Chương 73
Hôm sau Mặc Triều Bạch đến vừa lúc Mạch Ngôn đang vẽ tranh. Từng đóa hoa đào kinh diễm ra bắt đầu sinh ra từ ngòi bút của Mạch Ngôn, khiến cho Mặc Triều Bạch nhìn y bằng con mắt khác.
"Không ngờ tài hội họa của thái tử lại xuất quỷ nhập thần như thế."
Mạch Ngôn vẫn im lặng vẽ tranh, hoàn toàn phớt lờ câu nói của chiến thần. Nghe lời khen của Mặc Triều Bạch dành cho thái tử, khiến cho Đào Đào phải nhướng mi lắc đầu. Ai đời khen người ta vẽ tranh lại dùng cụm từ "xuất quỷ nhập thần". Có phải là đang đánh nhau đâu. Chiến thần cũng thật là chẳng biết phong tình là gì.
Một người chăm chú vẽ tranh, một người im lặng ngắm nhìn. Khung cảnh tương đối yên bình, Đào Đào yên tâm vỗ vỗ ngực mà lui xuống. Đến khi hoàn tất bức tranh Mạch Ngôn mới nhìn đến Mặc Triều Bạch, y vậy mà chống tay trên bàn ngủ tự bao giờ. Hiếm khi có thời gian tĩnh lặng ngắm Mặc Triều Bạch như thế. Lông mi dài rũ xuống che khuất đôi mắt sáng rực vẫn thường nhìn về phía mình. Mạch Ngôn im lặng nhìn từ chân mày đến sóng mũi sau lại lướt đến đôi môi đang mím chặt của ai kia. Đôi môi này không biết đã từng hôn y biết bao lần, nhưng lần nào cũng làm Mạch Ngôn mê đắm. Rồi đến sườn mặt bình thường không cười rất lạnh lùng, nhưng khi ngủ lại có thêm vài phần nhu hòa. Cứ mãi nhìn y như thế đến khi lông mi dài chợt động, biết Mặc Triều Bạch đã sắp tỉnh giấc. Mạch Ngôn bèn vội vã cuốn tranh lại đem về phía phòng ngủ của mình.
Tỉnh dậy nhìn xung quanh không thấy Mạch Ngôn. Mặc Triều Bạch chỉ còn biết vỗ vào đầu mình. Ai đời theo đuổi người ta mà đến nơi lại ngủ li bì như y. Nhưng chưa đợi y lúng túng xong Tử La đã bay đến. Nếu là bình thường chẳng bao giờ bướm tím rời bỏ khu rừng của mình mà tiến vào đây. Mặc Triều Bạch biết hẳn là có chuyện rất quan trọng, nên không chờ về thiên điện của mình mà đứng tại bàn đá hỏi Tử La.
"Có chuyện gì?"
"Trầm Du thượng tiên có việc gấp, mời ngài về Đông Hải một chuyến."
Mạch Triều Bạch vừa đi Mạch Ngôn cũng xuất hiện. Vừa nghe Tử La báo như vậy Mạch Ngôn đã âm thầm lo lắng. Có khả năng vị Dạ Tịch ma quân xảy ra vấn đề nên Trầm Du sư thúc không đi được mà phải nhờ Tử La truyền lời đến cho Mặc Triều Bạch. Mộ Khanh Trần lập tức bay về phía điện Thiên Quân. Chốc lát sau đã vội vàng quay trở lại, trên tay còn cầm một chiếc hộp màu đỏ. Rồi gọi Đào Đào đến dặn dò.
"Ngươi đem viên Định Hồn Châu này đến đảo Đông Hải, giao cho thượng thần Trầm Du! Nhớ rõ nói rằng đây là quà của Thiên Quân tặng cho y, không được có nửa chữ nhắc đến ta."
"Dạ thái tử!"
Đào Đào cưỡi mây bay đến Đông Hải cũng là hai ngày sau. Đưa viên thuốc cho Trầm Du nhưng vẫn nấn ná không chịu ra về. Trầm Du thấy thế tưởng rằng Đào Đào cưỡi mây mệt mỏi nên cố tình giữ y lại. Tìm được lý do chính đáng Đào Đào đợi ở đó đến tận năm ngày sau mới gặp được Chiến Thần. Khuôn mặt chiến thần hết sức nhợt nhạt. Bước chân còn không vững vàng. Đào Đào tiến tới hành lễ, sau đó nâng tay dìu Mặc Triều Bạch về phía ghế ngồi.
"Mới có mấy ngày Chiến Thần làm sao lại trông giống bị thiếu máu như thế?"
Mỗi lần trông thấy Đào Đào là Mặc Triều Bạch lại tức cười. Đào Đào là giống cây đào tinh tu luyện thành người. Nhưng không đẹp đẽ mảnh mai như những kẻ khác, mà mang khuôn mặt tròn tròn trắng trắng. Kết hợp với hai búi tóc trên đầu. Mỗi lần nhìn y lại giống như trông thấy một cái bánh bao biết đi.
"Ta hơi mệt một chút, Thiên Quân tại sao lại sai ngươi mang Định Hồn Châu đến đây? Không phải ngươi luôn hầu hạ bên cạnh thái tử điện hạ hay sao?"
Nhìn thấy Đào Đào Mặc Triều Bạch còn đang vui mừng vì tưởng Mạch Ngôn lo lắng cho mình nên sai y đến. Nghe Đào Đào giải thích xong một tia hy vọng lại lập tức bị thổi tắt.
"Vốn ra là do người trong điện Thiên Quân mang đi, nhưng tiểu tiên lại chưa đến trần gian bao giờ. Thái tử biết thế nên xin Thiên Quân cho tiểu tiên đến đây."
"Thế ngươi có muốn đi chỗ nào nữa không?"
Đào Đào xua tay.
"Không không, ta muốn cùng chiến thần có về thiên giới."
"Vậy e là ngươi phải thất vọng rồi. Ta hiện tại đang dùng thần lực củng cố linh hồn của Dạ Tịch. Phải ở đây thêm vài hôm!"
Đào Đào giãy nãy lên chạy đến trước mặt Mặc Triều Bạch.
"Mấy ngày chiến thần vắng mặt, thái tử điện hạ toàn đi ngắm hoa, vẽ tranh với công chúa Cửu Hoa."
Giọng Mặc Triều Bạch mất mát.
"Vậy sao?"
"Đúng vậy. Công chúa Cửu Hoa đó ngày nào cũng quấn lấy thái tử, chỉ hận không thể gói mình làm quà mà dâng tới phòng của thái tử chúng ta ấy chứ. Người còn lơ là như thế coi chừng thái tử bị lấy mất."
"Dù ta có muốn cũng chẳng làm gì được. Ngươi cũng thấy thái độ của Mạch Ngôn đối với ta rồi đó!"
Đào Đào dùng giọng nói trách cứ nghiêm túc phê bình Mặc Triều Bạch.
"Chiến thần không thể nói như vậy. Thái tử của ta là viên ngọc quý mà Thiên Quân yêu thương nhất. Người đâu thể muốn là lấy về tay. Phải chịu khó trải qua tôi luyện cực khổ mới có thành quả chứ. Chưa gì mà người đã chán nản như thế này rồi."
Nghe Đào Đào nói một tràng như thế tâm tình Mặc Triều Bạch cũng thấy khá hơn. Còn gì tốt hơn khi bên cạnh Mạch Ngôn còn có một người cùng chiến tuyến với mình.
"Yên tâm, ta đâu có buông tay nhanh như thế. Nhất định phải gạt hết mọi trở ngại. Để ôm được người về!"
"Vậy mới đúng là chiến thần!"
Mở xong một lớp giảng dạy, Đào Đào mới yên lòng mà cưỡi mây quay trở về điện thái tử. Mộ Khanh Trần ngày nào cũng ra ngồi ở bàn đá chờ Đào Đào trở về. Đến ngày thứ sáu thì người cũng vừa tới cửa.
"Thế nào?"
"Thái tử yên tâm thuốc đã đưa cho Trầm Du thượng thần."
Đào Đào còn cố tình không không có nửa chữ nhắc đến chiến thần Bạc Vân.
"Vậy còn.."
Nghe thái tử nửa muốn hỏi nửa không như thế, Đào Đào lập tức nói ra.
"Chiến thần truyền thần lực để giúp Dạ Tịch ma quân ổn định linh hồn. Lúc Đào Đào đi sắc mặt chiến thần rất tệ."
Hài lòng nhìn khuôn mặt bồn chồn không yên của thái tử.
"Y có sao không?"
"Sắc mặt trắng bệch, đi còn không vững. Vậy mà chiến thần còn phải ở lại đó thêm vài ngày."
Mi mắt Mộ Khanh Trần nhíu thành một đường.
"Chiến thần ở lại để làm gì?"
Đào Đào tủm tỉm cười.
"Còn phải tiếp tục truyền thần lực mà. Phải truyền đến khi thần hồn của Dạ Tịch ma quân hoàn toàn ổn định mới tính là xong!"
Mộ Khanh Trần phất tay.
"Một đường vất vả rồi, ngươi cứ đi nghĩ ngơi. Nhân tiện dặn mọi người nếu công chúa Cửu Hoa đến nói rằng ta có việc bận không tiếp được."
Sau đó đi vào phòng đóng cửa lại.
"Bộp!"
Đào Đào vỗ hai tay vào nhau.
Như vậy mới đúng, không nên gặp công chúa Cửu Hoa nhiều.
Tận nửa tháng sau Mặc Triều Bạch mới mệt mỏi quay về điện của mình.
Hiện tại tình trạng Dạ Tịch đã hoàn toàn tốt lên. Cứ năm ngày Mặc Triều Bạch truyền ít thần lực cho y, cộng thêm thuốc mà Thiên Quân ban cho Trầm Du. Có thể nói ngày Dạ Tịch ngồi dậy cũng không còn xa nữa.
Nhưng chưa được nghĩ ngơi Mặc Triều Bạch đã được lệnh Thiên Quân đi thu thập yêu quái Bạch Tuộc ở biển Tầm Châu. Biển này nằm ở giữa lưng chừng thiên giới và nhân gian. Dưới trần gian nhìn lên chẳng trông thấy gì. Nhưng chỉ cần bay đến tận phía chân trời ở tầng thứ chín của thiên đình là có thể nhìn thấy. Vài trăm năm gần đây nơi đó xuất hiện rất nhiều sinh vật tu luyện thành tinh. Bọn chúng cũng chỉ ở tại biển Tầm Châu không ảnh hưởng đến ai. Nên Thiên Quân vẫn cứ ngó lơ. Nhưng vài ngày trước con Bạch Tuộc khổng lồ đã phá phách làm cho rách một lỗ dưới lòng biển. Lỗ thủng đó thông thẳng đến trần gian. Bao nhiêu nước từ biển Tầm Châu đổ ào ạt đổ xuống, làm cho một thị trấn nhỏ dưới trần gian chìm trong lũ lụt. Người chết khắp nơi. Vậy mà nó còn không yên lại cử thuộc hạ theo đường đó đi xuống trần gian. Tụ tập gϊếŧ người.
Mặc Triều Bạch lập tức nhận lệnh đi đến Tầm Châu, cùng lúc đó Thiên Quân cũng phái thiên tướng xuống trần thu phục đám yêu nghiệt. Còn lỗ hổng do Bạch Tuộc khổng lồ tạo ra gần nơi ở của tộc Thanh Khâu. Nên tộc trưởng Thanh Khâu đảm nhận chức trách đi vá nó lại.
Tầm Châu không lớn bằng biển Đông Hải. Nhưng mặt biển luôn luôn có sóng dữ dội, nước biển lại đen kịt một màu. Mặc Triều Bạch bay lơ lửng trên biển Tầm Châu một lúc đã trông thấy chiếc vòi khổng lồ đang giơ lên.
Bạch Tuộc đang chui dưới lòng biển Tầm Châu, phát hiện sự xuất hiện của Mặc Triều Bạch cũng ngoi lên dò xét.
"Tưởng ai xa lạ thì ra là chiến thần Bạc Vân!"
Mặc Triều Bạch không ngạc nhiên khi con Bạch Tuộc này biết tên mình. Dù sao nếu ai không biết y là ai đó mới chính là chuyện lạ.
"Không lo tu luyện chăm chỉ, lại đi gϊếŧ hại thường dân. Ngươi muốn chết phải không?"
"Các ngươi nhốt ta ở nơi lạnh lẽo tối tăm như thế này, còn mình thì an ổn ở thiên cung ăn sung mặc sướng. Ta không phản kháng chẳng lẽ nằm đợi chết rục ở đây."
Mặc kệ Bạch Tuộc lải nhải cái gì. Mặc Triều Bạch chỉ gằn giọng hỏi hắn.
"Ta hỏi lần cuối cùng, ngoan ngoãn theo ta về thiên cung còn có cơ hội sống. Nếu phản kháng đừng trách ta gϊếŧ chết không tha."
"Khé.. khé!"
Bạch Tuộc hét dài vung tám cái vòi to lớn về phía Mặc Triều Bạch.
Mặc Triều Bạch thừa biết Bạch Tuộc sống rất dai, kể cả khi cắt cụt hết vòi của nó. Chỉ cần còn đầu là nó có thể sống và tiếp tục mọc lại vòi khác. Nên Mặc Triều Bạch rút cây roi bạc đánh về phía đầu của Bạch Tuộc khổng lồ.
Từng chiếc vòi nó đập lên mặt biển làm mặt biển đã không hề phẳng lặng, nay lại cuộn trào từng đợt sóng. Y phục Mặc Triều Bạch mặt hôm nay cũng không phải là bộ giáp bạc mà y thường dùng để chiến đấu. Vì từ Đông Hải về lại tiếp tục đi đến Tầm Châu nên y vẫn mang theo bộ y phục thường ngày trắng tinh. Từng cơn sóng biển đánh tới bộ y phục trên người Mặc Triều Bạch cũng đã ướt nhem. Sơ ý một lúc đã bịt chiếc vòi nó cắt một đường ở cánh tay. Nhưng Mặc Triều Bạch đã dùng chiếc roi chẻ đôi cái đầu to lớn của Bạch Tuộc, khiến nó chết ngay lập tức.
"Không ngờ tài hội họa của thái tử lại xuất quỷ nhập thần như thế."
Mạch Ngôn vẫn im lặng vẽ tranh, hoàn toàn phớt lờ câu nói của chiến thần. Nghe lời khen của Mặc Triều Bạch dành cho thái tử, khiến cho Đào Đào phải nhướng mi lắc đầu. Ai đời khen người ta vẽ tranh lại dùng cụm từ "xuất quỷ nhập thần". Có phải là đang đánh nhau đâu. Chiến thần cũng thật là chẳng biết phong tình là gì.
Một người chăm chú vẽ tranh, một người im lặng ngắm nhìn. Khung cảnh tương đối yên bình, Đào Đào yên tâm vỗ vỗ ngực mà lui xuống. Đến khi hoàn tất bức tranh Mạch Ngôn mới nhìn đến Mặc Triều Bạch, y vậy mà chống tay trên bàn ngủ tự bao giờ. Hiếm khi có thời gian tĩnh lặng ngắm Mặc Triều Bạch như thế. Lông mi dài rũ xuống che khuất đôi mắt sáng rực vẫn thường nhìn về phía mình. Mạch Ngôn im lặng nhìn từ chân mày đến sóng mũi sau lại lướt đến đôi môi đang mím chặt của ai kia. Đôi môi này không biết đã từng hôn y biết bao lần, nhưng lần nào cũng làm Mạch Ngôn mê đắm. Rồi đến sườn mặt bình thường không cười rất lạnh lùng, nhưng khi ngủ lại có thêm vài phần nhu hòa. Cứ mãi nhìn y như thế đến khi lông mi dài chợt động, biết Mặc Triều Bạch đã sắp tỉnh giấc. Mạch Ngôn bèn vội vã cuốn tranh lại đem về phía phòng ngủ của mình.
Tỉnh dậy nhìn xung quanh không thấy Mạch Ngôn. Mặc Triều Bạch chỉ còn biết vỗ vào đầu mình. Ai đời theo đuổi người ta mà đến nơi lại ngủ li bì như y. Nhưng chưa đợi y lúng túng xong Tử La đã bay đến. Nếu là bình thường chẳng bao giờ bướm tím rời bỏ khu rừng của mình mà tiến vào đây. Mặc Triều Bạch biết hẳn là có chuyện rất quan trọng, nên không chờ về thiên điện của mình mà đứng tại bàn đá hỏi Tử La.
"Có chuyện gì?"
"Trầm Du thượng tiên có việc gấp, mời ngài về Đông Hải một chuyến."
Mạch Triều Bạch vừa đi Mạch Ngôn cũng xuất hiện. Vừa nghe Tử La báo như vậy Mạch Ngôn đã âm thầm lo lắng. Có khả năng vị Dạ Tịch ma quân xảy ra vấn đề nên Trầm Du sư thúc không đi được mà phải nhờ Tử La truyền lời đến cho Mặc Triều Bạch. Mộ Khanh Trần lập tức bay về phía điện Thiên Quân. Chốc lát sau đã vội vàng quay trở lại, trên tay còn cầm một chiếc hộp màu đỏ. Rồi gọi Đào Đào đến dặn dò.
"Ngươi đem viên Định Hồn Châu này đến đảo Đông Hải, giao cho thượng thần Trầm Du! Nhớ rõ nói rằng đây là quà của Thiên Quân tặng cho y, không được có nửa chữ nhắc đến ta."
"Dạ thái tử!"
Đào Đào cưỡi mây bay đến Đông Hải cũng là hai ngày sau. Đưa viên thuốc cho Trầm Du nhưng vẫn nấn ná không chịu ra về. Trầm Du thấy thế tưởng rằng Đào Đào cưỡi mây mệt mỏi nên cố tình giữ y lại. Tìm được lý do chính đáng Đào Đào đợi ở đó đến tận năm ngày sau mới gặp được Chiến Thần. Khuôn mặt chiến thần hết sức nhợt nhạt. Bước chân còn không vững vàng. Đào Đào tiến tới hành lễ, sau đó nâng tay dìu Mặc Triều Bạch về phía ghế ngồi.
"Mới có mấy ngày Chiến Thần làm sao lại trông giống bị thiếu máu như thế?"
Mỗi lần trông thấy Đào Đào là Mặc Triều Bạch lại tức cười. Đào Đào là giống cây đào tinh tu luyện thành người. Nhưng không đẹp đẽ mảnh mai như những kẻ khác, mà mang khuôn mặt tròn tròn trắng trắng. Kết hợp với hai búi tóc trên đầu. Mỗi lần nhìn y lại giống như trông thấy một cái bánh bao biết đi.
"Ta hơi mệt một chút, Thiên Quân tại sao lại sai ngươi mang Định Hồn Châu đến đây? Không phải ngươi luôn hầu hạ bên cạnh thái tử điện hạ hay sao?"
Nhìn thấy Đào Đào Mặc Triều Bạch còn đang vui mừng vì tưởng Mạch Ngôn lo lắng cho mình nên sai y đến. Nghe Đào Đào giải thích xong một tia hy vọng lại lập tức bị thổi tắt.
"Vốn ra là do người trong điện Thiên Quân mang đi, nhưng tiểu tiên lại chưa đến trần gian bao giờ. Thái tử biết thế nên xin Thiên Quân cho tiểu tiên đến đây."
"Thế ngươi có muốn đi chỗ nào nữa không?"
Đào Đào xua tay.
"Không không, ta muốn cùng chiến thần có về thiên giới."
"Vậy e là ngươi phải thất vọng rồi. Ta hiện tại đang dùng thần lực củng cố linh hồn của Dạ Tịch. Phải ở đây thêm vài hôm!"
Đào Đào giãy nãy lên chạy đến trước mặt Mặc Triều Bạch.
"Mấy ngày chiến thần vắng mặt, thái tử điện hạ toàn đi ngắm hoa, vẽ tranh với công chúa Cửu Hoa."
Giọng Mặc Triều Bạch mất mát.
"Vậy sao?"
"Đúng vậy. Công chúa Cửu Hoa đó ngày nào cũng quấn lấy thái tử, chỉ hận không thể gói mình làm quà mà dâng tới phòng của thái tử chúng ta ấy chứ. Người còn lơ là như thế coi chừng thái tử bị lấy mất."
"Dù ta có muốn cũng chẳng làm gì được. Ngươi cũng thấy thái độ của Mạch Ngôn đối với ta rồi đó!"
Đào Đào dùng giọng nói trách cứ nghiêm túc phê bình Mặc Triều Bạch.
"Chiến thần không thể nói như vậy. Thái tử của ta là viên ngọc quý mà Thiên Quân yêu thương nhất. Người đâu thể muốn là lấy về tay. Phải chịu khó trải qua tôi luyện cực khổ mới có thành quả chứ. Chưa gì mà người đã chán nản như thế này rồi."
Nghe Đào Đào nói một tràng như thế tâm tình Mặc Triều Bạch cũng thấy khá hơn. Còn gì tốt hơn khi bên cạnh Mạch Ngôn còn có một người cùng chiến tuyến với mình.
"Yên tâm, ta đâu có buông tay nhanh như thế. Nhất định phải gạt hết mọi trở ngại. Để ôm được người về!"
"Vậy mới đúng là chiến thần!"
Mở xong một lớp giảng dạy, Đào Đào mới yên lòng mà cưỡi mây quay trở về điện thái tử. Mộ Khanh Trần ngày nào cũng ra ngồi ở bàn đá chờ Đào Đào trở về. Đến ngày thứ sáu thì người cũng vừa tới cửa.
"Thế nào?"
"Thái tử yên tâm thuốc đã đưa cho Trầm Du thượng thần."
Đào Đào còn cố tình không không có nửa chữ nhắc đến chiến thần Bạc Vân.
"Vậy còn.."
Nghe thái tử nửa muốn hỏi nửa không như thế, Đào Đào lập tức nói ra.
"Chiến thần truyền thần lực để giúp Dạ Tịch ma quân ổn định linh hồn. Lúc Đào Đào đi sắc mặt chiến thần rất tệ."
Hài lòng nhìn khuôn mặt bồn chồn không yên của thái tử.
"Y có sao không?"
"Sắc mặt trắng bệch, đi còn không vững. Vậy mà chiến thần còn phải ở lại đó thêm vài ngày."
Mi mắt Mộ Khanh Trần nhíu thành một đường.
"Chiến thần ở lại để làm gì?"
Đào Đào tủm tỉm cười.
"Còn phải tiếp tục truyền thần lực mà. Phải truyền đến khi thần hồn của Dạ Tịch ma quân hoàn toàn ổn định mới tính là xong!"
Mộ Khanh Trần phất tay.
"Một đường vất vả rồi, ngươi cứ đi nghĩ ngơi. Nhân tiện dặn mọi người nếu công chúa Cửu Hoa đến nói rằng ta có việc bận không tiếp được."
Sau đó đi vào phòng đóng cửa lại.
"Bộp!"
Đào Đào vỗ hai tay vào nhau.
Như vậy mới đúng, không nên gặp công chúa Cửu Hoa nhiều.
Tận nửa tháng sau Mặc Triều Bạch mới mệt mỏi quay về điện của mình.
Hiện tại tình trạng Dạ Tịch đã hoàn toàn tốt lên. Cứ năm ngày Mặc Triều Bạch truyền ít thần lực cho y, cộng thêm thuốc mà Thiên Quân ban cho Trầm Du. Có thể nói ngày Dạ Tịch ngồi dậy cũng không còn xa nữa.
Nhưng chưa được nghĩ ngơi Mặc Triều Bạch đã được lệnh Thiên Quân đi thu thập yêu quái Bạch Tuộc ở biển Tầm Châu. Biển này nằm ở giữa lưng chừng thiên giới và nhân gian. Dưới trần gian nhìn lên chẳng trông thấy gì. Nhưng chỉ cần bay đến tận phía chân trời ở tầng thứ chín của thiên đình là có thể nhìn thấy. Vài trăm năm gần đây nơi đó xuất hiện rất nhiều sinh vật tu luyện thành tinh. Bọn chúng cũng chỉ ở tại biển Tầm Châu không ảnh hưởng đến ai. Nên Thiên Quân vẫn cứ ngó lơ. Nhưng vài ngày trước con Bạch Tuộc khổng lồ đã phá phách làm cho rách một lỗ dưới lòng biển. Lỗ thủng đó thông thẳng đến trần gian. Bao nhiêu nước từ biển Tầm Châu đổ ào ạt đổ xuống, làm cho một thị trấn nhỏ dưới trần gian chìm trong lũ lụt. Người chết khắp nơi. Vậy mà nó còn không yên lại cử thuộc hạ theo đường đó đi xuống trần gian. Tụ tập gϊếŧ người.
Mặc Triều Bạch lập tức nhận lệnh đi đến Tầm Châu, cùng lúc đó Thiên Quân cũng phái thiên tướng xuống trần thu phục đám yêu nghiệt. Còn lỗ hổng do Bạch Tuộc khổng lồ tạo ra gần nơi ở của tộc Thanh Khâu. Nên tộc trưởng Thanh Khâu đảm nhận chức trách đi vá nó lại.
Tầm Châu không lớn bằng biển Đông Hải. Nhưng mặt biển luôn luôn có sóng dữ dội, nước biển lại đen kịt một màu. Mặc Triều Bạch bay lơ lửng trên biển Tầm Châu một lúc đã trông thấy chiếc vòi khổng lồ đang giơ lên.
Bạch Tuộc đang chui dưới lòng biển Tầm Châu, phát hiện sự xuất hiện của Mặc Triều Bạch cũng ngoi lên dò xét.
"Tưởng ai xa lạ thì ra là chiến thần Bạc Vân!"
Mặc Triều Bạch không ngạc nhiên khi con Bạch Tuộc này biết tên mình. Dù sao nếu ai không biết y là ai đó mới chính là chuyện lạ.
"Không lo tu luyện chăm chỉ, lại đi gϊếŧ hại thường dân. Ngươi muốn chết phải không?"
"Các ngươi nhốt ta ở nơi lạnh lẽo tối tăm như thế này, còn mình thì an ổn ở thiên cung ăn sung mặc sướng. Ta không phản kháng chẳng lẽ nằm đợi chết rục ở đây."
Mặc kệ Bạch Tuộc lải nhải cái gì. Mặc Triều Bạch chỉ gằn giọng hỏi hắn.
"Ta hỏi lần cuối cùng, ngoan ngoãn theo ta về thiên cung còn có cơ hội sống. Nếu phản kháng đừng trách ta gϊếŧ chết không tha."
"Khé.. khé!"
Bạch Tuộc hét dài vung tám cái vòi to lớn về phía Mặc Triều Bạch.
Mặc Triều Bạch thừa biết Bạch Tuộc sống rất dai, kể cả khi cắt cụt hết vòi của nó. Chỉ cần còn đầu là nó có thể sống và tiếp tục mọc lại vòi khác. Nên Mặc Triều Bạch rút cây roi bạc đánh về phía đầu của Bạch Tuộc khổng lồ.
Từng chiếc vòi nó đập lên mặt biển làm mặt biển đã không hề phẳng lặng, nay lại cuộn trào từng đợt sóng. Y phục Mặc Triều Bạch mặt hôm nay cũng không phải là bộ giáp bạc mà y thường dùng để chiến đấu. Vì từ Đông Hải về lại tiếp tục đi đến Tầm Châu nên y vẫn mang theo bộ y phục thường ngày trắng tinh. Từng cơn sóng biển đánh tới bộ y phục trên người Mặc Triều Bạch cũng đã ướt nhem. Sơ ý một lúc đã bịt chiếc vòi nó cắt một đường ở cánh tay. Nhưng Mặc Triều Bạch đã dùng chiếc roi chẻ đôi cái đầu to lớn của Bạch Tuộc, khiến nó chết ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất