Chương 4
Thiếu niên tóc vàng có đốm tàn nhang liếc Ác Ma mặt đầy vẻ kiêu ngạo một cái, giọng bình tĩnh nói: “Thứ cho tôi từ chối.”
Ác Ma lơ lửng trong không trung, vắt chéo đôi chân thon dài lại, lông mày hơi nhíu: “Không phải ai cũng nhận được ân huệ của ma quỷ đâu.”
“Nếu tôi cầu nguyện với anh thì sẽ phải trả một cái giá rất rất đắt.” Vino đầm mình trong chiếc ghế nằm màu sữa, thờ ơ nói: “Đừng giao dịch với ma quỷ, trong truyện nào cũng nói vậy.”
Ác Ma nhìn cậu chăm chú: “Đây là ban ân, không phải giao dịch.”
Vino nói: “Nói thật, tôi vẫn muốn sống đến ba mươi rồi rồi mới chết…”
Ác Ma hừ một tiếng, ngả người về phía trước: “Làm tình với ta cũng sẽ không giảm thọ.”
Vino rụt người về sau, nhưng vì bị nắm cằm nên không thể không đối mặt với Ác Ma, trong con ngươi màu mật ong phản chiếu gương mặt anh tuấn của người đàn ông bị màu xám bao phủ này.
Đối phương nắm lấy cánh tay cậu.
Lòng bàn tay lạnh như băng ấy.
Cậu hơi căng thẳng, nhắm cả mắt lại.
Đôi môi của Ác Ma dán lên khóe miệng mím chặt của cậu, hành động ấy dịu dàng đến lạ.
Như có một bông tuyết rơi xuống vậy.
Khi cậu mở choàng mắt ra, đối phương đã hôn lên môi cậu, đầu lưỡi khéo léo lách qua hàm răng cậu.
Sương đen bò lên theo chân cậu, từ từ cởi cúc áo cậu.
Khi Ác Ma sắp cúi đầu hôn lên ngực cậu, cậu mới muộn màng phản ứng lại, bắt đầu giãy giụa: “Chờ, chờ đã…”
Đúng là cậu từng có nguyện vọng này, nhưng bây giờ địa điểm và đối tượng đều rất có vấn đề được không!
Ác Ma nhướng mi: “Ngươi đã không thể rời khỏi đây rồi thì nhận lấy ân huệ của ta cũng không tính là chuyện xấu đúng không?”
Vino bắt đầu bỏ việc tranh luận với tên ác ma vừa bảo thủ vừa cay nghiệt này rồi, hơn nữa rõ ràng là cậu không thể chống lại sự xâm lược của đối phương, chỉ có thể run rẩy nói với Ác Ma một câu: “Vậy ngài có thể, hơi nhẹ nhàng chút được không…”
Ác Ma qua loa ừ một tiếng, cởi luôn quần cậu ra.
Cẳng chân cân xứng của cậu bị gác lên vai Ác Ma, thứ vừa to vừa nóng kia chống giữa hai cánh mông trắng nõn. Chiếc lông vũ không biết Ác Ma lấy từ đâu ra đang nhét vào nơi chưa được khai phá bao giờ kia từng chút một, cảm giác ngứa ngáy kích thích nơi đó khép mở, chỗ nếp gấp hồng nhạt bắt đầu dần dần ướt át.
Vino bắt lấy tay áo Ác Ma, run run hỏi: “Đây là lông vũ của ngài à?”
“Đặc biệt nhổ từ cánh xuống đấy.” Ác Ma vừa tập trung mò mẫm cách đẩy vào vừa nói với Vino, “Ngươi phải thật trân trọng vào, lông vũ của ta quý giá lắm.”
…Chẳng nhẽ cậu còn phải rửa sạch bảo tồn cái lông vũ từng vào trong cơ thể cậu à?
Vino đang nghĩ đã bị cự vật đâm vào làm cho phát khóc, khi cậu ngẩng lên vì đau đớn thì Ác Ma lại cắn một cái không nặng không nhẹ ngay trên cổ cậu.
Eo cậu run lên, chân cũng đang run lẩy bẩy, nụ hôn của Ác Ma chặn lời từ chối của cậu về trong cổ họng, cuối cùng cậu chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ ưm ư.
Ác Ma thở rất nhẹ nhưng cũng dồn dập hơn bình thường rất nhiều. Thứ kia căng đầy trong cơ thể cậu, ra vào thật sâu nặng nghiền nát điểm nhạy cảm của cậu.
Thượng đế ơi, trước mắt cậu thực sự nhìn thấy thánh quang rồi.
Phía dưới chứa đầy ân huệ của Ác Ma, Vino gần như trần trụi bị đối phương bế đến trước tượng thần.
Ánh mắt tan rã, nhưng cậu vẫn giữ lại một chút thần trí nói: “Tôi vẫn tôn trọng thần…”
Ác Ma: “Ngươi tín ngưỡng ma quỷ là đủ rồi.”
Ác Ma lơ lửng trong không trung, vắt chéo đôi chân thon dài lại, lông mày hơi nhíu: “Không phải ai cũng nhận được ân huệ của ma quỷ đâu.”
“Nếu tôi cầu nguyện với anh thì sẽ phải trả một cái giá rất rất đắt.” Vino đầm mình trong chiếc ghế nằm màu sữa, thờ ơ nói: “Đừng giao dịch với ma quỷ, trong truyện nào cũng nói vậy.”
Ác Ma nhìn cậu chăm chú: “Đây là ban ân, không phải giao dịch.”
Vino nói: “Nói thật, tôi vẫn muốn sống đến ba mươi rồi rồi mới chết…”
Ác Ma hừ một tiếng, ngả người về phía trước: “Làm tình với ta cũng sẽ không giảm thọ.”
Vino rụt người về sau, nhưng vì bị nắm cằm nên không thể không đối mặt với Ác Ma, trong con ngươi màu mật ong phản chiếu gương mặt anh tuấn của người đàn ông bị màu xám bao phủ này.
Đối phương nắm lấy cánh tay cậu.
Lòng bàn tay lạnh như băng ấy.
Cậu hơi căng thẳng, nhắm cả mắt lại.
Đôi môi của Ác Ma dán lên khóe miệng mím chặt của cậu, hành động ấy dịu dàng đến lạ.
Như có một bông tuyết rơi xuống vậy.
Khi cậu mở choàng mắt ra, đối phương đã hôn lên môi cậu, đầu lưỡi khéo léo lách qua hàm răng cậu.
Sương đen bò lên theo chân cậu, từ từ cởi cúc áo cậu.
Khi Ác Ma sắp cúi đầu hôn lên ngực cậu, cậu mới muộn màng phản ứng lại, bắt đầu giãy giụa: “Chờ, chờ đã…”
Đúng là cậu từng có nguyện vọng này, nhưng bây giờ địa điểm và đối tượng đều rất có vấn đề được không!
Ác Ma nhướng mi: “Ngươi đã không thể rời khỏi đây rồi thì nhận lấy ân huệ của ta cũng không tính là chuyện xấu đúng không?”
Vino bắt đầu bỏ việc tranh luận với tên ác ma vừa bảo thủ vừa cay nghiệt này rồi, hơn nữa rõ ràng là cậu không thể chống lại sự xâm lược của đối phương, chỉ có thể run rẩy nói với Ác Ma một câu: “Vậy ngài có thể, hơi nhẹ nhàng chút được không…”
Ác Ma qua loa ừ một tiếng, cởi luôn quần cậu ra.
Cẳng chân cân xứng của cậu bị gác lên vai Ác Ma, thứ vừa to vừa nóng kia chống giữa hai cánh mông trắng nõn. Chiếc lông vũ không biết Ác Ma lấy từ đâu ra đang nhét vào nơi chưa được khai phá bao giờ kia từng chút một, cảm giác ngứa ngáy kích thích nơi đó khép mở, chỗ nếp gấp hồng nhạt bắt đầu dần dần ướt át.
Vino bắt lấy tay áo Ác Ma, run run hỏi: “Đây là lông vũ của ngài à?”
“Đặc biệt nhổ từ cánh xuống đấy.” Ác Ma vừa tập trung mò mẫm cách đẩy vào vừa nói với Vino, “Ngươi phải thật trân trọng vào, lông vũ của ta quý giá lắm.”
…Chẳng nhẽ cậu còn phải rửa sạch bảo tồn cái lông vũ từng vào trong cơ thể cậu à?
Vino đang nghĩ đã bị cự vật đâm vào làm cho phát khóc, khi cậu ngẩng lên vì đau đớn thì Ác Ma lại cắn một cái không nặng không nhẹ ngay trên cổ cậu.
Eo cậu run lên, chân cũng đang run lẩy bẩy, nụ hôn của Ác Ma chặn lời từ chối của cậu về trong cổ họng, cuối cùng cậu chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ ưm ư.
Ác Ma thở rất nhẹ nhưng cũng dồn dập hơn bình thường rất nhiều. Thứ kia căng đầy trong cơ thể cậu, ra vào thật sâu nặng nghiền nát điểm nhạy cảm của cậu.
Thượng đế ơi, trước mắt cậu thực sự nhìn thấy thánh quang rồi.
Phía dưới chứa đầy ân huệ của Ác Ma, Vino gần như trần trụi bị đối phương bế đến trước tượng thần.
Ánh mắt tan rã, nhưng cậu vẫn giữ lại một chút thần trí nói: “Tôi vẫn tôn trọng thần…”
Ác Ma: “Ngươi tín ngưỡng ma quỷ là đủ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất