Chương 13: Ngươi nói dối
Khi Chử Dung đi tới tìm Georgia thì thấy cậu ấy đang chạy bộ cả người đều là mồ hôi, mặt cũng hồng đến kỳ cục, bộ dáng mệt muốn sắp tắt thở.
“Xuống dưới.”
Chử Dung túm lấy cổ áo cậu kéo từ trên máy móc xuống thô lỗ xoa cái trán và mái tóc dính ướt mồ hôi của Georgia sau đó nhăn mày giáo huấn:
“Muốn huấn luyện thì cũng vừa phải, cậu đây là đang làm cái gì, ai để cậu luyện tập như vậy?”
Thật nhiều ngày không gặp hắn, Georgia có đôi chút sửng sốt rồi mới phản ứng lại, cầm lòng không đậu lộ ra một nụ cười tươi trên mặt, lỗ tai cũng giật giật, thân mật hỏi:
"Anh hết bận rồi hả? Xin chào, tôi là Georgia.”
Nói xong mong đợi mà nhìn hắn, chờ hắn tự giới thiệu.
Giọng thiếu niên mềm nhẹ bởi vì vận động nên mang theo tiếng khàn khàn thở dốc, phát âm ngôn ngữ thông dụng thực tiêu chuẩn, tuy rằng tốc nói rất chậm, nhưng lại không có gì lỗi trong lời nói cả, có thể thấy được Georgia thực sự nghiêm túc học cũng thường xuyên luyện tập.
Thật là một Ngốc Mao Kê rất nghe lời và biết nỗ lực
Biểu tình Chử Dung khó lường tay dịch đến lỗ tai nhọn đang không tự giác run rẩy của cậu trực tiếp vào vấn đề, nói thẳng:
“Nói cho tôi biết cậu đến từ nơi nào, tôi cần một đáp án.”
Tươi cười trên mặt Georgia cứng đờ, sau đó rất nhanh liền che dấu đi, biểu tình mờ mịt nghi hoặc nhìn hắn, như là không nghe hiểu lời hắn nói.
Chử Dung híp mắt, kéo kéo lỗ tai cậu lạnh lùng nói:
“Đừng có giả bộ nghe không hiểu, Lâm Chấn nói cậu học nhanh nhất chính là nghe và viết, thính tai của cậu sợ tới mức banh thẳng ra rồi này gạt được ai, nói thật bằng không tôi sẽ ném cậu xuống quân hạm đấy.”
Vẫn là ngữ khí lãnh ngạnh hung ác quen thuộc ấy rốt cuộc lần này cậu mới nghe hiểu nội dung —— quả nhiên Bạch Mao Quái là người tốt tuy nói năng hung ác như vậy nhưng dường như đó cũng chỉ là dùng để hù dọa trẻ con mà thôi.
Georgia rũ mắt, cái tay Chử Dung chọc phá ngụy trang trên mặt cậu, Georgia thấy trong mắt hắn không hề có ác ý nên kéo tay hắn xuống gật đầu, thanh âm thấp xuống:
“Được, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Nói xong thì chỉ hướng về phòng của mình ý là muốn về phòng rồi nói chuyện.
Chử Dung một phen giữ chặt cánh tay cậu túm trở về, quơ quơ bao băng vải, biểu tình càng khó coi:
“Đây là ai làm cho? Đàm Thăng Duy!”
Từ khi Đàm Thăng Duy tiến vào vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này, nghe thấy hắn lớn tiếng gọi thì vội vàng chạy tới chờ đợi mệnh lệnh
“Đem kế hoạch huấn luyện của cậu ấy cho tôi xem.”
Chử Dung duỗi tay.
Đàm Thăng Duy lấy từ trong nút không gian ra một bản ghi chép đưa qua, đồng thời giải thích:
“Báo cáo trưởng quan, do tay cậu ấy bị thương cho nên nhiệm vụ huấn luyện hôm nay là đều có sự thay đổi, hủy kéo duỗi cánh tay gia tăng thời gian chạy bộ. Cổ tay của cậu ấy không cẩn thận nên bị thương, miệng vết thương đã được xử lý qua dự tính ba ngày sau sẽ lành lại!”
Vấn đề còn chưa kịp hỏi thì đã có một đống lời giải thích tấp nập bổ tới, Chử Dung lãnh đạm liếc hắn một cái không muốn so đo đem bản ghi chép ném trở về đen mặt bảo Georgia dẫn đường.
Georgia cúi đầu xin lỗi Đàm Thăng Duy rồi mới vội dẫn hắn rời khỏi phòng huấn luyện.
Xét thấy thân phận của Georgia là một nô lệ được giải cứu nên hậu cần phân cho cậu căn phòng tương đối nhỏ, trong phòng bài trí đơn giản, chỉ có một giường một bàn một ghế một tủ quần áo cùng một cái buồng vệ sinh độc lập nhỏ hẹp.
Đối với “Người nguyên thủy”như Georgia mà nói thì căn phòng này đã là rất tốt nhưng đối với một người tay chân dài thòn như Chử Dung thì căn phòng nhỏ này có chút khó chịu.
Cũng may hắn còn nhớ rõ mình là một hạm chủ, trên quân hạm các loại điều lệ hắn đều tham dự chế định, không lý trí đối với căn phòng được phân phối này phát biểu cái nhìn.
Georgia nhường cái đệm giường mềm mại cho Chử Dung ngồi, còn mình thì kéo cái ghế duy nhất trong phòng, thành thành thật thật ngồi đối diện hắn tư thế giống như một phạm nhân chuẩn bị thẳng thắn khai tội, sau đó từ nút không gian lấy ra tài liệu điện tử lật đến trang mới học gần đây nhất đưa qua, cũng đi thẳng vào vấn đề nói:
“Là do hắc động khiến tôi phải rời xa cha mẹ, rơi vào tay bọn trộm quặng sau đó mới bị anh tìm được.”
Thông qua quan sát mấy ngày nay cậu đã xác định được thân phận quân nhân của đoàn người Bạch Mao Quái nên nếu chuyện mình đến từ hắc động bại lộ khẳng định chuyện đầu tiên đoàn Bạch Mao Quái làm chính là nhắm vũ khí lên người của cậu, đó không phải là đều mà cậu muốn nhìn thấy.
Cậu không nghĩ là sẽ nói dối Bạch Mao Quái, nhưng lại không thể nói thật, cho nên chỉ có thể dùng loại phương thức mơ hồ này làm đối phương hiểu lầm, đây là khi chạy bộ cậu tự nghĩ ra cách ứng đối, cha mẹ còn đang chờ cậu về nhà, cậu cần phải giữ được chính mình, không thể chết ở chỗ này.
Quả nhiên Chử Dung bị cậu làm cho hiểu lầm, khí thế đột nhiên sắc bén lên tinh thần lực không chịu khống chế mà trào ra, lãnh ngạnh hỏi:
“Cậu có hiểu mình đang nói cái gì hay không đừng lấy một từ mới học mà dùng loạn!”
Tinh thần lực cuồng táo rung chuyển nháy mắt thổi quét toàn bộ căn phòng, Georgia đột nhiên trừng lớn mắt nhìn hắn cả kinh không nói ra lời —— sao lại thế này? Cái cảm giác không thoải mái tại sao lại xuất hiện? Không phải chị Trang Vũ đã giúp Bạch Mao Quái chữa khỏi bệnh rồi sao?
Tiếp xúc đến tầm mắt hắn làm cậu hoảng sợ, Chử Dung hung hăng nhíu mày, cường ngạnh đem tinh thần lực thu trở về, áp xuống lệ khí không tự giác dâng lên trong lòng, chịu đựng sự đau đớn trong đại não từ nút không gian lấy ra một đồ vật hình tròn màu bạc có khắc ấn ký, từ bên trong rút ra hai kíp nổ, lạnh lùng nói:
“Đưa bàn tay đây.”
Cảm giác không thoải mái lại biến mất.
Georgia dừng một chút, chậm rãi duỗi tay qua
Kíp nổ có một trường một đoản hai căn, đoản căn bị Chử Dung dán trên cổ tay của cậu, vòng quanh cánh tay lớn lên, tham nhập cổ áo, dán tại vị trí trái tim.
“Để tay lên, nhắm mắt lại.”
Georgia thuận theo, Chử Dung bắt lấy tay cậu để lên, buộc chính mình bình tĩnh nhắm hai mắt lại —— không phải sợ, không phải sợ, Bạch Mao Quái sẽ không thương tổn mình, sẽ không.
Trước mắt đen nhánh một mảnh, mặc khác cảm quan lập tức trở nên mẫn cảm hơn.
Trong tay nắm lấy khối hình cầu như là trái cây chúc phúc sinh mệnh vừa ra đời của tộc Tinh Linh, Chử Dung hô hấp thực nhẹ, không lắng nghe thì căn bản sẽ không nghe thấy, chóp mũi mơ hồ có thể ngửi được mùi hương trái cây, đó là do Đàm Thăng Duy vì muốn giảm bớt đau đớn trên cổ tay cậu nên đã phun riêng sương có mùi hương trái cây lên công cụ
Nội tâm hoảng loạn chậm rãi bình tĩnh trở lại, cậu nắm chặt viên cầu, đột nhiên thản nhiên —— không sao, không thẹn với lương tâm là được.
Chử Dung nhìn vẻ mặt chuẩn bị chịu chết của cậu nhíu nhíu mày, hỏi:
“Cậu tên gì?”
Georgia cho rằng sẽ bị đánh nên ngẩn người, vội vàng trả lời:
“Georgia.”
“Đến từ nơi nào?”
“Sóng lợi đặc sơn cốc.”
“Như thế nào tới nơi này?”
“Hắc động.”
Đèn trên hình cầu trước sau vẫn tối chứng tỏ Ngốc Mao Kê không có nói dối, cách mười năm không ngoài hắc động thật sự lại lần nữa xuất hiện.
Hơi thở trên người Chử Dung trở nên trầm đi, lông mi hắn cong vút cùng cái bóng của lông mi hiện trước mắt, càng tỉ mỉ hỏi:
“ Ở ngoài Sơn cốc là nơi nào? Hắc động làm thế nào đem cậu tới nơi này? Tại sao bọn trộm quặng bắt được cậu? Hắc động có chui ra cái gì không? Cậu làm thế nào mà chạy ra được?”
Trình độ ngoại ngữ sơ cấp của Georgia bị hắn liên tiếp hỏi nhiều vấn đề làm cho ngốc luôn, miễn cưỡng nghe hiểu câu đầu tiên, do dự một chút, mơ hồ trả lời:
“Alex núi non, không biết, không rõ ràng lắm.”
Dù sao không nghe hiểu, trả lời như vậy hẳn là không tính gạt người.
Đèn chỉ thị vẫn như cũ không sáng, Chử Dung nhíu mày, quả nhiên Ngốc Mao Kê đúng như lời Lâm Chấn nói, đem cả quá trình quên hết.
Hắn không hỏi sâu, ngược lại câu hỏi lần này là mục đích mà hắn đến đây:
“Cha mẹ cậu hiện tại ở nơi nào?”
Georgia trầm mặc.
“Muốn bị tôi ném xuống quân hạm?”
Chử Dung duỗi tay nắm lỗ tai cậu kéo kéo uy hiếp
“Tôi không biết.”
Georgia nhớ lại bộ dáng cha mẹ từ biệt trước khi ra cửa vân du, cảm xúc liền thấp xuống:
“Bọn họ muốn đi rất nhiều nơi, tôi không biết trạm thứ nhất bọn họ sẽ đi nơi nào.”
Có lẽ là thành trấn của con người hoặc là lãnh địa của Tinh Linh, ba mẹ luôn rất tùy tính nên cậu thật sự không biết.
Chử Dung thu hồi tay, biểu tình không tốt cho lắm—— trách nhiệm của cha mẹ là chăm sóc con cái không ngờ lại quẳng con nhỏ ở nhà còn mình thì ra ngoài sung sướng.
“Vậy cậu có biết về nhà bằng cách nào không, có biện pháp liên hệ với tộc nhân không?”
Về nhà? Nhưng nhà ở nơi nào……
“không trở về được.”
Cánh tay hình như lại đau lên, cậu ám mềm yếu phóng đại, căng mặt lên ý đồ che lấp cảm xúc của mình, lắc lắc đầu:
“Tạm thời không trở về được, nhưng không không sao, tôi sẽ tìm được đường về nhà.”
Lông mi cong vút run run, ẩn ẩn nhiễm một tia ướt át giọng nói hình như cũng khàn khàn đi một ít.
Chử Dung cảm thấy bản thân thật giống một kẻ ác ôn ăn hiếp trẻ con, sửa sang lại tìm lý do thoái thác, trong lòng đột nhiên toát ra một phỏng đoán, nhíu nhíu mày, thân thể ngồi thẳng nhìn chằm chằm biểu tình của Georgia hỏi:
“Sau khi cậu nhìn thấy hắc động đã xảy ra chuyện gì?”
“Đi tới nơi này.”
“Cậu nói dối!”
“Tôi không có!”
Đèn chỉ thị xác thật không có sáng, Chử Dung thu hồi tầm mắt, biểu tình trở nên nghiêm túc, nói nhanh hơn:
“Tộc nhân của cậu còn tồn tại không?”
“Tồn tại.”
“Cha mẹ cậu còn sống không?”
“Vẫn còn”
“Cậu có phương thức liên hệ với bọn họ không?”
“Có.”
“Vậy tại sao cậu không liên hệ với bọn họ?”
“Bởi vì, bởi vì……”
Georgia bị hắn ép hỏi đến mức không thể tự hỏi bản thân nhịn không được mở mắt ra, hốc mắt hồng hồng quật cường mà nhìn hắn, khẩn trương nhấp môi không nói chuyện nữa.
Chử Dung thẳng tắp nhìn thẳng vào cậu thả chậm tốc độ nói chuyện, hỏi ngược lại:
“Bởi vì cậu đã liên hệ qua, nhưng không thể liên hệ được với bọn họ đúng không?”
Georgia trong lòng cả kinh, cúi đầu tránh đi tầm mắt hắn.
“Có phải bọn họ đã không còn nữa?”
“Không phải.”
Georgia lắc đầu, trong lòng có chút hoảng.
“Cha mẹ cậu……”
“Không có! Bọn họ còn sống! Còn đang chờ tôi về nhà!”
Cậu đột nhiên bùng nổ, Georgia không bao giờ muốn đối mặt những sự thật làm người ta cảm thấy vô vọng, cậu đứng dậy muốn kéo tay và kíp nổ trên ngực xuống—— sẽ không, hắc động xuất hiện không có nghĩa là nhất định sẽ có sâu xuất hiện, Đại Lục ma pháp cũng chưa từng xuất hiện loại quái trùng, tộc nhân ở quê nhà nhất định là an toàn, Ba mẹ cũng an toàn, người xảy ra chuyện chỉ có bản thân mà thôi không được suy nghĩ loạn, không được suy nghĩ loạn!
Đèn chỉ thị không có sáng, chứng minh đối phương xác thật là nghĩ như vậy.
Chử Dung đè lại hai tay của cậu, đem cậu kéo đến trước mặt, dùng hai chân vây khốn thân thể cậu cưỡng bách cậu nhìn mình, hổ*mặt, giọng nói lại mềm đi một ít:
“Bình tĩnh một chút! Vấn đề cuối cùng, Georgia cậu sẽ thương tổn chúng tôi?”
Georgia cố tránh nhưng lại không tránh được, ngơ ngác nhìn hắn, chớp chớp mắt áp xuống lệ ý, nghiêng đầu giọng nói có chút không xong nhưng lại kiên định:
“Sẽ không, tôi sẽ không thương tổn các người, các người đã cứu tôi nên tôi sẽ báo đáp của các người.”
Đèn chỉ thị trước sau không sáng, Chử Dung giơ tay thô lỗ lau mặt cậu giáo huấn:
“không có tiền đồ, tôi không đánh cậu, cậu khóc cái gì.”
Mặt Georgia bị hắn xoa càng thêm chật vật nghiêng đầu ở trên vai hắn rớt nước mắt, tay thành thành thật thật đặt ở trên quả cầu không hề có ý tránh ra, khôi phục bộ dáng ngoan ngoãn chỉ là càng thêm không có tinh thần.
Thật ngốc
“Huấn luyện ngày mai không cần đi.”
Chử Dung giật nhẹ lỗ tai cậu rồi duỗi tay kéo kíp nổ trên cổ tay cậu thuận miệng hỏi:
“Tay của cậu là bị cái gì làm bị thương? Một người ngốc không được chơi một số đồ dùng nguy hiểm.”
Thấy hắn không còn hùng hổ doạ người nữa hơi thở cũng trở nên ôn hòa hơn, Georgia mới chậm rãi thả lỏng, trả lời:
“Là bị một khối thúy ngọc có chút sắc nhọn làm bị thương, miệng vết thương không sâu, không……”
Tích tích tích ——
Dụng cụ còn chưa gỡ xuống đột nhiên vang lên cảnh báo, đèn chỉ thị cũng lập loè.
Georgia hoảng sợ, nhanh chóng thu hồi tay.
Chử Dung lập tức nhíu mi, túm lấy tay cậu trở về, thanh âm cũng trầm xuống:
“Nói thật! Đây là máy phát hiện nói dối do Chử gia định chế cậu không nói dối nó sẽ không vang, vì sao lại nói dối?”
Hả, máy phát hiện nói dối? Không ngờ nơi này còn có loại đồ vật như vậy? Trái tim Georgia bắt đầu điên cuồng nhảy lên, nỗ lực nhớ lại chính mình vừa rồi trả lời cái gì, muốn rút tay về, lắc đầu:
“Tôi không……”
Tích tích tích ——
“Thành thật trả lời, nói thật!”
Chử Dung đe dọa một câu.
“Tôi tôi……”
Georgia càng thêm luống cuống, nhất thời lo lắng trong lúc vô tình mình có nói sai cái gì hay không nhất thời lại tìm không thấy từ ngữ thích hợp để che lấp, máy phát hiện nói dối vang lên tiếng cảnh báo như đòi mạng, làm cậu không thể bình tĩnh để tự hỏi chính mình nữa.
“Không nói thật tôi để người đem cậu treo lên!”
“Là tôi tự mình làm!”
Georgia rống ra lời nói thật, nhanh chóng rút tay về người cũng giãy giụa lui về phía sau vài bước, sợ hãi đến đáng thương nhìn hắn:
“Đừng bắt tôi, tôi không muốn thương tổn các người, đừng bắt tôi, đừng giết tôi…… cha mẹ còn đang chờ tôi, đừng giết tôi……”
Nói đến sau cậu lại nhịn không được tay bắt lấy túi trữ vật giống như chỉ có nó mới có thể khiến cho cậu có một chút cảm giác an toàn.
Chử Dung không nói lời nào nhìn Georgia co ở trong góc nhớ tới nhiều năm trước sau khi cha mẹ mất hắn trốn tránh hiện thực giống như chim sợ cành cong, Chử Dung đứng dậy tiến lên kéo cậu ôm vào trong lòng dùng sức xoa xoa cái ót mềm của Georgia, dùng ngôn ngữ lãnh ngạnh an ủi:
“Đừng sợ, tất cả đều sẽ tốt lên.”
Tứ chi ôm lấy nhau, cùng với thái độ của đối phương có thể nói là thân thiết nên bất an trong lòng cậu được giảm bớt, cánh tay Georgia đặt trên người hắn giật giật, cái mũi đau xót, đem mặt cọ cọ trong lòng ngực hắn.
_
_________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn StillIce hai cái địa lôi! Cảm ơn thiển tiểu tây cùng trở lại tới hề địa lôi! Ái cbộ ngươi moah moah =3=
PS: Đừng, đừng lại cầu thêm cày xong, ta sợ QvQ……
_________________________________
“Xuống dưới.”
Chử Dung túm lấy cổ áo cậu kéo từ trên máy móc xuống thô lỗ xoa cái trán và mái tóc dính ướt mồ hôi của Georgia sau đó nhăn mày giáo huấn:
“Muốn huấn luyện thì cũng vừa phải, cậu đây là đang làm cái gì, ai để cậu luyện tập như vậy?”
Thật nhiều ngày không gặp hắn, Georgia có đôi chút sửng sốt rồi mới phản ứng lại, cầm lòng không đậu lộ ra một nụ cười tươi trên mặt, lỗ tai cũng giật giật, thân mật hỏi:
"Anh hết bận rồi hả? Xin chào, tôi là Georgia.”
Nói xong mong đợi mà nhìn hắn, chờ hắn tự giới thiệu.
Giọng thiếu niên mềm nhẹ bởi vì vận động nên mang theo tiếng khàn khàn thở dốc, phát âm ngôn ngữ thông dụng thực tiêu chuẩn, tuy rằng tốc nói rất chậm, nhưng lại không có gì lỗi trong lời nói cả, có thể thấy được Georgia thực sự nghiêm túc học cũng thường xuyên luyện tập.
Thật là một Ngốc Mao Kê rất nghe lời và biết nỗ lực
Biểu tình Chử Dung khó lường tay dịch đến lỗ tai nhọn đang không tự giác run rẩy của cậu trực tiếp vào vấn đề, nói thẳng:
“Nói cho tôi biết cậu đến từ nơi nào, tôi cần một đáp án.”
Tươi cười trên mặt Georgia cứng đờ, sau đó rất nhanh liền che dấu đi, biểu tình mờ mịt nghi hoặc nhìn hắn, như là không nghe hiểu lời hắn nói.
Chử Dung híp mắt, kéo kéo lỗ tai cậu lạnh lùng nói:
“Đừng có giả bộ nghe không hiểu, Lâm Chấn nói cậu học nhanh nhất chính là nghe và viết, thính tai của cậu sợ tới mức banh thẳng ra rồi này gạt được ai, nói thật bằng không tôi sẽ ném cậu xuống quân hạm đấy.”
Vẫn là ngữ khí lãnh ngạnh hung ác quen thuộc ấy rốt cuộc lần này cậu mới nghe hiểu nội dung —— quả nhiên Bạch Mao Quái là người tốt tuy nói năng hung ác như vậy nhưng dường như đó cũng chỉ là dùng để hù dọa trẻ con mà thôi.
Georgia rũ mắt, cái tay Chử Dung chọc phá ngụy trang trên mặt cậu, Georgia thấy trong mắt hắn không hề có ác ý nên kéo tay hắn xuống gật đầu, thanh âm thấp xuống:
“Được, tôi sẽ nói cho anh biết.”
Nói xong thì chỉ hướng về phòng của mình ý là muốn về phòng rồi nói chuyện.
Chử Dung một phen giữ chặt cánh tay cậu túm trở về, quơ quơ bao băng vải, biểu tình càng khó coi:
“Đây là ai làm cho? Đàm Thăng Duy!”
Từ khi Đàm Thăng Duy tiến vào vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này, nghe thấy hắn lớn tiếng gọi thì vội vàng chạy tới chờ đợi mệnh lệnh
“Đem kế hoạch huấn luyện của cậu ấy cho tôi xem.”
Chử Dung duỗi tay.
Đàm Thăng Duy lấy từ trong nút không gian ra một bản ghi chép đưa qua, đồng thời giải thích:
“Báo cáo trưởng quan, do tay cậu ấy bị thương cho nên nhiệm vụ huấn luyện hôm nay là đều có sự thay đổi, hủy kéo duỗi cánh tay gia tăng thời gian chạy bộ. Cổ tay của cậu ấy không cẩn thận nên bị thương, miệng vết thương đã được xử lý qua dự tính ba ngày sau sẽ lành lại!”
Vấn đề còn chưa kịp hỏi thì đã có một đống lời giải thích tấp nập bổ tới, Chử Dung lãnh đạm liếc hắn một cái không muốn so đo đem bản ghi chép ném trở về đen mặt bảo Georgia dẫn đường.
Georgia cúi đầu xin lỗi Đàm Thăng Duy rồi mới vội dẫn hắn rời khỏi phòng huấn luyện.
Xét thấy thân phận của Georgia là một nô lệ được giải cứu nên hậu cần phân cho cậu căn phòng tương đối nhỏ, trong phòng bài trí đơn giản, chỉ có một giường một bàn một ghế một tủ quần áo cùng một cái buồng vệ sinh độc lập nhỏ hẹp.
Đối với “Người nguyên thủy”như Georgia mà nói thì căn phòng này đã là rất tốt nhưng đối với một người tay chân dài thòn như Chử Dung thì căn phòng nhỏ này có chút khó chịu.
Cũng may hắn còn nhớ rõ mình là một hạm chủ, trên quân hạm các loại điều lệ hắn đều tham dự chế định, không lý trí đối với căn phòng được phân phối này phát biểu cái nhìn.
Georgia nhường cái đệm giường mềm mại cho Chử Dung ngồi, còn mình thì kéo cái ghế duy nhất trong phòng, thành thành thật thật ngồi đối diện hắn tư thế giống như một phạm nhân chuẩn bị thẳng thắn khai tội, sau đó từ nút không gian lấy ra tài liệu điện tử lật đến trang mới học gần đây nhất đưa qua, cũng đi thẳng vào vấn đề nói:
“Là do hắc động khiến tôi phải rời xa cha mẹ, rơi vào tay bọn trộm quặng sau đó mới bị anh tìm được.”
Thông qua quan sát mấy ngày nay cậu đã xác định được thân phận quân nhân của đoàn người Bạch Mao Quái nên nếu chuyện mình đến từ hắc động bại lộ khẳng định chuyện đầu tiên đoàn Bạch Mao Quái làm chính là nhắm vũ khí lên người của cậu, đó không phải là đều mà cậu muốn nhìn thấy.
Cậu không nghĩ là sẽ nói dối Bạch Mao Quái, nhưng lại không thể nói thật, cho nên chỉ có thể dùng loại phương thức mơ hồ này làm đối phương hiểu lầm, đây là khi chạy bộ cậu tự nghĩ ra cách ứng đối, cha mẹ còn đang chờ cậu về nhà, cậu cần phải giữ được chính mình, không thể chết ở chỗ này.
Quả nhiên Chử Dung bị cậu làm cho hiểu lầm, khí thế đột nhiên sắc bén lên tinh thần lực không chịu khống chế mà trào ra, lãnh ngạnh hỏi:
“Cậu có hiểu mình đang nói cái gì hay không đừng lấy một từ mới học mà dùng loạn!”
Tinh thần lực cuồng táo rung chuyển nháy mắt thổi quét toàn bộ căn phòng, Georgia đột nhiên trừng lớn mắt nhìn hắn cả kinh không nói ra lời —— sao lại thế này? Cái cảm giác không thoải mái tại sao lại xuất hiện? Không phải chị Trang Vũ đã giúp Bạch Mao Quái chữa khỏi bệnh rồi sao?
Tiếp xúc đến tầm mắt hắn làm cậu hoảng sợ, Chử Dung hung hăng nhíu mày, cường ngạnh đem tinh thần lực thu trở về, áp xuống lệ khí không tự giác dâng lên trong lòng, chịu đựng sự đau đớn trong đại não từ nút không gian lấy ra một đồ vật hình tròn màu bạc có khắc ấn ký, từ bên trong rút ra hai kíp nổ, lạnh lùng nói:
“Đưa bàn tay đây.”
Cảm giác không thoải mái lại biến mất.
Georgia dừng một chút, chậm rãi duỗi tay qua
Kíp nổ có một trường một đoản hai căn, đoản căn bị Chử Dung dán trên cổ tay của cậu, vòng quanh cánh tay lớn lên, tham nhập cổ áo, dán tại vị trí trái tim.
“Để tay lên, nhắm mắt lại.”
Georgia thuận theo, Chử Dung bắt lấy tay cậu để lên, buộc chính mình bình tĩnh nhắm hai mắt lại —— không phải sợ, không phải sợ, Bạch Mao Quái sẽ không thương tổn mình, sẽ không.
Trước mắt đen nhánh một mảnh, mặc khác cảm quan lập tức trở nên mẫn cảm hơn.
Trong tay nắm lấy khối hình cầu như là trái cây chúc phúc sinh mệnh vừa ra đời của tộc Tinh Linh, Chử Dung hô hấp thực nhẹ, không lắng nghe thì căn bản sẽ không nghe thấy, chóp mũi mơ hồ có thể ngửi được mùi hương trái cây, đó là do Đàm Thăng Duy vì muốn giảm bớt đau đớn trên cổ tay cậu nên đã phun riêng sương có mùi hương trái cây lên công cụ
Nội tâm hoảng loạn chậm rãi bình tĩnh trở lại, cậu nắm chặt viên cầu, đột nhiên thản nhiên —— không sao, không thẹn với lương tâm là được.
Chử Dung nhìn vẻ mặt chuẩn bị chịu chết của cậu nhíu nhíu mày, hỏi:
“Cậu tên gì?”
Georgia cho rằng sẽ bị đánh nên ngẩn người, vội vàng trả lời:
“Georgia.”
“Đến từ nơi nào?”
“Sóng lợi đặc sơn cốc.”
“Như thế nào tới nơi này?”
“Hắc động.”
Đèn trên hình cầu trước sau vẫn tối chứng tỏ Ngốc Mao Kê không có nói dối, cách mười năm không ngoài hắc động thật sự lại lần nữa xuất hiện.
Hơi thở trên người Chử Dung trở nên trầm đi, lông mi hắn cong vút cùng cái bóng của lông mi hiện trước mắt, càng tỉ mỉ hỏi:
“ Ở ngoài Sơn cốc là nơi nào? Hắc động làm thế nào đem cậu tới nơi này? Tại sao bọn trộm quặng bắt được cậu? Hắc động có chui ra cái gì không? Cậu làm thế nào mà chạy ra được?”
Trình độ ngoại ngữ sơ cấp của Georgia bị hắn liên tiếp hỏi nhiều vấn đề làm cho ngốc luôn, miễn cưỡng nghe hiểu câu đầu tiên, do dự một chút, mơ hồ trả lời:
“Alex núi non, không biết, không rõ ràng lắm.”
Dù sao không nghe hiểu, trả lời như vậy hẳn là không tính gạt người.
Đèn chỉ thị vẫn như cũ không sáng, Chử Dung nhíu mày, quả nhiên Ngốc Mao Kê đúng như lời Lâm Chấn nói, đem cả quá trình quên hết.
Hắn không hỏi sâu, ngược lại câu hỏi lần này là mục đích mà hắn đến đây:
“Cha mẹ cậu hiện tại ở nơi nào?”
Georgia trầm mặc.
“Muốn bị tôi ném xuống quân hạm?”
Chử Dung duỗi tay nắm lỗ tai cậu kéo kéo uy hiếp
“Tôi không biết.”
Georgia nhớ lại bộ dáng cha mẹ từ biệt trước khi ra cửa vân du, cảm xúc liền thấp xuống:
“Bọn họ muốn đi rất nhiều nơi, tôi không biết trạm thứ nhất bọn họ sẽ đi nơi nào.”
Có lẽ là thành trấn của con người hoặc là lãnh địa của Tinh Linh, ba mẹ luôn rất tùy tính nên cậu thật sự không biết.
Chử Dung thu hồi tay, biểu tình không tốt cho lắm—— trách nhiệm của cha mẹ là chăm sóc con cái không ngờ lại quẳng con nhỏ ở nhà còn mình thì ra ngoài sung sướng.
“Vậy cậu có biết về nhà bằng cách nào không, có biện pháp liên hệ với tộc nhân không?”
Về nhà? Nhưng nhà ở nơi nào……
“không trở về được.”
Cánh tay hình như lại đau lên, cậu ám mềm yếu phóng đại, căng mặt lên ý đồ che lấp cảm xúc của mình, lắc lắc đầu:
“Tạm thời không trở về được, nhưng không không sao, tôi sẽ tìm được đường về nhà.”
Lông mi cong vút run run, ẩn ẩn nhiễm một tia ướt át giọng nói hình như cũng khàn khàn đi một ít.
Chử Dung cảm thấy bản thân thật giống một kẻ ác ôn ăn hiếp trẻ con, sửa sang lại tìm lý do thoái thác, trong lòng đột nhiên toát ra một phỏng đoán, nhíu nhíu mày, thân thể ngồi thẳng nhìn chằm chằm biểu tình của Georgia hỏi:
“Sau khi cậu nhìn thấy hắc động đã xảy ra chuyện gì?”
“Đi tới nơi này.”
“Cậu nói dối!”
“Tôi không có!”
Đèn chỉ thị xác thật không có sáng, Chử Dung thu hồi tầm mắt, biểu tình trở nên nghiêm túc, nói nhanh hơn:
“Tộc nhân của cậu còn tồn tại không?”
“Tồn tại.”
“Cha mẹ cậu còn sống không?”
“Vẫn còn”
“Cậu có phương thức liên hệ với bọn họ không?”
“Có.”
“Vậy tại sao cậu không liên hệ với bọn họ?”
“Bởi vì, bởi vì……”
Georgia bị hắn ép hỏi đến mức không thể tự hỏi bản thân nhịn không được mở mắt ra, hốc mắt hồng hồng quật cường mà nhìn hắn, khẩn trương nhấp môi không nói chuyện nữa.
Chử Dung thẳng tắp nhìn thẳng vào cậu thả chậm tốc độ nói chuyện, hỏi ngược lại:
“Bởi vì cậu đã liên hệ qua, nhưng không thể liên hệ được với bọn họ đúng không?”
Georgia trong lòng cả kinh, cúi đầu tránh đi tầm mắt hắn.
“Có phải bọn họ đã không còn nữa?”
“Không phải.”
Georgia lắc đầu, trong lòng có chút hoảng.
“Cha mẹ cậu……”
“Không có! Bọn họ còn sống! Còn đang chờ tôi về nhà!”
Cậu đột nhiên bùng nổ, Georgia không bao giờ muốn đối mặt những sự thật làm người ta cảm thấy vô vọng, cậu đứng dậy muốn kéo tay và kíp nổ trên ngực xuống—— sẽ không, hắc động xuất hiện không có nghĩa là nhất định sẽ có sâu xuất hiện, Đại Lục ma pháp cũng chưa từng xuất hiện loại quái trùng, tộc nhân ở quê nhà nhất định là an toàn, Ba mẹ cũng an toàn, người xảy ra chuyện chỉ có bản thân mà thôi không được suy nghĩ loạn, không được suy nghĩ loạn!
Đèn chỉ thị không có sáng, chứng minh đối phương xác thật là nghĩ như vậy.
Chử Dung đè lại hai tay của cậu, đem cậu kéo đến trước mặt, dùng hai chân vây khốn thân thể cậu cưỡng bách cậu nhìn mình, hổ*mặt, giọng nói lại mềm đi một ít:
“Bình tĩnh một chút! Vấn đề cuối cùng, Georgia cậu sẽ thương tổn chúng tôi?”
Georgia cố tránh nhưng lại không tránh được, ngơ ngác nhìn hắn, chớp chớp mắt áp xuống lệ ý, nghiêng đầu giọng nói có chút không xong nhưng lại kiên định:
“Sẽ không, tôi sẽ không thương tổn các người, các người đã cứu tôi nên tôi sẽ báo đáp của các người.”
Đèn chỉ thị trước sau không sáng, Chử Dung giơ tay thô lỗ lau mặt cậu giáo huấn:
“không có tiền đồ, tôi không đánh cậu, cậu khóc cái gì.”
Mặt Georgia bị hắn xoa càng thêm chật vật nghiêng đầu ở trên vai hắn rớt nước mắt, tay thành thành thật thật đặt ở trên quả cầu không hề có ý tránh ra, khôi phục bộ dáng ngoan ngoãn chỉ là càng thêm không có tinh thần.
Thật ngốc
“Huấn luyện ngày mai không cần đi.”
Chử Dung giật nhẹ lỗ tai cậu rồi duỗi tay kéo kíp nổ trên cổ tay cậu thuận miệng hỏi:
“Tay của cậu là bị cái gì làm bị thương? Một người ngốc không được chơi một số đồ dùng nguy hiểm.”
Thấy hắn không còn hùng hổ doạ người nữa hơi thở cũng trở nên ôn hòa hơn, Georgia mới chậm rãi thả lỏng, trả lời:
“Là bị một khối thúy ngọc có chút sắc nhọn làm bị thương, miệng vết thương không sâu, không……”
Tích tích tích ——
Dụng cụ còn chưa gỡ xuống đột nhiên vang lên cảnh báo, đèn chỉ thị cũng lập loè.
Georgia hoảng sợ, nhanh chóng thu hồi tay.
Chử Dung lập tức nhíu mi, túm lấy tay cậu trở về, thanh âm cũng trầm xuống:
“Nói thật! Đây là máy phát hiện nói dối do Chử gia định chế cậu không nói dối nó sẽ không vang, vì sao lại nói dối?”
Hả, máy phát hiện nói dối? Không ngờ nơi này còn có loại đồ vật như vậy? Trái tim Georgia bắt đầu điên cuồng nhảy lên, nỗ lực nhớ lại chính mình vừa rồi trả lời cái gì, muốn rút tay về, lắc đầu:
“Tôi không……”
Tích tích tích ——
“Thành thật trả lời, nói thật!”
Chử Dung đe dọa một câu.
“Tôi tôi……”
Georgia càng thêm luống cuống, nhất thời lo lắng trong lúc vô tình mình có nói sai cái gì hay không nhất thời lại tìm không thấy từ ngữ thích hợp để che lấp, máy phát hiện nói dối vang lên tiếng cảnh báo như đòi mạng, làm cậu không thể bình tĩnh để tự hỏi chính mình nữa.
“Không nói thật tôi để người đem cậu treo lên!”
“Là tôi tự mình làm!”
Georgia rống ra lời nói thật, nhanh chóng rút tay về người cũng giãy giụa lui về phía sau vài bước, sợ hãi đến đáng thương nhìn hắn:
“Đừng bắt tôi, tôi không muốn thương tổn các người, đừng bắt tôi, đừng giết tôi…… cha mẹ còn đang chờ tôi, đừng giết tôi……”
Nói đến sau cậu lại nhịn không được tay bắt lấy túi trữ vật giống như chỉ có nó mới có thể khiến cho cậu có một chút cảm giác an toàn.
Chử Dung không nói lời nào nhìn Georgia co ở trong góc nhớ tới nhiều năm trước sau khi cha mẹ mất hắn trốn tránh hiện thực giống như chim sợ cành cong, Chử Dung đứng dậy tiến lên kéo cậu ôm vào trong lòng dùng sức xoa xoa cái ót mềm của Georgia, dùng ngôn ngữ lãnh ngạnh an ủi:
“Đừng sợ, tất cả đều sẽ tốt lên.”
Tứ chi ôm lấy nhau, cùng với thái độ của đối phương có thể nói là thân thiết nên bất an trong lòng cậu được giảm bớt, cánh tay Georgia đặt trên người hắn giật giật, cái mũi đau xót, đem mặt cọ cọ trong lòng ngực hắn.
_
_________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn StillIce hai cái địa lôi! Cảm ơn thiển tiểu tây cùng trở lại tới hề địa lôi! Ái cbộ ngươi moah moah =3=
PS: Đừng, đừng lại cầu thêm cày xong, ta sợ QvQ……
_________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất