Người Ta Yêu Là Chiến Thần

Chương 1:

Sau
Năm ta tám tuổi cơ duyên gặp được sư phụ.Chẳng hiểu người nhìn ngang dọc, tìm thấy gì trên khuôn mặt lem nhem bụi bẩn không khác gì ăn xin của ta mà nhận làm đồ đệ.Sau đó đem ta về đỉnh Xuy Vũ này.

Đây là đỉnh cao nhất trong bốn ngọn núi ở vùng thiên sơn lần lượt có tên là : Đông Phong, Xuy Vũ, Thanh san, Si tuyết.

Còn nhớ mùa xuân năm đó trong thành người người nhộn nhịp đi trên đường.Ai nấy đều mặc áo gấm lụa là.Chỉ có độc mình ta, một đứa nhỏ không phụ mẫu không gia đình mang tấm thân rách rưới vừa đi vừa gặm bánh bao mới mua được từ quầy hàng trên phố.

Thật ra ta cũng chỉ vừa mới tỉnh lại, chưa biết được khối thân thể này tên gì, từ đâu đến, phụ mẫu nơi đâu.

Giữa nền đất lởm chởm có một vũng nước thật to.Ta nhìn thấy mình với khuôn mặt của đứa trẻ tầm bảy, tám tuổi.Với ngũ quan thập phần xinh đẹp đặc biệt là đôi mắt đen thật to.Ta biết mình không phải chủ nhân của khối thân thể này.

Linh hồn của ta đến từ Giang Nam.Gia thế cũng chẳng có gì đặc biệt.Phụ thân ta kinh doanh một tiệm trà nhỏ.Người chỉ có độc một đứa con là ta cuộc sống của ta trôi qua thật êm đềm cho đến ngày sinh thần ta tròn mười hai tuổi.

Hôm đó ba người gia đình ta đang quây quần uống trà cùng nhau.Mẫu thân tặng ta một con dao găm rất tinh xảo, lưỡi dao bóng loáng trên tay cầm còn gắn một viên châu màu đỏ sáng lung linh. Bỗng xuất hiện một toán người mặc hắc y.Họ nhẹ nhàng đáp xuống sân.Người cầm đầu hắc y nhân khoan thai đi đến và hỏi

“ Đây là nhà Mộ Triển Hàm?”

Câu hỏi cũng chính là câu khẳng định.

Phụ thân ta chưa kịp trả lời , chỉ một cái phất tay của hắc y nhân phụ thân đã ngã xuống bàn.Miệng từ từ chảy ra dòng máu đỏ thẫm.Trên tay người vẫn còn cầm ly trà đang bốc khói.

Ta chưa kịp hoàn hồn thì mẫu thân đã giành lấy con dao găm đang cầm trên tay ta biến nó thành thanh nhuyễn kiếm .Mẫu thân đẩy ta ra xa, biến ra một kết giới bọc ta lại bên trong.

Sau đó lao vào đánh nhau với người đã giết phụ thân.Ta còn nhớ rõ lúc đó ta bò qua kéo phụ thân xuống đất nỗ lực ôm lấy người.Miệng không ngừng lẩm nhẩm: “ Phụ thân, phụ thân người tỉnh lại , mau tỉnh lại..” ta nghẹn ngào gọi người trong nước mắt.Nhưng mắt người vẫn chẳng hề chớp lấy một lần.Ta biết phụ thân đã vĩnh viễn rồi bỏ chúng ta rồi.

Ta dùng hết sức kéo người đến một góc tối.Sau đó lồm cồm chạy ra chiến trường nơi mẫu thân đang chiến đấu ác liệt với bọn sát thủ.

Kết giới vẫn bao bọc lấy cơ thể ta, toán hắc y nhân còn lại lao vào muốn tóm lấy ta nhưng hễ tay ai chạm tới kết giới đều như bị bỏng.Có một tên cố gắng nhào qua kết giới liền bị ngọn lửa thiêu rụi cơ thể trong chớp mắt.

Trận chiến đã đến hồi kết thúc, phần thắng nghiêng về phía mẫu thân.Toán hắc y nhân chịu vài nhát kiếm của mẫu phân đều tan thành tro bụi.Chỉ còn kẻ cầm đầu, hắn cũng đã bị thương nặng.Bả vai không ngừng chảy máu.

Mẫu thân lại chém một kiếm vào người hắn.

“ Hự”

Hắn ôm ngực.Đầu gối khụy xuống.Áo rách một mảng , cùng với đó là huyết nhục mơ hồ.Ta nhìn thấy trên cổ của hắn có vài vệt ngang dọc giống như hình xăm chưa hoàn chỉnh.Máu tươi chảy ra từ kẽ răng gã “ Khà khà…. Lâu rồi không gặp thì ra ngươi vẫn mạnh như vậy”

“ Ta còn có thể giết chết ngươi”

Mẫu thân nói qua kẽ răng .Linh lực vận chuyển qua ngọn roi càng trở nên rực rỡ.

“Ngươi không bảo vệ được nó đâu” Hắn nhìn ta bằng cặp mắt đầy âm độc.Sau đó biến ra một thanh chủy thủ cắm mạnh vào ngực.Máu tươi tuôn ra ồ ạt.Mặt mẫu thân lập tức biến sắc.

Người lầm bầm gì đó trong miệng sau đó tung linh lực thành cái lồng ý đồ muốn chụp lấy tên hắc y.

Nhưng hắn đã móc ra một tấm bùa dán vào nơi đang chảy máu ở ngực.Máu thấm vào lá bùa.Hoa văn trên đó chuyển sang màu đỏ chói lọi. Tấm bùa càng ngày càng to sau đó biến thành một lá cờ lơ lửng trên không chiếu về phía mẫu thân hút đi linh lực của người.Dòng linh lực màu vàng từ từ rơi vào lá bừa.Mẫu thân cố sức vùng vẫy nhưng đã bị lá bùa chế trụ.Chỉ còn có thể hoảng hốt la to “ Khanh nhi chạy mau”

Cùng với tiếng hô của mẫu thân.Ta nén nước mắt cố gắng chạy thật nhanh chỉ cần ta chạy xa mẫu thân còn có cơ may được sống.Dù gì ta chỉ là công tử chân yếu tay mềm chẳng thể giúp gì được cho người.Không thể lại liên lụy trơ mắt nhìn người vì ta mà chết.

Chạy chưa được bao xa.Đã thấy hắc y nhân phóng về phía ta một vật màu xanh lấp lánh.Trông thấy nó mẫu thân kêu gào một cách tuyệt vọng “Khanh nhi! không!!”

“ Ha ha ha… vô ích thôi , Phệ Hồn Trâm này không ai có thể chống lại.... ha ..ha khụ..khụ … ta chết nhưng ngươi cũng chẳng còn gì… haha………chủ nhân .. ta đã hoàn thành sứ mệnh……” hắn vừa nói vừa cười như điên như dại.Toàn bộ máu toàn thân hắn đã bị phược linh phù hấp thu.Sau tiếng cười điên dại chỉ còn dư lại bộ áo màu đen cùng một bộ xương trắng toát.

Hình ảnh cuối cùng ta trông thấy là mẫu thân dưới làn nước mắt đang cố sức vươn tay về phía ta.Sau đó là khoảng không gian tối đen.Khi ta mở mắt đã ở trong cơ thể này như bây giờ.

Nước mắt trào ra khóe mi.Ta ôm mặt khóc tức tưởi.Phụ thân mất, mẫu thân sống chết không rõ, mình thì linh hồn nhập vào thân thể bé con này.Trái tim ta đau thắt từng cơn.

Sau khi khóc một trận.Tâm trạng ta đã thoải mái hơn.Ta biết Phệ Hồn Trâm mà tên hắc y nhân quăng vào người ta khả năng không diệt được hồn phách mà chỉ đẩy hồn ta ra ngoài.Sau đó không biết trôi dạt thế nào lại nhập vào hình hài này.Bên cạnh khối thân thể mới còn có cả một bọc hành lý.

“ Không sao, còn sống là còn hy vọng.Ta sẽ tìm kiếm tung tích của mẫu thân và trả thù cho phụ thân” Tự dùng suy nghĩ này làm mình tỉnh táo lại.

Ta dùng khăn tay trong bọc lau mặt sạch sẽ sau đó kiểm tra tỉ mỉ túi ngân lượng và dấu toàn bộ hành lý vào một đống đá nhỏ.

Đây là một ngọn đồi trọc.Xung quanh chẳng có lấy một cọng cỏ, đất đá nằm ngang dọc giống như một chiến trường.Từ xa nhìn lại tàng tích ngôi miếu chỉ là một đống đá vụn không hơn.

Sau khi cuốc bộ khoảng một nén nhang ta đã vào được một thị trấn tương đối sầm uất.Trông thấy quầy bánh bao nóng hổi chưa kịp vui mừng ta đã bị bọn côn đồ kéo ra một góc khuất đánh cho một trận thê thê thảm thảm .Sau khi chúng trấn lột bộ quần áo trên người và ít bạc vụn trên tay ta.Chúng nghênh ngang bỏ đi để lại ta chỉ còn bộ đồ lót dài tay màu trắng bên trong.May mắn không giống như cảnh tượng trong thoại bản .Chỉ là một đám hài tử lưu manh ta cũng chẳng để trong lòng.

Dù sao mình cũng còn rất nhiều ngân lượng. Đứng lên phủi quần áo lấm bẩn ta lại mò về ngôi miếu hoang.Sau khi lấy một ít bùn bôi vào mặt và quần áo.Nhìn vào trong vũng nước mình chẳng khác gì bọn tiểu lưu manh ban nãy thì ta lại tiếp tục quay lại trấn nhỏ.Sau khi ăn hai cái bánh bao và mua một ít thịt nướng mang về thì gặp được sư phụ .

Trời đã ngả hoàng hôn , chỉ còn sót lại một ít sợi nắng le lói vừa vặn chiếu vào thân hình thon dài của người, trông càng giống như một trích tiên hạ phàm.Người mặc một kiện đồ trắng gió thổi vạt áo phấp phới tung bay.Mái tóc dài xõa tung chỉ gắn đơn sơ một chiếc trâm bạch ngọc.Người đến gần lấy vạt áo của mình vất vả chùi sạch khuôn mặt lem nhem của ta.

Sau đó người lấy tay sờ sờ cái cằm nhẵn nhụi của mình rồi nhìn ta không chớp mắt .Ta theo cử động của người nhìn thấy ngón tay của người thon dài trắng muốt, trên ngón giữa còn có một nốt ruồi màu hồng nhạt.Ống tay áo vì lau mặt cho ta mà đã từ màu trắng chuyển sang loang lổ màu bùn đất.

“ Có muốn theo ta về đỉnh Xuy Vũ không?”



Người hỏi ta .Âm thanh không lớn.Giọng người thật trầm ấm nghe vào tai cảm giác như được ủ trong nắng sớm ban mai

“ Được”

Đó là câu đầu tiên ta nói với người.Khi ấy ta chỉ nghĩ ở trong miếu hay theo sư phụ cũng chẳng khác gì nhau.Dù sao ở nơi nào đối với ta cũng đều xa lạ.Vả lại nhìn sư phụ đã biết không phải người tầm thường.

“Có hành lý gì cần mang theo hay không” Người vẫn bộ dáng chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên với câu trả lời của ta cả.

“Chờ ta một chút”

Sau khi bỏ lại câu nói đó ta tất tả chạy về miếu mang theo tất cả hành lý.Lúc đi ngang qua vũng nước giữa miếu vẫn không quên liếc nhìn vào, sau khi được người lau chùi sạch sẽ đây thật là một khuôn mặt đứa trẻ vạn phần đáng yêu.

Người vẫn đứng chỗ cũ, không thúc giục cũng chẳng vội vàng.Sau khi chờ ta ra ngoài người lại dẫn ta đi ngược vào trấn mua một ít thức ăn và nước uống.

Đi bộ quẹo mười tám ngõ mới đầu còn có người qua lại.Cuối cùng đến một cái ngõ cụt chẳng có một mống người chỉ thấy một cỗ xe ngựa đơn sơ.Còn có một chú ngựa lực lưỡng ánh nắng chiếu trên thân nó làm óng lên ánh sáng vàng rực rỡ.Trông như ngựa chiến thời viễn cổ.Nó đang giậm móng lên mặt đường có vẻ bực bội.Cầm lòng không được ta vươn tay chưa kịp chạm vào thân nó đã bị nó hung hãn từ chối bằng cách phì phì hơi ra đằng lỗ mũi.

“Thật khó ưa” Ta nghĩ thầm trong lòng sau đó thu tay lại.

Đến khi sư phụ lại gần thủ thỉ vào tai và dùng bàn tay trắng muốt thon dài vuốt ve lên cái bờm phi thường đẹp đẽ của nó tức thì nó lập tức ngoan ngoãn trông như một con chó nhỏ thiếu điều kêu ư ử mà thôi.

“Thật là một con ngựa thiếu nghị lực” Ta âm thầm khinh bỉ.

“Nó tên là Diệp Phi” sư phụ nói.

“À” Ta liếc nhìn con ngựa.Giống như hiểu suy nghĩ của ta con ngựa ..quên .. Diệp Phi nhìn ta bằng nửa con mắt.

“ Sư phụ ” Ta dùng giọng nói non nớt nhõng nhẽo của mình gọi người.

“ Sao lại gọi ta là sư phụ” người nhìn ta bằng cặp mắt đầy ý cười.

“ Vậy ta phải gọi người là gì?”

“Ta không phải tên là sư phụ” người trả lời ta một cách chậm rãi.

“ Vậy người tên là gì?” Ta một đầu thắc mắc từ lúc gặp người tới giờ.Lúc này mới có dịp hỏi .

Người vẫn không nhanh không chậm trả lời

“ Ta tên là Bạch Ức Quân- Bạch của - Hoàng hà viễn hướng bạch vân gian- Ức Quân là chữ trong câu - Ức quân thiều thiều cách thanh thiên.”

“Vậy ta có thể gọi người là sư phụ không?”

Ta mở to đôi mắt xinh đẹp, cố gắng để mình trông thật đáng thương nhìn người.

Người xoa đầu ta một cách dịu dàng

“ Ừ”.

“ Sư phụ”

Ta gọi người một tiếng mà cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.

Liếc thấy Diệp Phi đang trắng mắt nhìn mình một cách ghen tị.Ta bèn nhân cơ hội chọc ghẹo nó.

“ Chúng ta đi bằng xe ngựa đúng không sư phụ?”

“ Ừ”

“Nhưng mà xe ngựa cao quá , con không leo lên được”.

Ta lắc ống tay áo của người.

“Phì phì” Diệp Phi lại thở qua đường mũi.

Người gõ nhẹ vào đầu ta sau đó bế ta vào ngồi trong xe còn mình làm xa phu ở bên ngoài.

Ta với tay vuốt cái bờm chỉnh chu của Diệp Phi không quên thè lưỡi chọc quê nó và nghĩ thầm trong đầu“ Tranh sủng với ta, ngươi không có cửa đâu”

Bên ngoài nhìn xe ngựa rất đơn sơ nhưng ở trong lại đầy đủ không thiếu thứ gì.Có đệm nằm và một chiếc bàn trà.Trên bàn bày một ấm trà tử sa và một cái chén nhỏ.Bên cạnh là dĩa bánh đậu xanh đẹp mắt và một đĩa trái cây tươi ngon.Nệm bằng gấm thêu hoa sen rất lớn trải hết sàn xe.Ta vốn không thấy đói , vả lại sư phụ còn chưa ăn người vẫn còn đang đội nắng đánh xe , ta thân là đệ tử lý nào lại ăn no mặt ấm.

Nghĩ thế ta bèn bò vào một góc nằm suy nghĩ miên man rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Lúc ta mở mắt , vén rèm xe ra ngoài thì thấy trăng đã lên cao.Xe ngựa dừng tại cánh rừng.Ta nghe rõ tiếng nước chảy róc rách .Chắc chắn gần đây có một con sông.Đầu xe được kê vào một hõm trên cây cổ thụ.Sư phụ không cột Diệp Phi vào thân cây mà để nó tự đi loanh quanh trong rừng.



Nhảy xuống đất , ta phát hiện mặt đất hơi ẩm ướt có lẽ do ban ngày tán cây che hết ánh mặt trời nên đêm đến không khí ẩm thấp làm xung quanh dâng một tầng sương nhạt.Khí lạnh phả vào mặt làm ta nổi hết cả da gà.

Sờ soạn quanh thân mới phát hiện mình đã được sư phụ thay cho một bộ đồ trong tay nải.Cổ áo viền lông chồn trắng muốt.Đường chỉ vàng thêu ẩn hiện trên tay áo.Là một bộ phục trang đắt giá và cực kì ấm áp.Có lẽ thân thể này là của một quý công tử với gia thế không phải dạng vừa.

Ta trông thấy sư phụ đang ngồi trên tản đá cạnh bìa rừng.Đưa lưng về phía ta.Bộ bạch y đi đường từ lúc sáng đến giờ nhưng chẳng thấy một hạt bụi.Ống tay áo bị bẩn do lau mặt ta cũng đã sạch sẽ trắng toát.Ta đến gần người.Nghe tiếng bước chân ta người quay mặt lại .Khuôn mặt người tắm trong ánh trăng dịu dàng.Toát lên vẻ xa xăm khó tả.Cảnh tượng đẹp đến nỗi không lời nào tả xiết.

Ta ngồi xuống bên cục đá nhỏ cạnh người.

“ Sư phụ, người đã cứu con đúng không?”

“ Ừ”

Người trả lời mắt nhìn về phía con sông xa xa.

“ Nhưng ta đến trễ một bước.Không cứu được mẫu thân của con.”

Ta cố gắng kềm nén giọt nước mắt.Nhưng khi sư phụ đặt tay xoa nhẹ trên đầu ta.Nước mắt như vỡ đê bắt đầu lan tràn không thể kềm chế.

“Aiza” sau một tiếng thở dài sư phụ ôm ta dựa vào ngực người

“ Sau này con còn có ta”

Chỉ một câu nói đơn giản như thế nhưng bao hàm tất cả dịu dàng nhất trên thế gian này.Mãi đến sau này khi sư phụ ra đi mỗi lần nhớ đến người nó như tiếp thêm sức mạnh cho ta tiếp tục sống.

Khóc một trận đã đời ta mới buông người ra lúc ấy vạt áo sư phụ đã ướt một mảng lớn.Ta ngại ngùng cúi mặt sợ người chê ta phiền.Nhưng một cái bánh đưa đến trước mặt ta

“ Nào ngoan! ăn một ít bánh , sau đó lên xe ngủ một giấc” sư phụ dỗ dành ta như một đứa bé lên ba.

Ta ngoan ngoãn ăn hết sạch đĩa bánh.Sau khi ăn uống no nê ta mới nhớ ra một chuyện quan trọng

“ Người sẽ đặt tên mới cho con đúng không?”

“ Tại sao phải đặt tên mới?”

“ Vậy… vậy..” ta bắt đầu khó hiểu rồi.

Người triều mến xoa đầu ta:

“ Không phải con tên là Mộ Khanh Trần à”

“ Đúng vậy.Nhưng mà ..” nữa câu sau ta không biết phải nói như thế nào.Người cứu ta sống lại ắt hẳn biết rõ kẻ thù tìm đến tận nơi để giết phụ mẫu ta.Nếu ta vẫn sử dụng tên này liệu có dẫn tới hung thủ lại xuất hiện.

“ Không cần sợ hãi.Có ta ở đây không ai có thể làm hại được ngươi”

Thì ra người còn có thể hiểu ta đang nghĩ gì.Ta không sợ hung thủ giết ta dù gì ta cũng chết một lần rồi điều ta lo lắng nhất là sư phụ.Sợ bọn chúng làm hại người.Ám ảnh về việc phụ mẫu bị giết hại khiến ta không thể hoàn toàn yên lòng được.

“ Cốp”

Sư phụ cốc đầu ta một cái

“ Ngươi mới có bao tuổi mà suốt ngày trưng ra cái mặt như ông cụ non vậy không mệt sao?”

“ Đau! sư phụ người ra tay cũng thật mạnh đi”

Thấy ta nhăn nhó như thế sư phụ xoa xoa trán ta dùng giọng nói như đang vỗ về một con mèo nhỏ.

“ Nào nào , để sư phụ thổi cho Khanh Trần.Thổi sẽ không đau nữa”

Ta đẩy tay người ra đứng dậy khỏi cục đá

“ Ta đã mười hai tuổi rồi”

“ Biết rồi, Khanh Trần mười hai tuổi trong cơ thể bé con tám tuổi”

Nghe người nói ta mới nhớ ra thân xác này không phải của ta.

“ Tám tuổi thì tám tuổi.Nhưng mà người không thể xem ta như đứa trẻ lên ba”

“ Được được” sư phụ kiểu như người lớn không chấp trẻ em.Sau đó người ôn nhu nói với ta

“ Nếu đã có duyên nhập hồn vào đứa trẻ này vậy thì hãy ráng sống cho tốt, quên chuyện cũ trước đây.Coi như là cách bù đắp cho khối hình hài này.” Người cụng trán và trán ta “ Con làm được không?”

Trán người ấp áp như đốm lửa trong mùa đông lạnh giá.Ta khẽ gật đầu “ Được”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau