Chương 5:
Bạch Ức Quân vào phòng kiểm tra vết thương của Mộ Khanh Trần thì thấy thằng bé đã được thay y phục sạch sẽ. Chỉ là bị uy áp quá mạnh nên ngất đi. Cũng chẳng phải vết thương to tát gì.
Ba năm không gặp Mộ Khanh Trần đã không còn là cậu bé tám tuổi mà Bạch Ức Quân nhặt được. Thằng bé năm nay đã mười bốn tuổi rồi ngũ quan không thay đổi mấy vẫn sóng mũi cao thẳng, khuôn miệng luôn ẩn chứa nét cười.
Bạch Ức Quân ngồi bên giường ngắm nghía khuôn mặt Mộ Khanh Trần trong lòng cảm thán không thôi. Đặc biệt là đôi mắt Mộ Khanh Trần lúc trông thấy y nó giống như có muôn ngàn tia sáng ẩn chứa trong đó. Thật là một khuôn mặt xinh đẹp. Bạch Ức Quân nhéo vào má thằng bé.
Xúc cảm mềm mại, thật thích.
Bạch Ức Quân kiểm tra vết thương chúng đệ tử sau đó bận rộn trong ngoài đến khi nhìn sắc trời đã tối đen, ba năm ở trong hang động không ăn gì hôm nay được ra ngoài cảm giác muốn ăn một bữa cơm Mộ Khanh Trần nấu nhưng tiếc là y vẫn đang ngủ.
Mà Ngọc nhi lại đang bị thương. Vì thế Bạch Ức Quân bèn tự đi xuống nhà bếp hòng kiếm một mẩu bánh ăn tạm cho qua cơn thèm.
Với người như y chuyện ăn uống chẳng qua là do sở thích chứ không hề liên quan đến chuyện đói no.
Ngọc nhi đang loay hoay dưới bếp. Trông thấy Bạch Ức Quân lập tức phủi sạch chiếc ghế dài y cũng chẳng ngại ngần gì mà không ngồi xuống.
“Bọn trẻ thế nào?”Ta uống một hớp trà Ngọc nhi đưa tới.
“Dạ sư phụ chỉ là chút thương thế nhỏ. Nằm trên giường vài ngày sẽ khôi phục thôi ạ!”
“Uh! Con đang bị thương sao lại xuống bếp rồi”
“Thuốc sư phụ cho uống vào Ngọc nhi thấy đã khỏe hẳn. Con đang muốn làm bánh hoa sen cho sư phụ. Người bế quan lâu ngày hẳn là thèm ăn lắm rồi ha”
Bạch Ức Quân mỉm cười trìu mến
“Đúng là không ai hiểu ta bằng Ngọc nhi”
Sau cười Bạch Ức Quân trở nên nghiêm túc vỗ vào chỗ trống bên cạnh y
“Ngồi xuống đây ta hỏi con vài chuyện”
“Dạ sư phụ”
Kéo một chiếc ghế đến ngồi xuống. Ngọc nhi yên lặng chờ đợi.
“Có nhìn thấy kẻ nào đánh con không?”
“Con vừa chạy ra khỏi kết giới thì bắt gặp một mình kẻ áo đỏ đứng đó. Chỉ nói được vài ba câu đã bị ném vào trong. Con chẳng kịp nhìn thấy gì cả”.
“Sư phụ có nghi ngờ gì sao?”
Nhìn thấy những vết chân chim trên khuôn mặt Hoàng Ngọc, Bạch Ức Quân lần đầu tiên nghiêm chỉnh quan sát đồ đệ của mình.
Khi y nhận nuôi Hoàng Ngọc lúc ấy con bé khoảng mười tuổi là di dân từ vùng lũ lụt. Trên đường đi thì phụ mẫu bạo bệnh qua đời.
Bạch Ức Quân nhớ lúc đó y đã hai trăm sáu mươi tuổi đang trên đường ngao du tứ hải. Hôm ấy trời mưa tầm tã nhưng một hạt mưa cũng không động được vào mép áo của y.
Khi Bạch Ức Quân đi tới một bìa rừng từ xa đã nghe tiếng gào khóc xen kẽ vào tiếng mưa vần vũ.
Mưa rất to bùn đất văng cả lên người con bé mà nó vẫn không quan tâm cứ ngồi đó vừa run lập cập vừa khóc đến thiên hôn địa ám.
Bạch Ức Quân bèn dứt khoát mang Hoàng Ngọc về núi. Đến hôm nay Hoàng Ngọc đã năm mươi lăm tuổi rồi. Suýt thì Bạch Ức Quân quên mất Hoàng Ngọc chỉ là một người bình thường.
“Mới có bốn mươi năm trôi qua mà sao trông con càng ngày càng già hơn cả ta vậy?”Bạch Ức Quân thật lòng cảm thán.
Hoàng ngọc tuy đã ngoài năm mươi nhưng nếu so với người thường dung nhan cũng gọi là thanh tú. Nghe sư phụ nói như thế cô không giận mà còn khúc khích cười.
“Con đã năm mươi mấy tuổi rồi. Sư phụ có còn nhớ vài năm trước khi hai thầy trò ta xuống trấn Nhã U dưới núi mua thức ăn không? Toàn bộ người trên trấn đều nói ta là bà bà của người còn gì”
“Uh không phải con già mà do ta quá trẻ đi”Bạch Ức Quân lại tái phát căng bệnh tự mãn.
“Vâng vâng là do sư phụ quá trẻ”
Hoàng Ngọc vẫn cười phụ họa theo Bạch Ức Quân.
“Bệnh tự mãn của người lại nặng thêm rồi”
Kèm theo giọng nói là đệ tử Cố Khanh Trần mày kiếm, mắt sáng như sao, y mặc một kiện đồ ngủ màu trắng nghênh ngang ngồi xuống bên cạnh Bạch Ức Quân. Sau đó rất tự nhiên cầm lấy ly trà trên bàn của y uống một ngụm.
Vừa trông thấy Mộ Khanh Trần Hoàng Ngọc đã lăng xăng đứng dậy cầm tay thằng bé ân cần hỏi han
“Đã hết đau chưa? Sao lại mặt đồ mong manh thế này? Có lạnh hay không?”
“Rõ ràng Ngọc nhi đã coi Mộ Khanh Trần như con của mình rồi còn gì”Bạch Ức Quân cảm thán.
Thằng bé cũng chủ động nắm lấy đôi tay già nua của Ngọc nhi
“Đệ không sao”
Nếu không phải là Bạch Ức Quân mà người ngoài nhìn vào còn tưởng đây là hai mẹ con ấy chứ. Chứng tỏ khi y bế quan Ngọc nhi đã rất yêu thương chiếu cố Mộ Khanh Trần từ tận đáy lòng.
Bạch Ức Quân cũng thật sự yên tâm.
“Để đệ bồi sư phụ, tỷ trên người còn thương tích về nghĩ sớm đi thôi”
Nghe Mộ Khanh Trần nói như thế Bạch Ức Quân gật đầu tán thành.
“Uh ngọc nhi nên về nghĩ ngơi rồi”
“Dạ sư phụ”
Ngọc nhi không biết tìm đâu ra kiện áo choàng màu đen khoát lên người Mộ Khanh Trần sau đó rời đi.
Lúc sư phụ xuất hiện Mộ Khanh Trần hầu như đã chẳng còn biết gì, khi tỉnh lại còn tưởng mình nằm mơ.
Sau khi xác nhận mới biết sư phụ đã xuất quan. Lòng y quá đỗi vui mừng chân không chạm đất ù té chạy khắp nơi tìm Bạch Ức Quân. Tìm trong phòng, vườn hoa... đều không thấy ai mà ngờ được vô tình đi ngang nhà bếp lại trông thấy người.
Mộ Khanh Trần nhìn chằm chằm khuôn mặt của Bạch Ức Quân nỗi nhớ nhung ấp ủ ba năm qua hôm nay được dịp tuôn trào. Đôi mắt long lanh như ngậm nước của Bạch Ức Quân trìu mến nhìn Mộ Khanh Trần sau đó y dang hai tay ra.
“Sư phụ”
Mộ Khanh Trần giống như đứa trẻ nhào vào lòng Bạch Ức Quân. Y bây giờ đã mười bốn tuổi rồi vóc dáng khá cao nhưng vẫn chỉ đứng tới cằm Bạch Ức Quân. Y dùng mặt cọ vào ngực của Bạch Ức Quân. Cách một lớp áo Mộ Khanh Trần nghe tiếng cười trầm thấp của sư phụ.
“Sao vẫn còn nhõng nhẽo như vậy?”
Vẫn là giọng nói trầm thấp tràn đầy sủng nịnh như ba năm về trước.
“Ta thực nhớ người”Mộ Khanh Trần vẫn không thôi thổn thức.
“Vi sư cũng rất nhớ con”
Bạch Ức Quân áp cằm vào mái tóc Mộ Khanh Trần. Hai thầy trò cứ đứng ôm nhau như thế một lúc lâu. Đến khi nghe bụng Mộ Khanh Trần sôi ùng ục mới tức cười mà buông nhau ra.
“Sư phụ có muốn ăn mì hay không?”
“Ta muốn ăn thịt kho”
“Hết thịt rồi. Mai con sẽ xuống núi mua một ít thịt về nấu cho người ăn. Được không?”
“Vậy ăn mì cũng được”
Lúc này Mộ Khanh Trần mới lưu luyến dời mắt vào bếp nấu mì. Bạch Ức Quân cũng theo sau trông thấy Mộ Khanh Trần đun nước y bèn lăng xăng đến thổi lửa.
Mộ Khanh Trần kéo tay y đứng dậy
“Sư phụ người ra ngoài bàn ngồi con sẽ nấu mì mang ra. Nơi này đầy củi lửa khéo lại làm bẩn áo người”.
“Không sao, chúng ta cùng làm”
Bạch Ức Quân vẫn kiên trì ngồi quạt lửa. Mộ Khanh Trần biết nói y không được bèn đi làm việc của mình.
Mộ Khanh Trần nhặt một ít rau cải rửa sạch, để ráo nước sau đó tiếp tục luộc mì. Vớt mì ra hai bát nhỏ thêm rau cải đã luộc. Y tiếp tục nấu nước dùng từ củ cải và nấm hương.
Một lúc sau mùi thơm đã lan tỏa khắp bếp Mộ Khanh Trần chan vào hai bát mì thêm vào bát ít thịt bò khô. Thế là đã hoàn thành hai bát mì nóng hổi.
Đêm đầu tiên sau ba năm xa cách Bạch Ức Quân và đệ tử cùng nhau ngồi ăn mì ở nhà bếp trong không khí tràn ngập hương vị tình thân.
Ra khỏi nhà bếp đã quá nửa đêm trời sắp chuyển sang đông. Khí lạnh thấm vào từng thớ thịt.
Mộ Khanh trần cởi áo khoát muốn choàng qua vai Bạch Ức Quân nhưng y lại cao hơn Mộ Khanh Trần những một cái đầu nên Mộ Khanh trần loay hoay mất một lúc lâu mà vẫn không làm được. Lúc này Bạch Ức Quân mới ra tay giúp đỡ.
“Để ta”
Bạch Ức Quân cầm áo choàng khoát lên vai mình sau đó kéo Mộ Khanh Trần nhét cả người y vào trong ngực mình. Thành ra một tấm áo choàng lại che được cho cả hai người.
Thầy trò cùng nhau đi chầm chậm vừa đi Mộ Khanh Trần vừa kể cho sư phụ nghe những sự việc xảy ra trong ba năm qua. Toàn là chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi nhưng Mộ Khanh trần vẫn muốn kể với y.
Vậy mà Bạch Ức quân lại rất kiên nhẫn lắng nghe. Thỉnh thoảng còn hỏi vài ba câu.
Chỉ như thế nhưng Mộ Khanh Trần đã mãn nguyện lắm rồi. Đối với y Bạch Ức Quân giống như người thân, người bạn, chỗ dựa của y.
Hình tượng Bạch Ức quân trong lòng Mộ Khanh Trần chính là ngọn núi lớn sừng sững chỉ có thể che cả bầu trời.
Hai năm sau khi Bạch Ức Quân xuất quan không kẻ nào còn dám lên núi Xuy Vũ gây sự. Họ vẫn bình an sống cùng mọi người trên núi.
Nhưng dạo gần đây ngọn núi lại không hề ổn định.
Mộ Khanh Trần nhớ rõ vào một buổi trưa khi y đang ngồi tĩnh tọa thì nghe mặt đất dưới chân hơi rung chuyển. Sau khi y im lặng lắng nghe ngóng một lúc lâu nhưng sự rung chuyển càng ngày càng dữ dội không có vẻ gì là muốn dừng lại y bèn chạy đi tìm sư phụ.
Tìm khắp núi vẫn không thấy bóng dáng của Bạch Ức Quân một lát sau khi sự rung động kết thúc y đã trông thấy Bạch Ức Quân đi ra từ vùng cấm địa.
Mộ Khanh Trần biết vùng cấm địa ắt hẳn đang chứa một thứ gì đó rất nguy hiểm vì sư phụ không cho phép bất cứ ai đến gần, mà Mộ Khanh Trần luôn tôn trọng bất cứ quyết định nào của sư phụ nên y chưa bao giờ có ý định tìm hiểu về nơi đó.
Những tưởng rằng rung động đó đã kết thúc. Vậy mà nửa tháng sau một trận động đất lại xuất hiện lần này gây ra chấn động rất lớn. Tuy nó kết thúc nhanh chóng nhưng vẫn để lại những vết nứt ngang dọc trên mặt đất.
Lần này Mộ Khanh Trần đã bắt đầu nghi ngờ. Nhưng chưa đợi y tìm hiểu vào một buổi sáng hai năm sau Bạch Ức Quân đã âm thầm rời khỏi núi. Mộ Khanh Trần sau khi y ra đi mới biết được.
“Lần này ta giận thật rồi”
Mộ Khanh Trần lầu bầu trong miệng khi nghe Ngọc sư tỷ đem đến tin tức Bạch Ức Quân vậy mà đã đến một hòn đảo ngoài biển Đông Hải.
Ba năm không gặp Mộ Khanh Trần đã không còn là cậu bé tám tuổi mà Bạch Ức Quân nhặt được. Thằng bé năm nay đã mười bốn tuổi rồi ngũ quan không thay đổi mấy vẫn sóng mũi cao thẳng, khuôn miệng luôn ẩn chứa nét cười.
Bạch Ức Quân ngồi bên giường ngắm nghía khuôn mặt Mộ Khanh Trần trong lòng cảm thán không thôi. Đặc biệt là đôi mắt Mộ Khanh Trần lúc trông thấy y nó giống như có muôn ngàn tia sáng ẩn chứa trong đó. Thật là một khuôn mặt xinh đẹp. Bạch Ức Quân nhéo vào má thằng bé.
Xúc cảm mềm mại, thật thích.
Bạch Ức Quân kiểm tra vết thương chúng đệ tử sau đó bận rộn trong ngoài đến khi nhìn sắc trời đã tối đen, ba năm ở trong hang động không ăn gì hôm nay được ra ngoài cảm giác muốn ăn một bữa cơm Mộ Khanh Trần nấu nhưng tiếc là y vẫn đang ngủ.
Mà Ngọc nhi lại đang bị thương. Vì thế Bạch Ức Quân bèn tự đi xuống nhà bếp hòng kiếm một mẩu bánh ăn tạm cho qua cơn thèm.
Với người như y chuyện ăn uống chẳng qua là do sở thích chứ không hề liên quan đến chuyện đói no.
Ngọc nhi đang loay hoay dưới bếp. Trông thấy Bạch Ức Quân lập tức phủi sạch chiếc ghế dài y cũng chẳng ngại ngần gì mà không ngồi xuống.
“Bọn trẻ thế nào?”Ta uống một hớp trà Ngọc nhi đưa tới.
“Dạ sư phụ chỉ là chút thương thế nhỏ. Nằm trên giường vài ngày sẽ khôi phục thôi ạ!”
“Uh! Con đang bị thương sao lại xuống bếp rồi”
“Thuốc sư phụ cho uống vào Ngọc nhi thấy đã khỏe hẳn. Con đang muốn làm bánh hoa sen cho sư phụ. Người bế quan lâu ngày hẳn là thèm ăn lắm rồi ha”
Bạch Ức Quân mỉm cười trìu mến
“Đúng là không ai hiểu ta bằng Ngọc nhi”
Sau cười Bạch Ức Quân trở nên nghiêm túc vỗ vào chỗ trống bên cạnh y
“Ngồi xuống đây ta hỏi con vài chuyện”
“Dạ sư phụ”
Kéo một chiếc ghế đến ngồi xuống. Ngọc nhi yên lặng chờ đợi.
“Có nhìn thấy kẻ nào đánh con không?”
“Con vừa chạy ra khỏi kết giới thì bắt gặp một mình kẻ áo đỏ đứng đó. Chỉ nói được vài ba câu đã bị ném vào trong. Con chẳng kịp nhìn thấy gì cả”.
“Sư phụ có nghi ngờ gì sao?”
Nhìn thấy những vết chân chim trên khuôn mặt Hoàng Ngọc, Bạch Ức Quân lần đầu tiên nghiêm chỉnh quan sát đồ đệ của mình.
Khi y nhận nuôi Hoàng Ngọc lúc ấy con bé khoảng mười tuổi là di dân từ vùng lũ lụt. Trên đường đi thì phụ mẫu bạo bệnh qua đời.
Bạch Ức Quân nhớ lúc đó y đã hai trăm sáu mươi tuổi đang trên đường ngao du tứ hải. Hôm ấy trời mưa tầm tã nhưng một hạt mưa cũng không động được vào mép áo của y.
Khi Bạch Ức Quân đi tới một bìa rừng từ xa đã nghe tiếng gào khóc xen kẽ vào tiếng mưa vần vũ.
Mưa rất to bùn đất văng cả lên người con bé mà nó vẫn không quan tâm cứ ngồi đó vừa run lập cập vừa khóc đến thiên hôn địa ám.
Bạch Ức Quân bèn dứt khoát mang Hoàng Ngọc về núi. Đến hôm nay Hoàng Ngọc đã năm mươi lăm tuổi rồi. Suýt thì Bạch Ức Quân quên mất Hoàng Ngọc chỉ là một người bình thường.
“Mới có bốn mươi năm trôi qua mà sao trông con càng ngày càng già hơn cả ta vậy?”Bạch Ức Quân thật lòng cảm thán.
Hoàng ngọc tuy đã ngoài năm mươi nhưng nếu so với người thường dung nhan cũng gọi là thanh tú. Nghe sư phụ nói như thế cô không giận mà còn khúc khích cười.
“Con đã năm mươi mấy tuổi rồi. Sư phụ có còn nhớ vài năm trước khi hai thầy trò ta xuống trấn Nhã U dưới núi mua thức ăn không? Toàn bộ người trên trấn đều nói ta là bà bà của người còn gì”
“Uh không phải con già mà do ta quá trẻ đi”Bạch Ức Quân lại tái phát căng bệnh tự mãn.
“Vâng vâng là do sư phụ quá trẻ”
Hoàng Ngọc vẫn cười phụ họa theo Bạch Ức Quân.
“Bệnh tự mãn của người lại nặng thêm rồi”
Kèm theo giọng nói là đệ tử Cố Khanh Trần mày kiếm, mắt sáng như sao, y mặc một kiện đồ ngủ màu trắng nghênh ngang ngồi xuống bên cạnh Bạch Ức Quân. Sau đó rất tự nhiên cầm lấy ly trà trên bàn của y uống một ngụm.
Vừa trông thấy Mộ Khanh Trần Hoàng Ngọc đã lăng xăng đứng dậy cầm tay thằng bé ân cần hỏi han
“Đã hết đau chưa? Sao lại mặt đồ mong manh thế này? Có lạnh hay không?”
“Rõ ràng Ngọc nhi đã coi Mộ Khanh Trần như con của mình rồi còn gì”Bạch Ức Quân cảm thán.
Thằng bé cũng chủ động nắm lấy đôi tay già nua của Ngọc nhi
“Đệ không sao”
Nếu không phải là Bạch Ức Quân mà người ngoài nhìn vào còn tưởng đây là hai mẹ con ấy chứ. Chứng tỏ khi y bế quan Ngọc nhi đã rất yêu thương chiếu cố Mộ Khanh Trần từ tận đáy lòng.
Bạch Ức Quân cũng thật sự yên tâm.
“Để đệ bồi sư phụ, tỷ trên người còn thương tích về nghĩ sớm đi thôi”
Nghe Mộ Khanh Trần nói như thế Bạch Ức Quân gật đầu tán thành.
“Uh ngọc nhi nên về nghĩ ngơi rồi”
“Dạ sư phụ”
Ngọc nhi không biết tìm đâu ra kiện áo choàng màu đen khoát lên người Mộ Khanh Trần sau đó rời đi.
Lúc sư phụ xuất hiện Mộ Khanh Trần hầu như đã chẳng còn biết gì, khi tỉnh lại còn tưởng mình nằm mơ.
Sau khi xác nhận mới biết sư phụ đã xuất quan. Lòng y quá đỗi vui mừng chân không chạm đất ù té chạy khắp nơi tìm Bạch Ức Quân. Tìm trong phòng, vườn hoa... đều không thấy ai mà ngờ được vô tình đi ngang nhà bếp lại trông thấy người.
Mộ Khanh Trần nhìn chằm chằm khuôn mặt của Bạch Ức Quân nỗi nhớ nhung ấp ủ ba năm qua hôm nay được dịp tuôn trào. Đôi mắt long lanh như ngậm nước của Bạch Ức Quân trìu mến nhìn Mộ Khanh Trần sau đó y dang hai tay ra.
“Sư phụ”
Mộ Khanh Trần giống như đứa trẻ nhào vào lòng Bạch Ức Quân. Y bây giờ đã mười bốn tuổi rồi vóc dáng khá cao nhưng vẫn chỉ đứng tới cằm Bạch Ức Quân. Y dùng mặt cọ vào ngực của Bạch Ức Quân. Cách một lớp áo Mộ Khanh Trần nghe tiếng cười trầm thấp của sư phụ.
“Sao vẫn còn nhõng nhẽo như vậy?”
Vẫn là giọng nói trầm thấp tràn đầy sủng nịnh như ba năm về trước.
“Ta thực nhớ người”Mộ Khanh Trần vẫn không thôi thổn thức.
“Vi sư cũng rất nhớ con”
Bạch Ức Quân áp cằm vào mái tóc Mộ Khanh Trần. Hai thầy trò cứ đứng ôm nhau như thế một lúc lâu. Đến khi nghe bụng Mộ Khanh Trần sôi ùng ục mới tức cười mà buông nhau ra.
“Sư phụ có muốn ăn mì hay không?”
“Ta muốn ăn thịt kho”
“Hết thịt rồi. Mai con sẽ xuống núi mua một ít thịt về nấu cho người ăn. Được không?”
“Vậy ăn mì cũng được”
Lúc này Mộ Khanh Trần mới lưu luyến dời mắt vào bếp nấu mì. Bạch Ức Quân cũng theo sau trông thấy Mộ Khanh Trần đun nước y bèn lăng xăng đến thổi lửa.
Mộ Khanh Trần kéo tay y đứng dậy
“Sư phụ người ra ngoài bàn ngồi con sẽ nấu mì mang ra. Nơi này đầy củi lửa khéo lại làm bẩn áo người”.
“Không sao, chúng ta cùng làm”
Bạch Ức Quân vẫn kiên trì ngồi quạt lửa. Mộ Khanh Trần biết nói y không được bèn đi làm việc của mình.
Mộ Khanh Trần nhặt một ít rau cải rửa sạch, để ráo nước sau đó tiếp tục luộc mì. Vớt mì ra hai bát nhỏ thêm rau cải đã luộc. Y tiếp tục nấu nước dùng từ củ cải và nấm hương.
Một lúc sau mùi thơm đã lan tỏa khắp bếp Mộ Khanh Trần chan vào hai bát mì thêm vào bát ít thịt bò khô. Thế là đã hoàn thành hai bát mì nóng hổi.
Đêm đầu tiên sau ba năm xa cách Bạch Ức Quân và đệ tử cùng nhau ngồi ăn mì ở nhà bếp trong không khí tràn ngập hương vị tình thân.
Ra khỏi nhà bếp đã quá nửa đêm trời sắp chuyển sang đông. Khí lạnh thấm vào từng thớ thịt.
Mộ Khanh trần cởi áo khoát muốn choàng qua vai Bạch Ức Quân nhưng y lại cao hơn Mộ Khanh Trần những một cái đầu nên Mộ Khanh trần loay hoay mất một lúc lâu mà vẫn không làm được. Lúc này Bạch Ức Quân mới ra tay giúp đỡ.
“Để ta”
Bạch Ức Quân cầm áo choàng khoát lên vai mình sau đó kéo Mộ Khanh Trần nhét cả người y vào trong ngực mình. Thành ra một tấm áo choàng lại che được cho cả hai người.
Thầy trò cùng nhau đi chầm chậm vừa đi Mộ Khanh Trần vừa kể cho sư phụ nghe những sự việc xảy ra trong ba năm qua. Toàn là chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi nhưng Mộ Khanh trần vẫn muốn kể với y.
Vậy mà Bạch Ức quân lại rất kiên nhẫn lắng nghe. Thỉnh thoảng còn hỏi vài ba câu.
Chỉ như thế nhưng Mộ Khanh Trần đã mãn nguyện lắm rồi. Đối với y Bạch Ức Quân giống như người thân, người bạn, chỗ dựa của y.
Hình tượng Bạch Ức quân trong lòng Mộ Khanh Trần chính là ngọn núi lớn sừng sững chỉ có thể che cả bầu trời.
Hai năm sau khi Bạch Ức Quân xuất quan không kẻ nào còn dám lên núi Xuy Vũ gây sự. Họ vẫn bình an sống cùng mọi người trên núi.
Nhưng dạo gần đây ngọn núi lại không hề ổn định.
Mộ Khanh Trần nhớ rõ vào một buổi trưa khi y đang ngồi tĩnh tọa thì nghe mặt đất dưới chân hơi rung chuyển. Sau khi y im lặng lắng nghe ngóng một lúc lâu nhưng sự rung chuyển càng ngày càng dữ dội không có vẻ gì là muốn dừng lại y bèn chạy đi tìm sư phụ.
Tìm khắp núi vẫn không thấy bóng dáng của Bạch Ức Quân một lát sau khi sự rung động kết thúc y đã trông thấy Bạch Ức Quân đi ra từ vùng cấm địa.
Mộ Khanh Trần biết vùng cấm địa ắt hẳn đang chứa một thứ gì đó rất nguy hiểm vì sư phụ không cho phép bất cứ ai đến gần, mà Mộ Khanh Trần luôn tôn trọng bất cứ quyết định nào của sư phụ nên y chưa bao giờ có ý định tìm hiểu về nơi đó.
Những tưởng rằng rung động đó đã kết thúc. Vậy mà nửa tháng sau một trận động đất lại xuất hiện lần này gây ra chấn động rất lớn. Tuy nó kết thúc nhanh chóng nhưng vẫn để lại những vết nứt ngang dọc trên mặt đất.
Lần này Mộ Khanh Trần đã bắt đầu nghi ngờ. Nhưng chưa đợi y tìm hiểu vào một buổi sáng hai năm sau Bạch Ức Quân đã âm thầm rời khỏi núi. Mộ Khanh Trần sau khi y ra đi mới biết được.
“Lần này ta giận thật rồi”
Mộ Khanh Trần lầu bầu trong miệng khi nghe Ngọc sư tỷ đem đến tin tức Bạch Ức Quân vậy mà đã đến một hòn đảo ngoài biển Đông Hải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất