Chương 54
Đi ra khỏi quán bar, Quý Khâm Sinh vẫn luôn nắm chặt tay của Du Dã, tay của Du Dã rất nóng, cậu đã uống rất nhiều rượu, tay Quý Khâm Sinh thì lại lạnh ngắt. Du Dã nghĩ đến một lát nữa Quý Khâm Sinh sẽ phải chịu đau một hồi, trong lòng cảm thấy tương đối thương xót.
Cậu kéo tay của Quý Khâm Sinh lên, khe khẽ hà hơi lên đó: "Sao lại lạnh thế này." Quý Khâm Sinh nhìn vào đôi mắt hơi say của cậu, cũng cười theo: "Mùa hè, sao mà lạnh được."
Mạch suy nghĩ của Du Dã thực chất có hơi trì độn, cậu dán miệng lên xương bàn tay của Quý Khâm Sinh trong trạng thái say ngà ngà, há mồm ra là cắn một cái ở trên đó. Quý Khâm Sinh đau đến nỗi hít vào một hơi, cuối cùng tóm lấy cằm của Du Dã, đẩy người ra, quan sát tỉ mỉ con ma men này.
Du Dã nhành miệng ra, tầm mắt đáp xuống dấu răng rõ rệt trên mu bàn tay của Quý Khâm Sinh, cười nói một cách vô lại: "Là của tôi rồi, làm cho anh một cái ký hiệu."
Quý Khâm Sinh nhìn chằm chằm vết cắn ở trên mu bàn tay mình một lúc lâu: "Tôi cũng muốn một cái."
Du Dã hào phóng mà vươn tay ra, kết quả Quý Khâm Sinh lại không cắn mu bàn tay của cậu, màngậm lấy toàn bộ ngón áp út của cậu, mút vào, cho đến lúc nhả ra, đã để lại một vòng dấu răng trên ngón áp út của Du Dã, màu đỏ rực, như một sợi chỉ đỏ, càng giống như một tầng trói buộc.
Quý Khâm Sinh hôn lên nơi đó, cứ như là để lại một món đồ trang sức, hắn cúi đầu, ngước mắt nhìn Du Dã từ dưới lên, dùng một loại ngữ điệu mê hoặc mà nói thật chậm: "Em cũng là của tôi."
Du Dã nhìn một Quý Khâm Sinh làm người say đắm như vậy, thầm nghĩ người này sao có thể sở hữu mọi thứ ăn khớp với hình mẫu yêu thích trong lòng cậu như thế. Cậu đan ngón tay của mình vào khe hở giữa những ngón tay của Quý Khâm Sinh, hai bàn tay đan vào nhau, lòng bàn tay dán vào nhau, khép kín chặt chẽ, giống như một lời thề nào đó.
Du Dã xưa nay đều không hiểu được cho lắm tại sao con người ta khi yêu, lại có thể sến súa buồn nôn ở bất kể chốn nào như vậy. Bây giờ đến lượt chính cậu, cậu cũng cảm thấy hơi váng đầu, thậm chí còn muốn làm ra những việc ngu xuẩn như xoay mặt về phía con đường ở đất nước xa lạ này, hét to vài tiếng tình tình yêu yêu, nói cho cả thế giới biết rằng Quý Khâm Sinh là của cậu.
Rốt cuộc cậu vẫn kìm lòng được, cậu và Quý Khâm Sinh trở về biệt thự, trên đường về ngồi trong taxi, cậu tương đối đứng đắn, Quý Khâm Sinh cũng chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, với bàn tay thon dài đặt ở bên cạnh cậu.
Du Dã kiêng dè còn có tài xế taxi ở đây, cũng không lộn xộn. Chỉ là tay cậu sẽ trượt sang chỗ hắn giữa những lần thân xe ngoặt vào khúc cua, tựa như trong lúc lơ đãng, đầu ngón tay chạm vào nhau, ở nơi da dẻ tiếp xúc, có một dòng điện nho nhỏ truyền qua, mang đến một luồng cảm giác tê dại.
Quý Khâm Sinh quay đầu, chuyển tầm mắt từ bên ngoài cửa sổ sang nhìn cậu. Du Dã nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra trong một lát nữa, bèn trở nên phấn khích lạ thường. Cậu chẳng buồn suy xét đến việc che giấu nỗi khát khao trong mắt mình, thậm chí dường như cảm thấy khát, liếm láp bờ môi.
Quý Khâm Sinh mỉm cười nhìn cậu, nhìn từ mắt cậu xuống môi cậu. Đôi mắt của Du Dã ướt nhèm, cậu lặng lẽ hé môi: "Muốn anh."
Quý Khâm Sinh siết chặt lấy tay cậu, ánh mắt dần trở nên tăm tối.
Bọn họ đã không thể nhẫn nại cho đến lúc vào được phòng, Quý Khâm Sinh vòng tay quanh cổ cậu, đè cậu lên ghế sô pha trong phòng khách, kéo áo cậu từ trong quần jean ra ngoài. Cậu cảm giác được ngón tay của đối phương đang trượt dọc theo nhân ngư tuyến của cậu, ấn nhè nhẹ ở trên đó.
Chỗ đó tương đối nhạy cảm, Du Dã liên tục bị sờ đến nỗi co rúm cả người lại, toàn bộ cơ thể đều sắp lọt thỏm vào trong ghế sô pha, đè lên lớp da thuộc kêu vang lít kít.
Quý Khâm Sinh không bỏ tay ra, mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cười đến đỏ bừng vì nhột của Du Dã, hơi cúi người xuống, hắn ấn vào xương hông của Du Dã, men theo đường vân da đẹp đẽ, hai rãnh lõm sâu, chậm rãi dùng đầu lưỡi chạm nhẹ và liếm qua vùng nhân ngư tuyến, để lại một vệt ẩm ướt.
Thắt lưng của Du Dã hoàn toàn cứng lại, hơi thở gấp gáp, kéo theo phần bụng phập phồng lên xuống, bắp thịt ở vùng háng cũng cứng đờ, giống như bị điện giật, tê dại hết cả người.
Quý Khâm Sinh tì cằm vào khóa kéo lạnh lẽo trên cạp quần của cậu, hàm răng ngậm lấy quần lót của cậu nhẹ nhàng kéo xuống, hắn vẫn nhìn nơi mình vừa mới hôn qua với tầm mắt cháy bỏng và lưu luyến: "Ngày hôm nay thấy em ăn mặc như vậy, tôi đã nghĩ, lúc trở về nhất định phải thưởng thức nơi này cho thật kỹ mới được."
Cậu kéo tay của Quý Khâm Sinh lên, khe khẽ hà hơi lên đó: "Sao lại lạnh thế này." Quý Khâm Sinh nhìn vào đôi mắt hơi say của cậu, cũng cười theo: "Mùa hè, sao mà lạnh được."
Mạch suy nghĩ của Du Dã thực chất có hơi trì độn, cậu dán miệng lên xương bàn tay của Quý Khâm Sinh trong trạng thái say ngà ngà, há mồm ra là cắn một cái ở trên đó. Quý Khâm Sinh đau đến nỗi hít vào một hơi, cuối cùng tóm lấy cằm của Du Dã, đẩy người ra, quan sát tỉ mỉ con ma men này.
Du Dã nhành miệng ra, tầm mắt đáp xuống dấu răng rõ rệt trên mu bàn tay của Quý Khâm Sinh, cười nói một cách vô lại: "Là của tôi rồi, làm cho anh một cái ký hiệu."
Quý Khâm Sinh nhìn chằm chằm vết cắn ở trên mu bàn tay mình một lúc lâu: "Tôi cũng muốn một cái."
Du Dã hào phóng mà vươn tay ra, kết quả Quý Khâm Sinh lại không cắn mu bàn tay của cậu, màngậm lấy toàn bộ ngón áp út của cậu, mút vào, cho đến lúc nhả ra, đã để lại một vòng dấu răng trên ngón áp út của Du Dã, màu đỏ rực, như một sợi chỉ đỏ, càng giống như một tầng trói buộc.
Quý Khâm Sinh hôn lên nơi đó, cứ như là để lại một món đồ trang sức, hắn cúi đầu, ngước mắt nhìn Du Dã từ dưới lên, dùng một loại ngữ điệu mê hoặc mà nói thật chậm: "Em cũng là của tôi."
Du Dã nhìn một Quý Khâm Sinh làm người say đắm như vậy, thầm nghĩ người này sao có thể sở hữu mọi thứ ăn khớp với hình mẫu yêu thích trong lòng cậu như thế. Cậu đan ngón tay của mình vào khe hở giữa những ngón tay của Quý Khâm Sinh, hai bàn tay đan vào nhau, lòng bàn tay dán vào nhau, khép kín chặt chẽ, giống như một lời thề nào đó.
Du Dã xưa nay đều không hiểu được cho lắm tại sao con người ta khi yêu, lại có thể sến súa buồn nôn ở bất kể chốn nào như vậy. Bây giờ đến lượt chính cậu, cậu cũng cảm thấy hơi váng đầu, thậm chí còn muốn làm ra những việc ngu xuẩn như xoay mặt về phía con đường ở đất nước xa lạ này, hét to vài tiếng tình tình yêu yêu, nói cho cả thế giới biết rằng Quý Khâm Sinh là của cậu.
Rốt cuộc cậu vẫn kìm lòng được, cậu và Quý Khâm Sinh trở về biệt thự, trên đường về ngồi trong taxi, cậu tương đối đứng đắn, Quý Khâm Sinh cũng chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, với bàn tay thon dài đặt ở bên cạnh cậu.
Du Dã kiêng dè còn có tài xế taxi ở đây, cũng không lộn xộn. Chỉ là tay cậu sẽ trượt sang chỗ hắn giữa những lần thân xe ngoặt vào khúc cua, tựa như trong lúc lơ đãng, đầu ngón tay chạm vào nhau, ở nơi da dẻ tiếp xúc, có một dòng điện nho nhỏ truyền qua, mang đến một luồng cảm giác tê dại.
Quý Khâm Sinh quay đầu, chuyển tầm mắt từ bên ngoài cửa sổ sang nhìn cậu. Du Dã nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra trong một lát nữa, bèn trở nên phấn khích lạ thường. Cậu chẳng buồn suy xét đến việc che giấu nỗi khát khao trong mắt mình, thậm chí dường như cảm thấy khát, liếm láp bờ môi.
Quý Khâm Sinh mỉm cười nhìn cậu, nhìn từ mắt cậu xuống môi cậu. Đôi mắt của Du Dã ướt nhèm, cậu lặng lẽ hé môi: "Muốn anh."
Quý Khâm Sinh siết chặt lấy tay cậu, ánh mắt dần trở nên tăm tối.
Bọn họ đã không thể nhẫn nại cho đến lúc vào được phòng, Quý Khâm Sinh vòng tay quanh cổ cậu, đè cậu lên ghế sô pha trong phòng khách, kéo áo cậu từ trong quần jean ra ngoài. Cậu cảm giác được ngón tay của đối phương đang trượt dọc theo nhân ngư tuyến của cậu, ấn nhè nhẹ ở trên đó.
Chỗ đó tương đối nhạy cảm, Du Dã liên tục bị sờ đến nỗi co rúm cả người lại, toàn bộ cơ thể đều sắp lọt thỏm vào trong ghế sô pha, đè lên lớp da thuộc kêu vang lít kít.
Quý Khâm Sinh không bỏ tay ra, mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cười đến đỏ bừng vì nhột của Du Dã, hơi cúi người xuống, hắn ấn vào xương hông của Du Dã, men theo đường vân da đẹp đẽ, hai rãnh lõm sâu, chậm rãi dùng đầu lưỡi chạm nhẹ và liếm qua vùng nhân ngư tuyến, để lại một vệt ẩm ướt.
Thắt lưng của Du Dã hoàn toàn cứng lại, hơi thở gấp gáp, kéo theo phần bụng phập phồng lên xuống, bắp thịt ở vùng háng cũng cứng đờ, giống như bị điện giật, tê dại hết cả người.
Quý Khâm Sinh tì cằm vào khóa kéo lạnh lẽo trên cạp quần của cậu, hàm răng ngậm lấy quần lót của cậu nhẹ nhàng kéo xuống, hắn vẫn nhìn nơi mình vừa mới hôn qua với tầm mắt cháy bỏng và lưu luyến: "Ngày hôm nay thấy em ăn mặc như vậy, tôi đã nghĩ, lúc trở về nhất định phải thưởng thức nơi này cho thật kỹ mới được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất