Chương 91: Biết được sự thật
*Anh Tư Tư đâu ?
Hàn Du lắc đầu "Giả tiểu thư là vợ sắp cưới của già còn không biết già ở đâu, thì một kẻ tôi tớ như Hàn Du tôi làm sao mà biết được !"
*Cậu...
Giả Thiên Thiên bực tức quay mặt bỏ đi...
*Anh Tư Tư có thể đi đâu được chứ! Cả tuần nay không về nhà.
Hàn Du lạnh mặt "Hừ...người đàn bà xấu xa, thừa dịp già quên đi chút ký ức mà chen chân vào làm kẻ thứ ba, tội cho cậu chủ nhỏ của tôi phải sống cảnh không có ba trong mấy năm qua !"
Reng...
"Alo!"
HÔng chủ Từ có đúng không ?
"Đúng vậy, tôi là Từ Diện Tư !"
// Thưa ông, kết quả ADN mà ông cần đã có.
"Tôi sẽ đến ngay"
Vừa ngắt cuộc gọi, Từ Diện Tư đã nhanh chóng phóng xe ra khỏi Vân gia.
'Bà ơi !'
*Tiểu Thuy tìm bà có việc gì ?
'Bà có nhìn thấy chú Tư Tư đâu không ?'
Vân lão phu nhân thoáng kinh ngạc "thằng bé đã có thể nói được một câu dài đến như vậy sao ?"
Nhìn Cổ Mộc Thụy có vẻ như rất mong chờ câu trả lời, Vân lão phu nhân thấy lòng xót xa "tội cho Tiểu Thụy...chỉ mới vắng Tư Tư có một lúc mà đã cuốn cuồn đi tìm, sau này Tư Tư không còn ở đây nữa thì thằng bé chắc hẳn sẽ rất buồn !"
"Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu, thưa ngoại !"
'Chú Tư Tư !'
Từ Diện Tư bế bổng Cổ Mộc Thụy lên và ôm chặt cậu vào lòng "đây chính là con trai của anh, anh rất yêu nó".
Vân lão phu nhân sững sờ "Tư Tư..."
"Ngoại nói đi.Tiểu Thụy là con trai của Từ Diện Tư có đúng không ?"
*Tư Tư, có phải con đã nhớ ra gì rồi không ?
Từ Diện Tư lắc đầu "nếu con mà nhớ ra được điều gì đó thì tốt rồi !"
*Vậy sao con...
Từ Diện Tư đưa kết quả xét nghiệm ADN cho Vân lão phu nhân "ngoại đọc đi"
Vân lão phu nhân cười khổ "bà thừa biết kết quả của tờ giấy đó mà, cần gì phải đọc".
"Vậy thì tại sao bà không nói cho con biết ?"
*Tư Tư, trong khoảng thời gian khi con vừa mới mất trí nhớ, Tiểu Hàn đã phải rất khổ sở khi bị con lạnh nhạt...con nghe theo lời của kẻ xấu mà xa lánh Tiểu Hàn, cũng chính trong giai đoạn ấy mà Tiểu đã quyết định sống khép mình... một mình vất vả sinh Tiểu Thụy và nuôi dạy thằng bé.
Từ Diện Tư thoáng buồn "hoá ra là con đã làm tổn thương cô ấy đến vậy sao? Con thật có lỗi với cô ấy !"
*Con không có lỗi, là do hoàn cảnh khiến cho con phải trở nên như vậy.
'Chú...'
"Tiểu Thụy".
'Chú Tư Tư !'
Từ Diện Tư ôm con trai chặt hơn, có đến biết bao nhiêu cảm xúc dâng trào, đây là con trai của anh...nó ba tuổi rồi, anh mới được gặp mặt nó.
"Ngoại ơi ! Vậy con và Tiểu Hàn có phải đã kết hôn rồi không ?"
Vân lão phu nhân lắc đầu "hai đứa vẫn chưa kết hôn".
Từ Diện Tư ngạc nhiên, anh không ngờ bản thân anh cũng có thể sống cẩu thả như vậy, có con trước hôn nhân là một điều không hề nằm trong suy nghĩ của anh.
*Con và Tiểu Hàn cũng đang chuẩn bị kết hôn, thì bất ngờ con bị bệnh.
Từ Diện Tư thầm nghĩ "như vậy có nghĩa là trước đây anh rất mực yêu thương Cổ Mộc Hàn, mới có thể cùng cô sinh con trước hôn nhân".
Buổi trưa, Cổ Mộc Hàn không về nhà ăn trưa.
Từ Diện Tư thật sự mong ngóng, đi đi lại lại...
Cuối cùng thì anh quyết định lái xe đến xưởng.
Vừa đến nơi, bốn chữ Tập Đoàn Vân Linh đập mạnh vào mắt anh. Tim Từ Diện Tư thoáng bùi ngùi "bốn chữ này rất quen thuộc, mình đã từng nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ !"
Anh chầm chậm bước vào sảnh, thấy mọi người cứ nhốn nháo đi lại, như có việc gì đó rất vội.
Từ Diện Tư chặn đường một cô nhân viên và khẽ hỏi "cho tôi hỏi đã xảy ra chuyện gì ?"
Hông chủ Từ !
Từ Diện Tư giật mình "Cô biết tôi sao ?"
Cô nhân viên gật đầu "ba năm về trước, ông chủ Từ thường đến đây cùng chủ tịch của chúng tôi mà, nhưng...sao ba năm nay tôi không thấy ông đến đây ?"
"Tôi.."
//Các người nhanh lên đi...
"Đã xảy ra chuyện gì ?"
Cô nhân viên chợt nhớ ra "thôi chết...tôi đang đi tìm băng gạt cho chủ tịch".
"Chủ tịch mà cô nói nãy giờ là Cổ Mộc Hàn sao ?"
Cô nhân viên chớp chớp mắt "không lẽ ở đây còn có một chủ tịch khác nữa sao ?"
"Cô ấy bị sao ?"
//Chủ tịch ngã...
Không đợi cô nhân viên nói xong, Từ Diện Tư đã chạy như bay đến phòng làm việc của Cổ Mộc Hàn.
'Cô chủ cố gắng chịu đau một chút, tôi sẽ giúp cô xử lý vết thương !'
Rầm...
Vừa đá cửa xông vào, Từ Diện Tư đã nhìn thấy Cổ Mộc Hàn đang được Giang Trường Sinh giúp cô xử lý vết thương. Bản thân anh cũng không thể nào hiểu nổi tại sao anh lại có thể chạy được đến phòng làm việc của Cổ Mộc Hàn. Nó như vô cùng quen thuộc với anh.
Ngay lập tức Từ Diện Tư đẩy Giang Trường Sinh và chiếm chỗ.
Cố Mộc Hàn kinh ngạc "Từ Diện Tư !"
Giang Trường Sinh cong môi cười "ấu trĩ"
Từ Diện Tư không thèm để ý gì đến biểu cảm của người khác, anh giúp Cổ Mộc Hàn xử lý vết thương.
- Á đau...
Từ Diện Tư căng thẳng nhìn Cổ Mộc Hàn "anh xin lỗi !"
"Anh sẽ nhẹ tay hơn"
- Á...này Từ Diện Tư, đây là da thịt của tôi chứ không phải tấm da dê được bày bán ngoài chợ.
Từ Diện Tư áy náy "anh xin lỗi !"
Giang Trường Sinh bĩu môi "không biết làm, cũng bày đặt thể hiện !"
Từ Diện Tư nheo mắt, anh không ngờ rằng việc xử lý vết thương mà cũng khó như vậy.
Hàn Du lắc đầu "Giả tiểu thư là vợ sắp cưới của già còn không biết già ở đâu, thì một kẻ tôi tớ như Hàn Du tôi làm sao mà biết được !"
*Cậu...
Giả Thiên Thiên bực tức quay mặt bỏ đi...
*Anh Tư Tư có thể đi đâu được chứ! Cả tuần nay không về nhà.
Hàn Du lạnh mặt "Hừ...người đàn bà xấu xa, thừa dịp già quên đi chút ký ức mà chen chân vào làm kẻ thứ ba, tội cho cậu chủ nhỏ của tôi phải sống cảnh không có ba trong mấy năm qua !"
Reng...
"Alo!"
HÔng chủ Từ có đúng không ?
"Đúng vậy, tôi là Từ Diện Tư !"
// Thưa ông, kết quả ADN mà ông cần đã có.
"Tôi sẽ đến ngay"
Vừa ngắt cuộc gọi, Từ Diện Tư đã nhanh chóng phóng xe ra khỏi Vân gia.
'Bà ơi !'
*Tiểu Thuy tìm bà có việc gì ?
'Bà có nhìn thấy chú Tư Tư đâu không ?'
Vân lão phu nhân thoáng kinh ngạc "thằng bé đã có thể nói được một câu dài đến như vậy sao ?"
Nhìn Cổ Mộc Thụy có vẻ như rất mong chờ câu trả lời, Vân lão phu nhân thấy lòng xót xa "tội cho Tiểu Thụy...chỉ mới vắng Tư Tư có một lúc mà đã cuốn cuồn đi tìm, sau này Tư Tư không còn ở đây nữa thì thằng bé chắc hẳn sẽ rất buồn !"
"Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu, thưa ngoại !"
'Chú Tư Tư !'
Từ Diện Tư bế bổng Cổ Mộc Thụy lên và ôm chặt cậu vào lòng "đây chính là con trai của anh, anh rất yêu nó".
Vân lão phu nhân sững sờ "Tư Tư..."
"Ngoại nói đi.Tiểu Thụy là con trai của Từ Diện Tư có đúng không ?"
*Tư Tư, có phải con đã nhớ ra gì rồi không ?
Từ Diện Tư lắc đầu "nếu con mà nhớ ra được điều gì đó thì tốt rồi !"
*Vậy sao con...
Từ Diện Tư đưa kết quả xét nghiệm ADN cho Vân lão phu nhân "ngoại đọc đi"
Vân lão phu nhân cười khổ "bà thừa biết kết quả của tờ giấy đó mà, cần gì phải đọc".
"Vậy thì tại sao bà không nói cho con biết ?"
*Tư Tư, trong khoảng thời gian khi con vừa mới mất trí nhớ, Tiểu Hàn đã phải rất khổ sở khi bị con lạnh nhạt...con nghe theo lời của kẻ xấu mà xa lánh Tiểu Hàn, cũng chính trong giai đoạn ấy mà Tiểu đã quyết định sống khép mình... một mình vất vả sinh Tiểu Thụy và nuôi dạy thằng bé.
Từ Diện Tư thoáng buồn "hoá ra là con đã làm tổn thương cô ấy đến vậy sao? Con thật có lỗi với cô ấy !"
*Con không có lỗi, là do hoàn cảnh khiến cho con phải trở nên như vậy.
'Chú...'
"Tiểu Thụy".
'Chú Tư Tư !'
Từ Diện Tư ôm con trai chặt hơn, có đến biết bao nhiêu cảm xúc dâng trào, đây là con trai của anh...nó ba tuổi rồi, anh mới được gặp mặt nó.
"Ngoại ơi ! Vậy con và Tiểu Hàn có phải đã kết hôn rồi không ?"
Vân lão phu nhân lắc đầu "hai đứa vẫn chưa kết hôn".
Từ Diện Tư ngạc nhiên, anh không ngờ bản thân anh cũng có thể sống cẩu thả như vậy, có con trước hôn nhân là một điều không hề nằm trong suy nghĩ của anh.
*Con và Tiểu Hàn cũng đang chuẩn bị kết hôn, thì bất ngờ con bị bệnh.
Từ Diện Tư thầm nghĩ "như vậy có nghĩa là trước đây anh rất mực yêu thương Cổ Mộc Hàn, mới có thể cùng cô sinh con trước hôn nhân".
Buổi trưa, Cổ Mộc Hàn không về nhà ăn trưa.
Từ Diện Tư thật sự mong ngóng, đi đi lại lại...
Cuối cùng thì anh quyết định lái xe đến xưởng.
Vừa đến nơi, bốn chữ Tập Đoàn Vân Linh đập mạnh vào mắt anh. Tim Từ Diện Tư thoáng bùi ngùi "bốn chữ này rất quen thuộc, mình đã từng nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ !"
Anh chầm chậm bước vào sảnh, thấy mọi người cứ nhốn nháo đi lại, như có việc gì đó rất vội.
Từ Diện Tư chặn đường một cô nhân viên và khẽ hỏi "cho tôi hỏi đã xảy ra chuyện gì ?"
Hông chủ Từ !
Từ Diện Tư giật mình "Cô biết tôi sao ?"
Cô nhân viên gật đầu "ba năm về trước, ông chủ Từ thường đến đây cùng chủ tịch của chúng tôi mà, nhưng...sao ba năm nay tôi không thấy ông đến đây ?"
"Tôi.."
//Các người nhanh lên đi...
"Đã xảy ra chuyện gì ?"
Cô nhân viên chợt nhớ ra "thôi chết...tôi đang đi tìm băng gạt cho chủ tịch".
"Chủ tịch mà cô nói nãy giờ là Cổ Mộc Hàn sao ?"
Cô nhân viên chớp chớp mắt "không lẽ ở đây còn có một chủ tịch khác nữa sao ?"
"Cô ấy bị sao ?"
//Chủ tịch ngã...
Không đợi cô nhân viên nói xong, Từ Diện Tư đã chạy như bay đến phòng làm việc của Cổ Mộc Hàn.
'Cô chủ cố gắng chịu đau một chút, tôi sẽ giúp cô xử lý vết thương !'
Rầm...
Vừa đá cửa xông vào, Từ Diện Tư đã nhìn thấy Cổ Mộc Hàn đang được Giang Trường Sinh giúp cô xử lý vết thương. Bản thân anh cũng không thể nào hiểu nổi tại sao anh lại có thể chạy được đến phòng làm việc của Cổ Mộc Hàn. Nó như vô cùng quen thuộc với anh.
Ngay lập tức Từ Diện Tư đẩy Giang Trường Sinh và chiếm chỗ.
Cố Mộc Hàn kinh ngạc "Từ Diện Tư !"
Giang Trường Sinh cong môi cười "ấu trĩ"
Từ Diện Tư không thèm để ý gì đến biểu cảm của người khác, anh giúp Cổ Mộc Hàn xử lý vết thương.
- Á đau...
Từ Diện Tư căng thẳng nhìn Cổ Mộc Hàn "anh xin lỗi !"
"Anh sẽ nhẹ tay hơn"
- Á...này Từ Diện Tư, đây là da thịt của tôi chứ không phải tấm da dê được bày bán ngoài chợ.
Từ Diện Tư áy náy "anh xin lỗi !"
Giang Trường Sinh bĩu môi "không biết làm, cũng bày đặt thể hiện !"
Từ Diện Tư nheo mắt, anh không ngờ rằng việc xử lý vết thương mà cũng khó như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất