Người Tình Hắc Bang Của Anh Chàng Bán Cá
Chương 34
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
“Em gái, em tên gì nhỉ?” Thạch Thái bắt tay hết tất cả từng cô gái một, bộ dạng như cụ già háo sắc, đối với chuyện có gái đẹp làm bạn này, tựa như anh ta không biết mệt. lêquydon
So sánh thì Mại Vu đi phía sau thấy nhức đầu, mấy cô gái này kéo tay anh hỏi một đống vấn đề, ví dụ như: Anh tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi, đang làm công việc gì? Mọi việc cứ như thế, khiến Mại Vu từ trước đến nay tự nhận là không biết đối phó với sinh vật là những cô gái nhỏ này vì vậy cảm thấy đau đầu, nhưng mẹ Na Na tử nhỏ đã dạy dỗ quan niệm “Phải dịu dàng với trẻ em,” Mại Vu vẫn rất có kiên nhẫn, rất lịch sự lần lượt trả lời, còn cười thân thiết với các cô gái.
Kiểu này tính là không biết đối phó với phái nữ không?
Ừm, đối với nữ sinh…. Nhất là dạng này, thiếu nữ học sinh cấp 3 Mại Vu thực sự không biết đối phó ra sao, bây giờ anh làm chẳng qua là phát huy thái độ nghề nghiệp như đối xử với mấy bà cô khi đến mua cá, vì Mại Vu hiểu thái độ nghề nghiệp dùng khi anh bán cá ở chợ thì mọi việc đều thuận lợi, nhưng không biết có hiệu quả như vậy đối với mấy nữ sinh này hay không.
Song rất dễ dàng nhận thấy, nhìn biểu hiện nở hoa của các cô gái xem ra rất có hiệu quả. Mại Vu lấy thái độ nghề nghiệp để đối phó với mấy bà bán cá ở chợ để dùng trên người những nữ sinh này, thế nhưng hiện tại lại khiến Mại Vu trở thành bạch mã hoàng tử lý tưởng trong suy nghĩ của các cô gái!
Thái độ Mại Vu thân thiết, kiên nhẫn trả lời, hành động lịch sự, đáng yêu lại đẹp trai mỉm cười, không có lý do nào để các cô gái không cảm mến, mỗi cô gái bây giờ đều thể hiện bộ dạng: “Muốn tìm bạn trai như người này!”, song tất nhiên, bản thân Mại Vu chậm chạp không phát hiện ra.
“Anh thích nữ sinh như thế nào, Tiểu Vu?” Các cô gái kéo Mại Vu đi một lúc, cuối cùng có người đi vào chủ đề chính, còn thân thiết gọi nhũ danh của Mại Vu.
“Tôi?”
“Ừ, là đáng yêu? Hay là kiểu nội tâm?” Các cô gái mở to mắt mong đợi muốn nghe hình mẫu lý tưởng của bạch mã hoàng tử.
Thạch Thái đi đằng trước cũng dừng lại, anh ta cũng có húng thú muốn nghe Mại Vu thích kiểu cô gái như thế nào, anh ta nhớ trước kia chỉ nghe Mại Vu nhắc tới: “Huyền Huyền nhà mình tốt nhất!” “Huyền Huyền nhà mình xinh đẹp nhất!”… Còn chưa nghe anh đề cập tới mình thích mẫu người thế nào!
“Ừ… Tôi cảm thấy không được tệ quá!” Mại Vu suy nghĩ một lát, “Đáng tiếc tôi thích nam sinh, dường như nam sinh có hình mẫu này rất ít.”
“Không giống Hoàng Huyền nhà tôi….” Mại Vu mỉm cười liếc nhìn mọi người, không chú ý sức công phá của mình vừa bùng nổ, chỉ kỳ quái nhìn sao tất cả mọi người đều giương mắt líu lưỡi không nói nên lời nhìn anh.
Cái gì! Thì ra bạch mã hoàng tử trong lòng các cô thích đàn ông!
Thạch Thái từ hiện lên vẻ kinh sợ lấy lại phản ứng đầu tiên, anh ta không nghĩ tới tiểu tử Mại Vu thế mà lại nói rõ ra như vậy! Thạch Thái bước vội xông lên phía trước kéo Mại Vu sang bên cạnh, thấp giọng quát bên tai anh, “Cậu đang làm gì vậy hả!”
“Làm gì là làm gì?” Hoàn toàn không hiểu tình huống bên ngoài, Mại Vu ngơ ngác hỏi.
“Tại sao lại nói cậu thích nam sinh?”
“Vì mình thích mà!” Mại Vu vô tội nhìn Thạch Thái, Hoàng Huyền nhà anh chính là nam sinh mà.
“Không phải vấn đề đó!”
“Vậy đó là gì?”
“Cậu ngốc à? Cậu muốn hại mình cả đời làm xử nam à… Không đúng, đã không phải nữa rồi.”
“Cái gì?”
“Bỏ đi! Cậu muốn hại mình cả đời không làm quen được với bạn gái phải không?” Thạch Thái ôm cổ Mại Vu, căm giận thì thầm nói.
“Mình nào có!”
“Cậu còn nói không có! Cậu nói với bọn họ cậu thích nam sinh, nếu mình cũng bị hiểu lầm thành cũng thích nam sinh thì làm sao đây?”
“Sao có thể?”
“Cậu ngốc quá! Cậu nói thích nam sinh, mình là đàn ông lại còn đi cùng với cậu, cậu nói ai không hiểu lầm chứ?” Thạch Thái đưa tay nhéo má Mại Vu, hi vọng cuối cùng người này cũng hiểu.
“À… Nói vậy đúng là mình hại cậu….” Mặc dù vẫn chưa hiểu hết, Mại Vu sờ má vị nhéo đau nhói, hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Thạch Thái suy nghĩ một lát, “Cậu ngoan ngoãn đừng nói gì cả, để mình giải quyết.”
Thạch Thái khoác vai Mại Vu, kéo anh về trước mặt các cô gái vẫn còn đang giật mình khiếp sợ.
“Khụ khụ… Khụ!” Ho khan vài tiếng cho thanh cổ họng, Thạch Thái cười lưu manh, dùng giọng điệu không đứng đắn nói với mấy cô gái, “Thật xin lỗi, hù các cô gái đáng yêu hoảng sợ rồi, Tiểu Vu nhà tôi rất thích nói đùa, không phải cậu ta thích đàn ông đâu, cậu ta thích nhất chính là các cô gái xinh đẹp đáng yêu như các em đây!”
“Cái gì? Thạch….”
“Ngoan ngoãn im lặng!” Thạch Thái nhỏ giọng gầm nhẹ, lanh tay lẹ mắt lấy tay chặn miệng Mại Vu đang muốn phản bác, lại cười sáng lạn nói với mấy cô gái: “Chính là như vậy, các em đừng quá để ý Tiểu Vu nói đùa!”
“Thạch… Ưm.” Mại Vu vừa muốn phản bác Thạch Thái lại lấy tay bụm chặt miệng anh hơn.
“À, thì ra là như vậy, đáng ghét quá – Tiểu Vu, sao anh lại làm như vậy với chúng em!” Mấy cô gái sáng tỏ cười vui vẻ, tay thon dài đánh lên người Mại Vu, vừa mang chút ít trừng phạt vừa có ý làm nũng.
“Thạch Thái….” Mại Vu nhìn về phía Thạch Thái, trong mắt chứa oán giận.
“Nói dối một chút thì có quan trọng gì! Dù sao Hoàng Huyền nhà cậu cũng không ở đây, giả mượn thân phận thích người khác phái giúp mình được không?” Thạch Thái sờ đầu Mại Vu, có ý khen tặng.
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị gì nữa, nhanh nào, chúng ta tiếp tục đi chơi thôi!” Thạch Thái kéo tay Mại Vu, cười hì hì quay đầu vẫy tay với các cô gái, “Chúng ta tiếp tục đi chơi đi!”
“Được!” Các cô gái vô cùng uốn éo.
“Thạch…” Bộ dạng Mại Vu thì vẫn muốn nói ra suy nghĩ của mình.
“Ồn ào chết đi được!” Thạch Thái không kiên nhẫn hét lên, không cần biết đúng sai kéo tay Mại Vu muốn đi, nên không chú ý hai người đàn ông đứng cách anh ta không đến một bước, anh ta vừa bước lên phía trước thì đụng mạnh vào hai người đàn ông, còn liên lụy Mại Vu đi sau, chật vật ngã về phía sau.
“A a!” Kêu thảm một tiếng, Thạch Thái ngã xuống tứ chi chổng lên trời, Mại Vu thì bị anh ta đè dưới người, hiện ra tư thế nằm sấp.
“Các người muốn làm gì vậy!” Thạch Thái bị ngã lúc sau kịp phản ứng chuyện đầu tiên chính là chửi ầm lên, hung hăng nhìn về phía hai người đàn ông hại anh ta bị ngã.
“Muốn làm gì à? Làm cho cậu… Cục đá nhỏ thân yêu.” Người đàn ông rất đẹp trai, vẻ mặt lại âm u dọa người nghiến răng nghiến lợi nói rõ từng câu từng chữ một.
“Cục đá nhỏ, sao lại cho tôi leo cây đây?” Những lời này là từ người đàn ông có vẻ mặt rất lịch sự, có hương vị Phương Đông nói ra.
“Em gái, em tên gì nhỉ?” Thạch Thái bắt tay hết tất cả từng cô gái một, bộ dạng như cụ già háo sắc, đối với chuyện có gái đẹp làm bạn này, tựa như anh ta không biết mệt. lêquydon
So sánh thì Mại Vu đi phía sau thấy nhức đầu, mấy cô gái này kéo tay anh hỏi một đống vấn đề, ví dụ như: Anh tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi, đang làm công việc gì? Mọi việc cứ như thế, khiến Mại Vu từ trước đến nay tự nhận là không biết đối phó với sinh vật là những cô gái nhỏ này vì vậy cảm thấy đau đầu, nhưng mẹ Na Na tử nhỏ đã dạy dỗ quan niệm “Phải dịu dàng với trẻ em,” Mại Vu vẫn rất có kiên nhẫn, rất lịch sự lần lượt trả lời, còn cười thân thiết với các cô gái.
Kiểu này tính là không biết đối phó với phái nữ không?
Ừm, đối với nữ sinh…. Nhất là dạng này, thiếu nữ học sinh cấp 3 Mại Vu thực sự không biết đối phó ra sao, bây giờ anh làm chẳng qua là phát huy thái độ nghề nghiệp như đối xử với mấy bà cô khi đến mua cá, vì Mại Vu hiểu thái độ nghề nghiệp dùng khi anh bán cá ở chợ thì mọi việc đều thuận lợi, nhưng không biết có hiệu quả như vậy đối với mấy nữ sinh này hay không.
Song rất dễ dàng nhận thấy, nhìn biểu hiện nở hoa của các cô gái xem ra rất có hiệu quả. Mại Vu lấy thái độ nghề nghiệp để đối phó với mấy bà bán cá ở chợ để dùng trên người những nữ sinh này, thế nhưng hiện tại lại khiến Mại Vu trở thành bạch mã hoàng tử lý tưởng trong suy nghĩ của các cô gái!
Thái độ Mại Vu thân thiết, kiên nhẫn trả lời, hành động lịch sự, đáng yêu lại đẹp trai mỉm cười, không có lý do nào để các cô gái không cảm mến, mỗi cô gái bây giờ đều thể hiện bộ dạng: “Muốn tìm bạn trai như người này!”, song tất nhiên, bản thân Mại Vu chậm chạp không phát hiện ra.
“Anh thích nữ sinh như thế nào, Tiểu Vu?” Các cô gái kéo Mại Vu đi một lúc, cuối cùng có người đi vào chủ đề chính, còn thân thiết gọi nhũ danh của Mại Vu.
“Tôi?”
“Ừ, là đáng yêu? Hay là kiểu nội tâm?” Các cô gái mở to mắt mong đợi muốn nghe hình mẫu lý tưởng của bạch mã hoàng tử.
Thạch Thái đi đằng trước cũng dừng lại, anh ta cũng có húng thú muốn nghe Mại Vu thích kiểu cô gái như thế nào, anh ta nhớ trước kia chỉ nghe Mại Vu nhắc tới: “Huyền Huyền nhà mình tốt nhất!” “Huyền Huyền nhà mình xinh đẹp nhất!”… Còn chưa nghe anh đề cập tới mình thích mẫu người thế nào!
“Ừ… Tôi cảm thấy không được tệ quá!” Mại Vu suy nghĩ một lát, “Đáng tiếc tôi thích nam sinh, dường như nam sinh có hình mẫu này rất ít.”
“Không giống Hoàng Huyền nhà tôi….” Mại Vu mỉm cười liếc nhìn mọi người, không chú ý sức công phá của mình vừa bùng nổ, chỉ kỳ quái nhìn sao tất cả mọi người đều giương mắt líu lưỡi không nói nên lời nhìn anh.
Cái gì! Thì ra bạch mã hoàng tử trong lòng các cô thích đàn ông!
Thạch Thái từ hiện lên vẻ kinh sợ lấy lại phản ứng đầu tiên, anh ta không nghĩ tới tiểu tử Mại Vu thế mà lại nói rõ ra như vậy! Thạch Thái bước vội xông lên phía trước kéo Mại Vu sang bên cạnh, thấp giọng quát bên tai anh, “Cậu đang làm gì vậy hả!”
“Làm gì là làm gì?” Hoàn toàn không hiểu tình huống bên ngoài, Mại Vu ngơ ngác hỏi.
“Tại sao lại nói cậu thích nam sinh?”
“Vì mình thích mà!” Mại Vu vô tội nhìn Thạch Thái, Hoàng Huyền nhà anh chính là nam sinh mà.
“Không phải vấn đề đó!”
“Vậy đó là gì?”
“Cậu ngốc à? Cậu muốn hại mình cả đời làm xử nam à… Không đúng, đã không phải nữa rồi.”
“Cái gì?”
“Bỏ đi! Cậu muốn hại mình cả đời không làm quen được với bạn gái phải không?” Thạch Thái ôm cổ Mại Vu, căm giận thì thầm nói.
“Mình nào có!”
“Cậu còn nói không có! Cậu nói với bọn họ cậu thích nam sinh, nếu mình cũng bị hiểu lầm thành cũng thích nam sinh thì làm sao đây?”
“Sao có thể?”
“Cậu ngốc quá! Cậu nói thích nam sinh, mình là đàn ông lại còn đi cùng với cậu, cậu nói ai không hiểu lầm chứ?” Thạch Thái đưa tay nhéo má Mại Vu, hi vọng cuối cùng người này cũng hiểu.
“À… Nói vậy đúng là mình hại cậu….” Mặc dù vẫn chưa hiểu hết, Mại Vu sờ má vị nhéo đau nhói, hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Thạch Thái suy nghĩ một lát, “Cậu ngoan ngoãn đừng nói gì cả, để mình giải quyết.”
Thạch Thái khoác vai Mại Vu, kéo anh về trước mặt các cô gái vẫn còn đang giật mình khiếp sợ.
“Khụ khụ… Khụ!” Ho khan vài tiếng cho thanh cổ họng, Thạch Thái cười lưu manh, dùng giọng điệu không đứng đắn nói với mấy cô gái, “Thật xin lỗi, hù các cô gái đáng yêu hoảng sợ rồi, Tiểu Vu nhà tôi rất thích nói đùa, không phải cậu ta thích đàn ông đâu, cậu ta thích nhất chính là các cô gái xinh đẹp đáng yêu như các em đây!”
“Cái gì? Thạch….”
“Ngoan ngoãn im lặng!” Thạch Thái nhỏ giọng gầm nhẹ, lanh tay lẹ mắt lấy tay chặn miệng Mại Vu đang muốn phản bác, lại cười sáng lạn nói với mấy cô gái: “Chính là như vậy, các em đừng quá để ý Tiểu Vu nói đùa!”
“Thạch… Ưm.” Mại Vu vừa muốn phản bác Thạch Thái lại lấy tay bụm chặt miệng anh hơn.
“À, thì ra là như vậy, đáng ghét quá – Tiểu Vu, sao anh lại làm như vậy với chúng em!” Mấy cô gái sáng tỏ cười vui vẻ, tay thon dài đánh lên người Mại Vu, vừa mang chút ít trừng phạt vừa có ý làm nũng.
“Thạch Thái….” Mại Vu nhìn về phía Thạch Thái, trong mắt chứa oán giận.
“Nói dối một chút thì có quan trọng gì! Dù sao Hoàng Huyền nhà cậu cũng không ở đây, giả mượn thân phận thích người khác phái giúp mình được không?” Thạch Thái sờ đầu Mại Vu, có ý khen tặng.
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị gì nữa, nhanh nào, chúng ta tiếp tục đi chơi thôi!” Thạch Thái kéo tay Mại Vu, cười hì hì quay đầu vẫy tay với các cô gái, “Chúng ta tiếp tục đi chơi đi!”
“Được!” Các cô gái vô cùng uốn éo.
“Thạch…” Bộ dạng Mại Vu thì vẫn muốn nói ra suy nghĩ của mình.
“Ồn ào chết đi được!” Thạch Thái không kiên nhẫn hét lên, không cần biết đúng sai kéo tay Mại Vu muốn đi, nên không chú ý hai người đàn ông đứng cách anh ta không đến một bước, anh ta vừa bước lên phía trước thì đụng mạnh vào hai người đàn ông, còn liên lụy Mại Vu đi sau, chật vật ngã về phía sau.
“A a!” Kêu thảm một tiếng, Thạch Thái ngã xuống tứ chi chổng lên trời, Mại Vu thì bị anh ta đè dưới người, hiện ra tư thế nằm sấp.
“Các người muốn làm gì vậy!” Thạch Thái bị ngã lúc sau kịp phản ứng chuyện đầu tiên chính là chửi ầm lên, hung hăng nhìn về phía hai người đàn ông hại anh ta bị ngã.
“Muốn làm gì à? Làm cho cậu… Cục đá nhỏ thân yêu.” Người đàn ông rất đẹp trai, vẻ mặt lại âm u dọa người nghiến răng nghiến lợi nói rõ từng câu từng chữ một.
“Cục đá nhỏ, sao lại cho tôi leo cây đây?” Những lời này là từ người đàn ông có vẻ mặt rất lịch sự, có hương vị Phương Đông nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất