Ngươi Không Thương Ta Ta Ngoại Tình
Chương 7
“Tư Tiêu Bạch!”Hắn gầm nhẹ, trên trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Ta cười mị mị nhìn hắn, miệng lưỡi di động nhanh hơn, cảm giác thứ trong miệng càng ngày càng thô to cứng rắn, vươn tay phải nhẹ nhàng cầm gốc của nó, không ngừng di chuyển lên xuống.
Hắn vừa định ngồi dậy đẩy ta ra, ta liền cắn đầu mút của nó, gian xảo nhìn hắn cười, hắc hắc, ngươi dám đẩy ta ra, ta liền cắn mệnh căn (*) của ngươi, xem ai mạnh hơn!
(*) mệnh căn: gốc rễ sinh mạng ~ cái-mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì-đấy (*che mặt*)
Hắn vô lực ngã xuống, ôm đầu rên rỉ: “Tư Tiêu Bạch, ta thực hối hận vì cho ngươi ở lại, ngươi còn xằng bậy nữa, mai ta liền ném ngươi cho Liễu Tiếu Phong!”
Hừ, muốn đuổi ta đi? Đừng nói cửa, cửa sổ cũng không có! Ta nhẹ nhàng dùng sức răng nanh, tại đỉnh của nó ác ý cắn, quả nhiên như dự kiến nghe được một âm thanh buồn bực trong cổ họng hắn phát ra, hắn tức giận nhìn ta, một chữ một chữ nói: “TƯ! TIỂU! BẠCH!”
Ta cố ý nhả phân thân của hắn ra, cúi đầu trầm mặt nói: “Ta sai rồi…” Hai tròng mắt nhìn vào xung quanh phân thân hắn, xem chỗ đó cương thành như vậy hẳn là cũng không sai biệt lắm đi.
Hắn nhẹ nhàng thở ra: “Lần sau không được phép như vậy!”
Ta ngẩng đầu, nhìn hắn cười cười, lập tức đứng thẳng dậy một hơi nhắm ngay chỗ đỉnh kia ngồi xuống, lập tức hai tiếng hít mạnh vang lên. (sock… o_O……….)
Hắn cắn chặt răng: “Tư Tiêu Bạch, ngươi có biết như vậy tính là cưỡng gian hay không?”
Ta nhẫn nại chịu đau đớn, cười nói: “Ta lại không trách ngươi cưỡng gian ta!”
Hắn xanh mặt, nói giọng khàn khàn:“Là ngươi cưỡng gian ta!”
Đau đau đau đau đau! Ta ngồi trên người hắn cử động một chút cũng không dám, trong lòng thầm mắng Phương bí thư, nàng cho ta xem cái gì đó chỉ có một nửa là chuẩn, còn một nửa chả đúng gì cả, ở trên mặt hai người kia rõ ràng đều là bộ dáng thực hưởng thụ, vì cái gì mà ta lại đau như vậy a?
Ta hơi hơi di chuyển cái mông, lại khiến cho hắn thở dốc, ta cảm giác thứ trong cơ thể lại cương trướng lên thêm vài phần.
Hắn chảy thật nhiều mồ hôi, giống như đang kiềm chế cái gì, ta tự mình chậm rãi cảm nhận sự tồn tại ở phía sau, thử thử giật giật chuyển động một chút, ai biết hắn lại gầm nhẹ một tiếng: “Đây là ngươi tự chuốc lấy!”
Hai bàn tay chặt chẽ nắm lấy thắt lưng ta, thứ cương cứng trong cơ thể bắt đầu rút ra đẩy vào…..
Đau đớn lúc đầu dần dần biến mất, một cỗ khô nóng dần dần theo trong cơ thể dâng lên, thắt lưng của ta không tự chủ nương theo tốc độ của hắn lắc lư: “Dật…”
“Mệt quá đi mất!” Ta vỗ về thắt lưng đau muốn chết như gãy cả ra nằm trên giường rên rỉ, mặc dù hắn đã giúp ta tắm rửa qua, nhưng trên người dường như vẫn còn lưu lại hương vị hoan ái vừa rồi.
Hắn khinh mắng một tiếng: “Đáng lắm!” Nhưng hai tay lại giúp ta nhẹ nhàng mát xa.
Ta nhịn không được cười trộm:“Hi……” Dật dật chính là mạnh miệng mềm lòng, ta thích!
“Ngươi cười cái gì? Trông như con mèo ăn vụng được cá a!” hắn dùng lực đè thắt lưng của ta, lại khiến cho ta thét lên: “Nhẹ chút!”
“Chỗ đó có còn đau hay không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Ta chôn đầu vào trong gối, có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Còn có một chút, Dật Dật, ngươi vừa rồi thật là lợi hại, so với cái người gì đấy buổi chiều ta xem còn lợi hại hơn!”
Tư Đồ dật lại cho ta một cái xem thường:“Ngươi còn nhỏ, về sau đừng xem cái kia!”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt chờ đợi:“Ta đây về sau không xem, chúng ta mỗi ngày làm, được không?”
“Không được!” Hắn dễ dàng phủ quyết.
“Kia hai ngày một lần?” Ta cùng hắn thương lượng.
Hắn vẫn là câu nói kia:“Không được!”
“Ân, vậy ba ngày một lần, không thể ít hơn nữa!” Ta muốn hạ quyết tâm, không nhường cho hắn nữa.
Hắn hằm hè phun ra ba chứ: “Liễu Tiếu Phong…”
Ta vẻ mặt đáng thương đau khổ hề hề nòi: “Được rồi được rồi, ta sợ ngươi, bốn ngày một lần thì được rồi đi…”
Ngày hôm sau buổi sáng, khi chúng ta bước vào văn phòng thiếu chút nữa thì bị chết đuối trong một đống hoa, cả văn phòng tràn ngập hoa tươi không thiếu chỗ nào.
“Phương bí thư, chuyện này là thế nào? Sao lại nhiều rác rưởi như vậy?” Tư Đồ Dật nghiêm mặt lãnh thanh, trên mặt viết rõ tâm tình của hắn — khó chịu.
Phương bí thư lên tiếng trả lời: “Đây là hoa tươi cửa hàng mang đến, nói là của Bản Tiên sinh tặng cho phó tổng.”
A, là bổn (ngu) yêu quái kia đưa? Quả nhiên hắn có ý đồ không trong sáng với Dật Dật (như em chứ ai), bất quá hắn không có cơ hội, Dật Dật đã là của ta rồi, ha ha, ta hung hăng giẫm lên hoa trên mặt đất, tưởng tượng là đang giẵm lên cái bản mặt của bổn (ngu) yêu quái kia: “Giẫm chết ngươi, giẫm chết ngươi!” Đóa hoa kiều diễm ở dưới chân ta liền biến thành hoa tàn, vô cùng thê thảm.
Âm thanh kiểu cách của một tên sắc lang từ phía sau vang lên, không biết Tư Đồ Hưởng đã đứng sau ta từ lúc nào, hắn trêu chọc nói: “Nhìn không ra tiểu quỷ nhà ngươi còn là ‘Hái hoa tặc’, lấy chân giẫm đạp hoa đẹp a!” (* ‘hái hoa tặc’, like câu này, hợp trong nhiều nghĩa luôn! =v=*)
Ta nhặt một bó hoa bị giẫm nát ném lên mặt hắn: “Hoa thối này thật là xứng với đồ hư hỏng nhà ngươi!” Hừ, đồ sắc lang mặt dày còn dám chạy đến dọa người, đúng là vô sỉ, không sợ dọa chết người ta.
Tư Đồ Hưởng nheo mắt liếc ta một cái, thuận tay cầm lấy một bó hoa còn nguyên, mị mị cười đưa cho Phương bí thư: “Phương tiểu thư xinh đẹp, mượn hoa hiến phật, giữa trưa có rảnh cùng nhau ăn một bữa cơm không?”
Phương bí thư một chút cũng không nể tình, xoay người bước đi: “Người không đạt chuẩn, không có hứng thú.”
“Không phải gầy teo? Ta rất béo à?” Tư Đồ Hưởng cúi đầu xem xem dáng người tự xưng là tiêu chuẩn của mình, nhún vai: “Tiểu thư, yêu cầu của cô cao quá rồi?” Hắn ôm mấy bó hoa tươi trong phòng, mặt mày hớn hở: “Hoa miễn phí, có thể lừa thật nhiều tâm hồn của thiếu nữ rồi, hắc hắc.”
Nguyên lai là đến lấy hoa, ta ấn tượng hắn từ sắc lang chuyển thành mê gái: “Lấy toàn bộ đi đi, một bông cũng không cần để lại!”
Không cần ta nói, Tư Đồ Hưởng liền đem tất cả hoa chuồn đi, đúng là không để lại bông nào, trừ đống hoa bị ta giẫm cho nát bét.
Trong văn phòng lỗ tai lại được thanh tịnh nửa giờ, khách không mời lại đến cửa, cái tên bổn (ngu)yêu quái kia không mời mà vào: “Này, Dật, bận nhiều việc sao?”
Ta lành lạnh đâm chọc nói: “Mắt ngươi bị làm sao hả? Không tự thấy được là Dật Dật không rảnh sao?”
Bản không để ý tới ta, cười nói:“Dật, chúng ta có hẹn. chín giờ rồi.”
Tư Đồ Dật rốt cục ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười bài bản::“Mời ngồi.” Hắn nhìn về phía ta:“Ngươi tới chỗ Phương bí thư chơi đi, ta cùng hắn bàn chuyện.”
“Nga!”Ta ngàn không cam lòng, vạn không muốn tiêu sái ra khỏi văn phòng, căm giận ngồi đối diện Phương bí thư.
Một chén trà, hai chén trà, ba chén trà, bốn chén trà…….. Thời gian dài như vậy sao mãi mà không bàn bạc xong? Ta muốn đi đạp cửa lắm rồi!
Rốt cục lúc ra uống xong hai mươi chén trà, Bổn (ngu) yêu quái đi ra, còn nhìn ta lộ ra nụ cười chiến thắng: “Bái biệt!”
Bái cái đầu ngươi biệt! Tư trừng mắt liếc hắn một cái rồi chạy vọt vào: “Dật Dật!”
Tư Đồ Dật nhăn mặt nhíu mày: “Tiểu Bạch, trưa ta đi ăn cơm trưa với Bản, ngươi ăn một mình ở văn phòng đi, được không?”
Cái gì? Cái tên yêu quái chết bầm kia, bảo làm sao hắn vênh váo tự đắc thế, thì ra là vì thực hiện được gian kế! Ta đáng thương hề hề nhìn hắn: “Cho ta đi với!”
Hắn nhìn ta xin lỗi: “Không được, bọn ta có chuyện công cần nói, mang ngươi đi không tiện, ta cho ngươi ăn cùng với Phương bí thư được không?”
“Không được!” Ta lại kéo kéo quần áo hắn: “Dật Dật…. Cho ta đi với!”
“Thật sự là không được!”
Ta uể oải cúi đầu: “Quên đi, ta ăn một mình được, nhưng mà ngươi phải nói cho ta ngươi ăn ở chỗ nào.”
“Kim Sắc Đại Sảnh!”
Ta cười mị mị nhìn hắn, miệng lưỡi di động nhanh hơn, cảm giác thứ trong miệng càng ngày càng thô to cứng rắn, vươn tay phải nhẹ nhàng cầm gốc của nó, không ngừng di chuyển lên xuống.
Hắn vừa định ngồi dậy đẩy ta ra, ta liền cắn đầu mút của nó, gian xảo nhìn hắn cười, hắc hắc, ngươi dám đẩy ta ra, ta liền cắn mệnh căn (*) của ngươi, xem ai mạnh hơn!
(*) mệnh căn: gốc rễ sinh mạng ~ cái-mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì-đấy (*che mặt*)
Hắn vô lực ngã xuống, ôm đầu rên rỉ: “Tư Tiêu Bạch, ta thực hối hận vì cho ngươi ở lại, ngươi còn xằng bậy nữa, mai ta liền ném ngươi cho Liễu Tiếu Phong!”
Hừ, muốn đuổi ta đi? Đừng nói cửa, cửa sổ cũng không có! Ta nhẹ nhàng dùng sức răng nanh, tại đỉnh của nó ác ý cắn, quả nhiên như dự kiến nghe được một âm thanh buồn bực trong cổ họng hắn phát ra, hắn tức giận nhìn ta, một chữ một chữ nói: “TƯ! TIỂU! BẠCH!”
Ta cố ý nhả phân thân của hắn ra, cúi đầu trầm mặt nói: “Ta sai rồi…” Hai tròng mắt nhìn vào xung quanh phân thân hắn, xem chỗ đó cương thành như vậy hẳn là cũng không sai biệt lắm đi.
Hắn nhẹ nhàng thở ra: “Lần sau không được phép như vậy!”
Ta ngẩng đầu, nhìn hắn cười cười, lập tức đứng thẳng dậy một hơi nhắm ngay chỗ đỉnh kia ngồi xuống, lập tức hai tiếng hít mạnh vang lên. (sock… o_O……….)
Hắn cắn chặt răng: “Tư Tiêu Bạch, ngươi có biết như vậy tính là cưỡng gian hay không?”
Ta nhẫn nại chịu đau đớn, cười nói: “Ta lại không trách ngươi cưỡng gian ta!”
Hắn xanh mặt, nói giọng khàn khàn:“Là ngươi cưỡng gian ta!”
Đau đau đau đau đau! Ta ngồi trên người hắn cử động một chút cũng không dám, trong lòng thầm mắng Phương bí thư, nàng cho ta xem cái gì đó chỉ có một nửa là chuẩn, còn một nửa chả đúng gì cả, ở trên mặt hai người kia rõ ràng đều là bộ dáng thực hưởng thụ, vì cái gì mà ta lại đau như vậy a?
Ta hơi hơi di chuyển cái mông, lại khiến cho hắn thở dốc, ta cảm giác thứ trong cơ thể lại cương trướng lên thêm vài phần.
Hắn chảy thật nhiều mồ hôi, giống như đang kiềm chế cái gì, ta tự mình chậm rãi cảm nhận sự tồn tại ở phía sau, thử thử giật giật chuyển động một chút, ai biết hắn lại gầm nhẹ một tiếng: “Đây là ngươi tự chuốc lấy!”
Hai bàn tay chặt chẽ nắm lấy thắt lưng ta, thứ cương cứng trong cơ thể bắt đầu rút ra đẩy vào…..
Đau đớn lúc đầu dần dần biến mất, một cỗ khô nóng dần dần theo trong cơ thể dâng lên, thắt lưng của ta không tự chủ nương theo tốc độ của hắn lắc lư: “Dật…”
“Mệt quá đi mất!” Ta vỗ về thắt lưng đau muốn chết như gãy cả ra nằm trên giường rên rỉ, mặc dù hắn đã giúp ta tắm rửa qua, nhưng trên người dường như vẫn còn lưu lại hương vị hoan ái vừa rồi.
Hắn khinh mắng một tiếng: “Đáng lắm!” Nhưng hai tay lại giúp ta nhẹ nhàng mát xa.
Ta nhịn không được cười trộm:“Hi……” Dật dật chính là mạnh miệng mềm lòng, ta thích!
“Ngươi cười cái gì? Trông như con mèo ăn vụng được cá a!” hắn dùng lực đè thắt lưng của ta, lại khiến cho ta thét lên: “Nhẹ chút!”
“Chỗ đó có còn đau hay không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
Ta chôn đầu vào trong gối, có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Còn có một chút, Dật Dật, ngươi vừa rồi thật là lợi hại, so với cái người gì đấy buổi chiều ta xem còn lợi hại hơn!”
Tư Đồ dật lại cho ta một cái xem thường:“Ngươi còn nhỏ, về sau đừng xem cái kia!”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt chờ đợi:“Ta đây về sau không xem, chúng ta mỗi ngày làm, được không?”
“Không được!” Hắn dễ dàng phủ quyết.
“Kia hai ngày một lần?” Ta cùng hắn thương lượng.
Hắn vẫn là câu nói kia:“Không được!”
“Ân, vậy ba ngày một lần, không thể ít hơn nữa!” Ta muốn hạ quyết tâm, không nhường cho hắn nữa.
Hắn hằm hè phun ra ba chứ: “Liễu Tiếu Phong…”
Ta vẻ mặt đáng thương đau khổ hề hề nòi: “Được rồi được rồi, ta sợ ngươi, bốn ngày một lần thì được rồi đi…”
Ngày hôm sau buổi sáng, khi chúng ta bước vào văn phòng thiếu chút nữa thì bị chết đuối trong một đống hoa, cả văn phòng tràn ngập hoa tươi không thiếu chỗ nào.
“Phương bí thư, chuyện này là thế nào? Sao lại nhiều rác rưởi như vậy?” Tư Đồ Dật nghiêm mặt lãnh thanh, trên mặt viết rõ tâm tình của hắn — khó chịu.
Phương bí thư lên tiếng trả lời: “Đây là hoa tươi cửa hàng mang đến, nói là của Bản Tiên sinh tặng cho phó tổng.”
A, là bổn (ngu) yêu quái kia đưa? Quả nhiên hắn có ý đồ không trong sáng với Dật Dật (như em chứ ai), bất quá hắn không có cơ hội, Dật Dật đã là của ta rồi, ha ha, ta hung hăng giẫm lên hoa trên mặt đất, tưởng tượng là đang giẵm lên cái bản mặt của bổn (ngu) yêu quái kia: “Giẫm chết ngươi, giẫm chết ngươi!” Đóa hoa kiều diễm ở dưới chân ta liền biến thành hoa tàn, vô cùng thê thảm.
Âm thanh kiểu cách của một tên sắc lang từ phía sau vang lên, không biết Tư Đồ Hưởng đã đứng sau ta từ lúc nào, hắn trêu chọc nói: “Nhìn không ra tiểu quỷ nhà ngươi còn là ‘Hái hoa tặc’, lấy chân giẫm đạp hoa đẹp a!” (* ‘hái hoa tặc’, like câu này, hợp trong nhiều nghĩa luôn! =v=*)
Ta nhặt một bó hoa bị giẫm nát ném lên mặt hắn: “Hoa thối này thật là xứng với đồ hư hỏng nhà ngươi!” Hừ, đồ sắc lang mặt dày còn dám chạy đến dọa người, đúng là vô sỉ, không sợ dọa chết người ta.
Tư Đồ Hưởng nheo mắt liếc ta một cái, thuận tay cầm lấy một bó hoa còn nguyên, mị mị cười đưa cho Phương bí thư: “Phương tiểu thư xinh đẹp, mượn hoa hiến phật, giữa trưa có rảnh cùng nhau ăn một bữa cơm không?”
Phương bí thư một chút cũng không nể tình, xoay người bước đi: “Người không đạt chuẩn, không có hứng thú.”
“Không phải gầy teo? Ta rất béo à?” Tư Đồ Hưởng cúi đầu xem xem dáng người tự xưng là tiêu chuẩn của mình, nhún vai: “Tiểu thư, yêu cầu của cô cao quá rồi?” Hắn ôm mấy bó hoa tươi trong phòng, mặt mày hớn hở: “Hoa miễn phí, có thể lừa thật nhiều tâm hồn của thiếu nữ rồi, hắc hắc.”
Nguyên lai là đến lấy hoa, ta ấn tượng hắn từ sắc lang chuyển thành mê gái: “Lấy toàn bộ đi đi, một bông cũng không cần để lại!”
Không cần ta nói, Tư Đồ Hưởng liền đem tất cả hoa chuồn đi, đúng là không để lại bông nào, trừ đống hoa bị ta giẫm cho nát bét.
Trong văn phòng lỗ tai lại được thanh tịnh nửa giờ, khách không mời lại đến cửa, cái tên bổn (ngu)yêu quái kia không mời mà vào: “Này, Dật, bận nhiều việc sao?”
Ta lành lạnh đâm chọc nói: “Mắt ngươi bị làm sao hả? Không tự thấy được là Dật Dật không rảnh sao?”
Bản không để ý tới ta, cười nói:“Dật, chúng ta có hẹn. chín giờ rồi.”
Tư Đồ Dật rốt cục ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười bài bản::“Mời ngồi.” Hắn nhìn về phía ta:“Ngươi tới chỗ Phương bí thư chơi đi, ta cùng hắn bàn chuyện.”
“Nga!”Ta ngàn không cam lòng, vạn không muốn tiêu sái ra khỏi văn phòng, căm giận ngồi đối diện Phương bí thư.
Một chén trà, hai chén trà, ba chén trà, bốn chén trà…….. Thời gian dài như vậy sao mãi mà không bàn bạc xong? Ta muốn đi đạp cửa lắm rồi!
Rốt cục lúc ra uống xong hai mươi chén trà, Bổn (ngu) yêu quái đi ra, còn nhìn ta lộ ra nụ cười chiến thắng: “Bái biệt!”
Bái cái đầu ngươi biệt! Tư trừng mắt liếc hắn một cái rồi chạy vọt vào: “Dật Dật!”
Tư Đồ Dật nhăn mặt nhíu mày: “Tiểu Bạch, trưa ta đi ăn cơm trưa với Bản, ngươi ăn một mình ở văn phòng đi, được không?”
Cái gì? Cái tên yêu quái chết bầm kia, bảo làm sao hắn vênh váo tự đắc thế, thì ra là vì thực hiện được gian kế! Ta đáng thương hề hề nhìn hắn: “Cho ta đi với!”
Hắn nhìn ta xin lỗi: “Không được, bọn ta có chuyện công cần nói, mang ngươi đi không tiện, ta cho ngươi ăn cùng với Phương bí thư được không?”
“Không được!” Ta lại kéo kéo quần áo hắn: “Dật Dật…. Cho ta đi với!”
“Thật sự là không được!”
Ta uể oải cúi đầu: “Quên đi, ta ăn một mình được, nhưng mà ngươi phải nói cho ta ngươi ăn ở chỗ nào.”
“Kim Sắc Đại Sảnh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất