Ngươi Không Thương Ta Ta Ngoại Tình

Chương 4

Trước Sau
Khi ta đã ngồi trong cái vật thể kì lạ di động được này, tim ta vẫn cứ loạn nhịp mà đập thình thịch:“Làm ta sợ muốn chết! Làm ta sợ muốn chết!” Ta không ngừng vỗ ngực, sợ trái tim sẽ từ trong lồng ngực nhảy ra.

Hắn ôn nhu vuốt mái tóc của ta, cười nói:“Đừng sợ, đây là ô tô, sẽ không cắn người!”

“Ô tô? Ta mới chỉ ngồi tới xe ngựa, tuy rằng ngựa cũng sẽ kêu, nhưng ô tô này không kêu, thật lợi hại, lỗ tai của ta lại không phải bị điếc, còn có a, các ngươi ở đây thật kỳ quái a, cả trai lẫn gái đều mặc ít như vậy, một chút  cũng không e lệ, còn có nam nữ ôm nhau cùng đi vào, này này này…… Này còn ra cái thể thống gì a?” Ta thiếu chút nữa đều thay bọn họ đỏ mặt.

“Như này thực bình thường a!” Hắn không cho là đúng nói lại.

Miệng của ta cứng nhắc thành khuôn, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung bọn họ: Kinh thế hãi tục!

“Chờ khi nào xe của ta dừng lại, xuống dưới rồi, ngươi phải giả câm điếc!” Hắn nhắc nhở ta.

“Đã biết!” Ta nhìn phong cảnh bên  ngoài của sổ xe, một tòa nhà kỳ lạ, một đám người kỳ quái, bỗng nhiên thanh âm thấp từ trong tâm trí ta buột miệng thốt lên:“Người kia cưỡi cái gì vậy? Giống như là cưỡi ân…… Kỵ binh?”

“Ha ha, kia không phải kỵ binh, đó là xe máy, như là họ dùng chân đạp thì đó là xe đạp.” Hắn chỉ ra ngoài cửa sổ vào đám người ngoài kia:“Xe đạp không nhanh thì có xe máy, xe máy không nhanh thì có ô tô, ô tô không lại được thì có xe lửa nhanh hơn, xe lửa không được thì có phi cơ.”

Xe lửa? Phi gà? Ta buồn bực nói:“Gà có thể bay nhanh được hay sao…?” Không nghĩ ra, nguyên lai gà có thể bay. Khó trách người ta nói bỗng nhiên nổi tiếng, nguyên lai gà không chỉ bỗng nhiên nổi tiếng, thời điểm lại có thể bay.

“Ha ha, gà bay?” Hắn cười đến nghiêng ngả:“Không phải cái loại gà này, mà là một hứ máy móc có thể bay lên trời a,  người còn có thể ngồi trong đó, và còn có thể nhìn được cả mây nữa.”

Thần tiên! Bất quá không  chừng ngồi cái “gà bay” gì đấy cảm giác cũng như ở trong thang máy, không sai biệt lắm đi, hẳn là đều cảm thấy chóng mặt, ta không quá cảm thấy hứng thú.

Xe dừng hẳn, hắn ghé sát nhắc nhỏ ta bắt đầu giả câm điếc:“Cái gì cũng không cần nói, giao hết cho ta là được.”

Ta chỉ đi theo hắn, tò mò nhìn cùng hắn chào hỏi mọi người:“Phó tổng sớm!”

Phó tổng? Cái gì là phó tổng? Ta lại muốn đặt câu hỏi, nhưng là ta vẫn phải nuốt hết vào trong miệng, bởi vì ta nhìn thấy mọi người cũng đang tò mò đánh giá ta, ta thấy hơi sợ, bọn họ sẽ không muốn lấy nội tạng của ta ra để nghiên cứu chứ? Trong lòng ta càng cảm thấy sợ, ta vội vã kéo Tư Đồ Dật, lại cảm giác thấy tầm mắt chăm chú của mọi người đều dồn hết về phái ta càng ngày càng nhiều, ô…… Bọn họ sẽ không thật muốn lột sống ta chứ?

Hắn thấp giọng nói:“Đừng sợ, đi theo ta.” Hắn kéo ta bước nhanh đi qua đại sảnh, sau đó lại bước vào thang máy.

Thang máy này rất nhiều người, không gian nhỏ hẹp khiến ta không thở nổi, khiến ta không thể tự nhiên khi có rất nhiều con mắt đang nhìn, càng làm ta khó chịu hơn là một bàn tay giống như đang sờ của mông của ta ( dê quá đi >.<) , nếu là Dật Dật, ta khẳng định là hết sức cao hứng, bất tay trái của hắn đang nắm tay ta, tay phải mang theo cặp, trừ phi hắn có thể có cái tay thứ ba (O.o).

Kẻ hỗn đản nào đang sàm sỡ ta?( ta thích câu này thế =]]) Ta hung hăng xoay người, nhìn chằm chằm cả trai lẫn gái sau lưng, bất quá bọn họ lộ ra một bộ dạng đứng đắn cùng với dáng vẻ vô tội, móng vuốt sói đã sớm không thấy, hừ! Coi như ngươi thoát được đi, bằng không ta nhất định cho ngươi đẹp mặt!

Nhận thấy được sự khác thường của ta, Tư Đồ dật nhẹ nhàng cầm tay của ta, nhíu mày, làm cái khẩu hình:“Làm sao vậy?”

“Có người vừa sờ mông ta!”( vô tư quá đi =)))Ta cũng làm cái khẩu hình cho hắn.

Hắn biến sắc, lập tức đem ta kéo đến ta phía trước, đem ta bảo hộ ở trong lòng hắn, sau đó cũng hung hăng trừng mắt nhìn trừng mấy người khả nghi sau lưng  vài cái.



Thang máy yên lặng dọa cả người, mỗi khi dừng  một lần đều có người chạy như bay ra khỏi thang máy, chỉ khi bên trong chỉ còn có hai chúng ta  , ta mới nhẹ nhàng thở ra:“Dật dật, vừa rồi có người sờ mông ta.”

Hắn nhẹ nhàng xoa đầu ta, mắt lộ ra hung quang:“Lần sau có người sàm sỡ ngươi, ngươi cứ bắt lấy tay hắn, sau đó hung hăng đánh hắn, ta cũng giúp ngươi đánh hắn! Sắc lang!”

“Ân! Đánh  hắn!” Ta vui vẻ ôm lấy thắt lưng hắn:“Dật dật, ngươi đối ta thật tốt!”

“Ách…… giả câm điếc nhanh!”

Cửa thang máy vừa mở, ta đã bị hắn kéo đi:“Nhớ kỹ, đừng có nói!”

Một tấm kính to đập vào mắt ta, ngay sau đó là một mỹ nữ đi ra, tươi cười khả ái nói:“Phó tổng sớm!”

Tư Đồ dật cũng cười lại:“Phương thư kí sớm, thỉnh giúp ta chuẩn bị hai phần bữa sáng.”

Nữ nhân kia lúc này mới nhìn đến ta, sửng sốt, lập tức vừa cười nói:“Được.”

Ta đi theo hắn vào một gian phòng ở, bên trong không có ai, ta rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra:“Đây rốt cuộc là nơi nào a?”

“Là văn phòng của ta, ngươi ngồi vào ghế sofa đi, đợi Phương thư kí  mang bữa ăn sáng vào, ngươi ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia ăn, chờ ta xử lí  xong công việc rồi chúng ta trở về nhà.” Hắn bắt đầu ngồi ở bàn, cắm đầu viết viết.

Ta xem hắn thật là bận rộn, thực là không đi quấy rầy hắn, an vị ở ghế sôfa lẳng lặng chờ, một lát sau, cửa phòng mở mở lần nữa, Phương thư kí bưng bữa sáng vào, nàng đem bữa sáng đặt trên bàn trà ở trước mặt ta, đối ta cười cười:“Tiểu đệ đệ, ăn bữa sáng đi.” Nói xong lập tức rời đi ngoài, còn nhanh tay nhanh chân ra khỏi cửa.

Cái hộp gì đó tuy rằng nhìn không được bắt mắt cho lắm, nhưng hình như ăn thì cũng ngon, ta bắt đầu lang thôn hổ yết (Tiêu: ăn uống mất hình tượng quá=]]):“Dật dật, ngươi cũng lại đây ăn bữa sáng nha!”

“Ta không đói bụng, ngươi ăn trước đi.” Hắn cả đầu đều không có ngẩng lên, tiếp tục cắm mặt vào trang giấy.

Ta thất vọng mấy câu định thốt ra nhưng lại tắc trọng họng lại bắt đầu ngồi ở chỗ này ngẩn người, kỳ thật ta cũng thích ngẩn người a, có khi thậm chí cảm thấy ngẩn người chính là một loại hưởng thụ.

Ta tựa vào ghế sofa bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, đầu óc cũng bắt đầu ở miên man suy nghĩ……

“Dật dật, ngươi yêu hay không yêu ta?”

“Yêu, thực sự rất yêu!”

“Dật dật, tương lai chúng ta sinh mấy hài tử đi?”

“Ba đứa!”



“Ba đứa là đủ rồi sao?”

……

Cửa phòng làm việc đột ngột đẩy vào, Tư Đồ dật nhíu nhíu mày:“Lão tam, ngươi không thể gõ cửa trước rồi mới vào được sao?”

Tư Đồ Hưởng cười hì hì nhìn người đang ngủ trên sofa, nhanh tay nhéo nhéo mặt hắn:“Chậc chậc, lời đồn đãi quả nhiên có mấy phần có thể tin a, nguyên lai ngươi thật sự có hứng thú với tiểu nam sinh a!”

Tư  Đồ Dật nghiêm túc nói:“Ngươi không phải là có việc sao? Ta nhớ rõ hợp đồng giao dịch quốc tế, ngươi còn không mau đi thu xếp ổn thỏa đi!”

“Cái kia a, trong vòng hai ngày khẳng định là ổn thỏa! Hiện tại toàn bộ công ty mọi người đều đang tám chuyện của ngươi!” Tư Đồ Hưởng phất phất tay, tiếp tục quan sát người ngủ trên sofa:“Hắn ngủ thật sự là ngon a, lại còn cười nữa, ngươi ở chỗ nào mà tìm được nam hài tử xinh đẹp như vậy? Hắn có thể hay không làm nhị tẩu của ta a? Hơn nữa ngươi xác định ba mẹ biết tin tức này sẽ không ngất xỉu đi?”

Tư Đồ Dật thản nhiên nói:“Ta cùng hắn không có gì, chính là nhặt được hắn mà thôi.”

“Nhặt được? Trời ạ, ở đâu lại có cái vận may vậy a? Vì cái gì không phải là ta nhặt được a?” Tư Đồ Hưởng bắt đầu oán hận lão thiên gia không công bằng:“Nhìn mái tóc này, như là chụp quảng cáo a, vừa đen vừa óng  lại còn dài nữa, so với bạn gái là người mẫu của ta còn đẹp hơn, xem mặt hắn a, vừa trắng lại mền, có thể bóp ra nước a.” =.=`

……

Ai đang bóp ta? ( đoạn này làm ta suy nghĩ linh tinh á >.<)Đau quá? Ta mở to mắt, liền thấy khuôn mặt của một nam nhân, mặt hắn cách mặt ta không đến một quyền, tay hắn còn đặt trên mặt ta mà sờ:“A, sắc lang! Ta đánh!” Ta đã đem ba chữ ‘Giả câm điếc’ vứt đi, một quyền đầu liền hướng trên mặt hắn mà đánh, Dật Dật đã  nói qua, ai sờ ta, ta liền đánh người đấy, hắc hắc, ta muốn đánh chết hắn!

“Ta đánh, ta đánh, ta đánh đánh đánh đánh đánh đánh……” quyền của ta không ngừng giáng xuống người hắn, ta đã từ thế nằm ở trên sofa đổi thành cưỡi lên người hắn dùng sức mà đánh.

“Ôi, đừng đánh, mặt của ta a!” Sắc lang tay che mặt ồn ào, bất quá nhìn hắn biểu tình giống như không biết hối cải, ta giận dữ, đánh ra một quyền quát: “ Đi chết đi!”

“Dật Dật, mau đến giúp ta đánh sắc lang!” Ta rốt cục ác khẩu, ngẩng đầu nhìn hướng Tư Đồ Dật, nào biết hắn lại ghé vào trên bàn cười to:“Ha ha……”

“Ngươi cười cái gì?”

Tư Đồ dật đứng vỗ tay, cổ vũ ta:“Đáng đánh!”

“Hắc hắc, không cần khoa trương như vậy, ta sẽ ngượng a, ha ha ha ha.” Ta vừa ý cười to:“Sắc lang, biết sự lợi hại của ta chưa?” Ta thị uy hướng sắc lang lại tiếp tục đánh.

Sắc lang che mắt rên rỉ nói:“Nhị ca, ngươi không có tính người a, nhìn đệ đệ bị đánh cũng không đến giúp ta, ai nha, mắt của ta……”

Ta hướng bụng hắn đánh tiếp một quyền:“Gọi ta là đại ca cũng vô ích thôi! Tử sắc lang! Ngươi phải gọi ta đại hiệp mau!”

………………………..

Tiêu: anh Vương gia đáng yêu quá đi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau