Người Què

Chương 21

Trước Sau
Bản edit thuộc về Tử Đằng Huyền

"Này này, cô biết gì chưa? Diêu tổng hôm nay quay về đó." Cô A, người mang văn kiện đến phòng photo copy đang tám chuyện cùng với cô B, người còn xếp hàng chờ.

"Đúng vậy, tôi cũng nghe nói, hình như là hạ cánh lúc sáng." Cô gái B nhiệt tình đáp lại.

"Diêu tổng lần này mang theo chiến công trở về, không biết lại chinh phục bao nhiêu tiểu đệ tiểu muội ở công ty chúng ta đây!"

"Này, theo tôi thấy cũng không chắc đâu, đừng quên công ty chúng ta còn có Lý tổng!"

"Cô nói xem, Diêu tổng và Lý tổng, ai ưu tú hơn?"

Hai người thảo luận đến nhiệt tình, văn kiện photo xong rồi còn cùng nhau rời đi.

Lâm Thiên Nhiên không có tâm tư nghe các cô tám chuyện, anh nghiêm túc thu dọn đống giấy vụn trong phòng in, muốn biến chúng thành bảo vật. Những người đến photo copy đều rất lãng phí giấy, in sai rồi liền ném lung tung. Không thể nói vì đây là giấy của công ty liền không thèm quý trọng, giấy vụn cũng có thể dùng lại mà, tiết kiệm tài nguyên đó!

Anh cầm mấy chiếc hộp các tông rỗng, lấy máy đóng sách dập từng chồng giấy vụn lại, rồi chỉnh tề bỏ vào trong hộp. Lâm Thiên Nhiên hài lòng vỗ tay, rốt cuộc đã xong.

Lúc này, một người đàn ông cầm văn kiện đi tới.

"Tiểu Thiên, đang làm gì thế?" Hóa ra là Lý Dật Thành.

"Lý tổng." Lâm Thiên Nhiên ngẩng đầu lên, thấy hắn cầm theo văn kiện, "Tôi đang thu dọn giấy thừa, có cơ hội sẽ dùng lại."

"Anh tốt thật." Lý Dật Thành một bộ dáng vẻ người vợ tiết kiệm tiền cho lão công của mình, cái đuôi cũng muốn vẫy lên rồi. "Giúp tôi photo chỗ này đi."

"Ừm." Lâm Thiên Nhiên nhận lấy văn kiện "A? Không phải trong phòng làm việc của cậu cũng có máy photo sao?"

"Khụ, nãy bị hỏng rồi."Lý Dật Thành chột dạ ho khan vài tiếng, mặt không biến sắc mà nói dối.

"À." Lâm Thiên Nhiên không chút do dự tin tưởng, không nghĩ thêm gì khác.

"Đúng rồi, giờ nghỉ trưa anh có tới không? Tôi dạy anh cách vẽ biểu đồ." Lý Dật Thành híp mắt quyến rũ con thỏ trắng nhỏ.

"Nhưng mà như vậy không phiền đến giờ nghỉ trưa của cậu chứ?" Lâm Thiên Nhiên bối rối, tuy rằng anh cũng rất muốn đáp ứng.

"Tôi chỉ nghĩ muốn gặp anh thôi liền không mệt mỏi nữa, không cần nghỉ trưa." Lý Dật Thành nhếch môi cười, lộ ra cái răng nanh đẹp mắt.

"Nhưng mà, nếu anh mệt rồi muốn nghỉ trưa, vậy thì thôi." Lý Dật Thành nghĩ lại, hắn tuy rằng không sợ mệt, nhưng Thiên Thiên không thể mệt được. Buổi trưa không ngủ, buổi chiều suy sụp. Câu nói này không phải không có đạo lý.

"Tôi không mệt. Tôi không mệt!" Thầy giáo không sợ mệt, một học sinh như anh sao lại chê cái này cái kia? Từ khi anh không làm việc khổ cực trong phân xưởng kia nữa, cũng không cần thức đêm lúc làm bảo an thì đã nhàn nhã đến không ổn, chỉ chờ tới lúc đi làm, nào có bị mệt chứ.

"Vậy thì tốt, buổi trưa tôi đợi anh ở văn phòng, không gặp không về!"Lý Dật Thành cười đắc ý, không cho anh cơ hội đáp lại liền cầm tập tài liệu rời đi.

"Được rồi, tôi nhất định sẽ cố gắng học, sau đó nỗ lực làm việc báo đáp Lý tổng!" Nét mặt Lâm Thiên Nhiên hiện lên vẻ nghiêm túc, tự hứa hẹn với chính mình.

"Píp píp..." Điện thoại trong phòng in ấn đột nhiên vang lên, suýt nữa dọa Lâm Thiên Nhiên hết hồn.

"Alo?" Lâm Thiên Nhiên tim đập thình thịch, anh không quen tiếp chuyện, lúc này không biết là ai gọi tới, lại có chuyện gì sao?

"Là Tiểu Thiên à?" Đầu kia truyền đến âm thanh quen thuộc.

"Đúng là tôi." Lâm Thiên Nhiên đáp, "Ông là Lão Vương?"

"Đúng, là ta Lão Vương đây." Hóa ra là lão Vương, Tiểu Thiên lén thở dài nhẹ nhõm.



"Lão Vương, tìm cháu có chuyện gì?" Tiểu Thiên hỏi.

"Chuyện đó, lão Quyền bị tăng huyết áp, đi bệnh viện rồi, chỗ này của ta thiếu người, muốn hỏi cháu có thể bỏ chút công sức xuống đây không?" Lão Vương khách khí hỏi.

"Đương nhiên không thành vấn đề, cháu nói chuyện với Phương quản lý chút rồi xuống giúp ông." Tiểu Thiên không phải người làm việc ở tòa nhà văn phòng liền quên đi những người này, anh lúc trước chịu ơn hai người họ, muốn cảm kích còn không biết nên biểu đạt thế nào, chút việc cỏn con ấy chẳng thấm vào đâu.

"Được, vậy giúp ta một lúc." Nghe anh đồng ý rồi, lão Vương rốt cuộc yên lòng cúp điện thoại, vốn dĩ ông ta còn sợ anh sẽ từ chối.

"Lão Vương!" Tiểu Thiên đi ra từ trong tòa nhà văn phòng, thấy chỉ có mình ông ở phòng bảo vệ, liền hỏi "Trương Dũng mới tới kia đâu?"

"Tiểu tử kia xin nghỉ, vì thế ta mới gấp gáp." Lão Vương như nhìn thấy cứu tinh, "Cháu tạm thời mặc đồng phục bảo an của Trương Dũng đi."

"Được." Bộ đồng phục bảo an này, kỳ thực là bộ anh bán cho Trương Dũng lúc mới đến, không nghĩ tới bây giờ mình lại mặc vào.

"Chờ một lát, tan tầm buổi trưa ta đến gác ở cửa sau, cửa trước giao cho cháu, còn nhớ làm thế nào không?" Lão Vương nhìn đồng hồ, cũng gần vào thời gian đó.

"Đương nhiên nhớ rồi." Lâm Thiên Nhiên vỗ ngực một cái, "Cứ giao cho cháu."

Cùng lão Vương nói chuyện vài câu liền đến lúc tan tầm buổi trưa. Lâm Thiên Nhiên chỉnh đốn trang phục của mình liền bắt đầu đi gác ở cửa trước.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân

2. Nghiện Ngủ

3. Trợ Lý Tuyến 1

4. Nhẹ Nhàng Hỏi Sư Tôn

=====================================

Vẫn giống như lúc trước, kiểm tra xe rồi ghi chép,Lâm Thiên Nhiên nghiêm túc làm tròn công việc.

Đột nhiên một người đàn ông kéo theo chiếc va li màu bạc chuẩn bị bước qua cửa lớn Hoa Mậu. Người đàn ông này mặc một chiếc áo khoác da màu đen và quần denim mỏng, kính râm che mất một nửa khuôn mặt.

"Xin chờ chút đã!" Lâm Thiên Nhiên vội vàng gọi người vừa lướt qua mình lại.

Người đàn ông kia quả nhiên có ngừng bước chân lại, nhưng không nhìn đến bảo an nhỏ bé tiếp tục đi về phía trước.

"Dừng lại!" Lâm Thiên Nhiên mau chóng dùng chính thân thể nhỏ bé của mình che ở phía trước người nọ, duỗi hai cánh tay ra ngăn cản đường đi.

"Làm gì thế?" Người đàn ông kia bắt đầu thiếu kiên nhẫn, nhưng cũng chịu dừng bước.

"Anh không mặc đồng phục làm việc, không thể đi vào." Lâm Thiên Nhiên ngôn từ chính nghĩa đáp lại, thế nhưng trong giọng nói không thể che giấu có hơi run vì sợ hãi.

Mới vừa nghe lão Vương nói, gần đây chỗ này có rất nhiều tên côn đồ nhòm ngó, xăm trổ rồi hút thuốc, khắp nơi gây sự.

"Tôi? Không thể vào?" Ngữ khí người đàn ông kia cao lên quãng tám, mang theo mười phần không hiểu ra sao, sau đó hắn bắt đầu cười lớn, phảng phất giống như đang nghe chuyện cười.

"Công ty có quy định, công nhân đi vào nhất định phải có đồng phục lao động và thẻ ra vào. Anh nếu cũng là người của công ty thì phải mang theo chúng mới được." Lâm Thiên Nhiên lấy điều lệ của công ty ra tự động viên mình nói.

"Tôi nói này, cậu có biết tôi là ai không?" Người đàn ông nọ như bị chọc giận, tháo kính râm trên mặt xuống, khóe mắt bên trái của hắn có một nốt ruồi son.



Nếu như Lâm Thiên Nhiên là nữ giới, hẳn là giờ phút này sẽ ngã xuống đất mà ngất đi.

Thế nhưng anh là đàn ông, vì lẽ đó nên anh nói mà chẳng có biểu cảm gì, "Tôi không biết anh."

Người nọ suýt chút nữa là phun một ngụm máu lên mặt Lâm Thiên Nhiên.

"Được lắm tiểu tử, từng nấy năm cậu là người đầu tiên dám ngăn cản tôi vào Hoa Mậu, cậu thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi đó." (gì nghe ảo tưởng vại anh=))))) Hắn nghĩ ngợi một lúc như hiểu ra gì đó, lại tự tin nở nụ cười, cân nhắc nhìn anh, "Há, đây là cậu cố ý có đúng không? Muốn để lại ấn tượng sâu sắc cho tôi phải không? Tuy rằng, người nước ngoài tôi nhìn qua nhiều lắm rồi, thế nhưng gương mặt châu Á này tôi đúng là chưa có thử qua..."

Hắn vừa nói, vừa đi quanh Lâm Thiên Nhiên 1 vòng như chụp X-Quang anh vậy.

"Anh nói cái gì thế?" Lâm Thiên Nhiên là người đơn thuần, tự nhiên không hiểu những ý nghĩ xấu xa kia của hắn, chẳng qua cảm thấy người này thật kỳ quái, sẽ không phải tên ngốc chứ?

"Được rồi, nếu sau này tôi muốn thì sẽ đi tìm cậu. Hiện tại tránh đường, tôi đi nửa ngày rồi, mệt muốn chết không có tâm trạng chơi với cậu."

"Anh nếu như làm loạn ở đây, thì tôi... tôi gọi người đến đấy!" Lâm Thiên Nhiên kiên quyết móc bộ đàm trong túi ra hét lớn.

"Phương quản lý, có người gây sự ở cửa trước! Lão Vương, ông mau trở lại cửa trước!" Lâm Thiên Nhiên hướng về phía bộ đàm hô to.

"Cậu dám?!" Diêu Vọng không nghĩ đến anh thật sự làm vậy, còn dám gọi người, lập tức đưa tay ra muốn cướp lấy bộ đàm.

Mắt thấy người này muốn dùng bạo lực với mình, thỏ con bị uy hiếp cũng sẽ cuống lên mà cắn người, Lâm Thiên Nhiên phóng ra toàn bộ sức lực bản thân, sợ hãi nhắm chặt mắt lại vung nắm đấm về hướng người trước mặt.

...

Trong phòng làm việc của Lý tổng.

Lý Dật Thành ăn uống no nê, đang ngồi trên ghế salon đợi người đến, trái mong phải chờ, lòng như lửa đốt.

Kỳ lạ, sao bé đáng yêu của hắn còn chưa đến?

Sẽ không phải là quên mất rồi chứ?

Bên trong phòng nhân sự.

Ba nam nhân ngồi trên bàn hội nghị, mắt to trừng mắt nhỏ.

Một người trong số đó bị đánh đến nỗi con mắt tụ máu một vòng, khuôn mặt đầy oán khí, hai tay khoanh trước ngực, môi mím chặt biểu thị hắn giờ phút này siêu cấp khó chịu.

"Đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi." Phương quản lý rót cho hai người chén trà. "Tiểu Thiên, đây là Diêu tổng đứng đầu bộ phận tiêu thụ công ty chúng ta, hôm nay vừa về nước, cậu chưa từng gặp cũng là chuyện bình thường thôi. Cấp bậc của Diêu tổng không cần đồng phục lao động, cậu cũng thật là có mắt không thấy thái sơn, tại sao lại cản người ta lại!"

"Để anh ta xin lỗi tôi, xin lỗi đi!" Diêu Vọng căn bản không động vào chén trà kia của Phương quản lý, hắn vô duyên vô cớ bị đấm cho một quyền, không phải cứ một câu "không biết" là xong việc.

"Đúng vậy, xin lỗi Diêu tổng, tôi không biết là anh." Lâm Thiên Nhiên hiện tại rất muốn dùng một thanh đao chặt cái tay mình đi. Anh, anh tại sao lại đánh Diêu tổng chứ!

"Hừ, xin lỗi xong tôi có thể kiếm cơm được sao? Tôi cho cậu biết, tôi dựa vào mặt để kiếm cơm đó, lỡ may cậu đánh mù mắt tôi thì làm sao bây giờ? Cậu đánh tôi tàn phế thì sao đây?" Diêu Vọng kích động quá mức không cẩn thận lại động tới chỗ mắt bị đau, hắn đau đến nhe răng nhếch miệng.

"Đúng rồi Diêu tổng, cậu xuống máy bay trưa nay sao không để tôi cử tài xế ra đón đã một mình một người về đến rồi?" Phương quản lý tận lực chuyển đề tài, xua tan sự lúng túng.

"Alice nói là trưa nay sẽ đến tiếp tôi, chẳng qua cô ấy có chút việc không tới được, tôi lại chẳng muốn sai phái tài xế của công ty nên tự mình ngồi taxi về."

Chính vào lúc này, có người đẩy cửa phòng nhân sự ra.

"Diêu tổng, chờ sao chờ trăng rốt cuộc anh cũng về rồi!" Lina giẫm chiếc giày cao gót mười hai phân đi tới, lịch sự liếc nhìn Phương quản lý một chút.

Phương quản lý nhìn thấy Lina, ánh mắt lập tức thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau