Chương 61: Cố Yên Thành có chuyển biến tốt
‘Cổ tiểu thư!’
Thấy Hàn Du có vẻ hoảng sợ, Cổ Mộc Hàn nhíu mày và khẽ hỏi “Đã xảy ra chuyện gì? Nhìn anh có vẻ như rất hốt hoảng vậy?”
‘Tin mật mà tôi vừa thu thập được…thì Cổ Mộc Anh đang trên đường đến Thụy Sĩ!’
- Ông ta đến Thụy Sĩ làm gì?
‘Nghe đâu ông ta đã cho người điều tra ra được kẻ có liên quan đến vụ tai nạn của Cố Yên Thành’.
“Cậu nói sao?”
‘Già!’
Từ Diện Tư vừa về đến nhà đã nghe Hàn Du nói chuyện với Cổ Mộc Hàn, lòng anh nửa lo nửa bực. Anh không muốn nói thêm câu nào, chỉ bước đến bên cạnh cô và nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“Em về phòng nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng quá!”
- Sao ông ấy cứ phải dồn em vào đường cùng như vậy chứ?
“Thôi cứ kệ ông ấy đi em. Ông ấy vươn tay đến đâu mình vươn theo đến đó!”
Đôi mắt Cổ Mộc Hàn chợt nghe cay xè.
“Thôi để anh đưa em về phòng nghỉ ngơi”.
- Ừm!
…………………
Cốc…cốc…
“Vào đi”
‘Già tìm tôi có việc gì?’
“Cậu cho người theo dõi Cổ Mộc Anh, tuyệt đối phải khiến cho ông ấy mãi mãi không được trở về Hoa Hạ!”
‘Vậy già có nghĩ đến việc…Cổ tiểu thư sẽ phải hận già khi sự thật được phanh phui không?’
Từ Diện Tư im lặng không lên tiếng!
‘Có lẽ Cổ Mộc Anh là loại người không nghĩ đến tình máu mủ huyết thống, nhưng Cổ tiểu thư thì không phải là loại người đó’.
Từ Diện Tư hiểu điều đó chứ, nhưng Cổ Mộc Anh cứ hết lần này rồi đến lần khác không nghĩ đến tình ba con, cứ dồn Cổ Mộc Hàn vào đường cùng…mối họa này nếu như không diệt trừ triệt để thì Cổ Mộc Hàn sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
…………………
Tại bệnh viện tư nhân lớn nhất Hoa Hạ.!.
Giữa căn phòng vip dành cho những người giàu có.
Cố Yên Thành vẫn nằm yên bất động trên giường bệnh, anh được chăm sóc đặc biệt.
//Cổ tiểu thư! Cô lại đến thăm Cố thiếu gia nữa à?
Cổ Mộc Hàn mỉm cười với cô y tá và khẽ “ừm…”
//Cổ tiểu thư đúng là một người con gái tốt, sống có tình có nghĩa.
- Thôi được rồi, tôi muốn được gặp anh ấy.
Cố Hiểu Đình cũng vừa đến, thấy có mặt Cổ Mộc Hàn nên ông chợt khựng lại. Nghe cuộc trò chuyện giữa Cổ Mộc Hàn và cô y tá thì nụ cười trên môi ông bất chợt vẽ lên “con bé này…Họ Cố của ta thật may mắn!”
Cổ Mộc Hàn nhìn thấy Cố Hiểu Đình nhưng cô vờ như không thấy. Đã diễn thì phải cho tốt, diễn cho đạt vai…như vậy mới chiếm được sự đồng cảm của người xem chứ.
- Bác sĩ!
Bác sĩ vừa thăm khám cho Cố Yên Thành xong, ông vừa chuẩn bị rời đi thì Cổ Mộc Hàn bước vào.
//Cổ tiểu thư đến thăm Cố thiếu gia à?
- Dạ!
Bác sĩ không nói gì, chỉ cười hiền hoà.
- Anh ấy thế nào rồi bác sĩ?
//Có khởi sắc.
Cổ Mộc Hàn cười tươi rói “thật vậy hả bác sĩ?”
//Thật.
- Tốt quá rồi…thật tốt quá rồi!
Nước mắt Cổ Mộc Hàn rơi như thác đổ “tạ ơn trời!”
//Cổ tiểu thư đừng như vậy chứ.
- Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm!
//Không có gì đâu, đây là trách nhiệm của chúng tôi. Tôi trở về phòng làm việc rồi, gặp lại sau nhé!
- Dạ, chào bác sĩ.
Bác sĩ vừa rời đi…sắc mặt Cổ Mộc Hàn liền trở nên lạnh lùng u ám “Có khởi sắc à? Nhưng không sao…tỉnh lại cũng tốt…”
‘Tiểu Hàn, con cũng đến thăm Yên Thành à?’
- Kìa bác Cố…
Cổ Mộc Hàn nhanh bước đến bên cạnh Cố Hiểu Đình, ôm lấy cánh tay ông “bác có biết không…Bác sĩ vừa báo tin, anh Yên Thành đã có khởi sắc”.
Nhìn nét mặt hớn hở của Cổ Mộc Hàn mà Cố Hiểu Đình không ngăn được cảm xúc “con bé thật sự rất vui mừng khi nghe tin Yên Thành có tiến triển tốt”.
‘Tiểu Hàn, con vui đến như vậy sao?’
Nụ cười trên môi Cổ Mộc Hàn liền biến mất “sao bác lại hỏi vậy?”
‘Bác không có ý gì đâu. Ý bác là…’
- Được rồi, chỉ cần anh ấy tỉnh lại…chúng con sẽ tổ chức tiệc đính hôn.
‘Được được…’
- Ừm…vậy bác cháu ta cùng đi ăn một bữa no nê, xem như là ăn mừng bác nhé!
‘Được…phải ăn mừng thôi’
Thấy Cổ Mộc Hàn cứ rối rít như một đứa trẻ, khiến cho Cố Hiểu Đình không nhịn được cười.
………………
“Tiểu Hàn đâu?”
Giả Thiên Thiên quay đầu nhìn lại, thấy Từ Diện Tư đang đứng sau lưng mình.
‘Anh tìm Hàn Hàn sao?’
“Đúng vậy!”
‘Sáng giờ em không thấy cô ấy’
Từ Diện Tư quay bước rời đi…
‘Anh Tư Tư’
“Chuyện gì?’’
‘Dạ không có gì, em chỉ muốn hỏi anh đói bụng chưa để em dọn cơm cho anh ăn’.
“Khi nào Tiểu Hàn về thì tôi mới ăn”
‘Lỡ cô ấy ăn bên ngoài cùng bạn bè thì sao?’
Từ Diện Tư không nói gì, chỉ tiếp tục bước đi…
Giả Thiên Thiên thoáng buồn “anh ấy luôn lạnh nhạt với mình!”
Thấy Hàn Du có vẻ hoảng sợ, Cổ Mộc Hàn nhíu mày và khẽ hỏi “Đã xảy ra chuyện gì? Nhìn anh có vẻ như rất hốt hoảng vậy?”
‘Tin mật mà tôi vừa thu thập được…thì Cổ Mộc Anh đang trên đường đến Thụy Sĩ!’
- Ông ta đến Thụy Sĩ làm gì?
‘Nghe đâu ông ta đã cho người điều tra ra được kẻ có liên quan đến vụ tai nạn của Cố Yên Thành’.
“Cậu nói sao?”
‘Già!’
Từ Diện Tư vừa về đến nhà đã nghe Hàn Du nói chuyện với Cổ Mộc Hàn, lòng anh nửa lo nửa bực. Anh không muốn nói thêm câu nào, chỉ bước đến bên cạnh cô và nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“Em về phòng nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng quá!”
- Sao ông ấy cứ phải dồn em vào đường cùng như vậy chứ?
“Thôi cứ kệ ông ấy đi em. Ông ấy vươn tay đến đâu mình vươn theo đến đó!”
Đôi mắt Cổ Mộc Hàn chợt nghe cay xè.
“Thôi để anh đưa em về phòng nghỉ ngơi”.
- Ừm!
…………………
Cốc…cốc…
“Vào đi”
‘Già tìm tôi có việc gì?’
“Cậu cho người theo dõi Cổ Mộc Anh, tuyệt đối phải khiến cho ông ấy mãi mãi không được trở về Hoa Hạ!”
‘Vậy già có nghĩ đến việc…Cổ tiểu thư sẽ phải hận già khi sự thật được phanh phui không?’
Từ Diện Tư im lặng không lên tiếng!
‘Có lẽ Cổ Mộc Anh là loại người không nghĩ đến tình máu mủ huyết thống, nhưng Cổ tiểu thư thì không phải là loại người đó’.
Từ Diện Tư hiểu điều đó chứ, nhưng Cổ Mộc Anh cứ hết lần này rồi đến lần khác không nghĩ đến tình ba con, cứ dồn Cổ Mộc Hàn vào đường cùng…mối họa này nếu như không diệt trừ triệt để thì Cổ Mộc Hàn sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
…………………
Tại bệnh viện tư nhân lớn nhất Hoa Hạ.!.
Giữa căn phòng vip dành cho những người giàu có.
Cố Yên Thành vẫn nằm yên bất động trên giường bệnh, anh được chăm sóc đặc biệt.
//Cổ tiểu thư! Cô lại đến thăm Cố thiếu gia nữa à?
Cổ Mộc Hàn mỉm cười với cô y tá và khẽ “ừm…”
//Cổ tiểu thư đúng là một người con gái tốt, sống có tình có nghĩa.
- Thôi được rồi, tôi muốn được gặp anh ấy.
Cố Hiểu Đình cũng vừa đến, thấy có mặt Cổ Mộc Hàn nên ông chợt khựng lại. Nghe cuộc trò chuyện giữa Cổ Mộc Hàn và cô y tá thì nụ cười trên môi ông bất chợt vẽ lên “con bé này…Họ Cố của ta thật may mắn!”
Cổ Mộc Hàn nhìn thấy Cố Hiểu Đình nhưng cô vờ như không thấy. Đã diễn thì phải cho tốt, diễn cho đạt vai…như vậy mới chiếm được sự đồng cảm của người xem chứ.
- Bác sĩ!
Bác sĩ vừa thăm khám cho Cố Yên Thành xong, ông vừa chuẩn bị rời đi thì Cổ Mộc Hàn bước vào.
//Cổ tiểu thư đến thăm Cố thiếu gia à?
- Dạ!
Bác sĩ không nói gì, chỉ cười hiền hoà.
- Anh ấy thế nào rồi bác sĩ?
//Có khởi sắc.
Cổ Mộc Hàn cười tươi rói “thật vậy hả bác sĩ?”
//Thật.
- Tốt quá rồi…thật tốt quá rồi!
Nước mắt Cổ Mộc Hàn rơi như thác đổ “tạ ơn trời!”
//Cổ tiểu thư đừng như vậy chứ.
- Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm!
//Không có gì đâu, đây là trách nhiệm của chúng tôi. Tôi trở về phòng làm việc rồi, gặp lại sau nhé!
- Dạ, chào bác sĩ.
Bác sĩ vừa rời đi…sắc mặt Cổ Mộc Hàn liền trở nên lạnh lùng u ám “Có khởi sắc à? Nhưng không sao…tỉnh lại cũng tốt…”
‘Tiểu Hàn, con cũng đến thăm Yên Thành à?’
- Kìa bác Cố…
Cổ Mộc Hàn nhanh bước đến bên cạnh Cố Hiểu Đình, ôm lấy cánh tay ông “bác có biết không…Bác sĩ vừa báo tin, anh Yên Thành đã có khởi sắc”.
Nhìn nét mặt hớn hở của Cổ Mộc Hàn mà Cố Hiểu Đình không ngăn được cảm xúc “con bé thật sự rất vui mừng khi nghe tin Yên Thành có tiến triển tốt”.
‘Tiểu Hàn, con vui đến như vậy sao?’
Nụ cười trên môi Cổ Mộc Hàn liền biến mất “sao bác lại hỏi vậy?”
‘Bác không có ý gì đâu. Ý bác là…’
- Được rồi, chỉ cần anh ấy tỉnh lại…chúng con sẽ tổ chức tiệc đính hôn.
‘Được được…’
- Ừm…vậy bác cháu ta cùng đi ăn một bữa no nê, xem như là ăn mừng bác nhé!
‘Được…phải ăn mừng thôi’
Thấy Cổ Mộc Hàn cứ rối rít như một đứa trẻ, khiến cho Cố Hiểu Đình không nhịn được cười.
………………
“Tiểu Hàn đâu?”
Giả Thiên Thiên quay đầu nhìn lại, thấy Từ Diện Tư đang đứng sau lưng mình.
‘Anh tìm Hàn Hàn sao?’
“Đúng vậy!”
‘Sáng giờ em không thấy cô ấy’
Từ Diện Tư quay bước rời đi…
‘Anh Tư Tư’
“Chuyện gì?’’
‘Dạ không có gì, em chỉ muốn hỏi anh đói bụng chưa để em dọn cơm cho anh ăn’.
“Khi nào Tiểu Hàn về thì tôi mới ăn”
‘Lỡ cô ấy ăn bên ngoài cùng bạn bè thì sao?’
Từ Diện Tư không nói gì, chỉ tiếp tục bước đi…
Giả Thiên Thiên thoáng buồn “anh ấy luôn lạnh nhạt với mình!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất