Người Ta Yêu Là Chiến Thần

Chương 4:

Trước Sau
Xung quanh núi Xuy Vũ đều có trận pháp mà sư phụ tự mình bày bố. Trên cùng ngọn núi là nơi ở của mọi người lại có thêm một kết giới. Không ai có thể vào được trừ phi được sư phụ cho phép. Nhưng mà trên núi nhiều người như thế không lẽ mỗi lần ai ra vào đều phải báo sư phụ. Người cũng chả rảnh như thế nên sư phụ đã phát cho mỗi người một miếng ngọc màu xanh hình chiếc lá rất to. Chỉ cần có miếng ngọc này có thể tùy ý ra vào.

Đến khi ta lên núi sư phụ chỉ cho ta một miếng ngọc hình giọt nước màu tím chỉ lớn bằng ngón tay cái. Lúc nhận được miếng ngọc ta đã hỏi người

“Tại sao của sư huynh sư tỷ đều là miếng ngọc to khủng bố còn của con chỉ là giọt nước bé tí teo. Con không chịu?”

Ta nhớ rõ lúc ấy sư phụ vẫn đang đọc thoại bản tên là”Chuyện chưa kể về tình sử chủ nhân núi Xuy Vũ bản đặc biệt”. Người gấp sách lại rồi gõ vào trán ta

“Không lấy thì trả lại cho ta”Sau đó xòe tay ra.

“Không trả”

Ta cầm miếng ngọc chui vào phòng đóng cửa lại.

Tối hôm đó ta nằm mơ thấy mẫu thân. Người dặn dò ta nhất định phải sống tốt. Trong giấc mơ ta không ngừng khóc. Ta mơ màng cảm thấy có người ôm ta vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ về lưng ta. Sáng ra tỉnh dậy bên gối dù chẳng có ai nhưng ta biết sư phụ vẫn luôn dỗ dành ta cả đêm qua. Khi đó là năm ta chín tuổi.

Năm nay ta đã mười bốn tuổi rồi có nghĩa là sư phụ bế quan đã tròn ba năm. Những năm không có người bên cạnh ta đã quen với việc tự ăn tự học. Thỉnh thoảng ta còn cùng các sư huynh và Ngọc sư tỷ xuống trấn Nhã u dưới chân núi mua thực phẩm.

Ta không biết được những sư huynh và sư tỷ có biết võ công hay không vì chẳng bao giờ thấy họ luyện công. Cũng chẳng thấy họ bay nhảy như nhóm các đệ tử trong ngũ đại gia tộc ở Ngũ Châu. Họ vẫn sinh hoạt như người dân bình thường lúc cần ăn thì ăn khi cần ngủ thì ngủ.

Thỉnh thoảng các sư huynh còn dẫn ta vào rừng săn thú. Quan hệ của ta và các sư huynh sư tỷ phải nói là như người một nhà vui vẻ hòa đồng.

Chỉ còn hai năm nữa là người xuất quan xế chiều hôm đó khi ta đang nằm trên ghế dài sư phụ vẫn hay nằm đọc sách thì nghe kết giới có dị động.

Khi ta chạy ra chính môn thì các sư huynh và Ngọc sư tỷ cũng đang đứng đó. Kết giới liên tục càng lúc càng động mạnh như là có người dùng linh lực đánh vào. Ta định ra ngoài kết giới nhìn xem thì Ngọc sư tỷ đã kéo tay ta lại

“Không được ra ngoài đệ ở đây với mọi người. Tỷ ra ngoài xem thế nào. Yên tâm nếu có gì bất thường ta sẽ trở về ngay lập tức”

Ta không yên tâm nhưng dù sao ngoài sư phụ thì trên núi này Ngọc sư tỷ là người cao tuổi nhất. Không thể không nghe lời.

Ngọc sư tỷ ra khỏi kết giới một canh giờ sau vẫn không thấy trở lại. Khi ta và toán sư huynh quyết định đi tìm thì kết giới đã bị xé mất một mảng Ngọc sư tỷ như con diều đứt dây bay đập vào bậc thềm. Ta chạy đến kiểm tra mạch tượng Ngọc sư tỷ thì thấy vẫn không có gì nghiêm trọng. Chỉ có vài vết thương bên ngoài. Mới yên tâm thở phào.

Nhóm sư huynh lúc này đang vây quanh một người. Ta đến gần trông thấy là một thanh niên cao lớn y mặc bộ y phục màu đỏ như máu. Mắt phượng xếch dài, môi mỏng đỏ tươi. Trông khoảng tầm mười bảy tuổi.

“Ai trong các ngươi là Mộ Khanh Trần?”

Hắn phủi phủi ngón tay hỏi bằng giọng mũi khinh thường. Ta vạch đám đông bước ra

“Ta chính là Mộ Khanh Trần”

Hắn cúi nhìn ta bằng nửa con mắt. Thật ra ta chỉ cao đến cổ hắn. Lúc nói chuyện với hắn còn phải ngước lên nhìn, làm ta mỏi cổ hết sức. Thua về chiều cao nhưng khí thế nhất định không được thua. Ta hiên ngang đứng trước mặt tên áo đỏ.

“Nghe nói Bạch Ức Quân có một đệ tử thiên tư hơn người. Mười bốn tuổi đã gia nhập vào bảng Thập Nhị Tinh Anh mạnh nhất Ngũ Châu. Ta hôm nay muốn được thỉnh giáo”. Tuy nói như vậy nhưng ngữ khí của hắn vẫn toát lên vẻ xem thường.

Ta quanh năm ru rú trên núi Xuy Vũ chẳng ló mặt ra ngoài làm sao mà người trong giang hồ có thể xếp võ công của ta vào bảng Thập Nhị Tinh Anh chưa kể ta còn chưa bao giờ giao thủ với ai. Ta thực không hiểu thế nào. Nhưng nhìn cái bảng mặt chảnh chọe của tên áo đỏ ta quyết định hắn sẽ là đối thủ đầu tiên của ta.

“Hừ …... Hừ…... cứ xem thường đi lát nữa ta sẽ cho ngươi răng rơi đầy đất”Ta nghĩ thầm trong lòng nhưng ngoài miệng lại nói một cách khá ư là lịch sự.

“Không dám, không dám. Các hạ từ xa tới chưa nói tiếng nào đã xông vào đánh người. Xin hỏi ai đã giúp ngươi đập vỡ kết giới của đỉnh Xuy Vũ này?”

“Sao ngươi biết không phải là ta tự tập vỡ?”Tên áo đỏ hỏi lại ta

“Bằng vào người”

Ta khinh thường nhìn hắn. Sau đó chắp tay thành quyền nói vào khoảng không

“Xin hỏi vị tiền bối nào đã trợ giúp hắn đập vỡ kết giới nơi này?”

Vẫn không có tiếng trả lời. Được lắm vậy ta sẽ đánh tên tiểu tử này đến khi ngươi chịu ló mặt ra thì thôi.



“Ta không muốn đánh nhau với kẻ vô danh, nói đi ngươi tên gì?”

“Ta tên Lục Thủy, thiếu trang chủ của Lục Nguyệt Sơn Trang. Đứng thứ năm trên bảng Thập Nhị Tinh Anh”

“Chỉ đứng thứ năm”

Ta ngoắc tay

“Tới! Ta sẽ dạy ngươi có những nơi ngươi không nên đến”

“Mồm mép ngươi khá đấy!”

Nói rồi hắn biến ra cây kiếm đỏ rực chém về phía ta.

“Thật là tên cuồng màu đỏ”

Vũ khí ta dùng là thanh nhuyễn kiếm mà mẫu thân để lại. Ta đặt cho nó tên là Diệp Tuyết. Nhuyễn kiếm va chạm trực tiếp với phi kiếm của hắn. Linh lực hai bên cuốn vào nhau như hai con rắn. Trải qua vài chiêu Lục Thủy đã bị ta bức phải lùi về sau vài bước. Đến lúc này hắn đã thành thật nhìn ta bằng con mắt thận trọng.

“Hai mươi chiêu, ta sẽ cho ngươi thua thảm hại”

Ta vừa nói vừa tiếp tục xuất chiêu truy kích hắn. Lục Thủy vừa chắn kiếm vừa thụt lùi ra sau nhưng miệng vẫn còn rất cứng

“Ngươi đừng mơ”

Ta đánh nhau với Lục Thủy đến chiêu thứ hai mươi kiếm của hắn đã bị ta đánh rớt. Ta cất kiếm dùng tay không chưởng vào ngực hắn liên tiếp ba cái. Hắn té xuống đất. Cả người lem nhem dính đầy bụi đất. Ta dùng chân đạp lên lưng ép hắn tiếp xúc mặt đất.

“Không ai nói cho ngươi biết chưa được sự cho phép thì không được đặt chân đến đỉnh Xuy Vũ hay sao?”

Ta biến ra một thanh chủy thủy giả bộ muốn đâm xuống cổ hắn. Nhưng khi thanh chủy thủy gần tới nơi đã bị một lực đẩy vô hình bắn khỏi tay ta văng ra ngoài xa vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Ta thật ra chẳng có gì bất ngờ. Dù sao cũng chỉ định dọa hắn cho kẻ đằng sau xuất hiện chứ không hề có ý giết người thật sự. Vì hắn chỉ là đến khiêu chiến chứ chẳng làm gì tội lỗi tày trời đến nỗi phải giết không tha.

Người đến xuất hiện vô thanh vô thức. Đứng lơ lững giữa khoảng không. Lại là một mỹ nam. Ta không ngừng cảm thán. Ngũ Châu này thật lắm người đẹp.

Từ khi người này xuất hiện uy áp đã không ngừng đè tới ép chân ta rung rẩy không ngừng. Tim ta đập liên hồi máu như chạy ngược lên não. Linh lực hoàn toàn bị ép đông cứng lại. Tinh thần đã bắt đầu mơ hồ. Ta không ngừng cố gắng vận chuyển linh lực từ từ lan tỏa toàn thân.

Xung quanh ta nhóm sư huynh đã có vài người thổ huyết, vài người còn lại thì đã té lăn ra đất hôn mê. Nếu ta không lầm người này ắt là cường giả. Áp lực vẫn như núi đổ ta dùng móng tay đâm rách lòng bàn tay mình máu từ từ chảy ra làm tinh thần ta hồi phục đôi chút.

“Có giỏi thì ngươi xuống đây”Ta gân cổ gào lên

Ngay khi hắn vừa chạm đất ta đã phóng năm chiếc phi tiêu tẩm độc dấu trong tay ra. Phi tiêu phá không bay về phía hắn nhưng chưa kịp đến gần đã hoàn toàn bị nổ tung.

“Còn nhỏ mà đã tâm cơ như vậy, ngươi không thể sống”

Hắn tung chưởng về phía ta

“Phụt”

Máu tươi trào ra từ miệng, ta cảm thấy ngũ tạng đã bị đảo lộn cả người văng về sau. Tưởng rằng lần này phải lãnh đủ ai ngờ lại được đỡ trong vòng ôm ấm áp. Áp lực liền tiêu thất. Ta nhìn thấy sư phụ liền an tâm ngã vào lòng của người. Trước khi ngất đi vẫn không quên kéo áo người thủ thỉ

“Hắn đánh con”

“Ta sẽ đánh cho hắn răng rơi đầy đất”Người còn nháy mắt với ta.

Mộ Khanh Trần thật sự cảm khái”Sư phụ thật đúng la hiểu ý hắn mà”

Sau đó mới hoàn toàn yên tâm mà ngất xỉu.

Còn hai năm nửa là Bạch Ức Quân có thể xuất quan. Lần này hắn bế quan do lúc trước sử dụng Hồi Hồn Thuật. Vì là cấm thuật nên chắc chắn bị phản phệ. Bạch Ức Quân đang trong quá trình điều tức thì phát hiện kết giới bị xé rách.



Đến khi Bạch Ức Quân di chuyển ra ngoài đã đỡ được đồ đệ của y một miệng đầy máu.

Trông thấy dáng vẻ uất ức của Mộ Khanh Trần cảm giác tức giận mà rất lâu rồi Bạch Ức Quân chưa có bỗng dưng ập đến. Y giao Mộ Khanh Trần cho chúng đệ tử ôm vào phòng. Trên sân chỉ còn y cùng gã đang lơ lửng trước mắt và một tên nhóc áo đỏ đang nằm vật trên đất.

“Bạch Ức Quân”

Hắn chỉ mới phát ra ba từ đó Bạch Ức Quân ta đã nắm lấy cổ hắn rồi. Mặt hắn bắt đầu tím tái hơi thở đứt quãng

“Ma... Ma... đầu... “

“Làm rách kết giới của ta, đánh đệ tử ta bây giờ còn dám chửi ta. Hử!”

Lúc nói mấy chữ sau cùng Bạch Ức Quân càng tăng thêm lực đạo trên cánh tay đang bóp cổ gã. Mắt gã bắt đầu trợn ngược. Thằng nhóc áo đỏ lồm cồm bò dậy chắp tay

“Xin người thủ hạ lưu tình”

Đến khi mắt thường cũng thấy hắn sắp tắt thở tới nơi Bạch Ức Quân mới thả tay quăng mạnh hắn về phía tảng đá trước sân.

“Ầm”tảng đá vỡ vụn. Hắn nằm quằn quại trên đất. Như vẫn chưa hả giận Bạch Ức Quân còn bồi thêm vài cú đánh vào người gã. Y đánh thật nhiệt tình cốt chỉ để hắn nếm trải nỗi đau xác thịt chứ không hề muốn tổn hại đến căn cơ của hắn. Cao thủ như gã Bạch Ức Quân nhìn một lần đã biết quá trình học tập luyện công không hề dễ dàng. Ngay cả khuôn mặt trẻ trung của gã cũng là dịch dung mà thành. Bạch Ức Quân dù rất giận nhưng vẫn là một lão đầu hiền lành không thể vì chuyện cỏn con như thế mà hủy đi công phu tu luyện khó khăn của gã được.

Sau khi đánh hắn một trận nên thân. Bạch Ức Quân lúc này mới phất tay biến ra một chiếc ghế rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Sau lại thêm một chiếc quạt phe phẩy kiểu như”Ta là đại ma đầu”từ trên cao nhìn xuống bản mặt tái mét của hắn.

“Ngươi tên gì?”

“Ta... khụ... Khụ là…trưởng lão Lục Nhiên... Khục… khục... Lục... “

Thấy gã nói hai chữ hoa mất ba chữ Bạch Ức Quân phất tay

“Không cần nói nữa”

Nhìn gã như thế nhưng sao Bạch Ức Quân lại cảm thấy vết thương của gã vẫn còn nhẹ hơn so với vết thương của đệ tử nhà mình. Như vậy là không được.

Nghĩ sao làm vậy Bạch Ức Quân bèn dùng uy áp của kẻ mạnh tạo áp lực lên trên người Lục Nhiên.

Lục Nhiên đã bị thương nặng thở không ra lại lại bị áp lực của Bạch Ức Quân đè nén cuối cùng cũng phun ra một búng máu. Lúc này Bạch Ức Quân mới hài lòng tiếp tục phe phẩy chiếc quạt.

“Ai cho các ngươi lá gan xông lên đây. Tưởng ta chết rồi hay sao? Hửm?”

Uy áp lại tiếp tục tăng lên, mặt Lục Nhiên đã bắt đầu bong tróc, thuật dịch dung đã không còn bám trụ được, từng đường gân xanh lúc ẩn lúc hiện trên mặt hắn gồ gề một cách đáng sợ. Máu tươi không ngừng trào ra.

Lục Nhiên bây giờ đã chính thức lĩnh giáo sức mạnh đáng sợ của Bạch Ức Quân. Chỉ cần một cái búng tay của y mà đã làm cho Lục Nhiên thê thảm đến nông nổi này. Lục Nhiên biết Bạch Ức Quân vẫn chỉ mới dùng một phần nội lực của hắn, nếu lão già Bạch Ức Quân mà ra tay thật thì có một trăm Lục Nhiên y cũng không đủ để chết.

Chỉ kịp suy nghĩ đến đó Lục Nhiên đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Bây giờ Bạch Ức Quân mới nhìn đến thằng nhóc áo đỏ

“Ngươi.”

Câu sau còn chưa nói ra đã bị Lục Thủy dành lấy

“Tiểu bối tên Lục Thủy”

Lục Thủy đứng dậy phủi hết bụi đất trên người chấp tay hành đại lễ với Bạch Ức Quân. Nhìn hắn một thân chật vật như vậy ắt hẳn đã bị Mộ Khanh Trần chỉnh cho một trận ra trò.

Bạch Ức Quân cũng không tiện chấp nhặt với hậu bối bèn quay lưng đi vào sau khi ném ra một câu.

“Mang hắn về đi”.

Vui mừng vì được đại xá Lục Thủy lập tức vác Lục Nhiên trên vai dùng khinh công chạy nhanh như một cơn gió.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau