Người Ta Yêu Là Chiến Thần

Chương 3:

Trước Sau
Lúc này tại Ma Thần Cung bầu không khí thật là khủng bố. Cố Triều ngồi trên ghế chủ tọa cao nhất. Sắc mặt âm trầm. Bên dưới là nhóm đệ tử đang cúi dập đầu sát đất.

“Đệ tử không làm tròn phận sự xin được lĩnh phạt”

Tuy miệng nói thế nhưng trong đầu đệ tử A đã lầm bầm chửi mắng

“Cung chủ đi còn bị đánh cho tơi tả, chúng ta chỉ là con kiến hôi trong mắt Bạch lão già còn mạng đã may lắm rồi. Phạt cái con khỉ”

Nỗi niềm thấu trời mà không thể giãi bày với ai chỉ biết âm thầm nhìn nhau bằng cặp mắt đồng tình.

Áp lực từ trên cao ập xuống làm cho nhóm đệ tử phải quỳ mọp sát đất. Mồ hôi vã ra như tắm. Một lúc sau như đã nguôi ngoai trong lòng, lão cung chủ mới ra hiệu cho bọn họ đứng lên. Sóng yên biển lặng áp lực lập tức tan biến.

“Phạt các ngươi bế quan sau núi ba tháng. Lui ra đi”

Sau khi được tha bổng nhóm đệ tử mới hồi hồn vâng dạ ra ngoài lĩnh phạt.

Thì ra sau khi chạy về từ truyền tống trận Cố Triều đã phái một nhóm đệ tử đến với ý định kiểm tra đứa bé thực đã chết hay chưa. Ai ngờ nhóm đệ tử mới lên tới chân núi đã bị Bạch Ức Quân chỉ dùng một cái phất tay đội hình đã tan rã ngay lập tức. May mắn Bạch lão già kia không phải người ưa thích sát sinh. Không thì nhóm đệ tử đã chẳng toàn mạng chạy về.

Ma Thần Cung dù gì cũng là danh môn chánh phái đứng đầu trong ngũ đại gia tộc. Do đó cảnh máu me giết chóc vì không hoàn thành được nhiệm vụ chẳng hề xảy ra như trong thoại bản hay viết.

Cố Triều phái bọn họ đi mục đích chỉ muốn thăm dò thực hư thế nào. Lão chắc chắn với một chưởng của mình đứa cháu trai chẳng còn khả năng nào có thể sống sót.

Bạch lão già dù sao cũng không phải thần tiên. Làm sao có khả năng cải tử hồi sinh được. Nghĩ đến đó Cố Triều mới hoàn toàn an tâm. Mối họa trong lòng đã bị diệt trừ. Tuy có hơi đau lòng một tí vì dù sao cũng là đứa cháu trai mà lão từng rất yêu thương nhưng có là gì sao với an nguy của đại gia tộc. Dù sao lão cũng chẳng có ý định để cho ai kế nhiệm chức vụ cung chủ của mình.

Nhìn Bạch lão già kia xem đã sống được ba trăm năm mà vẫn khỏe mạnh bình thường thậm chí nhìn còn như thiếu niên hai mươi tuổi Cố Triều hoàn toàn không nghi ngờ việc mình cũng có thể duy trì tuổi thọ giống như lão già họ Bạch đó. Nỗi thương tiếc cho đứa cháu còn nhỏ đã phải chết vì mang danh diệt tộc cũng không bằng nỗi đau mất đi hai con kim tằm của mình.

Cố Triều năm nay ngoài tám mươi tuổi nhưng đã dành cả ba mươi năm chỉ để luyện được hai con kim tằm. Không ngờ ra ngoài một chuyến lại bị hủy trong tay Bạch Ức Quân. Nỗi hận này lão quyết không bao giờ quên. Chờ ngày lão luyện thành Thần Ma Công sẽ san bằng đỉnh Xuy Vũ giết chết Bạch Ức Quân để thõa nỗi hận trong lòng.

Chủ nhân Ma Thần Cung đang nghiến răng nghiến lợi đối với hành vi của Bạch Ức Quân thì”lão già không chịu chết”kia đã đem học trò thân yêu của mình yên ổn lên núi Xuy Vũ.

Suốt cả chặn đường sóng yên gió lặng. Chẳng ai ngu dại đi chọc giận cường giả mạnh nhất Ngũ Châu. Phải hiểu rằng Bạch Ức Quân dù có sống hơi lâu một tí nhưng tính tình không phải dạng lão đầu hiền lành như những người tu tiên mà thoại bản hay viết. Lúc cần giết thì Bạch Ức Quân chả nương tay ai bao giờ. Điều này cả Ngũ Châu đều biết.

Chỗ ở của sư phụ tọa lạc trên đỉnh cao nhất ở núi Xuy Vũ. Trong thoại bản thường viết rằng hễ ai là người tu tiên sống vài trăm tuổi nơi họ sống không phải là tiểu viện đơn sơ cũng là ngôi nhà nhỏ trong rừng trúc. Ta hoàn toàn tin tưởng điều đó cho đến khi trông thấy nơi ở của sư phụ. Thoại bản đều để lừa người.

Sư phụ ta an ổn trong một tòa điện rất lớn. Mới đầu nhìn thấy nó ta còn tưởng sư phụ chí ít cũng làm đến chức quốc sư ấy chứ. Ngoài cổng là hai cây cột trụ bằng ngọc bích cao sừng sững được chạm trổ thành hình rồng uốn lượn như sắp sửa bay lên chín tầng mây. Bên trong toàn bộ khảm bằng ngọc bích. Trên đỉnh được chiếu sáng bằng những viên trân châu to bằng quả trứng gà. Phòng sư phụ ở ngăn phía tây. Ta chưa vào đó bao giờ.

Sư phụ cho ta vào ở phòng phía đông xung quanh được bao bọc bởi một khu vườn trăm hoa khoe sắc. Ta nào phải nữ nhi nên chả quan tâm cái gọi là hoa hoa cỏ cỏ gì.

Nhưng sư phụ của ta rõ là một ông già đỏng đảnh. Người chỉ thích ăn thịt không bao giờ đụng đến rau xanh.

Ngày đầu tiên đến nơi đây, sau khi vào phòng thu dọn tay nải xong xuôi thì đã đến quá giờ ngọ. Bụng đói cồn cào, ta định xuống bếp kiếm ít thức ăn bỏ bụng ai ngờ mò mẫm cả buổi vẫn không biết phòng bếp ở đâu lại đi lạc vào một khu vườn râm mát có một cây to thật to thân cây phải hơn mười người ôm không xuể.

Dưới tán cây sư phụ đang nằm trên ghế mềm một cuốn sách đậy trên mặt có vẻ người đã ngủ say. Ta bước tới nhẹ nhàng lấy quyển sách gấp lại để trên bàn bên cạnh không quên liếc thấy tên quyển sách là”Chuyện chưa kể về tình sử chủ nhân núi Xuy Vũ bản đặc biệt”.

“Chậc, người còn rảnh đọc cái này cơ đấy”

Thật không còn gì để nói có ai đi đọc chuyện viết về mình như người.

Nói mới nhớ hình như bản này mới ra ta còn chưa có được đọc đâu. Khi còn ở nhà với phụ mẫu thỉnh thoảng ta cũng hay trộm những quyển thoại bản của mẫu thân để đọc. Mẫu thân ta rất thích đọc sách. Trong phòng người có một kệ sách rất lớn chuyên về thoại bản giang hồ. Mà một nửa số đó đều là thoại bản nói về sư phụ. Tên của người cả Ngũ Châu này từ đứa trẻ biết nói đến người già bảy tám mươi tuổi đều biết.

Ai bảo người sống lâu như thế mà lại đẹp như thế. Lúc ấy trong thoại bản có muôn vàn miêu tả về hình dáng của người nào là đẹp như trích tiên nhìn một lần là nhớ mãi vân vân. Khi đó ta còn không tin nhưng bây giờ ta mới biết thì ra thoại bản cũng có lúc đúng. Người đã ba trăm tuổi mà trông cứ như thư sinh hai mươi mấy tuổi da trắng như tuyết trên mặt chẳng có lấy một nếp nhăn.

Ta định mở ra đọc thì giật mình khi nghe giọng nói sư phụ bên tai.

“Khanh Trần à! Ta đói quá?”

Ta lập tức gấp quyển sách lại để trên bàn. Sau đó quy quy củ củ ngồi ngay ngắn trên ghế nhìn người bằng đôi mắt ngây thơ nhất

“Sư phụ con cũng đói”

Người cười dài nhìn ta bằng cặp mắt chế giễu sau đó gọi to”Ngọc nhi!”

“Dạ sư phụ”

Sau tiếng gọi của sư phụ một người khoảng năm mươi mấy tuổi xuất hiện. Sư phụ gọi người ấy là Ngọc nhi. Ta hỏi người

“Sư phụ ơi! Vị thẩm thẩm này tên là Ngọc Nhi đúng không?”

“Ta tên là Hoàng Ngọc”

Thẩm ấy nhìn ta bằng cặp mất rất thân thiện



“Vậy sao sư phụ lại gọi thẩm là Ngọc nhi?”Ta vẫn không hiểu lắm. Rõ ràng trông tuổi tác vị này lớn hơn sư phụ rất nhiều.

“Con thử nghĩ xem”Người quăng cho ta một câu trả lời có cũng như không.

Chắc là nhìn vẻ mặt ngu ngơ của ta rất là nực cười. Sư phụ vươn tay véo má ta một cái.

Ngọc sư tỷ thấy ta vò đầu bức tai cũng bật người nhắc nhở”Bởi vì ta là đệ tử của người”

“Ối con quên mất người đã ba trăm tuổi rồi”

Ta giật mình lỡ nhắc đến tuổi của người ta không biết người có giống mấy lão già sống lâu sợ nhắc đến tuổi tác hay không nên len lén đưa mắt nhìn biểu cảm trên mặt sư phụ. Nhưng ngoài sự lo lắng của ta sư phụ vẫn bình thường chẳng có vẻ gì là tức giận. Chuyện này cũng không thể trách ta suốt ngày đối diện gương mặt trẻ hóa của người ta làm sao mà nhớ được thì ra sư phụ đã ngoài ba trăm tuổi. Ta đứng đó đang lầu bầu trong miệng bỗng nhớ ra... Khoan... ta mới nghe được cái gì đệ tử?

“Ừ, những người trên núi này đều là đệ tử của ta”Sư phụ nhìn ta bằng cặp mắt trêu chọc.

“Nhưng…. Nhưng lúc nhận con làm đệ tử người đã nói con là đệ tử duy nhất của người mà”Ta vô thức vặn xoắn ngón tay vào nhau.

Người như chợt nhớ ra điều gì vỗ vào vầng trán thẳng tắp của mình

“Aiza! Ta quên mất, đúng là tuổi già lú lẫn”

Ta…

Ngọc sư tỷ đã dọn thức ăn lên bàn. Ba cái chén ba đuôi đũa và một đĩa thịt kho, một bát canh cá mà trong đó chỉ toàn là cá, một đĩa sườn xào cải nhưng chỉ có lèo tèo vài cọng cải cùng với tráng miệng là một đĩa bánh hoa hồng.

“Con nên gọi Ngọc nhi là sư tỷ”

Sư phụ gắp vào chén ta một miếng thịt kho.

“Hả? Chiếc đũa trên tay ta lộp bộp rơi xuống đất.

Ngọc sư tỷ cười vui vẻ nhìn ta

“Đúng vậy ta chính là đại sư tỷ”

Cũng đúng vì theo vai vế ta và Ngọc sư tỷ đều là đệ tử của sư phụ. Nên gọi như vậy cho dù Ngọc sư tỷ lớn hơn cả tuổi mẹ của ta.

“Dạ sư tỷ”

Ta ngoan ngoãn gật đầu. Sau đó duy trì tâm lý bình tĩnh ăn miếng thịt mà sư phụ gắp cho ta. Sư tỷ ăn cùng với chúng ta. Ba người trải qua bữa ăn đầu tiên với nhau rất yên bình. Ta vừa mới quen biết Ngọc sư tỷ nên chưa có điểm chung gì để nói với nhau.

Ăn xong bữa cơm toàn là thịt cá Ngọc tỷ đem đến cho ta một ly nước mật ta uống thử một ngụm. Thật sự rất ngon.

Sau khi phụ Ngọc tỷ dọn dẹp bàn ăn ta quay trở lại rót một ly trà bưng đến cho sư phụ.

“Rốt cuộc con là đệ tử thứ mấy của người?Con phải hỏi cho rõ để sau này còn biết đường mà xưng hô. Lỡ như một ngày đi lang thang sau núi lại gặp một đồ đệ thứ n của người thì còn biết để mà gọi sư huynh hay sư đệ chớ”

“Thật ra ta cũng không biết mình có tổng cộng bao nhiêu đồ đệ”người thở dài day day huyệt thái dương giống như là khổ sở lắm ý.

Ta ….

Lần thứ hai trong ngày ta cạn lời nhìn sư phụ.

“Con là đệ tử cuối cùng của ta. Cũng tính là tiểu sư đệ của ngọn núi này”

“Vậy là con yên tâm rồi”

Ta thở phào nhẹ nhõm. Sau này nghĩ lại cuộc nói chuyện ngày hôm nay ta thật rất vui. Sư đồ ta mới gặp mà như đã quen thân trò chuyện rất ư là thoải mái. Tuy rằng cuộc đối thoại có vẻ không được trôi chảy cho lắm.

Thấm thoát đã hai năm kể từ ngày ta theo sư phụ lên núi. Bây giờ ta đã hoàn toàn thay thế Ngọc sư tỷ trở thành đầu bếp riêng của sư phụ.

Bởi vì Ngọc sư tỷ chỉ biết làm những món đơn giản như thịt kho, thịt xào... chỉ toàn là thịt. Ta không thể chấp nhận được việc ngày ba bữa người chỉ thích ăn thịt. Nên ta nửa nài nỉ nửa cưỡng ép cuối cùng người cũng chấp thuận để ta phụ trách ba bữa ăn uống cho người.

Bữa cơm đầu tiên ta nấu có bốn món: rau trộn hạt vừng, canh cá chép, thịt kho và rau xanh xào nấm.

Người gắp một miếng thịt kho bỏ vào miệng sau khi nhai kĩ nghiền ngẫm hai mắt sáng bừng nhìn ta rồi nói

“Thật ngon”

Sau đó lại gắp thêm một miếng thịt thứ hai. Ta im lặng gắp một đũa rau xanh xào nấm đặt vào chén của người. Người ăn xong miếng thịt thứ hai nhìn thấy rau xanh trong chén mình thì đầu mày hơi nhíu lại rồi xem như không thấy gì trong chén lại vươn đũa qua muốn gắp thêm một miếng thịt thứ ba.



Ta lấy tay che miệng vờ ho nhẹ mắt vẫn nhìn người chăm chú.

Bốn mắt nhìn nhau sau vài khắc người mới chậm rề rề thu đũa về gắp rau xanh trong chén bỏ vào miệng nhai một cách miễn cưỡng. Nuốt xong miếng rau xanh mắt người lại nhìn về đĩa thịt.

Ta thêm một gắp rau trộn bỏ vào chén người. Người ăn một cách khổ sở. Mắt vẫn không quên liếc về đĩa thịt kho. Ta chỉ còn cách lấy ống tay áo che đĩa thịt khỏi tầm mắt của người sau đó múc cho người một chén canh cá chép.

“Ăn hết chén canh này con sẽ cho người ăn thêm hai miếng thịt”

“Ba miếng”người cò kè mặc cả.

Ta vẫn vững như thành đồng

“Một miếng”

“Hai miếng”

Sau khi thấy ra không từ chối người cầm chén canh húp một hơi cạn sạch nước.

“Ăn luôn cả thịt cá và nấm hương, không được chỉ uống nước canh suông”Ta trừng mắt nhìn người.

Người ỉu xìu như con mèo bị mắc mưa nhìn ta bằng cặp mắt muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương. Mắt người rất đẹp đen trắng phân minh lông mi dài rợp bóng. Nhìn vào đôi mắt long lanh như chỉ chực chảy ra nước của sư phụ ta cuối cùng ta đành thõa hiệp.

“Bữa sau không được như vậy”

“Sư phụ à! Người xác định người đã ba trăm tuổi?”Ta nghi ngờ hỏi người

Người hớp một ngụm trà sau đó vân vê cằm giả vờ như một lão già có một bó râu dài như trong thoại bản

“Thật ra ta đã ba trăm hai mươi ba tuổi rồi”

Sau khi tiêu diệt được ta, sư phụ vui vẻ gắp vào chén ta hai miếng thịt lớn còn lại dĩa vài miếng nhỏ người ra tay giải quyết lưu loát như mây bay nước chảy.

“Thôi vậy, bữa đầu tiên như thế cũng không tệ lắm”

Ta thở dài bưng chén cơm của mình lên ăn. Người múc một chén canh cẩn thận ngồi gỡ từng cọng xương cá nhỏ. Sau đó thổi nguội rồi đặt trước mặt ta.

Kì thực chỉ lúc ăn sư phụ mới như đứa trẻ còn lúc bình thường dạy ta luyện công, đọc sách người cực kì nghiêm khắc. Khi còn ở nhà chữ ta viết ra ai cũng đều khen ngợi. Nhưng sư phụ lại không hài lòng. Người chê chữ ta quá mềm mỏng, không ra dáng đấng nam nhi. Nên mỗi ngày ngoài luyện công ta còn phải luyện chữ và đọc sách.

Nữa năm đầu lên núi ta đã có thể nhảy từ đỉnh Xuy Vũ đến ngọn Đông Phong. Trên ngọn Đông Phong là gia tộc đứng thứ hai trong ngũ đại gia tộc”Ngụy gia”. Ta chỉ dạo chơi xung quanh khu rừng nhỏ cách Ngụy gia rất xa, cũng không có ý định tìm hiểu gia tộc đó như thế nào. Dù sao cũng chả liên quan đến ta.

Đến năm thứ ba lên núi lúc này ta đã tròn mười một tuổi. Chiều hôm ấy sau khi luyện công sư phụ xoa đầu ta và nói

“Với trình độ hiện tại con có thể xếp trong mười cao thủ tinh anh khắp Ngũ Châu rồi”

Người kéo ta ngồi xuống bậc thềm.

“Ta cho con thời gian năm năm để trở thành cao thủ đầu bảng Thập Nhị Tinh Anh của Ngũ Châu. Con làm được không?”

Ta lấy vạt áo của người lau mồ hôi trên mặt mình

“Ba năm, ta có thể đạt được mong muốn của người”. Ta vỗ ngực đầy tự tin.

Người cốc nhẹ lên trán ta

“Mạnh miệng lắm tiểu tử. Hôm nay là buổi cuối ta dạy con. Bắt đầu từ ngày mai vi sư phải bế quan năm năm. Con cứ thuận theo khẩu quyết mà ta đã dạy tự học mỗi ngày. Sau khi ta xuất quan ta muốn con đỡ được mười chiêu của ta”

Người trìu mến dặn dò.

Ta thật bất ngờ khi nghe người nói như vậy. Ở bên cạnh người đã ba năm. Sớm sớm chiều chiều đều có thể trông thấy người. Ta làm sao có thể chấp nhận được chuyện không được gặp sư phụ những năm năm. Tâm trạng hơi chán nản ta ủ rũ gật đầu.

“Ôi! Con như thế này vi sư lại không nỡ rời đi”Người vò loạn mái tóc của ta.

Ta nhìn sắc mặt của người dạo gần đây hơi nhợt nhạt. Cố gắng nấu rất nhiều đồ tẩm bổ cho người nhưng khí sắc vẫn không thấy khá hơn. Có lẽ vì thế nên người phải bế quan. Ta biết mình không nên làm người lo lắng. Ta cũng không hỏi người tại sao lại bế quan. Nếu người muốn thì đã tự nói với ta rồi. Chuyện ta có thể làm là cố gắng mạnh mẽ, chỉ cần qua năm năm là có thể gặp lại người rồi. Ta tự an ủi trong lòng sau đó chui vào lòng sư phụ ngửa mặt lên nhìn người:

“Sư phụ an tâm Khanh Trần có thể tự lo cho mình. Sẽ chăm chỉ viết chữ, đọc sách, luyện công. Năm năm sau khi người xuất quan sẽ thấy một đồ nhi như người mong muốn. Trên núi còn có bao nhiêu là sư huynh sư tỷ đồ nhi sẽ không cô đơn đâu”

Nói rồi cười thật tươi hy vọng sư phụ sẽ an tâm phần nào.

“Ta biết Khanh Trần rất ngoan”

Chiều hôm đó hai thầy trò ta trò chuyện tới khi trăng đã lên cao. Ta mơ màng ngủ quên lúc nào không hay. Sáng ra đã thấy mình nằm trên giường. Tung chăn chạy ra ngoài thì sư phụ đã vào núi bế quan. Thế là ta còn chẳng được tạm biệt người. Cái tật ngủ nướng đáng chết. Ta tát vào má mình thật mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau