Chương 19: Matcha nhiều đường
Cung Tuấn đang nói chuyện cùng một vị khách Blue Diamond thì cánh tay đột nhiên bị một người nắm lấy
_Cung tổng... Em muốn nói chuyện cùng ngài
Cậu vô cùng bất ngờ khi người này lại xuất hiện nơi đây, đã nhiều tháng nay hai người không gặp lại nhau. Vệ sĩ của cậu muốn tiến đến ngăn cản cậu ta nhưng bị cậu ra hiệu lùi lại. Vì trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Cung Tuấn đã bắt gặp ánh mắt của Triết Hạn đang nhìn về cậu cùng Diệp Thanh Tâm
Cậu để mặt đối phương lôi mình ra khỏi đại sảnh của buổi tiệc, đi đến một góc hành lang vắng người, Cung Tuấn liền giãy tay khỏi người nọ
_Giữa chốn đông người, lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì...
Ánh mắt sắc bén của cậu nhìn thẳng vào Diệp Thanh Tâm làm đối phương lo sợ rút lại cánh tay muốn giữ áo cậu
_Em xin lỗi... Em không phải cố ý. Chỉ là... chỉ là em rất nhớ Cung tổng. Đã nhiều tháng không gặp được ngài, nên khi gặp lại... Em có chút kích động... Lại không dám nhiều lời trước mọi người, sợ sẽ làm ngài mất mặt nên... nên em...
_... Nên chọn cách lôi tôi ra đây trước mặt của tất cả mọi người ?
Cung Tuấn nhếch mép nhìn đối phương
_Diệp Thanh Tâm... Tôi đã từng nói với cậu, ngoan ngoãn và thật thà là ưu điểm của cậu trước mặt tôi... Nên hãy biết thể hiện cho tốt. Đừng giở những trò vặt vãnh này... Có biết không?
Cung Tuấn biết rõ đối phương lôi kéo mình ở nơi đông người chẳng qua là muốn mọi người tò mò và bàn tán về mối quan hệ giữa họ. Cung Tuấn ghét nhất là bị người khác đem mình ra để mưu tính. Người tình của cậu trước giờ, một là nghe lời, hai là chấm hết... Chỉ trừ con mèo Ba Tư đó là ngoại lệ...
Cung Tuấn xoay người muốn trở lại bữa tiệc nhưng cánh tay lại lần nữa bị người kia níu lấy
_Phải... Em trước giờ đều là một người rất ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện... Nhưng không phải cuối cùng vẫn bị ngài cắt đứt không thương tiếc đó sao...? Em chỉ muốn biết bản thân đã làm sai điều gì? Em có thể sửa đổi. Tại sao Cung tổng ngay cả một cơ hội cũng không cho em biện minh chứ?
Thiếu niên ánh mắt ngập nước, giọng nói nghẹn ngào nhưng vẫn du dương như từng phím nhạc trong trẻo, làm cho bất cứ ai cũng phải mềm lòng
_Cậu không làm gì sai để phải biện minh cả... Thanh Tâm... Cậu là người thông minh, nếu đã có được thứ tương xứng với mình thì cậu cũng nên biết giới hạn đi
Người tình của Cung đại thiếu gia trước giờ nhận phí chia tay chưa bao giờ thua thiệt... Một căn chung cư, một số tiền và đạt được một mong ước... Từng có một diễn viên nhận được vai chính trong phim bom tấn nổi tiếng, cũng có một người mẫu được kí hợp đồng triệu đô với nhãn hàng lớn, một nhân viên tài chính được bổ nhiệm làm giám đốc khu vực... Chỉ cần trong phạm vi có thể, trợ lý của Cung Tuấn... Giảng Võ nhất định sẽ thực hiện mong ước cho người đó
Diệp Thanh Tâm cũng không ngoại lệ... Một căn chung cư cao cấp, ba trăm ngàn đô la và bản hợp đồng chính thức với nhà hát kịch lớn nhất Tứ Xuyên dù cậu ta vẫn còn là sinh viên năm cuối đang thực tập
_Nếu không phải lỗi của em thì Cung tổng cho em một cơ hội có được không...? Em... em sẽ ngoan hơn cả trước kia. Em không cần danh phận cũng không dám đòi hỏi gì...
Khuôn mặt của Diệp Thanh Tâm thực sự vô cùng khả ái và xinh đẹp, đặc biệt là khi được điểm tô những giọt nước mắt long lanh... Làm cho người khác luôn có cảm giác muốn che chở và bảo vệ
_... Chúng ta sẽ giống như trước kia... một tuần gặp một lần... À không, một tháng, một tháng gặp một lần cũng được
Giọng nói nghẹn ngào đầy xúc động. Cậu ta vòng tay ôm chặt eo Cung Tuấn, tựa đầu vào lòng cậu mà khóc thúc thít
Nhưng đáng tiếc người trước mặt cậu ta lại là Cung Tuấn, nên dù Diệp Thanh Tâm đang thật lòng hay chỉ diễn xuất thì những giọt nước mắt này vẫn không chạm vào được trái tim của Cung đại thiếu gia
Khi Cung Tuấn đã sắp mất hết kiên nhẫn, chuẩn bị lôi đối phương khỏi người mình. Thì ánh mắt cậu thông qua hình ảnh phản chiếu của lớp cửa kính trong suốt lại nhìn thấy Trương Triết Hạn cùng Tăng Sâm đang bước đến chổ họ
Cung Tuấn đột nhiên thay đổi ý định ban đầu, thay vì đẩy người ra... Cậu lại vòng tay ôm Diệp Thanh Tâm vào lòng, còn dùng tay nhẹ vỗ trên lưng đối phương để dỗ cậu ta nín khóc
...
Triết Hạn vừa lúc bước đến, nhìn thấy toàn bộ hình ảnh ngọt ngào giữa hai người. Anh dừng bước không tiến tới nữa, chỉ nhẹ buông một câu nói thầm
"Chậm một bước rồi... Samoyed đã bị ăn mất..."
Cung Tuấn đỡ Diệp Thanh Tâm đứng thẳng dậy, sau đó dịu dàng lau nước mắt cho cậu ta. Khiến cho cậu ta kinh hỷ đến ngơ người
_Cung... Cung tổng...
_Suỵt...
Cung Tuấn đặt một ngón tay lên môi Diệp Thanh Tâm ra hiệu cậu ta im lặng
_Trở về trước đi ... Tôi sẽ gọi cho cậu sau
Diệp Thanh Tâm ngoan ngoãn gật đầu, khi cậu ta rời đi ánh mắt long lanh vẫn lưu luyến trên người Cung Tuấn không rời, dáng vẻ ẩn nhẫn yếu đuối thật làm người khác yêu thương...Nhưng chỉ một giây sau khi quay đầu, nhìn thấy Triết Hạn. Ánh mắt cậu ta đã thay đổi trong tích tắc, vừa kiêu ngạo vừa sắc bén... Và tất nhiên lúc đó cậu ta sẽ không để Cung Tuấn nhìn thấy cảnh này
Trương tam thiếu gia của chúng ta thật sự bị cậu ta làm cho bất ngờ... đến vui vẻ "Vở kịch đêm nay quả nhiên vô cùng xuất sắc..."
Diệp Thanh Tâm vừa rời đi thì anh cũng đến chỗ Cung Tuấn
_Tôi có làm phiền hai người không...?
Anh mỉm cười hỏi Cung Tuấn. Nụ cười của anh tất nhiên càng làm cho Cung thiếu gia khó chịu... "Muốn làm cho kẻ vô tâm vô tình này ghen đúng là chỉ như làm chuyện vô ích" Cậu bực tức nghĩ
_Đêm nay tôi có việc... Anh tự về trước đi...
Nói xong liền lập tức quay lưng rời khỏi, dứt khoát không hề quay đầu
_Đêm nay đã là lần thứ hai cậu ta bỏ mặc tôi rồi... Hưmm... Con cún ngốc này sao lại giận dai như vậy...
Triết Hạn mỉm cười nhìn bóng lưng người kia. Tăng Sâm bên cạnh anh liền bước tới
_Tam thiếu... Diệp Thanh Tâm kia... có cần tôi...
_Không cần... Chỉ là một tiểu bạch kiểm nho nhỏ... Tôi còn không thể tự giải quyết sao?
Triết Hạn nhếch mép mỉm cười
....
Đã ba ngày rồi, nhưng Cung đại thiếu gia và Trương tam thiếu gia vẫn đang trong quá trình "Chiến tranh lạnh"_ "Người kia không gọi điện trước thì mình cũng sẽ không gọi lại"... Nhưng đã có người thật sự mất hết kiên nhẫn...
Cung tổng của chúng ta mấy hôm nay làm chuyện gì cũng không vừa ý, vừa hằng học vừa khó chịu. Tất cả nhân viên của tập đoàn Simon C mấy hôm nay cũng phải trải qua những ngày vô cùng đau thương, bản thân như đang đi trên băng mỏng... Tuyệt đối không dám chọc giận Cung tổng nhà mình
_Chỉ là một dự án nhỏ mà huy động tận tám người vẫn không giải quyết được?... Bảo đám người ở phòng kế hoạch cút hết khỏi công ty cho tôi...
Cung Tuấn tức giận vứt tập hồ sơ xuống sàn
_Nói cho bọn họ biết... ba ngày sau vẫn không giải quyết được việc này thì đừng có mà quay lại đây...
Nữ thư ký liền nhanh chóng thu thập lại tập hồ sơ rồi xin phép ra ngoài. Nếu còn ở lại trong căn phòng như lò lửa này... thì người tiếp theo bị thiêu trúng sẽ có thể chính là cô
Cung Tuấn đứng dậy khỏi ghế đi đến cửa sổ sát đất để thư giãn. Từ trên cao nhìn xuống từng toà nhà tầng tầng lớp lớp xen kẽ với nhau, cũng không giúp ích được gì cho tâm trạng rối bời hiện tại của cậu
_Đi điều tra xem ba ngày qua anh ta đang làm gì...
_Dạ...
Giảng Võ đang đứng bên cạnh tất nhiên cũng tự biết câu trên... là đang nói tới ai
....
Chỉ cần một cú điện thoại chưa đầy năm phút, Giảng Võ đã lập tức quay lại báo cáo với Cung Tuấn
_Ban ngày Trương thiếu gia đều đến các chi nhánh của Ngân hàng Lộ Phong để thị sát...
_Vậy buổi tối...?
Cung Tuấn gấp gáp cắt ngang Giảng Võ, cậu không có hứng thú với chuyện công việc của anh ta
_Cậu ấy...
Giảng Võ ngập ngừng không nói nhưng khi cậu nhìn thấy ánh mắt như dao găm của Cung thiếu gia nhà mình thì chỉ đành cuối đầu thuật lại
_Trương thiếu gia ba đêm nay... đều đi xem nhạc kịch... Là do Diệp Thanh Tâm diễn chính...
Choang...
Một âm thanh lớn vang lên chặn lại lời báo cáo của Giảng Võ... Là tiếng chiếc bình cổ có giá trị liên thành vừa bị đập vỡ không thương tiếc bởi Cung tổng của chúng ta
_Cung tổng... Em muốn nói chuyện cùng ngài
Cậu vô cùng bất ngờ khi người này lại xuất hiện nơi đây, đã nhiều tháng nay hai người không gặp lại nhau. Vệ sĩ của cậu muốn tiến đến ngăn cản cậu ta nhưng bị cậu ra hiệu lùi lại. Vì trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Cung Tuấn đã bắt gặp ánh mắt của Triết Hạn đang nhìn về cậu cùng Diệp Thanh Tâm
Cậu để mặt đối phương lôi mình ra khỏi đại sảnh của buổi tiệc, đi đến một góc hành lang vắng người, Cung Tuấn liền giãy tay khỏi người nọ
_Giữa chốn đông người, lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì...
Ánh mắt sắc bén của cậu nhìn thẳng vào Diệp Thanh Tâm làm đối phương lo sợ rút lại cánh tay muốn giữ áo cậu
_Em xin lỗi... Em không phải cố ý. Chỉ là... chỉ là em rất nhớ Cung tổng. Đã nhiều tháng không gặp được ngài, nên khi gặp lại... Em có chút kích động... Lại không dám nhiều lời trước mọi người, sợ sẽ làm ngài mất mặt nên... nên em...
_... Nên chọn cách lôi tôi ra đây trước mặt của tất cả mọi người ?
Cung Tuấn nhếch mép nhìn đối phương
_Diệp Thanh Tâm... Tôi đã từng nói với cậu, ngoan ngoãn và thật thà là ưu điểm của cậu trước mặt tôi... Nên hãy biết thể hiện cho tốt. Đừng giở những trò vặt vãnh này... Có biết không?
Cung Tuấn biết rõ đối phương lôi kéo mình ở nơi đông người chẳng qua là muốn mọi người tò mò và bàn tán về mối quan hệ giữa họ. Cung Tuấn ghét nhất là bị người khác đem mình ra để mưu tính. Người tình của cậu trước giờ, một là nghe lời, hai là chấm hết... Chỉ trừ con mèo Ba Tư đó là ngoại lệ...
Cung Tuấn xoay người muốn trở lại bữa tiệc nhưng cánh tay lại lần nữa bị người kia níu lấy
_Phải... Em trước giờ đều là một người rất ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện... Nhưng không phải cuối cùng vẫn bị ngài cắt đứt không thương tiếc đó sao...? Em chỉ muốn biết bản thân đã làm sai điều gì? Em có thể sửa đổi. Tại sao Cung tổng ngay cả một cơ hội cũng không cho em biện minh chứ?
Thiếu niên ánh mắt ngập nước, giọng nói nghẹn ngào nhưng vẫn du dương như từng phím nhạc trong trẻo, làm cho bất cứ ai cũng phải mềm lòng
_Cậu không làm gì sai để phải biện minh cả... Thanh Tâm... Cậu là người thông minh, nếu đã có được thứ tương xứng với mình thì cậu cũng nên biết giới hạn đi
Người tình của Cung đại thiếu gia trước giờ nhận phí chia tay chưa bao giờ thua thiệt... Một căn chung cư, một số tiền và đạt được một mong ước... Từng có một diễn viên nhận được vai chính trong phim bom tấn nổi tiếng, cũng có một người mẫu được kí hợp đồng triệu đô với nhãn hàng lớn, một nhân viên tài chính được bổ nhiệm làm giám đốc khu vực... Chỉ cần trong phạm vi có thể, trợ lý của Cung Tuấn... Giảng Võ nhất định sẽ thực hiện mong ước cho người đó
Diệp Thanh Tâm cũng không ngoại lệ... Một căn chung cư cao cấp, ba trăm ngàn đô la và bản hợp đồng chính thức với nhà hát kịch lớn nhất Tứ Xuyên dù cậu ta vẫn còn là sinh viên năm cuối đang thực tập
_Nếu không phải lỗi của em thì Cung tổng cho em một cơ hội có được không...? Em... em sẽ ngoan hơn cả trước kia. Em không cần danh phận cũng không dám đòi hỏi gì...
Khuôn mặt của Diệp Thanh Tâm thực sự vô cùng khả ái và xinh đẹp, đặc biệt là khi được điểm tô những giọt nước mắt long lanh... Làm cho người khác luôn có cảm giác muốn che chở và bảo vệ
_... Chúng ta sẽ giống như trước kia... một tuần gặp một lần... À không, một tháng, một tháng gặp một lần cũng được
Giọng nói nghẹn ngào đầy xúc động. Cậu ta vòng tay ôm chặt eo Cung Tuấn, tựa đầu vào lòng cậu mà khóc thúc thít
Nhưng đáng tiếc người trước mặt cậu ta lại là Cung Tuấn, nên dù Diệp Thanh Tâm đang thật lòng hay chỉ diễn xuất thì những giọt nước mắt này vẫn không chạm vào được trái tim của Cung đại thiếu gia
Khi Cung Tuấn đã sắp mất hết kiên nhẫn, chuẩn bị lôi đối phương khỏi người mình. Thì ánh mắt cậu thông qua hình ảnh phản chiếu của lớp cửa kính trong suốt lại nhìn thấy Trương Triết Hạn cùng Tăng Sâm đang bước đến chổ họ
Cung Tuấn đột nhiên thay đổi ý định ban đầu, thay vì đẩy người ra... Cậu lại vòng tay ôm Diệp Thanh Tâm vào lòng, còn dùng tay nhẹ vỗ trên lưng đối phương để dỗ cậu ta nín khóc
...
Triết Hạn vừa lúc bước đến, nhìn thấy toàn bộ hình ảnh ngọt ngào giữa hai người. Anh dừng bước không tiến tới nữa, chỉ nhẹ buông một câu nói thầm
"Chậm một bước rồi... Samoyed đã bị ăn mất..."
Cung Tuấn đỡ Diệp Thanh Tâm đứng thẳng dậy, sau đó dịu dàng lau nước mắt cho cậu ta. Khiến cho cậu ta kinh hỷ đến ngơ người
_Cung... Cung tổng...
_Suỵt...
Cung Tuấn đặt một ngón tay lên môi Diệp Thanh Tâm ra hiệu cậu ta im lặng
_Trở về trước đi ... Tôi sẽ gọi cho cậu sau
Diệp Thanh Tâm ngoan ngoãn gật đầu, khi cậu ta rời đi ánh mắt long lanh vẫn lưu luyến trên người Cung Tuấn không rời, dáng vẻ ẩn nhẫn yếu đuối thật làm người khác yêu thương...Nhưng chỉ một giây sau khi quay đầu, nhìn thấy Triết Hạn. Ánh mắt cậu ta đã thay đổi trong tích tắc, vừa kiêu ngạo vừa sắc bén... Và tất nhiên lúc đó cậu ta sẽ không để Cung Tuấn nhìn thấy cảnh này
Trương tam thiếu gia của chúng ta thật sự bị cậu ta làm cho bất ngờ... đến vui vẻ "Vở kịch đêm nay quả nhiên vô cùng xuất sắc..."
Diệp Thanh Tâm vừa rời đi thì anh cũng đến chỗ Cung Tuấn
_Tôi có làm phiền hai người không...?
Anh mỉm cười hỏi Cung Tuấn. Nụ cười của anh tất nhiên càng làm cho Cung thiếu gia khó chịu... "Muốn làm cho kẻ vô tâm vô tình này ghen đúng là chỉ như làm chuyện vô ích" Cậu bực tức nghĩ
_Đêm nay tôi có việc... Anh tự về trước đi...
Nói xong liền lập tức quay lưng rời khỏi, dứt khoát không hề quay đầu
_Đêm nay đã là lần thứ hai cậu ta bỏ mặc tôi rồi... Hưmm... Con cún ngốc này sao lại giận dai như vậy...
Triết Hạn mỉm cười nhìn bóng lưng người kia. Tăng Sâm bên cạnh anh liền bước tới
_Tam thiếu... Diệp Thanh Tâm kia... có cần tôi...
_Không cần... Chỉ là một tiểu bạch kiểm nho nhỏ... Tôi còn không thể tự giải quyết sao?
Triết Hạn nhếch mép mỉm cười
....
Đã ba ngày rồi, nhưng Cung đại thiếu gia và Trương tam thiếu gia vẫn đang trong quá trình "Chiến tranh lạnh"_ "Người kia không gọi điện trước thì mình cũng sẽ không gọi lại"... Nhưng đã có người thật sự mất hết kiên nhẫn...
Cung tổng của chúng ta mấy hôm nay làm chuyện gì cũng không vừa ý, vừa hằng học vừa khó chịu. Tất cả nhân viên của tập đoàn Simon C mấy hôm nay cũng phải trải qua những ngày vô cùng đau thương, bản thân như đang đi trên băng mỏng... Tuyệt đối không dám chọc giận Cung tổng nhà mình
_Chỉ là một dự án nhỏ mà huy động tận tám người vẫn không giải quyết được?... Bảo đám người ở phòng kế hoạch cút hết khỏi công ty cho tôi...
Cung Tuấn tức giận vứt tập hồ sơ xuống sàn
_Nói cho bọn họ biết... ba ngày sau vẫn không giải quyết được việc này thì đừng có mà quay lại đây...
Nữ thư ký liền nhanh chóng thu thập lại tập hồ sơ rồi xin phép ra ngoài. Nếu còn ở lại trong căn phòng như lò lửa này... thì người tiếp theo bị thiêu trúng sẽ có thể chính là cô
Cung Tuấn đứng dậy khỏi ghế đi đến cửa sổ sát đất để thư giãn. Từ trên cao nhìn xuống từng toà nhà tầng tầng lớp lớp xen kẽ với nhau, cũng không giúp ích được gì cho tâm trạng rối bời hiện tại của cậu
_Đi điều tra xem ba ngày qua anh ta đang làm gì...
_Dạ...
Giảng Võ đang đứng bên cạnh tất nhiên cũng tự biết câu trên... là đang nói tới ai
....
Chỉ cần một cú điện thoại chưa đầy năm phút, Giảng Võ đã lập tức quay lại báo cáo với Cung Tuấn
_Ban ngày Trương thiếu gia đều đến các chi nhánh của Ngân hàng Lộ Phong để thị sát...
_Vậy buổi tối...?
Cung Tuấn gấp gáp cắt ngang Giảng Võ, cậu không có hứng thú với chuyện công việc của anh ta
_Cậu ấy...
Giảng Võ ngập ngừng không nói nhưng khi cậu nhìn thấy ánh mắt như dao găm của Cung thiếu gia nhà mình thì chỉ đành cuối đầu thuật lại
_Trương thiếu gia ba đêm nay... đều đi xem nhạc kịch... Là do Diệp Thanh Tâm diễn chính...
Choang...
Một âm thanh lớn vang lên chặn lại lời báo cáo của Giảng Võ... Là tiếng chiếc bình cổ có giá trị liên thành vừa bị đập vỡ không thương tiếc bởi Cung tổng của chúng ta
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất