Người Tình Đại Nhân, Ngừng Bắt Nạt!
Chương 76: Mạn thiếu phu nhân
"Tiểu công chúa! Lại gặp mặt nhau nữa rồi!"
Hàn Tán Cẩm cười lên khà khà, chộp lấy tay của Bạch Thi tịnh mà lắc lên lắc xuống.
"Ơ, cậu là… Không, Hàn tổng." Bạch Thi Tịnh đang nói dở thì ngắt lại, vội vàng sửa danh xưng.
"Không không, cứ gọi tôi là A Cẩm. Ha ha ha! Chỉ những ai thân thiết thì tôi mới cho gọi như vậy đó. Vốn dĩ tôi nhỏ tuổi hơn cậu mà."
A Cẩm… Không quen. Nghe giọng thật ngứa đòn. Méc Mạn Châu Sa Hoàng.
"Cẩm tiên sinh, tôi có thể được nghe một chút lời giải thích cho tình huống hiện tại được không?"
"À…" Hàn Tán Cẩm chẳng để tâm nhiều tới vấn đề danh xưng, bởi vì vốn tích cách của hắn rất thoải mái: "Chẳng có chuyện gì to tát lắm đâu, chỉ là một nhóm tội phạm thuộc một tổ chức ngầm đang truy lùng cậu thôi mà. Ha ha ha!"
"…" Vâng, nó nhỏ thiệt.
Thấy vẻ mặt của Bạch Thi Tịnh rất chán đời nhìn hắn, Hàn Tán Cẩm khụ lên một cái, cố gắng bày ra biểu cảm nghiêm túc mà nói.
"Cậu biết Mạn Châu Sa Hoàng là một người có tiền rồi phải không?"
Bạch Thi Tịnh gật đầu: "Ừ."
Hàn Tán Cẩm: "Không những có tiền, mà là có rất rất nhiều tiền."
Bạch Thi Tịnh hơi ngẩn ra một lúc song vẫn gật đầu phụ họa theo: "Ừ?"
Hàn Tán Cẩm vung vẩy tay tỏ vẻ mình rất thông cảm: "Cậu đã hiểu vì sao mình bị chúng để ý chưa?"
Cậu như được làm cho sáng tỏ, vỗ tay vào nhau.
"Ồ, chúng là muốn bắt cóc tống tiền. Vì tin đồn tôi là tình nhân của Mạn tổng nên chúng mới nhắm vào tôi."
"Sai bét. Là vì chúng muốn trả thù cho đồng bọn của chúng chính là cái tên bị truy nã ở quán Bar ngày trước."
"…" Liên quan vãi.
Hàn Tán Cẩm cười ngả nhớn vì ánh mắt xa lánh của Bạch Thi Tịnh, hắn lấy tay gạt đi một giọt nước mắt, mái tóc xoăn rung lên rung xuống.
"Tiểu công chúa, chúng ta đã là bạn rồi mà? Đừng xa lánh tôi vậy chứ? Nè nè, lại đây đuy. Để tôi nói cho cậu một chuyện này thú vị cực kì."
"Cậu thấy A Hoàng không? Trông vẻ bề ngoài cứng nhắc vậy thôi chứ bên trong tâm hồn to và tròn lắm."
"Lúc mà không có cậu ở bên, thấy hắn ta cứ buồn buồn nên tôi bày cho hắn cách để gặp cậu. Rõ ràng là thích lắm, nhưng tên Mạn thòi lòi ấy đã nghiện còn ngại, bảo như vậy xấu hổ lắm rồi cứ để trong bụng thế thôi. Hừm!"
"Nói chung là, những kẻ lắm tài thì nhiều tật, bây giờ ở các tập đoàn lớn toàn ứ ự mấy cái tên béo phệ mà ăn hại nhưng nhờ một chút cái được gọi là con ông cháu cha mà leo lên được chức quản lí. Mạn Châu Sa Hoàng cứ mập mập mờ mờ không công khai danh tính nên cũng bị chung quy với lũ đó luôn. Cậu rước hắn ta đi chính là phúc bảy đời của hắn."
Bạch Thi Tịnh bị những câu liếng thoắng chẳng ăn khớp nhau chút nào của Hàn Tán Cẩm làm có nghi ngờ rằng tại sao hắn có thể quản lí được cả một công ti lớn, nhân viên hiểu được đại ý hắn ta nói.
"Thiếu gia sẽ không thích bị ngài nói vậy đâu." Một giọng nói nhàn nhạt vang lên từ khoang lái.
Bấy giờ Bạch Thi Tịnh mới để ý còn một người khác nữa cũng ở trong xe.
Do Hàn Tán Cẩm đã lôi kéo hết tất cả sự chú ý từ cậu, nên người tài xế gần như là vô hình.
Cậu ta rất trẻ, tầm 18-20 tuổi là cùng. Mặc một bộ vest đen có viền áo mạ vàng, trên tai đeo một bộ đàm, có hình xăm hình hoa trà ở góc cổ phải và đặc biệt vô cùng vô cùng vô cùng đẹp trai.
Ở tuổi thanh niên nhưng sự hồn nhiên và trong sáng đều đã được thay bằng sự cương nghị và trưởng thành.
Nhưng tại sao… Cậu thấy cậu ta cứ có nét giống giống Mạn Châu Sa Hoàng nhỉ?
Như biết được câu hỏi trong lòng của Bạch Thi Tịnh, người tài xế ấy bắt đầu giới thiệu bản thân.
"Lần đầu gặp nhau. Tôi tên là Tạ Minh Thành, làm tài xế cũng như là vệ sĩ của Mạn gia. Được thiếu gia hạ lệnh đến đây để đón cậu, thưa Mạn thiếu phu nhân."
"Mạn thiếu phu nhân? Hình như… có chút nhầm lẫn thì phải. Tôi với anh ta chưa đến mức đó." Bạch Thi Tịnh lắc đầu.
Hàn Tán à Cẩm cười lên, vòng tay quàng lấy cổ cậu, dơ ngón cái thả một cái like cho Tạ Minh Thành.
"Nhóc con được lắm! Chưa gì đã muốn rước người ta về làm chị dâu rồi!"
Bạch Thi Tịnh bị nhồi cả một đống thông tin vào đầu, não bộ quay mòng mòng, nửa ngày vẫn chưa tiêu hoá được hết.
Chị dâu? Vậy Tạ Mình Thành là…
Hàn Tán Cẩm vỗ vỗ vào vai cậu.
"Thằng nhóc này ấy hả, chính là biểu thiếu gia của nhà họ Mạn đấy. Từ nay cứ gọi nó là Tiểu Thành là được."
"Ồ, là anh em họ sao?" Bạch Thi Tịnh cảm thán.
Thảo nào cứ thấy giống Mạn Châu Sa Hoàng. Thì ra là có thân thích. Phải công nhận là gen của Mạn gia thật kinh khủng, toàn là những gương mặt đẹp không góc chết.
Hàn Tán Cẩm cười lên khà khà, chộp lấy tay của Bạch Thi tịnh mà lắc lên lắc xuống.
"Ơ, cậu là… Không, Hàn tổng." Bạch Thi Tịnh đang nói dở thì ngắt lại, vội vàng sửa danh xưng.
"Không không, cứ gọi tôi là A Cẩm. Ha ha ha! Chỉ những ai thân thiết thì tôi mới cho gọi như vậy đó. Vốn dĩ tôi nhỏ tuổi hơn cậu mà."
A Cẩm… Không quen. Nghe giọng thật ngứa đòn. Méc Mạn Châu Sa Hoàng.
"Cẩm tiên sinh, tôi có thể được nghe một chút lời giải thích cho tình huống hiện tại được không?"
"À…" Hàn Tán Cẩm chẳng để tâm nhiều tới vấn đề danh xưng, bởi vì vốn tích cách của hắn rất thoải mái: "Chẳng có chuyện gì to tát lắm đâu, chỉ là một nhóm tội phạm thuộc một tổ chức ngầm đang truy lùng cậu thôi mà. Ha ha ha!"
"…" Vâng, nó nhỏ thiệt.
Thấy vẻ mặt của Bạch Thi Tịnh rất chán đời nhìn hắn, Hàn Tán Cẩm khụ lên một cái, cố gắng bày ra biểu cảm nghiêm túc mà nói.
"Cậu biết Mạn Châu Sa Hoàng là một người có tiền rồi phải không?"
Bạch Thi Tịnh gật đầu: "Ừ."
Hàn Tán Cẩm: "Không những có tiền, mà là có rất rất nhiều tiền."
Bạch Thi Tịnh hơi ngẩn ra một lúc song vẫn gật đầu phụ họa theo: "Ừ?"
Hàn Tán Cẩm vung vẩy tay tỏ vẻ mình rất thông cảm: "Cậu đã hiểu vì sao mình bị chúng để ý chưa?"
Cậu như được làm cho sáng tỏ, vỗ tay vào nhau.
"Ồ, chúng là muốn bắt cóc tống tiền. Vì tin đồn tôi là tình nhân của Mạn tổng nên chúng mới nhắm vào tôi."
"Sai bét. Là vì chúng muốn trả thù cho đồng bọn của chúng chính là cái tên bị truy nã ở quán Bar ngày trước."
"…" Liên quan vãi.
Hàn Tán Cẩm cười ngả nhớn vì ánh mắt xa lánh của Bạch Thi Tịnh, hắn lấy tay gạt đi một giọt nước mắt, mái tóc xoăn rung lên rung xuống.
"Tiểu công chúa, chúng ta đã là bạn rồi mà? Đừng xa lánh tôi vậy chứ? Nè nè, lại đây đuy. Để tôi nói cho cậu một chuyện này thú vị cực kì."
"Cậu thấy A Hoàng không? Trông vẻ bề ngoài cứng nhắc vậy thôi chứ bên trong tâm hồn to và tròn lắm."
"Lúc mà không có cậu ở bên, thấy hắn ta cứ buồn buồn nên tôi bày cho hắn cách để gặp cậu. Rõ ràng là thích lắm, nhưng tên Mạn thòi lòi ấy đã nghiện còn ngại, bảo như vậy xấu hổ lắm rồi cứ để trong bụng thế thôi. Hừm!"
"Nói chung là, những kẻ lắm tài thì nhiều tật, bây giờ ở các tập đoàn lớn toàn ứ ự mấy cái tên béo phệ mà ăn hại nhưng nhờ một chút cái được gọi là con ông cháu cha mà leo lên được chức quản lí. Mạn Châu Sa Hoàng cứ mập mập mờ mờ không công khai danh tính nên cũng bị chung quy với lũ đó luôn. Cậu rước hắn ta đi chính là phúc bảy đời của hắn."
Bạch Thi Tịnh bị những câu liếng thoắng chẳng ăn khớp nhau chút nào của Hàn Tán Cẩm làm có nghi ngờ rằng tại sao hắn có thể quản lí được cả một công ti lớn, nhân viên hiểu được đại ý hắn ta nói.
"Thiếu gia sẽ không thích bị ngài nói vậy đâu." Một giọng nói nhàn nhạt vang lên từ khoang lái.
Bấy giờ Bạch Thi Tịnh mới để ý còn một người khác nữa cũng ở trong xe.
Do Hàn Tán Cẩm đã lôi kéo hết tất cả sự chú ý từ cậu, nên người tài xế gần như là vô hình.
Cậu ta rất trẻ, tầm 18-20 tuổi là cùng. Mặc một bộ vest đen có viền áo mạ vàng, trên tai đeo một bộ đàm, có hình xăm hình hoa trà ở góc cổ phải và đặc biệt vô cùng vô cùng vô cùng đẹp trai.
Ở tuổi thanh niên nhưng sự hồn nhiên và trong sáng đều đã được thay bằng sự cương nghị và trưởng thành.
Nhưng tại sao… Cậu thấy cậu ta cứ có nét giống giống Mạn Châu Sa Hoàng nhỉ?
Như biết được câu hỏi trong lòng của Bạch Thi Tịnh, người tài xế ấy bắt đầu giới thiệu bản thân.
"Lần đầu gặp nhau. Tôi tên là Tạ Minh Thành, làm tài xế cũng như là vệ sĩ của Mạn gia. Được thiếu gia hạ lệnh đến đây để đón cậu, thưa Mạn thiếu phu nhân."
"Mạn thiếu phu nhân? Hình như… có chút nhầm lẫn thì phải. Tôi với anh ta chưa đến mức đó." Bạch Thi Tịnh lắc đầu.
Hàn Tán à Cẩm cười lên, vòng tay quàng lấy cổ cậu, dơ ngón cái thả một cái like cho Tạ Minh Thành.
"Nhóc con được lắm! Chưa gì đã muốn rước người ta về làm chị dâu rồi!"
Bạch Thi Tịnh bị nhồi cả một đống thông tin vào đầu, não bộ quay mòng mòng, nửa ngày vẫn chưa tiêu hoá được hết.
Chị dâu? Vậy Tạ Mình Thành là…
Hàn Tán Cẩm vỗ vỗ vào vai cậu.
"Thằng nhóc này ấy hả, chính là biểu thiếu gia của nhà họ Mạn đấy. Từ nay cứ gọi nó là Tiểu Thành là được."
"Ồ, là anh em họ sao?" Bạch Thi Tịnh cảm thán.
Thảo nào cứ thấy giống Mạn Châu Sa Hoàng. Thì ra là có thân thích. Phải công nhận là gen của Mạn gia thật kinh khủng, toàn là những gương mặt đẹp không góc chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất