Chương 50: Ông chủ Từ đang chột dạ sao
‘Anh Tư Tư!’
Cổ Mộc Hàn cùng Từ Diện Tư ngước mặt lên nhìn, thấy Giả Thiên Thiên đang đứng nhìn mình chằm chằm. Cổ Mộc Hàn cười cười nhưng không lên tiếng.
“Cô đến đây làm gì?”
Nước mắt Giả Thiên Thiên bất chợt tuôn rơi “anh Tư Tư, đây cũng là nhà của em mà. Thanh xuân của em gửi gắm Từ gia, sao em không thể về nhà?”
Cổ Mộc Hàn lạnh nhạt lên tiếng “ăn nhờ ở đậu thì tất nhiên không thể tuỳ tiện rồi!”
‘Cô…’
Cổ Mộc Hàn nhướn mày “tôi đã nói sai gì rồi sao?”
Ánh mắt của Giả Thiên Thiên sắc lạnh như dao, phóng về phía Cổ Mộc Hàn “cô câm miệng, Cổ Mộc Hàn…cô đừng quá đáng”.
Từ Diện Tư nhíu mày!
Giả Thiên Thiên quan sát sắc mặt Từ Diện Tư, thấy anh có vẻ như rất khó chịu, cô thầm cười. “Cổ Mộc Hàn, cô đúng là ngu ngốc, anh Tư Tư nhất định sẽ không bao giờ để Giả Thiên Thiên tôi chịu khổ đâu”.
‘Anh Tư Tư!’
- Giả tiểu thư muốn nói gì với anh Tư Tư?
‘Cổ Mộc Hàn, tôi muốn nói gì với anh Tư Tư cũng không liên quan đến cô’.
- Ồ!
‘Anh Tư Tư, em muốn chuyển về Từ gia’
Mày Từ Diện Tư càng nhíu chặt hơn “không được!”
‘Anh Tư Tư, anh nỡ lòng nào để em sống khổ sở bên ngoài sao?’
“Cô có khổ hay không thì có liên quan gì đến tôi”.
Nước mắt Giả Thiên Thiên càng rơi ào ạt “anh Tư Tư, anh không còn yêu thương nuông chiều em nữa sao?”
Từ Diện Tư nheo mắt “Giả Thiên Thiên, cô nói linh tinh gì đó?”
‘Anh Tư Tư, anh quên rồi sao? Ngày xưa, chỉ cần em thích gì thì anh cũng đều cho em’.
“Năm đó vì chúng ta là người cùng chung một mái nhà”.
‘Bây giờ vẫn thế mà anh, em không bao giờ quên bản thân em từng xuất thân ở họ Từ’.
Từ Diện Tư lạnh mặt!
Cổ Mộc Hàn kinh ngạc “hoá ra giữa hai người họ từng có quan hệ mập mờ”.
‘Anh Tư Tư, em không còn nơi để về’.
“Nghĩ tình cô từng sống ở Từ gia, tôi sẽ bảo Hàn Du mua cho cô một căn chung cư để mẹ con cô sống”.
‘Anh Tư Tư’
“Cô còn muốn thế nào nữa?’’
- Chậc…
Từ Diện Tư lén nhìn Cổ Mộc Hàn, thấy cô cười cợt như muốn châm chọc Giả Thiên Thiên, anh cảm thấy cô vừa ấu trĩ vừa đáng yêu. Anh ngồi vuốt cằm nhìn cô “nhóc con, em không khỏe à?”
- Hừ, anh mới không khỏe đó.
“Sao anh thấy sắc mặt em không mấy ổn vậy?”
- Hừ!
‘Anh Tư Tư’
“Cô không hiểu tôi nói gì sao Giả Thiên Thiên?’
'Em muốn được trở về Từ gia, nơi này với em có nhiều kỷ niệm đẹp…kỷ niệm đẹp của anh và em…”
“Đủ rồi Giả Thiên Thiên!’’
Cổ Mộc Hàn nghiến răng rít lên từng chữ “ông chủ Từ đang chột dạ sao?”
“Tiểu Hàn…anh…”
- Anh gì mà anh…hãy liệu hồn đó.
‘Anh Tư Tư…’
Cổ Mộc Hàn quét mắt nhìn qua, thấy hai mắt Giả Thiên Thiên sưng đỏ lên vì khóc nãy giờ, cô cười lạnh “người phụ nữ này lại muốn dùng khổ nhục kế, đã thế thì bổn tiểu thư sẽ chơi đùa cô một chút vậy”.
- Anh Tư Tư, dì Thiên Thiên đã nói đến như thế rồi, anh hãy để dì cùng Tiểu Ân chuyển về đây đi anh.
Từ Diện Tư nheo mắt “em điên à?”
- Anh Tư Tư, dù gì thì Tiểu Ân cũng là em gái của em, em làm sao đành lòng để con bé lưu lạc bên ngoài.
“Tiểu Hàn, anh bảo Hàn Du mua cho hai mẹ con họ căn chung cư”.
- Làm sao mà giống nhau được hả anh. Nơi này từng là nhà của dì Thiên Thiên, dì ấy ở đây hợp lý hơn.
“Nhóc con, em đang muốn bày trò gì đây?”
Cổ Mộc Hàn nhún vai!
Từ trong đáy lòng Giả Thiên Thiên cảm thấy vô cùng căm ghét Cổ Mộc Hàn “ả tiện nhân, từ khi nào lại trở thành người tốt vậy chứ. Rõ ràng là định cho mình vướng bận ân nghĩa đây mà”.
Giả Thiên Thiên quay mặt rời đi…
- Sao thế dì Thiên Thiên?
“Đủ rồi Tiểu Hàn!”
Giả Thiên Thiên khựng bước nhưng không quay đầu nhìn lại phía sau “Cổ tiểu thư, cảm ơn cô!”
Giả Thiên Thiên muốn rời đi nhưng Cổ Mộc Hàn nào chịu buông tha, cô chạy đến ôm lấy cánh tay Giả Thiên Thiên “kìa dì Thiên Thiên, hãy ở lại cùng Hàn Hàn đi ạ “
‘Cổ tiểu thư, cô như thế này sẽ khiến tôi tổn thọ mất’.
Cổ Mộc Hàn cười lạnh, cô ghé sát vào tai Giả Thiên Thiên và lạnh giọng thốt lên “đó chính điều tôi muốn”.
Giả Thiên Thiên giật mình “cô…”
- Sao vậy Giả tiểu thư? Cô thấy khó nên rút lui à?
‘Rút lui sao?’
- Ừm!
‘Sao tôi lại phải rút lui!’
Giả Thiên Thiên được Cổ Mộc Hàn dìu bước quay trở lại sảnh…
Từ Diện Tư lạnh mặt “Cổ Mộc Hàn, em thật to gan”.
- Anh ý kiến gì?
Từ Diện Tư cảm nhận được Cổ Mộc Hàn đang lườm mình nên anh im lặng không lên tiếng.
Cổ Mộc Hàn nhếch miệng cười “anh dám chống đối với em sao Từ Diện Tư đáng ghét!”
Nhìn vào khung miệng Cổ Mộc Hàn đang mấp máy, Từ Diện Tư đón được cô đã nói gì, anh cũng chỉ biết ngậm ngùi im lặng.
Cổ Mộc Hàn cùng Từ Diện Tư ngước mặt lên nhìn, thấy Giả Thiên Thiên đang đứng nhìn mình chằm chằm. Cổ Mộc Hàn cười cười nhưng không lên tiếng.
“Cô đến đây làm gì?”
Nước mắt Giả Thiên Thiên bất chợt tuôn rơi “anh Tư Tư, đây cũng là nhà của em mà. Thanh xuân của em gửi gắm Từ gia, sao em không thể về nhà?”
Cổ Mộc Hàn lạnh nhạt lên tiếng “ăn nhờ ở đậu thì tất nhiên không thể tuỳ tiện rồi!”
‘Cô…’
Cổ Mộc Hàn nhướn mày “tôi đã nói sai gì rồi sao?”
Ánh mắt của Giả Thiên Thiên sắc lạnh như dao, phóng về phía Cổ Mộc Hàn “cô câm miệng, Cổ Mộc Hàn…cô đừng quá đáng”.
Từ Diện Tư nhíu mày!
Giả Thiên Thiên quan sát sắc mặt Từ Diện Tư, thấy anh có vẻ như rất khó chịu, cô thầm cười. “Cổ Mộc Hàn, cô đúng là ngu ngốc, anh Tư Tư nhất định sẽ không bao giờ để Giả Thiên Thiên tôi chịu khổ đâu”.
‘Anh Tư Tư!’
- Giả tiểu thư muốn nói gì với anh Tư Tư?
‘Cổ Mộc Hàn, tôi muốn nói gì với anh Tư Tư cũng không liên quan đến cô’.
- Ồ!
‘Anh Tư Tư, em muốn chuyển về Từ gia’
Mày Từ Diện Tư càng nhíu chặt hơn “không được!”
‘Anh Tư Tư, anh nỡ lòng nào để em sống khổ sở bên ngoài sao?’
“Cô có khổ hay không thì có liên quan gì đến tôi”.
Nước mắt Giả Thiên Thiên càng rơi ào ạt “anh Tư Tư, anh không còn yêu thương nuông chiều em nữa sao?”
Từ Diện Tư nheo mắt “Giả Thiên Thiên, cô nói linh tinh gì đó?”
‘Anh Tư Tư, anh quên rồi sao? Ngày xưa, chỉ cần em thích gì thì anh cũng đều cho em’.
“Năm đó vì chúng ta là người cùng chung một mái nhà”.
‘Bây giờ vẫn thế mà anh, em không bao giờ quên bản thân em từng xuất thân ở họ Từ’.
Từ Diện Tư lạnh mặt!
Cổ Mộc Hàn kinh ngạc “hoá ra giữa hai người họ từng có quan hệ mập mờ”.
‘Anh Tư Tư, em không còn nơi để về’.
“Nghĩ tình cô từng sống ở Từ gia, tôi sẽ bảo Hàn Du mua cho cô một căn chung cư để mẹ con cô sống”.
‘Anh Tư Tư’
“Cô còn muốn thế nào nữa?’’
- Chậc…
Từ Diện Tư lén nhìn Cổ Mộc Hàn, thấy cô cười cợt như muốn châm chọc Giả Thiên Thiên, anh cảm thấy cô vừa ấu trĩ vừa đáng yêu. Anh ngồi vuốt cằm nhìn cô “nhóc con, em không khỏe à?”
- Hừ, anh mới không khỏe đó.
“Sao anh thấy sắc mặt em không mấy ổn vậy?”
- Hừ!
‘Anh Tư Tư’
“Cô không hiểu tôi nói gì sao Giả Thiên Thiên?’
'Em muốn được trở về Từ gia, nơi này với em có nhiều kỷ niệm đẹp…kỷ niệm đẹp của anh và em…”
“Đủ rồi Giả Thiên Thiên!’’
Cổ Mộc Hàn nghiến răng rít lên từng chữ “ông chủ Từ đang chột dạ sao?”
“Tiểu Hàn…anh…”
- Anh gì mà anh…hãy liệu hồn đó.
‘Anh Tư Tư…’
Cổ Mộc Hàn quét mắt nhìn qua, thấy hai mắt Giả Thiên Thiên sưng đỏ lên vì khóc nãy giờ, cô cười lạnh “người phụ nữ này lại muốn dùng khổ nhục kế, đã thế thì bổn tiểu thư sẽ chơi đùa cô một chút vậy”.
- Anh Tư Tư, dì Thiên Thiên đã nói đến như thế rồi, anh hãy để dì cùng Tiểu Ân chuyển về đây đi anh.
Từ Diện Tư nheo mắt “em điên à?”
- Anh Tư Tư, dù gì thì Tiểu Ân cũng là em gái của em, em làm sao đành lòng để con bé lưu lạc bên ngoài.
“Tiểu Hàn, anh bảo Hàn Du mua cho hai mẹ con họ căn chung cư”.
- Làm sao mà giống nhau được hả anh. Nơi này từng là nhà của dì Thiên Thiên, dì ấy ở đây hợp lý hơn.
“Nhóc con, em đang muốn bày trò gì đây?”
Cổ Mộc Hàn nhún vai!
Từ trong đáy lòng Giả Thiên Thiên cảm thấy vô cùng căm ghét Cổ Mộc Hàn “ả tiện nhân, từ khi nào lại trở thành người tốt vậy chứ. Rõ ràng là định cho mình vướng bận ân nghĩa đây mà”.
Giả Thiên Thiên quay mặt rời đi…
- Sao thế dì Thiên Thiên?
“Đủ rồi Tiểu Hàn!”
Giả Thiên Thiên khựng bước nhưng không quay đầu nhìn lại phía sau “Cổ tiểu thư, cảm ơn cô!”
Giả Thiên Thiên muốn rời đi nhưng Cổ Mộc Hàn nào chịu buông tha, cô chạy đến ôm lấy cánh tay Giả Thiên Thiên “kìa dì Thiên Thiên, hãy ở lại cùng Hàn Hàn đi ạ “
‘Cổ tiểu thư, cô như thế này sẽ khiến tôi tổn thọ mất’.
Cổ Mộc Hàn cười lạnh, cô ghé sát vào tai Giả Thiên Thiên và lạnh giọng thốt lên “đó chính điều tôi muốn”.
Giả Thiên Thiên giật mình “cô…”
- Sao vậy Giả tiểu thư? Cô thấy khó nên rút lui à?
‘Rút lui sao?’
- Ừm!
‘Sao tôi lại phải rút lui!’
Giả Thiên Thiên được Cổ Mộc Hàn dìu bước quay trở lại sảnh…
Từ Diện Tư lạnh mặt “Cổ Mộc Hàn, em thật to gan”.
- Anh ý kiến gì?
Từ Diện Tư cảm nhận được Cổ Mộc Hàn đang lườm mình nên anh im lặng không lên tiếng.
Cổ Mộc Hàn nhếch miệng cười “anh dám chống đối với em sao Từ Diện Tư đáng ghét!”
Nhìn vào khung miệng Cổ Mộc Hàn đang mấp máy, Từ Diện Tư đón được cô đã nói gì, anh cũng chỉ biết ngậm ngùi im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất