Chương 34: Từ Diện Tư bị bơ
Reng…
//Ông chủ Từ!
“Tôi muốn gặp Tiểu Hàn!”
//Dạ, ông chủ Từ thông cảm…tiểu thư không có mặt ở nhà.
“Tiểu Hàn đang ở đâu?”
//Tôi thật sự không biết ạ!
*Anh Tư Tư.
Từ Diện Tư lạnh lùng nhìn Giả Thiên Thiên “Tiểu Hàn đâu?”
Giả Thiên Thiên thở dài “anh còn tìm cô ta làm gì”.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
*Còn chuyện gì nữa, tại cô ta mà Cổ thị sắp phải phá sản rồi đó. Cô ta còn mặt mũi gì mà ở lại Cổ gia.
“Cô câm miệng cho tôi, Tiểu Hàn là bị người khác hại”.
*Anh luôn khẳng định là Cổ Mộc Hàn bị hại, vậy ai hại cô ta và chứng cứ đâu?
Từ Diện Tư không muốn tranh cãi với Giả Thiên Thiên, anh quay lưng rời đi…
*Anh Tư Tư, anh không vào nhà sao?”
“Tôi bận lắm”
Giả Thiên Thiên nhìn theo bóng lưng Từ Diện Tư mà ngao ngán thở dài “luôn cả mặt mình mà anh ấy cũng không thèm nhìn đến, anh ấy chỉ để tâm đến Cổ Mộc Hàn!”
‘Ai như tên Từ Diện Tư vậy?’
Giả Thiên Thiên hốt hoảng “Dạ…dạ, đúng là anh Tư Tư!”
‘Tên khốn đó đến đây làm gì?’
*Dạ, anh Tư Tư đến tìm Hàn Hàn.
Cổ Mộc Anh lạnh mặt “lại là Từ Diện Tư”
Cảm nhận được sự lạnh lùng của Cổ Mộc Anh, Giả Thiên Thiên có chút lo lắng “anh sao vậy ạ?”
Cổ Mộc Anh mỉm cười “anh không sao, chỉ là…”
*Chỉ là thế nào ạ?
‘Không có gì!’
*Anh vì chuyện của Hàn Hàn nên không vui sao?
‘Không, anh đi làm đây’
Giả Thiên Thiên nhìn ra được có gì đó không ổn ở Cổ Mộc Anh nhưng cô không dám hỏi.
……………
‘Tiểu Hàn!’
- Sao ạ?
Hà Kính Phong cười cười “giờ toàn bộ cổ phần của Cổ thị đều vào tay của em rồi”.
Cổ Mộc Hàn thở dài “Thực ra thì từ lúc đầu em không muốn giành lấy Cổ thị bằng cách này, em chỉ muốn ba em hai tay trao nó cho em”.
‘Anh lại nghĩ đến tâm cơ của Giả Thiên Thiên, ả ta sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn như dơ bẩn để giành lấy Cổ Thị’.
- Những gì anh nói không sai. Em cũng muốn xem Giả Thiên Thiên sẽ giành lấy cổ thi bằng cách nào.
Ngừng một lúc, Cổ Mộc Hàn lời nói tiếp ‘‘Em chỉ lo là ba em sẽ vì chuyện này mà đau buồn’’.
‘Em muốn làm được việc lớn thì em phải quyết đoán’.
Cổ Mộc Hàn ưu phiền nhìn Hà Kính Phong “Dạ!”
'Em thử nghĩ mà xem Tiểu Hàn, nếu như hôm nay em không có số tài sản riêng này thì có phải Cổ Thị đã rơi vào tay kẻ khác!”
- Anh nói không sai.
‘Em định tiếp theo làm gì?’
- Thu mua luôn Cổ thị, tống cổ những thành phần cổ đông vô dụng ấy và chọn ngày tốt để em ngồi vào vị trí mà trước đây ba em đã từng làm.
‘Vậy thì lần này giữa em và ba em…nhất định sẽ xảy ra chuyện!’
- Em không ngại.
‘Em sẽ luôn ủng hộ em, trước giờ anh rất ủng hộ những người có chí hướng như em’.
- Cảm ơn anh họ.
‘Vậy còn phía Từ Diện Tư thì thế nào?’
- Chuyện của em thì liên quan gì đến anh ta.
‘Thế còn mớ tình cảm kia thì em tính thế nào?’
Cổ Mộc Hàn lạnh mặt, chưa bao giờ cô thấy lòng mình trống vắng đến như vậy…trong cô bấy giờ chỉ nghĩ đến việc phải làm thế nào để bóp chết Giả Thiên Thiên.
- Giả Thiên Thiên ơi là Giả Thiên Thiên, phí cả thanh xuân chỉ vì muốn có được Cổ thị sao. Người tính thì làm sao bằng trời tính, luôn cả ông trời cũng giúp Cổ Mộc Hàn tôi…một Giả Thiên Thiên cô thì làm được gì.
Reng…
- Alo!
“Tiểu Hàn à, em đang ở đâu?”
- Đâu có liên quan đến anh.
Từ Diện Tư nhíu mày “nhóc con, em lại muốn làm gì?”
- Em muốn tắt máy.
“Sao cơ?”
Tút…
Từ Diện Tư nheo mắt sau tiếng tút kéo dài “Cổ Mộc Hàn, em dám!”
Hàn Du cảm nhận được khí lạnh lan tỏa khắp căn phòng rộng lớn, mỗi một món đồ được trang trí trong căn phòng như sắp đóng băng. Anh rón rén rời đi…
“Hàn Du, cậu định đi đâu?”
Hàn Du cười gượng “tôi định đi làm xíu việc đó mà!”
“Việc gì?”
Hàn Du há hốc mồm, hoá ra thì lão già nhà mình cũng nhay lắm ấy chứ.
‘Già còn việc gì căn dặn?’
“Cậu thử vào camera quan sát của nhà họ Cổ xem, hôm ấy đã xảy ra những chuyện gì”.
Hàn Du bắt đầu ngồi xuống ghế và nghiêm túc với công việc.
Một lúc sau “già, nhất định là có vấn đề!”
“Sao vậy?”
‘Trong những đoạn phim ma camera quay lại, bị mất một đoạn hơn ba mươi phút, đó là khoảng thời gian Cổ tiểu thư xảy ra chuyện!’
“Cậu thử hồi phục lại xem có được không”
Từ Diện Tư lạnh lùng nhìn về khoảng không vô định, lòng anh vô cùng ngột ngạt “gần đây anh có cảm giác Cổ Mộc Hàn luôn né tránh anh”.
Thấy Hàn Du chăm chú với công việc, Từ Diện Tư nhìn chằm chằm không chớp mắt “Hừ, tên Hàn Du này khi làm việc cũng có trách nhiệm lắm ấy chứ!”
Cắm cúi thật lâu, Hàn Du ngước mặt lên rồi thở phào nhẹ nhõm!
“Thế nào?”
‘May là khôi phục được, kẻ này đúng là cũng khá cao tay!’
Từ Diện Tư hài lòng gật đầu, trước đây anh thấy Hàn Du khá đam mê lĩnh vực này nên đã bỏ ra số tiền lớn cho Hàn Du ăn học suốt mấy năm dài, giờ cũng có việc dùng đến.
Hàn Du đưa laptop đến trước mặt Từ Diện Tư “già xem!”
Từ Diện Tư chăm chú ngồi xem, càng xem càng nhíu chặt mày.
“Hàn Du, cậu đăng đoạn video này lên mạng”.
Hàn Du thoáng kinh ngạc rồi lại thôi, anh thừa biết ông chủ già của mình là người như thế nào, theo bên cạnh Từ Diện Tư cũng đã mười mấy năm…thuở ấy Từ Diện Tư chỉ là một thiếu niên mới lớn, giờ đã ngoài ba mươi. Anh thầm cảm khái, thời gian đúng là khiến cho người ta thấy bồi hồi “mới đó đã hơn mười năm!”
Từ Diện Tư nhíu mày “cậu sao thế?”
‘Tôi không sao đâu già!’
//Ông chủ Từ!
“Tôi muốn gặp Tiểu Hàn!”
//Dạ, ông chủ Từ thông cảm…tiểu thư không có mặt ở nhà.
“Tiểu Hàn đang ở đâu?”
//Tôi thật sự không biết ạ!
*Anh Tư Tư.
Từ Diện Tư lạnh lùng nhìn Giả Thiên Thiên “Tiểu Hàn đâu?”
Giả Thiên Thiên thở dài “anh còn tìm cô ta làm gì”.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
*Còn chuyện gì nữa, tại cô ta mà Cổ thị sắp phải phá sản rồi đó. Cô ta còn mặt mũi gì mà ở lại Cổ gia.
“Cô câm miệng cho tôi, Tiểu Hàn là bị người khác hại”.
*Anh luôn khẳng định là Cổ Mộc Hàn bị hại, vậy ai hại cô ta và chứng cứ đâu?
Từ Diện Tư không muốn tranh cãi với Giả Thiên Thiên, anh quay lưng rời đi…
*Anh Tư Tư, anh không vào nhà sao?”
“Tôi bận lắm”
Giả Thiên Thiên nhìn theo bóng lưng Từ Diện Tư mà ngao ngán thở dài “luôn cả mặt mình mà anh ấy cũng không thèm nhìn đến, anh ấy chỉ để tâm đến Cổ Mộc Hàn!”
‘Ai như tên Từ Diện Tư vậy?’
Giả Thiên Thiên hốt hoảng “Dạ…dạ, đúng là anh Tư Tư!”
‘Tên khốn đó đến đây làm gì?’
*Dạ, anh Tư Tư đến tìm Hàn Hàn.
Cổ Mộc Anh lạnh mặt “lại là Từ Diện Tư”
Cảm nhận được sự lạnh lùng của Cổ Mộc Anh, Giả Thiên Thiên có chút lo lắng “anh sao vậy ạ?”
Cổ Mộc Anh mỉm cười “anh không sao, chỉ là…”
*Chỉ là thế nào ạ?
‘Không có gì!’
*Anh vì chuyện của Hàn Hàn nên không vui sao?
‘Không, anh đi làm đây’
Giả Thiên Thiên nhìn ra được có gì đó không ổn ở Cổ Mộc Anh nhưng cô không dám hỏi.
……………
‘Tiểu Hàn!’
- Sao ạ?
Hà Kính Phong cười cười “giờ toàn bộ cổ phần của Cổ thị đều vào tay của em rồi”.
Cổ Mộc Hàn thở dài “Thực ra thì từ lúc đầu em không muốn giành lấy Cổ thị bằng cách này, em chỉ muốn ba em hai tay trao nó cho em”.
‘Anh lại nghĩ đến tâm cơ của Giả Thiên Thiên, ả ta sẽ dùng đủ mọi thủ đoạn như dơ bẩn để giành lấy Cổ Thị’.
- Những gì anh nói không sai. Em cũng muốn xem Giả Thiên Thiên sẽ giành lấy cổ thi bằng cách nào.
Ngừng một lúc, Cổ Mộc Hàn lời nói tiếp ‘‘Em chỉ lo là ba em sẽ vì chuyện này mà đau buồn’’.
‘Em muốn làm được việc lớn thì em phải quyết đoán’.
Cổ Mộc Hàn ưu phiền nhìn Hà Kính Phong “Dạ!”
'Em thử nghĩ mà xem Tiểu Hàn, nếu như hôm nay em không có số tài sản riêng này thì có phải Cổ Thị đã rơi vào tay kẻ khác!”
- Anh nói không sai.
‘Em định tiếp theo làm gì?’
- Thu mua luôn Cổ thị, tống cổ những thành phần cổ đông vô dụng ấy và chọn ngày tốt để em ngồi vào vị trí mà trước đây ba em đã từng làm.
‘Vậy thì lần này giữa em và ba em…nhất định sẽ xảy ra chuyện!’
- Em không ngại.
‘Em sẽ luôn ủng hộ em, trước giờ anh rất ủng hộ những người có chí hướng như em’.
- Cảm ơn anh họ.
‘Vậy còn phía Từ Diện Tư thì thế nào?’
- Chuyện của em thì liên quan gì đến anh ta.
‘Thế còn mớ tình cảm kia thì em tính thế nào?’
Cổ Mộc Hàn lạnh mặt, chưa bao giờ cô thấy lòng mình trống vắng đến như vậy…trong cô bấy giờ chỉ nghĩ đến việc phải làm thế nào để bóp chết Giả Thiên Thiên.
- Giả Thiên Thiên ơi là Giả Thiên Thiên, phí cả thanh xuân chỉ vì muốn có được Cổ thị sao. Người tính thì làm sao bằng trời tính, luôn cả ông trời cũng giúp Cổ Mộc Hàn tôi…một Giả Thiên Thiên cô thì làm được gì.
Reng…
- Alo!
“Tiểu Hàn à, em đang ở đâu?”
- Đâu có liên quan đến anh.
Từ Diện Tư nhíu mày “nhóc con, em lại muốn làm gì?”
- Em muốn tắt máy.
“Sao cơ?”
Tút…
Từ Diện Tư nheo mắt sau tiếng tút kéo dài “Cổ Mộc Hàn, em dám!”
Hàn Du cảm nhận được khí lạnh lan tỏa khắp căn phòng rộng lớn, mỗi một món đồ được trang trí trong căn phòng như sắp đóng băng. Anh rón rén rời đi…
“Hàn Du, cậu định đi đâu?”
Hàn Du cười gượng “tôi định đi làm xíu việc đó mà!”
“Việc gì?”
Hàn Du há hốc mồm, hoá ra thì lão già nhà mình cũng nhay lắm ấy chứ.
‘Già còn việc gì căn dặn?’
“Cậu thử vào camera quan sát của nhà họ Cổ xem, hôm ấy đã xảy ra những chuyện gì”.
Hàn Du bắt đầu ngồi xuống ghế và nghiêm túc với công việc.
Một lúc sau “già, nhất định là có vấn đề!”
“Sao vậy?”
‘Trong những đoạn phim ma camera quay lại, bị mất một đoạn hơn ba mươi phút, đó là khoảng thời gian Cổ tiểu thư xảy ra chuyện!’
“Cậu thử hồi phục lại xem có được không”
Từ Diện Tư lạnh lùng nhìn về khoảng không vô định, lòng anh vô cùng ngột ngạt “gần đây anh có cảm giác Cổ Mộc Hàn luôn né tránh anh”.
Thấy Hàn Du chăm chú với công việc, Từ Diện Tư nhìn chằm chằm không chớp mắt “Hừ, tên Hàn Du này khi làm việc cũng có trách nhiệm lắm ấy chứ!”
Cắm cúi thật lâu, Hàn Du ngước mặt lên rồi thở phào nhẹ nhõm!
“Thế nào?”
‘May là khôi phục được, kẻ này đúng là cũng khá cao tay!’
Từ Diện Tư hài lòng gật đầu, trước đây anh thấy Hàn Du khá đam mê lĩnh vực này nên đã bỏ ra số tiền lớn cho Hàn Du ăn học suốt mấy năm dài, giờ cũng có việc dùng đến.
Hàn Du đưa laptop đến trước mặt Từ Diện Tư “già xem!”
Từ Diện Tư chăm chú ngồi xem, càng xem càng nhíu chặt mày.
“Hàn Du, cậu đăng đoạn video này lên mạng”.
Hàn Du thoáng kinh ngạc rồi lại thôi, anh thừa biết ông chủ già của mình là người như thế nào, theo bên cạnh Từ Diện Tư cũng đã mười mấy năm…thuở ấy Từ Diện Tư chỉ là một thiếu niên mới lớn, giờ đã ngoài ba mươi. Anh thầm cảm khái, thời gian đúng là khiến cho người ta thấy bồi hồi “mới đó đã hơn mười năm!”
Từ Diện Tư nhíu mày “cậu sao thế?”
‘Tôi không sao đâu già!’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất