Người Tình Hắc Bang Của Anh Chàng Bán Cá
Chương 35
“A – Hai người đàn ông kia đẹp trai quá!” Các cô gái ý loạn tình mê lên tiếng than thở.
“Oa a a a a a-“ Vẻ mặt Thạch Thái hoảng sợ kéo Mại Vu vốn còn bị anh ta đè dưới người cản trước người mình, ôm lấy tấm lá chắn này làm thế nào cũng không chịu thả, rất không có lẽ phép vươn ngón tay chỉ trỏ vào hai người đàn ông đứng trước bọn họ, làm hồi lâu nhưng lại bị hù dọa không nói nên câu.
“Cái…. Cái gì, xảy ra chuyện gì?” Mại Vu bị Thạch Thái ôm quá chặt, sững sờ nhìn xung quanh, khu vực rất lớn nhưng anh chỉ có thể nhìn thấy hai người đàn ông trong phạm vi – Nam Thiên Tôn và Đông Phương Điển, “A a! Là người đẹp Đông Phương và người đẹp Nam Thiên!”
Mại Vu kinh ngạc kêu ra tiếng, không chú ý tới mình nói ra miệng chính là bí danh bình thường bí mật của bọn họ.
“Hi, Mại Vu….” Chỉ thấy sắc mặt người đẹp Nam Thiên trong miệng Mại Vu là Nam Thiên Tôn càng lúc càng khó coi, còn người đẹp Đông Phương Đông Phương Điển thì vẫn dáng vẻ đôi mắt biết cười nhưng không biểu hiện gì.
“Tiểu… Tiểu Vu, cậu quen họ hả?” Thạch Thái hỏi nhỏ bên tai Mại Vu, giọng nghe ra run rẩy.
“Quen biết, họ là cấp dưới của Huyền Huyền nhà mình.” Mại Vu gật đầu, “Cậu cũng quen họ?”
“……. Không, mình không quen.” Thạch Thái xanh mặt lắc mạnh đầu, thái độ cố gắng phủ nhận lại có vẻ đáng nghi.
“Không quen! Có phải trí nhớ cục đá nhỏ quá kém? Rõ ràng ngày hôm qua chúng ta mới….” Nam Thiên Tôn nhíu mày, nói đến chỗ trọng điểm thì dừng lại.
Sắc mặt Thạch Thái càng khó nhìn hơn, giương mắt hung ác liếc nhìn Nam Thiên Tôn, muốn ngăn cái miệng không nể nang gì của hắn ta lại. Thấy thế, Nam Thiên Tôn cong khóe miệng xinh đẹp, dường như nở nụ cười khiêu khích.
Trông thấy Nam Thiên Tôn nở nụ cười đáng ghét với mình, Thạch Thái càng khó chịu, Thạch Thái không thích Nam Thiên Tôn, vì lúc trước thường bị Nam Thiên Tôn bắt nạt… Nhưng so ra, anh ta càng sợ Đông Phương Điển bên cạnh Nam Thiên Tôn hơn.
“Cục đá nhỏ…” Đông Phương Điển vẫn im lặng từ nãy đến giờ đã mở miệng, bước về phía trước, mới vươn tay lập tức nghe tiếng Thạch Thái kêu thảm thiết.
Thạch Thái kéo Mại Vu lùi về sau, mỗi một lần Đông Phương Điển bước lên trước thì anh ta lùi ra sau, hành động như vậy cuối cùng cũng khiến trên khuôn mặt lạnh nhạt từ trước đến nay của Đông Phương Điển xuất hiện vẻ không vui, thiệt là, anh ta đáng ghét như vậy sao?
“Tiểu Thạch…” Đông Phương Điển vừa mở miệng muốn gọi thành tiếng, lập tức bị Thạch Thái cắt ngang.
“Tôi nói không quen là không quen! Tiểu Vu, chúng ta đi mau!” Thạch Thái vội vàng xoay người, kéo Mại Vu và mấy nữ sinh trung học còn đang đứng bên cạnh khen ngợi vẻ mặt xinh đẹp của Nam Thiên Tôn và vẻ lịch của Đông Phương Điển, ngay cả đầu cũng không dám quay lại.
“Các người chờ một chút, Thạch Thái!” Mại Vu bị Thạch Thái kéo đi vội, nhất thời còn không kịp phản ứng.
Thấy thế nhưng Đông Phương Điển và Nam Thiên Tôn lại không có ý đuổi theo, Nam Thiên Tôn hai tay ôm ngực nhướng mày, nói nhỏ với hai bóng lưng kia: “Cục đá nhỏ, cậu càng chạy thì về càng thảm đó, còn chị dâu, cậu cũng thế….”
Lời nói của Nam Thiên Tôn khiến hai người đi đằng trước đều gắng gượng dừng bước, cứng ngắc quay người, mặt xanh mét nhìn anh ta, còn anh ta cũng lễ phép đáp lại bằng nụ cười có ý tứ sâu xa.
“Anh đây là có ý gì?” Sắc mặt Mại Vu và Thạch Thái tái nhợt cùng đặt câu hỏi.
Nam Thiên Tôn nhìn bọn họ chỉ cười mà không nói, điều này khiến Mại Vu và Thạch Thái đều rùng mình ớn lạnh, có cảm giác xấu từ trong đáy lòng tràn ra, nhất là Mại Vu….
“A! Các cậu xem, bộ dạng người đàn ông kia rất đẹp trai!” Phát ra lời nói háo sắc vừa mềm mỏng như cũ là một trong những cô gái đáng yêu mà Thạch Thái nắm tay, cô ta vẫy tay với các nữ sinh trung học khác, chỉ ngón tay thon nhỏ về phía đối diện Mại Vu và Thạch Thái.
Mại Vu và Thạch Thái cùng quay đầu nhìn về phía trước.
Từ phía xa một người đàn ông mặc một bộ đồ đen đi tới, làm nổi bật đuôi tóc màu trắng hơi vểnh lên, hình thành thế màu sắc tương phản mãnh liệt. Người đàn ông mang mắt kính màu đen hình giọt nước, mặc dù không nhìn thấy ánh mắt hắn, nhưng từ ngũ quan xinh đẹp của hắn có thể nhìn ra người đàn ông này rất điển trai, là soái ca tuấn tú.
Càng đi càng gần, khi người đàn ông đứng cách bọn họ không tới vài bước chân, khẽ nhếch miệng… Cười lạnh với một người.
Lần này, vị kia căng thẳng, căng thẳng đến đổ mồ hôi lạnh, căng thẳng đến mức bây giờ đổi lại là anh ôm người vừa xem anh là cọc gỗ Thạch Thái, căng thẳng khiến anh sắp rơi nước mắt như bão tố.
“Ơ – Cuối cùng cũng xuất hiện rồi à?” Người nói lời châm chọc là Nam Thiên Tôn.
“Hừ, sớm ở gần đây lâu rồi, chỉ có điều muốn xem các cậu đang diễn trò gì thôi!” Người đàn ông lấy mắt kính xuống, đôi mắt mang theo âm trầm lạnh lùng đảo qua người nào đó, sau đó lại lần nữa dời tầm mắt lên người Nam Thiên Tôn.
“A, vậy cậu xem xong rồi? Xem xong rồi thì nhanh mang người nhà cậu đi đi, chúng tôi cũng phải dẫn người của chúng tôi về.” Nam Thiên Tôn vuốt mái tóc dài đen nhánh của mình, lơ đãng chỉ vào Mại Vu.
Người đàn ông tóc trắng đi về phía trước, mắt lạnh lùng nhìn Thạch Thái bị Mại Vu ôm: “Buông tay!”
Thạch Thái không nhiều lời, lập tức giãy dụa thoát khỏi vòng ôm của Mại Vu, ngoan ngoãn dùng hai tay dâng hiến Mại Vu. Nói đùa à, anh ta không muốn chết sớm như vậy đâu!
“Thạch Thái!” Hai mắt Mại Vu rưng rưng ngấn lệ nhìn Thạch Thái đẩy anh đi tới trước mặt Hoàng Huyền, trong mắt có ý tứ cầu cứu.
“Đừng trách mình, Tiểu Vu, ai bảo người đẹp Hoàng Huyền nhà cậu qua lâu như vậy mà vẫn quyết đoán như cũ!” Thạch Thái cười khổ, cứng rắn gạt nước mắt đồng cảm.
“Oa a!” Mại Vu kêu thảm thiết.
“Ngoan nào, bây giờ đừng vội la, trở về thì cho em la đấy!” Hoàng Huyền rất dịu dàng, dịu dàng đến rất quỷ dị nở nụ cười, hắn đưa tay kéo Mại Vu hai mắt đẫm nước rưng rưng cộng thêm toàn thân run rẩy thoát khỏi tầm mắt mọi người.
“Tạm biệt nhé, có rảnh thì gọi điện thoại cho mình!” Thạch Thái phất tay tỏ vẻ thương tiếc khi Mại Vu biến mất trước mặt anh ta, dốc lòng khổ sở thay Mại Vu nên dường như anh ta đã quên tình cảnh của mình bây giờ cũng không khá là mấy.
Quả nhiên sau đó, ví dụ vui quá hóa buồn xảy ra thời điểm này: “Cục đá nhỏ, Tiểu Vu người ta cũng đã về nhà, chúng ta cũng đi thôi!”
Vẻ mặt cười yêu mị nói ra những lời này chính là Đông Phương Điển, kéo lấy Thạch Thái dẫn đi chính là Nam Thiên Tôn, bi kịch trên người Mại Vu vừa rồi lại xảy ra rơi vào trên người Thạch Thái lần nữa.
Vậy còn mấy cô gái trung học đâu? Quên đi, dù sao nhìn được soái ca cũng đã thỏa mãn, hơn nữa còn là ba soái ca liên tiếp, đòi hỏi quá nhiều sẽ gặp báo ứng!
“Chúng ta tiếp tục đi chơi đi!”
“Được!”
“Lại tìm soái ca nữa!”
“…. Chuyện này thì khỏi cần nữa.”
Hết chương 34
“Oa a a a a a-“ Vẻ mặt Thạch Thái hoảng sợ kéo Mại Vu vốn còn bị anh ta đè dưới người cản trước người mình, ôm lấy tấm lá chắn này làm thế nào cũng không chịu thả, rất không có lẽ phép vươn ngón tay chỉ trỏ vào hai người đàn ông đứng trước bọn họ, làm hồi lâu nhưng lại bị hù dọa không nói nên câu.
“Cái…. Cái gì, xảy ra chuyện gì?” Mại Vu bị Thạch Thái ôm quá chặt, sững sờ nhìn xung quanh, khu vực rất lớn nhưng anh chỉ có thể nhìn thấy hai người đàn ông trong phạm vi – Nam Thiên Tôn và Đông Phương Điển, “A a! Là người đẹp Đông Phương và người đẹp Nam Thiên!”
Mại Vu kinh ngạc kêu ra tiếng, không chú ý tới mình nói ra miệng chính là bí danh bình thường bí mật của bọn họ.
“Hi, Mại Vu….” Chỉ thấy sắc mặt người đẹp Nam Thiên trong miệng Mại Vu là Nam Thiên Tôn càng lúc càng khó coi, còn người đẹp Đông Phương Đông Phương Điển thì vẫn dáng vẻ đôi mắt biết cười nhưng không biểu hiện gì.
“Tiểu… Tiểu Vu, cậu quen họ hả?” Thạch Thái hỏi nhỏ bên tai Mại Vu, giọng nghe ra run rẩy.
“Quen biết, họ là cấp dưới của Huyền Huyền nhà mình.” Mại Vu gật đầu, “Cậu cũng quen họ?”
“……. Không, mình không quen.” Thạch Thái xanh mặt lắc mạnh đầu, thái độ cố gắng phủ nhận lại có vẻ đáng nghi.
“Không quen! Có phải trí nhớ cục đá nhỏ quá kém? Rõ ràng ngày hôm qua chúng ta mới….” Nam Thiên Tôn nhíu mày, nói đến chỗ trọng điểm thì dừng lại.
Sắc mặt Thạch Thái càng khó nhìn hơn, giương mắt hung ác liếc nhìn Nam Thiên Tôn, muốn ngăn cái miệng không nể nang gì của hắn ta lại. Thấy thế, Nam Thiên Tôn cong khóe miệng xinh đẹp, dường như nở nụ cười khiêu khích.
Trông thấy Nam Thiên Tôn nở nụ cười đáng ghét với mình, Thạch Thái càng khó chịu, Thạch Thái không thích Nam Thiên Tôn, vì lúc trước thường bị Nam Thiên Tôn bắt nạt… Nhưng so ra, anh ta càng sợ Đông Phương Điển bên cạnh Nam Thiên Tôn hơn.
“Cục đá nhỏ…” Đông Phương Điển vẫn im lặng từ nãy đến giờ đã mở miệng, bước về phía trước, mới vươn tay lập tức nghe tiếng Thạch Thái kêu thảm thiết.
Thạch Thái kéo Mại Vu lùi về sau, mỗi một lần Đông Phương Điển bước lên trước thì anh ta lùi ra sau, hành động như vậy cuối cùng cũng khiến trên khuôn mặt lạnh nhạt từ trước đến nay của Đông Phương Điển xuất hiện vẻ không vui, thiệt là, anh ta đáng ghét như vậy sao?
“Tiểu Thạch…” Đông Phương Điển vừa mở miệng muốn gọi thành tiếng, lập tức bị Thạch Thái cắt ngang.
“Tôi nói không quen là không quen! Tiểu Vu, chúng ta đi mau!” Thạch Thái vội vàng xoay người, kéo Mại Vu và mấy nữ sinh trung học còn đang đứng bên cạnh khen ngợi vẻ mặt xinh đẹp của Nam Thiên Tôn và vẻ lịch của Đông Phương Điển, ngay cả đầu cũng không dám quay lại.
“Các người chờ một chút, Thạch Thái!” Mại Vu bị Thạch Thái kéo đi vội, nhất thời còn không kịp phản ứng.
Thấy thế nhưng Đông Phương Điển và Nam Thiên Tôn lại không có ý đuổi theo, Nam Thiên Tôn hai tay ôm ngực nhướng mày, nói nhỏ với hai bóng lưng kia: “Cục đá nhỏ, cậu càng chạy thì về càng thảm đó, còn chị dâu, cậu cũng thế….”
Lời nói của Nam Thiên Tôn khiến hai người đi đằng trước đều gắng gượng dừng bước, cứng ngắc quay người, mặt xanh mét nhìn anh ta, còn anh ta cũng lễ phép đáp lại bằng nụ cười có ý tứ sâu xa.
“Anh đây là có ý gì?” Sắc mặt Mại Vu và Thạch Thái tái nhợt cùng đặt câu hỏi.
Nam Thiên Tôn nhìn bọn họ chỉ cười mà không nói, điều này khiến Mại Vu và Thạch Thái đều rùng mình ớn lạnh, có cảm giác xấu từ trong đáy lòng tràn ra, nhất là Mại Vu….
“A! Các cậu xem, bộ dạng người đàn ông kia rất đẹp trai!” Phát ra lời nói háo sắc vừa mềm mỏng như cũ là một trong những cô gái đáng yêu mà Thạch Thái nắm tay, cô ta vẫy tay với các nữ sinh trung học khác, chỉ ngón tay thon nhỏ về phía đối diện Mại Vu và Thạch Thái.
Mại Vu và Thạch Thái cùng quay đầu nhìn về phía trước.
Từ phía xa một người đàn ông mặc một bộ đồ đen đi tới, làm nổi bật đuôi tóc màu trắng hơi vểnh lên, hình thành thế màu sắc tương phản mãnh liệt. Người đàn ông mang mắt kính màu đen hình giọt nước, mặc dù không nhìn thấy ánh mắt hắn, nhưng từ ngũ quan xinh đẹp của hắn có thể nhìn ra người đàn ông này rất điển trai, là soái ca tuấn tú.
Càng đi càng gần, khi người đàn ông đứng cách bọn họ không tới vài bước chân, khẽ nhếch miệng… Cười lạnh với một người.
Lần này, vị kia căng thẳng, căng thẳng đến đổ mồ hôi lạnh, căng thẳng đến mức bây giờ đổi lại là anh ôm người vừa xem anh là cọc gỗ Thạch Thái, căng thẳng khiến anh sắp rơi nước mắt như bão tố.
“Ơ – Cuối cùng cũng xuất hiện rồi à?” Người nói lời châm chọc là Nam Thiên Tôn.
“Hừ, sớm ở gần đây lâu rồi, chỉ có điều muốn xem các cậu đang diễn trò gì thôi!” Người đàn ông lấy mắt kính xuống, đôi mắt mang theo âm trầm lạnh lùng đảo qua người nào đó, sau đó lại lần nữa dời tầm mắt lên người Nam Thiên Tôn.
“A, vậy cậu xem xong rồi? Xem xong rồi thì nhanh mang người nhà cậu đi đi, chúng tôi cũng phải dẫn người của chúng tôi về.” Nam Thiên Tôn vuốt mái tóc dài đen nhánh của mình, lơ đãng chỉ vào Mại Vu.
Người đàn ông tóc trắng đi về phía trước, mắt lạnh lùng nhìn Thạch Thái bị Mại Vu ôm: “Buông tay!”
Thạch Thái không nhiều lời, lập tức giãy dụa thoát khỏi vòng ôm của Mại Vu, ngoan ngoãn dùng hai tay dâng hiến Mại Vu. Nói đùa à, anh ta không muốn chết sớm như vậy đâu!
“Thạch Thái!” Hai mắt Mại Vu rưng rưng ngấn lệ nhìn Thạch Thái đẩy anh đi tới trước mặt Hoàng Huyền, trong mắt có ý tứ cầu cứu.
“Đừng trách mình, Tiểu Vu, ai bảo người đẹp Hoàng Huyền nhà cậu qua lâu như vậy mà vẫn quyết đoán như cũ!” Thạch Thái cười khổ, cứng rắn gạt nước mắt đồng cảm.
“Oa a!” Mại Vu kêu thảm thiết.
“Ngoan nào, bây giờ đừng vội la, trở về thì cho em la đấy!” Hoàng Huyền rất dịu dàng, dịu dàng đến rất quỷ dị nở nụ cười, hắn đưa tay kéo Mại Vu hai mắt đẫm nước rưng rưng cộng thêm toàn thân run rẩy thoát khỏi tầm mắt mọi người.
“Tạm biệt nhé, có rảnh thì gọi điện thoại cho mình!” Thạch Thái phất tay tỏ vẻ thương tiếc khi Mại Vu biến mất trước mặt anh ta, dốc lòng khổ sở thay Mại Vu nên dường như anh ta đã quên tình cảnh của mình bây giờ cũng không khá là mấy.
Quả nhiên sau đó, ví dụ vui quá hóa buồn xảy ra thời điểm này: “Cục đá nhỏ, Tiểu Vu người ta cũng đã về nhà, chúng ta cũng đi thôi!”
Vẻ mặt cười yêu mị nói ra những lời này chính là Đông Phương Điển, kéo lấy Thạch Thái dẫn đi chính là Nam Thiên Tôn, bi kịch trên người Mại Vu vừa rồi lại xảy ra rơi vào trên người Thạch Thái lần nữa.
Vậy còn mấy cô gái trung học đâu? Quên đi, dù sao nhìn được soái ca cũng đã thỏa mãn, hơn nữa còn là ba soái ca liên tiếp, đòi hỏi quá nhiều sẽ gặp báo ứng!
“Chúng ta tiếp tục đi chơi đi!”
“Được!”
“Lại tìm soái ca nữa!”
“…. Chuyện này thì khỏi cần nữa.”
Hết chương 34
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất