Chương 47: Tan vỡ
Nhà thờ Bonheur nằm ở ngoại ô, cách Thủ đô Paris hoa lệ vài tiếng đi xe. Nơi đây được chọn làm lễ đường cho hôn lễ của Cung Tuấn và Triết Hạn. Giám đốc bộ phận tổ chức sự kiện của Simon C đã đích thân chuẩn bị hôn lễ cho họ. Vì cả hai đều muốn tổ chức riêng tư, không mời khách đến, nên nhân viên chuẩn bị liền chọn một nhà thờ không quá lớn. Nhưng vẫn vô cùng trang nhã và thơ mộng
Không gian lễ cưới được trang trí như một khu vườn mùa xuân với vô vàn những bông hoa tulip xinh đẹp. Thảm đỏ trải dài từ cổng hoa vào tới lễ đường. Hàng ghế khách mời cũng không được chuẩn bị vì lễ cưới hôm nay chỉ dành cho hai nhân vật chính
Trong phòng trang điểm lúc này cũng đang vô cùng tất bật để chuẩn bị cho cặp đôi chính hôm nay. Khoảng một lúc sau, nhân viên làm xong việc của mình thì cũng dần rời ra ngoài. Triết Hạn bước tới trước tấm gương lớn, ngắm nhìn mình trong gương. Mái tóc xoăn nhẹ hơi dài qua cổ của anh được một sợi dây lụa mỏng buộc thành một đuôi tóc nhỏ. Khuôn mặt dù chỉ được trang điểm nhẹ nhàng nhưng nhìn giống như một chàng thiên sứ. Hoàn toàn không nhìn ra tuổi tác thật sự đã hơn ba mươi của anh. Bộ lễ phục trắng xám tôn lên làn da như bạch ngọc
Cung Tuấn bước đến từ sau ôm lấy eo anh
_Sao lại đột ngột đổi lễ phục? Anh không thích hai bộ trước đó sao?
Hai bộ lễ phục đầu tiên được một nhà thiết kế nổi tiếng người Tây Ban Nha đích thân thiết kế. Lấy màu xanh coban làm chủ đạo, là màu do "đích thân" Cung Tuấn yêu cầu
Nhưng vào tuần trước, khi chỉ vừa nhìn thấy bản vẽ, Triết Hạn đã lập tức nhíu mày. Anh chỉ cho phép giữ lại mẫu thiết kế, còn màu vải phải lập tức đổi thành trắng xám
Triết Hạn xoay người chỉnh lại chiếc nơ trên cổ Cung Tuấn. Anh mỉm cười nhìn đối phương
_Màu xanh không hợp với em... Tuấn Tuấn vẫn mặc màu trắng xám mới là đẹp nhất
Chỉ một câu nói của Triết Hạn cũng đủ làm hạnh phúc của Cung đại thiếu dâng đến chín tầng mây. Cậu cuối người ôm chặt lấy anh vào lòng mình
_Vậy sau này em sẽ chỉ mặc quần áo màu trắng xám thôi... Hạn Hạn... Có được không anh?
Khúc mắt trong lòng cậu luôn làm anh rất đau lòng và hối hận. Sự tự ti của Cung Tuấn bây giờ hoàn toàn là lỗi của anh. Vỗ nhẹ lên lưng đối phương, Triết Hạn nhẹ giọng nói với cậu
_Em muốn mặc gì cũng được... Tuấn Tuấn của anh đẹp trai như vậy mà. Em mặc gì cũng sẽ vô cùng hoàn hảo
Cung Tuấn nhịn không được mà hôn lên môi anh. Hai người quấn lấy nhau môi lưỡi không rời
Nhưng đáng tiếc...
"Buổi tiệc nào cũng phải tàn... Nụ hôn nào cũng phải kết thúc"
Luật sư tại Pháp của Cung Tuấn vẫn chưa đến, nên giấy đăng ký kết hôn của hai người họ cũng chưa đến nơi. Căn bản là không thể làm lễ. Giảng Võ bước nhanh vào phòng nói điều gì đó vào tai Cung Tuấn. Khiến sắc mặt cậu lập tức trở nên lạnh băng
Thấy Triết Hạn lo lắng nhìn mình, cậu liền nhanh chóng thay đổi thái độ, mỉm cười hôn lên trán anh
_Đợi em một chút thôi... Em sẽ lập tức trở lại cùng anh
Nói xong cậu liền vội vã rời khỏi phòng. Triết Hạn cũng không kịp phản ứng. Anh chỉ đành ở lại trong phòng đợi Cung Tuấn
....
Một lúc sau
Cạch...
Tiếng mở cửa vang lên
_Em chịu về rồi... Có chuyện gì...v...
Khi Triết Hạn xoay lại nhìn thấy rõ người xuất hiện ở cửa, anh không khỏi ngạc nhiên
_Cậu...
Người trước mặt anh đội một chiếc nón có vành che đi đôi mắt. Trên mặt còn đeo khẩu trang đen che kín khuôn mặt. Nhưng dù chỉ nhìn dáng người, Triết Hạn cũng có thể lờ mờ đoán được
_Patrix... Là cậu sao?
Người này thì dù có cháy thành tro chắc anh cũng sẽ nhận ra
_Tam thiếu... Anh vẫn còn nhớ đến em... Hư...ha...
Thiếu niên không nén nổi vui mừng, chỉ là bản thân lại không thể mở miệng cười quá lớn, nên khiến giọng cười của cậu ta trở nên vô cùng quỷ dị
_Sao cậu lại đến đây? Cậu muốn gì?
Triết Hạn hiểu rất rõ con người của Patrix. Rất cố chấp và lụy tình. Năm xưa dưới mắt của anh, cậu ta vẫn dám ra tay với Lăng Duệ. Thì cũng đủ để thấy sự điên rồ của con người này
_Em đến đây để cứu anh... Đưa anh ra khỏi đây... Em không thể để tên dối trá kia tiếp tục lừa gạt anh
Cậu ta điên cuồng nhìn Triết Hạn
_Cậu nói lung tung gì vậy? Lập tức rời khỏi đây ngay. Nếu Cung Tuấn trở lại thì ngay cả tôi cũng không cứu được cậu
Không may là Cung Tuấn cũng là loại người cố chấp và lụy tình. Triết Hạn không dám tưởng tượng viễn cảnh hai người này đối đầu với nhau
_Anh yên tâm đi... Cung đại thiếu gia không trở lại được ngay đâu
Câu nói ngạo mạn cộng thêm một nụ cười nhếch mép
_Cậu đã làm gì em ấy?
Triết Hạn tức giận chất vấn Patrix
_Em không đủ khả năng làm gì anh ta đâu. Anh yên tâm... Mặc dù em rất muốn...
Gương mặt cậu ta thể hiện rõ sự tiết nuối
_Tam thiếu... Đi cùng em... Đừng để tên đó tiếp tục lừa dối anh
_Hôm nay là hôn lễ của hai chúng tôi. Cậu không được mời... Lập tức rời khỏi đây cho tôi. Đừng để tôi phải gọi vệ sĩ
Triết Hạn đã không còn kiên nhẫn với kẻ này nữa
_Kết hôn? Hahaha... Kết hôn sao?
Cậu ta cười một cách quỷ dị nhìn Triết Hạn
_Tam thiếu của em... Anh đã quên... "Lăng Duệ" rồi sao? Người mà anh yêu nhất... "Lăng Duệ"? Anh đã quên hắn ta rồi sao?
_Tôi đã từng cảnh cáo cậu không được nhắc đến tên của em ấy... Cậu không xứng...
Triết Hạn siết chặt nắm tay kìm nén lửa giận trong lòng mình
_Đúng vậy... Em không xứng... Cung Tuấn càng không...
_Cậu...
_Em không muốn dài dòng với anh nữa... Trái tim trong người Cung Tuấn không phải của Lăng Duệ
Trước khi Triết Hạn kịp tức giận thì Patrix đã chuẩn bị sẵn "cá chết lưới rách"
_Cậu... Cậu đang nói chuyện gì vậy?
_Anh không nghe lầm đâu. Điều em nói là sự thật
Nói xong cậu ta liền vứt hai xấp hồ sơ bệnh án của Cung Tuấn và hồ sơ pháp y của Lăng Duệ lên bàn
_Em đã dùng cả nửa gia tài của em để đổi lấy chúng... "Sự thật bị chôn vùi"
Triết Hạn vội mở hai xấp hồ sơ ra xem...
Khoảng ít phút sau, tay anh không kìm được mà rung rẩy không ngừng
_Sao có thể như vậy?... Tăng Sâm đã điều tra rất kỹ càng mà... Sao có thể...?
_Tăng Sâm thật sự đã điều tra kĩ nhưng đáng tiếc sự thật này quá khó để điều tra. Nếu không phải em đã tìm thám tử giỏi nhất nhì trong thế giới ngầm thì căn bản cũng không chắc sẽ điều tra ra được
_Là nhầm lẫn... Tất cả chỉ là nhầm lẫn thôi sao...?
Đôi chân Triết Hạn gần như không thể đứng vững mà khụy xuống
"Hơn ba năm qua anh chính là dựa vào tia hy vọng này để vực dậy"
Năm xưa, Triết Hạn đã từng muốn chết đi cùng Lăng Duệ... Nhưng khi biết được vẫn còn một phần của cậu tồn tại trên thế giới này, anh đã cảm thấy biết ơn số mệnh đến nhường nào. Đã tưởng rằng bản thân không hoàn toàn mất đi em ấy. Vậy mà...
_Tam thiếu... Rời đi cùng em... Đừng để Cung Tuấn tiếp tục lừa gạt anh. Anh ta đã biết toàn bộ sự thật. Nên mới muốn nhanh chóng kết hôn với anh... Muốn lừa anh cả đời
Patrix bước tới giữ lấy vai Triết Hạn, muốn anh rời đi cùng cậu ta. Nếu hiện tại còn không đi thì khi Cung Tuấn trở lại... Bọn họ đều sẽ không thoát được
Và đúng như cậu ta dự đoán... Đáng tiếc đã muộn...
_Cậu muốn đưa hôn phu của tôi đi đâu?
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên... Nhưng với Patrix, đó chẳng khác nào âm thanh đến từ địa ngục
Không một tiếng động, không một âm thanh, cả Patrix và Triết Hạn đều không biết Cung Tuấn đã trở lại phòng từ lúc nào
Thấy Triết Hạn đang nhìn mình. Cung Tuấn liền mỉm cười với anh. Cậu đưa tay về phía anh
_Hạn Hạn... Đến đây với em... Chúng ta có thể bắt đầu hôn lễ rồi. Có một "con chuột cống" muốn cản trở luật sư của chúng ta. Nhưng anh yên tâm, em đã xử lý mọi chuyện rồi
_Mày gọi ai là "chuột cống"?
Patrix tức giận hét lớn. Nhưng dù có tức giận cỡ nào thì cậu ta vẫn không có gan để lại gần tên đáng sợ đến từ địa ngục này
Cung Tuấn ngoài dự liệu lại không hề để ý đến cậu ta. Ánh mắt cậu từ đầu đến cuối vẫn luôn chỉ nhìn về phía một người
_Triết Hạn... Ngoan... Đến đây cùng em...
Cậu lập lại yêu cầu lần nữa, ngữ điệu càng dịu dàng ôn nhu hơn cả lúc nãy. Nếu không phải trong hoàn cảnh hiện tại, thì ngữ điệu này có thể hạ gục mọi trái tim sắc đá nhất
Triết Hạn lẳng lặng nhìn bàn tay đang đưa ra của cậu
_Tại sao em muốn anh bước đến chỗ em?
Có hai điều mà Triết Hạn không bao giờ muốn đối diện trước mặt Cung Tuấn... Một là những bí mật của anh... Hai... Là tính cách thật sự của Cung Tuấn
Ánh mắt của anh nhìn vào một tay còn lại không đưa ra của Cung Tuấn, cánh tay đang đặt sau lưng cậu
Gương mặt cậu không chút thay đổi đem cánh tay sau lưng mình đưa ra... Trên đó chính là đang cầm một khẩu súng bạc loại Mimi
Patrix lúc này mới kinh hoàng phát hiện, bản thân vừa bị lưỡi hái tử thần kề vào cổ. Nếu vừa rồi Triết Hạn bước đến chỗ Cung Tuấn... thì hung thần địa ngục này sẽ không ngần ngại mà một phát bắn chết cậu ta
_Triết Hạn... Ngoan... Em không muốn làm bẩn mắt anh... Cũng không muốn làm anh bị thương... Đến chỗ em... Đợi em làm tên bẩn thỉu này im lặng. Chúng ta sẽ có thể tiếp tục hôn lễ của mình
Lý do duy nhất mà Cung Tuấn vẫn chưa nổ súng, chính là sợ đạn lạc vào Triết Hạn. Đương nhiên là anh cũng biết điều đó. Anh liền nắm lấy tay Patrix, kéo cậu ta ra phía sau lưng mình. Hành động này tạo nên một ngọn lửa rực cháy trong tim Cung Tuấn. Cậu siết chặt khẩu súng trong tay, chỉa thẳng về phía hai người đối diện
_TRÁNH RA...
Toàn bộ dịu dàng ôn nhu... nháy mắt đều biến thành điên cuồng và tức giận
Triết Hạn lại không chút lùi bước nhìn vào cậu
_Chuyện này vốn là của hai chúng ta. Không liên quan đến cậu ấy... Em đã hủy hoại cuộc đời của cậu ấy... Hiện tại lại muốn lấy cả mạng của cậu ấy sao?
Lần này thì đến phiên Patrix bất ngờ, cậu ta theo bản năng run rẩy đưa tay che kín khuôn mặt mình, lời nói cũng không thành lời
_Tam thiếu... Anh... đã biết mọi chuyện sao?
Sao cậu ta lại quên mất chứ? Người của Trương gia vẫn luôn theo dõi cậu ta. Thì ra Triết Hạn luôn biết mọi chuyện. Cậu ta còn ngu ngốc che giấu khuôn mặt xấu xí của mình khi gặp anh vì sợ anh ghét bỏ
Thật ra Triết Hạn cũng chỉ biết mọi chuyện không lâu trước đây. Là khi anh cho người điều tra nguyên nhân Cung Tuấn biết được sự thật về chuyện của Lăng Duệ. Quả nhiên là do sau lưng anh, cậu đã tìm bắt Patrix. Thậm chí còn hủy dung của cậu ta trong lúc tức giận
_Không liên quan sao? Không liên quan thì nó đến đây để làm gì? Không liên quan mà lại cho người đi điều tra chuyện phẫu thuật sao?
Cung Tuấn thật sự hối hận vì lúc trước không một dao giết chết tên bẩn thỉu này, lại chỉ rạch mặt cậu ta
_Vậy tất cả mọi chuyện là sự thật sao...? Thì ra em vẫn luôn biết...
Triết Hạn vẫn nuôi chút hy vọng là Cung Tuấn không hề biết mọi chuyện
_Trái tim... Trái tim thật sự của Lăng Duệ đang ở đâu?
Anh chua xót nhìn cậu
_Triết Hạn... Cử hành hôn lễ xong... Chúng ta sẽ giải quyết mọi chuyện có được không... Nghe lời em...
Cung Tuấn cố gắng kìm nén toàn bộ hận ý xuống đáy lòng, chỉ cần một chút nữa thôi... một chút nữa thôi. Cậu không thể để tất cả đều bị hủy mất được
Nhưng đáng tiếc, Triết Hạn đã không còn tin được lời cậu nói
_Cung Tuấn... Xin lỗi em... Anh nghĩ hôn lễ phải tạm thời ngừng lại. Anh phải trở về nước điều tra rõ ràng việc này
Một phần cơ thể của Lăng Duệ vẫn đang lưu lạc bên ngoài. Anh phải tìm được nó, an táng một cách đoàng hoàng cho em ấy
Thấy Cung Tuấn không phản ứng với lời mình nói, Triết Hạn cho rằng cậu đã đồng ý đề nghị của anh. Thấy cậu vẫn đứng nguyên ở cửa chính. Anh không muốn kích động cậu nên chọn dẫn Patrix rời đi bằng một cửa phụ bên hong căn phòng
ĐOÀNG....
RẮCCCC...
Triết Hạn không ngờ... Cung Tuấn thật sự nổ súng
Phát súng cảnh cáo bắn thẳng vào bình hoa nằm cạnh cánh cửa mà họ định rời đi
_Triết Hạn... Đừng ép em có được không? Hôm nay hoặc là chúng ta tổ chức hôn lễ, em sẽ chừa cho tên bẩn thỉu này một mạng... Hoặc là... Chúng ta sẽ cùng chết...
Nói xong cậu liền mở chốt súng sẵn sàng
_Anh không nói sẽ hủy bỏ hôn lễ của chúng ta... Chỉ là tạm thời ngừng lại. Đợi khi anh giải quyết xong mọi chuyện. Anh sẽ cho em một câu trả lời
Triết Hạn cố gắng khuyên giải cậu
_CÂU TRẢ LỜI CỦA ANH LÀ GÌ?
Cậu tức giận hét lớn
_Anh vẫn muốn tiếp tục lừa tôi sao? Hiện giờ trong mắt anh tôi chỉ còn là cái vỏ bọc vô dụng... Anh sẽ còn cần tôi sao?
Khuôn mặt của cậu từ lúc nào đã tràn đầy nước mắt. Ánh mắt tuyệt vọng nhìn vào Triết Hạn, nhìn anh đem Patrix bảo hộ sau lưng mình trước họng súng của cậu
_Trương Triết Hạn... Từ ngày đầu chúng ta bắt đầu quen nhau, anh đối với tôi đã nói được bao nhiêu câu thật lòng? Anh cho rằng... Tôi còn lòng tin ở anh nữa sao?
_Em...
Câu nói này như một nhát dao đâm vào tim Triết Hạn. Anh đau lòng nhận ra rằng... Thì ra Cung Tuấn chưa bao giờ tha thứ cho anh. Cậu ấy chẳng qua chỉ đang kìm nén mọi thứ trong lòng mình.
Thêm một hy vọng cuối cùng... Anh vẫn muốn hỏi cậu
_Ngay cả câu nói... "Anh yêu em"... Em cũng không tin anh sao?
Nghe câu hỏi của anh, Cung Tuấn nhếch môi mỉm cười châm chọc
_"Anh yêu em"... Phải rồi... "Anh yêu em"... Haha... Haha...
Nụ cười bi ai tang thương hơn cả nước mắt
_NHƯNG TÌNH YÊU ANH DÀNH CHO TÔI VĨNH VIỄN KHÔNG BẰNG KẺ ĐÃ CHẾT ĐÓ
Không gian lễ cưới được trang trí như một khu vườn mùa xuân với vô vàn những bông hoa tulip xinh đẹp. Thảm đỏ trải dài từ cổng hoa vào tới lễ đường. Hàng ghế khách mời cũng không được chuẩn bị vì lễ cưới hôm nay chỉ dành cho hai nhân vật chính
Trong phòng trang điểm lúc này cũng đang vô cùng tất bật để chuẩn bị cho cặp đôi chính hôm nay. Khoảng một lúc sau, nhân viên làm xong việc của mình thì cũng dần rời ra ngoài. Triết Hạn bước tới trước tấm gương lớn, ngắm nhìn mình trong gương. Mái tóc xoăn nhẹ hơi dài qua cổ của anh được một sợi dây lụa mỏng buộc thành một đuôi tóc nhỏ. Khuôn mặt dù chỉ được trang điểm nhẹ nhàng nhưng nhìn giống như một chàng thiên sứ. Hoàn toàn không nhìn ra tuổi tác thật sự đã hơn ba mươi của anh. Bộ lễ phục trắng xám tôn lên làn da như bạch ngọc
Cung Tuấn bước đến từ sau ôm lấy eo anh
_Sao lại đột ngột đổi lễ phục? Anh không thích hai bộ trước đó sao?
Hai bộ lễ phục đầu tiên được một nhà thiết kế nổi tiếng người Tây Ban Nha đích thân thiết kế. Lấy màu xanh coban làm chủ đạo, là màu do "đích thân" Cung Tuấn yêu cầu
Nhưng vào tuần trước, khi chỉ vừa nhìn thấy bản vẽ, Triết Hạn đã lập tức nhíu mày. Anh chỉ cho phép giữ lại mẫu thiết kế, còn màu vải phải lập tức đổi thành trắng xám
Triết Hạn xoay người chỉnh lại chiếc nơ trên cổ Cung Tuấn. Anh mỉm cười nhìn đối phương
_Màu xanh không hợp với em... Tuấn Tuấn vẫn mặc màu trắng xám mới là đẹp nhất
Chỉ một câu nói của Triết Hạn cũng đủ làm hạnh phúc của Cung đại thiếu dâng đến chín tầng mây. Cậu cuối người ôm chặt lấy anh vào lòng mình
_Vậy sau này em sẽ chỉ mặc quần áo màu trắng xám thôi... Hạn Hạn... Có được không anh?
Khúc mắt trong lòng cậu luôn làm anh rất đau lòng và hối hận. Sự tự ti của Cung Tuấn bây giờ hoàn toàn là lỗi của anh. Vỗ nhẹ lên lưng đối phương, Triết Hạn nhẹ giọng nói với cậu
_Em muốn mặc gì cũng được... Tuấn Tuấn của anh đẹp trai như vậy mà. Em mặc gì cũng sẽ vô cùng hoàn hảo
Cung Tuấn nhịn không được mà hôn lên môi anh. Hai người quấn lấy nhau môi lưỡi không rời
Nhưng đáng tiếc...
"Buổi tiệc nào cũng phải tàn... Nụ hôn nào cũng phải kết thúc"
Luật sư tại Pháp của Cung Tuấn vẫn chưa đến, nên giấy đăng ký kết hôn của hai người họ cũng chưa đến nơi. Căn bản là không thể làm lễ. Giảng Võ bước nhanh vào phòng nói điều gì đó vào tai Cung Tuấn. Khiến sắc mặt cậu lập tức trở nên lạnh băng
Thấy Triết Hạn lo lắng nhìn mình, cậu liền nhanh chóng thay đổi thái độ, mỉm cười hôn lên trán anh
_Đợi em một chút thôi... Em sẽ lập tức trở lại cùng anh
Nói xong cậu liền vội vã rời khỏi phòng. Triết Hạn cũng không kịp phản ứng. Anh chỉ đành ở lại trong phòng đợi Cung Tuấn
....
Một lúc sau
Cạch...
Tiếng mở cửa vang lên
_Em chịu về rồi... Có chuyện gì...v...
Khi Triết Hạn xoay lại nhìn thấy rõ người xuất hiện ở cửa, anh không khỏi ngạc nhiên
_Cậu...
Người trước mặt anh đội một chiếc nón có vành che đi đôi mắt. Trên mặt còn đeo khẩu trang đen che kín khuôn mặt. Nhưng dù chỉ nhìn dáng người, Triết Hạn cũng có thể lờ mờ đoán được
_Patrix... Là cậu sao?
Người này thì dù có cháy thành tro chắc anh cũng sẽ nhận ra
_Tam thiếu... Anh vẫn còn nhớ đến em... Hư...ha...
Thiếu niên không nén nổi vui mừng, chỉ là bản thân lại không thể mở miệng cười quá lớn, nên khiến giọng cười của cậu ta trở nên vô cùng quỷ dị
_Sao cậu lại đến đây? Cậu muốn gì?
Triết Hạn hiểu rất rõ con người của Patrix. Rất cố chấp và lụy tình. Năm xưa dưới mắt của anh, cậu ta vẫn dám ra tay với Lăng Duệ. Thì cũng đủ để thấy sự điên rồ của con người này
_Em đến đây để cứu anh... Đưa anh ra khỏi đây... Em không thể để tên dối trá kia tiếp tục lừa gạt anh
Cậu ta điên cuồng nhìn Triết Hạn
_Cậu nói lung tung gì vậy? Lập tức rời khỏi đây ngay. Nếu Cung Tuấn trở lại thì ngay cả tôi cũng không cứu được cậu
Không may là Cung Tuấn cũng là loại người cố chấp và lụy tình. Triết Hạn không dám tưởng tượng viễn cảnh hai người này đối đầu với nhau
_Anh yên tâm đi... Cung đại thiếu gia không trở lại được ngay đâu
Câu nói ngạo mạn cộng thêm một nụ cười nhếch mép
_Cậu đã làm gì em ấy?
Triết Hạn tức giận chất vấn Patrix
_Em không đủ khả năng làm gì anh ta đâu. Anh yên tâm... Mặc dù em rất muốn...
Gương mặt cậu ta thể hiện rõ sự tiết nuối
_Tam thiếu... Đi cùng em... Đừng để tên đó tiếp tục lừa dối anh
_Hôm nay là hôn lễ của hai chúng tôi. Cậu không được mời... Lập tức rời khỏi đây cho tôi. Đừng để tôi phải gọi vệ sĩ
Triết Hạn đã không còn kiên nhẫn với kẻ này nữa
_Kết hôn? Hahaha... Kết hôn sao?
Cậu ta cười một cách quỷ dị nhìn Triết Hạn
_Tam thiếu của em... Anh đã quên... "Lăng Duệ" rồi sao? Người mà anh yêu nhất... "Lăng Duệ"? Anh đã quên hắn ta rồi sao?
_Tôi đã từng cảnh cáo cậu không được nhắc đến tên của em ấy... Cậu không xứng...
Triết Hạn siết chặt nắm tay kìm nén lửa giận trong lòng mình
_Đúng vậy... Em không xứng... Cung Tuấn càng không...
_Cậu...
_Em không muốn dài dòng với anh nữa... Trái tim trong người Cung Tuấn không phải của Lăng Duệ
Trước khi Triết Hạn kịp tức giận thì Patrix đã chuẩn bị sẵn "cá chết lưới rách"
_Cậu... Cậu đang nói chuyện gì vậy?
_Anh không nghe lầm đâu. Điều em nói là sự thật
Nói xong cậu ta liền vứt hai xấp hồ sơ bệnh án của Cung Tuấn và hồ sơ pháp y của Lăng Duệ lên bàn
_Em đã dùng cả nửa gia tài của em để đổi lấy chúng... "Sự thật bị chôn vùi"
Triết Hạn vội mở hai xấp hồ sơ ra xem...
Khoảng ít phút sau, tay anh không kìm được mà rung rẩy không ngừng
_Sao có thể như vậy?... Tăng Sâm đã điều tra rất kỹ càng mà... Sao có thể...?
_Tăng Sâm thật sự đã điều tra kĩ nhưng đáng tiếc sự thật này quá khó để điều tra. Nếu không phải em đã tìm thám tử giỏi nhất nhì trong thế giới ngầm thì căn bản cũng không chắc sẽ điều tra ra được
_Là nhầm lẫn... Tất cả chỉ là nhầm lẫn thôi sao...?
Đôi chân Triết Hạn gần như không thể đứng vững mà khụy xuống
"Hơn ba năm qua anh chính là dựa vào tia hy vọng này để vực dậy"
Năm xưa, Triết Hạn đã từng muốn chết đi cùng Lăng Duệ... Nhưng khi biết được vẫn còn một phần của cậu tồn tại trên thế giới này, anh đã cảm thấy biết ơn số mệnh đến nhường nào. Đã tưởng rằng bản thân không hoàn toàn mất đi em ấy. Vậy mà...
_Tam thiếu... Rời đi cùng em... Đừng để Cung Tuấn tiếp tục lừa gạt anh. Anh ta đã biết toàn bộ sự thật. Nên mới muốn nhanh chóng kết hôn với anh... Muốn lừa anh cả đời
Patrix bước tới giữ lấy vai Triết Hạn, muốn anh rời đi cùng cậu ta. Nếu hiện tại còn không đi thì khi Cung Tuấn trở lại... Bọn họ đều sẽ không thoát được
Và đúng như cậu ta dự đoán... Đáng tiếc đã muộn...
_Cậu muốn đưa hôn phu của tôi đi đâu?
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên... Nhưng với Patrix, đó chẳng khác nào âm thanh đến từ địa ngục
Không một tiếng động, không một âm thanh, cả Patrix và Triết Hạn đều không biết Cung Tuấn đã trở lại phòng từ lúc nào
Thấy Triết Hạn đang nhìn mình. Cung Tuấn liền mỉm cười với anh. Cậu đưa tay về phía anh
_Hạn Hạn... Đến đây với em... Chúng ta có thể bắt đầu hôn lễ rồi. Có một "con chuột cống" muốn cản trở luật sư của chúng ta. Nhưng anh yên tâm, em đã xử lý mọi chuyện rồi
_Mày gọi ai là "chuột cống"?
Patrix tức giận hét lớn. Nhưng dù có tức giận cỡ nào thì cậu ta vẫn không có gan để lại gần tên đáng sợ đến từ địa ngục này
Cung Tuấn ngoài dự liệu lại không hề để ý đến cậu ta. Ánh mắt cậu từ đầu đến cuối vẫn luôn chỉ nhìn về phía một người
_Triết Hạn... Ngoan... Đến đây cùng em...
Cậu lập lại yêu cầu lần nữa, ngữ điệu càng dịu dàng ôn nhu hơn cả lúc nãy. Nếu không phải trong hoàn cảnh hiện tại, thì ngữ điệu này có thể hạ gục mọi trái tim sắc đá nhất
Triết Hạn lẳng lặng nhìn bàn tay đang đưa ra của cậu
_Tại sao em muốn anh bước đến chỗ em?
Có hai điều mà Triết Hạn không bao giờ muốn đối diện trước mặt Cung Tuấn... Một là những bí mật của anh... Hai... Là tính cách thật sự của Cung Tuấn
Ánh mắt của anh nhìn vào một tay còn lại không đưa ra của Cung Tuấn, cánh tay đang đặt sau lưng cậu
Gương mặt cậu không chút thay đổi đem cánh tay sau lưng mình đưa ra... Trên đó chính là đang cầm một khẩu súng bạc loại Mimi
Patrix lúc này mới kinh hoàng phát hiện, bản thân vừa bị lưỡi hái tử thần kề vào cổ. Nếu vừa rồi Triết Hạn bước đến chỗ Cung Tuấn... thì hung thần địa ngục này sẽ không ngần ngại mà một phát bắn chết cậu ta
_Triết Hạn... Ngoan... Em không muốn làm bẩn mắt anh... Cũng không muốn làm anh bị thương... Đến chỗ em... Đợi em làm tên bẩn thỉu này im lặng. Chúng ta sẽ có thể tiếp tục hôn lễ của mình
Lý do duy nhất mà Cung Tuấn vẫn chưa nổ súng, chính là sợ đạn lạc vào Triết Hạn. Đương nhiên là anh cũng biết điều đó. Anh liền nắm lấy tay Patrix, kéo cậu ta ra phía sau lưng mình. Hành động này tạo nên một ngọn lửa rực cháy trong tim Cung Tuấn. Cậu siết chặt khẩu súng trong tay, chỉa thẳng về phía hai người đối diện
_TRÁNH RA...
Toàn bộ dịu dàng ôn nhu... nháy mắt đều biến thành điên cuồng và tức giận
Triết Hạn lại không chút lùi bước nhìn vào cậu
_Chuyện này vốn là của hai chúng ta. Không liên quan đến cậu ấy... Em đã hủy hoại cuộc đời của cậu ấy... Hiện tại lại muốn lấy cả mạng của cậu ấy sao?
Lần này thì đến phiên Patrix bất ngờ, cậu ta theo bản năng run rẩy đưa tay che kín khuôn mặt mình, lời nói cũng không thành lời
_Tam thiếu... Anh... đã biết mọi chuyện sao?
Sao cậu ta lại quên mất chứ? Người của Trương gia vẫn luôn theo dõi cậu ta. Thì ra Triết Hạn luôn biết mọi chuyện. Cậu ta còn ngu ngốc che giấu khuôn mặt xấu xí của mình khi gặp anh vì sợ anh ghét bỏ
Thật ra Triết Hạn cũng chỉ biết mọi chuyện không lâu trước đây. Là khi anh cho người điều tra nguyên nhân Cung Tuấn biết được sự thật về chuyện của Lăng Duệ. Quả nhiên là do sau lưng anh, cậu đã tìm bắt Patrix. Thậm chí còn hủy dung của cậu ta trong lúc tức giận
_Không liên quan sao? Không liên quan thì nó đến đây để làm gì? Không liên quan mà lại cho người đi điều tra chuyện phẫu thuật sao?
Cung Tuấn thật sự hối hận vì lúc trước không một dao giết chết tên bẩn thỉu này, lại chỉ rạch mặt cậu ta
_Vậy tất cả mọi chuyện là sự thật sao...? Thì ra em vẫn luôn biết...
Triết Hạn vẫn nuôi chút hy vọng là Cung Tuấn không hề biết mọi chuyện
_Trái tim... Trái tim thật sự của Lăng Duệ đang ở đâu?
Anh chua xót nhìn cậu
_Triết Hạn... Cử hành hôn lễ xong... Chúng ta sẽ giải quyết mọi chuyện có được không... Nghe lời em...
Cung Tuấn cố gắng kìm nén toàn bộ hận ý xuống đáy lòng, chỉ cần một chút nữa thôi... một chút nữa thôi. Cậu không thể để tất cả đều bị hủy mất được
Nhưng đáng tiếc, Triết Hạn đã không còn tin được lời cậu nói
_Cung Tuấn... Xin lỗi em... Anh nghĩ hôn lễ phải tạm thời ngừng lại. Anh phải trở về nước điều tra rõ ràng việc này
Một phần cơ thể của Lăng Duệ vẫn đang lưu lạc bên ngoài. Anh phải tìm được nó, an táng một cách đoàng hoàng cho em ấy
Thấy Cung Tuấn không phản ứng với lời mình nói, Triết Hạn cho rằng cậu đã đồng ý đề nghị của anh. Thấy cậu vẫn đứng nguyên ở cửa chính. Anh không muốn kích động cậu nên chọn dẫn Patrix rời đi bằng một cửa phụ bên hong căn phòng
ĐOÀNG....
RẮCCCC...
Triết Hạn không ngờ... Cung Tuấn thật sự nổ súng
Phát súng cảnh cáo bắn thẳng vào bình hoa nằm cạnh cánh cửa mà họ định rời đi
_Triết Hạn... Đừng ép em có được không? Hôm nay hoặc là chúng ta tổ chức hôn lễ, em sẽ chừa cho tên bẩn thỉu này một mạng... Hoặc là... Chúng ta sẽ cùng chết...
Nói xong cậu liền mở chốt súng sẵn sàng
_Anh không nói sẽ hủy bỏ hôn lễ của chúng ta... Chỉ là tạm thời ngừng lại. Đợi khi anh giải quyết xong mọi chuyện. Anh sẽ cho em một câu trả lời
Triết Hạn cố gắng khuyên giải cậu
_CÂU TRẢ LỜI CỦA ANH LÀ GÌ?
Cậu tức giận hét lớn
_Anh vẫn muốn tiếp tục lừa tôi sao? Hiện giờ trong mắt anh tôi chỉ còn là cái vỏ bọc vô dụng... Anh sẽ còn cần tôi sao?
Khuôn mặt của cậu từ lúc nào đã tràn đầy nước mắt. Ánh mắt tuyệt vọng nhìn vào Triết Hạn, nhìn anh đem Patrix bảo hộ sau lưng mình trước họng súng của cậu
_Trương Triết Hạn... Từ ngày đầu chúng ta bắt đầu quen nhau, anh đối với tôi đã nói được bao nhiêu câu thật lòng? Anh cho rằng... Tôi còn lòng tin ở anh nữa sao?
_Em...
Câu nói này như một nhát dao đâm vào tim Triết Hạn. Anh đau lòng nhận ra rằng... Thì ra Cung Tuấn chưa bao giờ tha thứ cho anh. Cậu ấy chẳng qua chỉ đang kìm nén mọi thứ trong lòng mình.
Thêm một hy vọng cuối cùng... Anh vẫn muốn hỏi cậu
_Ngay cả câu nói... "Anh yêu em"... Em cũng không tin anh sao?
Nghe câu hỏi của anh, Cung Tuấn nhếch môi mỉm cười châm chọc
_"Anh yêu em"... Phải rồi... "Anh yêu em"... Haha... Haha...
Nụ cười bi ai tang thương hơn cả nước mắt
_NHƯNG TÌNH YÊU ANH DÀNH CHO TÔI VĨNH VIỄN KHÔNG BẰNG KẺ ĐÃ CHẾT ĐÓ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất