Chương 20:
Tối hôm đó Mộ Khanh Trần hẹn Lục Thủy ở phòng của mình. Khi Lục Thủy đến nơi Mộ Khanh Trần đã dùng kết giới ngăn không cho người khác nghe lén cuộc nói chuyện của họ.
Mộ Khanh Trần nói với Lục Thủy những nghi ngờ của mình.Nhưng Lục Thủy lại cảm thấy chuyện pháp lực Triều Âm mạnh mẽ là rất bình thường, có thể do y có thiên phú hơn người.
Nhưng Mộ Khanh Trần vẫn không cho là thế.
Dù thiên phú Triều Âm có cao hơn người như thế nào, cũng không thể trong vòng mười mấy năm mà lại mạnh như Cố Triều đã luyện tập cả trăm năm.
“Ý ngươi là sao?”
“Ý ta là có thể Triều Âm sư huynh đang luyện một công pháp tà môn”
“Cứ cho rằng y luyện công pháp tà môn như ngươi nói. Nhưng chuyện ấy thì có liên quan gì đến hai chúng ta? Có phải ngươi thần hồn nát thần tính rồi hay không?”
“Ta cũng chỉ cảm thấy chuyện này rất đáng ngờ. Cũng có thể do ta suy nghĩ quá nhiều.”
“Uh. Ngươi nên tranh thủ nghĩ ngơi, có lẽ do sức khỏe ngươi vẫn chưa hồi phục.”
“Còn một chuyện quan trọng ta muốn ngươi biết.”
“Chuyện gì?”
Mộ Khanh Trần sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng rất lâu đã tìm ra được người truyền tin tức của y cho Ma Thần Cung là ai.
Lúc đầu y không định nói cho Lục Thủy biết, nhưng loại chuyện thế này sớm hay muộn Lục Thủy cũng phải đối diện.
Y là thiếu chủ Lục Nguyệt Sơn Trang, sau này sẽ trở thành chủ nhân chính thức. Đối với loại chuyện như thế này Lục Thủy chắc chắn sẽ trải qua nhiều.
“Ngươi nhìn ta làm gì? Có gì cứ nói thẳng ra, ngươi cứ úp mở như thế không lẽ chuyện liên quan đến Lục Nguyệt Sơn Trang?”
“Ngươi ngày càng thông minh rồi đấy”
“Ta chuẩn bị tâm lý rồi. Ngươi nói đi.”
“Khi nhận được tin tức của Phụng Miên ngươi có nói với ai hay không?”
“Không chỉ có ta và phụ thân ta biết”
“Phụ thân ngươi?”
“Không lẽ ngươi nghi ngờ phụ thân ta cấu kết với Ma Thần Cung?”
“Không phải ta nghi ngờ mà là ta chắc chắn phụ thân ngươi có mối quan hệ với Cố Triều.”
Nhìn Lục Thủy còn có vẻ không tin Mộ Khanh Trần bèn phân tích cho y hiểu rõ.
Khi Mộ Khanh Trần được Trầm Du đưa đến Thanh Vân Cốc lúc đó y hôn mê ba ngày liên tiếp. Nhưng người của Ma Thần Cung vẫn không thấy xuất hiện. Tại sao đến khi Lục Thủy đến đây, hôm sau Cố Triều đã đến đòi người.
Không thể có chuyện trùng hợp đến như thế.
Giải thích được việc này chỉ có một nguyên nhân Lục Ly trang chủ Lục Nguyệt Sơn Trang, có qua lại với Cố Triều cung chủ Ma Thần Cung.
“Ta phải về Lục Nguyệt Sơn Trang một chuyến”
“Từ từ ta còn chưa nói xong.”
Mộ Khanh Trần kéo Lục Thủy ngồi xuống ghế, rồi rót cho y một tách trà.
Lục Thủy trong lòng đang rối như tơ vò.
Nếu thật sự phụ thân của y liên quan đến Ma Thần Cung. Vậy chẳng phải y đã vô tình suýt làm hại Mộ Khanh Trần.
Con người y xưa nay tuy ăn chơi nhiều, việc làm đàng hoàng thì ít. Nhưng Lục Thủy lại rất trọng tình nghĩa.
Tình cảm của y với Mộ Khanh Trần đâu phải chỉ là xã giao.
Y và Mộ Khanh Trần đã cùng nhau vào sinh ra tử, đã có thể gọi là bằng hữu chi giao. Nên y quyết tâm phải giải quyết chuyện này rõ ràng với phụ thân. Không thể để người thông qua y lừa Mộ Khanh Trần vào tròng như vậy.
“Tâm hồn ngươi lại treo trên cành cây rồi sao? Bình tĩnh nghe ta nói một chút. Nếu cảm thấy hợp lý thì tốt không thì thôi.”
“Ta biết rồi. Ngươi đừng lải nhải dong dài như thế”
Mộ Khanh Trần thấy Lục Thủy đã bình tâm lại. Bèn bắt đầu nói tiếp.
Phụ thân ngươi là gia chủ Lục Nguyệt Sơn Trang. Ngươi nghĩ xem tại sao trong vô vàn gia môn lớn nhỏ ở ngũ châu Lục Nguyệt Sơn Trang lại có thể đứng thứ năm trong ngũ đại thế gia?
Ta biết ngươi sẽ nói do phụ thân ngươi giỏi.
Ta cũng tin như thế.
Nhưng có thể duy trì sơn trang vẫn có tên trong hàng ngũ gia tộc của ngũ châu nhiều năm liên tiếp như thế e là giỏi vẫn không đủ.
Ngươi nên biết nhân tài như lá rụng. Lớp này nối tiếp lớp khác. Muốn tồn tại không thể chỉ dựa vào một mình mình. Mà phải có mối liên hệ với các gia tộc khác.
Mối liên hệ của họ dựa trên lợi ích gia tộc, có lợi mới làm.
Ngươi đừng nghĩ phụ thân ngươi bán đứng ngươi, bởi vì ngươi chưa đứng trên lập trường cao nhất của trang chủ Lục Nguyệt Sơn Trang để nghĩ mà thôi.
“Cho nên chuyện này ngươi hoàn toàn không thể trách phụ thân của mình. Ta không muốn ngươi vì ta mà đứng ở giữa tình thân và tình nghĩa huynh đệ”
“Mộ Khanh Trần ngươi thật là... ta biết ngươi lo lắng mối quan hệ của ta và phụ thân sẽ vì chuyện này mà xung đột. Nhưng ta không thể để cho nó trôi qua như thế. Ta hiểu cái gọi là lập trường mà ngươi nói. Nhưng ta càng hiểu hơn đạo nghĩa giữa người với người. Nếu ta vẫn xem như việc này chưa từng xảy ra, vậy sau này thì sao? Ai có thể nói trước được điều gì. Cây mầm mới nhú lên nếu không thể là loại cây mình mong muốn, thì nên nhổ nó ngay lúc này. Không thể đợi nó lên cao rồi mới giải quyết. Như vậy dù có nhổ được nó đi thì rễ nó vẫn còn lan tỏa khắp nơi trong lòng đất. Rất khó để tiêu diệt.”
“Thì ra ngươi lại cứng đầu cứng cổ như thế”
Mộ Khanh Trần hoàn toàn hết cách với y. Chỉ biết cười xòa, chuyện cần nói y đã nói hết rồi.
Còn lại nên để Lục Thủy tự giải quyết theo ý hắn.
“Ta phải về Lục Nguyệt Sơn Trang một chuyến”
“Ta biết”
“Ta đi rồi ngươi dự định làm gì?”
“Ta không thể cứ trốn trong Thanh Vân Cốc này. Ngày mai ta cũng lên đường đến Đông Hải”
“Đông hải? Ngươi đến đó làm gì? Không phải ta mới vất vả đem ngươi từ đảo hoang đó về tới đất liền được một thời gian sao?”
“Ta đoán có lẽ Mặc Triều Bạch đang dưỡng thương tại Đông Hải. Ta phải đến đó xem y ra sao.”
“Nhớ người ta rồi chứ gì? Không ngờ Mộ Khanh Trần ngươi lại là một kẻ sinh tình cơ đấy!”
“Bớt nói nhảm đi. Ai si tình? Hắn vì ta mà bị thương sống chết chưa rõ, ta nên đến đó kiểm tra xem hắn thế nào. Dù sao… hắn cũng coi như ân nhân cứu mạng của ta.”
Mộ Khanh Trần càng nói càng cảm thấy thẹn thùng. Câu cuối y bắt đầu lí nhí trong miệng.
Sau đó cúi gằm mặt không dám nhìn Lục Thủy.
“Thế sao không thấy ngươi lấy thân báo đáp Phụng Miên cô nương. Cô ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi còn gì? Vả lại người ta chỉ muốn được ngươi hôn một cái. Thế mà ngươi lại mặt lạnh không thèm đáp ứng”
“Ta lấy thân báo đáp gì chứ. Chỉ là đến xem y thế nào. Thôi... thôi ta nói không lại ngươi. Đừng đem cô nương người ta ra làm trò nữa. Ngươi khi nào thì xuất phát?”
“Ngay bây giờ”
“Đi đường cẩn thận.”
“Ta biết rồi. Lần nào ta đi ngươi cũng dặn dò như thể ta đi vào hang hùm, đầm rồng ấy”
Mộ Khanh Trần nghe y nói đến là bực mình. Bèn đẩy Lục Thủy ra ngoài đóng cửa lại.
“Thật là! Đi đi”
Lục Thủy đến gặp Phụng Miên thì được biết Triều Âm hiện đang bế quan nên Lục Thủy không có cơ hội từ biệt hắn. Vì vậy hàn huyên vài câu với Phụng Miên rồi y rời khỏi Thanh Vân Cốc
Mộ Khanh Trần nói với Lục Thủy những nghi ngờ của mình.Nhưng Lục Thủy lại cảm thấy chuyện pháp lực Triều Âm mạnh mẽ là rất bình thường, có thể do y có thiên phú hơn người.
Nhưng Mộ Khanh Trần vẫn không cho là thế.
Dù thiên phú Triều Âm có cao hơn người như thế nào, cũng không thể trong vòng mười mấy năm mà lại mạnh như Cố Triều đã luyện tập cả trăm năm.
“Ý ngươi là sao?”
“Ý ta là có thể Triều Âm sư huynh đang luyện một công pháp tà môn”
“Cứ cho rằng y luyện công pháp tà môn như ngươi nói. Nhưng chuyện ấy thì có liên quan gì đến hai chúng ta? Có phải ngươi thần hồn nát thần tính rồi hay không?”
“Ta cũng chỉ cảm thấy chuyện này rất đáng ngờ. Cũng có thể do ta suy nghĩ quá nhiều.”
“Uh. Ngươi nên tranh thủ nghĩ ngơi, có lẽ do sức khỏe ngươi vẫn chưa hồi phục.”
“Còn một chuyện quan trọng ta muốn ngươi biết.”
“Chuyện gì?”
Mộ Khanh Trần sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng rất lâu đã tìm ra được người truyền tin tức của y cho Ma Thần Cung là ai.
Lúc đầu y không định nói cho Lục Thủy biết, nhưng loại chuyện thế này sớm hay muộn Lục Thủy cũng phải đối diện.
Y là thiếu chủ Lục Nguyệt Sơn Trang, sau này sẽ trở thành chủ nhân chính thức. Đối với loại chuyện như thế này Lục Thủy chắc chắn sẽ trải qua nhiều.
“Ngươi nhìn ta làm gì? Có gì cứ nói thẳng ra, ngươi cứ úp mở như thế không lẽ chuyện liên quan đến Lục Nguyệt Sơn Trang?”
“Ngươi ngày càng thông minh rồi đấy”
“Ta chuẩn bị tâm lý rồi. Ngươi nói đi.”
“Khi nhận được tin tức của Phụng Miên ngươi có nói với ai hay không?”
“Không chỉ có ta và phụ thân ta biết”
“Phụ thân ngươi?”
“Không lẽ ngươi nghi ngờ phụ thân ta cấu kết với Ma Thần Cung?”
“Không phải ta nghi ngờ mà là ta chắc chắn phụ thân ngươi có mối quan hệ với Cố Triều.”
Nhìn Lục Thủy còn có vẻ không tin Mộ Khanh Trần bèn phân tích cho y hiểu rõ.
Khi Mộ Khanh Trần được Trầm Du đưa đến Thanh Vân Cốc lúc đó y hôn mê ba ngày liên tiếp. Nhưng người của Ma Thần Cung vẫn không thấy xuất hiện. Tại sao đến khi Lục Thủy đến đây, hôm sau Cố Triều đã đến đòi người.
Không thể có chuyện trùng hợp đến như thế.
Giải thích được việc này chỉ có một nguyên nhân Lục Ly trang chủ Lục Nguyệt Sơn Trang, có qua lại với Cố Triều cung chủ Ma Thần Cung.
“Ta phải về Lục Nguyệt Sơn Trang một chuyến”
“Từ từ ta còn chưa nói xong.”
Mộ Khanh Trần kéo Lục Thủy ngồi xuống ghế, rồi rót cho y một tách trà.
Lục Thủy trong lòng đang rối như tơ vò.
Nếu thật sự phụ thân của y liên quan đến Ma Thần Cung. Vậy chẳng phải y đã vô tình suýt làm hại Mộ Khanh Trần.
Con người y xưa nay tuy ăn chơi nhiều, việc làm đàng hoàng thì ít. Nhưng Lục Thủy lại rất trọng tình nghĩa.
Tình cảm của y với Mộ Khanh Trần đâu phải chỉ là xã giao.
Y và Mộ Khanh Trần đã cùng nhau vào sinh ra tử, đã có thể gọi là bằng hữu chi giao. Nên y quyết tâm phải giải quyết chuyện này rõ ràng với phụ thân. Không thể để người thông qua y lừa Mộ Khanh Trần vào tròng như vậy.
“Tâm hồn ngươi lại treo trên cành cây rồi sao? Bình tĩnh nghe ta nói một chút. Nếu cảm thấy hợp lý thì tốt không thì thôi.”
“Ta biết rồi. Ngươi đừng lải nhải dong dài như thế”
Mộ Khanh Trần thấy Lục Thủy đã bình tâm lại. Bèn bắt đầu nói tiếp.
Phụ thân ngươi là gia chủ Lục Nguyệt Sơn Trang. Ngươi nghĩ xem tại sao trong vô vàn gia môn lớn nhỏ ở ngũ châu Lục Nguyệt Sơn Trang lại có thể đứng thứ năm trong ngũ đại thế gia?
Ta biết ngươi sẽ nói do phụ thân ngươi giỏi.
Ta cũng tin như thế.
Nhưng có thể duy trì sơn trang vẫn có tên trong hàng ngũ gia tộc của ngũ châu nhiều năm liên tiếp như thế e là giỏi vẫn không đủ.
Ngươi nên biết nhân tài như lá rụng. Lớp này nối tiếp lớp khác. Muốn tồn tại không thể chỉ dựa vào một mình mình. Mà phải có mối liên hệ với các gia tộc khác.
Mối liên hệ của họ dựa trên lợi ích gia tộc, có lợi mới làm.
Ngươi đừng nghĩ phụ thân ngươi bán đứng ngươi, bởi vì ngươi chưa đứng trên lập trường cao nhất của trang chủ Lục Nguyệt Sơn Trang để nghĩ mà thôi.
“Cho nên chuyện này ngươi hoàn toàn không thể trách phụ thân của mình. Ta không muốn ngươi vì ta mà đứng ở giữa tình thân và tình nghĩa huynh đệ”
“Mộ Khanh Trần ngươi thật là... ta biết ngươi lo lắng mối quan hệ của ta và phụ thân sẽ vì chuyện này mà xung đột. Nhưng ta không thể để cho nó trôi qua như thế. Ta hiểu cái gọi là lập trường mà ngươi nói. Nhưng ta càng hiểu hơn đạo nghĩa giữa người với người. Nếu ta vẫn xem như việc này chưa từng xảy ra, vậy sau này thì sao? Ai có thể nói trước được điều gì. Cây mầm mới nhú lên nếu không thể là loại cây mình mong muốn, thì nên nhổ nó ngay lúc này. Không thể đợi nó lên cao rồi mới giải quyết. Như vậy dù có nhổ được nó đi thì rễ nó vẫn còn lan tỏa khắp nơi trong lòng đất. Rất khó để tiêu diệt.”
“Thì ra ngươi lại cứng đầu cứng cổ như thế”
Mộ Khanh Trần hoàn toàn hết cách với y. Chỉ biết cười xòa, chuyện cần nói y đã nói hết rồi.
Còn lại nên để Lục Thủy tự giải quyết theo ý hắn.
“Ta phải về Lục Nguyệt Sơn Trang một chuyến”
“Ta biết”
“Ta đi rồi ngươi dự định làm gì?”
“Ta không thể cứ trốn trong Thanh Vân Cốc này. Ngày mai ta cũng lên đường đến Đông Hải”
“Đông hải? Ngươi đến đó làm gì? Không phải ta mới vất vả đem ngươi từ đảo hoang đó về tới đất liền được một thời gian sao?”
“Ta đoán có lẽ Mặc Triều Bạch đang dưỡng thương tại Đông Hải. Ta phải đến đó xem y ra sao.”
“Nhớ người ta rồi chứ gì? Không ngờ Mộ Khanh Trần ngươi lại là một kẻ sinh tình cơ đấy!”
“Bớt nói nhảm đi. Ai si tình? Hắn vì ta mà bị thương sống chết chưa rõ, ta nên đến đó kiểm tra xem hắn thế nào. Dù sao… hắn cũng coi như ân nhân cứu mạng của ta.”
Mộ Khanh Trần càng nói càng cảm thấy thẹn thùng. Câu cuối y bắt đầu lí nhí trong miệng.
Sau đó cúi gằm mặt không dám nhìn Lục Thủy.
“Thế sao không thấy ngươi lấy thân báo đáp Phụng Miên cô nương. Cô ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi còn gì? Vả lại người ta chỉ muốn được ngươi hôn một cái. Thế mà ngươi lại mặt lạnh không thèm đáp ứng”
“Ta lấy thân báo đáp gì chứ. Chỉ là đến xem y thế nào. Thôi... thôi ta nói không lại ngươi. Đừng đem cô nương người ta ra làm trò nữa. Ngươi khi nào thì xuất phát?”
“Ngay bây giờ”
“Đi đường cẩn thận.”
“Ta biết rồi. Lần nào ta đi ngươi cũng dặn dò như thể ta đi vào hang hùm, đầm rồng ấy”
Mộ Khanh Trần nghe y nói đến là bực mình. Bèn đẩy Lục Thủy ra ngoài đóng cửa lại.
“Thật là! Đi đi”
Lục Thủy đến gặp Phụng Miên thì được biết Triều Âm hiện đang bế quan nên Lục Thủy không có cơ hội từ biệt hắn. Vì vậy hàn huyên vài câu với Phụng Miên rồi y rời khỏi Thanh Vân Cốc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất