mặt nói: “Lạc Phong Hành mà không lăng nhăng, mặt trời đều có thể rớt xuống!”
“Ta thề, nếu như ta còn lăng nhăng, ngươi thiến ta!”
Ta nhỏ giọng cười nói: “Ác vậy sao, a!”
Tư Đồ Dật nhẹ khụ một tiếng: “Liễu Tiếu Phong, ta cắt ngang một câu, hắn ở trong nhà ngươi đã hơn một năm, ta nghĩ lấy thân phận của hắn, cũng không đến nỗi đi cướp nhà người khác đâu, chính ngươi cũng đã nói, hạnh phúc đến đừng bỏ qua, ngươi nghĩ kỹ đi.”
“Oa...” Sau bàn làm việc truyền tới tiếng khóc nỉ non, ta nhào qua: “Ha ha, bảo bảo gấu cũng ở đây sao!” Ra là sau bàn đặt một cái nôi nhỏ, chẳng qua tử tế nhìn bảo bảo gấu trông rất giống Lạc Phong Hành, không giống Liễu Tiếu Phong.
Liễu Tiếu Phong đem bảo bảo bế lên, sờ sờ tã của hắn, nhíu mày nói: “Đái dầm rồi.” Nói xong liền cởi tã.
“Đây là con nhà ai? Vì sao cần ngươi chăm?” Lạc Phong Hành khó hiểu nói.
Liễu Tiếu Phong đem tã ném tới trên người hắn, lạnh lùng nói: “Nhanh đi giặt tã!”
Lạc Phong Hành đắng mặt nói: “Ta chưa từng giặt tã, vì sao ta phải giặt?”
“Nhi tử ngươi không phải ngươi giặt, chẳng lẽ lại để người khác giặt?” Ta ở một bên cười to, Tư Đồ Dật cũng nói: “Đi giặt đi, giặt xong hắn sẽ tha thứ cho ngươi!”
Quả nhiên, Lạc Phong Hành ngơ ngác đứng tại chỗ cầm tã, một khuôn mặt mờ mịt: “Nhi tử ta?”
Trông bộ dạng ngốc nghếch của hắn, nào có một tia bảnh bao nguyên bản, ta nhịn không được cười to: “Ha ha ha ha!”
Tư Đồ Dật ôm eo ta nói: “Chúng ta đi thôi, bảo bảo còn đang ở nhà!”
Đúng vậy, tiểu bảo bối của ta, chúng ta về đây!
Edit+Beta: Huyết Vũ
“Ngươi biết Liễu Tiếu Phong ở đâu sao?” Hắn kích động túm vai ta.
Tư Đồ Dật vội vã đặt bảo bảo lên sô pha, cao giọng quát: “Buông hắn ra.”
Bảo bảo bị một tiếng quát lớn của hắn, cũng sợ đến khóc: “Oa...”
Ta đẩy ra cái tên nam nhân bỗng nhiên thất thường, vội vã ôm lấy bảo bảo nhẹ vỗ lưng hắn: “Bạch Bạch không khóc, ba ba không phải cố ý dọa ngươi.”
“Xin thứ lỗi!” Nam nhân kia thấp giọng áy náy.
“Quên đi quên đi!” Ta nào có rảnh rỗi quản hắn, dỗ bảo bảo quan trọng nhất.
Tinh quang trong mắt Tư Đồ Dật vụt sáng, bỗng nhiên hỏi: “Ngươi ở đây đã bao lâu rồi?”
Trên khuôn mặt tà tuấn của hắn có một tia cô đơn: “Hẳn là hơn một năm! Ta cũng không nhớ rõ nữa! Ta đang đợi hắn trở về.”
Thiết, đáng đời! Ta lành lạnh nói: “Hắn sẽ không về đâu!”
Hắn cả kinh: “Sẽ không, sẽ không! Các ngươi có phải biết hắn ở đâu không? Cho ta biết!”
Tư Đồ Dật nhàn nhạt hỏi: “Ngươi yêu hắn không?”
“Ta yêu hắn!” Hắn trả lời kiên quyết mà lại khẳng định.
Tư Đồ Dật nhìn về phía ta, ý trong mắt hắn ta hiểu, là đang dò hỏi ta có muốn đưa kẻ kia theo không, ta gật gật đầu.
“Đi giúp chúng ta bê đồ vào trước, chúng ta sẽ đưa ngươi đi tìm hắn!” Tư Đồ Dật lại bắt đầu sai bảo người.
“Được!” Hắn mừng rỡ: “Đúng rồi, ta là Lạc Phong Hành.”
“Nga, ra là Lạc tổng tài, ta là Tư Đồ Dật.”
Lạc Phong Hành có chút kinh ngạc: “Tư Đồ nhị thiếu? Ta nghe nói ngươi không phải mất tích sao?”
Tư Đồ Dật nhàn nhạt cười nói: “Đúng vậy, là mất tích, cùng với Liễu Tiếu Phong!”
“Ta lập tức đi bê!” Lạc Phong Hành cũng mặc kệ Âu phục trên người, cuốn tay áo lên đi bê đồ.
Ta thiết cười: “Dật Dật, vẫn là ngươi lợi hại.”
Tư Đồ Dật bế bảo bảo vào lòng, cười nói: “Nào có, đúng rồi, bảo hắn đi thu dọn quần áo cho Liễu Tiếu Phong nữa.” Nói xong liền nhẹ lắc lư bảo bảo: “Ngoan không khóc, ba ba ôm.”
“Oa...”
Vẫn như lúc đi cõng bảo bảo sau lưng, chẳng qua đổi thành đai cõng chuyên dùng để cõng trẻ nhỏ, bảo bảo ngồi ở bên trong rất thoải mái, Tư Đồ Dật vẫn ôm thắt lưng của ta, chẳng qua lần này không cần xách đồ bằng tay, tất cả giao cho Lạc Phong Hành, chỉ là ta cũng cần cho Lạc Phong Hành mượn một bàn tay để nắm.
Ánh trăng ngoài cửa sổ từ trong mây ló ra, tản mạn tia sáng nhu hòa, ánh trăng màu vàng nhạt chiếu vào kính quấy động ra tầng tầng gợn sóng, giống như lần trước, xuất hiện vẫn là cảnh tượng hoàng cung, ta lẩm bẩm nói: “Thảm rồi, lại rớt xuống điện Kim Loan rồi.” Không ngoài sở liệu, ánh sáng tụ lại, chúng ta bị hút vào trong kính.
“Ai u!” Mặc dù cái mông đáp đất, nhưng cuối cùng vẫn là an toàn, bảo bảo không bị thương.
“Đây là chỗ nào?” Lạc Phong Hành nhìn hoàn cảnh xa lạ bốn phía.
Ta xem cây cột quen thuộc này, cùng với khuôn mặt quen thuộc bên cạnh, cười khan nói: “Hắc hắc, phụ hoàng, ta về rồi.” Chúng ta rớt tới Long Tường cung phụ hoàng dưỡng lão, may mắn may mắn, vẫn hơn là rớt tới điện Kim Loan.
“Tiểu thập thất, sao ngươi bỗng nhiên lại xuất hiện ở đây?” Phụ hoàng hồ nghi nhìn ta.
Ta chỉ có thể sờ mũi cười khan: “Ha hả a... Nhi thần trở về xem phụ hoàng...”
“Oa, ta cuối cùng cũng về rồi!” Ta rốt cuộc đứng ở trong vương phủ của mình.
Tư Đồ Dật ôm bảo bảo đang ngủ cười nói: “Nhìn ngươi cao hứng thành dáng vẻ này.”
Lạc Phong Hành ở bên kéo xe hành lý nhỏ có chút lo lắng, trái nhìn phải ngó: “Tiếu Phong ở đâu?”
“Đừng gấp đừng gấp, lấy đồ của hắn ra rồi đi gặp hắn cũng không muộn!” Tư Đồ Dật đem bảo bảo giao cho Mai Nhi, sau đó nói: “Liễu Tiếu Phong hiện tại hẳn là ở Tề Phúc Lâu.”
Đem xe hành lý kéo vào phòng ta, sau đó mở ra, ta lấy ra đồ cho Liễu Tiếu Phong: “Quần áo mùa đông cho hắn, sữa bột của bảo bảo gấu, cháo, bình sữa, bát nhỏ, muỗng nhỏ, đồ chơi, quần áo, bánh quy, đúng rồi, còn có bỉm.” Lôi ra đồ cho Liễu Tiếu Phong chiếm đến một nửa.
Lạc Phong Hành ngẩn tò te: “Hắn có thân thích có tiểu hài tử sao?”
Tên ngốc! Chúng ta tạm thời không cho hắn biết, cho hắn đến lúc đó ngẩn người đi, ta kéo tay Tư Đồ Dật, cười nói: “Xong rồi, xuất phát!”
Chỉ là trải qua ta thận trọng suy xét, cảm thấy thân trang phục này của Lạc Phong Hành không hợp, vậy nên vẫn ngồi kiệu đi Tề Phúc lâu, ta ngòi cùng Dật Dật, Lạc Phong Hành cùng với đống đồ lớn nhỏ ngồi ở kiệu khác.
Tề Phúc lâu cách chỗ vương phủ không có bao xa, dùng đồng hồ hiện đại mà tính, lộ trình chỉ có mười lăm phút, ta và Dật Dật ngồi trong kiệu mới nói được mấy câu thì đã tới rồi.
“Ra đi!” Ta nói về hướng kiệu của Lạc Phong Hành.
Lạc Phong Hành bê đồ đi ra, cả mặt đều bị đống đồ che khuất: “Tới rồi? Người đâu?”
“Theo chúng ta vào!” Ta lập tức xoải bước vào cửa lớn Tề Phúc lâu.
Chưởng quỹ vừa thấy chúng ta, lập tức cười nghênh nói: “Lão bản, vương gia, các ngươi về rồi, Liễu lão bản ở trên lầu.”
Mặc dù hiện nhìn không thấy trên khuôn mặt Lạc Phong Hành có biểu tình gì, nhưng rõ ràng thân thể hắn chấn động, là kích động nhỉ?
Dẫm cầu thang gỗ lên nhị lâu, Tư Đồ Dật đẩy cửa “Phòng làm việc”, cười nói: “Chúng ta về rồi!”
Liễu Tiếu Phong kinh hỉ ném xuống bút lông trong tay: “Tư Đồ, Tiêu Bạch, về nhanh như vậy?”
“Chúng ta mang đồ tới cho ngươi! Đến, đặt lên bàn!” Tư Đồ Dật nói với Lạc Phong Hành.
Hộp nhỏ, hộp lớn đều nhất nhất đặt lên bàn, khuôn mặt Lạc Phong Hành dần dần lộ ra, mà khuôn mặt vốn cao hứng của Liễu Tiếu Phong bỗng nhiên mất hết huyết sắc, bộ dạng sắp ngất đi: “Sao ngươi lại ở đây?”
Lạc Phong Hành vừa tiến lên đã là một nụ hôn sâu, ta và Tư Đồ Dật hai con mắt sắp lồi ra: “Oa!”
Chẳng qua một tiếng bạt tai khiến nhiệt tình của chúng ta lập tức lạnh xuống, Liễu Tiếu Phong đẩy hắn ra, lạnh tanh nói: “Ta không muốn thấy ngươi, ngươi đi đi!”
Đáng tiếc Lạc Phong Hành da mặt dầy, bị tát, cư nhiên mặt không đổi sắc, còn quỳ một gối xuống, từ trong lòng móc ra một chiếc nhẫn loé sáng cứng rắn đeo lên ngón tay Liễu Tiếu Phong: “Tiếu Phong, ta sai rồi, tha thứ cho ta, ta bảo chứng sau này nhất định quy quy củ củ, không bao giờ ra ngoài lăng nhăng nữa, ta sẽ vĩnh viễn yêu ngươi!”
Liễu Tiếu Phong không hề vui mừng, vẫn lạnh mặt nói: “Lạc Phong Hành mà không lăng nhăng, mặt trời đều có thể rớt xuống!”
“Ta thề, nếu như ta còn lăng nhăng, ngươi thiến ta!”
Ta nhỏ giọng cười nói: “Ác vậy sao, a!”
Tư Đồ Dật nhẹ khụ một tiếng: “Liễu Tiếu Phong, ta cắt ngang một câu, hắn ở trong nhà ngươi đã hơn một năm, ta nghĩ lấy thân phận của hắn, cũng không đến nỗi đi cướp nhà người khác đâu, chính ngươi cũng đã nói, hạnh phúc đến đừng bỏ qua, ngươi nghĩ kỹ đi.”
“Oa...” Sau bàn làm việc truyền tới tiếng khóc nỉ non, ta nhào qua: “Ha ha, bảo bảo gấu cũng ở đây sao!” Ra là sau bàn đặt một cái nôi nhỏ, chẳng qua tử tế nhìn bảo bảo gấu trông rất giống Lạc Phong Hành, không giống Liễu Tiếu Phong.
Liễu Tiếu Phong đem bảo bảo bế lên, sờ sờ tã của hắn, nhíu mày nói: “Đái dầm rồi.” Nói xong liền cởi tã.
“Đây là con nhà ai? Vì sao cần ngươi chăm?” Lạc Phong Hành khó hiểu nói.
Liễu Tiếu Phong đem tã ném tới trên người hắn, lạnh lùng nói: “Nhanh đi giặt tã!”
Lạc Phong Hành đắng mặt nói: “Ta chưa từng giặt tã, vì sao ta phải giặt?”
“Nhi tử ngươi không phải ngươi giặt, chẳng lẽ lại để người khác giặt?” Ta ở một bên cười to, Tư Đồ Dật cũng nói: “Đi giặt đi, giặt xong hắn sẽ tha thứ cho ngươi!”
Quả nhiên, Lạc Phong Hành ngơ ngác đứng tại chỗ cầm tã, một khuôn mặt mờ mịt: “Nhi tử ta?”
Trông bộ dạng ngốc nghếch của hắn, nào có một tia bảnh bao nguyên bản, ta nhịn không được cười to: “Ha ha ha ha!”
Tư Đồ Dật ôm eo ta nói: “Chúng ta đi thôi, bảo bảo còn đang ở nhà!”
Đúng vậy, tiểu bảo bối của ta, chúng ta về đây!
Edit+Beta: Huyết Vũ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất