Chương 8:
Chuyện là khi Lục Thủy đến khiêu chiến Mộ Khanh Trần trên đỉnh núi Xuy Vũ. Y lại không đi một mình. Vì ai cũng biết đỉnh Xuy Vũ được bảo vệ bởi kết giới của Bạch Ức Quân. Mà kết giới này rất khó để phá vỡ. Chưa kể dưới chân núi còn biết bao nhiêu trận pháp Bạch Ức Quân bày ra. Với sức lực một mình Lục Thủy không thể nào phá được. Không lẽ đứng dưới chân núi rống lên
“Mộ Khanh Trần ta muốn quyết đấu với ngươi”
Lục Thủy cũng không phải kẻ khùng.
Sau vài ngày ầm ĩ đến không thể chịu nổi cuối cùng phụ thân của Lục Thủy cũng đồng ý để trưởng lão Lục Nhiên cùng đi với y lên núi Xuy Vũ.
Phụ thân của Lục Thủy tên là Lục Ly là người rất khôn quan xảo quyệt. Ai ai trên Ngũ Châu đều biết Bạch Ức Quân đã sống quá ba trăm năm. Nhưng ít người biết được nguyên nhân tại sao y lại có thể sống lâu như vậy. Mấy đời chưởng môn của Lục Nguyệt Sơn Trang đều truyền lại rằng trong lòng núi Xuy Vũ có giam một thượng cổ hung thú.
Mà Bạch Ức Quân vì mỗi tháng uống một bát máu của hung thú đó nên mới trường thọ như thế. Vừa vặn gần trăm năm nay chưa ai từng trông thấy chủ nhân đỉnh Xuy Vũ.
Người có còn sống hay đã chết chẳng ai biết được. Nên nhân cơ hội này y kết minh với trưởng lão Trường Môn Tông xem thực hư thế nào. Miếng mồi trường sinh ai mà không ham muốn.
Ba người vừa vặn đến núi Xuy Vũ lúc Bạch Ức Quân đã bế quan. Loay hoay nửa ngày mới qua được đại trận dưới chân núi. Lại phi thân lên tới đỉnh núi thì gặp kết giới.
Trưởng lão Trường Môn Tông cũng đã sống qua trăm tuổi, đạo hạnh khá cao tên là Trang Thanh Hoán. Cả Lục Nhiên và Trang Thanh Hoán cùng hợp lực vất vả chín hổ mười trâu kết giới mới nứt được một chút, lại từ trong kết giới đi ra một phụ nhân là Hoàng Ngọc. Lời qua tiếng lại dẫn tới đánh nhau.
Công phu của Hoàng Ngọc không tệ, cầm cự được với trưởng lão Lục Nhiên hai trăm chiêu thì bị đả thương. Lão ném mạnh Hoàng Ngọc vào kết giới.
Sau đó Lục Thủy cùng Lục Nhiên đã ẩn thân thuận tiện tiến vào.
Chỉ có lão cáo già Trang Thanh Hoán vẫn trốn bên ngoài.
Chuyện xảy ra sau đó như Mộ Khanh Trần biết. Nhưng bằng thực lực hiện tại của Mộ Khanh Trần lúc ấy y chỉ biết có hai người vào kết giới. Lúc y ngất xỉu Bạch Ức Quân đã đánh cho Lục Nhiên một trận tơi tả. Nhưng đã để cho Trang Thanh Hoán thừa cơ trốn thoát.
Vốn dĩ Bạch Ức Quân đã quên mất chuyện này. Nào ngờ y trên đường từ Đông Hải về lại vừa vặn gặp Trang Thanh Hoán thế là Bạch Ức Quân đánh cho hắn một lần phải bế quan tận năm năm để hồi phục nguyên khí. Còn tiện thể đến tận Trường Môn Tông khởi binh vấn tội.
Người trong lòng cựa nhẹ tìm tư thế thoải mái hơn.
“Vậy người đi Đông Hải với mục đích gì?”
“Ta có một người bạn sống trên một hòn đảo nhỏ ở Đông Hải. Năm ta hai trăm tuổi có cùng hắn chôn một hũ rượu dưới gốc đào hẹn nhau một trăm trăm sau sẽ mở ra cùng uống. Lần này ta xuống núi để cùng y uống vài chén rượu”
Bạch Ức Quân thành thành thật thật khai báo.
Mộ Khanh Trần vẫn không hài lòng
“Đâu chỉ là nán lại một ít ngày. Những mười ngày cơ đấy”
Lại bồi tiếp một câu.
“Sao người không dẫn ta theo cùng, ta cũng muốn gặp tri kỉ của người?”
“Lần sau đi. Lần sau ta sẽ dẫn ngươi theo”
Bạch Ức Quân dùng tay cốc nhẹ lên trán Mộ Khanh Trần.
“Ngủ đi, đánh nhau cả ngày rồi”.
“Uhm”
Mộ Khanh Trần trả lời kèm tiếng ngáp nhẹ. Cơn buồn ngủ đã đánh ắp tới nhưng y vẫn cố gắng ngước nhìn người trên đỉnh đầu.
“Sáng mai ta thức dậy nếu ta còn không thấy người... “
“Ta không đi đâu cả”
Bạch Ức Quân cúi đầu nhìn vào đôi mắt đã nhòe đi vì cơn buồn ngủ của y. Chỉ chờ có thế Mộ Khanh Trần mới an tâm đi vào giấc ngủ.
Im lặng đợi một lát, sau khi nghe hơi thở đều đặn của Mộ Khanh Trần. Bạch Ức Quân nhẹ nhàng xuống giường trước đó còn cẩn thận dùng chăn bọc cả người Mộ Khanh Trần lại.
Y mới yên tâm mở cửa ra ngoài.
Trên đỉnh tháp cao cách khách trọ không xa, đã có một nam tử mặc hồng y đứng chắp đợi y.
Nam tử tên Trầm Du.
Là người bạn mà Bạch Ức Quân vừa kể cho Mộ Khanh Trần nghe.
Thật ra thế nhân vẫn không biết Ngũ Châu không chỉ mỗi Bạch Ức Quân là lão già không chịu chết, Trầm Du này là người thứ hai. Nhưng toàn bộ thời gian y đều ở trên đảo hầu như rất ít khi ra ngoài nên không ai biết đến sự tồn tại của y.
“Có cần ta giúp ngươi?”
Trầm Du cao lớn dị thường. Khí tức lạnh lẽo luôn phủ quanh thân. Cộng thêm khuôn mặt như tạc từ băng đá kết hợp đôi mắt màu tím càng làm tôn thêm khí chất khó gần của Trầm Du.
“Không cần. Ngươi còn phải trông chừng Dạ Tịch mà. Y mới tụ hồn được một ít đừng để xảy ra sai sót gì”
“Về Đông Hải đi thôi. Nếu ta không xong ngươi biết phải làm gì rồi đấy”
Bạch Ức Quân biến ra một thẻ ngọc phỉ thủy đưa cho Trầm Du.
“Gì đây? Tính vật định tình?”
Trầm Du miệng trêu ghẹo nhưng tay vẫn cẩn thận cất thẻ ngọc vào trước ngực.
“Ngươi có bệnh à? Đi đi”Bạch Ức Quân giả bộ xua tay một cách không kiên nhẫn.
“Đừng có chết đấy! Ta còn một hủ rượu ngon ngươi mà chết ta uống hết ráng chịu... “
Âm cuối hòa tan vào cơn gió, người cũng đi mất.
Trầm Du đi rồi mà Bạch Ức Quân vẫn đứng đó mãi không chịu rời đi. Mắt nhìn xa xa về phía chân trời đã bắt đầu hừng đông. Trước đây đã từng nghĩ nếu mình chết đi cũng không cảm thấy gì to lớn tại sao lúc này lại trở nên mơ hồ như vậy?
Đến khi y tản bộ về đến khách trọ trời đã sáng rõ.
Trên bàn trong phòng đã bày hai chén cháo hạt sen mà Mộ Khanh Trần đã mượn phòng bếp nấu. Vì loay hoay nấu ăn ở phòng bếp mà bên má y còn dính một vệt khói đen mờ Bạch Ức Quân nhìn thấy vươn ngón tay hòng giúp y lau sạch bụi ai ngờ lại chạm phải làn da Mộ Khanh Trần.
Da y hơi lạnh giống như loại ngọc bích thượng hạng. Như có như không tay Bạch Ức Quân lại lướt nhẹ vào đôi môi tùy thời luôn hơi vểnh lên của y.
Cú nhạm nhẹ làm trái tim Mộ Khanh Trần đập nhanh một nhịp, khóe miệng vì ngại ngùng mà mím lại lộ ra một bên núm đồng tiền xinh xắn. Cử chỉ mờ ám như thế làm không khí trong phòng lập tức trở nên lúng túng.
“Sư... Sư phụ ăn sáng a”Mộ Khanh Trần ngượng ngùng nói lắp.
Mà Bạch Ức Quân lại lúng túng tay không biết để vào đâu. Chẳng hiểu thế nào khi thấy vết dơ trên má Mộ Khanh Trần lại không suy nghĩ dùng tay lau giúp y.
Họ đã ở bên cạnh nhau được năm năm rồi. Đụng chạm sớm chiều là chuyện rất bình thường nhưng hôm nay tại sao không khí lại lạ lùng như thế.
Bữa ăn sáng trôi qua một cách im lặng. Cả hai không ai dám mở lời trước, đến khi kết thúc bữa ăn gian nan trán Mộ Khanh Trần đã đầy mồ hôi.
“Sao lại mồ hôi như thế kia”
Bạch Ức Quân vừa vươn tay qua ý định lau tầng mồ hôi trên trán Mộ Khanh Trần sực nhớ lại hành động khi nãy. Tay dừng lại giữa lưng chừng sau đó yên lặng rút về an ổn để trên bàn.
“Cháo nóng quá... “
Mộ Khanh Trần nhanh chóng dùng ống tay áo quẹt vào trán mình chà tới chà lui đến khi cảm thấy trán hơi đau mới chịu dừng lại. Sau đó vội vội vàng vàng thu dọn bát đĩa chạy như bay xuống lầu khách trọ. Dù rằng công việc này do tiểu nhị làm. Bạch Ức Quân cũng không tiện vạch trần y.
Một canh giờ sau khi đã đi qua lại trước cửa phòng vài chục vòng Mộ Khanh Trần mới lấy hết dũng khí mở cửa đi vào.
Bạch Ức Quân vẫn còn ngồi cạnh bàn, ly trà đang cầm trong tay. Hàng mi dài rũ xuống không biết đang suy nghĩ gì. Thật ra y cũng chả nghĩ được gì vì cứ mãi nghe tiếng chân Mộ Khanh Trần cứ lòng vòng ngập ngừng trước cửa.
“Sư phụ”
“Uh”
“Tối nay ở đây diễn ra lễ hội hoa đăng. Chúng ta đi xem được không?”
Cuối cùng Mộ Khanh Trần cũng dũng cảm nói ra mục đích thật sự của mình.
“Thì ra là bởi vì chuyện này”Bạch Ức Quân tươi cười nhìn thiếu niên mười sáu mắt đang lấp lánh chờ đợi nhìn mình
“Khanh Trần muốn đi đâu cũng được”
Chỉ chờ có thế khuôn mặt tuấn mỹ như bừng sáng. Nụ cười lan tràn trên khóe môi làm cho Bạch Ức Quân cơ hồ thất thần, trái tim già nua bắt đầu đập không theo qui luật.
Từ lúc gặp lại Mộ Khanh Trần ở Trường Môn Tông Bạch Ức Quân đã cảm thấy mình rất không bình thường.
Khi trông thấy Mộ Khanh Trần anh dũng chiến đấu, cơ thể mảnh mai tung người bay lượn trên không. Cùng với sự thông minh nhanh nhạy khi ứng chiến khiến Bạch Ức Quân phát hiện y không còn là đứa trẻ tám tuổi mình đã mang về. Thì ra lúc không có y bên cạnh Mộ Khanh Trần đã tự mình trưởng thành như thế.
Y đã là một nam tử có thể gánh vác thiên hạ, điều đó bỗng dưng lại làm trái tim của Bạch Ức Quân bắt đầu rung rinh.
Tối hôm đó hai người cùng chen chúc vào dòng người trên phố. Từng đôi nắm tay nhau cùng thả hoa đăng trên sông cầu nguyện cho tình yêu đơm hoa kết trái.
Mà hai nam nhân cao lớn anh tuấn sóng vai nhau đi trên đường thu hút không biết bao nhiêu là ánh mắt hâm mộ của nữ tử.
Trên bờ sông hoa đăng dập dềnh trôi nổi, dọc đường đi sạp quán bày bán đầy hai bên đường.
Mộ Khanh Trần kéo Bạch Ức Quân ngồi xuống một quán nhỏ gọi hai chén chè trôi nước.
Bạch Ức Quân thật ra không thích ăn vặt nhưng nhìn y ăn ngon lành như thế cũng múc một viên bỏ vào miệng”quá ngọt”y nhíu mày. Sau đó không ăn nữa ngồi chờ Mộ Khanh Trần.
Trời đã bắt đầu vào đông nhưng hầu như mọi người đều bị không khí đông đúc làm cho ấm áp. Bạch Ức Quân người xưa nay luôn không thích ồn ào nay chen chúc giữa dòng người lại không hề thấy phản cảm, có lẽ vì nhìn người bên cạnh quá vui vẻ đi.
Đêm đã dần khuya dòng người bắt đầu giảm bớt. Vài sạp hàng đã dọn.
Mộ Khanh Trần mua một ngọn hoa đăng hình hoa sen đem đến bờ sông. Trời đổ tuyết rồi, mới đây còn đông đúc như thế mà giờ trên bờ sông chỉ còn mỗi hai người.
Bạch Ức Quân thả một kết giới xui theo bên người Mộ Khanh Trần ngăn bông tuyết bên ngoài sau đó ngồi trên bậc thềm nhìn y bận rộn lầm bầm cầu nguyện gì đó bên bờ sông. Mộ Khanh Trần dùng linh lực đẩy hoa đăng càng ngày càng xa.
Nhìn dáng vẻ thành kính của y Bạch Ức Quân bất giác mỉm cười bước xuống mấy bậc thang sóng vai bên cạnh Mộ Khanh Trần.
“Làm gì mà nhìn theo như thế? Không chìm được đâu”
Mộ Khanh Trần lúc này mới để ý thấy có một sợi tóc đang lòa xòa trên trán Bạch Ức Quân.
Y bèn vươn tay muốn giúp Bạch Ức Quân gạt sợi tóc ấy ra đằng sau nhưng vì Bạch Ức Quân cao hơn y một cái đầu nên thành ra y phải kiễng chân cao mới có thể làm được. Bất giác hai người đã gần như dán sát vào nhau. Hơi thở thanh niên trong trẻo phả lên mặt Bạch Ức Quân.
Hòn than âm ỉ cháy từ lâu lại được thổi bùng thành ngọn lửa khó thể dập tắt. Bạch Ức Quân dùng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Mộ Khanh Trần tiếng nói trầm ấm mê hoặc như than thở.
“Khanh Trần... “
Đôi mắt đẹp của Bạch Ức Quân đã sớm sẫm màu. Mộ Khanh Trần không biết phải làm gì tay đang dơ lên cao bỗng ngừng lại giữa chừng như bị định chú, vừa mong chờ, vừa hồi hộp không yên.
“Sư phụ... Ta... “
Lời nói chưa trọn vẹn đã bị ngăn lại bởi nụ hôn Bạch Ức Quân.
Đại não Mộ Khanh Trần hoàn toàn bị đình trệ khi đôi môi Bạch Ức Quân áp vào môi y. Tay Mộ Khanh Trần vẫn đang giữa không trung mà nụ hôn đã dịu dàng ập tới.
Chỉ một cái chạm nhẹ mà Bạch Ức Quân không thể ngừng lại được.
Hơn cả trong tưởng tượng, môi Mộ Khanh Trần quá mềm mại, no đủ.
Nụ hôn đầu tiên không gấp gáp, không dồn dập nhưng lại quá nồng nàn.
Nụ hôn ngừng lại bốn mắt giao nhau sóng tình cuồn cuộn dâng trào.
Ngay lập tức Bạch Ức Quân đã ôm lấy Mộ Khanh Trần dùng thuật đi chuyển đưa hai người đến dưới gốc cây đại thụ to cạnh bờ sông.
Hai tay y chống vào thân cây giam Mộ Khanh Trần vào giữa nụ hôn thứ hai không thể chờ đợi thêm nữa.
Lưng Mộ Khanh Trần dựa vào thân cây xù xì, hai tay ôm chặt cổ Bạch Ức Quân, y ngửa cổ đón nhận nụ hôn mê hồn gấp gáp”uhm”tiếng rên khẽ vô thức bật ra trong cổ họng Mộ Khanh Trần khi lưỡi Bạch Ức Quân tấn công vào khoan miệng. Như đổ thêm dầu vào mồi lửa nhỏ đang cháy trên đồng cỏ khô, ngọn lửa càng ngày càng cao đốt cháy cả hai người.
Tuyết rơi nặng hạt, vài bông tuyết không an phận len lỏi qua tán lá cây dày vướng vào mái tóc, bờ vai của bọn họ.
Bạch Ức Quân đã chẳng còn thần trí để lập kết giới chắn tuyết cho hai người. Đến khi họ rời nhau ra thì bờ vai đã sớm ướt đẫm.
Mộ Khanh Trần đã bị hôn đến mơ mơ hồ hồ, bờ môi hơi sưng đỏ. Ánh mắt vẫn còn mê li nhìn Bạch Ức Quân.
“Đừng nhìn như vậy! Ta sợ mình không chịu nổi”
Bạch Ức Quân vuốt ve khuôn mặt mềm mại trắng như bạch ngọc của Mộ Khanh Trần.
Ngượng ngùng cúi đầu, hai tay Mộ Khanh Trần vân vê tà áo. Nào thấy đâu hình dáng thiếu niên anh dũng hôm qua còn đánh nhau ngươi chết ta sống với Trang Nam Hành.
Thật ra vì nhất thời xúc động nên Bạch Ức Quân đã có hành động liều lĩnh hôn Mộ Khanh Trần. Dư vị nụ hôn vẫn còn đọng trong khoan miệng, ấp áp, ngọt ngào.
Nhưng lí trí đã trở về kéo theo nỗi day dứt luyến tiếc không nguôi. Y luyến tiếc Mộ Khanh Trần.
“Khanh Trần! Lúc nãy ta... “
Câu sau Bạch Ức Quân không biết phải nói như thế nào. Không lẽ nói”ta hôn con rồi con hãy coi như chưa từng xảy ra hay nụ hôn đó do ta chỉ nhất thời xúc động, không có ý gì. Nói như vậy khác gì mình là một tên công tử ăn chơi”Bạch Ức Quân âm thầm chửi rủa mình.
“Sư phụ”
“Hả”
Tiếng gọi của Mộ Khanh Trần kéo thần trí y trở về.
“Nụ hôn... Lúc... Nãy…con... Con... “
Trông thấy Mộ Khanh Trần lắp bắp nói không ra câu nỗi phiền muộn trong lòng Bạch Ức Quân tạm thời lắng xuống. Y lại bắt đầu muốn trêu ghẹo Mộ Khanh Trần.
“Thế nào? Muốn bắt đền ta sao?”
Nghe giọng nói trêu ghẹo của Bạch Ức Quân, dũng khí trong lòng Mộ Khanh Trần lập tức nâng cao.
“Ai cần người đền. Nụ hôn... đó ta sẽ chịu trách nhiệm với người”
Dù y gom hết tất cả dũng khí như lời nói ra lại vẫn không có khí thế như mong muốn.
“Nói linh tinh gì đấy?”
Sau khi gõ nhẹ lên sóng mũi Mộ Khanh Trần, Bạch Ức Quân nắm tay y, hai người sóng vai đi về khách trọ.
“Suốt ngày toàn nghĩ chuyện đâu đâu”
“Con không có nghĩ đâu đâu”
Mộ Khanh Trần chân bước theo như vẫn không cam tâm. Miệng vừa đi vừa lí nhí.
Hết cách Bạch Ức Quân chỉ đành đứng lại giữ lấy hai đầu vai y. Áp trán của mình vào trán Mộ Khanh Trần.
“Đây là một món quà Khanh Trần nhất định phải nhớ lấy”
Mộ Khanh Trần bĩu môi thì thầm”làm sao ta có thể quên được”.
Tuy giọng nói cơ hồ rất nhỏ nhưng với bản lĩnh của Bạch Ức Quân sao có thể không nghe ra. Y tiếp tục nắm tay kéo Mộ Khanh Trần đến gần.
“Sáng mai ta sẽ về đỉnh Xuy Vũ trước, ta cần con đến Thanh Vân Cốc đem Diệp Phi về”
“Lúc trước sao người lại mang Diệp Phi đến Thanh Vân Cốc?”
“Nó rất thích ăn củ Thanh tần ở đó. Nên ta gửi tạm nó vài ngày”
Mộ Khanh Trần biết Thanh Vân Cốc là một trong Ngũ đại gia tộc.
Nhưng khác với tứ gia tộc dùng võ lập thanh danh. Thanh Vân Cốc là gia tộc bí ẩn bật nhất Ngũ Châu, chuyên về điều chế dược và trị bệnh.
Nghe đồn cai quản Thanh Vân Cốc là một nhân vật bán nam bán nữ. Tính tình cổ quái tỉ lệ với bản lĩnh của mình. Chỉ cần là người bệnh còn một chút hơi thở đến được Thanh Vân Cốc xem như biến nguy thành an. Sau khi chữa trị xong sẽ hoàn toàn khỏe mạnh chạy nhảy mà trở ra.
Không ngờ sư phụ lại quen biết cốc chủ Thanh Vân Cốc.
“Con có thể ở đó chơi vài ngày. Nơi đó cảnh sắc rất được. Còn có cốc chủ là bạn chi giao của ta. ờ... “
Sao hôm nay Mộ Khanh Trần cảm thấy sư phụ rất đáng ngờ. Chưa bao giờ người nói chuyện với y kiểu không chắc chắn như thế. Nhưng y lại gạt suy nghĩ đó qua một bên.
“Vậy ta sẽ ở đó vài hôm”
“Mộ Khanh Trần ta muốn quyết đấu với ngươi”
Lục Thủy cũng không phải kẻ khùng.
Sau vài ngày ầm ĩ đến không thể chịu nổi cuối cùng phụ thân của Lục Thủy cũng đồng ý để trưởng lão Lục Nhiên cùng đi với y lên núi Xuy Vũ.
Phụ thân của Lục Thủy tên là Lục Ly là người rất khôn quan xảo quyệt. Ai ai trên Ngũ Châu đều biết Bạch Ức Quân đã sống quá ba trăm năm. Nhưng ít người biết được nguyên nhân tại sao y lại có thể sống lâu như vậy. Mấy đời chưởng môn của Lục Nguyệt Sơn Trang đều truyền lại rằng trong lòng núi Xuy Vũ có giam một thượng cổ hung thú.
Mà Bạch Ức Quân vì mỗi tháng uống một bát máu của hung thú đó nên mới trường thọ như thế. Vừa vặn gần trăm năm nay chưa ai từng trông thấy chủ nhân đỉnh Xuy Vũ.
Người có còn sống hay đã chết chẳng ai biết được. Nên nhân cơ hội này y kết minh với trưởng lão Trường Môn Tông xem thực hư thế nào. Miếng mồi trường sinh ai mà không ham muốn.
Ba người vừa vặn đến núi Xuy Vũ lúc Bạch Ức Quân đã bế quan. Loay hoay nửa ngày mới qua được đại trận dưới chân núi. Lại phi thân lên tới đỉnh núi thì gặp kết giới.
Trưởng lão Trường Môn Tông cũng đã sống qua trăm tuổi, đạo hạnh khá cao tên là Trang Thanh Hoán. Cả Lục Nhiên và Trang Thanh Hoán cùng hợp lực vất vả chín hổ mười trâu kết giới mới nứt được một chút, lại từ trong kết giới đi ra một phụ nhân là Hoàng Ngọc. Lời qua tiếng lại dẫn tới đánh nhau.
Công phu của Hoàng Ngọc không tệ, cầm cự được với trưởng lão Lục Nhiên hai trăm chiêu thì bị đả thương. Lão ném mạnh Hoàng Ngọc vào kết giới.
Sau đó Lục Thủy cùng Lục Nhiên đã ẩn thân thuận tiện tiến vào.
Chỉ có lão cáo già Trang Thanh Hoán vẫn trốn bên ngoài.
Chuyện xảy ra sau đó như Mộ Khanh Trần biết. Nhưng bằng thực lực hiện tại của Mộ Khanh Trần lúc ấy y chỉ biết có hai người vào kết giới. Lúc y ngất xỉu Bạch Ức Quân đã đánh cho Lục Nhiên một trận tơi tả. Nhưng đã để cho Trang Thanh Hoán thừa cơ trốn thoát.
Vốn dĩ Bạch Ức Quân đã quên mất chuyện này. Nào ngờ y trên đường từ Đông Hải về lại vừa vặn gặp Trang Thanh Hoán thế là Bạch Ức Quân đánh cho hắn một lần phải bế quan tận năm năm để hồi phục nguyên khí. Còn tiện thể đến tận Trường Môn Tông khởi binh vấn tội.
Người trong lòng cựa nhẹ tìm tư thế thoải mái hơn.
“Vậy người đi Đông Hải với mục đích gì?”
“Ta có một người bạn sống trên một hòn đảo nhỏ ở Đông Hải. Năm ta hai trăm tuổi có cùng hắn chôn một hũ rượu dưới gốc đào hẹn nhau một trăm trăm sau sẽ mở ra cùng uống. Lần này ta xuống núi để cùng y uống vài chén rượu”
Bạch Ức Quân thành thành thật thật khai báo.
Mộ Khanh Trần vẫn không hài lòng
“Đâu chỉ là nán lại một ít ngày. Những mười ngày cơ đấy”
Lại bồi tiếp một câu.
“Sao người không dẫn ta theo cùng, ta cũng muốn gặp tri kỉ của người?”
“Lần sau đi. Lần sau ta sẽ dẫn ngươi theo”
Bạch Ức Quân dùng tay cốc nhẹ lên trán Mộ Khanh Trần.
“Ngủ đi, đánh nhau cả ngày rồi”.
“Uhm”
Mộ Khanh Trần trả lời kèm tiếng ngáp nhẹ. Cơn buồn ngủ đã đánh ắp tới nhưng y vẫn cố gắng ngước nhìn người trên đỉnh đầu.
“Sáng mai ta thức dậy nếu ta còn không thấy người... “
“Ta không đi đâu cả”
Bạch Ức Quân cúi đầu nhìn vào đôi mắt đã nhòe đi vì cơn buồn ngủ của y. Chỉ chờ có thế Mộ Khanh Trần mới an tâm đi vào giấc ngủ.
Im lặng đợi một lát, sau khi nghe hơi thở đều đặn của Mộ Khanh Trần. Bạch Ức Quân nhẹ nhàng xuống giường trước đó còn cẩn thận dùng chăn bọc cả người Mộ Khanh Trần lại.
Y mới yên tâm mở cửa ra ngoài.
Trên đỉnh tháp cao cách khách trọ không xa, đã có một nam tử mặc hồng y đứng chắp đợi y.
Nam tử tên Trầm Du.
Là người bạn mà Bạch Ức Quân vừa kể cho Mộ Khanh Trần nghe.
Thật ra thế nhân vẫn không biết Ngũ Châu không chỉ mỗi Bạch Ức Quân là lão già không chịu chết, Trầm Du này là người thứ hai. Nhưng toàn bộ thời gian y đều ở trên đảo hầu như rất ít khi ra ngoài nên không ai biết đến sự tồn tại của y.
“Có cần ta giúp ngươi?”
Trầm Du cao lớn dị thường. Khí tức lạnh lẽo luôn phủ quanh thân. Cộng thêm khuôn mặt như tạc từ băng đá kết hợp đôi mắt màu tím càng làm tôn thêm khí chất khó gần của Trầm Du.
“Không cần. Ngươi còn phải trông chừng Dạ Tịch mà. Y mới tụ hồn được một ít đừng để xảy ra sai sót gì”
“Về Đông Hải đi thôi. Nếu ta không xong ngươi biết phải làm gì rồi đấy”
Bạch Ức Quân biến ra một thẻ ngọc phỉ thủy đưa cho Trầm Du.
“Gì đây? Tính vật định tình?”
Trầm Du miệng trêu ghẹo nhưng tay vẫn cẩn thận cất thẻ ngọc vào trước ngực.
“Ngươi có bệnh à? Đi đi”Bạch Ức Quân giả bộ xua tay một cách không kiên nhẫn.
“Đừng có chết đấy! Ta còn một hủ rượu ngon ngươi mà chết ta uống hết ráng chịu... “
Âm cuối hòa tan vào cơn gió, người cũng đi mất.
Trầm Du đi rồi mà Bạch Ức Quân vẫn đứng đó mãi không chịu rời đi. Mắt nhìn xa xa về phía chân trời đã bắt đầu hừng đông. Trước đây đã từng nghĩ nếu mình chết đi cũng không cảm thấy gì to lớn tại sao lúc này lại trở nên mơ hồ như vậy?
Đến khi y tản bộ về đến khách trọ trời đã sáng rõ.
Trên bàn trong phòng đã bày hai chén cháo hạt sen mà Mộ Khanh Trần đã mượn phòng bếp nấu. Vì loay hoay nấu ăn ở phòng bếp mà bên má y còn dính một vệt khói đen mờ Bạch Ức Quân nhìn thấy vươn ngón tay hòng giúp y lau sạch bụi ai ngờ lại chạm phải làn da Mộ Khanh Trần.
Da y hơi lạnh giống như loại ngọc bích thượng hạng. Như có như không tay Bạch Ức Quân lại lướt nhẹ vào đôi môi tùy thời luôn hơi vểnh lên của y.
Cú nhạm nhẹ làm trái tim Mộ Khanh Trần đập nhanh một nhịp, khóe miệng vì ngại ngùng mà mím lại lộ ra một bên núm đồng tiền xinh xắn. Cử chỉ mờ ám như thế làm không khí trong phòng lập tức trở nên lúng túng.
“Sư... Sư phụ ăn sáng a”Mộ Khanh Trần ngượng ngùng nói lắp.
Mà Bạch Ức Quân lại lúng túng tay không biết để vào đâu. Chẳng hiểu thế nào khi thấy vết dơ trên má Mộ Khanh Trần lại không suy nghĩ dùng tay lau giúp y.
Họ đã ở bên cạnh nhau được năm năm rồi. Đụng chạm sớm chiều là chuyện rất bình thường nhưng hôm nay tại sao không khí lại lạ lùng như thế.
Bữa ăn sáng trôi qua một cách im lặng. Cả hai không ai dám mở lời trước, đến khi kết thúc bữa ăn gian nan trán Mộ Khanh Trần đã đầy mồ hôi.
“Sao lại mồ hôi như thế kia”
Bạch Ức Quân vừa vươn tay qua ý định lau tầng mồ hôi trên trán Mộ Khanh Trần sực nhớ lại hành động khi nãy. Tay dừng lại giữa lưng chừng sau đó yên lặng rút về an ổn để trên bàn.
“Cháo nóng quá... “
Mộ Khanh Trần nhanh chóng dùng ống tay áo quẹt vào trán mình chà tới chà lui đến khi cảm thấy trán hơi đau mới chịu dừng lại. Sau đó vội vội vàng vàng thu dọn bát đĩa chạy như bay xuống lầu khách trọ. Dù rằng công việc này do tiểu nhị làm. Bạch Ức Quân cũng không tiện vạch trần y.
Một canh giờ sau khi đã đi qua lại trước cửa phòng vài chục vòng Mộ Khanh Trần mới lấy hết dũng khí mở cửa đi vào.
Bạch Ức Quân vẫn còn ngồi cạnh bàn, ly trà đang cầm trong tay. Hàng mi dài rũ xuống không biết đang suy nghĩ gì. Thật ra y cũng chả nghĩ được gì vì cứ mãi nghe tiếng chân Mộ Khanh Trần cứ lòng vòng ngập ngừng trước cửa.
“Sư phụ”
“Uh”
“Tối nay ở đây diễn ra lễ hội hoa đăng. Chúng ta đi xem được không?”
Cuối cùng Mộ Khanh Trần cũng dũng cảm nói ra mục đích thật sự của mình.
“Thì ra là bởi vì chuyện này”Bạch Ức Quân tươi cười nhìn thiếu niên mười sáu mắt đang lấp lánh chờ đợi nhìn mình
“Khanh Trần muốn đi đâu cũng được”
Chỉ chờ có thế khuôn mặt tuấn mỹ như bừng sáng. Nụ cười lan tràn trên khóe môi làm cho Bạch Ức Quân cơ hồ thất thần, trái tim già nua bắt đầu đập không theo qui luật.
Từ lúc gặp lại Mộ Khanh Trần ở Trường Môn Tông Bạch Ức Quân đã cảm thấy mình rất không bình thường.
Khi trông thấy Mộ Khanh Trần anh dũng chiến đấu, cơ thể mảnh mai tung người bay lượn trên không. Cùng với sự thông minh nhanh nhạy khi ứng chiến khiến Bạch Ức Quân phát hiện y không còn là đứa trẻ tám tuổi mình đã mang về. Thì ra lúc không có y bên cạnh Mộ Khanh Trần đã tự mình trưởng thành như thế.
Y đã là một nam tử có thể gánh vác thiên hạ, điều đó bỗng dưng lại làm trái tim của Bạch Ức Quân bắt đầu rung rinh.
Tối hôm đó hai người cùng chen chúc vào dòng người trên phố. Từng đôi nắm tay nhau cùng thả hoa đăng trên sông cầu nguyện cho tình yêu đơm hoa kết trái.
Mà hai nam nhân cao lớn anh tuấn sóng vai nhau đi trên đường thu hút không biết bao nhiêu là ánh mắt hâm mộ của nữ tử.
Trên bờ sông hoa đăng dập dềnh trôi nổi, dọc đường đi sạp quán bày bán đầy hai bên đường.
Mộ Khanh Trần kéo Bạch Ức Quân ngồi xuống một quán nhỏ gọi hai chén chè trôi nước.
Bạch Ức Quân thật ra không thích ăn vặt nhưng nhìn y ăn ngon lành như thế cũng múc một viên bỏ vào miệng”quá ngọt”y nhíu mày. Sau đó không ăn nữa ngồi chờ Mộ Khanh Trần.
Trời đã bắt đầu vào đông nhưng hầu như mọi người đều bị không khí đông đúc làm cho ấm áp. Bạch Ức Quân người xưa nay luôn không thích ồn ào nay chen chúc giữa dòng người lại không hề thấy phản cảm, có lẽ vì nhìn người bên cạnh quá vui vẻ đi.
Đêm đã dần khuya dòng người bắt đầu giảm bớt. Vài sạp hàng đã dọn.
Mộ Khanh Trần mua một ngọn hoa đăng hình hoa sen đem đến bờ sông. Trời đổ tuyết rồi, mới đây còn đông đúc như thế mà giờ trên bờ sông chỉ còn mỗi hai người.
Bạch Ức Quân thả một kết giới xui theo bên người Mộ Khanh Trần ngăn bông tuyết bên ngoài sau đó ngồi trên bậc thềm nhìn y bận rộn lầm bầm cầu nguyện gì đó bên bờ sông. Mộ Khanh Trần dùng linh lực đẩy hoa đăng càng ngày càng xa.
Nhìn dáng vẻ thành kính của y Bạch Ức Quân bất giác mỉm cười bước xuống mấy bậc thang sóng vai bên cạnh Mộ Khanh Trần.
“Làm gì mà nhìn theo như thế? Không chìm được đâu”
Mộ Khanh Trần lúc này mới để ý thấy có một sợi tóc đang lòa xòa trên trán Bạch Ức Quân.
Y bèn vươn tay muốn giúp Bạch Ức Quân gạt sợi tóc ấy ra đằng sau nhưng vì Bạch Ức Quân cao hơn y một cái đầu nên thành ra y phải kiễng chân cao mới có thể làm được. Bất giác hai người đã gần như dán sát vào nhau. Hơi thở thanh niên trong trẻo phả lên mặt Bạch Ức Quân.
Hòn than âm ỉ cháy từ lâu lại được thổi bùng thành ngọn lửa khó thể dập tắt. Bạch Ức Quân dùng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Mộ Khanh Trần tiếng nói trầm ấm mê hoặc như than thở.
“Khanh Trần... “
Đôi mắt đẹp của Bạch Ức Quân đã sớm sẫm màu. Mộ Khanh Trần không biết phải làm gì tay đang dơ lên cao bỗng ngừng lại giữa chừng như bị định chú, vừa mong chờ, vừa hồi hộp không yên.
“Sư phụ... Ta... “
Lời nói chưa trọn vẹn đã bị ngăn lại bởi nụ hôn Bạch Ức Quân.
Đại não Mộ Khanh Trần hoàn toàn bị đình trệ khi đôi môi Bạch Ức Quân áp vào môi y. Tay Mộ Khanh Trần vẫn đang giữa không trung mà nụ hôn đã dịu dàng ập tới.
Chỉ một cái chạm nhẹ mà Bạch Ức Quân không thể ngừng lại được.
Hơn cả trong tưởng tượng, môi Mộ Khanh Trần quá mềm mại, no đủ.
Nụ hôn đầu tiên không gấp gáp, không dồn dập nhưng lại quá nồng nàn.
Nụ hôn ngừng lại bốn mắt giao nhau sóng tình cuồn cuộn dâng trào.
Ngay lập tức Bạch Ức Quân đã ôm lấy Mộ Khanh Trần dùng thuật đi chuyển đưa hai người đến dưới gốc cây đại thụ to cạnh bờ sông.
Hai tay y chống vào thân cây giam Mộ Khanh Trần vào giữa nụ hôn thứ hai không thể chờ đợi thêm nữa.
Lưng Mộ Khanh Trần dựa vào thân cây xù xì, hai tay ôm chặt cổ Bạch Ức Quân, y ngửa cổ đón nhận nụ hôn mê hồn gấp gáp”uhm”tiếng rên khẽ vô thức bật ra trong cổ họng Mộ Khanh Trần khi lưỡi Bạch Ức Quân tấn công vào khoan miệng. Như đổ thêm dầu vào mồi lửa nhỏ đang cháy trên đồng cỏ khô, ngọn lửa càng ngày càng cao đốt cháy cả hai người.
Tuyết rơi nặng hạt, vài bông tuyết không an phận len lỏi qua tán lá cây dày vướng vào mái tóc, bờ vai của bọn họ.
Bạch Ức Quân đã chẳng còn thần trí để lập kết giới chắn tuyết cho hai người. Đến khi họ rời nhau ra thì bờ vai đã sớm ướt đẫm.
Mộ Khanh Trần đã bị hôn đến mơ mơ hồ hồ, bờ môi hơi sưng đỏ. Ánh mắt vẫn còn mê li nhìn Bạch Ức Quân.
“Đừng nhìn như vậy! Ta sợ mình không chịu nổi”
Bạch Ức Quân vuốt ve khuôn mặt mềm mại trắng như bạch ngọc của Mộ Khanh Trần.
Ngượng ngùng cúi đầu, hai tay Mộ Khanh Trần vân vê tà áo. Nào thấy đâu hình dáng thiếu niên anh dũng hôm qua còn đánh nhau ngươi chết ta sống với Trang Nam Hành.
Thật ra vì nhất thời xúc động nên Bạch Ức Quân đã có hành động liều lĩnh hôn Mộ Khanh Trần. Dư vị nụ hôn vẫn còn đọng trong khoan miệng, ấp áp, ngọt ngào.
Nhưng lí trí đã trở về kéo theo nỗi day dứt luyến tiếc không nguôi. Y luyến tiếc Mộ Khanh Trần.
“Khanh Trần! Lúc nãy ta... “
Câu sau Bạch Ức Quân không biết phải nói như thế nào. Không lẽ nói”ta hôn con rồi con hãy coi như chưa từng xảy ra hay nụ hôn đó do ta chỉ nhất thời xúc động, không có ý gì. Nói như vậy khác gì mình là một tên công tử ăn chơi”Bạch Ức Quân âm thầm chửi rủa mình.
“Sư phụ”
“Hả”
Tiếng gọi của Mộ Khanh Trần kéo thần trí y trở về.
“Nụ hôn... Lúc... Nãy…con... Con... “
Trông thấy Mộ Khanh Trần lắp bắp nói không ra câu nỗi phiền muộn trong lòng Bạch Ức Quân tạm thời lắng xuống. Y lại bắt đầu muốn trêu ghẹo Mộ Khanh Trần.
“Thế nào? Muốn bắt đền ta sao?”
Nghe giọng nói trêu ghẹo của Bạch Ức Quân, dũng khí trong lòng Mộ Khanh Trần lập tức nâng cao.
“Ai cần người đền. Nụ hôn... đó ta sẽ chịu trách nhiệm với người”
Dù y gom hết tất cả dũng khí như lời nói ra lại vẫn không có khí thế như mong muốn.
“Nói linh tinh gì đấy?”
Sau khi gõ nhẹ lên sóng mũi Mộ Khanh Trần, Bạch Ức Quân nắm tay y, hai người sóng vai đi về khách trọ.
“Suốt ngày toàn nghĩ chuyện đâu đâu”
“Con không có nghĩ đâu đâu”
Mộ Khanh Trần chân bước theo như vẫn không cam tâm. Miệng vừa đi vừa lí nhí.
Hết cách Bạch Ức Quân chỉ đành đứng lại giữ lấy hai đầu vai y. Áp trán của mình vào trán Mộ Khanh Trần.
“Đây là một món quà Khanh Trần nhất định phải nhớ lấy”
Mộ Khanh Trần bĩu môi thì thầm”làm sao ta có thể quên được”.
Tuy giọng nói cơ hồ rất nhỏ nhưng với bản lĩnh của Bạch Ức Quân sao có thể không nghe ra. Y tiếp tục nắm tay kéo Mộ Khanh Trần đến gần.
“Sáng mai ta sẽ về đỉnh Xuy Vũ trước, ta cần con đến Thanh Vân Cốc đem Diệp Phi về”
“Lúc trước sao người lại mang Diệp Phi đến Thanh Vân Cốc?”
“Nó rất thích ăn củ Thanh tần ở đó. Nên ta gửi tạm nó vài ngày”
Mộ Khanh Trần biết Thanh Vân Cốc là một trong Ngũ đại gia tộc.
Nhưng khác với tứ gia tộc dùng võ lập thanh danh. Thanh Vân Cốc là gia tộc bí ẩn bật nhất Ngũ Châu, chuyên về điều chế dược và trị bệnh.
Nghe đồn cai quản Thanh Vân Cốc là một nhân vật bán nam bán nữ. Tính tình cổ quái tỉ lệ với bản lĩnh của mình. Chỉ cần là người bệnh còn một chút hơi thở đến được Thanh Vân Cốc xem như biến nguy thành an. Sau khi chữa trị xong sẽ hoàn toàn khỏe mạnh chạy nhảy mà trở ra.
Không ngờ sư phụ lại quen biết cốc chủ Thanh Vân Cốc.
“Con có thể ở đó chơi vài ngày. Nơi đó cảnh sắc rất được. Còn có cốc chủ là bạn chi giao của ta. ờ... “
Sao hôm nay Mộ Khanh Trần cảm thấy sư phụ rất đáng ngờ. Chưa bao giờ người nói chuyện với y kiểu không chắc chắn như thế. Nhưng y lại gạt suy nghĩ đó qua một bên.
“Vậy ta sẽ ở đó vài hôm”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất