Chương 72: Cứu Cổ Mộc Hàn
‘Đưa nó lên thuyền!’
Tên côn đồ chỉ cần một tay đã nhấc bổng Cổ Mộc Hàn lên, hắn vác cô lên thuyền.
Trong lúc này, Cổ Mộc Hàn không hề la hét hay tỏ ra chút phản ứng dư thừa nào…“Hừ, biển chứ gì…ta bơi được, nhưng không biết có vượt biển được không, Cổ Mộc Anh…nếu Cổ Mộc Hàn ta có thể sống sót thì ngày tận thế của ông sẽ là một ngày gần nhất”.
Cổ Mộc Anh lạnh lùng nhìn về phía biển khơi mênh mông “chỉ còn lại một chút nữa thôi, mày sẽ phải bỏ thân nơi biển cả mênh mông. Cổ Mộc Hàn, kiếp sau nếu có làm người thì đừng nên đối đầu với tao”.
……………
Reng…
“Alo!”
‘Không xong rồi già, Cổ tiểu thư bị đưa về phía biển. Xe tôi đang đuổi theo nhưng giữa đường bị hỏng, không thể tiếp tục đi được nữa!’
Từ Diện Tư nghe đầu kêu ong ong, hai tai nghe lùng bùng “Mẹ kiếp, cậu làm việc kiểu gì vậy?”
‘Giờ phải làm sao đây già?’
“Là vùng biển nào?”
‘Là phía bắc bờ biển!’
“Đó là vùng biển vắng, cậu tìm cách nào đó để chuẩn bị cho tôi một chiếc thuyền!”
Hàn Du không dám nói gì thêm, và bên tai anh cũng chỉ còn lại tiếng tút.
Từ Diện Tư nhanh chóng quay đầu xe, anh lao nhanh về phía biển.
“Tiểu Hàn, hãy đợi anh”
Giả Thiên Thiên khó hiểu nhìn Từ Diện Tư “anh Tư Tư, xảy ra chuyện gì vậy?”
Từ Diện Tư lạnh lùng lên tiếng “Tiểu Hàn gặp nguy hiểm!”
Giả Thiên Thiên quan sát sắc mặt Từ Diện Tư rồi khẽ hỏi “anh lo lắng cho cô ấy lắm có đúng hay không?”
Từ Diện Tư nhíu mày nhưng không lên tiếng, anh chỉ tập trung lái xe.
Giả Thiên Thiên cảm thấy run sợ với tốc độ điều khiển xe của Từ Diện Tư.
*Anh Tư Tư, anh có thể cho xe đi chậm hơn một chút không?
“Không thể!”
*Nhưng em rất sợ.
“Cô thấy sợ thì xuống xe đi”
*Anh Tư Tư!
Két…
Tiếng phanh xe chói tai…
“Cô nhanh xuống xe đi, đừng làm mất thời gian của tôi nữa!”
*Nhưng…em…
“Cút!”
Giả Thiên Thiên đẩy cửa xe bước xuống.
Từ Diện Tư tiếp tục điều khiển xe với tốc độ cao trên đường. Anh vừa đến bờ biển, cũng là lúc có chiếc xe vừa rời đi, anh nhìn theo thì thấy là xe của Cổ Mộc Anh.
“Khốn kiếp!”
Từ Diện Tư bước xuống xe, nhìn xung quanh thì không khỏi nhíu mày…vì đây là vùng biển vắng, không có người lui tới.
Trong lúc đó, có một chiếc thuyền câu ngang qua, Từ Diện Tư lớn tiếng gọi “làm ơn cứu tôi!”
Người đàn ông trên chiếc thuyền câu nhanh cho thuyền tấp vào bờ “này anh bạn, đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh làm ơn đưa tôi ra khơi, tôi sẽ trả cho anh một số tiền lớn”.
//Lớn cỡ nào đây?
“Anh muốn bao nhiêu?”
//Vậy anh bạn nói xem, mạng người đáng giá bao nhiêu?
Từ Diện Tư nhíu chặt mày “hãy giúp tôi, vợ sắp cưới của tôi bị bọn xấu bắt cóc và đưa ra biển”.
//Không phải tôi không muốn giúp anh, mà là thuyền câu của tôi nhỏ như thế này thì làm sao có thể ra khơi. Sóng đánh cho mấy cái là có thể đắm chìm trong biển rồi.
“Vậy thì anh hãy bán cho tôi chiếc thuyền này!”
//Anh bạn đùa gì vậy chứ!
Từ Diện Tư không muốn đôi co nữa, anh bước xuống thuyền và đẩy chủ thuyền xuống và lái thuyền rời đi…
//Cướp…anh kia…trả thuyền lại cho tôi.
Mặc kệ người đàn ông kia có phản ứng gì, Từ Diện Tư nhìn chằm chằm về phía giữa khơi mà lái thuyền về phía ấy…
…………………
Cổ Mộc Hàn nằm trên boong thuyền, mắt nhìn đăm đăm lên bầu trời, lòng cô đã lạnh…“chết, phải chăng là một kết thúc êm đềm của một kiếp người?”
//Này cô bé, cô có thấy sợ hãi không?
- Vậy…nếu là ông thì ông có sợ không?
//Tôi đã định sẵn số phận, những kẻ côn đồ như tôi…làm gì biết trước được ngày mai. Thế nên tôi không hề sợ chết, vì có sợ thì cũng không tránh khỏi.
- Đời người chỉ chết một lần, tôi không sợ nhưng cảm thấy rất tiếc nuối.
//Tiếc gì?
- Tôi tiếc là mình chưa được làm việc lớn, chưa hoàn thành ước mơ của mình.
//Cô là một cô gái nhỏ mà lại nuôi ý tưởng lớn, tôi rất ngưỡng mộ cô.
Cổ Mộc Hàn không nói gì thêm.
Cả hai đều không lên tiếng, đêm khuya vắng lặng chỉ còn lại tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền.
- Âm thanh này rất ảm đạm.
//Đến lúc tôi phải tiễn cô lên đường rồi, cô còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?
- Sao ông lại quan tâm đến tôi?
//Vì tôi cũng có một đứa con gái tầm tuổi cô.
- Con gái của ông hiện ở đâu?
//Nó đã chết khi lên mười tuổi.
- Xin lỗi!
//Không sao, đã qua rất lâu rồi.Ông có biết không…ông là một kẻ côn đồ nhân từ nhất mà tôi từng gặp.//Cô thường gặp côn đồ lắm sao?
- Đúng vậy, ông ấy không phải chỉ một lần muốn sát hại tôi.
//Khổ thân cô.
Cổ Mộc Hàn mỉm cười “Ông không nỡ ra tay thì hãy để tôi tự kết liễu mình”.
//Cô…
- Cảm ơn ông đã rũ chút lòng thương trước cái chết của tôi.
Cổ Mộc Hàn lao mình xuống biển…
Tõm…
Khiến tên côn đồ kinh ngạc “này cô gái nhỏ…”
“Tiểu Hàn…”
Chỉ còn lại bọt nước trắng xoá trong màn đêm.
Từ Diện Tư nhanh chóng nhảy theo…
Khoảng cách từ chỗ anh bơi đến nơi Cổ Mộc Hàn nhảy xuống rất xa.
Từ Diện Tư vô cùng khẩn trương!
‘Già…’
Đội cứu hộ mà Hàn Du đưa đến cùng lúc lao xuống biển cứu người
Từ Diện Tư vớ được Cổ Mộc Hàn và ôm cô vào lòng, anh cố gắng đưa cô ngoi lên mặt biển.
Cổ Mộc Hàn nhíu mày “sao anh ta lại có mặt tại nơi này chứ?”
“Tiểu Hàn, em sao rồi?”
Cổ Mộc Hàn giả vờ ngất đi!
“Tiểu Hàn…”
Cổ Mộc Hàn nhíu mày “Ông chú này…làm gì mà hét to quá vậy không biết”.
“Tiểu Hàn!
Tên côn đồ chỉ cần một tay đã nhấc bổng Cổ Mộc Hàn lên, hắn vác cô lên thuyền.
Trong lúc này, Cổ Mộc Hàn không hề la hét hay tỏ ra chút phản ứng dư thừa nào…“Hừ, biển chứ gì…ta bơi được, nhưng không biết có vượt biển được không, Cổ Mộc Anh…nếu Cổ Mộc Hàn ta có thể sống sót thì ngày tận thế của ông sẽ là một ngày gần nhất”.
Cổ Mộc Anh lạnh lùng nhìn về phía biển khơi mênh mông “chỉ còn lại một chút nữa thôi, mày sẽ phải bỏ thân nơi biển cả mênh mông. Cổ Mộc Hàn, kiếp sau nếu có làm người thì đừng nên đối đầu với tao”.
……………
Reng…
“Alo!”
‘Không xong rồi già, Cổ tiểu thư bị đưa về phía biển. Xe tôi đang đuổi theo nhưng giữa đường bị hỏng, không thể tiếp tục đi được nữa!’
Từ Diện Tư nghe đầu kêu ong ong, hai tai nghe lùng bùng “Mẹ kiếp, cậu làm việc kiểu gì vậy?”
‘Giờ phải làm sao đây già?’
“Là vùng biển nào?”
‘Là phía bắc bờ biển!’
“Đó là vùng biển vắng, cậu tìm cách nào đó để chuẩn bị cho tôi một chiếc thuyền!”
Hàn Du không dám nói gì thêm, và bên tai anh cũng chỉ còn lại tiếng tút.
Từ Diện Tư nhanh chóng quay đầu xe, anh lao nhanh về phía biển.
“Tiểu Hàn, hãy đợi anh”
Giả Thiên Thiên khó hiểu nhìn Từ Diện Tư “anh Tư Tư, xảy ra chuyện gì vậy?”
Từ Diện Tư lạnh lùng lên tiếng “Tiểu Hàn gặp nguy hiểm!”
Giả Thiên Thiên quan sát sắc mặt Từ Diện Tư rồi khẽ hỏi “anh lo lắng cho cô ấy lắm có đúng hay không?”
Từ Diện Tư nhíu mày nhưng không lên tiếng, anh chỉ tập trung lái xe.
Giả Thiên Thiên cảm thấy run sợ với tốc độ điều khiển xe của Từ Diện Tư.
*Anh Tư Tư, anh có thể cho xe đi chậm hơn một chút không?
“Không thể!”
*Nhưng em rất sợ.
“Cô thấy sợ thì xuống xe đi”
*Anh Tư Tư!
Két…
Tiếng phanh xe chói tai…
“Cô nhanh xuống xe đi, đừng làm mất thời gian của tôi nữa!”
*Nhưng…em…
“Cút!”
Giả Thiên Thiên đẩy cửa xe bước xuống.
Từ Diện Tư tiếp tục điều khiển xe với tốc độ cao trên đường. Anh vừa đến bờ biển, cũng là lúc có chiếc xe vừa rời đi, anh nhìn theo thì thấy là xe của Cổ Mộc Anh.
“Khốn kiếp!”
Từ Diện Tư bước xuống xe, nhìn xung quanh thì không khỏi nhíu mày…vì đây là vùng biển vắng, không có người lui tới.
Trong lúc đó, có một chiếc thuyền câu ngang qua, Từ Diện Tư lớn tiếng gọi “làm ơn cứu tôi!”
Người đàn ông trên chiếc thuyền câu nhanh cho thuyền tấp vào bờ “này anh bạn, đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh làm ơn đưa tôi ra khơi, tôi sẽ trả cho anh một số tiền lớn”.
//Lớn cỡ nào đây?
“Anh muốn bao nhiêu?”
//Vậy anh bạn nói xem, mạng người đáng giá bao nhiêu?
Từ Diện Tư nhíu chặt mày “hãy giúp tôi, vợ sắp cưới của tôi bị bọn xấu bắt cóc và đưa ra biển”.
//Không phải tôi không muốn giúp anh, mà là thuyền câu của tôi nhỏ như thế này thì làm sao có thể ra khơi. Sóng đánh cho mấy cái là có thể đắm chìm trong biển rồi.
“Vậy thì anh hãy bán cho tôi chiếc thuyền này!”
//Anh bạn đùa gì vậy chứ!
Từ Diện Tư không muốn đôi co nữa, anh bước xuống thuyền và đẩy chủ thuyền xuống và lái thuyền rời đi…
//Cướp…anh kia…trả thuyền lại cho tôi.
Mặc kệ người đàn ông kia có phản ứng gì, Từ Diện Tư nhìn chằm chằm về phía giữa khơi mà lái thuyền về phía ấy…
…………………
Cổ Mộc Hàn nằm trên boong thuyền, mắt nhìn đăm đăm lên bầu trời, lòng cô đã lạnh…“chết, phải chăng là một kết thúc êm đềm của một kiếp người?”
//Này cô bé, cô có thấy sợ hãi không?
- Vậy…nếu là ông thì ông có sợ không?
//Tôi đã định sẵn số phận, những kẻ côn đồ như tôi…làm gì biết trước được ngày mai. Thế nên tôi không hề sợ chết, vì có sợ thì cũng không tránh khỏi.
- Đời người chỉ chết một lần, tôi không sợ nhưng cảm thấy rất tiếc nuối.
//Tiếc gì?
- Tôi tiếc là mình chưa được làm việc lớn, chưa hoàn thành ước mơ của mình.
//Cô là một cô gái nhỏ mà lại nuôi ý tưởng lớn, tôi rất ngưỡng mộ cô.
Cổ Mộc Hàn không nói gì thêm.
Cả hai đều không lên tiếng, đêm khuya vắng lặng chỉ còn lại tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền.
- Âm thanh này rất ảm đạm.
//Đến lúc tôi phải tiễn cô lên đường rồi, cô còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?
- Sao ông lại quan tâm đến tôi?
//Vì tôi cũng có một đứa con gái tầm tuổi cô.
- Con gái của ông hiện ở đâu?
//Nó đã chết khi lên mười tuổi.
- Xin lỗi!
//Không sao, đã qua rất lâu rồi.Ông có biết không…ông là một kẻ côn đồ nhân từ nhất mà tôi từng gặp.//Cô thường gặp côn đồ lắm sao?
- Đúng vậy, ông ấy không phải chỉ một lần muốn sát hại tôi.
//Khổ thân cô.
Cổ Mộc Hàn mỉm cười “Ông không nỡ ra tay thì hãy để tôi tự kết liễu mình”.
//Cô…
- Cảm ơn ông đã rũ chút lòng thương trước cái chết của tôi.
Cổ Mộc Hàn lao mình xuống biển…
Tõm…
Khiến tên côn đồ kinh ngạc “này cô gái nhỏ…”
“Tiểu Hàn…”
Chỉ còn lại bọt nước trắng xoá trong màn đêm.
Từ Diện Tư nhanh chóng nhảy theo…
Khoảng cách từ chỗ anh bơi đến nơi Cổ Mộc Hàn nhảy xuống rất xa.
Từ Diện Tư vô cùng khẩn trương!
‘Già…’
Đội cứu hộ mà Hàn Du đưa đến cùng lúc lao xuống biển cứu người
Từ Diện Tư vớ được Cổ Mộc Hàn và ôm cô vào lòng, anh cố gắng đưa cô ngoi lên mặt biển.
Cổ Mộc Hàn nhíu mày “sao anh ta lại có mặt tại nơi này chứ?”
“Tiểu Hàn, em sao rồi?”
Cổ Mộc Hàn giả vờ ngất đi!
“Tiểu Hàn…”
Cổ Mộc Hàn nhíu mày “Ông chú này…làm gì mà hét to quá vậy không biết”.
“Tiểu Hàn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất