Người Qua Đường, Cô Bạo Hồng Tinh Tế
Chương 38:
Tống Xuân Thời cầm dao găm trên tay, chĩa vào người đàn ông lùn béo, ánh mắt như đang nhìn vật chết khiến người đàn ông sợ đến mức khóc lóc kêu cha gọi mẹ.
Carol đi tới, do dự đề nghị: “Giết rồi còn phải xử lý xác, hay là chặt một cánh tay thôi.”
Tuy nơi này chưa tính là lãnh thổ thực sự của Đế Quốc nhưng cũng thuộc phạm vi thế lực của Đế Quốc, huấn luyện viên trường quân đội trực thuộc quân bộ, có nghĩa vụ duy trì sự ổn định của biên giới, không thể ngồi nhìn mặc kệ án mạng xảy ra.
Nhưng hắn biết hoàn cảnh lớn lên của cô gái này, tuân theo luật rừng mạnh được yếu thua, bắt cô tuân thủ pháp luật có vẻ cũng hơi khó.
Ai ngờ Tống Xuân Thời nghe hắn nói vậy, lại tỏ vẻ kinh ngạc: “Tôi tưởng chỉ cần đánh một trận là xong rồi, hóa ra phải chặt tay sao?”
Cô dùng ánh mắt “Anh thật hung ác” nhìn Carol.
Carol: “…”
Rốt cuộc ai mới là kẻ hung ác? Là ai bình tĩnh nói ra lời muốn róc da, xương, thịt người ta ra? Nếu không phải cô nói với vẻ mặt nghiêm túc như vậy thì hắn làm sao lại tin là thật!
Người đàn ông lùn béo kêu lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết: “Không không không! Đừng chặt tay tôi! Đừng chặt tay tôi!”
“Câm miệng.” Tống Xuân Thời chê hắn kêu quá khó nghe, đấm một phát làm hắn ngất đi, lại đấm thêm mấy phát nữa vào người hắn rồi mới phủi tay đứng dậy: “Đi thôi.”
Carol liếc nhìn người đàn ông lùn béo, cứ ngất xỉu như vậy trong hẻm tối, biết đâu lúc tỉnh dậy sẽ phát hiện trên người mình mất đi một số bộ phận.
Nhưng hắn không nhắc nhở cô gái. Loại người như con gián sống trong bóng tối này thường có quá khứ không sạch sẽ, có thể là tội phạm, có thể từng là đạo tặc vũ trụ, không thể dùng thân phận bình thường vào Đế Quốc nên chỉ đành lang thang ở bên ngoài biên giới.
Trở lại phi thuyền, Carol lại ra ngoài một chuyến làm thủ tục nhập cảnh cho hai người, lúc hắn về thì ngày hôm sau phi thuyền rời khỏi cảng vũ trụ này, một lần nữa nhảy vọt trong không gian.
Tổng cộng trải qua ba lần nhảy vọt, nửa tháng bay, cuối cùng cũng đến Đế Quốc Tử Kinh của thủ đô tinh.
Đây là một hành tinh có nền khoa học kỹ thuật phát triển cao, trên quỹ đạo vệ tinh của hành tinh này, có mười hai pháo đài không gian nhân tạo xếp thành vòng tròn, mỗi pháo đài đều có lực lượng quân sự hùng hậu, bọn họ bảo vệ thủ đô, là tuyến phòng thủ quan trọng nhất, là trái tim của Đế Quốc.
Carol lái phi thuyền hạ cánh xuống một trong những pháo đài.
“Đi thôi, tôi đưa em đi làm chứng minh thân phận tạm thời.”
Carol đi tới, do dự đề nghị: “Giết rồi còn phải xử lý xác, hay là chặt một cánh tay thôi.”
Tuy nơi này chưa tính là lãnh thổ thực sự của Đế Quốc nhưng cũng thuộc phạm vi thế lực của Đế Quốc, huấn luyện viên trường quân đội trực thuộc quân bộ, có nghĩa vụ duy trì sự ổn định của biên giới, không thể ngồi nhìn mặc kệ án mạng xảy ra.
Nhưng hắn biết hoàn cảnh lớn lên của cô gái này, tuân theo luật rừng mạnh được yếu thua, bắt cô tuân thủ pháp luật có vẻ cũng hơi khó.
Ai ngờ Tống Xuân Thời nghe hắn nói vậy, lại tỏ vẻ kinh ngạc: “Tôi tưởng chỉ cần đánh một trận là xong rồi, hóa ra phải chặt tay sao?”
Cô dùng ánh mắt “Anh thật hung ác” nhìn Carol.
Carol: “…”
Rốt cuộc ai mới là kẻ hung ác? Là ai bình tĩnh nói ra lời muốn róc da, xương, thịt người ta ra? Nếu không phải cô nói với vẻ mặt nghiêm túc như vậy thì hắn làm sao lại tin là thật!
Người đàn ông lùn béo kêu lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết: “Không không không! Đừng chặt tay tôi! Đừng chặt tay tôi!”
“Câm miệng.” Tống Xuân Thời chê hắn kêu quá khó nghe, đấm một phát làm hắn ngất đi, lại đấm thêm mấy phát nữa vào người hắn rồi mới phủi tay đứng dậy: “Đi thôi.”
Carol liếc nhìn người đàn ông lùn béo, cứ ngất xỉu như vậy trong hẻm tối, biết đâu lúc tỉnh dậy sẽ phát hiện trên người mình mất đi một số bộ phận.
Nhưng hắn không nhắc nhở cô gái. Loại người như con gián sống trong bóng tối này thường có quá khứ không sạch sẽ, có thể là tội phạm, có thể từng là đạo tặc vũ trụ, không thể dùng thân phận bình thường vào Đế Quốc nên chỉ đành lang thang ở bên ngoài biên giới.
Trở lại phi thuyền, Carol lại ra ngoài một chuyến làm thủ tục nhập cảnh cho hai người, lúc hắn về thì ngày hôm sau phi thuyền rời khỏi cảng vũ trụ này, một lần nữa nhảy vọt trong không gian.
Tổng cộng trải qua ba lần nhảy vọt, nửa tháng bay, cuối cùng cũng đến Đế Quốc Tử Kinh của thủ đô tinh.
Đây là một hành tinh có nền khoa học kỹ thuật phát triển cao, trên quỹ đạo vệ tinh của hành tinh này, có mười hai pháo đài không gian nhân tạo xếp thành vòng tròn, mỗi pháo đài đều có lực lượng quân sự hùng hậu, bọn họ bảo vệ thủ đô, là tuyến phòng thủ quan trọng nhất, là trái tim của Đế Quốc.
Carol lái phi thuyền hạ cánh xuống một trong những pháo đài.
“Đi thôi, tôi đưa em đi làm chứng minh thân phận tạm thời.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất